Chương 81: Mình được làm ba
Thấy đề tài lại quay trở về người em bé, đầu Lục Cận Ngôn căng như dây đàn.
Phải trả lời như nào, trả lời ra sao, mới là một bài toán khó.
Nếu thẳng thắn thừa nhận rằng mình không thích thì có vẻ quá vô tâm. Nhưng nếu nói thích, nhỡ đâu Niên Niên lại tưởng rằng sau này mình muốn có em bé nên sẽ rời khỏi em ấy. Vậy thì càng không được....
Dung Niên ôm đuôi cá đợi một lúc, nhưng mãi chẳng thấy hắn trả lời, trong lòng cậu chợt hoảng hốt.
"Em bé rất đáng yêu." Cậu cố gắng chào hàng với Lục Cận Ngôn: "Hơn nữa còn vô cùng nghe lời."
Lục Cận Ngôn phân tích hàm ý trong câu, hắn dè dặt thuận theo lời cậu, nói: "Vậy, anh thích?"
Dung Niên khẩn trương nhìn hắn, cậu siết chặt bàn tay nhỏ đợi hắn khẳng định hoàn toàn.
Nhưng trong mắt Lục Cận Ngôn, dáng vẻ khẩn trương tột độ này lại làm mạch suy nghĩ của hắn chệch ra khỏi đường ray, lời thốt ra miệng cũng biến thành: "Thích--- nhưng không thích lắm?"
Dung Niên: "......"
Câu trả lời quay ngoắt 180 độ này làm cho Dung Niên tức đỏ mặt.
"Thế rốt cuộc là thích hay không thích?" Cậu cáu kỉnh* hỏi.
Anh hai với cả ông nội từng nói, em bé của cậu sẽ vô cùng đáng yêu, nếu mà giống cậu thì lại càng ngoan.
Một cục cưng vừa đáng yêu lại còn ngoan ngoãn như vậy. Dung Niên thầm nghĩ, nếu Lục Cận Ngôn không thích, vậy thì mình sẽ tự thân nuôi em bé.
Trên trán Lục Cận Ngôn sắp toát ra cả mồ hôi lạnh.
Đây thực sự là một vấn đề nan giải.
Nhưng có vẻ Dung Niên không còn kiên nhẫn để chờ đợi, trước khi cậu cáu giận thêm lần nữa. Lục Cận Ngôn cắn chặt răng, được ăn cả ngã về không nói ra câu trả lời của mình---
"Thích."
Vừa dứt lời, hắn tiếp tục bổ sung thêm: "Nhưng điều tiên quyết là em có thể sinh em bé cho anh. Anh không thích con của bất kỳ ai khác."
Trả lời câu hỏi xong, Lục Cận Ngôn tự thấy mình trả lời cũng ổn áp phết.
Hắn không quá yêu thích một đứa bé nào cả, nhưng cũng không hề ghét, nói tóm lại hắn là một kẻ vô cảm.
Nhưng để xây dựng hình ảnh giàu lòng nhân ái, hắn vẫn liều mạng nói ra đáp án này.
Hắn chỉ thích Dung Niên, thích tất cả mọi thứ của Dung Niên.
Đối với hắn, đời sau với cả em bé chỉ là mây bay, hắn không quan tâm, cũng chẳng mong chờ gì ở tụi nó.
Bởi vì Niên Niên và hắn sẽ không thể nào có con nối dòng.
Nghe thấy câu trả lời kia, Dung Niên hưng phấn tới mức đỏ cả mặt, bàn tay đang nắm vảy cá cũng suýt chút nữa không cẩn thật giật đứt vảy.
"Shh----."
Bé con đang hưng phấn lập tức đau tới mức nước mắt lưng tròng.
Lục Cận Ngôn nhíu mày, vội vàng ngảy xuống nước, bơi tới trước mặt cậu: "Để anh nhìn xem, kéo đứt vảy rồi à?"
Lục Cận Ngôn cẩn thận kiểm tra đuôi cá màu lam đang cầm trong ttay, thấy vảy vẫn nguyên vẹn, không chút hư tổn, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Niên Niên, lần sau đừng túm vảy như vậy, có biết chưa?"
Thi thoảng vảy nhân ngư sẽ rơi ra, những trường hợp vảy rơi ra tự nhiên sẽ không cảm thấy đau đớn, nhưng nếu dùng sức giật đứt thì đau như nào khỏi cần nói cũng biết.
Dung Niên rưng rưng nước mắt gật đầu.
Đồng ý xong nhưng thấy hắn vẫn chưa chịu buông đuôi mình ra.
"Lục Cận Ngôn."
Lúc này Niên Niên không rảnh đi lo cái đuôi của mình, cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng nõn lên, hai mắt sáng lấp lánh: "Em muốn thông báo với anh một chuyện."
Lục Cận Ngôn "Ừ" một tiếng, bàn tay to vuốt ve cái đuôi của cậu, cảm giác trơn mát như ngọc khiến hắn phê quên lối về.
Dung Niên cố đè lại sự khẩn trương, cậu gom hết dũng khí, nhìn hắn bằng đôi mắt ướt đẫm sương mù.
Sau đó, âm thanh nhỏ nhẹ nhưng vô cùng dứt khoát bật ra: "Trong bụng em có một sinh mệnh."
Thừa nhận xong, cậu còn không nén được sự kiêu ngạo: "Ông nội nói, nếu cục cưng mà giống em thì chắc chắn sau này sẽ vô cùng đáng yêu."
Lục Cận Ngôn: "?"
Hình như mình vừa gặp phải ảo giác.
Trong lúc Dung Niên đang hào hứng nói về em bé, thì Lục Cận Ngôn vẫn đang thả hồn trên mây.
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ phấn khích của Dung Niên, trong đầu tràn ngập câu nói—
"Trong bụng em có em bé."
Em bé, em bé...
Niên Niên, mang thai ư?
"Lục Cận Ngôn! Sao sao sao anh lại chìm xuống thế này!?"
Đang vui vẻ khoe khoang cục cưng, bỗng Dung Niên giật mình nhìn ba lớn của em bé đơ như tượng gỗ, cả người chìm vào trong biển!
Cậu vội vã vươn bàn tay nhỏ túm lấy Lục Cận Ngôn, ngăn không cho hắn tiếp tục chìm xuống.
Đã không cầm theo Tị Thuỷ Châu, lại còn không biết bơi. Lục Cận Ngôn đang tự dìm chết mình hả!
Dung Niên cố gắng ôm chặt hắn để hắn không bị chìm xuống, nhưng cân nặng của Lục Cận Ngôn không phải là thứ mà cậu có thể gồng gánh được.
Cho nên——
Cuối cùng Lục Cận Ngôn bị sặc vài ngụm nước biển thì mới vớt vát linh hồn của mình về được.
Lăn lộn một hồi lâu.
Lúc lôi được Lục Cận Ngôn vào bờ cát, cơ thể nhỏ nhắn của Dung Niên cũng mệt rã rời.
Cậu cong đuôi nhìn Lục Cận Ngôn đang đóng kịch câm, chợt cảm thấy hơi tủi thân.
"Có phải anh không thích em bé đúng không?"
Bằng không thì sao lúc hay tin cậu có em bé, hắn bàng hoàng đến mức chìm xuống biển.
Tuy mặt Lục Cận Ngôn ướt sũng nước nhưng vẫn không làm lu mờ vẻ đẹp trai của hắn, môi hắn mấp máy: "Niên Niên, em lặp lại lời ban nãy đi."
Dung Niên nghe thấy vậy, từ cá tủi thân chuyển sang làm cá nóc: "Vừa nãy em nói nhiều như thế! Bây giờ anh lại bảo em lặp lại lần nữa?"
Lục Cận Ngôn chưa ừ hử gì.
Cậu đã tự mình trả lời: "Hay là anh vẫn muốn nghe chuyện em bé? Nếu anh không thích nó, vậy để em tự mình nuôi."
Nhớ lại đống rương mà mình giấu, cậu tự tin nói: "Em có rất nhiều tiền, chắc chắn có thể chăm sóc tốt cho bé."
Đương nhiên Dung Niên biết nuôi một đứa bé tốn kém đến mức nào.
Lục Cận Ngôn lại nghe thấy từ 'Em bé' thêm lần nữa, lúc này hắn không bị chìm trong nước. Cả người nằm trên bờ cát, không có nước ngăn cách màng nhĩ.
Hắn duỗi tay tát mạnh vào mặt mình một cái!
Não bộ lập tức cảm nhận được cơn đau đớn.
Trong cơn đau mà thường khó chấp nhận này, Lục Cận Ngôn lại cảm thấy vô cùng yên tâm.
Hắn bỗng ôm bé con đang thở phì phò vào trong lồng ngực, ngay cả giọng nói cũng khàn đặc.
"Anh không nghe nhầm đúng không."
"Em nói, trong bụng em có con của anh."
Dung Niên lẩm bẩm: "Là con em, anh không thích——"
"Anh thích."
Lục Cận Ngôn ngắt lời cậu, càng lúc càng ôm cậu chặt hơn, như thể muốn khảm cậu vào sâu trong xương tủy.
"Niên Niên, bất kể thứ gì thuộc về em, anh đều thích."
Chưa kể, trong người đứa bé này còn chảy dòng máu của Niên Niên, có khi lúc sinh ra lại giống bé Niên Niên hồi thơ ngây.
Hắn chưa từng thấy Niên Niên khi còn là ấu tể, nếu như đứa bé này có thể giống Niên Niên thì...
Lục Cận Ngôn hít một hơi thật sâu, giờ phút này hắn cảm thấy bản thân như đang đắm chìm trong cơn mơ.
Giấc mơ này thật tuyệt vời.
Trong mơ có hắn, có Niên Niên, có thêm cả em bé nữa.
Một nhà ba người sống hạnh phúc bên nhau.
Dung Niên bị hắn ôm chặt tới mức suýt nghẹt thở: "Lục Cận Ngôn! Buông em ra coi."
Nếu mà không buông, cậu và cục cưng tới công chuyện luôn cho xem!
Nghe thấy giọng nói khác thường của cậu, Lục Cận Ngôn mới hậu tri hậu giác* thả lỏng cánh tay, sau đó để cậu dựa vào lồng ngực mình, vỗ nhẹ lên lưng cậu, nhỏ giọng an ủi: "Xin lỗi, tại anh quá bất ngờ."
* Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra
Nghĩ đến đứa bé nọ, trong lòng Dung Niên hẵng còn sợ hãi: "Em cũng rất bất ngờ."
"Suýt chút nữa là em lén uống thuốc giảm béo rồi. Chú Trường Lâm bảo, lúc mang thai tuyệt đối không được uống linh tinh."
Nhớ lại lúc trước bé con nằng nặc đòi giảm béo, Lục Cận Ngôn cũng thấy hoảng sợ không thôi.
Hắn cúi đầu nhìn bụng nhỏ của Dung Niên, yết hầu xoắn chặt: "Niên Niên, anh có thể sờ một chút được không?"
Dung Niên: "....."
Mặt Dung Niên nhăn lại, không vui cho lắm.
Trong khoảng thời gian này, cậu vô cùng bảo vệ em bé, nhất là sau khi biết tin em bé trong bụng cậu vẫn chưa ổn định.
Nhưng dưới ánh mắt chờ mong của Lục Cận Ngôn, trong lòng Dung Niên mềm nhũn, không đành lòng từ chối.
"Vậy, chỉ được sờ một chút thôi đó."
Dung Niên keo kiệt ra điều kiện với hắn: "Sờ thật nhẹ, thật khẽ biết chưa."
Lục Cận Ngôn gật đầu, đột nhiên biết mình lên chức cha, hắn cảm thấy bản thân như đang chìm trong cơn mơ, nhìn kiểu gì cũng thấy không chân thực.
Không biết khi nào giấc mơ này mới kết thúc.
Thấy Dung Niên đồng ý, Lục Cận Ngôn khẽ vươn tay.
Hắn đã từng sờ cái bụng này nhiều không kể xiết, cũng hôn lên đó không biết bao nhiều lần.
Nhưng đây là là đầu tay hắn run đến vậy.
Sau khi Dung Niên đồng ý, cậu vô cùng mạnh dạn kéo quần áo lên, mời hắn: "Anh sờ nhanh lên."
Sờ xong, cậu lập tức thả áo xuống.
Một chút là một chút, lần này không kì kèo mặc cả gì hết.
Hô hấp Lục Cận Ngôn chậm lại, cuối cùng cũng đặt tay lên bụng cậu.
Bụng nhỏ bị nhô lên một cục, nhưng cảm giác vẫn mềm mại và tuyệt vời giống như trước.
Lục Cận Ngôn cẩn thận cảm nhận, không biết có phải do tác động tâm lý hay không. Khi hắn xoa bụng nhỏ, dường như hắn thật sự cảm giác được một sinh mệnh ở bên trong.
Đó là con của hắn và Dung Niên.
Lục Cận Ngôn tôi, được lên chức ba rồi!
Phải trả lời như nào, trả lời ra sao, mới là một bài toán khó.
Nếu thẳng thắn thừa nhận rằng mình không thích thì có vẻ quá vô tâm. Nhưng nếu nói thích, nhỡ đâu Niên Niên lại tưởng rằng sau này mình muốn có em bé nên sẽ rời khỏi em ấy. Vậy thì càng không được....
Dung Niên ôm đuôi cá đợi một lúc, nhưng mãi chẳng thấy hắn trả lời, trong lòng cậu chợt hoảng hốt.
"Em bé rất đáng yêu." Cậu cố gắng chào hàng với Lục Cận Ngôn: "Hơn nữa còn vô cùng nghe lời."
Lục Cận Ngôn phân tích hàm ý trong câu, hắn dè dặt thuận theo lời cậu, nói: "Vậy, anh thích?"
Dung Niên khẩn trương nhìn hắn, cậu siết chặt bàn tay nhỏ đợi hắn khẳng định hoàn toàn.
Nhưng trong mắt Lục Cận Ngôn, dáng vẻ khẩn trương tột độ này lại làm mạch suy nghĩ của hắn chệch ra khỏi đường ray, lời thốt ra miệng cũng biến thành: "Thích--- nhưng không thích lắm?"
Dung Niên: "......"
Câu trả lời quay ngoắt 180 độ này làm cho Dung Niên tức đỏ mặt.
"Thế rốt cuộc là thích hay không thích?" Cậu cáu kỉnh* hỏi.
Anh hai với cả ông nội từng nói, em bé của cậu sẽ vô cùng đáng yêu, nếu mà giống cậu thì lại càng ngoan.
Một cục cưng vừa đáng yêu lại còn ngoan ngoãn như vậy. Dung Niên thầm nghĩ, nếu Lục Cận Ngôn không thích, vậy thì mình sẽ tự thân nuôi em bé.
Trên trán Lục Cận Ngôn sắp toát ra cả mồ hôi lạnh.
Đây thực sự là một vấn đề nan giải.
Nhưng có vẻ Dung Niên không còn kiên nhẫn để chờ đợi, trước khi cậu cáu giận thêm lần nữa. Lục Cận Ngôn cắn chặt răng, được ăn cả ngã về không nói ra câu trả lời của mình---
"Thích."
Vừa dứt lời, hắn tiếp tục bổ sung thêm: "Nhưng điều tiên quyết là em có thể sinh em bé cho anh. Anh không thích con của bất kỳ ai khác."
Trả lời câu hỏi xong, Lục Cận Ngôn tự thấy mình trả lời cũng ổn áp phết.
Hắn không quá yêu thích một đứa bé nào cả, nhưng cũng không hề ghét, nói tóm lại hắn là một kẻ vô cảm.
Nhưng để xây dựng hình ảnh giàu lòng nhân ái, hắn vẫn liều mạng nói ra đáp án này.
Hắn chỉ thích Dung Niên, thích tất cả mọi thứ của Dung Niên.
Đối với hắn, đời sau với cả em bé chỉ là mây bay, hắn không quan tâm, cũng chẳng mong chờ gì ở tụi nó.
Bởi vì Niên Niên và hắn sẽ không thể nào có con nối dòng.
Nghe thấy câu trả lời kia, Dung Niên hưng phấn tới mức đỏ cả mặt, bàn tay đang nắm vảy cá cũng suýt chút nữa không cẩn thật giật đứt vảy.
"Shh----."
Bé con đang hưng phấn lập tức đau tới mức nước mắt lưng tròng.
Lục Cận Ngôn nhíu mày, vội vàng ngảy xuống nước, bơi tới trước mặt cậu: "Để anh nhìn xem, kéo đứt vảy rồi à?"
Lục Cận Ngôn cẩn thận kiểm tra đuôi cá màu lam đang cầm trong ttay, thấy vảy vẫn nguyên vẹn, không chút hư tổn, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Niên Niên, lần sau đừng túm vảy như vậy, có biết chưa?"
Thi thoảng vảy nhân ngư sẽ rơi ra, những trường hợp vảy rơi ra tự nhiên sẽ không cảm thấy đau đớn, nhưng nếu dùng sức giật đứt thì đau như nào khỏi cần nói cũng biết.
Dung Niên rưng rưng nước mắt gật đầu.
Đồng ý xong nhưng thấy hắn vẫn chưa chịu buông đuôi mình ra.
"Lục Cận Ngôn."
Lúc này Niên Niên không rảnh đi lo cái đuôi của mình, cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng nõn lên, hai mắt sáng lấp lánh: "Em muốn thông báo với anh một chuyện."
Lục Cận Ngôn "Ừ" một tiếng, bàn tay to vuốt ve cái đuôi của cậu, cảm giác trơn mát như ngọc khiến hắn phê quên lối về.
Dung Niên cố đè lại sự khẩn trương, cậu gom hết dũng khí, nhìn hắn bằng đôi mắt ướt đẫm sương mù.
Sau đó, âm thanh nhỏ nhẹ nhưng vô cùng dứt khoát bật ra: "Trong bụng em có một sinh mệnh."
Thừa nhận xong, cậu còn không nén được sự kiêu ngạo: "Ông nội nói, nếu cục cưng mà giống em thì chắc chắn sau này sẽ vô cùng đáng yêu."
Lục Cận Ngôn: "?"
Hình như mình vừa gặp phải ảo giác.
Trong lúc Dung Niên đang hào hứng nói về em bé, thì Lục Cận Ngôn vẫn đang thả hồn trên mây.
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ phấn khích của Dung Niên, trong đầu tràn ngập câu nói—
"Trong bụng em có em bé."
Em bé, em bé...
Niên Niên, mang thai ư?
"Lục Cận Ngôn! Sao sao sao anh lại chìm xuống thế này!?"
Đang vui vẻ khoe khoang cục cưng, bỗng Dung Niên giật mình nhìn ba lớn của em bé đơ như tượng gỗ, cả người chìm vào trong biển!
Cậu vội vã vươn bàn tay nhỏ túm lấy Lục Cận Ngôn, ngăn không cho hắn tiếp tục chìm xuống.
Đã không cầm theo Tị Thuỷ Châu, lại còn không biết bơi. Lục Cận Ngôn đang tự dìm chết mình hả!
Dung Niên cố gắng ôm chặt hắn để hắn không bị chìm xuống, nhưng cân nặng của Lục Cận Ngôn không phải là thứ mà cậu có thể gồng gánh được.
Cho nên——
Cuối cùng Lục Cận Ngôn bị sặc vài ngụm nước biển thì mới vớt vát linh hồn của mình về được.
Lăn lộn một hồi lâu.
Lúc lôi được Lục Cận Ngôn vào bờ cát, cơ thể nhỏ nhắn của Dung Niên cũng mệt rã rời.
Cậu cong đuôi nhìn Lục Cận Ngôn đang đóng kịch câm, chợt cảm thấy hơi tủi thân.
"Có phải anh không thích em bé đúng không?"
Bằng không thì sao lúc hay tin cậu có em bé, hắn bàng hoàng đến mức chìm xuống biển.
Tuy mặt Lục Cận Ngôn ướt sũng nước nhưng vẫn không làm lu mờ vẻ đẹp trai của hắn, môi hắn mấp máy: "Niên Niên, em lặp lại lời ban nãy đi."
Dung Niên nghe thấy vậy, từ cá tủi thân chuyển sang làm cá nóc: "Vừa nãy em nói nhiều như thế! Bây giờ anh lại bảo em lặp lại lần nữa?"
Lục Cận Ngôn chưa ừ hử gì.
Cậu đã tự mình trả lời: "Hay là anh vẫn muốn nghe chuyện em bé? Nếu anh không thích nó, vậy để em tự mình nuôi."
Nhớ lại đống rương mà mình giấu, cậu tự tin nói: "Em có rất nhiều tiền, chắc chắn có thể chăm sóc tốt cho bé."
Đương nhiên Dung Niên biết nuôi một đứa bé tốn kém đến mức nào.
Lục Cận Ngôn lại nghe thấy từ 'Em bé' thêm lần nữa, lúc này hắn không bị chìm trong nước. Cả người nằm trên bờ cát, không có nước ngăn cách màng nhĩ.
Hắn duỗi tay tát mạnh vào mặt mình một cái!
Não bộ lập tức cảm nhận được cơn đau đớn.
Trong cơn đau mà thường khó chấp nhận này, Lục Cận Ngôn lại cảm thấy vô cùng yên tâm.
Hắn bỗng ôm bé con đang thở phì phò vào trong lồng ngực, ngay cả giọng nói cũng khàn đặc.
"Anh không nghe nhầm đúng không."
"Em nói, trong bụng em có con của anh."
Dung Niên lẩm bẩm: "Là con em, anh không thích——"
"Anh thích."
Lục Cận Ngôn ngắt lời cậu, càng lúc càng ôm cậu chặt hơn, như thể muốn khảm cậu vào sâu trong xương tủy.
"Niên Niên, bất kể thứ gì thuộc về em, anh đều thích."
Chưa kể, trong người đứa bé này còn chảy dòng máu của Niên Niên, có khi lúc sinh ra lại giống bé Niên Niên hồi thơ ngây.
Hắn chưa từng thấy Niên Niên khi còn là ấu tể, nếu như đứa bé này có thể giống Niên Niên thì...
Lục Cận Ngôn hít một hơi thật sâu, giờ phút này hắn cảm thấy bản thân như đang đắm chìm trong cơn mơ.
Giấc mơ này thật tuyệt vời.
Trong mơ có hắn, có Niên Niên, có thêm cả em bé nữa.
Một nhà ba người sống hạnh phúc bên nhau.
Dung Niên bị hắn ôm chặt tới mức suýt nghẹt thở: "Lục Cận Ngôn! Buông em ra coi."
Nếu mà không buông, cậu và cục cưng tới công chuyện luôn cho xem!
Nghe thấy giọng nói khác thường của cậu, Lục Cận Ngôn mới hậu tri hậu giác* thả lỏng cánh tay, sau đó để cậu dựa vào lồng ngực mình, vỗ nhẹ lên lưng cậu, nhỏ giọng an ủi: "Xin lỗi, tại anh quá bất ngờ."
* Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra
Nghĩ đến đứa bé nọ, trong lòng Dung Niên hẵng còn sợ hãi: "Em cũng rất bất ngờ."
"Suýt chút nữa là em lén uống thuốc giảm béo rồi. Chú Trường Lâm bảo, lúc mang thai tuyệt đối không được uống linh tinh."
Nhớ lại lúc trước bé con nằng nặc đòi giảm béo, Lục Cận Ngôn cũng thấy hoảng sợ không thôi.
Hắn cúi đầu nhìn bụng nhỏ của Dung Niên, yết hầu xoắn chặt: "Niên Niên, anh có thể sờ một chút được không?"
Dung Niên: "....."
Mặt Dung Niên nhăn lại, không vui cho lắm.
Trong khoảng thời gian này, cậu vô cùng bảo vệ em bé, nhất là sau khi biết tin em bé trong bụng cậu vẫn chưa ổn định.
Nhưng dưới ánh mắt chờ mong của Lục Cận Ngôn, trong lòng Dung Niên mềm nhũn, không đành lòng từ chối.
"Vậy, chỉ được sờ một chút thôi đó."
Dung Niên keo kiệt ra điều kiện với hắn: "Sờ thật nhẹ, thật khẽ biết chưa."
Lục Cận Ngôn gật đầu, đột nhiên biết mình lên chức cha, hắn cảm thấy bản thân như đang chìm trong cơn mơ, nhìn kiểu gì cũng thấy không chân thực.
Không biết khi nào giấc mơ này mới kết thúc.
Thấy Dung Niên đồng ý, Lục Cận Ngôn khẽ vươn tay.
Hắn đã từng sờ cái bụng này nhiều không kể xiết, cũng hôn lên đó không biết bao nhiều lần.
Nhưng đây là là đầu tay hắn run đến vậy.
Sau khi Dung Niên đồng ý, cậu vô cùng mạnh dạn kéo quần áo lên, mời hắn: "Anh sờ nhanh lên."
Sờ xong, cậu lập tức thả áo xuống.
Một chút là một chút, lần này không kì kèo mặc cả gì hết.
Hô hấp Lục Cận Ngôn chậm lại, cuối cùng cũng đặt tay lên bụng cậu.
Bụng nhỏ bị nhô lên một cục, nhưng cảm giác vẫn mềm mại và tuyệt vời giống như trước.
Lục Cận Ngôn cẩn thận cảm nhận, không biết có phải do tác động tâm lý hay không. Khi hắn xoa bụng nhỏ, dường như hắn thật sự cảm giác được một sinh mệnh ở bên trong.
Đó là con của hắn và Dung Niên.
Lục Cận Ngôn tôi, được lên chức ba rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất