Chương 24: Nụ hôn đầu tiên
"Ninh Sơ, em thích anh đúng không?"
Yến Hoài lúc này đã khôi phục lại dáng vẻ kẻ săn mồi trên thương trường, bình tĩnh, sắc bén, thề không bỏ cuộc, chọc cây kim nhọn vào làm rách lớp màng ngăn cách cuối cùng.
Nhưng nếu để ý kỹ, người đang nắm chặt tay kia có vẻ bình tĩnh và điềm đạm hơn, ít đi một phần đàm phán.
Anh chặn cửa thang máy chậm rãi đi ra, đứng ở phía sau Ninh Sơ, chăm chú nhìn vào cái gáy trắng lạnh lẽo kia, sau đó mới chậm rãi di chuyển, muốn nhìn thấu tâm can của người đó.
Bóng đèn sợi đốt không mấy phát sáng ở hành lang trông vô cùng lạnh lẽo dưới nhiệt độ đêm đông, khiến những bóng đen đổ trên mặt đất trông thật cô đơn.
"Vừa rồi khi ở trên sofa, tôi nghe được nhịp đập trái tim của em ..." Đôi mắt của anh tối sầm như màn đêm, "Rất nhanh."
——Rất nhanh, rất mãnh liệt, cảm giác như nó nói với anh rằng anh không hẳn không phải là người không thể thiếu trong cuộc đời của Ninh Sơ.
Anh đã chiếm giữ một phần nhỏ trong đó.
"Em đối với anh động tâm, có phải hay không?"
Không phải hay không......
Ninh Sơ cúi đầu, đồng dạng hỏi chính mình ba chữ này.
Hắn có phải không đối với Yến Hoài động tâm?
Hắn đã không thích ai trong bảy năm qua, gần như quên mất cảm đối với một người động tâm là như thế nào.
Đối mặt với Yến Hoài luôn là những cảm xúc phức tạp. Hắn luôn nghĩ rằng đó chỉ là những tình cảm trước đây, trước kia phát sinh tình cảm mà sinh ra cái này cái nọ. Tất cả đều đã cũ kĩ, đều của quá khứ đã qua, không cần phải bận tâm nhiều.
Hắn đã luôn nghĩ như vậy.
Nhưng vạn nhất những loại cảm xúc này đã được trộn lẫn với những cảm giác mới mẻ được nảy mầm trong thời gian qua?
(Đèn xanh nhỉ?/_)
Hắn tưởng tượng đến loại khả năng này, trong lòng lực bất tòng tâm.
Liệu có một người có thể thực sự bị chính người mà mình đã hạ quyết tâm chôn vùi tình cảm trước đó để rồi một lần nữa rung động ư?
Ngay cả khi trong lòng đã cảnh giác dựng lên một lớp hàng rào bảo vệ, loại tình huống này cũng sẽ vô pháp tránh né mà phát sinh sao?
Hắn không thể tin được, hắn không muốn tin.
Nhưng khi nghe Yến Hoài miêu tả cảm giác khi xe mất phương hướng trong vụ tai nạn đó quá chân thật. Cảm giác khó chịu mấy ngày nay không phải là giả, nhịp tim lúc xem phim vừa rồi cũng không phải là giả ...
Suy nghĩ của hắn cứ bay bổng lên xuống, người phía sau đã tiến đến gần, cẩn thận ôm hắn từ phía sau.
Vòng tay ôm lấy eo hắn, cảm xúc mạnh mẽ, hỗn loạn và nhiệt huyết ập đến cùng một lúc.
Chờ vài giây liền không thấy phản kháng, Yến Hoài hơi cúi đầu xuống, nụ hôn nóng bỏng không hợp với vẻ ngoài lạnh lùng nhẹ nhàng rơi xuống sau tai Ninh Sơ.
Triền miên mềm mại, vô cùng nâng niu, như thể một chùm tia lửa đốt cháy đến tận đỉnh của trái tim.
Nó tạo cho người ta ảo giác quay ngược thời gian.
Ninh Sơđột nhiên run lên, vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của Yến Hoài, ngón tay rũ xuống bên người vô thức run rẩy.
Đối phương tựa hồ không dám ôm chặt, không giống ở ghế lô vừa rồi, là nghiêm túc, không dám dùng lực.
"Xin lỗi ..." Âm thanh Yến Hoài trở nên trầm mặc, hai tay đan thành nắm đấm, chỉ một lớp móng tay ngắn ngủi đã gần như ăn sâu vào da thịt trong lòng bàn tay.
Ninh Sơ quay người lại, ngước mắt, bắt gặp đôi mắt đen và sâu thẳm kia, hít sâu một hơi.
"Yến Hoài, cho tôi một chút thời gian."
So sweet!????????
Heartwarming!????????
10 points????????
Love you!!!!????????
Yến Hoài lúc này đã khôi phục lại dáng vẻ kẻ săn mồi trên thương trường, bình tĩnh, sắc bén, thề không bỏ cuộc, chọc cây kim nhọn vào làm rách lớp màng ngăn cách cuối cùng.
Nhưng nếu để ý kỹ, người đang nắm chặt tay kia có vẻ bình tĩnh và điềm đạm hơn, ít đi một phần đàm phán.
Anh chặn cửa thang máy chậm rãi đi ra, đứng ở phía sau Ninh Sơ, chăm chú nhìn vào cái gáy trắng lạnh lẽo kia, sau đó mới chậm rãi di chuyển, muốn nhìn thấu tâm can của người đó.
Bóng đèn sợi đốt không mấy phát sáng ở hành lang trông vô cùng lạnh lẽo dưới nhiệt độ đêm đông, khiến những bóng đen đổ trên mặt đất trông thật cô đơn.
"Vừa rồi khi ở trên sofa, tôi nghe được nhịp đập trái tim của em ..." Đôi mắt của anh tối sầm như màn đêm, "Rất nhanh."
——Rất nhanh, rất mãnh liệt, cảm giác như nó nói với anh rằng anh không hẳn không phải là người không thể thiếu trong cuộc đời của Ninh Sơ.
Anh đã chiếm giữ một phần nhỏ trong đó.
"Em đối với anh động tâm, có phải hay không?"
Không phải hay không......
Ninh Sơ cúi đầu, đồng dạng hỏi chính mình ba chữ này.
Hắn có phải không đối với Yến Hoài động tâm?
Hắn đã không thích ai trong bảy năm qua, gần như quên mất cảm đối với một người động tâm là như thế nào.
Đối mặt với Yến Hoài luôn là những cảm xúc phức tạp. Hắn luôn nghĩ rằng đó chỉ là những tình cảm trước đây, trước kia phát sinh tình cảm mà sinh ra cái này cái nọ. Tất cả đều đã cũ kĩ, đều của quá khứ đã qua, không cần phải bận tâm nhiều.
Hắn đã luôn nghĩ như vậy.
Nhưng vạn nhất những loại cảm xúc này đã được trộn lẫn với những cảm giác mới mẻ được nảy mầm trong thời gian qua?
(Đèn xanh nhỉ?/_)
Hắn tưởng tượng đến loại khả năng này, trong lòng lực bất tòng tâm.
Liệu có một người có thể thực sự bị chính người mà mình đã hạ quyết tâm chôn vùi tình cảm trước đó để rồi một lần nữa rung động ư?
Ngay cả khi trong lòng đã cảnh giác dựng lên một lớp hàng rào bảo vệ, loại tình huống này cũng sẽ vô pháp tránh né mà phát sinh sao?
Hắn không thể tin được, hắn không muốn tin.
Nhưng khi nghe Yến Hoài miêu tả cảm giác khi xe mất phương hướng trong vụ tai nạn đó quá chân thật. Cảm giác khó chịu mấy ngày nay không phải là giả, nhịp tim lúc xem phim vừa rồi cũng không phải là giả ...
Suy nghĩ của hắn cứ bay bổng lên xuống, người phía sau đã tiến đến gần, cẩn thận ôm hắn từ phía sau.
Vòng tay ôm lấy eo hắn, cảm xúc mạnh mẽ, hỗn loạn và nhiệt huyết ập đến cùng một lúc.
Chờ vài giây liền không thấy phản kháng, Yến Hoài hơi cúi đầu xuống, nụ hôn nóng bỏng không hợp với vẻ ngoài lạnh lùng nhẹ nhàng rơi xuống sau tai Ninh Sơ.
Triền miên mềm mại, vô cùng nâng niu, như thể một chùm tia lửa đốt cháy đến tận đỉnh của trái tim.
Nó tạo cho người ta ảo giác quay ngược thời gian.
Ninh Sơđột nhiên run lên, vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của Yến Hoài, ngón tay rũ xuống bên người vô thức run rẩy.
Đối phương tựa hồ không dám ôm chặt, không giống ở ghế lô vừa rồi, là nghiêm túc, không dám dùng lực.
"Xin lỗi ..." Âm thanh Yến Hoài trở nên trầm mặc, hai tay đan thành nắm đấm, chỉ một lớp móng tay ngắn ngủi đã gần như ăn sâu vào da thịt trong lòng bàn tay.
Ninh Sơ quay người lại, ngước mắt, bắt gặp đôi mắt đen và sâu thẳm kia, hít sâu một hơi.
"Yến Hoài, cho tôi một chút thời gian."
So sweet!????????
Heartwarming!????????
10 points????????
Love you!!!!????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất