Chương 9: Buổi Đấu Giá
Tại trụ sở của tổ chức đấu giá ngày hôm nay tấp nập người ra vào. Không những có sự góp mặt của doanh nhân, thương nhân mà còn có cả những minh tinh nổi tiếng trong và ngoài nước.
Tính đến thời điểm này là tròn mười năm Trọng Nam ra đi, vậy nên Mộc Miên muốn dùng bộ trang sức lấy cảm hứng từ hoài bão vẫn còn dang dở ấy để đấu giá và quyên góp toàn bộ số tiền được đấu giá thành công cho quỹ hỗ trợ trẻ em khuyết tật dưới tên của anh. Khi sinh thời Trọng Nam là một chàng trai rất tốt bụng luôn giúp đỡ những người xung quanh. Vậy nên cô nghĩ hành động ngày hôm nay của mình sẽ khiến anh mỉm cười mãn nguyện ở nơi chín suối. Mộc Miên chẳng thể làm gì quá cao siêu, cô chỉ có thể cố gắng từng ngày để hoàn thiện giấc mơ mà anh vẫn còn dang dở.
- Cô Trần, sản phẩm của cô được sắp xếp ở cuối buổi đấu giá. Tôi sẽ đưa cô vào trong nghỉ ngơi trước được không?
Một cô nhân viên ngỏ lời đưa Mộc Miên vào phòng chờ nhưng cô đã xua tay từ chối.
- Không cần đâu, tôi muốn ở đây xem các sản phẩm khác.
- Vậy tôi không làm phiền cô nữa.
Mộc Miên gật đầu với cô ấy rồi ngồi ở một góc quan sát khi buổi đấu giá còn chưa bắt đầu.
Một người đàn ông đi ở sau Mộc Miên để đến chỗ ngồi cách đó không xa. Ở đây cũng có vài đối tác từng làm ăn với nhau nên anh không xa lạ gì với họ.
- Tổng giám đốc Biện, mời cậu ngồi.
- Chào ông Lý!
Hiểu Đông bắt tay ông ấy rồi gỡ cúc áo ở eo song ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Lần này Hiểu Đông đến đây là vì muốn tận mắt nhìn thấy được bộ trang sức "Hoài bão" đang làm giới kim hoàn dậy sóng. Nhà thiết kế không tiết lộ toàn bộ bộ trang sức mà chỉ bật mí một phần tư chiếc nhẫn, theo như đánh giá của anh thì đây là một thiết kế tinh xảo, bỏ một số tiền lớn để sỡ hữu nó quả thật không phung phí một chút nào.
Suốt một buổi diễn ra đấu giá chẳng ai nhìn thấy ai. Mộc Miên tập trung quan sát những thứ được đưa lên sàn đấu giá còn Hiểu Đông thì liên tục cố vấn cho ông Lý ở bên cạnh. Thậm chí hướng mà anh nhìn hoàn toàn trái ngược với vị trí của Mộc Miên.
Một loạt món đồ đã được đấu giá xong thì có hai nhân viên khiêng ra một chiếc hộp bằng thủy tinh được phủ một chiếc vải nhung đỏ che đậy. Bên trong nó chính là bộ trang sức do Mộc Miên thiết kế và dù chỉ bật mí một chi tiết nhỏ cũng đủ khiến giới thượng lưu không ngừng dậy sóng.
[Sản phẩm tiếp theo và cũng là sản phẩm cuối cùng của buổi đấu giá ngày hôm nay, bộ trang sức được mong chờ nhất "Hoài bão". May mắn rằng ngày hôm nay nữ thiết kế Mộc Miên cũng có mặt tại đây, để mọi người hiểu rõ hơn về ý nghĩa cũng như tâm huyết của nhà thiết kế thì tôi xin mời cô ấy lên đây một chút. Cô Mộc Miên, mời cô.]
Mộc Miên quay mặt nhìn xung quanh thì thấy mọi người đang đổ dồn ánh mắt về mình. Nếu người phụ trách đã nói như vậy thì cô cũng nên đi lên đó một lúc.
Trôi qua mười năm, thời trang và phong thái của Mộc Miên thay đổi một cách rõ rệt. Thay vì là một cô tiểu thư kiêu kỳ, được mọi người yêu thương, chiều chuộng thì bây giờ cô là một người trưởng thành, điềm đạm và thanh lịch hơn. Mọi thứ được thể hiện từ cách hành xử, dáng đi, cách đứng. Gương mặt đẹp, dáng người cân đối, phong cách ăn mặc tuy kín đáo nhưng dễ dàng khoe trọn những đường cong vốn có của cơ thể.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Mộc Miên, đặc biệt là người đàn ông tầm ba mươi tuổi ngồi cách đó không xa. Có một chút bất ngờ, bóng lưng này không những giống với cô gái va phải anh vào tối hôm trước mà còn giống với cô gái mà mình thường thấy trong giấc mộng. Không thể dứt ra được. Cho dù có muốn thế nào thì cũng không thể rời mắt khỏi cô. Giống như có một thỏi nam châm vô hình vậy, càng lúc càng bị hút chặt vào.
Mộc Miên nhận micro từ người phụ trách đấu giá. Hít một hơi thật sâu, cô cất chất giọng êm ái tựa như bông hồng.
- Đầu tiên tôi muốn gửi lời chào đến tất cả quý vị khách quý tại buổi đấu giá ngày hôm nay. Tôi là Trần Hồng Mộc Miên, nhà thiết kế trang sức tại tập đoàn Carnelian. Ngày hôm nay tôi muốn đấu giá bộ trang sức được mang tên "Hoài bão", toàn bộ số tiền đấu giá thành công sẽ được gửi đến quỹ hỗ trợ trẻ em khuyết tật để các em có một cuộc sống đầy đủ và tương lai sáng lạn hơn.
Một tràn pháo tay vang lên, người phụ trách đấu giá tiếp tục hỏi về bộ trang sức vẫn còn được che kín:
- Tại sao cô lại đặt bộ trang sức này tên là "Hoài bão"? Nó có ý nghĩa gì với cô không?
Mộc Miên mỉm cười.
- Hoài bão ở đây không phải là của tôi mà là của một người rất quan trọng với tôi. Anh ấy là một người tốt bụng, luôn giúp đỡ mọi người xung quanh và có niềm đam mê đặc biệt với kim hoàn. Nhưng mười năm trước, rất không may rằng anh ấy đã qua đời sau một vụ tai nạn giao thông. Ngày hôm nay tôi ở đây, nhân dịp tròn mười năm ngày mất, thay anh ấy đấu giá một số tiền để có thể giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh khác. "Hoài bão" đã được tôi ấp ủ suốt ba năm, sau những lần thay đổi thiết kế, chỉnh sửa bố cục thì đây chính là phiên bản mà tôi ưng ý nhất. Với thiết kế tinh tế, được đính trên mỗi món trang sức là ba viên kim cương xanh tượng trưng cho ước mơ và hoài bão của mỗi người, mỗi viên kim cương là tám carat. Con số tám của các viên kim cương này cũng tượng trưng cho sự thịnh vượng và thành công.
- Vậy thì không để quý vị chờ đợi lâu, xin mời cô Mộc Miên hãy cho chúng tôi được chiêm ngưỡng bộ trang sức đặc biệt này.
Mộc Miên chạm tay vào chiếc khăn màu đỏ che trên chiếc hộp thủy tinh. Mỉm cười nhẹ nhàng, cuối cùng thì cô cũng có thể làm một việc ý nghĩa cho người con trai ấy.
Chiếc khăn từ từ được kéo ra, bộ trang sức với những viên kim cương xanh không ngừng lấp lánh khiến cả sàn đấu giá lập tức nháo nhào bàn tán. Nhìn một lượt những người có mặt tại đây, thấy ai nấy đều kinh ngạc thì cô biết rằng bộ trang sức này đã quá hoàn thiện và thành công mỹ mãn rồi.
[Đây là bộ trang sức "Hoài bão" đã làm không ít người khao khát trong thời gian qua, ngày hôm nay nó đã ở đây với giá khởi điểm là năm tỷ bốn trăm triệu đồng. Mời quý vị ra giá!]
[Sáu tỷ!]
[Sáu tỷ tám trăm triệu!]
[Bảy tỷ một trăm triệu!]
[…]
Rất nhiều người nhanh chóng ra giá cho bộ trang sức "Hoài bão", chẳng mấy chốc nó đã chạm đến mốc mười lăm tỷ rồi.
- Hai mươi tỷ!
Mộc Miên và mọi người đều đổ dồn ánh mắt về một người đàn ông trạc ba mươi tuổi. Hình như cô đã từng gặp qua anh ta rồi nhưng không biết đã gặp ở đâu.
- Còn ai ra giá cao hơn không?
- Hai mươi mốt tỷ!
Lần này lại là một người đàn ông khác. Hiểu Đông đưa mắt nhìn sang thì thấy ông ấy đang giương ánh mắt thách thức nhìn mình.
Một lần nữa giơ bảng lên. Bất cứ giá nào anh cũng phải sở hữu bộ trang sức đó.
- Hai mươi lăm tỷ!
- Hai mươi bảy tỷ!
Cả sàn đấu giá đều im lặng, đổ dồn chú ý vào hai người đàn ông đang tranh nhau ra giá. Một người là con trai của doanh nhân có tiếng tăm vang tận nước ngoài, lại còn làm chủ một tập đoàn vàng bạc đá quý không hề nhỏ. Còn người kia thì là một nhà đầu tư bất động sản với danh tiếng không hề kém cạnh. Xem ra lần này chẳng ai muốn nhường ai cả.
- Ba mươi tỷ!
Hiểu Đông một lần nữa ra giá, cho dù có tốn kém nhiều hơn thì cho đến cùng nhất định anh phải có được nó.
- Ba mươi ba tỷ! - Người đàn ông kia vẫn không buông tha.
Đưa mắt nhìn Mộc Miên, ánh mắt của cô hiện tại như xoáy sâu vào tận tâm can của anh vậy. Anh nhìn thấu đôi mắt ấy. Tuy rằng trên môi của cô luôn giữ một nụ cười tươi nhưng tận đáy mắt lại có một nỗi sầu muộn không thể diễn tả hết bằng lời.
- Năm mươi tỷ!
Con số lúc này đã gấp mười lần số tiền khởi điểm, không chỉ riêng Mộc Miên mà cả sàn đấu giá đều bất ngờ trước lần ra giá này của Hiểu Đông. Lần nào ra giá anh cũng giữ khoảng cách với người đàn ông kia khá xa, như là ngầm nhắn nhủ "anh đây không thiếu tiền".
- Ông chủ, ra giá tiếp không? - Cô thư ký hỏi.
- Bỏ đi, không hề đáng.
Ông ấy biết rõ mình không nên ra giá nữa. Bộ trang sức này đẹp thì có đẹp nhưng với mức giá năm mươi tỷ là quá xa xỉ rồi.
[Năm mươi tỷ lần thứ nhất! Năm mươi tỷ lần thứ hai! Năm mươi tỷ lần thứ ba! Thành giá!]
Người phụ trách chốt giá bộ trang sức của Mộc Miên và kết thúc buổi đấu giá lần này. Trong khi mọi người ra về thì Mộc Miên cũng Hiểu Đông ở lại để làm hợp đồng mua bán của bộ trang sức kia.
Không ngờ rằng có thể đấu giá được một số tiền cao đến như vậy. Mộc Miên cảm thấy rất vui vì đã thành công quá mỹ mãn.
Suốt cả lúc cùng nhau làm hợp đồng thì Mộc Miên rất thoải mái thảo luận với người phụ trách đấu giá, đôi khi mới nói chuyện với Hiểu Đông và nhìn anh không đến năm lần. Tuy nhiên Hiểu Đông lại khác, anh cứ giương mắt ngắm nhìn Mộc Miên một lúc lâu. Càng nhìn thì anh càng thấy giống hình ảnh của cô gái luôn xuất hiện trong giấc mơ của mình.
- Vậy là giao dịch đã xong. Chúc mừng cô đã đấu giá được một số tiền lớn, cũng chúc mừng anh Biện đã đấu giá thành công và sở hữu bộ trang sức này.
- Cảm ơn anh! - Mộc Miên mỉm cười.
- Để tôi tiễn hai người.
Mộc Miên và Hiểu Đông đi cùng người phụ trách đấu giá rời khỏi trụ sở. Anh ta cũng rất nhiệt tình khi đưa hai người ra đến tận cửa rồi mới quay vào trong.
Ra đến cửa thì không khí cũng đã lạnh buốt do tuyết rơi nhiều vào đêm qua. May mắn là bây giờ tuyết chỉ còn rơi lất phất nên việc di chuyển cũng thuận lợi hơn đôi chút. Thở phào một hơi, Mộc Miên cho hai tay vào túi áo mangto, ánh mắt ngước nhìn lên trời cao vời vợi. Vươn tay ra phía trước hứng những bông tuyết nhỏ xinh, chỉ là những bông tuyết trắng xóa nhưng lại khiến cô nở một nụ cười dịu dàng, bình yên đến lạ. Bầu trời mùa đông hôm nay bỗng nhiên đẹp đến lạ kỳ. Có thể nói là đẹp nhất trong mười năm được sống ở đây.
Hiểu Đông đứng ở phía sau. Nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc này thì tim chợt thót đi một nhịp. Nó cứ quặn thắt cứ như có một bàn tay vô hình nắm chặt không buông. Quen quá! Nếu đổi lại thành một cơn mưa thì...
- Cô Mộc Miên!
Còn chưa bước đi thì đã nghe tiếng gọi. Mộc Miên quay đầu nhìn ra sau thì thấy người đàn ông vừa ký hợp đồng với mình. Khẽ cười với anh, cô cất chất giọng nhẹ nhàng:
- Chào anh!
Hiểu Đông có chút hấp tấp, hỏi:
- Tôi muốn hỏi cô rằng mấy ngày qua cô có đến bar Win không? Hình như tôi gặp cô ở đó.
- À, mấy ngày trước tôi đến với chị họ. Nhưng hình như... Tôi chưa gặp anh bao giờ.
Lúc này Mộc Miên mới cảm thấy đã gặp anh ta ở đâu rồi nhưng vẫn không thể nhớ ra được.
- Hôm đó cô đi vội nên chúng ta va vào nhau ở trước cửa.
- À, hoá ra là vậy. Thật xin lỗi anh, lúc ấy tôi có một số trục trặc với khâu chế tác.
- Ừm... Tôi muốn trả lại cho cô thứ này.
Hiểu Đông lấy trong túi áo ra một bức ảnh mà mình đã nhặt vào tối hôm trước. Chỉ vừa trông thấy bức ảnh thì Mộc Miên đã mỉm cười thật tươi, phải nói là cười đến tít cả mắt. Những tưởng nó đã lạc đâu mất nhưng cuối cùng lại có thể quay về.
Nhận lấy bức ảnh từ tay anh, ánh mắt của cô sáng lên long lanh đến lạ.
- Thật may mắn khi được gặp anh ở đây. Cảm ơn anh đã không bỏ nó.
- Không có gì, tôi thấy ngày tháng ở sau bức ảnh nên nghĩ rằng có lẽ nó rất quan trọng với cô.
- Phải! Nó rất quan trọng với tôi.
Mộc Miên mỉm cười tươi tắn, bàn tay siết chặt bức ảnh. Nó đã bên cạnh cô suốt mười năm rồi, cứ mỗi lần nhớ Trọng Nam là cô lại lấy ra xem một chút rồi thôi.
Lúc này Hiểu Đông mới nhìn rõ được người con gái ở ngay trước mặt. Tuy rằng nhìn cô rất năng lượng và vui vẻ nhưng ánh mắt thì không phải vậy. Còn có một số chuyện khiến cô phải nặng lòng và có vẻ như rất khó để nói ra.
[Reng! Reng!]
Chuông điện thoại vang lên in ỏi, Mộc Miên lấy máy trong túi xách rồi áp vào tai.
- Tôi nghe đây!
[…]
- Được rồi, nói anh ấy đợi tôi một lúc.
Mộc Miên ngắt máy rồi đưa ánh mắt tiếc nuối nhìn Hiểu Đông, vốn dĩ muốn mời anh dùng một bữa cơm nhưng cô lại bận một số việc ở công ty mất. Sắp về nước vậy nên công việc cần xử lý và bàn giao lại rất nhiều, chậm trễ một chút sẽ không kịp nữa.
- Xin lỗi anh, hiện giờ tôi phải đến công ty gấp. Nếu có duyên, lần sau sẽ gặp lại.
Vẫy tay chào anh, Mộc Miên quay lưng rời khỏi trụ sở đấu giá. Vì sao cô lại nói rằng "có duyên sẽ gặp"? Đơn giản vì cô sắp phải về nước còn anh thì sống ở đây hay đến từ đâu cũng không rõ. Nếu như có duyên thì ngày cả hai gặp lại ắt sẽ ở ngay trước mắt.
Tương lai là một đoạn đường đầy bí ẩn. Vui buồn có, bất ngờ có, công danh có và cả thất bại cũng có. Những ngày tiếp theo đây ai nào biết được sẽ còn có ngày gặp lại. Là khởi đầu cho chuỗi ngày của mai sau hay là lần gặp nhau duy nhất và cũng là lần gặp gỡ cuối cùng.
Tính đến thời điểm này là tròn mười năm Trọng Nam ra đi, vậy nên Mộc Miên muốn dùng bộ trang sức lấy cảm hứng từ hoài bão vẫn còn dang dở ấy để đấu giá và quyên góp toàn bộ số tiền được đấu giá thành công cho quỹ hỗ trợ trẻ em khuyết tật dưới tên của anh. Khi sinh thời Trọng Nam là một chàng trai rất tốt bụng luôn giúp đỡ những người xung quanh. Vậy nên cô nghĩ hành động ngày hôm nay của mình sẽ khiến anh mỉm cười mãn nguyện ở nơi chín suối. Mộc Miên chẳng thể làm gì quá cao siêu, cô chỉ có thể cố gắng từng ngày để hoàn thiện giấc mơ mà anh vẫn còn dang dở.
- Cô Trần, sản phẩm của cô được sắp xếp ở cuối buổi đấu giá. Tôi sẽ đưa cô vào trong nghỉ ngơi trước được không?
Một cô nhân viên ngỏ lời đưa Mộc Miên vào phòng chờ nhưng cô đã xua tay từ chối.
- Không cần đâu, tôi muốn ở đây xem các sản phẩm khác.
- Vậy tôi không làm phiền cô nữa.
Mộc Miên gật đầu với cô ấy rồi ngồi ở một góc quan sát khi buổi đấu giá còn chưa bắt đầu.
Một người đàn ông đi ở sau Mộc Miên để đến chỗ ngồi cách đó không xa. Ở đây cũng có vài đối tác từng làm ăn với nhau nên anh không xa lạ gì với họ.
- Tổng giám đốc Biện, mời cậu ngồi.
- Chào ông Lý!
Hiểu Đông bắt tay ông ấy rồi gỡ cúc áo ở eo song ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Lần này Hiểu Đông đến đây là vì muốn tận mắt nhìn thấy được bộ trang sức "Hoài bão" đang làm giới kim hoàn dậy sóng. Nhà thiết kế không tiết lộ toàn bộ bộ trang sức mà chỉ bật mí một phần tư chiếc nhẫn, theo như đánh giá của anh thì đây là một thiết kế tinh xảo, bỏ một số tiền lớn để sỡ hữu nó quả thật không phung phí một chút nào.
Suốt một buổi diễn ra đấu giá chẳng ai nhìn thấy ai. Mộc Miên tập trung quan sát những thứ được đưa lên sàn đấu giá còn Hiểu Đông thì liên tục cố vấn cho ông Lý ở bên cạnh. Thậm chí hướng mà anh nhìn hoàn toàn trái ngược với vị trí của Mộc Miên.
Một loạt món đồ đã được đấu giá xong thì có hai nhân viên khiêng ra một chiếc hộp bằng thủy tinh được phủ một chiếc vải nhung đỏ che đậy. Bên trong nó chính là bộ trang sức do Mộc Miên thiết kế và dù chỉ bật mí một chi tiết nhỏ cũng đủ khiến giới thượng lưu không ngừng dậy sóng.
[Sản phẩm tiếp theo và cũng là sản phẩm cuối cùng của buổi đấu giá ngày hôm nay, bộ trang sức được mong chờ nhất "Hoài bão". May mắn rằng ngày hôm nay nữ thiết kế Mộc Miên cũng có mặt tại đây, để mọi người hiểu rõ hơn về ý nghĩa cũng như tâm huyết của nhà thiết kế thì tôi xin mời cô ấy lên đây một chút. Cô Mộc Miên, mời cô.]
Mộc Miên quay mặt nhìn xung quanh thì thấy mọi người đang đổ dồn ánh mắt về mình. Nếu người phụ trách đã nói như vậy thì cô cũng nên đi lên đó một lúc.
Trôi qua mười năm, thời trang và phong thái của Mộc Miên thay đổi một cách rõ rệt. Thay vì là một cô tiểu thư kiêu kỳ, được mọi người yêu thương, chiều chuộng thì bây giờ cô là một người trưởng thành, điềm đạm và thanh lịch hơn. Mọi thứ được thể hiện từ cách hành xử, dáng đi, cách đứng. Gương mặt đẹp, dáng người cân đối, phong cách ăn mặc tuy kín đáo nhưng dễ dàng khoe trọn những đường cong vốn có của cơ thể.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Mộc Miên, đặc biệt là người đàn ông tầm ba mươi tuổi ngồi cách đó không xa. Có một chút bất ngờ, bóng lưng này không những giống với cô gái va phải anh vào tối hôm trước mà còn giống với cô gái mà mình thường thấy trong giấc mộng. Không thể dứt ra được. Cho dù có muốn thế nào thì cũng không thể rời mắt khỏi cô. Giống như có một thỏi nam châm vô hình vậy, càng lúc càng bị hút chặt vào.
Mộc Miên nhận micro từ người phụ trách đấu giá. Hít một hơi thật sâu, cô cất chất giọng êm ái tựa như bông hồng.
- Đầu tiên tôi muốn gửi lời chào đến tất cả quý vị khách quý tại buổi đấu giá ngày hôm nay. Tôi là Trần Hồng Mộc Miên, nhà thiết kế trang sức tại tập đoàn Carnelian. Ngày hôm nay tôi muốn đấu giá bộ trang sức được mang tên "Hoài bão", toàn bộ số tiền đấu giá thành công sẽ được gửi đến quỹ hỗ trợ trẻ em khuyết tật để các em có một cuộc sống đầy đủ và tương lai sáng lạn hơn.
Một tràn pháo tay vang lên, người phụ trách đấu giá tiếp tục hỏi về bộ trang sức vẫn còn được che kín:
- Tại sao cô lại đặt bộ trang sức này tên là "Hoài bão"? Nó có ý nghĩa gì với cô không?
Mộc Miên mỉm cười.
- Hoài bão ở đây không phải là của tôi mà là của một người rất quan trọng với tôi. Anh ấy là một người tốt bụng, luôn giúp đỡ mọi người xung quanh và có niềm đam mê đặc biệt với kim hoàn. Nhưng mười năm trước, rất không may rằng anh ấy đã qua đời sau một vụ tai nạn giao thông. Ngày hôm nay tôi ở đây, nhân dịp tròn mười năm ngày mất, thay anh ấy đấu giá một số tiền để có thể giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh khác. "Hoài bão" đã được tôi ấp ủ suốt ba năm, sau những lần thay đổi thiết kế, chỉnh sửa bố cục thì đây chính là phiên bản mà tôi ưng ý nhất. Với thiết kế tinh tế, được đính trên mỗi món trang sức là ba viên kim cương xanh tượng trưng cho ước mơ và hoài bão của mỗi người, mỗi viên kim cương là tám carat. Con số tám của các viên kim cương này cũng tượng trưng cho sự thịnh vượng và thành công.
- Vậy thì không để quý vị chờ đợi lâu, xin mời cô Mộc Miên hãy cho chúng tôi được chiêm ngưỡng bộ trang sức đặc biệt này.
Mộc Miên chạm tay vào chiếc khăn màu đỏ che trên chiếc hộp thủy tinh. Mỉm cười nhẹ nhàng, cuối cùng thì cô cũng có thể làm một việc ý nghĩa cho người con trai ấy.
Chiếc khăn từ từ được kéo ra, bộ trang sức với những viên kim cương xanh không ngừng lấp lánh khiến cả sàn đấu giá lập tức nháo nhào bàn tán. Nhìn một lượt những người có mặt tại đây, thấy ai nấy đều kinh ngạc thì cô biết rằng bộ trang sức này đã quá hoàn thiện và thành công mỹ mãn rồi.
[Đây là bộ trang sức "Hoài bão" đã làm không ít người khao khát trong thời gian qua, ngày hôm nay nó đã ở đây với giá khởi điểm là năm tỷ bốn trăm triệu đồng. Mời quý vị ra giá!]
[Sáu tỷ!]
[Sáu tỷ tám trăm triệu!]
[Bảy tỷ một trăm triệu!]
[…]
Rất nhiều người nhanh chóng ra giá cho bộ trang sức "Hoài bão", chẳng mấy chốc nó đã chạm đến mốc mười lăm tỷ rồi.
- Hai mươi tỷ!
Mộc Miên và mọi người đều đổ dồn ánh mắt về một người đàn ông trạc ba mươi tuổi. Hình như cô đã từng gặp qua anh ta rồi nhưng không biết đã gặp ở đâu.
- Còn ai ra giá cao hơn không?
- Hai mươi mốt tỷ!
Lần này lại là một người đàn ông khác. Hiểu Đông đưa mắt nhìn sang thì thấy ông ấy đang giương ánh mắt thách thức nhìn mình.
Một lần nữa giơ bảng lên. Bất cứ giá nào anh cũng phải sở hữu bộ trang sức đó.
- Hai mươi lăm tỷ!
- Hai mươi bảy tỷ!
Cả sàn đấu giá đều im lặng, đổ dồn chú ý vào hai người đàn ông đang tranh nhau ra giá. Một người là con trai của doanh nhân có tiếng tăm vang tận nước ngoài, lại còn làm chủ một tập đoàn vàng bạc đá quý không hề nhỏ. Còn người kia thì là một nhà đầu tư bất động sản với danh tiếng không hề kém cạnh. Xem ra lần này chẳng ai muốn nhường ai cả.
- Ba mươi tỷ!
Hiểu Đông một lần nữa ra giá, cho dù có tốn kém nhiều hơn thì cho đến cùng nhất định anh phải có được nó.
- Ba mươi ba tỷ! - Người đàn ông kia vẫn không buông tha.
Đưa mắt nhìn Mộc Miên, ánh mắt của cô hiện tại như xoáy sâu vào tận tâm can của anh vậy. Anh nhìn thấu đôi mắt ấy. Tuy rằng trên môi của cô luôn giữ một nụ cười tươi nhưng tận đáy mắt lại có một nỗi sầu muộn không thể diễn tả hết bằng lời.
- Năm mươi tỷ!
Con số lúc này đã gấp mười lần số tiền khởi điểm, không chỉ riêng Mộc Miên mà cả sàn đấu giá đều bất ngờ trước lần ra giá này của Hiểu Đông. Lần nào ra giá anh cũng giữ khoảng cách với người đàn ông kia khá xa, như là ngầm nhắn nhủ "anh đây không thiếu tiền".
- Ông chủ, ra giá tiếp không? - Cô thư ký hỏi.
- Bỏ đi, không hề đáng.
Ông ấy biết rõ mình không nên ra giá nữa. Bộ trang sức này đẹp thì có đẹp nhưng với mức giá năm mươi tỷ là quá xa xỉ rồi.
[Năm mươi tỷ lần thứ nhất! Năm mươi tỷ lần thứ hai! Năm mươi tỷ lần thứ ba! Thành giá!]
Người phụ trách chốt giá bộ trang sức của Mộc Miên và kết thúc buổi đấu giá lần này. Trong khi mọi người ra về thì Mộc Miên cũng Hiểu Đông ở lại để làm hợp đồng mua bán của bộ trang sức kia.
Không ngờ rằng có thể đấu giá được một số tiền cao đến như vậy. Mộc Miên cảm thấy rất vui vì đã thành công quá mỹ mãn.
Suốt cả lúc cùng nhau làm hợp đồng thì Mộc Miên rất thoải mái thảo luận với người phụ trách đấu giá, đôi khi mới nói chuyện với Hiểu Đông và nhìn anh không đến năm lần. Tuy nhiên Hiểu Đông lại khác, anh cứ giương mắt ngắm nhìn Mộc Miên một lúc lâu. Càng nhìn thì anh càng thấy giống hình ảnh của cô gái luôn xuất hiện trong giấc mơ của mình.
- Vậy là giao dịch đã xong. Chúc mừng cô đã đấu giá được một số tiền lớn, cũng chúc mừng anh Biện đã đấu giá thành công và sở hữu bộ trang sức này.
- Cảm ơn anh! - Mộc Miên mỉm cười.
- Để tôi tiễn hai người.
Mộc Miên và Hiểu Đông đi cùng người phụ trách đấu giá rời khỏi trụ sở. Anh ta cũng rất nhiệt tình khi đưa hai người ra đến tận cửa rồi mới quay vào trong.
Ra đến cửa thì không khí cũng đã lạnh buốt do tuyết rơi nhiều vào đêm qua. May mắn là bây giờ tuyết chỉ còn rơi lất phất nên việc di chuyển cũng thuận lợi hơn đôi chút. Thở phào một hơi, Mộc Miên cho hai tay vào túi áo mangto, ánh mắt ngước nhìn lên trời cao vời vợi. Vươn tay ra phía trước hứng những bông tuyết nhỏ xinh, chỉ là những bông tuyết trắng xóa nhưng lại khiến cô nở một nụ cười dịu dàng, bình yên đến lạ. Bầu trời mùa đông hôm nay bỗng nhiên đẹp đến lạ kỳ. Có thể nói là đẹp nhất trong mười năm được sống ở đây.
Hiểu Đông đứng ở phía sau. Nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc này thì tim chợt thót đi một nhịp. Nó cứ quặn thắt cứ như có một bàn tay vô hình nắm chặt không buông. Quen quá! Nếu đổi lại thành một cơn mưa thì...
- Cô Mộc Miên!
Còn chưa bước đi thì đã nghe tiếng gọi. Mộc Miên quay đầu nhìn ra sau thì thấy người đàn ông vừa ký hợp đồng với mình. Khẽ cười với anh, cô cất chất giọng nhẹ nhàng:
- Chào anh!
Hiểu Đông có chút hấp tấp, hỏi:
- Tôi muốn hỏi cô rằng mấy ngày qua cô có đến bar Win không? Hình như tôi gặp cô ở đó.
- À, mấy ngày trước tôi đến với chị họ. Nhưng hình như... Tôi chưa gặp anh bao giờ.
Lúc này Mộc Miên mới cảm thấy đã gặp anh ta ở đâu rồi nhưng vẫn không thể nhớ ra được.
- Hôm đó cô đi vội nên chúng ta va vào nhau ở trước cửa.
- À, hoá ra là vậy. Thật xin lỗi anh, lúc ấy tôi có một số trục trặc với khâu chế tác.
- Ừm... Tôi muốn trả lại cho cô thứ này.
Hiểu Đông lấy trong túi áo ra một bức ảnh mà mình đã nhặt vào tối hôm trước. Chỉ vừa trông thấy bức ảnh thì Mộc Miên đã mỉm cười thật tươi, phải nói là cười đến tít cả mắt. Những tưởng nó đã lạc đâu mất nhưng cuối cùng lại có thể quay về.
Nhận lấy bức ảnh từ tay anh, ánh mắt của cô sáng lên long lanh đến lạ.
- Thật may mắn khi được gặp anh ở đây. Cảm ơn anh đã không bỏ nó.
- Không có gì, tôi thấy ngày tháng ở sau bức ảnh nên nghĩ rằng có lẽ nó rất quan trọng với cô.
- Phải! Nó rất quan trọng với tôi.
Mộc Miên mỉm cười tươi tắn, bàn tay siết chặt bức ảnh. Nó đã bên cạnh cô suốt mười năm rồi, cứ mỗi lần nhớ Trọng Nam là cô lại lấy ra xem một chút rồi thôi.
Lúc này Hiểu Đông mới nhìn rõ được người con gái ở ngay trước mặt. Tuy rằng nhìn cô rất năng lượng và vui vẻ nhưng ánh mắt thì không phải vậy. Còn có một số chuyện khiến cô phải nặng lòng và có vẻ như rất khó để nói ra.
[Reng! Reng!]
Chuông điện thoại vang lên in ỏi, Mộc Miên lấy máy trong túi xách rồi áp vào tai.
- Tôi nghe đây!
[…]
- Được rồi, nói anh ấy đợi tôi một lúc.
Mộc Miên ngắt máy rồi đưa ánh mắt tiếc nuối nhìn Hiểu Đông, vốn dĩ muốn mời anh dùng một bữa cơm nhưng cô lại bận một số việc ở công ty mất. Sắp về nước vậy nên công việc cần xử lý và bàn giao lại rất nhiều, chậm trễ một chút sẽ không kịp nữa.
- Xin lỗi anh, hiện giờ tôi phải đến công ty gấp. Nếu có duyên, lần sau sẽ gặp lại.
Vẫy tay chào anh, Mộc Miên quay lưng rời khỏi trụ sở đấu giá. Vì sao cô lại nói rằng "có duyên sẽ gặp"? Đơn giản vì cô sắp phải về nước còn anh thì sống ở đây hay đến từ đâu cũng không rõ. Nếu như có duyên thì ngày cả hai gặp lại ắt sẽ ở ngay trước mắt.
Tương lai là một đoạn đường đầy bí ẩn. Vui buồn có, bất ngờ có, công danh có và cả thất bại cũng có. Những ngày tiếp theo đây ai nào biết được sẽ còn có ngày gặp lại. Là khởi đầu cho chuỗi ngày của mai sau hay là lần gặp nhau duy nhất và cũng là lần gặp gỡ cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất