Chương 4: Chuyện xưa như sương khói
Từ sau đêm y nhận nhầm tôi thành người khác đến nay, mặc dù tôi ra đi cũng nhanh nhẹn lặng thầm chứ thực ra cũng sợ lắm, nhưng hình như y cũng chả còn nhớ chuyện gì xảy ra cả. Tôi tránh né mọi tầm mắt y có thể nhìn thấy mình, lại nghe nói y đi hỏi thăm đêm đó có ai đến không. Tôi lo khiếp, dù đã nói với y tâm ý của mình, nhưng vẫn sợ không dám để y biết.
Y là người ngay thẳng, sao tôi có thể kéo y xuống cái vũng bùn bẩn này được. Khoảng cách giữa hai người tôi càng ngày càng rõ ràng, y là công tử một thế gia vọng tộc, tôi cũng chỉ là một vị quan nhỏ không chút quyền thế mà thôi.
Hôm đó sao tôi dám, dám tự mình đa tình mà đi tìm y như vậy được cơ chứ!
Nhưng vì thế mà tôi mới biết quả nhiên là tôi đang tự mình đa tình, ánh mắt và cử chỉ của y đối với tôi có chút ý vị nào đâu?
Tôi càng nghĩ càng loạn, càng loạn lại càng tránh, càng tránh lại càng nghĩ. Mệt
Những tâm tư đó thật sự như tra tấn lấy tôi, tôi phải dẹp bỏ đống tơ vò này mới được, nhất định phải thế. Mấy cái lời nói không xa không gần thế này vừa có thể làm chậm trễ y, lại vừa để bản thân mình luân hãm vào, không bằng đẩy y ra thật xa thôi.
Một ngày nọ lúc tôi đang gián ngôn (can gián khuyên ngăn), đột nhiên y đứng ra phản đối. Tôi cũng chả còn giữ được sự khiêm tốn trước kia, thẳng thắn châm chọc lại y khiến y chấn kinh một hồi. Nhìn thấy gương mặt trắng bệnh nhưng lại tức giận đó khiến tôi có chút ý vui, nhưng lập tức lại thấy hối hận, tất nhiên sau đó là đau lòng và tự trách.
Việc gì phải đến mức này… Chỉ là y không có tình với tôi, chỉ là y đã trao lòng cho một người khác chứ y có gì sai, sao tôi lại làm thế này với y?
Nhưng lần sau lại đổi thành y mắng tôi, tôi cũng không chịu cam lòng yếu thế mà tranh cãi ầm ĩ lại, chỉ trong vòng một tháng mà hai tôi đã cãi nhau mười mấy lần trên triều.
Tôi không hề nghĩ chúng tôi sẽ loạn thành cục diện cứng ngắc như này, còn đau lòng hơn cả trước kia nhiều lắm. Tôi không muốn cứ cãi nhau với y như thế, tôi cũng không chịu nổi lúc y nhận sai, tôi vừa khó xử vừa xấu hổ. Tôi cũng tức lắm, nhưng còn hối hận hơn, lẽ ra tôi không nên đi bày tỏ với y, nếu như thế tôi với y cũng sẽ chả trở nên thế này.
Thời điểm tôi khiến y thân bại danh liệt là từ vụ nọ, một số nạn dân ở Nguyên Châu chật vật chạy đến kinh thành, tôi mới hay năm ngoái đê điều ở đó chưa được tu sửa xong, tiền hỗ trợ chưa đến, thu hoạch mất hết. Châu quan sợ sự việc bại lộ nên dứt khoát cự tuyệt điều động phân phối, cả thành Nguyên Châu khóa thành tự bế, không có lương thực phẩm nên dân chúng coi con cái là thức ăn, nên có chuyện ‘thịt người’ xảy ra…
[易子而食] dịch tử nhi thực
Tôi nghe xong mà toát mồ hôi lạnh, chuyện này thực sự là thảm không ai chịu nổi…
Tôi trộm tra vụ án tham ô ở Nguyên Châu, mấy chục quan viên bị liên lụy, lại truy ra không ít quan lớn bên trên, mạng lưới quan hệ này quá rộng, tôi phải đi hỏi thầy mình. Sau khi nghe xong thầy cũng thở dài, lâu sau mới nói: “Con muốn làm gì thì cứ làm đi.”
Tất nhiên là tôi muốn làm rồi, tôi làm quan là vì muốn cầu công đạo cho lê dân bách tính, không để trăm họ chết oan vô ích, cũng không bị án oan. Tôi nộp một phần danh sách cho Thánh thượng, nhưng tôi sợ liên lụy đến thầy nên chỉ liệt kê ra mấy cái tên không lớn không nhỏ nhưng lại là những quan viên đầu mối then chốt tương đối quan trọng.
Nếu Thánh thượng thánh minh, y sẽ chủ trì công đạo cho bách tính, nếu y ngu muội thì tôi có ra sức cũng vô dụng. Chỉ có một mình tôi mai phục cả năm qua cũng chỉ có thể tra chứ chả thể xử, đưa danh sách đó cũng là để tôi yên lòng mình, còn về chuyện sống chết tôi cũng chả màng, chỉ là không muốn thầy mình bị liên lụy vào thêm.
Việc này cuối cùng là Khuất Nghiêu giải quyết, sau lưng y có thế to lực lớn không cần cố kỵ, làm việc lại lôi lệ phong hành, làm tốt lắm luôn. Chuyện này xảy ra tôi cũng không biết mình đã cản trở đường làm quan của bao nhiêu người, y bị nhận bao nhiêu hận ý, nhưng những kẻ phải chết cũng chỉ là những cây đại thụ đã mục ruỗng chỉ còn sâu ăn kiến gặm mà thôi.
Bọn họ nói tôi phạm phải sai lầm lớn rồi, khiến bọn họ tổn hại biết bao nhiêu tiền tài. Tôi quỳ xuống nói không biết chuyện này lợi hại đến vậy, chỉ luôn cầu một hạng công danh mà thôi, còn xin họ thứ tội. Bọn họ quyết định thừa cơ hội này muốn hạ bệ Khuất Thái Phó, lợi dụng tôi làm bia ngắm, đẩy tôi ra hãm hại Khuất Nghiêu.
Tôi và thầy quỳ trên đất, nô bộc bên cạnh giẵm lên tay tôi, nghiền qua nghiền lại. Tôi vẫn vùi đầu không nói, vị quan lớn triều phục tím tía trực tiếp giẫm lên đầu tôi, cứ thế mà di. Trán tôi cọ xuống sàn đất thô ráp, bị sướt ra máu, tôi đau đến lệ nóng quanh tròng.
“Đầu ngươi cứng nhỉ, còn có thể chịu được cước này, chứ không biết thầy ngươi có chịu được cái đao kia không?”
“Trình đại nhân, đừng vì chút danh dự này mà hại Tống đại nhân như thế.”
Tôi nuốt ngụm nước bọt, “Tiểu nhân…biết rồi.”
Người kia buông chân ra, nói: “Ha hả, thế là ổn thỏa. Trái phải gì cũng chỉ là một người ngáng chân ngươi trên chốn quan trường, loại bỏ hắn ta cũng là chuyện tốt mà.”
Tôi ngẩng đầu, cười nói: “Đúng vậy, là chuyện tốt.”
Trên triều đình tôi lời ngay nói thẳng tố Khuất Nghiêu có quan hệ với án tham ô ở Nguyên Châu, chính là một trong số đó. Sau đó tôi dâng thứ mình ‘tìm được’ cho bệ hạ nhìn.
Lá thư này không phải viết tên Khuất Nghiêu mà là không ít tình huống của những quan lớn tham ô trong triều, liệt ra vô cùng cẩn thận ngay ngắn. Thánh thượng nhìn là biết ngay dụng ý là gì, ngài có thể lấy cớ tôi đang vu hãm người khác, đầy tôi ra ngoài làm kẻ chết thay.
Tôi có thể bị chết trên ngay trên triều đình thì mấy kẻ phía sau sẽ không tra nữa, Thánh thượng cũng sẽ chẳng để người ngoài nhìn thấy bức thư này. Không có chứng cứ, đế vương còn có thể bí mật điều tra đã khiến tôi thỏa lòng rồi.
Tôi bàn tính đánh thật hay, nhưng cũng chỉ là tính mà thôi.
Sau khi bệ hạ xem xong giấy thư, nghiêm nghị chất vấn Khuất Nghiêu khiến Khuất Nghiêu tức đến run người. Y trừng mắt như sắp rách mí đến nơi, nói y tuyệt đối không làm ra chuyện tham ô này.
Thánh thượng vẫn là dáng vẻ lười biếng, trên mặt là sự mệt mỏi: “Cũng phải, dù sao cũng chỉ là một bức thư mà thôi,” Thánh thượng chuyển lời: “Trình thị lang, ngươi nói bức thư này là tự ngươi tìm ra ư?”
Tôi nằm sấp giữa hai hàng quan lại, mặt đất lạnh buốt thấu lạnh đến cả sau lưng tôi.
Phía sau không biết đang có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn tôi, nắm giữ mạng của cả tôi và thầy, nếu tôi dám nói không phải chỉ sợ thầy cũng chả còn mệnh. Không làm tốt việc được giao khác biệt rất lớn với cố ý không làm tốt việc, nhưng tất cả cũng là tôi bị ra ngoài chịu chết mà thôi, nhưng một cái thì tôi sẽ kéo thêm một mạng theo cùng.
Nhưng án tham ô Nguyên Châu quá ác độc, nếu tôi nói là tôi tìm ra, chẳng phải Khuất Nghiêu sẽ mất mạng ư!
Rốt cuộc ý đế vương là gì? Sao tôi lại tin thiên tử? Tin vào mối quan hệ sâu đậm giữa bọn họ? Bây giờ thế lực nhà Khuất Nghiêu quá lớn, có khi Thánh thượng đang mượn lời của tôi để hạ diệt nhà y cũng nên.
Người trên long ỷ nghiêm nghị nói: “Nói đi!”
Tôi càng run hơn, ổn định lại giọng mình, lớn tiếng nói: “Là thần tìm được! Nhưng khi thần phát hiện ra phong thư này nhìn quan ấn có vẻ là thật, thần cũng không rõ quan ấn của Khuất thị lang nên không xác định được thật giả, cho nên xin dâng lên cho bệ hạ phê duyệt, bệ hạ thánh minh!”
Đầu tôi càng cúi thấp hơn, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt Khuất Nghiêu đang chăm chú nhìn mình, tôi lại không dám ngẩng đầu lên nhìn y. Trong lòng chỉ biết lặp đi lặp lại bốn chữ “Bệ hạ thánh minh!” mà thôi.
“Ta cũng không phân rõ được dấu quan ấn trên đó có phải là thật hay không…”
Tôi thở gấp, âm thầm hạ quyết tâm, một khi bệ hạ nói quan ấn kia là thật thì tôi sẽ nói đây là tôi ngụy tạo, sau đó giả điên nói mình ghen ghét Khuất Nghiêu cho nên mới vu hãm cho y. Như thế thì có thể giữ lại mạng cho y, có lẽ cũng có thể đảm bảo một mạng cho thầy tôi…
“Thôi, nhìn quan ấn này càng thêm phiền lòng…Theo năng lực tài cán của Trình thị lang không tra được thêm thì chắc cũng chả tra thêm được gì nữa, Khuất Nghiêu, ngươi cứ tháo chức quyền này xuống đi.”
“Thần…Vâng…” Khuất Nghiêu không cam lòng.
“Về phần Trình thị lang, có ngươi can gián làm cũng không tệ, làm thị lang Hộ Bộ cũng rất tốt, lập công lớn hai lần, có muốn ban thưởng gì không?”
“…Bẩm Bệ hạ, thần không muốn gì.”
Thánh thượng thở ra một hơi: “Ừm…thế thì bãi triều đi, trẫm ngồi cũng mệt rồi nói chi các ngươi đứng đó. Đi về hết đi!”
Triều thần lần lượt ra ngoài cửa điện, tôi vẫn giữ nguyên tư thế như này. Khuất Nghiêu đứng cạnh nhìn tôi, chờ mọi người đi hết mới đá tôi một cái.
Một đá này đá đi luôn lòng tự tôn của tôi, đá đi hết gai nhọn phòng tuyến toàn thân của tôi.
Tôi run lên.
“Khuất Nghiêu, sao ngươi còn chưa đi? Ta còn đổi đồ xong rồi đây.”
“Thưa bệ hạ, thần đang chờ Trình đại nhân.”
Thánh thượng nhẹ giọng nói: “Ngươi đợi Trình thị lang làm gì, y vừa mới cáo trạng ngươi xong, giờ chắc chắn không có mặt mũi gặp ngươi đâu.”
“Ta…”
Đế vương không để ý y bất kính, chỉ thúc y: “Ngươi nhanh đi đi.”
Thái giám một bên nhận được ánh mắt của đế vương, cười nói: “Mời Khuất công tử sang bên này.”
Tiếng bước chân Khuất Nghiêu dần xa, tôi vẫn chả động.
Tia sáng bên tôi tối lại, hình như là Thánh thượng ngồi xổm xuống bên cạnh.
“Trình thị lang vẫn chưa chịu dậy sao?”
Tôi đè giọng mình, tận lực khiến giọng mình nhẹ chút, cười nói: “ Bẩm, thần quỳ tê chân, chờ một lúc là ổn rồi.”
Thánh thượng nhìn tôi hồi lâu, thở dài rồi đi.
Tôi cứ duy trì tư thế như vậy chả biết bao lâu, quỳ đến nỗi chân thực sự chết lặng mới mang một mặt nước mắt lẫn mồ hôi lạnh đờ đẫn ngẩng lên, đợi một lúc mới khập khiễng ra khỏi cửa điện.
Y là người ngay thẳng, sao tôi có thể kéo y xuống cái vũng bùn bẩn này được. Khoảng cách giữa hai người tôi càng ngày càng rõ ràng, y là công tử một thế gia vọng tộc, tôi cũng chỉ là một vị quan nhỏ không chút quyền thế mà thôi.
Hôm đó sao tôi dám, dám tự mình đa tình mà đi tìm y như vậy được cơ chứ!
Nhưng vì thế mà tôi mới biết quả nhiên là tôi đang tự mình đa tình, ánh mắt và cử chỉ của y đối với tôi có chút ý vị nào đâu?
Tôi càng nghĩ càng loạn, càng loạn lại càng tránh, càng tránh lại càng nghĩ. Mệt
Những tâm tư đó thật sự như tra tấn lấy tôi, tôi phải dẹp bỏ đống tơ vò này mới được, nhất định phải thế. Mấy cái lời nói không xa không gần thế này vừa có thể làm chậm trễ y, lại vừa để bản thân mình luân hãm vào, không bằng đẩy y ra thật xa thôi.
Một ngày nọ lúc tôi đang gián ngôn (can gián khuyên ngăn), đột nhiên y đứng ra phản đối. Tôi cũng chả còn giữ được sự khiêm tốn trước kia, thẳng thắn châm chọc lại y khiến y chấn kinh một hồi. Nhìn thấy gương mặt trắng bệnh nhưng lại tức giận đó khiến tôi có chút ý vui, nhưng lập tức lại thấy hối hận, tất nhiên sau đó là đau lòng và tự trách.
Việc gì phải đến mức này… Chỉ là y không có tình với tôi, chỉ là y đã trao lòng cho một người khác chứ y có gì sai, sao tôi lại làm thế này với y?
Nhưng lần sau lại đổi thành y mắng tôi, tôi cũng không chịu cam lòng yếu thế mà tranh cãi ầm ĩ lại, chỉ trong vòng một tháng mà hai tôi đã cãi nhau mười mấy lần trên triều.
Tôi không hề nghĩ chúng tôi sẽ loạn thành cục diện cứng ngắc như này, còn đau lòng hơn cả trước kia nhiều lắm. Tôi không muốn cứ cãi nhau với y như thế, tôi cũng không chịu nổi lúc y nhận sai, tôi vừa khó xử vừa xấu hổ. Tôi cũng tức lắm, nhưng còn hối hận hơn, lẽ ra tôi không nên đi bày tỏ với y, nếu như thế tôi với y cũng sẽ chả trở nên thế này.
Thời điểm tôi khiến y thân bại danh liệt là từ vụ nọ, một số nạn dân ở Nguyên Châu chật vật chạy đến kinh thành, tôi mới hay năm ngoái đê điều ở đó chưa được tu sửa xong, tiền hỗ trợ chưa đến, thu hoạch mất hết. Châu quan sợ sự việc bại lộ nên dứt khoát cự tuyệt điều động phân phối, cả thành Nguyên Châu khóa thành tự bế, không có lương thực phẩm nên dân chúng coi con cái là thức ăn, nên có chuyện ‘thịt người’ xảy ra…
[易子而食] dịch tử nhi thực
Tôi nghe xong mà toát mồ hôi lạnh, chuyện này thực sự là thảm không ai chịu nổi…
Tôi trộm tra vụ án tham ô ở Nguyên Châu, mấy chục quan viên bị liên lụy, lại truy ra không ít quan lớn bên trên, mạng lưới quan hệ này quá rộng, tôi phải đi hỏi thầy mình. Sau khi nghe xong thầy cũng thở dài, lâu sau mới nói: “Con muốn làm gì thì cứ làm đi.”
Tất nhiên là tôi muốn làm rồi, tôi làm quan là vì muốn cầu công đạo cho lê dân bách tính, không để trăm họ chết oan vô ích, cũng không bị án oan. Tôi nộp một phần danh sách cho Thánh thượng, nhưng tôi sợ liên lụy đến thầy nên chỉ liệt kê ra mấy cái tên không lớn không nhỏ nhưng lại là những quan viên đầu mối then chốt tương đối quan trọng.
Nếu Thánh thượng thánh minh, y sẽ chủ trì công đạo cho bách tính, nếu y ngu muội thì tôi có ra sức cũng vô dụng. Chỉ có một mình tôi mai phục cả năm qua cũng chỉ có thể tra chứ chả thể xử, đưa danh sách đó cũng là để tôi yên lòng mình, còn về chuyện sống chết tôi cũng chả màng, chỉ là không muốn thầy mình bị liên lụy vào thêm.
Việc này cuối cùng là Khuất Nghiêu giải quyết, sau lưng y có thế to lực lớn không cần cố kỵ, làm việc lại lôi lệ phong hành, làm tốt lắm luôn. Chuyện này xảy ra tôi cũng không biết mình đã cản trở đường làm quan của bao nhiêu người, y bị nhận bao nhiêu hận ý, nhưng những kẻ phải chết cũng chỉ là những cây đại thụ đã mục ruỗng chỉ còn sâu ăn kiến gặm mà thôi.
Bọn họ nói tôi phạm phải sai lầm lớn rồi, khiến bọn họ tổn hại biết bao nhiêu tiền tài. Tôi quỳ xuống nói không biết chuyện này lợi hại đến vậy, chỉ luôn cầu một hạng công danh mà thôi, còn xin họ thứ tội. Bọn họ quyết định thừa cơ hội này muốn hạ bệ Khuất Thái Phó, lợi dụng tôi làm bia ngắm, đẩy tôi ra hãm hại Khuất Nghiêu.
Tôi và thầy quỳ trên đất, nô bộc bên cạnh giẵm lên tay tôi, nghiền qua nghiền lại. Tôi vẫn vùi đầu không nói, vị quan lớn triều phục tím tía trực tiếp giẫm lên đầu tôi, cứ thế mà di. Trán tôi cọ xuống sàn đất thô ráp, bị sướt ra máu, tôi đau đến lệ nóng quanh tròng.
“Đầu ngươi cứng nhỉ, còn có thể chịu được cước này, chứ không biết thầy ngươi có chịu được cái đao kia không?”
“Trình đại nhân, đừng vì chút danh dự này mà hại Tống đại nhân như thế.”
Tôi nuốt ngụm nước bọt, “Tiểu nhân…biết rồi.”
Người kia buông chân ra, nói: “Ha hả, thế là ổn thỏa. Trái phải gì cũng chỉ là một người ngáng chân ngươi trên chốn quan trường, loại bỏ hắn ta cũng là chuyện tốt mà.”
Tôi ngẩng đầu, cười nói: “Đúng vậy, là chuyện tốt.”
Trên triều đình tôi lời ngay nói thẳng tố Khuất Nghiêu có quan hệ với án tham ô ở Nguyên Châu, chính là một trong số đó. Sau đó tôi dâng thứ mình ‘tìm được’ cho bệ hạ nhìn.
Lá thư này không phải viết tên Khuất Nghiêu mà là không ít tình huống của những quan lớn tham ô trong triều, liệt ra vô cùng cẩn thận ngay ngắn. Thánh thượng nhìn là biết ngay dụng ý là gì, ngài có thể lấy cớ tôi đang vu hãm người khác, đầy tôi ra ngoài làm kẻ chết thay.
Tôi có thể bị chết trên ngay trên triều đình thì mấy kẻ phía sau sẽ không tra nữa, Thánh thượng cũng sẽ chẳng để người ngoài nhìn thấy bức thư này. Không có chứng cứ, đế vương còn có thể bí mật điều tra đã khiến tôi thỏa lòng rồi.
Tôi bàn tính đánh thật hay, nhưng cũng chỉ là tính mà thôi.
Sau khi bệ hạ xem xong giấy thư, nghiêm nghị chất vấn Khuất Nghiêu khiến Khuất Nghiêu tức đến run người. Y trừng mắt như sắp rách mí đến nơi, nói y tuyệt đối không làm ra chuyện tham ô này.
Thánh thượng vẫn là dáng vẻ lười biếng, trên mặt là sự mệt mỏi: “Cũng phải, dù sao cũng chỉ là một bức thư mà thôi,” Thánh thượng chuyển lời: “Trình thị lang, ngươi nói bức thư này là tự ngươi tìm ra ư?”
Tôi nằm sấp giữa hai hàng quan lại, mặt đất lạnh buốt thấu lạnh đến cả sau lưng tôi.
Phía sau không biết đang có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn tôi, nắm giữ mạng của cả tôi và thầy, nếu tôi dám nói không phải chỉ sợ thầy cũng chả còn mệnh. Không làm tốt việc được giao khác biệt rất lớn với cố ý không làm tốt việc, nhưng tất cả cũng là tôi bị ra ngoài chịu chết mà thôi, nhưng một cái thì tôi sẽ kéo thêm một mạng theo cùng.
Nhưng án tham ô Nguyên Châu quá ác độc, nếu tôi nói là tôi tìm ra, chẳng phải Khuất Nghiêu sẽ mất mạng ư!
Rốt cuộc ý đế vương là gì? Sao tôi lại tin thiên tử? Tin vào mối quan hệ sâu đậm giữa bọn họ? Bây giờ thế lực nhà Khuất Nghiêu quá lớn, có khi Thánh thượng đang mượn lời của tôi để hạ diệt nhà y cũng nên.
Người trên long ỷ nghiêm nghị nói: “Nói đi!”
Tôi càng run hơn, ổn định lại giọng mình, lớn tiếng nói: “Là thần tìm được! Nhưng khi thần phát hiện ra phong thư này nhìn quan ấn có vẻ là thật, thần cũng không rõ quan ấn của Khuất thị lang nên không xác định được thật giả, cho nên xin dâng lên cho bệ hạ phê duyệt, bệ hạ thánh minh!”
Đầu tôi càng cúi thấp hơn, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt Khuất Nghiêu đang chăm chú nhìn mình, tôi lại không dám ngẩng đầu lên nhìn y. Trong lòng chỉ biết lặp đi lặp lại bốn chữ “Bệ hạ thánh minh!” mà thôi.
“Ta cũng không phân rõ được dấu quan ấn trên đó có phải là thật hay không…”
Tôi thở gấp, âm thầm hạ quyết tâm, một khi bệ hạ nói quan ấn kia là thật thì tôi sẽ nói đây là tôi ngụy tạo, sau đó giả điên nói mình ghen ghét Khuất Nghiêu cho nên mới vu hãm cho y. Như thế thì có thể giữ lại mạng cho y, có lẽ cũng có thể đảm bảo một mạng cho thầy tôi…
“Thôi, nhìn quan ấn này càng thêm phiền lòng…Theo năng lực tài cán của Trình thị lang không tra được thêm thì chắc cũng chả tra thêm được gì nữa, Khuất Nghiêu, ngươi cứ tháo chức quyền này xuống đi.”
“Thần…Vâng…” Khuất Nghiêu không cam lòng.
“Về phần Trình thị lang, có ngươi can gián làm cũng không tệ, làm thị lang Hộ Bộ cũng rất tốt, lập công lớn hai lần, có muốn ban thưởng gì không?”
“…Bẩm Bệ hạ, thần không muốn gì.”
Thánh thượng thở ra một hơi: “Ừm…thế thì bãi triều đi, trẫm ngồi cũng mệt rồi nói chi các ngươi đứng đó. Đi về hết đi!”
Triều thần lần lượt ra ngoài cửa điện, tôi vẫn giữ nguyên tư thế như này. Khuất Nghiêu đứng cạnh nhìn tôi, chờ mọi người đi hết mới đá tôi một cái.
Một đá này đá đi luôn lòng tự tôn của tôi, đá đi hết gai nhọn phòng tuyến toàn thân của tôi.
Tôi run lên.
“Khuất Nghiêu, sao ngươi còn chưa đi? Ta còn đổi đồ xong rồi đây.”
“Thưa bệ hạ, thần đang chờ Trình đại nhân.”
Thánh thượng nhẹ giọng nói: “Ngươi đợi Trình thị lang làm gì, y vừa mới cáo trạng ngươi xong, giờ chắc chắn không có mặt mũi gặp ngươi đâu.”
“Ta…”
Đế vương không để ý y bất kính, chỉ thúc y: “Ngươi nhanh đi đi.”
Thái giám một bên nhận được ánh mắt của đế vương, cười nói: “Mời Khuất công tử sang bên này.”
Tiếng bước chân Khuất Nghiêu dần xa, tôi vẫn chả động.
Tia sáng bên tôi tối lại, hình như là Thánh thượng ngồi xổm xuống bên cạnh.
“Trình thị lang vẫn chưa chịu dậy sao?”
Tôi đè giọng mình, tận lực khiến giọng mình nhẹ chút, cười nói: “ Bẩm, thần quỳ tê chân, chờ một lúc là ổn rồi.”
Thánh thượng nhìn tôi hồi lâu, thở dài rồi đi.
Tôi cứ duy trì tư thế như vậy chả biết bao lâu, quỳ đến nỗi chân thực sự chết lặng mới mang một mặt nước mắt lẫn mồ hôi lạnh đờ đẫn ngẩng lên, đợi một lúc mới khập khiễng ra khỏi cửa điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất