Bệnh Hay Quên

Chương 22: Dân dĩ thực vi thiên*

Trước Sau
(*Dân dĩ thực vi thiên:

- Bách tính xem lương thực là thứ quan trọng nhất để sinh tồn. Biểu thị tính trọng yếu của lương thực đối với dân chúng.

- Câu "Dân dĩ thực vi thiên" có nghĩa là "Dân lấy ăn làm trời" (nghĩa hẹp) và giải thích thêm "Dân lấy miếng ăn làm trọng, nên muốn trị dân trước hết phải làm cho dân no ấm vì dân đói thì nước loạn".

-Câu thành ngữ được hiểu đại khái rằng "Lương thực đối với con người là quan trọng hàng đầu, người dân phải thực hành tiết kiệm thông qua việc điều độ lương thực để duy trì cuộc sống no đủ". Cách lèo lái vấn đề theo đường lối này đã làm mất đi ý nghĩa ban đầu mà mấy tay văn thần mưu sĩ thời Hán đã nói rất rõ: "Miếng ăn và của cải riêng tư là đầu mối của trị và loạn".)

Kể từ ngày hôm đó, Yến Hoài đã sống ở căn hộ dưới nhà hắn được 3 tuần.

Ninh Sơ thất thần ngồi trên ghế. Hắn vốn tưởng rằng người này chỉ là tâm huyết dâng trào, tiểu khu này địa phận hẻo lánh, sẽ mất rất nhiều thời gian để đi đến Yến thị hoặc S&U ở trung tâm thành phố. Hắn nghĩ rằng nếu đối phương không được hắn để ý trong một thời gian, khả năng sẽ ít làm phiền hắn hơn trong một vài ngày tới.

Nhưng Yến Hoài chỉ đơn giản là bình tĩnh và thoải mái. Anh coi căn hộ còn kém so với phòng khách lớn ở biệt thư là "nhà" của mình, sống một cách thảnh thơi và thoải mái.

Cho dù Ninh Sơ có về muộn hay đi sớm thế nào, anh cũng sẽ được gửi một bữa sáng dinh dưỡng hay một bữa khuya nào đó.

Đôi khi anh đích thân mang tới, nếu anh bận họp hoặc đi công tác xa, Từ Vi hoặc Tiểu Vương sẽ thay thế anh .

Ninh Sơ đã từ chối mấy lần, nhưng Yến Hoài ngang ngạnh để nghị hắn cầm hoặc để anh vứt đi, hoặc sẽ đem hai người Từ Vi hoặc Tiểu Vương gây khó dễ. Đều để hai người họ kéo tới không còn mặt mũi nào .Nếu họ không chịu đi anh liền đe doạ vào kinh tế nhà người ta. Nếu đối phương không nhận đồ khi khác nào đưa họ vào ngõ cụt rồi, cũng khiến người khác khó xử ...

Hắn thỏa hiệp hết lần này đến lần khác, vì vậy sáng nay hắn tự lên cân, ưu sầu phát hiện mình đã tăng ba cân.

Hắn ra hiệu cho Hồ Hiểu Anh đi tới, ngẩng đầu hỏi cô: "Em nhìn anh như vậy liệu có phải anh không thể diễn tiếp bộ phim này không?

"Huh?" Hồ Hiểu An khó hiểu, "Tại sao không diễn tiếp được?"

"Ssssi~, anh béo!"

"Chúa ơi!" Hồ Hiểu An trợn to hai mắt, "Thôi đi lão tổ tông nhà anh, anh béo ở chỗ nào?"

"... Đúng là bề ngang thì anh không béo," hắn thở dài, "Là so với trước đây là béo hơn một chút, sợ sẽ đánh hỏng góc quay cũ."

"Không sao đâu, đừng lo lắng! Anh nhìn thế nào cũng thấy đẹp, chắc chắn đạo diễn Bạch có thể tìm một góc quay đẹp nhất cho anh. Cho dù có tăng hai ba cân thì với anh ấy là rất tốt." Hồ Hiểu An một chút đều không lo lắng.

Rất tốt sao. Ninh Sơ khẽ nhíu mày.

Chính vì quá tốt mới khiến hắn buồn phiền.

Bạch Tinh Lan đối với hắn là thiên vị quá trắng trợn. Mặc dù đây không phải là một điều xấu. Trong giới giải trí, có một người bạn cùng lớp không thành kiến với mình là điều tốt, nhưng đối phương hiện tại dường như không có cảm giác tương xứng với hắn khi còn là một thiếu niên.

Khi Ninh Sơ cùng diễn viên khác phối hợp chung trong phân đoạn, nếu hắn mắc lỗi, Bạch Tinh Lan sẽ không nói gì mà cẩn thận giảng cách diễn cho hắn, nhưng nếu như người khác mắc lỗi dù chỉ một lần, sắc mặt của đạo diễn Bạch sẽ lập tức u ám lại, chửi ầm lên là chuyện bình thường.

Trong khoảng thời gian hoà hợp này, Ninh Sơ thậm chí còn cảm thấy người này đã hoàn toàn thay đổi khác xa so với tính tình khi còn học cấp 3, nhưng đối phương với hắn ở hiện tại vẫn là ánh mặt trời nhiệt tình như cũ, giống như một tia nắng nhỏ ấm áp, như thể hoán đổi cảm xúc, hắn luôn cảm thấy cổ quái và xa cách.

Sự phân biệt đối xử ra mặt của Bạch Tinh Lan cứ thế kéo dài liên tục, ngay cả một số diễn viên trước đó vẫn có thể nói chuyện bình thường đều trở nên xa lánh Ninh Sơ.

Tuy rằng hắn không cảm thấy buồn bực chút nào, dù sao sau khi đóng máy cũng sẽ không còn liên quan gì mấy, nhưng bởi vì do đạo diễn là nguyên nhân biến hắn thành ra như vậy, hắn vẫn có chút bất lực.

Hồ Hiểu An đứng nhìn hắn phát ngốc một hồi, liếc nhìn đoàn phim cách đó không xa, trầm giọng hỏi: "Nhanh quá, có muốn em mua một ít đồ ăn cho anh ăn trước không?"

"Không cần, khả năng lát nữa vẫn còn quay hai cảnh." Ninh Sơ nói mà không hề nghĩ ngợi gì, cũng không để ý đến vẻ mặt bực bội của Hồ Hiểu An.

"Này, hay em cứ cầm về đây nhé! Anh ăn tạm mấy miếng trong khi chờ cũng được!"

Không chờ hắn mở miệng, Hồ Hiểu An đã nhanh tróng chạy vụt ra xa.



Nhìn bóng lưng nhanh nhẹn của cô, Ninh Sơ bật cười. Không chừng tiểu cô nương này được Hàn Tu Ngôn dặn dò trước chú ý hắn ăn uống đầy đủ. Mấy ngày này đều đổi biện pháp đem thức ăn cho hắn.

Thời gian quay phim sắp kết thúc, đủ loại công việc phức tạp phải được hoàn thiện. Bạch Tinh Lan cũng không có thời gian để nói chuyện với hăn, như thế lại vô cùng thoải mái.

Hắn theo dõi tiến độ, còn khoảng nửa giờ nữa mới hoàn thành cảnh quay, hắn hướng vẫy tay với Hồ Hiểu An rồi bước vào phòng chờ.

Các diễn viên nam nữ đóng chính của cùng một đoàn phim được trang bị RV*, chẳng mấy khi sẽ ở phòng chờ. Cứ tưởng sẽ khá yên tĩnh, không ngờ vừa ăn hai miếng lại gặp được Uý Thu Nguyệt đến tặng quà.

(*RV là viết tắt của Recreational Vehicle, là một dạng xe chuyên dụng dành cho những chuyến du lịch xa, dài ngày với đầy đủ các tiện nghi được trang bị trên xe từ tủ lạnh, bếp, lò vi sóng, điều hòa, giường, ...)

"Ninh Sơ, tôi có làm một ít bánh quy cho đoàn phim. Hộp này là đem cho anh." Cô vẫy vẫy tay, bản thân vẫn đang mặc đồ hoá trang, nhìn vô cùng trong sáng và mềm mại.

"Cảm ơn ... cô thật có tâm." Hắn đáy lòng cảm thán. Thực ra trong cái vòng tròn này, có rất nhiều chuyện, nhưng có thể làm được như thế này lại là chuyện khác.

Đoàn của Uý Thu Nguyệt có rất nhiều tài nguyên, cô ta có thể tự thân một mình phát triển, kỹ thuật diễn xuất cũng rất cạnh tranh. Nếu không có gì khác, ngần ấy thời gian cũng khiến cô có chỗ đứng trong cái vòng tròn* này.

(*giới Showbiz)

"Không cần khách khí, thực ra làm bánh cũng không khó lắm." Uý Thu Nguyệt mỉm cười liếc nhìn hộp thức ăn trên bàn trang điểm, trong mắt hiện lên vẻ ý tứ.

"Ăn cơm trưa của Minh Đình trong đoàn làm phim sao? Anh cũng thật xa xỉ." Cô chớp mắt với Ninh Sơ. "Tôi nghe nói nhà hàng này không cung cấp dịch vụ giao hàng. Xem ra là phải giao đúng người đúng chỗ."

Ngón tay Ninh Sơ nhéo đôi đũa. Đợi Uý Thu Nguyệt hàn huyên vài câu rồi mới dời đi, mới liếc nhìn cô trợ lý nhỏ đang run rẩy.

Mà người khơi mào chuyện này, lại đang ra vẻ một bộ dáng trời sập.

Hắn rũ mặt khẩy nhẹ thức ăn trong hộp. Thành thật mà nói chúng rất ngon miệng. Hắn chưa bao giờ biết nhà hàng này ở thành phố C, nhưng theo giọng điệu của Uý Thu Nguyệt thì đây không phải là kiểu nhà hàng mà ai cũng có thể order đồ ăn giao đến.

Trong đầu Ninh Sơ nghĩ đến một người, cảm thấy có chút phiền muộn, nhưng ngẩng đầu nhìn dáng vẻ chực khóc lóc của Hồ Hiểu An, vô lực lại trở nên bất đắc dĩ.

"Nói đi, hộp cơ này là như thế nào? Không phải là cô order chứ."

"Là ... là do Yến tổng gửi tới ..." Hồ Hiểu An ủy khuất đại quỷ nói.

Trong phòng chờ chỉ có hai người bọn họ, Ninh Sơ thấp giọng đều có thể nghe được nói: "Chắc chắn rồi, lại là Yến Hoài. Tôi còn không biết là cô cũng bị anh ta mua chuộc mất rồi, đúng là thật có bản lĩnh lớn."

"Không, không có bị mua chuộc!" Hồ Hiểu An đỏ bừng mặt lo lắng, "Chỉ là bọn em đều muốn anh ở trong đoàn phim thoải mái một chút. Em đầu óc không tốt cũng không nghĩ tới nhiều chuyện, nhưng Yến tổng luôn rất chu đáo, ngài ấy cũng không có làm hại anh, anh cứ nhắm vào em ... "

Em gái, không lẽ lòng dạ của hắn lại hẹp hòi đến thế sao?

Ninh Sơ thở dài: "Bữa cơm chúng ta gọi mấy ngày nay nếu như lời Uý Thu Nguyệt nói? Cô đã kiểm tra hết bao nhiêu tiền chưa?"

"Không có ..." Hồ Hiểu An cẩn thận nhìn thoáng qua mặt của hắn. "Mấy hôm trước, đồ ăn là do đầu bếp nhà họ Yến đặc biệt làm. Hôm nay tay bếp trưởng mới bị thương, nên Yến tổng mới cho gọi đồ ăn ở ngoài."

Thảo nào ... Ninh Sơ bĩu môi, trách không được cơm nước mấy ngày nay được cải thiện rất nhiều.

Hồ Hiểu An thấy hắn trầm tư không nói, nghĩ còn giận, nuốt nước miếng, do dự: "Yến tổng vẫn luôn là người tốt... anh Ninh, đừng trách ngài ấy..."

Ninh Sơ bật cười: "Cô sợ anh trách anh ta, còn không sợ anh trách cô sao?"

"Anh là người tốt mà, sẽ đừng đối xử với em như vậy chứ."

Ninh Sơ nở nụ cười. Hồ Hiểu An nói đúng, trong lòng hắn đã sớm mềm nhũn.



Mà hiện tại hắn không biết phải đối mặt với Yến Hoài như thế nào.

Sự tàn nhẫn hắn cũng dùng để đối mặt với anh, cùng sự từ chối kiên quyết của vài lần trước đó.

Nhưng Yến Hoài không hề thay đổi thái độ của mình, bất kể hắn từ chối hay chấp nhận. Vẫn theo tiết tấu càng ngày càng đến gần, loại bỏ khoảng cách tàn nhẫn của hắn một chút, bóp mạnh làm cho hắn không biết nên đánh như thế nào.

Hắn đã nghĩ đến việc chuyển đi, nhưng có thể chuyển đi đâu?

Không có nơi nào mà Yến Hoài không thể không tìm thấy. Chỉ cần Yến Hoài nghĩ, anh có thể mua tất cả ở mọi nơi dù Ninh Sơ có chuyển đi chăng nữa, đi đâu cũng không thoát.

Điện thoại rung hai lần ở cạnh hộp thức ăn.

Đó là một tin nhắn WeChat do Yến Hoài gửi: Có một nhà hàng chiếu phim khá hay ở phía Tây nội thành, anh có muốn đi cùng nhau vào buổi tối không?

Đi sao? Được thôi, Ninh Sơ tự nghĩ, dù sao cứ kéo dài mãi như thế này cũng không tốt. Nếu thực sự muốn cắt đứt hoàn toàn, cần phải nói chuyện cho rõ ràng.

Hắn trả lời: Được, gửi cho tôi thời gian và địa chỉ.

Bên kia thật nhanh trả lời hắn: Buổi chiều tôi sẽ đến đoàn làm phim đón anh. Sẽ không quá phô trương đâu nên anh cứ yên tâm.

Sau lần trước ở hồ bơi, Yến Hoài dường như thấy hắn không thích cách tiếp cận kiêu ngạo kiểu đó, nhưng lúc này đối phương càng trở nên khiêm tốn và cẩn thận hơn, trong lòng Ninh Sơ càng trở nên phức tạp.

Hắn hy vọng Yến Hoài luôn là một phú hào bất khả chiến bại trước mặt hắn, có thể ngạo mạn bất chấp hắn khó chịu như thế nào, để hắn có thể cắt đứt mối quan hệ một cách tàn nhẫn và dứt khoát hơn, thay vì phải bực bội như bây giờ.

...

Buổi tối, cảnh quay cuối cùng trong ngày hoàn thành, Ninh Sơ mới có thời gian mệt mỏi nhìn điện thoại.

Tin nhắn được gửi đến hai giờ trước, Yến Hoài nói rằng anh đang đợi ở góc phố bên ngoài đoàn làm phim.

Ninh Sơ nói với Hồ Hiểu An một tiếng, thu dọn đồ đạc rồi vội vàng rời đi. Sau một ngày bận rộn, đầu óc có chút choáng váng, thậm chí còn không có nghe thấy Bạch Tinh Lan gọi mình ở phía sau.

Góc phố cách đây không xa, chỉ vài phút đi bộ, hắn đã thấy xe của Yến Hoài. Tấm kính tối đen, không thể nhìn thấy những người bên trong.

Tài xế quen thuộc vẫn là Tiểu Vương, khi nhìn thấy hắn, anh ta nhanh chóng xuống xe và mở cửa sau cho hắn.

Ninh Sơ hít sâu một hơi, thoáng nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Yến Hoài từ băng ghế sau, cúi người ngồi vào.

Lúc cửa xe đóng lại, hắn liếc nhìn ra bên ngoài, dường như nhìn thấy Bạch Tinh Lan đang đứng cách đó không xa. Biểu cảm trên khuôn mặt đầy nắng đó dường như bị bóp méo trong giây lát. Hắn không biết đó có phải là ảo ảnh hay không. Muốn nhìn rõ ràng nhưng Tiểu Vương đã lên xe khởi động đi.

Hoa mắt đi, hắn nghĩ, Bạch Tinh Lan là đạo diễn nên rất bận rộn chứ sao có thể xuất hiện ở đó cùng hắn?

"Anh đang nhìn gì đó?" Yến Hoài hỏi.

"Không có gì, nhìn nhầm thôi." Ninh Sơ lắc đầu.

Người bên cạnh quay đầu nhìn kỹ sắc mặt của hắn, nhíu mày: "Mệt sao? Nếu không hay về nhà nghỉ ngơi? Tôi sẽ nấu bữa tối."

"Không ... cần."

Trong nhà có một bầu không khí ấm áp mềm mại, hắn sợ là không nói được.

"Vậy nếu anh không thoải mái nhất định phải nói với tôi." Yến Hoài giật giật ngón tay, có chút ngứa ngáy muốn được nắm tay Ninh Sơ đặt trên đầu gối, nhưng cuối cùng vẫn là khống chết xúc động giơ tay chỉnh lại nhiệt độ máy sưởi cao một chút.

Sợ hắn mệt mỏi, Yến Hoài không nói nhiều, một hồi lâu sau xe mới dừng trước cửa nhà hàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau