Chương 4: Lần thứ hai
Chuyển ngữ: By
Chỉnh sửa: BilecNgày đầu tiên đi làm, bé nói nhiều thêm wechat của tôi từ trong nhóm chat làm việc, em ấy nói mình tên là Hạ Nhĩ, xin tôi chỉ bảo nhiều hơn.
Tôi suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra Hạ Nhĩ là ai, sau đó nhấn vào vòng bạn bè của em, thấy được gương mặt cười vui vẻ của em mới nhận ra đây là nhóc con đi cửa sau rất thích cười kia.
Nhóc con này sau cái lần đầu tiên “giao lưu” với tôi, không biết là vì không tìm được cơ hội nói chuyện hay là bị tôi dọa cho sợ rồi mà mấy ngày sau đó tôi không gặp lại em nó nữa.
Lần thứ hai nói chuyện với em là ở tiệc chúc mừng, rõ ràng em không thuộc tổ tôi nhưng nhân duyên tốt quá nên được mời đến.
“Coi như là tổ chức thêm cho cậu một bữa tiệc chào đón nhân viên mới nha.” Tổ trưởng nói thế đấy.
Tôi không có ý kiến, tôi không ghét em, chỉ là không thích sự nhiệt tình của em, nó khiến tôi cảm thấy cực kì khó xử.
Ở tiệc chúc mừng, bởi vì lần này tôi lập công nên bị chuốc rất nhiều rượu, đến lúc tan tiệc thì đã đi không nổi nữa, khỏi nói đến chuyện về nhà.
Qua hôm sau, vừa tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên giường trong khách sạn, toàn thân trần trụi còn độc mỗi một cái quần lót. Tôi tá hỏa kiểm tra trước sau trên dưới, thấy không có gì bất thường mới yên tâm lại.
Có lẽ là đồng nghiệp sắp xếp cho tôi đến chỗ này.
Tôi day huyệt thái dương, đầu đau như búa bổ, xem điện thoại thì thấy vẫn còn sớm nên định bụng nhắm mắt ngủ thêm một lát. Nào ngờ vừa duỗi chân ra thì đạp phải mặt ai đó, người ở trong chăn rên một tiếng làm tôi sợ hết hồn.
Tôi nhanh chóng ngồi dậy kéo chăn ra, nhóc con tóc bù xù như tổ quạ che mặt uể oải ngồi dậy hỏi tôi: “Anh dậy rồi à?”
Vô nghĩa, không dậy thì chẳng lẽ là mộng du à?
“Sao cậu lại ở đây?”
“À, anh ơi, bởi vì không ai biết nhà anh ở đâu nên dặn em đưa anh đến khách sạn á.”
“Hiên Béo đâu? Sao không phải là hắn đưa?” Hiên Béo là đồng nghiệp thân thiết nhất với tôi ở công ty.
Giờ nhóc con mới mở được mắt ra, mắt nai to tròn, tuy còn ngái ngủ ánh mắt vẫn xán lạn trong veo.
“Anh Hiên cũng uống say, anh Lưu đưa ảnh về ạ.”
Ok fine, hết tên này rồi đến tên kia, còn không đáng tin cậy bằng một nhóc thực tập.
“Cảm ơn cậu, tiền phòng bao nhiêu thế? Để tôi trả cậu.” Đây chính là vấn đề tôi muốn giải quyết nhất lúc này.
Em hơi sửng sốt, sau đó từ chối: “Không cần đâu ạ, chắc là công ty sẽ thanh toán anh nhỉ?”
“Ừ, nhưng mà lâu lắm, cũng phiền phức. Cậu vẫn còn là sinh viên cũng đâu có dư dả lắm, để cậu trả thế sao được.”
Em do dự một lúc, trả lời tôi: “Dạ được.” Sau đó xuống giường đi tìm điện thoại.
Trước đó chỉ thấy nửa người trên của em không mặc áo, da thịt trên bụng dồn hết lại một chỗ nên không biết là có cơ bụng hay không, chỉ thấy là em rất gầy.
Bắt mắt nhất là hai điểm đỏ thắm trước ngực, thoạt nhìn vô cùng gợi cảm, vì để tránh khỏi nhiệt huyết dâng trào dẫn đến tình huống xấu hổ nào đó, tôi đành phải cố gắng dời mắt ra khỏi chúng.
Sau khi em xuống giường tôi mới phát hiện ra nhóc thực tập ấy chỉ mặc độc một cái quần lót, hơn nữa còn là loại quần tam giác, ôm chặt lấy cơ thể, làm nổi bật cặp đào căng mọng gợi cảm.
Hình dạng của bộ phận đằng trước cũng hiện ra rõ ràng, nhưng thứ khiến tôi chú ý hơn lại là phần bụng của em. Đúng là không có cơ múi gì, nhưng do gầy mà cũng có chút đường nét, trắng nõn bằng phẳng đúng kiểu tôi thích nhất, có thể dùng một tay ôm trọn.
Tôi đã từng mơ tưởng có một em trai xinh xắn để ấp ôm trong lòng trong những đêm dài cô đơn vô số lần dẫu biết rằng đó là một chuyện không thể thành hiện thực.
Chẳng ngờ, người trong mộng ấy giờ lại xuất hiện sờ sờ ngay trước mắt nhưng tôi lại chẳng thể ôm vào lòng, đương nhiên cũng không có ý định đi trêu ghẹo người ta.
Đây chỉ là một người qua đường sẽ nhanh chóng biến mất khỏi cuộc sống của tôi mà thôi.
Tôi không muốn những cuộc vui thể xác chớp nhoáng, càng không phải những cuộc tình chớp nhoáng.
Kiềm chế mới là lựa chọn đúng đắn nhất.
Sau khi em ấy tìm thấy di động thì hỏi tôi: “Anh, anh chuyển Alipay cho em được hông?”
“Vì sao?” Tôi bình thường toàn chuyển khoản bằng Wechat.
“Em chỉ có Huabei* thôi, không cần phải rút tiền tới lui, nhưng cũng tốn phí thủ tục.”
*Huabei là một công ty thanh toán tín dụng trực thuộc tập đoàn Ant Financial. Huabei credit card (Ant Credit Pay) – một loại sản phẩm thẻ tín dụng ảo tạo điều kiện thanh toán tín dụng.
Lý do thiệt là thuyết phục.
Tôi làm theo yêu cầu thứ hai của em, thêm bạn với em trên Alipay rồi mới chuyển tiền, sau đó giục em mặc quần áo rồi rửa mặt, chuẩn bị đi làm.
Thực ra là do gà vẫn còn gáy chưa ngừng mà trên người chỉ mặc quần lót nên không dám cho em thấy. Lỡ mà truyền ra ngoài thì hình tượng doanh nhân tôi vất vả xây dựng bấy lâu liền sụp đổ.
Em ấy rất nghe lời bắt đầu mặc quần áo, cài dây lưng lại xong mới vui tươi hớn hở đi rửa mặt.
Công ty chúng tôi không có yêu cầu nghiêm khắc đối với trang phục, nhóc con lại là một thực tập sinh đến chơi cho biết nên chủ yếu mang thường phục đi làm.
Có điều nhóc này cũng coi như là biết điều, chỉ ăn mặc đơn giản chứ không lòe loẹt hay là cà lơ phất phơ. Đơn giản nhưng cũng không lỗi thời, bộ nào cũng có điểm nhấn nổi bật.
Hồi tôi hai mươi không có gu quần áo và thẩm mỹ được như em.
Đợi em vào nhà vệ sinh rồi tôi mới bắt đầu mặc quần áo, quần dài với áo sơ mi đều nhăn nhúm, thật sự không làm sao mặc đi làm được nữa.
Tôi ngẩng đầu nhìn căn phòng nhỏ gọn, đoán chừng chắc cũng không có dịch vụ ủi đồ.
Thời gian thì vẫn có, về nhà một chuyến rồi đến công ty vẫn kịp, có điều làm thế thì hơi gấp gáp.
Lúc tôi còn đang do dự thì nhóc kia đã đi ra, thấy quần áo của tôi thì mở lời: “Anh, hay là em giúp anh mang quần áo đi nhờ người ta ủi một chút nha, đồ vậy mặc đi làm sao được anh ha?”
“Tôi có thể về thay bộ khác, chỗ này hẳn là không có dịch vụ ủi quần áo đâu.”
“Em đi hỏi cái đã, anh cởi ra trước đi, nếu có thì em đưa cho họ ủi luôn.”
Rất thuyết phục.
Tôi bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, ánh mắt của nhóc con cũng bắt đầu sáng lập lòe. Bình thường tôi vẫn đi tập thể hình, cũng tự tin với vóc dáng của mình nhưng đối diện với ánh nhìn trắng trợn của em thì cũng hơi xấu hổ lúng túng, mà cũng không tiện xoay người đi hướng khác nên chỉ đành cố tỏ vẻ hờ hững bâng quơ.
Sau đó tôi bắt đầu cởi quần, nhóc con trực tiếp ngồi lên giường xoay lưng lại, điều này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng cởi ra đưa cho em rồi mặc mỗi quần lót đi vào nhà vệ sinh.
Chỉnh sửa: BilecNgày đầu tiên đi làm, bé nói nhiều thêm wechat của tôi từ trong nhóm chat làm việc, em ấy nói mình tên là Hạ Nhĩ, xin tôi chỉ bảo nhiều hơn.
Tôi suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra Hạ Nhĩ là ai, sau đó nhấn vào vòng bạn bè của em, thấy được gương mặt cười vui vẻ của em mới nhận ra đây là nhóc con đi cửa sau rất thích cười kia.
Nhóc con này sau cái lần đầu tiên “giao lưu” với tôi, không biết là vì không tìm được cơ hội nói chuyện hay là bị tôi dọa cho sợ rồi mà mấy ngày sau đó tôi không gặp lại em nó nữa.
Lần thứ hai nói chuyện với em là ở tiệc chúc mừng, rõ ràng em không thuộc tổ tôi nhưng nhân duyên tốt quá nên được mời đến.
“Coi như là tổ chức thêm cho cậu một bữa tiệc chào đón nhân viên mới nha.” Tổ trưởng nói thế đấy.
Tôi không có ý kiến, tôi không ghét em, chỉ là không thích sự nhiệt tình của em, nó khiến tôi cảm thấy cực kì khó xử.
Ở tiệc chúc mừng, bởi vì lần này tôi lập công nên bị chuốc rất nhiều rượu, đến lúc tan tiệc thì đã đi không nổi nữa, khỏi nói đến chuyện về nhà.
Qua hôm sau, vừa tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên giường trong khách sạn, toàn thân trần trụi còn độc mỗi một cái quần lót. Tôi tá hỏa kiểm tra trước sau trên dưới, thấy không có gì bất thường mới yên tâm lại.
Có lẽ là đồng nghiệp sắp xếp cho tôi đến chỗ này.
Tôi day huyệt thái dương, đầu đau như búa bổ, xem điện thoại thì thấy vẫn còn sớm nên định bụng nhắm mắt ngủ thêm một lát. Nào ngờ vừa duỗi chân ra thì đạp phải mặt ai đó, người ở trong chăn rên một tiếng làm tôi sợ hết hồn.
Tôi nhanh chóng ngồi dậy kéo chăn ra, nhóc con tóc bù xù như tổ quạ che mặt uể oải ngồi dậy hỏi tôi: “Anh dậy rồi à?”
Vô nghĩa, không dậy thì chẳng lẽ là mộng du à?
“Sao cậu lại ở đây?”
“À, anh ơi, bởi vì không ai biết nhà anh ở đâu nên dặn em đưa anh đến khách sạn á.”
“Hiên Béo đâu? Sao không phải là hắn đưa?” Hiên Béo là đồng nghiệp thân thiết nhất với tôi ở công ty.
Giờ nhóc con mới mở được mắt ra, mắt nai to tròn, tuy còn ngái ngủ ánh mắt vẫn xán lạn trong veo.
“Anh Hiên cũng uống say, anh Lưu đưa ảnh về ạ.”
Ok fine, hết tên này rồi đến tên kia, còn không đáng tin cậy bằng một nhóc thực tập.
“Cảm ơn cậu, tiền phòng bao nhiêu thế? Để tôi trả cậu.” Đây chính là vấn đề tôi muốn giải quyết nhất lúc này.
Em hơi sửng sốt, sau đó từ chối: “Không cần đâu ạ, chắc là công ty sẽ thanh toán anh nhỉ?”
“Ừ, nhưng mà lâu lắm, cũng phiền phức. Cậu vẫn còn là sinh viên cũng đâu có dư dả lắm, để cậu trả thế sao được.”
Em do dự một lúc, trả lời tôi: “Dạ được.” Sau đó xuống giường đi tìm điện thoại.
Trước đó chỉ thấy nửa người trên của em không mặc áo, da thịt trên bụng dồn hết lại một chỗ nên không biết là có cơ bụng hay không, chỉ thấy là em rất gầy.
Bắt mắt nhất là hai điểm đỏ thắm trước ngực, thoạt nhìn vô cùng gợi cảm, vì để tránh khỏi nhiệt huyết dâng trào dẫn đến tình huống xấu hổ nào đó, tôi đành phải cố gắng dời mắt ra khỏi chúng.
Sau khi em xuống giường tôi mới phát hiện ra nhóc thực tập ấy chỉ mặc độc một cái quần lót, hơn nữa còn là loại quần tam giác, ôm chặt lấy cơ thể, làm nổi bật cặp đào căng mọng gợi cảm.
Hình dạng của bộ phận đằng trước cũng hiện ra rõ ràng, nhưng thứ khiến tôi chú ý hơn lại là phần bụng của em. Đúng là không có cơ múi gì, nhưng do gầy mà cũng có chút đường nét, trắng nõn bằng phẳng đúng kiểu tôi thích nhất, có thể dùng một tay ôm trọn.
Tôi đã từng mơ tưởng có một em trai xinh xắn để ấp ôm trong lòng trong những đêm dài cô đơn vô số lần dẫu biết rằng đó là một chuyện không thể thành hiện thực.
Chẳng ngờ, người trong mộng ấy giờ lại xuất hiện sờ sờ ngay trước mắt nhưng tôi lại chẳng thể ôm vào lòng, đương nhiên cũng không có ý định đi trêu ghẹo người ta.
Đây chỉ là một người qua đường sẽ nhanh chóng biến mất khỏi cuộc sống của tôi mà thôi.
Tôi không muốn những cuộc vui thể xác chớp nhoáng, càng không phải những cuộc tình chớp nhoáng.
Kiềm chế mới là lựa chọn đúng đắn nhất.
Sau khi em ấy tìm thấy di động thì hỏi tôi: “Anh, anh chuyển Alipay cho em được hông?”
“Vì sao?” Tôi bình thường toàn chuyển khoản bằng Wechat.
“Em chỉ có Huabei* thôi, không cần phải rút tiền tới lui, nhưng cũng tốn phí thủ tục.”
*Huabei là một công ty thanh toán tín dụng trực thuộc tập đoàn Ant Financial. Huabei credit card (Ant Credit Pay) – một loại sản phẩm thẻ tín dụng ảo tạo điều kiện thanh toán tín dụng.
Lý do thiệt là thuyết phục.
Tôi làm theo yêu cầu thứ hai của em, thêm bạn với em trên Alipay rồi mới chuyển tiền, sau đó giục em mặc quần áo rồi rửa mặt, chuẩn bị đi làm.
Thực ra là do gà vẫn còn gáy chưa ngừng mà trên người chỉ mặc quần lót nên không dám cho em thấy. Lỡ mà truyền ra ngoài thì hình tượng doanh nhân tôi vất vả xây dựng bấy lâu liền sụp đổ.
Em ấy rất nghe lời bắt đầu mặc quần áo, cài dây lưng lại xong mới vui tươi hớn hở đi rửa mặt.
Công ty chúng tôi không có yêu cầu nghiêm khắc đối với trang phục, nhóc con lại là một thực tập sinh đến chơi cho biết nên chủ yếu mang thường phục đi làm.
Có điều nhóc này cũng coi như là biết điều, chỉ ăn mặc đơn giản chứ không lòe loẹt hay là cà lơ phất phơ. Đơn giản nhưng cũng không lỗi thời, bộ nào cũng có điểm nhấn nổi bật.
Hồi tôi hai mươi không có gu quần áo và thẩm mỹ được như em.
Đợi em vào nhà vệ sinh rồi tôi mới bắt đầu mặc quần áo, quần dài với áo sơ mi đều nhăn nhúm, thật sự không làm sao mặc đi làm được nữa.
Tôi ngẩng đầu nhìn căn phòng nhỏ gọn, đoán chừng chắc cũng không có dịch vụ ủi đồ.
Thời gian thì vẫn có, về nhà một chuyến rồi đến công ty vẫn kịp, có điều làm thế thì hơi gấp gáp.
Lúc tôi còn đang do dự thì nhóc kia đã đi ra, thấy quần áo của tôi thì mở lời: “Anh, hay là em giúp anh mang quần áo đi nhờ người ta ủi một chút nha, đồ vậy mặc đi làm sao được anh ha?”
“Tôi có thể về thay bộ khác, chỗ này hẳn là không có dịch vụ ủi quần áo đâu.”
“Em đi hỏi cái đã, anh cởi ra trước đi, nếu có thì em đưa cho họ ủi luôn.”
Rất thuyết phục.
Tôi bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, ánh mắt của nhóc con cũng bắt đầu sáng lập lòe. Bình thường tôi vẫn đi tập thể hình, cũng tự tin với vóc dáng của mình nhưng đối diện với ánh nhìn trắng trợn của em thì cũng hơi xấu hổ lúng túng, mà cũng không tiện xoay người đi hướng khác nên chỉ đành cố tỏ vẻ hờ hững bâng quơ.
Sau đó tôi bắt đầu cởi quần, nhóc con trực tiếp ngồi lên giường xoay lưng lại, điều này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng cởi ra đưa cho em rồi mặc mỗi quần lót đi vào nhà vệ sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất