Chương 89: Ánh Nhìn Khiêu Khích
Từ sau buổi trình diễn hợp tác cùng Jolie thì lượng khách tìm đến Diamond tăng lên chóng mặt. Suốt quãng thời gian này Mộc Miên rất bận rộn với công việc thiết kế nên đến công ty từ sớm rồi trời chập tối mới tan sở. Thậm chí còn không có thời gian đến xưởng mỹ phẩm cùng Khả Tình để xem các mẫu sản phẩm sắp ra mắt.
- Đây! Em nên vẽ mỏng lại, tiết chế những vị trí này thì sản phẩm trông sẽ mềm mại hơn rất nhiều.
Mộc Miên chỉ tay vào vị trí cần sửa. Ngoài việc đón tiếp khách hàng, kiểm tra và đẩy nhanh tiến độ làm việc thì cô còn có nhiệm vụ giám sát các thiết kế của nhân viên, giúp họ hoàn thành công việc nhanh chóng và phải thật tỉ mỉ. Với vị thế của Diamond hiện tại thì càng ngày càng phải chứng minh được sự tiến bộ trong từng sản phẩm, không những vậy mà còn nắm bắt được thị hiếu của khách hàng trong và ngoài nước.
- Chỗ này! Ở đây chúng ta đang hướng đến khách hàng là những người trẻ nên nếu cậu chọn màu green thì phải là jade hoặc pine, còn không thì là sea poam, dùng bottel sẽ không phù hợp với những màu xung quanh, chưa kể không phù hợp với tiêu chí lần này.
- Đây ạ?
- Đúng rồi! Bố cục rất tốt, đổi màu ở đây thôi.
Mộc Miên đang cùng nhân viên thảo luận thì trợ lý Lưu Tuyết đã đi đến và nói:
- Vào lúc ba giờ chiều nay sếp có cuộc hẹn cùng khách hàng tại Tre
Restaurant a.
Cô gật đầu, đáp:. Tôi biết rồi!
Cả phòng thiết kế lại tất bật cho bộ sưu tập mới chuẩn bị công bố. Trong suốt thời gian qua Mộc Miên đã cố hết sức hỗ trợ họ bằng kinh nghiệm của mình, rất may mắn là mọi người đều phối hợp rất tốt. Vả lại ai nấy đều tốt nghiệp từ những trường đại học lớn và trải qua đợt tuyển chọn gắt gao mới có thể trở thành nhân viên chính thức của Diamond, vậy nên phong cách làm việc lẫn tư duy đều rất nhanh nhạy, chưa kể về lĩnh vực sáng tạo vô cùng phong phú.
Đang cùng mọi người thực hiện thiết kế thì điện thoại báo có tin nhắn đến. Ấy vậy mà Mộc Miên lại không quan tâm, luôn tập trung cao độ vào công việc của mình. Đối với cô thì một khi bắt đầu vào công việc thì chỉ khi có cuộc gọi khẩn mới nghe máy, còn các mail hoặc tin nhắn cứ từ từ sẽ xem sau.
Loay hoay một buổi cho đến tận giờ nghỉ trưa lúc nào không hay. Nhìn mọi người đang dần rời khỏi văn phòng rồi Mộc Miên thở một hơi dài, chợt nhớ rằng sáng nay chỉ ăn qua loa một mẩu bánh mì ngọt đến tận bây giờ nên cũng có chút đói. Quay về văn phòng lấy túi xách, tuy nhiên, còn chưa rời khỏi thì đã có người đi vào.
Hiểu Đông vào văn phòng với những túi thức ăn trên tay. Vẫn là nụ cười dịu dàng của ngày nào, anh đưa những túi thức ăn lên rồi nói:
- Em đói rồi đúng không?
Mộc Miên phì cười rồi đi đến sofa. Cả hai cùng ngồi xuống bên cạnh nhau
song chuẩn bị những túi thức ăn bày ra bàn. Vừa làm, cô vừa bật cười, hỏi:
-
- Sao hôm nay anh lại mang thức ăn đến đây vậy?
Hiểu Đông gắp thức ăn đến trước miệng của Mộc Miên. Khi cô đã ăn rồi thì anh mới đáp:- Lúc nãy anh có đi ngang nên thấy em với mọi người đang tập trung cao độ, đoán chắc không ăn uống đàng hoàng nên anh mới đi mua trước.
Lại gắp thêm thức ăn vào bát của cô, anh tiếp lời:
- Biết em đói rồi, anh không muốn em đợi.
Mộc Miên phì cười, đưa tay bẹo má của anh một cái.
Bạn trai của ai mà yêu ghê!?
Đương nhiên là của em rồi.
Anh nghiêng đầu sang trêu chọc rồi lại gắp thêm thức ăn. Chủ yếu là muốn bồi bổ cho Mộc Miên sau những giờ làm việc căng thẳng. Cô bạn gái này của anh có một cái tật rất là xấu. Cứ hễ bận bịu là quên cả sức khỏe của bản thân.
Nhìn vô số thức ăn trên bàn rồi lại nhìn Hiểu Đông, Mộc Miên gắp thức ăn đến miệng của anh nhưng khi anh vừa mở miệng thì cô lại cho thức ăn vào miệng mình. Hai người nhìn nhau cùng phì cười. Lúc này Mộc Miên mới gắp đàng hoàng, thôi không đùa nữa.
Chỉ dùng được một ít thức ăn rồi ngưng đũa. Mộc Miên phải chừa bụng để đi tiếp khách hàng, không thể ăn quá no để bản thân thất lễ với họ.
Đang ăn nhưng thấy cô đã ngừng lại. Anh hỏi:
- Em sao vậy? Chẳng phải sáng giờ chưa ăn gì sao?
Mộc Miên lắc đầu, đáp:
- Em không sao! Chỉ là chừa bụng để một chút còn đi tiếp khách hàng nữa.- Có tiếp khách thì cũng phải ăn. Cường độ công việc cao thì em càng phải cẩn thận hơn với sức khỏe của mình.
Lại gắp vô số thức ăn vào bát, Hiểu Đông bằng mọi cách phải ép buộc Mộc Miên ăn uống đầy đủ. Biết rằng cô rất chăm chỉ nhưng chỉ vì công việc dày đặc mà quên đi bản thân thì không nên một chút nào. Hai người cứ mãi bên nhau bình dị như vậy, không một ai quấy rầy. Cả công ty này mọi người đều biết mối quan hệ của cả hai nhưng Mộc Miên hoàn thành công việc được giao rất tốt, đối đãi với cấp dưới nhiệt tình, đôi khi có tăng ca thì cùng họ ở lại cho đến lúc tan sở nên dần dần được nhiều sự quý mến. Chính vì bản thân có thực lực vì vậy mới không bị người khác xem thường.
- Chiều nay em tiếp khách ở đâu? Anh đến đón em. - Anh nói.
- Ở Tre Restaurant. Khi nào xong thì em nhắn cho anh nha.
- Được! Cũng hay, chiều nay anh đi khảo sát thị trường gần đó.
Cô ngạc nhiên hỏi:
- Ơ? Chẳng phải đã có nhân viên khảo sát rồi sao?
- Lần này là dự án của cha, khá quan trọng nên dù có nhân viên khảo sát rồi nhưng đích thân anh đi mới an tâm được.
- Vừa lo việc ở đây rồi phải lo việc ở chỗ bác trai nữa. Anh đúng là rất bận luôn đó.
Hiểu Đông chỉ cười cười mà không đáp lời. Vốn dĩ từ lâu ông Biện luôn muốn anh nối nghiệp nhưng cuối cùng lại tách lẽ ra kinh doanh về kim hoàn. Nếu như sau này cả hai đã về một nhà rồi thì anh sẽ giao Diamond lại cho Mộc Miên quản lý, còn mình sẽ tập trung hơn về các mảng khác vốn là lĩnh vực chính của nhà họ Biện.Buổi chiều vẫn hoà vào công việc căng thẳng như mọi ngày. Vừa cùng nhân viên thực hiện những thiết kế mới, vừa phải giám sát tiến độ của họ. Kể từ ngày Mộc Miên nhậm chức giám đốc thiết kế thì bao nhiêu bộ sưu tập đều được thực hiện đúng tiến độ, có khi còn xong trước cả thời hạn được giao. Các mục tiêu đề ra đều được giải quyết nhanh gọn nên đa số đều có quãng thời gian riêng tư của mình sau khi đã tan sở.
Đúng ba giờ chiều Mộc Miên đã đến Tre Restaurant như lịch hẹn để đón tiếp khách hàng. Không biết danh tính là ai nhưng lại yêu cầu được thiết kế riêng với giá trị vô cùng lớn. Với yêu cầu này đối với nhân viên của Diamond thì không có gì là khó, chỉ cần thương lượng được thời gian thích hợp thì mọi chuyện đều được xử lý ổn thỏa.
Vừa bước vào bên trong đã có nhân viên đón tiếp nhiệt tình, cứ như được căn dặn ở đây đợi cô đến vậy.
- Xin chào cô Mộc Miên! Tre Restaurant hân hạnh phục vụ ạ.
Mộc Miên gật đầu, nói:
- Xin chào! Tôi có hẹn với khách hàng ở bàn số bảy.
- Mời đi lối này ạ!
Theo chân nhân viên rẻ sang bên trái vào bên trong quán. Dẫu là ở khoảng cách khá xa nhưng Mộc Miên đã ngờ ngợ nhận ra người đàn ông đang ngồi ở bàn ăn gần cửa sổ. Vì vẫn không phải giờ cao điểm nên nhà hàng không quá nhiều khách và người đàn ông với ngũ quan thanh tú ấy như càng thêm nổi bật. Chẳng biết anh ta đang suy nghĩ gì mà ánh mắt lại quá đăm chiêu. Đến mức nhân viên đã đưa Mộc Miên đến bàn ăn rồi thì mới thu hút được sự chú ý.
Khiêm Thiện đứng dậy, lịch thiệp đặt nhẹ một tay ở trước bụng, còn một tay đã nhanh chóng chìa ra phía trước kèm với nụ cười dịu dàng.
- Cô Mộc Miên! Hân hạnh được gặp lại.
- Chào anh!
Mộc Miên bắt tay anh ấy rồi buông ra. Lúc này Khiêm Thiện lại đưa tay về phía chiếc ghế ở đối diện.
- Mời cô ngồi!
- Cảm ơn anh!
Mộc Miên ngồi xuống ghế rồi đặt chiếc túi xách lên chân mình. Không ngờ người có hẹn với cô lại là Khiêm Thiện. Lần gặp lại nhau ở X thì không sao, nhưng chẳng hiểu vì lý do gì mà lần gặp lại này khiến bản thân có linh cảm không ổn. Mặc dù không thoải mái, tuy nhiên Mộc Miên vẫn nở một nụ cười, chuyên nghiệp tiếp chuyện với anh ta. Vả lại đó cũng chỉ là linh cảm của riêng mình chứ Khiêm Thiện vẫn chưa làm gì ảnh hưởng đến cô cả.
Khiêm Thiện mỉm cười, ánh mắt nhìn Mộc Miên lúc nào cũng quá ôn nhu.
- Thật là phiền cô vào giờ này. Ở bên ngoài đang nắng nóng mà tối nay tôi lại phải đi công tác vài ngày rồi, không thể dời cuộc hẹn được.
- Không sao đâu! Đây là công việc của tôi mà.
- Vậy thì mời cô cùng dùng bữa rồi từ từ chúng ta sẽ bàn về công việc.
Mộc Miên cùng Khiêm Thiện dùng bữa và bàn bạc về thiết kế mà anh ấy sẽ đặt trước. Trong suốt buổi ăn thì Khiêm Thiện luôn tỏ ra mình là người đàn ông chín chắn và vô cùng lịch thiệp với phụ nữ. Chưa kể còn tinh tế đối với những điều nhỏ nhặt nên rất thành công ở việc ghi điểm trong mắt đối phương. Qua những gì anh ta thể hiện, Mộc Miên chỉ nghĩ rằng là một du học sinh, từ khi còn ở nước ngoài thì tính cách của anh ta đã như vậy nên cũng không nghĩ ngợi nhiều. Vả lại mối quan hệ khách hàng nên cũng chẳng bận tâm cho lắm.
3:03
Nhận lại hợp đồng từ tay Khiêm Thiện, Mộc Miên mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Với yêu cầu của anh thì đối với tôi không có gì khó. Sau khi phác thảo thiết kế thì trợ lý của tôi sẽ gửi đến mail để anh tham khảo, thời gian sẽ mất từ năm đến bảy ngày. Nếu như không ưng ý thì tôi sẽ vẽ lại một thiết kế khác, còn nếu anh hài lòng thì tôi sẽ trực tiếp làm việc với bộ phận chế tác.
- Vậy thì có lẽ là sau khi tôi trở về sau chuyến công tác. Vả lại không phải vội đâu, tôi tin vào tài năng của cô.
- Cảm ơn anh!
Sau khi dùng bữa thì Khiêm Thiện cùng Mộc Miên rời khỏi nhà hàng. Dừng chân ở trước cổng, cô đưa tay bắt tay anh ta, trên môi vẫn giữ một nụ cười tươi tắn.
- Tôi rất vui khi được hợp tác với anh. Cảm ơn anh đã tin tưởng tôi cũng như tin tưởng vào Diamond.
Khiêm Thiện bắt tay cô, ánh mắt chan chứa vô vàn tia ôn nhu.
- Nếu có thể, tôi mong chúng ta sẽ gặp lại nhau vào một ngày gần nhất.
Mộc Miên thoáng ngẩn người nhìn anh ta nhưng rồi lại nở một nụ cười. Thực sự thì càng lúc cô càng không dám nhìn vào đôi mắt thâm tình của người đàn ông ấy. Có thể là bản thân suy diễn nhưng trực giác của bản thân khiến cô không hề thoải mái trong mối quan hệ này.- Tôi cũng vâvi
Được rồi! Không còn sớm nữa. Tôi sẽ tiễn cô.
- Cảm ơn anh!
Chỉ vừa đặt chân xuống vài bậc thang thì nền gạch trơn trượt khiến Mộc Miên không đứng vững mà ngã người ra sau, may mắn là có Khiêm Thiện nhanh tay ghì chặt đôi vai đỡ lấy. Cùng lúc này Hiểu Đông vừa ở bãi đỗ xe đi vào và thấy dáng vẻ mờ ám giữa hai người. Mộc Miên thì vẫn chưa nhìn thấy Hiểu Đông nên đã chủ động gỡ tay Khiêm Thiện ra rồi gật đầu cảm ơn anh ấy.
- Cô không sao chứ? - Anh hỏi.
- Cảm ơn anh! Tôi không sao cả.
Mộc Miên mới nhấc chân rời đi, nhưng chỉ vừa được một bước thì cơn đau từ cổ chân truyền đến khiến mặt mày nhăn nhó, tay cũng vội bám vào tay vịn cầu thang. Lúc này mới ngước mắt lên thì thấy Hiểu Đông đang tiến về phía mình với nét mặt lo lắng. Anh vội ôm lấy đôi vai của cô, dịu giọng hỏi:
- Em không sao chứ?
- Em đau chân quá!
Vừa gặp được người yêu thì đã làm nũng. Mộc Miên phụng phịu hai má, đôi mắt cũng nhìn xuống cổ chân đã bắt đầu sưng tấy lên. Xoa nhẹ mái tóc mềm mượt vô về, anh ôn tồn nói:
- Không sao, có anh ở đây rồi.
Nói rồi thì quay sang nhìn Khiêm Thiện và tiếp lời:- Cảm ơn anh đã đỡ em ấy, chúng tôi xin phép về trước.
Được! - Khiêm Thiện gật đầu - Chăm sóc tốt cho giám đốc Trần nhé!
Ánh mắt của Khiêm Thiện thay đổi đột ngột. Thay vì ôn nhu khi nhìn Mộc Miên thì lúc này đã hoàn toàn trở nên khiêu khích. Hiểu Đông nhận ra được ẩn ý nhưng trước hết là phải chăm sóc cho Mộc Miên nên xem như chẳng thấy gì. Đôi tay bế sóc cô lên, cứ như thế tiến thẳng đến chiếc ôtô đang đỗ bên trong bãi.
Đặt Mộc Miên vào ghế phụ, sau khi quay lại ghế lái thì Hiểu Đông lại không cho xe rời đi mà quay sang nói:
Bây giờ anh sẽ đưa em đến bệnh viện xem sao, công việc cứ để nhân viên giải quyết, việc nào khó quá thì em cứ giải quyết ở nhà đi.
- Em không sao đâu anh. Chỉ là trật chân một chút, vài ngày là hết thôi mà.
- Không được chủ quan! Nghe anh! Em chỉ cần nghỉ ngơi thôi, mọi chuyện anh đều lo được cả.
Mộc Miên gật đầu. Mặc dù nói là nghe lời như vậy nhưng nếu cô muốn đến công ty thì Hiểu Đông cũng sẽ chiều theo mà thôi. Chỉ là ngay lúc này được anh quan tâm và yêu thương như vậy, cô cũng muốn yếu đuối một chút để dựa dẫm vào người đàn ông của mình.
Đứng ở cách đó không xa, Khiêm Thiện cho một tay vào túi, ánh mắt nhìn về chiếc ôtô bóng loáng chợt ánh lên vài tia phức tạp. Tự hỏi rằng vì sao lại có một số người muốn tranh giành một người phụ nữ như cô ấy như vậy kia chứ? Từ khi còn ở trường đại học cho đến những năm bắt đầu nổi danh ở lĩnh vực kim hoàn, bất kể Mộc Miên làm gì cũng gây được sự chú ý nhất định. Xinh đẹp, giỏi giang, hiền lành, tốt tính,... Khẽ nhếch khoé môi. Anh quả thực muốn nhìn thấu được con người thật bên trong của cô là như thế nào. Vả lại, chung thủy hay không thì phải xem lòng có lung lay không đã.
- Đây! Em nên vẽ mỏng lại, tiết chế những vị trí này thì sản phẩm trông sẽ mềm mại hơn rất nhiều.
Mộc Miên chỉ tay vào vị trí cần sửa. Ngoài việc đón tiếp khách hàng, kiểm tra và đẩy nhanh tiến độ làm việc thì cô còn có nhiệm vụ giám sát các thiết kế của nhân viên, giúp họ hoàn thành công việc nhanh chóng và phải thật tỉ mỉ. Với vị thế của Diamond hiện tại thì càng ngày càng phải chứng minh được sự tiến bộ trong từng sản phẩm, không những vậy mà còn nắm bắt được thị hiếu của khách hàng trong và ngoài nước.
- Chỗ này! Ở đây chúng ta đang hướng đến khách hàng là những người trẻ nên nếu cậu chọn màu green thì phải là jade hoặc pine, còn không thì là sea poam, dùng bottel sẽ không phù hợp với những màu xung quanh, chưa kể không phù hợp với tiêu chí lần này.
- Đây ạ?
- Đúng rồi! Bố cục rất tốt, đổi màu ở đây thôi.
Mộc Miên đang cùng nhân viên thảo luận thì trợ lý Lưu Tuyết đã đi đến và nói:
- Vào lúc ba giờ chiều nay sếp có cuộc hẹn cùng khách hàng tại Tre
Restaurant a.
Cô gật đầu, đáp:. Tôi biết rồi!
Cả phòng thiết kế lại tất bật cho bộ sưu tập mới chuẩn bị công bố. Trong suốt thời gian qua Mộc Miên đã cố hết sức hỗ trợ họ bằng kinh nghiệm của mình, rất may mắn là mọi người đều phối hợp rất tốt. Vả lại ai nấy đều tốt nghiệp từ những trường đại học lớn và trải qua đợt tuyển chọn gắt gao mới có thể trở thành nhân viên chính thức của Diamond, vậy nên phong cách làm việc lẫn tư duy đều rất nhanh nhạy, chưa kể về lĩnh vực sáng tạo vô cùng phong phú.
Đang cùng mọi người thực hiện thiết kế thì điện thoại báo có tin nhắn đến. Ấy vậy mà Mộc Miên lại không quan tâm, luôn tập trung cao độ vào công việc của mình. Đối với cô thì một khi bắt đầu vào công việc thì chỉ khi có cuộc gọi khẩn mới nghe máy, còn các mail hoặc tin nhắn cứ từ từ sẽ xem sau.
Loay hoay một buổi cho đến tận giờ nghỉ trưa lúc nào không hay. Nhìn mọi người đang dần rời khỏi văn phòng rồi Mộc Miên thở một hơi dài, chợt nhớ rằng sáng nay chỉ ăn qua loa một mẩu bánh mì ngọt đến tận bây giờ nên cũng có chút đói. Quay về văn phòng lấy túi xách, tuy nhiên, còn chưa rời khỏi thì đã có người đi vào.
Hiểu Đông vào văn phòng với những túi thức ăn trên tay. Vẫn là nụ cười dịu dàng của ngày nào, anh đưa những túi thức ăn lên rồi nói:
- Em đói rồi đúng không?
Mộc Miên phì cười rồi đi đến sofa. Cả hai cùng ngồi xuống bên cạnh nhau
song chuẩn bị những túi thức ăn bày ra bàn. Vừa làm, cô vừa bật cười, hỏi:
-
- Sao hôm nay anh lại mang thức ăn đến đây vậy?
Hiểu Đông gắp thức ăn đến trước miệng của Mộc Miên. Khi cô đã ăn rồi thì anh mới đáp:- Lúc nãy anh có đi ngang nên thấy em với mọi người đang tập trung cao độ, đoán chắc không ăn uống đàng hoàng nên anh mới đi mua trước.
Lại gắp thêm thức ăn vào bát của cô, anh tiếp lời:
- Biết em đói rồi, anh không muốn em đợi.
Mộc Miên phì cười, đưa tay bẹo má của anh một cái.
Bạn trai của ai mà yêu ghê!?
Đương nhiên là của em rồi.
Anh nghiêng đầu sang trêu chọc rồi lại gắp thêm thức ăn. Chủ yếu là muốn bồi bổ cho Mộc Miên sau những giờ làm việc căng thẳng. Cô bạn gái này của anh có một cái tật rất là xấu. Cứ hễ bận bịu là quên cả sức khỏe của bản thân.
Nhìn vô số thức ăn trên bàn rồi lại nhìn Hiểu Đông, Mộc Miên gắp thức ăn đến miệng của anh nhưng khi anh vừa mở miệng thì cô lại cho thức ăn vào miệng mình. Hai người nhìn nhau cùng phì cười. Lúc này Mộc Miên mới gắp đàng hoàng, thôi không đùa nữa.
Chỉ dùng được một ít thức ăn rồi ngưng đũa. Mộc Miên phải chừa bụng để đi tiếp khách hàng, không thể ăn quá no để bản thân thất lễ với họ.
Đang ăn nhưng thấy cô đã ngừng lại. Anh hỏi:
- Em sao vậy? Chẳng phải sáng giờ chưa ăn gì sao?
Mộc Miên lắc đầu, đáp:
- Em không sao! Chỉ là chừa bụng để một chút còn đi tiếp khách hàng nữa.- Có tiếp khách thì cũng phải ăn. Cường độ công việc cao thì em càng phải cẩn thận hơn với sức khỏe của mình.
Lại gắp vô số thức ăn vào bát, Hiểu Đông bằng mọi cách phải ép buộc Mộc Miên ăn uống đầy đủ. Biết rằng cô rất chăm chỉ nhưng chỉ vì công việc dày đặc mà quên đi bản thân thì không nên một chút nào. Hai người cứ mãi bên nhau bình dị như vậy, không một ai quấy rầy. Cả công ty này mọi người đều biết mối quan hệ của cả hai nhưng Mộc Miên hoàn thành công việc được giao rất tốt, đối đãi với cấp dưới nhiệt tình, đôi khi có tăng ca thì cùng họ ở lại cho đến lúc tan sở nên dần dần được nhiều sự quý mến. Chính vì bản thân có thực lực vì vậy mới không bị người khác xem thường.
- Chiều nay em tiếp khách ở đâu? Anh đến đón em. - Anh nói.
- Ở Tre Restaurant. Khi nào xong thì em nhắn cho anh nha.
- Được! Cũng hay, chiều nay anh đi khảo sát thị trường gần đó.
Cô ngạc nhiên hỏi:
- Ơ? Chẳng phải đã có nhân viên khảo sát rồi sao?
- Lần này là dự án của cha, khá quan trọng nên dù có nhân viên khảo sát rồi nhưng đích thân anh đi mới an tâm được.
- Vừa lo việc ở đây rồi phải lo việc ở chỗ bác trai nữa. Anh đúng là rất bận luôn đó.
Hiểu Đông chỉ cười cười mà không đáp lời. Vốn dĩ từ lâu ông Biện luôn muốn anh nối nghiệp nhưng cuối cùng lại tách lẽ ra kinh doanh về kim hoàn. Nếu như sau này cả hai đã về một nhà rồi thì anh sẽ giao Diamond lại cho Mộc Miên quản lý, còn mình sẽ tập trung hơn về các mảng khác vốn là lĩnh vực chính của nhà họ Biện.Buổi chiều vẫn hoà vào công việc căng thẳng như mọi ngày. Vừa cùng nhân viên thực hiện những thiết kế mới, vừa phải giám sát tiến độ của họ. Kể từ ngày Mộc Miên nhậm chức giám đốc thiết kế thì bao nhiêu bộ sưu tập đều được thực hiện đúng tiến độ, có khi còn xong trước cả thời hạn được giao. Các mục tiêu đề ra đều được giải quyết nhanh gọn nên đa số đều có quãng thời gian riêng tư của mình sau khi đã tan sở.
Đúng ba giờ chiều Mộc Miên đã đến Tre Restaurant như lịch hẹn để đón tiếp khách hàng. Không biết danh tính là ai nhưng lại yêu cầu được thiết kế riêng với giá trị vô cùng lớn. Với yêu cầu này đối với nhân viên của Diamond thì không có gì là khó, chỉ cần thương lượng được thời gian thích hợp thì mọi chuyện đều được xử lý ổn thỏa.
Vừa bước vào bên trong đã có nhân viên đón tiếp nhiệt tình, cứ như được căn dặn ở đây đợi cô đến vậy.
- Xin chào cô Mộc Miên! Tre Restaurant hân hạnh phục vụ ạ.
Mộc Miên gật đầu, nói:
- Xin chào! Tôi có hẹn với khách hàng ở bàn số bảy.
- Mời đi lối này ạ!
Theo chân nhân viên rẻ sang bên trái vào bên trong quán. Dẫu là ở khoảng cách khá xa nhưng Mộc Miên đã ngờ ngợ nhận ra người đàn ông đang ngồi ở bàn ăn gần cửa sổ. Vì vẫn không phải giờ cao điểm nên nhà hàng không quá nhiều khách và người đàn ông với ngũ quan thanh tú ấy như càng thêm nổi bật. Chẳng biết anh ta đang suy nghĩ gì mà ánh mắt lại quá đăm chiêu. Đến mức nhân viên đã đưa Mộc Miên đến bàn ăn rồi thì mới thu hút được sự chú ý.
Khiêm Thiện đứng dậy, lịch thiệp đặt nhẹ một tay ở trước bụng, còn một tay đã nhanh chóng chìa ra phía trước kèm với nụ cười dịu dàng.
- Cô Mộc Miên! Hân hạnh được gặp lại.
- Chào anh!
Mộc Miên bắt tay anh ấy rồi buông ra. Lúc này Khiêm Thiện lại đưa tay về phía chiếc ghế ở đối diện.
- Mời cô ngồi!
- Cảm ơn anh!
Mộc Miên ngồi xuống ghế rồi đặt chiếc túi xách lên chân mình. Không ngờ người có hẹn với cô lại là Khiêm Thiện. Lần gặp lại nhau ở X thì không sao, nhưng chẳng hiểu vì lý do gì mà lần gặp lại này khiến bản thân có linh cảm không ổn. Mặc dù không thoải mái, tuy nhiên Mộc Miên vẫn nở một nụ cười, chuyên nghiệp tiếp chuyện với anh ta. Vả lại đó cũng chỉ là linh cảm của riêng mình chứ Khiêm Thiện vẫn chưa làm gì ảnh hưởng đến cô cả.
Khiêm Thiện mỉm cười, ánh mắt nhìn Mộc Miên lúc nào cũng quá ôn nhu.
- Thật là phiền cô vào giờ này. Ở bên ngoài đang nắng nóng mà tối nay tôi lại phải đi công tác vài ngày rồi, không thể dời cuộc hẹn được.
- Không sao đâu! Đây là công việc của tôi mà.
- Vậy thì mời cô cùng dùng bữa rồi từ từ chúng ta sẽ bàn về công việc.
Mộc Miên cùng Khiêm Thiện dùng bữa và bàn bạc về thiết kế mà anh ấy sẽ đặt trước. Trong suốt buổi ăn thì Khiêm Thiện luôn tỏ ra mình là người đàn ông chín chắn và vô cùng lịch thiệp với phụ nữ. Chưa kể còn tinh tế đối với những điều nhỏ nhặt nên rất thành công ở việc ghi điểm trong mắt đối phương. Qua những gì anh ta thể hiện, Mộc Miên chỉ nghĩ rằng là một du học sinh, từ khi còn ở nước ngoài thì tính cách của anh ta đã như vậy nên cũng không nghĩ ngợi nhiều. Vả lại mối quan hệ khách hàng nên cũng chẳng bận tâm cho lắm.
3:03
Nhận lại hợp đồng từ tay Khiêm Thiện, Mộc Miên mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Với yêu cầu của anh thì đối với tôi không có gì khó. Sau khi phác thảo thiết kế thì trợ lý của tôi sẽ gửi đến mail để anh tham khảo, thời gian sẽ mất từ năm đến bảy ngày. Nếu như không ưng ý thì tôi sẽ vẽ lại một thiết kế khác, còn nếu anh hài lòng thì tôi sẽ trực tiếp làm việc với bộ phận chế tác.
- Vậy thì có lẽ là sau khi tôi trở về sau chuyến công tác. Vả lại không phải vội đâu, tôi tin vào tài năng của cô.
- Cảm ơn anh!
Sau khi dùng bữa thì Khiêm Thiện cùng Mộc Miên rời khỏi nhà hàng. Dừng chân ở trước cổng, cô đưa tay bắt tay anh ta, trên môi vẫn giữ một nụ cười tươi tắn.
- Tôi rất vui khi được hợp tác với anh. Cảm ơn anh đã tin tưởng tôi cũng như tin tưởng vào Diamond.
Khiêm Thiện bắt tay cô, ánh mắt chan chứa vô vàn tia ôn nhu.
- Nếu có thể, tôi mong chúng ta sẽ gặp lại nhau vào một ngày gần nhất.
Mộc Miên thoáng ngẩn người nhìn anh ta nhưng rồi lại nở một nụ cười. Thực sự thì càng lúc cô càng không dám nhìn vào đôi mắt thâm tình của người đàn ông ấy. Có thể là bản thân suy diễn nhưng trực giác của bản thân khiến cô không hề thoải mái trong mối quan hệ này.- Tôi cũng vâvi
Được rồi! Không còn sớm nữa. Tôi sẽ tiễn cô.
- Cảm ơn anh!
Chỉ vừa đặt chân xuống vài bậc thang thì nền gạch trơn trượt khiến Mộc Miên không đứng vững mà ngã người ra sau, may mắn là có Khiêm Thiện nhanh tay ghì chặt đôi vai đỡ lấy. Cùng lúc này Hiểu Đông vừa ở bãi đỗ xe đi vào và thấy dáng vẻ mờ ám giữa hai người. Mộc Miên thì vẫn chưa nhìn thấy Hiểu Đông nên đã chủ động gỡ tay Khiêm Thiện ra rồi gật đầu cảm ơn anh ấy.
- Cô không sao chứ? - Anh hỏi.
- Cảm ơn anh! Tôi không sao cả.
Mộc Miên mới nhấc chân rời đi, nhưng chỉ vừa được một bước thì cơn đau từ cổ chân truyền đến khiến mặt mày nhăn nhó, tay cũng vội bám vào tay vịn cầu thang. Lúc này mới ngước mắt lên thì thấy Hiểu Đông đang tiến về phía mình với nét mặt lo lắng. Anh vội ôm lấy đôi vai của cô, dịu giọng hỏi:
- Em không sao chứ?
- Em đau chân quá!
Vừa gặp được người yêu thì đã làm nũng. Mộc Miên phụng phịu hai má, đôi mắt cũng nhìn xuống cổ chân đã bắt đầu sưng tấy lên. Xoa nhẹ mái tóc mềm mượt vô về, anh ôn tồn nói:
- Không sao, có anh ở đây rồi.
Nói rồi thì quay sang nhìn Khiêm Thiện và tiếp lời:- Cảm ơn anh đã đỡ em ấy, chúng tôi xin phép về trước.
Được! - Khiêm Thiện gật đầu - Chăm sóc tốt cho giám đốc Trần nhé!
Ánh mắt của Khiêm Thiện thay đổi đột ngột. Thay vì ôn nhu khi nhìn Mộc Miên thì lúc này đã hoàn toàn trở nên khiêu khích. Hiểu Đông nhận ra được ẩn ý nhưng trước hết là phải chăm sóc cho Mộc Miên nên xem như chẳng thấy gì. Đôi tay bế sóc cô lên, cứ như thế tiến thẳng đến chiếc ôtô đang đỗ bên trong bãi.
Đặt Mộc Miên vào ghế phụ, sau khi quay lại ghế lái thì Hiểu Đông lại không cho xe rời đi mà quay sang nói:
Bây giờ anh sẽ đưa em đến bệnh viện xem sao, công việc cứ để nhân viên giải quyết, việc nào khó quá thì em cứ giải quyết ở nhà đi.
- Em không sao đâu anh. Chỉ là trật chân một chút, vài ngày là hết thôi mà.
- Không được chủ quan! Nghe anh! Em chỉ cần nghỉ ngơi thôi, mọi chuyện anh đều lo được cả.
Mộc Miên gật đầu. Mặc dù nói là nghe lời như vậy nhưng nếu cô muốn đến công ty thì Hiểu Đông cũng sẽ chiều theo mà thôi. Chỉ là ngay lúc này được anh quan tâm và yêu thương như vậy, cô cũng muốn yếu đuối một chút để dựa dẫm vào người đàn ông của mình.
Đứng ở cách đó không xa, Khiêm Thiện cho một tay vào túi, ánh mắt nhìn về chiếc ôtô bóng loáng chợt ánh lên vài tia phức tạp. Tự hỏi rằng vì sao lại có một số người muốn tranh giành một người phụ nữ như cô ấy như vậy kia chứ? Từ khi còn ở trường đại học cho đến những năm bắt đầu nổi danh ở lĩnh vực kim hoàn, bất kể Mộc Miên làm gì cũng gây được sự chú ý nhất định. Xinh đẹp, giỏi giang, hiền lành, tốt tính,... Khẽ nhếch khoé môi. Anh quả thực muốn nhìn thấu được con người thật bên trong của cô là như thế nào. Vả lại, chung thủy hay không thì phải xem lòng có lung lay không đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất