Chương 5: Mùi nguy hiểm
Chuyển ngữ: By
Chỉnh sửa: BilecSau đó tôi vẫn phải mặc nguyên bộ đồ nhăn nhúm về nhà, sẵn tiện tắm một cái rồi đi làm.
Từ ngày hôm đó trở đi tôi đều cố hết sức né tránh tên nhóc kia, tôi cảm thấy trên người cậu chàng có gì đó vô cùng nguy hiểm, không nên tới gần.
Bản thân tôi cũng không phải là người thân thiện quảng giao gì cho lắm, muốn tránh mặt ai đó là chuyện dễ như ăn kẹo.
Nhưng nhóc con ấy không phải người bình thường.
“Anh, buổi sáng tốt lành nha.” Lại một lần nữa gặp phải nhóc ngay lúc đang chờ thang máy.
“Chào buổi sáng.” Tôi chỉ định đáp lại em một câu.
“Anh, anh ăn sáng chưa? Ở đây em có dư một phần nè, cho anh đó.”
Tôi cúi đầu nhìn thấy bữa sáng của em, là túi KFC đóng gói.
“Không cần.”
“Anh ăn rồi ạ? Thôi vậy.”
Thang máy đến, tôi đã cho rằng cuộc trò chuyện của chúng tôi đến đây là kết thúc.
“Anh, cái kế hoạch lần trước em không hiểu lắm, anh giải thích thêm cho em với!”
“Tìm thầy của cậu mà hỏi.” Đừng đến làm phiền tôi.
“Thầy em chê em ngốc, không thèm để ý đến em. Anh Chu là người tốt nhất, giúp em xíu đi mà.”
???
Nhìn đâu mà thấy tôi là người tốt hay vậy?
Thang máy dừng lại, cửa mở.
Tôi nhanh chóng bước ra, em vẫn đi theo sát bên tôi.
“Anh, em mời anh ăn cơm nha.”
“Em chạy việc cho anh nha, anh ơi.”
“Em làm học trò của anh được không ạ?”
“Anh ơi, em làm em trai anh nha?”
“Anh ơi, anh xem chúng ta còn từng ngủ chung…”
“Cậu…” Tôi dừng lại, sau khi xoắn xuýt một phen thì đành chấp nhận, “Đợi tôi rảnh rồi tính.”
“Cảm ơn anh, yêu anh quá đi à, hôm nay anh có tăng ca không? Anh ơi, nếu không tăng ca thì tối nay được không ạ? Em mời anh ăn cơm.”
Tôi đi đến bàn làm việc rồi ngồi xuống.
Mở máy tính lên, trong lúc chờ máy tính khởi động thì theo thói quen cầm điện thoại lên xem thì thấy nhóc con gửi đến một tin Wechat: [Tối nay được không ạ?]
[Xin anh đó, anh.]
Tôi vô thức nhíu mày, luôn cảm thấy tên nhóc này có mục đích đen tối gì đó. Nhưng nếu tôi từ chối thì sau này không biết em còn bám theo làm phiền cỡ nào nữa.
[Được.]
Tôi trả lời như vậy, muốn giải quyết chuyện này sớm một chút.
[Đúng rồi, đừng nhắc đến chuyện ngày hôm đó nữa.]
[Chuyện gì ạ?]
[Thuê phòng.]
[Tại sao ạ?]
Đúng vậy, tại sao nhỉ?
Chúng tôi cũng đâu có làm gì, cớ làm sao mà không thể nhắc đến?
Tôi đại khái là bị câu “từng ngủ chung” của em làm cho hồ đồ.
Quả thật là ngủ chung, ngủ cùng một cái giường.
Hai tên đàn ông thôi mà, không có gì bất thường cả.
[Không vì sao cả.]
[Quên đi, xem như tôi chưa nói gì.]
Tôi trả lời xong liền tắt điện thoại, nhưng nó lại nhanh chóng sáng lên.
Tôi không kiềm chế được ý muốn xem, lại cầm lên.
[Anh, anh ghét em rồi đúng không?]
[ ]
Ghét à?
Không ghét, nhưng mà hơi phiền.
Không muốn trả lời, dứt khoát tắt điện thoại, bắt đầu xem xét số liệu của ngày hôm qua.
Nửa tiếng sau, em ấy bưng một ly cà phê đến tìm tôi.
“Anh, uống cà phê đi, em vừa mới pha đó.”
Tôi rất muốn từ chối, nhưng nhìn vẻ mặt em ấy có vẻ như bị tôi dọa sợ thật nên suy nghĩ một hồi tôi vẫn nhận.
“Cảm ơn.”
Em ấy cứ đứng đó không đi, vẻ mặt như muốn nói lại thôi.
“Còn có việc à?” Tôi hỏi em.
Nom em như lấy hết dũng khí, nói: “Anh, anh xem tin nhắn Wechat của em đi.”
Suýt nữa thì tôi quên luôn cái vấn đề mà em hỏi mới nãy: “Ấy, nãy giờ tôi không để ý điện thoại.” Sau đó lập tức cầm di động lên.
Em chầm chậm trở về chỗ làm.
[Tất nhiên là tôi không ghét cậu, cậu rất tốt, đừng nghĩ linh tinh.]
[Em luôn cảm thấy anh đối xử với em hơi khác với mọi người, nếu em có chỗ nào làm không tốt, anh nhất định phải nói cho em biết, em sẽ sửa đổi.]
Đừng nói nhiều, cách xa tôi ra.
[Không có gì, làm việc cho tốt đi.]
Tôi tự phỉ nhổ sự đạo đức giả của bản thân, biểu đạt rõ ràng cảm giác thực sự thì tối nay đã có thể không cần giảng giải kế hoạch cho em.
Bỏ đi, cuộc sống mà.
Chỉnh sửa: BilecSau đó tôi vẫn phải mặc nguyên bộ đồ nhăn nhúm về nhà, sẵn tiện tắm một cái rồi đi làm.
Từ ngày hôm đó trở đi tôi đều cố hết sức né tránh tên nhóc kia, tôi cảm thấy trên người cậu chàng có gì đó vô cùng nguy hiểm, không nên tới gần.
Bản thân tôi cũng không phải là người thân thiện quảng giao gì cho lắm, muốn tránh mặt ai đó là chuyện dễ như ăn kẹo.
Nhưng nhóc con ấy không phải người bình thường.
“Anh, buổi sáng tốt lành nha.” Lại một lần nữa gặp phải nhóc ngay lúc đang chờ thang máy.
“Chào buổi sáng.” Tôi chỉ định đáp lại em một câu.
“Anh, anh ăn sáng chưa? Ở đây em có dư một phần nè, cho anh đó.”
Tôi cúi đầu nhìn thấy bữa sáng của em, là túi KFC đóng gói.
“Không cần.”
“Anh ăn rồi ạ? Thôi vậy.”
Thang máy đến, tôi đã cho rằng cuộc trò chuyện của chúng tôi đến đây là kết thúc.
“Anh, cái kế hoạch lần trước em không hiểu lắm, anh giải thích thêm cho em với!”
“Tìm thầy của cậu mà hỏi.” Đừng đến làm phiền tôi.
“Thầy em chê em ngốc, không thèm để ý đến em. Anh Chu là người tốt nhất, giúp em xíu đi mà.”
???
Nhìn đâu mà thấy tôi là người tốt hay vậy?
Thang máy dừng lại, cửa mở.
Tôi nhanh chóng bước ra, em vẫn đi theo sát bên tôi.
“Anh, em mời anh ăn cơm nha.”
“Em chạy việc cho anh nha, anh ơi.”
“Em làm học trò của anh được không ạ?”
“Anh ơi, em làm em trai anh nha?”
“Anh ơi, anh xem chúng ta còn từng ngủ chung…”
“Cậu…” Tôi dừng lại, sau khi xoắn xuýt một phen thì đành chấp nhận, “Đợi tôi rảnh rồi tính.”
“Cảm ơn anh, yêu anh quá đi à, hôm nay anh có tăng ca không? Anh ơi, nếu không tăng ca thì tối nay được không ạ? Em mời anh ăn cơm.”
Tôi đi đến bàn làm việc rồi ngồi xuống.
Mở máy tính lên, trong lúc chờ máy tính khởi động thì theo thói quen cầm điện thoại lên xem thì thấy nhóc con gửi đến một tin Wechat: [Tối nay được không ạ?]
[Xin anh đó, anh.]
Tôi vô thức nhíu mày, luôn cảm thấy tên nhóc này có mục đích đen tối gì đó. Nhưng nếu tôi từ chối thì sau này không biết em còn bám theo làm phiền cỡ nào nữa.
[Được.]
Tôi trả lời như vậy, muốn giải quyết chuyện này sớm một chút.
[Đúng rồi, đừng nhắc đến chuyện ngày hôm đó nữa.]
[Chuyện gì ạ?]
[Thuê phòng.]
[Tại sao ạ?]
Đúng vậy, tại sao nhỉ?
Chúng tôi cũng đâu có làm gì, cớ làm sao mà không thể nhắc đến?
Tôi đại khái là bị câu “từng ngủ chung” của em làm cho hồ đồ.
Quả thật là ngủ chung, ngủ cùng một cái giường.
Hai tên đàn ông thôi mà, không có gì bất thường cả.
[Không vì sao cả.]
[Quên đi, xem như tôi chưa nói gì.]
Tôi trả lời xong liền tắt điện thoại, nhưng nó lại nhanh chóng sáng lên.
Tôi không kiềm chế được ý muốn xem, lại cầm lên.
[Anh, anh ghét em rồi đúng không?]
[ ]
Ghét à?
Không ghét, nhưng mà hơi phiền.
Không muốn trả lời, dứt khoát tắt điện thoại, bắt đầu xem xét số liệu của ngày hôm qua.
Nửa tiếng sau, em ấy bưng một ly cà phê đến tìm tôi.
“Anh, uống cà phê đi, em vừa mới pha đó.”
Tôi rất muốn từ chối, nhưng nhìn vẻ mặt em ấy có vẻ như bị tôi dọa sợ thật nên suy nghĩ một hồi tôi vẫn nhận.
“Cảm ơn.”
Em ấy cứ đứng đó không đi, vẻ mặt như muốn nói lại thôi.
“Còn có việc à?” Tôi hỏi em.
Nom em như lấy hết dũng khí, nói: “Anh, anh xem tin nhắn Wechat của em đi.”
Suýt nữa thì tôi quên luôn cái vấn đề mà em hỏi mới nãy: “Ấy, nãy giờ tôi không để ý điện thoại.” Sau đó lập tức cầm di động lên.
Em chầm chậm trở về chỗ làm.
[Tất nhiên là tôi không ghét cậu, cậu rất tốt, đừng nghĩ linh tinh.]
[Em luôn cảm thấy anh đối xử với em hơi khác với mọi người, nếu em có chỗ nào làm không tốt, anh nhất định phải nói cho em biết, em sẽ sửa đổi.]
Đừng nói nhiều, cách xa tôi ra.
[Không có gì, làm việc cho tốt đi.]
Tôi tự phỉ nhổ sự đạo đức giả của bản thân, biểu đạt rõ ràng cảm giác thực sự thì tối nay đã có thể không cần giảng giải kế hoạch cho em.
Bỏ đi, cuộc sống mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất