Chương 5
Lúc Ninh Sơ mở mắt ra lần nữa, sắc trời đã tối dần, ánh đèn đường ấm áp mỏng manh hắt qua ô cửa sổ nhỏ vuông vức.
Cậu liếc mắt nhìn cái trai nhỏ giọt bên đầu, không tiếng động mà bĩu môi.
" Đừng bĩu môi, không phải trước kia cậu từng nói bệnh viện là nhà cậu hay sao? Về nhà rồi còn không vui?" Giọng Hàn Tu Ngôn vang lên ở bên cạnh.
Quay đầu nhìn gương mặt thon gầy ẩn trong bóng tối của hắn, Ninh Sơ bình tĩnh mà mở miệng:" Đó là tự giễu anh có hiểu không? Mấy ngày nay anh thật khó tính."
"..."
Người khó tính kia thở dài, rũ mắt nhìn cậu chằm chằm:" Thời điểm anh nhìn thấy cậu được Yến thiếu ôm ra, tới một chút ý thức cũng không có, bị dọa không nhẹ."
" Ôm ra ngoài? Ôm ra như thế nào?"
Nháy mắt này Ninh Sơ get sai trọng điểm rồi. Cậu có chút hoảng sợ, vô thức đưa tay lên ngực mà nắm áo, ống truyền dịch vì bị kéo mà đong đưa.
" Cậu hoảng như vậy làm gì?" Hàn Tu Ngôn nhíu mày, đứng dậy kiểm tra cái dây truyền dịch cho cậu, một bên nói:" Anh thấy Yến thiếu đó cũng khá tốt, không giống như trong lời đồn chút nào."
" Lời đồn nào cơ?"
" Làm việc tàn nhẫn, bất cận nhân tình, lãnh lẽo giống như băng, rất nhiều người yêu thích anh ta, liều mạng đến lấy lòng nhưng cuối cùng đều thất bại, không biết là do không đúng người hay là không đúng cách."
Chốc lát không nghe thấy hắn ta nói gì nữa, Ninh sơ giương mắt, nhìn thấy người đã điều chỉnh xong bình truyền dịch lúc này đang yên lặng cúi đầu nhìn xuống cậu, trong ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu.
Sau khi đối diện với ánh mắt của cậu mới chậm rãi hỏi:" Hai người trước đây từng quen nhau sao?"
"..."
Mu bàn tay thật lạnh, Ninh Sơ sờ chiếc kim mỏng găm dưới da, vuốt ve một vòng xanh tím kia, đột nhiên cười:" Anh cảm thấy em quen một nhân vật như vậy còn cần phải làm diễn viên tuyến chín nhỏ bé bao nhiêu năm vậy không?"
Nhìn đôi mắt dù cho ở tróng bóng tối mờ mịt vẫn như lưu ly kia, Hàn Tu Ngôn trầm mặc một hồi lâu rồi thở dài nhẹ nhõm.
Hắn nhớ tới lúc trước khi Yến Hoài rời đi có hỏi tên Ninh Sơ, tự cười thầm bản thân quá mức không có tố chất, nếu họ thực sự quen biết nhau thì tại sao lại không biết tên?
" Sửa lại một chút, không phải tuyến chín, con số này ít nhất phải nhân thêm hai."
" Đồ tim heo." Ninh Sơ trợn mắt, cầm điện thoại nhìn Wechat, ánh mắt ngưng trọng, sau khi tiêu hóa xong thông tin, cậu mới mở miệng:" Vương tổng nói muốn đưa em một kịch bản. Là nam số 4 của một web drama."
" Đây là tính cách của ống ta, dù sao thì cũng là do ông ta gọi cậu tới công ty mới sảy ra chuyện này, xem như là món quà bồi thường đi."
Hàn Tu Ngôn gật gật đầu, nhưng sau đó lại không quá tán đồng:" Gần đây thân thể cậu không tốt lắm, còn phát sốt. Bác sĩ nói nguyên nhân cậu ngất xỉu phần lớn là do sau khi phát sốt quá yếu..."
"Trong thẻ em sắp hết tiền rồi." Ninh Sơ đánh gãy lời hắn:" Hơn nữa Tiểu Khiết chuẩn bị thi đại học, muốn vào một lớp luyện thi, mà bên ngoài một lớp luyện thi đại học cũng mất vài vạn, muốn điểm thi tốt thì cần mười vạn trở lên, không đi quay không được."
Cậu đóng phim đều là vai phụ nhỏ nhoi, mỗi lần chờ ở đoàn phim còn lậu hơn thời gian được lên phim. Thời gian dài lại mệt chết đi sống lại không nói, căn bản là cậu không nhận được bao nhiêu tiền.
Ngoài sinh hoạt hàng ngày còn phải dành một phần lớn để mua thuốc. Hơn nữa Ninh Khiết bên kia cũng nhiều chỗ cần dùng tiền, mấy năm gần đây tiền tiết kiệm trở nên ít đến đáng lo ngại, nếu một ngày nào tự dưng lòi ra một chút bệnh tật gì đó cần phẫu thuật thì lúc đó đại khái một phân tiền cũng không lấy ra nổi.
Thân thể Hàn Tu Ngôn nháy mắt cứng lại, sau vài lần thử qua, hắn biết Ninh Sơ sẽ không lấy tiền của mình nên không hỏi nữa, chỉ hạ giọng ở mức vừa khéo cậu có thể nghe được mà phun tào:
" Cô ta muốn đăng kí lớp học, sao không tới chỗ ba mẹ cô ta mà xin tiền? Con gái của mình muốn đi học còn có thể không cho sao? Thật là..."
Ninh Sơ dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn hắn, đối phương lập tức im bặt, ngoài cười nhưng trong không cười mà tán thưởng cậu:" Cậu trâu bò, cậu lợi hại, thân thể cậu làm bằng sắt, bằng chì, bằng xi măng cốt thép!!!"
" Âm dương quái khí, cút cút cút! Đừng có ở đây mà ngây ngốc nữa bằng không Đường Ân lại tới làm loạn khiến em đau đầu." Ninh Sơ không kiên nhẫn mà phất tay với hắn:" Anh trở về đi."
Do dự hai giây, Hàn Tu Ngôn vẫn thở dài sau đó hướng cửa mà đi:" Anh đi đây, đã mua cơm cho cậu rồi, lát tới nhớ ăn, ngày mai anh sẽ bàn với Vương tổng, phân công cho cậu một trợ lí để chăm sóc cậu lúc quay phim, sẽ đỡ vất vả hơn."
Ninh Sơ xoay người đưa lưng về phía hắn, vẫy vẫy tay.
Đã là diễn viên mười tám tuyến, cần quái gì trợ lí! Cung không thử nhìn xem, làm gì có vị diễn viên tuyến 18 nào mang theo trợ lí?
Tiếng đóng cửa phía sau rất khẽ, cậu nhắm mắt lại hai phút sau đó mới mở ra, màn đêm ngày càng dày đặc, trong phòng bệnh nho nhỏ chỉ còn duy nhất một mình cậu.
Lây điện thoại ra, nhìn tin tức Vương tổng gửi tới, trừ bỏ việc đóng phim phía dưới còn có cái tin nhắn khác.
" Tôi đem Wechat của cậu cho trợ lí của Yến tổng, bên kia nói muốn cùng cậu nói chuyện về việc khởi tố bên cung ứng thang máy. Cậu nói chuyện cho tử tế, nhớ, nhất định không được đắc tội người này, bằng không, không ai có thể cứu được cậu!"
Hít một hơi thật sâu lại nặng nề mà thở ra, cảm giác đầu váng mắt hoa càng trầm trọng hơn.
Đầu gần như sắp nổ tung!
Tại sao thang máy lại đột nhiên trục trặc như vậy? Trục trặc thì cứ trục trặc đi, vì sao lại nhất định phải ở thời điểm chỉ có mỗi cậu và Yến Hoài ở chung mới trục trặc?! Mà bản thân cậu làm sao có thể xui xẻo tới mức thời điểm phát sốt lại gặp thang máy hỏng?!! Lại còn mất mặt mà ngất đi nữa!!!
Mẹ!
Phiền!!!
Quả thực nhưng việc không muốn nó sảy ra, nó sẽ càng sảy ra.
Nhấn mở Wechat, có rất nhiều " bạn bè mới" được tô đỏ, quả nhiên tin nhắn xác minh kết bạn mới nhất đã được gửi cách đây hai giờ.
Tài khoản tên là Vivian, tin nhắn mới gửi có nội dung:" Chào ngài. Tôi là thư kí của Yến tổng tập đoàn S&U, muốn nghe một chút suy nghĩ của ngài về sự cố thang máy hôm nay."
Người nên tới thực sự trốn không xong, nhưng cũng may chỉ là thư kí thôi.
Ninh Sơ lắc lắc cái đầu đang choáng váng, duỗi ngón tay lạnh lẽo cứng ngắc bấm đồng ý.
Chân dung cô gái đang đứng ngược sáng nhanh chóng bắn ra một thông báo.
" Chào ngài, tôi là thư kí của Yến tổng tên Từ Vi, ngài có thể gọi tôi là Vivian."
Cậu hạ quyết tâm, nhanh chóng trả lời:" Chuyện về thang máy này hẳn là cô nên tìm nhân viên chuyên môn của công ty để nói, kết quả thế nào tôi cũng có thể chấp nhận, có cần tôi gửi số điện thoại của tôi cho không?"
Cậu một bên gửi tin nhắn, một bên phun tào trong lòng: Thư kí này đến Vương tổng cũng có thể liên hệ được, cứ thế mà trực tiếp làm việc là được, vì cớ gì cứ nhất định phải gọi cho cậu?
" Là vì vậy, chúng tôi đã liên hệ với Vương tổng của truyền thông Hoan Duyệt, nhất trí lấy quyết định của ngài làm chủ, trước tiên, tôi muốn biết suy nghĩ của ngài để bộ phận pháp lý có thể chuẩn bị khởi tố."
Ninh Sơ:"..."
Càng nhìn càng thấy phiền phức! Không thể trực tiếp bồi thường tiền cho xong việc sao?
Vừa hay cậu cũng đang thiếu tiền.
Cậu hồi thần, nói:" Nếu theo ý kiến của tôi thì có thể giải quyết riêng, bồi thường là được."
Tin tức này rất nhanh đã truyền tới văn phòng trên tầng cao nhất của cao ốc S&U, cửa kính sát đất không dính một hạt bụi bao quát cả cảnh đêm thành phố C như một dải ngân hà.
Dưới cái nhìn chăm chú và gương mặt không cảm xúc của Yến Hoài, Từ Vi đứng thẳng lưng trước bàn làm việc rộng 3 mét trước mặt.
Cô chưa bao giờ phải đối diện ánh mắt như vậy thông báo tin tức, thực sự quá áp lực.
" Ninh tiên sinh nói chỉ cần bồi thường tiền và giải quyết riêng là được. Nguyên lai lời nói là như vậy..."
Từ Vi đem tin nhắn kia đọc ra không sót một từ, nhìn thấy Boss ở phía đối diên nhíu mày, tức khắc liền cảm thấy không ổn.
" Cậu ấy rất thiếu tiền?"
Nhìn gương mặt lạnh lùng tự phụ kia hiện ra cảm xúc nghi hoặc rõ ràng, Từ Vi thầm thanh sếp nhà mình đại khái 25 năm qua hoàn toàn chưa từng trải qua cái cảm giác " thiếu tiền" là gì.
Cô tổ chức lại từ ngữ, uyển chuyển mà đem những gì mình biết được nói cho sếp:" Ninh tiên sinh ở giới giải trí mấy năm nay chỉ diễn một ít vai phụ, có vai diễn lời thoại còn chưa được quá 3 câu, vì vậy không kiếm được nhiều tiền lắm."
" Cậu ấy là diễn viên không nổi?" Yến Hoài khó hiểu:" Sao có thể? Lớn lên trông như thế..."
Lời này vừa nói ra trong lòng Từ Vi tức khắc nhảy dựng, trên mặt cô vẫn mỉm cười như cũ nhưng trong lòng lại sóng gió cuồn cuộn.
Ngay từ mấy tiếng trước cô đã cảm thấy mọi chuyện có chút không thích hợp. Sự cố thang máy sảy ra thì việc khởi tố là bình thường, nhưng Yến thiếu sao lại chú ý tới người kia như vậy, còn bắt cô ấy đọc tin nhắn trả lời của nghệ sĩ nhỏ kia rõ ràng từng câu từng chữ.
Như thế nào cũng cảm thấy tình thế quỷ dị.
Nếu không phải cô luôn theo sát cuộc sống sinh hoạt và làm việc của Yến Hoài mấy năm qua, biết đối phương lạnh lùng tới gần như lãnh đạm với mọi thứ, cô quả thực nghĩ boss coi trọng người kia.
Mà ngay lúc cô chuẩn bị xua bỏ ý niệm kia, đem hành vi chú ý quá mức của anh quy kết thành việc " lâu lâu động kinh một lần", người này cư nhiên lại nói câu " Cậu ta lớn lên như vậy..."
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Yến Hoài nói như vậy trong nhiều năm ở bên hắn làm việc.
Loại giọng điệu tán thành này mang theo đầy thưởng thức cùng chắc chắn khiến những người quen biết anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đường đường là Yến thiếu, mấy năm nay nhìn các mỹ nhân đủ mọi màu sắc loại hình trong ngoài nước còn thiếu sao? Như vậy là sao?
Làm anh động tâm rồi sao?
Mẹ ơi, cây vạn tuế ngàn năm cuối cùng cũng có thể nở hoa?
Từ Vi hít sâu một hơi, bỗng nhiên cảm thấy có chút kích thích, xem ra lựa chọn trở về nước là đúng đắn.
Mà vẻ mặt Yến Hoài sau khi buột miệng nói câu nói kia nháy mắt trở nên ngây ngẩn một chút, nhíu chặt mày.
" Có thể ngài không rõ tình hình hiện tại của giới giải trí, không ai nâng đỡ thì dù có thế nào cũng không tìm được tài nguyên."
" Huống hồ công việc chủ yếu của Ninh tiên sinh là đóng phim, các diễn viên chính trong đoàn phim sợ anh ấy diễn vai phụ lại đoạt đi sự nổi bật, họ sẽ lén bảo chuyên viên trang điểm làm xấu đi, việc đó dễ như trở bàn tay. Tình huống này trong vòng là chuyện phổ biến."
" Không kịch bản, không người nâng đỡ, không có tài nguyên lại thêm người ta chèn ép, dù bản thân có nổi bật đến đâu cũng không nổi tiếng nổi."
Cô cẩn thận giương mắt xem biểu tình Yến Hoài, thấy đối phương như đang suy tư gì đó:" Không ai nâng đỡ..."
Vì thế nhanh như cắt mà bồi tiếp câu:" Đúng vậy, có lẽ Ninh tiên sinh không chấp nhận quy tắc kia trong giới, cũng có khả năng vì thế mà đắc tội người ta."
Ngụ ý: Hay là ngài thử xem.
Biểu tình trầm tư của Yến Hoài khựng lại, nâng mí mắt lạnh lùng nhìn cô:" Ninh Sơ gần đây có lịch trình công khai nào không? Tra ra cho tôi."
"Vâng." Từ Vi đáp lời, bỗng chốc dừng lại.
" À, có lẽ mấy ngày gần đây hẳn là sẽ không có lịch trình, trước đó tôi đã nói chuyện với truyền thông Hoan Duyệt một chút. Ninh tiên sinh sau khi được đưa đến bệnh viện thì nhập viện luôn, có lẽ cần phải điều trị một thời gian."
Cậu liếc mắt nhìn cái trai nhỏ giọt bên đầu, không tiếng động mà bĩu môi.
" Đừng bĩu môi, không phải trước kia cậu từng nói bệnh viện là nhà cậu hay sao? Về nhà rồi còn không vui?" Giọng Hàn Tu Ngôn vang lên ở bên cạnh.
Quay đầu nhìn gương mặt thon gầy ẩn trong bóng tối của hắn, Ninh Sơ bình tĩnh mà mở miệng:" Đó là tự giễu anh có hiểu không? Mấy ngày nay anh thật khó tính."
"..."
Người khó tính kia thở dài, rũ mắt nhìn cậu chằm chằm:" Thời điểm anh nhìn thấy cậu được Yến thiếu ôm ra, tới một chút ý thức cũng không có, bị dọa không nhẹ."
" Ôm ra ngoài? Ôm ra như thế nào?"
Nháy mắt này Ninh Sơ get sai trọng điểm rồi. Cậu có chút hoảng sợ, vô thức đưa tay lên ngực mà nắm áo, ống truyền dịch vì bị kéo mà đong đưa.
" Cậu hoảng như vậy làm gì?" Hàn Tu Ngôn nhíu mày, đứng dậy kiểm tra cái dây truyền dịch cho cậu, một bên nói:" Anh thấy Yến thiếu đó cũng khá tốt, không giống như trong lời đồn chút nào."
" Lời đồn nào cơ?"
" Làm việc tàn nhẫn, bất cận nhân tình, lãnh lẽo giống như băng, rất nhiều người yêu thích anh ta, liều mạng đến lấy lòng nhưng cuối cùng đều thất bại, không biết là do không đúng người hay là không đúng cách."
Chốc lát không nghe thấy hắn ta nói gì nữa, Ninh sơ giương mắt, nhìn thấy người đã điều chỉnh xong bình truyền dịch lúc này đang yên lặng cúi đầu nhìn xuống cậu, trong ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu.
Sau khi đối diện với ánh mắt của cậu mới chậm rãi hỏi:" Hai người trước đây từng quen nhau sao?"
"..."
Mu bàn tay thật lạnh, Ninh Sơ sờ chiếc kim mỏng găm dưới da, vuốt ve một vòng xanh tím kia, đột nhiên cười:" Anh cảm thấy em quen một nhân vật như vậy còn cần phải làm diễn viên tuyến chín nhỏ bé bao nhiêu năm vậy không?"
Nhìn đôi mắt dù cho ở tróng bóng tối mờ mịt vẫn như lưu ly kia, Hàn Tu Ngôn trầm mặc một hồi lâu rồi thở dài nhẹ nhõm.
Hắn nhớ tới lúc trước khi Yến Hoài rời đi có hỏi tên Ninh Sơ, tự cười thầm bản thân quá mức không có tố chất, nếu họ thực sự quen biết nhau thì tại sao lại không biết tên?
" Sửa lại một chút, không phải tuyến chín, con số này ít nhất phải nhân thêm hai."
" Đồ tim heo." Ninh Sơ trợn mắt, cầm điện thoại nhìn Wechat, ánh mắt ngưng trọng, sau khi tiêu hóa xong thông tin, cậu mới mở miệng:" Vương tổng nói muốn đưa em một kịch bản. Là nam số 4 của một web drama."
" Đây là tính cách của ống ta, dù sao thì cũng là do ông ta gọi cậu tới công ty mới sảy ra chuyện này, xem như là món quà bồi thường đi."
Hàn Tu Ngôn gật gật đầu, nhưng sau đó lại không quá tán đồng:" Gần đây thân thể cậu không tốt lắm, còn phát sốt. Bác sĩ nói nguyên nhân cậu ngất xỉu phần lớn là do sau khi phát sốt quá yếu..."
"Trong thẻ em sắp hết tiền rồi." Ninh Sơ đánh gãy lời hắn:" Hơn nữa Tiểu Khiết chuẩn bị thi đại học, muốn vào một lớp luyện thi, mà bên ngoài một lớp luyện thi đại học cũng mất vài vạn, muốn điểm thi tốt thì cần mười vạn trở lên, không đi quay không được."
Cậu đóng phim đều là vai phụ nhỏ nhoi, mỗi lần chờ ở đoàn phim còn lậu hơn thời gian được lên phim. Thời gian dài lại mệt chết đi sống lại không nói, căn bản là cậu không nhận được bao nhiêu tiền.
Ngoài sinh hoạt hàng ngày còn phải dành một phần lớn để mua thuốc. Hơn nữa Ninh Khiết bên kia cũng nhiều chỗ cần dùng tiền, mấy năm gần đây tiền tiết kiệm trở nên ít đến đáng lo ngại, nếu một ngày nào tự dưng lòi ra một chút bệnh tật gì đó cần phẫu thuật thì lúc đó đại khái một phân tiền cũng không lấy ra nổi.
Thân thể Hàn Tu Ngôn nháy mắt cứng lại, sau vài lần thử qua, hắn biết Ninh Sơ sẽ không lấy tiền của mình nên không hỏi nữa, chỉ hạ giọng ở mức vừa khéo cậu có thể nghe được mà phun tào:
" Cô ta muốn đăng kí lớp học, sao không tới chỗ ba mẹ cô ta mà xin tiền? Con gái của mình muốn đi học còn có thể không cho sao? Thật là..."
Ninh Sơ dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn hắn, đối phương lập tức im bặt, ngoài cười nhưng trong không cười mà tán thưởng cậu:" Cậu trâu bò, cậu lợi hại, thân thể cậu làm bằng sắt, bằng chì, bằng xi măng cốt thép!!!"
" Âm dương quái khí, cút cút cút! Đừng có ở đây mà ngây ngốc nữa bằng không Đường Ân lại tới làm loạn khiến em đau đầu." Ninh Sơ không kiên nhẫn mà phất tay với hắn:" Anh trở về đi."
Do dự hai giây, Hàn Tu Ngôn vẫn thở dài sau đó hướng cửa mà đi:" Anh đi đây, đã mua cơm cho cậu rồi, lát tới nhớ ăn, ngày mai anh sẽ bàn với Vương tổng, phân công cho cậu một trợ lí để chăm sóc cậu lúc quay phim, sẽ đỡ vất vả hơn."
Ninh Sơ xoay người đưa lưng về phía hắn, vẫy vẫy tay.
Đã là diễn viên mười tám tuyến, cần quái gì trợ lí! Cung không thử nhìn xem, làm gì có vị diễn viên tuyến 18 nào mang theo trợ lí?
Tiếng đóng cửa phía sau rất khẽ, cậu nhắm mắt lại hai phút sau đó mới mở ra, màn đêm ngày càng dày đặc, trong phòng bệnh nho nhỏ chỉ còn duy nhất một mình cậu.
Lây điện thoại ra, nhìn tin tức Vương tổng gửi tới, trừ bỏ việc đóng phim phía dưới còn có cái tin nhắn khác.
" Tôi đem Wechat của cậu cho trợ lí của Yến tổng, bên kia nói muốn cùng cậu nói chuyện về việc khởi tố bên cung ứng thang máy. Cậu nói chuyện cho tử tế, nhớ, nhất định không được đắc tội người này, bằng không, không ai có thể cứu được cậu!"
Hít một hơi thật sâu lại nặng nề mà thở ra, cảm giác đầu váng mắt hoa càng trầm trọng hơn.
Đầu gần như sắp nổ tung!
Tại sao thang máy lại đột nhiên trục trặc như vậy? Trục trặc thì cứ trục trặc đi, vì sao lại nhất định phải ở thời điểm chỉ có mỗi cậu và Yến Hoài ở chung mới trục trặc?! Mà bản thân cậu làm sao có thể xui xẻo tới mức thời điểm phát sốt lại gặp thang máy hỏng?!! Lại còn mất mặt mà ngất đi nữa!!!
Mẹ!
Phiền!!!
Quả thực nhưng việc không muốn nó sảy ra, nó sẽ càng sảy ra.
Nhấn mở Wechat, có rất nhiều " bạn bè mới" được tô đỏ, quả nhiên tin nhắn xác minh kết bạn mới nhất đã được gửi cách đây hai giờ.
Tài khoản tên là Vivian, tin nhắn mới gửi có nội dung:" Chào ngài. Tôi là thư kí của Yến tổng tập đoàn S&U, muốn nghe một chút suy nghĩ của ngài về sự cố thang máy hôm nay."
Người nên tới thực sự trốn không xong, nhưng cũng may chỉ là thư kí thôi.
Ninh Sơ lắc lắc cái đầu đang choáng váng, duỗi ngón tay lạnh lẽo cứng ngắc bấm đồng ý.
Chân dung cô gái đang đứng ngược sáng nhanh chóng bắn ra một thông báo.
" Chào ngài, tôi là thư kí của Yến tổng tên Từ Vi, ngài có thể gọi tôi là Vivian."
Cậu hạ quyết tâm, nhanh chóng trả lời:" Chuyện về thang máy này hẳn là cô nên tìm nhân viên chuyên môn của công ty để nói, kết quả thế nào tôi cũng có thể chấp nhận, có cần tôi gửi số điện thoại của tôi cho không?"
Cậu một bên gửi tin nhắn, một bên phun tào trong lòng: Thư kí này đến Vương tổng cũng có thể liên hệ được, cứ thế mà trực tiếp làm việc là được, vì cớ gì cứ nhất định phải gọi cho cậu?
" Là vì vậy, chúng tôi đã liên hệ với Vương tổng của truyền thông Hoan Duyệt, nhất trí lấy quyết định của ngài làm chủ, trước tiên, tôi muốn biết suy nghĩ của ngài để bộ phận pháp lý có thể chuẩn bị khởi tố."
Ninh Sơ:"..."
Càng nhìn càng thấy phiền phức! Không thể trực tiếp bồi thường tiền cho xong việc sao?
Vừa hay cậu cũng đang thiếu tiền.
Cậu hồi thần, nói:" Nếu theo ý kiến của tôi thì có thể giải quyết riêng, bồi thường là được."
Tin tức này rất nhanh đã truyền tới văn phòng trên tầng cao nhất của cao ốc S&U, cửa kính sát đất không dính một hạt bụi bao quát cả cảnh đêm thành phố C như một dải ngân hà.
Dưới cái nhìn chăm chú và gương mặt không cảm xúc của Yến Hoài, Từ Vi đứng thẳng lưng trước bàn làm việc rộng 3 mét trước mặt.
Cô chưa bao giờ phải đối diện ánh mắt như vậy thông báo tin tức, thực sự quá áp lực.
" Ninh tiên sinh nói chỉ cần bồi thường tiền và giải quyết riêng là được. Nguyên lai lời nói là như vậy..."
Từ Vi đem tin nhắn kia đọc ra không sót một từ, nhìn thấy Boss ở phía đối diên nhíu mày, tức khắc liền cảm thấy không ổn.
" Cậu ấy rất thiếu tiền?"
Nhìn gương mặt lạnh lùng tự phụ kia hiện ra cảm xúc nghi hoặc rõ ràng, Từ Vi thầm thanh sếp nhà mình đại khái 25 năm qua hoàn toàn chưa từng trải qua cái cảm giác " thiếu tiền" là gì.
Cô tổ chức lại từ ngữ, uyển chuyển mà đem những gì mình biết được nói cho sếp:" Ninh tiên sinh ở giới giải trí mấy năm nay chỉ diễn một ít vai phụ, có vai diễn lời thoại còn chưa được quá 3 câu, vì vậy không kiếm được nhiều tiền lắm."
" Cậu ấy là diễn viên không nổi?" Yến Hoài khó hiểu:" Sao có thể? Lớn lên trông như thế..."
Lời này vừa nói ra trong lòng Từ Vi tức khắc nhảy dựng, trên mặt cô vẫn mỉm cười như cũ nhưng trong lòng lại sóng gió cuồn cuộn.
Ngay từ mấy tiếng trước cô đã cảm thấy mọi chuyện có chút không thích hợp. Sự cố thang máy sảy ra thì việc khởi tố là bình thường, nhưng Yến thiếu sao lại chú ý tới người kia như vậy, còn bắt cô ấy đọc tin nhắn trả lời của nghệ sĩ nhỏ kia rõ ràng từng câu từng chữ.
Như thế nào cũng cảm thấy tình thế quỷ dị.
Nếu không phải cô luôn theo sát cuộc sống sinh hoạt và làm việc của Yến Hoài mấy năm qua, biết đối phương lạnh lùng tới gần như lãnh đạm với mọi thứ, cô quả thực nghĩ boss coi trọng người kia.
Mà ngay lúc cô chuẩn bị xua bỏ ý niệm kia, đem hành vi chú ý quá mức của anh quy kết thành việc " lâu lâu động kinh một lần", người này cư nhiên lại nói câu " Cậu ta lớn lên như vậy..."
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Yến Hoài nói như vậy trong nhiều năm ở bên hắn làm việc.
Loại giọng điệu tán thành này mang theo đầy thưởng thức cùng chắc chắn khiến những người quen biết anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đường đường là Yến thiếu, mấy năm nay nhìn các mỹ nhân đủ mọi màu sắc loại hình trong ngoài nước còn thiếu sao? Như vậy là sao?
Làm anh động tâm rồi sao?
Mẹ ơi, cây vạn tuế ngàn năm cuối cùng cũng có thể nở hoa?
Từ Vi hít sâu một hơi, bỗng nhiên cảm thấy có chút kích thích, xem ra lựa chọn trở về nước là đúng đắn.
Mà vẻ mặt Yến Hoài sau khi buột miệng nói câu nói kia nháy mắt trở nên ngây ngẩn một chút, nhíu chặt mày.
" Có thể ngài không rõ tình hình hiện tại của giới giải trí, không ai nâng đỡ thì dù có thế nào cũng không tìm được tài nguyên."
" Huống hồ công việc chủ yếu của Ninh tiên sinh là đóng phim, các diễn viên chính trong đoàn phim sợ anh ấy diễn vai phụ lại đoạt đi sự nổi bật, họ sẽ lén bảo chuyên viên trang điểm làm xấu đi, việc đó dễ như trở bàn tay. Tình huống này trong vòng là chuyện phổ biến."
" Không kịch bản, không người nâng đỡ, không có tài nguyên lại thêm người ta chèn ép, dù bản thân có nổi bật đến đâu cũng không nổi tiếng nổi."
Cô cẩn thận giương mắt xem biểu tình Yến Hoài, thấy đối phương như đang suy tư gì đó:" Không ai nâng đỡ..."
Vì thế nhanh như cắt mà bồi tiếp câu:" Đúng vậy, có lẽ Ninh tiên sinh không chấp nhận quy tắc kia trong giới, cũng có khả năng vì thế mà đắc tội người ta."
Ngụ ý: Hay là ngài thử xem.
Biểu tình trầm tư của Yến Hoài khựng lại, nâng mí mắt lạnh lùng nhìn cô:" Ninh Sơ gần đây có lịch trình công khai nào không? Tra ra cho tôi."
"Vâng." Từ Vi đáp lời, bỗng chốc dừng lại.
" À, có lẽ mấy ngày gần đây hẳn là sẽ không có lịch trình, trước đó tôi đã nói chuyện với truyền thông Hoan Duyệt một chút. Ninh tiên sinh sau khi được đưa đến bệnh viện thì nhập viện luôn, có lẽ cần phải điều trị một thời gian."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất