Chương 71
Lúc quay về, Dung Niên không để Mặc Mặc với Cư Tử Dật đi cùng cậu.
"Hai người đi ăn cơm đi, tớ đã bảo với ông nội là sẽ không dùng cơm chiều rồi."
Dung Niên muốn đưa Lục Cận Ngôn xuống biển ăn chút gì đó, dưới đáy biển của bọn họ vô cùng nhộn nhịp, nhân ngư rất thích tụ tập một chỗ, mà khi đã tụ tập thì ắt không thể thiếu đồ ăn.
Dung Niên đã tính toán xong xuôi, đến lúc đó để Lục Cận Ngôn trốn ở một bên đợi cậu, còn cậu sẽ vào buổi tụ hội lấy đồ ăn cho Lục Cận Ngôn.
Cư Tử Dật biết cậu muốn đi tìm Lục Cận Ngôn, cho nên không ngăn cản.
Mắt thấy bóng dáng của Dung Niên biến mất, Cư Tử Dật ngồi xổm xuống nhìn Mặc Mặc: "Mặc Mặc, cháu có nhớ anh Đàm Hạ không?"
"Nhớ!"
Mặc Mặc trả lời không chút do dự, lúc ở nhà cậu nhóc, ngày nào anh Đàm Hạ cũng sẽ đàn một bài thật hay cho nhóc nghe, còn dạy nhóc hát nữa.
Nhóc dùng bài hát mà anh Đàm Hạ dạy nhóc để hát cho bạn gái cũ ở nhà trẻ, suýt chút nữa gương vỡ lại lành với cô bé.
Nhưng bạn gái cũ biết nhóc sẽ không trở về đi học nữa, cho nên buồn bã kêu rằng, bé không muốn chịu sự đau khổ khi yêu đương khác nước, sau khi chúc nhóc khỏe mạnh xong thì dứt khoát kéo nhóc vào danh sách đen.
Vốn dĩ Mặc Mặc còn mất mát một lúc, cảm thấy tình yêu của hai bé bị khoảng cách đánh bại.
Nhưng sau đó, nhóc lại nghe một người bạn khác nói, không phải bạn gái cũ không thể yêu đương khác nước mà là bé đang cùng bạn trai mới – Andrew tình nùng ý mật.
Lúc Đàm Hạ nghe xong cuộc tình làm cho người ta líu lưỡi này, hắn xoa xoa đầu nhóc, một lúc lâu sau cũng không biết phải nói thế nào.
"Ok, để cậu thử nghĩ cách xem làm thế nào để dỗ dành anh Đàm Hạ lên đảo chơi với chúng ta."
Cư Tử Dật dẫn theo Mặc Mặc, hai cậu cháu thi nhau vắt hết óc nghĩ cách.
Trong phòng.
Dung Niên vừa mới trở về, thấy phòng ngủ lẫn phòng khách đều trống rỗng, cậu nhíu chặt hàng lông mày.
Lục Cận Ngôn ra ngoài vẫn chưa quay lại.
Cậu ngồi xuống ghế sopha, gọi điện thoại cho Lục Cận Ngôn.
Bên kia bắt máy rất nhanh, đối với những cuộc gọi của cậu, Lục Cận ngôn luôn dùng tốc độ nhanh nhất để nghe.
"Niên Niên, về rồi à?"
Không đợi Dung Niên mở miệng, Lục Cận Ngôn đã đoán chính xác vị trí của cậu.
Dung Niên gật đầu.
Giọng điệu Lục Cận Ngôn trầm thấp nhẹ nhàng: "Vậy em ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ anh một lúc được không? Chỗ này của anh có chút việc cần xử lý, đợi giải quyết xong anh lập tức trở về."
Dung Niên nghe thấy hắn bảo có việc, cậu lập tức "Vâng" một thật mạnh.
"Được. Anh cứ tiếp tục đi, em ở trong phòng chờ anh."
Lục Cận Ngôn khen thêm một câu thật ngoan rồi mới cúp máy.
Sau khi kết thúc cuộc gọi.
Hắn nhìn người anh họ đang ngồi trước mặt, rồi lại nhìn xe lăn của y, cái xe này hẳn là đêm qua Dung Trì vớt lên từ dưới đáy biển cho y.
"Anh, anh không định nói thật với Dung Trì à?"
Nói thật, hắn có chút nể phục anh họ mình, đến tận giờ phút này rồi, cũng đã ngủ vài lần với Dung Trì, thế mà vẫn giấu giếm chuyện này đi.
Thật là can đảm.
Không uổng từ chó điên hắn đặt cho anh họ hắn.
Lục Đinh Diệp lười nhác dựa lưng vào ghế, vẻ mặt lãnh đãm: "Tạm thời không nói."
"Để có thể cho anh chạm vào, có thể chịu đựng cho anh ở lại nơi này, hơn nửa nguyên nhân là vì đôi chân này của anh."
"Nếu em ấy biết anh giả vờ." Lục Đinh Diệp cười một tiếng: "Dựa theo tính tình của em ấy, có khi lại đánh gãy chân anh ngay tại chỗ."
Lục Cận Ngôn: "...."
Khóe miệng Lục Cận Ngôn giật giật: "Nếu biết sẽ bị lộ tẩy, anh cũng không có trái ngon để ăn, vậy tại sao không ngừng đi tìm đường chết?"
Lục Đinh Diệp nghe vậy, y ngẩng đầu, dùng ánh mắt như gặp phải người thiểu năng trí tuệ nhìn Lục Cận Ngôn.
"Chú cảm thấy bây giờ anh còn có thể nói thật sao?"
Lục Cận Ngôn bị ánh mắt này làm cho suýt nữa định vạch trần y ngay tại chỗ, nhưng dù sao hắn vẫn còn có chút lương tâm cho nên sau khi ghi nhớ mối thù này, hắn kiên nhẫn nói: "Anh, chết sớm chết muộn đằng nào chả chết."
Lục Đinh Diệp vô cùng bĩnh tĩnh: "Yên tâm, anh tự để lại cho mình một đường lui."
Thấy y nói như vậy, Lục Cận Ngôn lập tức lười quan tâm.
"Được, trước tiên bỏ qua chuyện anh với Dung Trì."
Lục Cận Ngôn không tiếp tục nói đề tài này với y nữa mà là chuyển sang một sự kiện khác.
"Mael hẹn tôi gặp mặt."
"Chắc anh đã xem qua tư liệu lúc trước tôi điều tra rồi đúng không. Bây giờ, hẳn là anh cũng đã hiểu rõ mục đích của tôi."
Lục Đinh Diệp "Ừ" một tiếng: "Hiểu, nói thời gian, địa chỉ gặp mặt cho anh, anh sẽ đi cùng chú."
Mấy năm nay, hai anh em bọn họ thi nhau gài bẫy đối phương đến chết, vì vậy cũng càng hiểu rõ đối phương hơn.
Khi liếc nhau, họ đều nhìn ra một sự tương đồng, chuẩn bị đi thể hiện tình cảm với Mael.
Quyết định xong việc này, Lục Cận Ngôn đứng dậy trở về gặp Dung Niên.
Hôm nay bé con về hơi sớm, hắn còn tưởng sau bữa cơm chiều cậu mới quay về.
Lục Đinh Diệp nhìn hắn rời đi, không tiễn.
Không lâu sau.
Lúc Lục Cận Ngôn trở về phòng, Dung Niên đang ôm gối ôm hình cá khô, chờ đến suýt ngủ gật.
"Niên Niên, anh về rồi."
Lục Cận Ngôn bước vài bước đi tới, nói bên tai bé con.
Dung Niên ngủ mơ mơ màng màng, nhưng nghe thấy giọng nói của hắn, cậu vẫn gắng sắc mở mắt ra.
"Lục Cận Ngôn....."
Cậu ném gối ôm cá khô sang một bên theo bản năng, rồi duỗi tay ôm Lục Cận Ngôn.
"Chúng ta đã hứa là sẽ xuống biển." Dung Niên tủi thân nói: "Vậy mà anh không chờ em."
Lục Cận Ngôn hôn lên khuôn mặt nhỏ của cậu, khẽ an ủi: "Vừa nãy anh có việc, bây giờ chúng ta lập tức đi luôn."
Dung Niên gật gật đầu.
Cậu ngủ đến mơ màng, cả cơ thể mệt mỏi, chẳng muốn cử động chút nào.
Nhưng vẫn muốn xuống biển.
Suy tư vài giây, Dung Niên ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng nõn, vươn tay nói: "Ôm em."
Lục Cận Ngôn bế cậu lên, dạo gần đây bé con quả thực có hơi béo, khi bế rõ ràng nặng hơn lúc trước một ít.
Tuy béo thật, nhưng không thể nói lời này ra được, đặc biệt là không thể nói cho Dung Niên nghe.
Vốn dĩ bé con đã ngại vì mình béo, có hẳn bụng nhỏ, nếu mình mà dám nói thẳng ra, thì có lẽ suy nghĩ muốn giảm béo càng mãnh liệt hơn.
Nghĩ vậy, hắn ôm Dung Niên vào trong lồng ngực rồi ước lượng, sau đó nghiêm túc bình luận.
"Ngoan, em vẫn gầy. Sau này phải ăn uống đầy đủ, biết chưa?"
Dung Niên bóp bóp cái bụng nhỏ còn chưa được ăn no nhưng vẫn gồ lên một cục của mình, vẻ mặt phức tạp.
Lục Cận Ngôn cho rằng cậu là một con cá ngốc sao? Ngay cả thịt mỡ của mình mà cũng không cảm nhận được!
"Em không muốn nghe anh nói lung tung."
Dung Niên che lỗ tai lại, khuôn mặt nhỏ vùi vào lồng ngực hắn, từ chối bị hắn tẩy não.
Lục Cận Ngôn chỉ bế cậu ra đến cửa, Dung Niên vỗ vỗ cánh tay hắn rồi tự mình nhảy xuống.
"Không ôm nữa."
Dung Niên không chỉ không cho hắn ôm, ngay cả tay cũng không cho dắt: "Hiện tại bên ngoài vẫn còn vài người, chúng ta phải cẩn thận một chút."
Lục Cận Ngôn cau mày nhìn bàn tay nhỏ né tránh hắn, nhưng cũng không nói gì.
Rất nhanh.
Bọn họ tránh những người trên đảo quen biết với Dung Niên, rồi đi ra bờ biển.
Dung Niên nhét ngọc trai vào trong túi Lục Cận Ngôn, dặn dò: "Anh tuyệt đối không được làm mất nó, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Nếu không có viên ngọc, Lục Cận Ngôn sẽ lập tức mất năng lực tự do hô hấp dưới nước.
Đến lúc đó, hắn sẽ vĩnh viễn ở lại dưới dáy biển....
Đương nhiên Lục Cận Ngôn cũng biết tầm quan trọng của viên ngọc này, hắn gật đầu. Lúc này, hắn dắt tay Dung Niên, người phía sau không tiếp tục né nữa.
Mang theo viên ngọc, cảm giác lần này xuống nước thật kỳ diệu.
Như thể nước giống với không khí trên mặt đất vậy, Lục Cận Ngôn có thể tự do hô hấp mà vùng vẫy, còn có thể chạm vào những bụi rong biển đang đung đưa.
"Lục Cận Ngôn, anh có thể nói chuyện." Dung Niên dùng sức nắm chặt tay hắn, sợ hắn đi lạc.
"Niên.... Niên Niên?"
Lục Cận Ngôn thử nói câu đầu tiên trong biển.
Không có bất kỳ cái gì không ổn, ngay cả nói chuyện cũng giống như ở trong không khí.
Dung Niên cong đôi mắt, gật đầu lia lịa: "Ừm! Em đây."
Đáy mắt Lục Cận Ngôn cũng lộ ra ý cười, tiếp tục gọi: "Niên Niên."
Hai người giống như những đứa bé trong nhà trẻ, chỉ một đối thoại đơn giản mà vẫn có thể tìm ra sự thú vị trong đó.
Trò chuyện một chốc, lúc này Lục Cận Ngôn mới được cậu dẫn về phía trước.
"Trong nhà vị bác sĩ kia có rất nhiều mặt nạ, vô cùng ngầu luôn. Chúng được vớt lên từ mấy con thuyền bị chìm dưới đáy biển."
Dung Niên dắt tay hắn, vừa đi vừa không ngừng nói chuyện, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó: "Trong biển tụi em có rất nhiều thuyền, trên thuyền có rất nhiều đồ để chơi."
"Em cực kỳ thích châu báu! Bởi chúng nó vô cùng đẹp." Dung Niên nói, còn cố ý vặn nhỏ âm thanh: "Lục Cận Ngôn, em nói cho anh nghe nè, em giấu rất nhiều rương châu báu luôn, tất cả đều rất đẹp."
Lục Cận Ngôn nghẹn họng.
Dĩ nhiên hắn cũng biết trên thuyền đắm có rất nhiều tài sản.
Từ xưa đến nay, có vô số con thuyền to to nhỏ nhỏ bị gặp nạn, nhiều không đếm xuể.
Người trên mặt đất muốn vớt đống vàng bạc châu báu đó còn khó hơn lên trời.
Vậy mà bé nhân ngư của hắn, lại giấu được vô cùng nhiều rương.
"Hai người đi ăn cơm đi, tớ đã bảo với ông nội là sẽ không dùng cơm chiều rồi."
Dung Niên muốn đưa Lục Cận Ngôn xuống biển ăn chút gì đó, dưới đáy biển của bọn họ vô cùng nhộn nhịp, nhân ngư rất thích tụ tập một chỗ, mà khi đã tụ tập thì ắt không thể thiếu đồ ăn.
Dung Niên đã tính toán xong xuôi, đến lúc đó để Lục Cận Ngôn trốn ở một bên đợi cậu, còn cậu sẽ vào buổi tụ hội lấy đồ ăn cho Lục Cận Ngôn.
Cư Tử Dật biết cậu muốn đi tìm Lục Cận Ngôn, cho nên không ngăn cản.
Mắt thấy bóng dáng của Dung Niên biến mất, Cư Tử Dật ngồi xổm xuống nhìn Mặc Mặc: "Mặc Mặc, cháu có nhớ anh Đàm Hạ không?"
"Nhớ!"
Mặc Mặc trả lời không chút do dự, lúc ở nhà cậu nhóc, ngày nào anh Đàm Hạ cũng sẽ đàn một bài thật hay cho nhóc nghe, còn dạy nhóc hát nữa.
Nhóc dùng bài hát mà anh Đàm Hạ dạy nhóc để hát cho bạn gái cũ ở nhà trẻ, suýt chút nữa gương vỡ lại lành với cô bé.
Nhưng bạn gái cũ biết nhóc sẽ không trở về đi học nữa, cho nên buồn bã kêu rằng, bé không muốn chịu sự đau khổ khi yêu đương khác nước, sau khi chúc nhóc khỏe mạnh xong thì dứt khoát kéo nhóc vào danh sách đen.
Vốn dĩ Mặc Mặc còn mất mát một lúc, cảm thấy tình yêu của hai bé bị khoảng cách đánh bại.
Nhưng sau đó, nhóc lại nghe một người bạn khác nói, không phải bạn gái cũ không thể yêu đương khác nước mà là bé đang cùng bạn trai mới – Andrew tình nùng ý mật.
Lúc Đàm Hạ nghe xong cuộc tình làm cho người ta líu lưỡi này, hắn xoa xoa đầu nhóc, một lúc lâu sau cũng không biết phải nói thế nào.
"Ok, để cậu thử nghĩ cách xem làm thế nào để dỗ dành anh Đàm Hạ lên đảo chơi với chúng ta."
Cư Tử Dật dẫn theo Mặc Mặc, hai cậu cháu thi nhau vắt hết óc nghĩ cách.
Trong phòng.
Dung Niên vừa mới trở về, thấy phòng ngủ lẫn phòng khách đều trống rỗng, cậu nhíu chặt hàng lông mày.
Lục Cận Ngôn ra ngoài vẫn chưa quay lại.
Cậu ngồi xuống ghế sopha, gọi điện thoại cho Lục Cận Ngôn.
Bên kia bắt máy rất nhanh, đối với những cuộc gọi của cậu, Lục Cận ngôn luôn dùng tốc độ nhanh nhất để nghe.
"Niên Niên, về rồi à?"
Không đợi Dung Niên mở miệng, Lục Cận Ngôn đã đoán chính xác vị trí của cậu.
Dung Niên gật đầu.
Giọng điệu Lục Cận Ngôn trầm thấp nhẹ nhàng: "Vậy em ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ anh một lúc được không? Chỗ này của anh có chút việc cần xử lý, đợi giải quyết xong anh lập tức trở về."
Dung Niên nghe thấy hắn bảo có việc, cậu lập tức "Vâng" một thật mạnh.
"Được. Anh cứ tiếp tục đi, em ở trong phòng chờ anh."
Lục Cận Ngôn khen thêm một câu thật ngoan rồi mới cúp máy.
Sau khi kết thúc cuộc gọi.
Hắn nhìn người anh họ đang ngồi trước mặt, rồi lại nhìn xe lăn của y, cái xe này hẳn là đêm qua Dung Trì vớt lên từ dưới đáy biển cho y.
"Anh, anh không định nói thật với Dung Trì à?"
Nói thật, hắn có chút nể phục anh họ mình, đến tận giờ phút này rồi, cũng đã ngủ vài lần với Dung Trì, thế mà vẫn giấu giếm chuyện này đi.
Thật là can đảm.
Không uổng từ chó điên hắn đặt cho anh họ hắn.
Lục Đinh Diệp lười nhác dựa lưng vào ghế, vẻ mặt lãnh đãm: "Tạm thời không nói."
"Để có thể cho anh chạm vào, có thể chịu đựng cho anh ở lại nơi này, hơn nửa nguyên nhân là vì đôi chân này của anh."
"Nếu em ấy biết anh giả vờ." Lục Đinh Diệp cười một tiếng: "Dựa theo tính tình của em ấy, có khi lại đánh gãy chân anh ngay tại chỗ."
Lục Cận Ngôn: "...."
Khóe miệng Lục Cận Ngôn giật giật: "Nếu biết sẽ bị lộ tẩy, anh cũng không có trái ngon để ăn, vậy tại sao không ngừng đi tìm đường chết?"
Lục Đinh Diệp nghe vậy, y ngẩng đầu, dùng ánh mắt như gặp phải người thiểu năng trí tuệ nhìn Lục Cận Ngôn.
"Chú cảm thấy bây giờ anh còn có thể nói thật sao?"
Lục Cận Ngôn bị ánh mắt này làm cho suýt nữa định vạch trần y ngay tại chỗ, nhưng dù sao hắn vẫn còn có chút lương tâm cho nên sau khi ghi nhớ mối thù này, hắn kiên nhẫn nói: "Anh, chết sớm chết muộn đằng nào chả chết."
Lục Đinh Diệp vô cùng bĩnh tĩnh: "Yên tâm, anh tự để lại cho mình một đường lui."
Thấy y nói như vậy, Lục Cận Ngôn lập tức lười quan tâm.
"Được, trước tiên bỏ qua chuyện anh với Dung Trì."
Lục Cận Ngôn không tiếp tục nói đề tài này với y nữa mà là chuyển sang một sự kiện khác.
"Mael hẹn tôi gặp mặt."
"Chắc anh đã xem qua tư liệu lúc trước tôi điều tra rồi đúng không. Bây giờ, hẳn là anh cũng đã hiểu rõ mục đích của tôi."
Lục Đinh Diệp "Ừ" một tiếng: "Hiểu, nói thời gian, địa chỉ gặp mặt cho anh, anh sẽ đi cùng chú."
Mấy năm nay, hai anh em bọn họ thi nhau gài bẫy đối phương đến chết, vì vậy cũng càng hiểu rõ đối phương hơn.
Khi liếc nhau, họ đều nhìn ra một sự tương đồng, chuẩn bị đi thể hiện tình cảm với Mael.
Quyết định xong việc này, Lục Cận Ngôn đứng dậy trở về gặp Dung Niên.
Hôm nay bé con về hơi sớm, hắn còn tưởng sau bữa cơm chiều cậu mới quay về.
Lục Đinh Diệp nhìn hắn rời đi, không tiễn.
Không lâu sau.
Lúc Lục Cận Ngôn trở về phòng, Dung Niên đang ôm gối ôm hình cá khô, chờ đến suýt ngủ gật.
"Niên Niên, anh về rồi."
Lục Cận Ngôn bước vài bước đi tới, nói bên tai bé con.
Dung Niên ngủ mơ mơ màng màng, nhưng nghe thấy giọng nói của hắn, cậu vẫn gắng sắc mở mắt ra.
"Lục Cận Ngôn....."
Cậu ném gối ôm cá khô sang một bên theo bản năng, rồi duỗi tay ôm Lục Cận Ngôn.
"Chúng ta đã hứa là sẽ xuống biển." Dung Niên tủi thân nói: "Vậy mà anh không chờ em."
Lục Cận Ngôn hôn lên khuôn mặt nhỏ của cậu, khẽ an ủi: "Vừa nãy anh có việc, bây giờ chúng ta lập tức đi luôn."
Dung Niên gật gật đầu.
Cậu ngủ đến mơ màng, cả cơ thể mệt mỏi, chẳng muốn cử động chút nào.
Nhưng vẫn muốn xuống biển.
Suy tư vài giây, Dung Niên ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng nõn, vươn tay nói: "Ôm em."
Lục Cận Ngôn bế cậu lên, dạo gần đây bé con quả thực có hơi béo, khi bế rõ ràng nặng hơn lúc trước một ít.
Tuy béo thật, nhưng không thể nói lời này ra được, đặc biệt là không thể nói cho Dung Niên nghe.
Vốn dĩ bé con đã ngại vì mình béo, có hẳn bụng nhỏ, nếu mình mà dám nói thẳng ra, thì có lẽ suy nghĩ muốn giảm béo càng mãnh liệt hơn.
Nghĩ vậy, hắn ôm Dung Niên vào trong lồng ngực rồi ước lượng, sau đó nghiêm túc bình luận.
"Ngoan, em vẫn gầy. Sau này phải ăn uống đầy đủ, biết chưa?"
Dung Niên bóp bóp cái bụng nhỏ còn chưa được ăn no nhưng vẫn gồ lên một cục của mình, vẻ mặt phức tạp.
Lục Cận Ngôn cho rằng cậu là một con cá ngốc sao? Ngay cả thịt mỡ của mình mà cũng không cảm nhận được!
"Em không muốn nghe anh nói lung tung."
Dung Niên che lỗ tai lại, khuôn mặt nhỏ vùi vào lồng ngực hắn, từ chối bị hắn tẩy não.
Lục Cận Ngôn chỉ bế cậu ra đến cửa, Dung Niên vỗ vỗ cánh tay hắn rồi tự mình nhảy xuống.
"Không ôm nữa."
Dung Niên không chỉ không cho hắn ôm, ngay cả tay cũng không cho dắt: "Hiện tại bên ngoài vẫn còn vài người, chúng ta phải cẩn thận một chút."
Lục Cận Ngôn cau mày nhìn bàn tay nhỏ né tránh hắn, nhưng cũng không nói gì.
Rất nhanh.
Bọn họ tránh những người trên đảo quen biết với Dung Niên, rồi đi ra bờ biển.
Dung Niên nhét ngọc trai vào trong túi Lục Cận Ngôn, dặn dò: "Anh tuyệt đối không được làm mất nó, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Nếu không có viên ngọc, Lục Cận Ngôn sẽ lập tức mất năng lực tự do hô hấp dưới nước.
Đến lúc đó, hắn sẽ vĩnh viễn ở lại dưới dáy biển....
Đương nhiên Lục Cận Ngôn cũng biết tầm quan trọng của viên ngọc này, hắn gật đầu. Lúc này, hắn dắt tay Dung Niên, người phía sau không tiếp tục né nữa.
Mang theo viên ngọc, cảm giác lần này xuống nước thật kỳ diệu.
Như thể nước giống với không khí trên mặt đất vậy, Lục Cận Ngôn có thể tự do hô hấp mà vùng vẫy, còn có thể chạm vào những bụi rong biển đang đung đưa.
"Lục Cận Ngôn, anh có thể nói chuyện." Dung Niên dùng sức nắm chặt tay hắn, sợ hắn đi lạc.
"Niên.... Niên Niên?"
Lục Cận Ngôn thử nói câu đầu tiên trong biển.
Không có bất kỳ cái gì không ổn, ngay cả nói chuyện cũng giống như ở trong không khí.
Dung Niên cong đôi mắt, gật đầu lia lịa: "Ừm! Em đây."
Đáy mắt Lục Cận Ngôn cũng lộ ra ý cười, tiếp tục gọi: "Niên Niên."
Hai người giống như những đứa bé trong nhà trẻ, chỉ một đối thoại đơn giản mà vẫn có thể tìm ra sự thú vị trong đó.
Trò chuyện một chốc, lúc này Lục Cận Ngôn mới được cậu dẫn về phía trước.
"Trong nhà vị bác sĩ kia có rất nhiều mặt nạ, vô cùng ngầu luôn. Chúng được vớt lên từ mấy con thuyền bị chìm dưới đáy biển."
Dung Niên dắt tay hắn, vừa đi vừa không ngừng nói chuyện, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó: "Trong biển tụi em có rất nhiều thuyền, trên thuyền có rất nhiều đồ để chơi."
"Em cực kỳ thích châu báu! Bởi chúng nó vô cùng đẹp." Dung Niên nói, còn cố ý vặn nhỏ âm thanh: "Lục Cận Ngôn, em nói cho anh nghe nè, em giấu rất nhiều rương châu báu luôn, tất cả đều rất đẹp."
Lục Cận Ngôn nghẹn họng.
Dĩ nhiên hắn cũng biết trên thuyền đắm có rất nhiều tài sản.
Từ xưa đến nay, có vô số con thuyền to to nhỏ nhỏ bị gặp nạn, nhiều không đếm xuể.
Người trên mặt đất muốn vớt đống vàng bạc châu báu đó còn khó hơn lên trời.
Vậy mà bé nhân ngư của hắn, lại giấu được vô cùng nhiều rương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất