Bệnh Mất Ngủ

Chương 3: Khách ngoại lai đến ga tàu điện ngầm

Trước Sau
Bước xuống xe tại trạm tàu ngầm “Quỷ Cổ”, nghĩa là đã chính thức tiến vào phạm vi phố Hắc.

“Đây chính là <> à…Mau check in mới được” Nhìn xung quanh trạm tàu điện ngầm dơ bẩn u ám, thanh niên tóc đen phát ra tiếng thở dài, cậu vội lấy smartphone Iphone ra vào facebook check in.

Chưa được vài giây, đàn anh cùng công ty comment vào status của cậu: Gõ Mép Bàn*, cậu điên thật rồi! [*em này tên Kiều Trác Ngôn (qiáo zhuó yán), đồng âm với Xao Trác Duyên (qiāo zhuō yán), dịch ra là Gõ Mép Bàn]

“Ha ha” Thanh niên vô cùng đắc ý, cậu giơ đi động lên, chụp ảnh mình cùng bảng tên trạm tàu điện, đồng thời trả lời comment của đàn anh: nghe nói siêu thị bên ngoài trạm tàu điện ngầm này có kỷ niệm chương “phố Hắc” không phải giỡn chơi đâu, nhưng tại nơi người lạ không dám tới gần như phố Hắc này, lại đặt một kỷ niệm chương, chuyện này thật cứ như trò đùa.

Thanh niên lấy di động xác nhận lịch làm việc tháng này, cậu chờ người bên trong trạm tàu điện ngầm ra đón.

Sự xuất hiện của cậu dẫn tới ánh mắt của nhiều người.

Thanh niên tóc đen bộ dáng đoan chính tuấn tú, hai tròng mắt màu hổ phách, vẻ mặt hồng hào, khóe miệng theo thói quen nhếch lên, phong cách cởi mở khiến người ta yêu thích.

Cũng không phải do ngũ quan cậu hấp dẫn ánh nhìn, tại phố Hắc này tướng mạo bất quá chỉ là mảnh da có chút giá trị mà thôi.

Nguyên nhân khiến mọi người quăng tầm mắt vào thanh niên là bộ tây trang xanh sậm được cắt may vừa người của cậu, cravat, sơ mi đóng thùng gọn gàng, đôi giày bằng da trâu đen bóng không dính chút bụi, ngoài ra, trong cặp táp bên hông chắc chắn có chứa laptop cùng một tập văn kiện thật dầy, tạo cho người ta cảm giác vô cùng chuẩn mực.

Cách ăn mặc như thế tại phố Hắc, theo ngôn ngữ người ở đây mà nói thì nổi bật giống như bồ câu trắng giữa bầy quạ đen vậy, mà “Bồ câu trắng” mang ý phê bình.

Theo tiếng bàn tán của người xung quanh, thanh niên phát hiện cách ăn mặc của mình gặp vấn đề. Hôm nay là lần đầu gặp một khách hàng trọng yếu, tưởng rằng ăn mặc đúng chuẩn có thể gây ấn tượng tốt với đối phương, nhưng xem ra đã vẽ vời vô ích rồi.

Cậu cũng rất dứt khoát, đơn giản cởi áo vét ra, gỡ cravat xuống, kéo vạt áo sơ mi ra khỏi quần.

Trong lúc thanh niên tóc đen đang đứng “cởi áo tháo dây nịt” bên cạnh thùng rác, hai gã punk rock đầu nhím mặt mày xỏ khuyên, cách ăn mặc không giống thanh niên cũng chẳng ra dáng thiếu niên rỉ tai nhau đi về phía cậu, ánh mắt rõ ràng không có hảo ý.

“Giao ví tiền ra đây!”

Hai thằng một trái một phải bao vây cậu, đồng thời móc con dao bướm từ trong ngực ra.

Thanh niên chớp mắt hai cái, “Đây là cướp bóc sao?”

“Mày không có mắt hả?!” Một thằng trong đó ấn cậu thật mạnh vào tường, chỉa dao vào mặt cậu, “Tên ngoại lai, giao mấy thứ đáng giá trên người mày ra đây!”

“Lớn thế này rồi…Nhưng tôi chưa từng gặp qua cướp bóc, hai em trai, xin hỏi bây giờ tôi nên phản ứng như thế nào đây?” Trên mặt thanh niên không có nửa điểm hoang mang hay kinh sợ mà người bình thường cần có trong tình cảnh này, cậu hỏi hết sức nghiêm túc, không mang theo chút châm chọc nào, còn hai thằng kia ngược lại choáng váng sững sờ.



“Đem…đem mấy thứ đáng giá giao ra là được!”

“Ít nói nhảm! Để tao!” Đám thiếu niên một phen đoạt đi cặp công văn của cậu, cướp xong liền bỏ chạy theo hướng trạm tàu điện ngầm.

Tại hiện trường ước chừng có mười người đi đường, vẻ mặt ai cũng hờ hững, không người nào tình nguyện ra tay giúp đỡ thanh niên. Tiếng cười trộm nhỏ vụn xung quanh vang lên, cướp giật bất quá chỉ là “Lễ ra mắt” mà phố Hắc tặng cho người ngoại lai thôi, nếu cậu ngu xuẩn ra khỏi trạm tàu điện, khẳng định ngay cả nội tạng cũng sẽ bị cắt quăng ngoài đường.

Thanh niên tóc đen đứng tại chỗ, không nhúc nhích, theo ánh mắt người kế bên nhìn vào, thì hẳn là nghĩ cậu sợ đến ngốc luôn rồi.

Song, thanh niên tóc đen nháy mắt hai cái, “Wow!” thở phào một tiếng, đôi mắt lập tức phát sáng. Còn vẻ mặt, chính là hưng phấn.

“Wow wow! Vậy đây là cướp bóc ư!” Cậu mở ví tiền, vừa lòng vì điện thoại chưa bị cướp chứ cũng không có ý định gọi báo cảnh sát.

Cậu gõ vào facebook: đã thấy được đại lễ đón khách của phố Hắc, quả nhiên là thành thị nhiệt tình! (kỷ niệm lần đầu tiên trong đời bị cướp). Comment này khiến nhóm đàn anh đang lo lắng cho cậu ở bên kia màn hình do dự có nên bấm “Like” hay không.

Sau khi thanh niên gõ xong câu này, đột nhiên nhớ đến một chuyện trọng yếu, cậu ảo não vỗ trán một cái, “Không xong, số liệu của mình đều để trong cặp…Ai nha, thật đúng là…Nhức đầu mà” Rướn cổ nhìn quanh, nhưng chẳng thấy bóng dáng hai thằng kia nữa, lúc này cậu mới cảm thấy phiền phức…Laptop coi như xong, nhưng tư liệu đã được chuẩn bị tốt thì làm sao bây giờ…Đang lúc cân nhắc xem trước hết có nên trở về công ty một chuyến hay không thì lại thấy một tráng hán cầm cái cặp công văn bị cướp của cậu, vẫy tay đi về phía cậu, “Tiểu Kiều!”

“Hồ Thử đại ca!” Thanh niên cũng giơ tay lên.

Ở phố Hắc, phần lớn mọi người đều dùng tên hiệu hay biệt danh gọi nhau, tên khai sinh có lẽ ngay cả cha mẹ bọn họ cũng không nhớ. Tên tráng hán nhiệt tình này, danh hiệu Hồ Thử cực kỳ không tương xứng với vẻ ngoài nhanh nhẹn dũng mãnh của gã.

Hồ Thử cao gần hai mét, dáng người cường tráng rắn chắc, từng khối bắp thịt trên hai cánh tay so với nắm cơm sáng của thanh niên còn có phân lượng hơn. Có vẻ như muốn khoe vóc người kiện mỹ, Hồ Thử cởi trần, chỉ quấn một cái khăn choàng cổ dơ bẩn màu vàng xám thoạt nhìn đã mười mấy năm không giặt, nửa người dưới mặc cái quần không rõ màu sắc và mang đôi giày quân đội cổ cao, bên hông giắt cây mã tấu dài bằng cánh tay.

Đao, là “Trang sức” thiết yếu của người phố Hắc.

Một người đàn ông trung niên vóc dáng gầy nhom khô đét xuất hiện cùng Hồ Thử, đầu người đàn ông này chỉ tới ngực Hồ Thử, tóc đen tết thành đuôi sam sau gáy. Gã mặc cái áo bành tô màu xanh lá trông rất khả nghi.

“Hoan nghênh bước vào thế giới của bọn anh” Hồ Thử cười đưa cặp công văn cho cậu.

Thanh niên cũng không lo lắng kiểm tra đồ vật bên trong có thiếu hay không, sau khi cảm ơn liền đeo cặp công văn lên vai. “Em còn tưởng anh sẽ ra trễ hơn chứ”.

“Ha ha! Nếu tới muộn, có lẽ phải đến chợ đen mới tìm được cậu” Hồ Thử mạnh mẽ vỗ lưng cậu mấy cái, “Hơn nữa còn là thân thể rải rác”

Đối với cách nói khiến cho người ta sởn gai óc này, thanh niên không có phản ứng quá lớn, chỉ mỉm cười. “Hai tên lúc nãy đâu rồi?”



“Đem tụi nó đi dạy sơ sơ đạo đãi khách cần có rồi” Hồ Thử vặn vặn vai, thanh niên phát hiện, trên vai tráng hán có dính một mảnh nhỏ màu trắng giống như răng hay xương người.

“Đây là <<Người dẫn đường>> cậu muốn tìm, Lộc Đầu” Hồ Thử chỉ vào người đàn ông trung niên trầm mặc phía sau.

“Ngài Lộc Đầu, chào ngài, tôi là…” Thanh niên biểu hiện thái độ thân thiết nhất, nhưng còn chưa nói xong, đã bị đối phương cắt ngang.

“Tôi đối với loại ngoại lai tùy tiện xâm nhập như cậu không có nửa điểm hứng thú, nếu không phải Hồ Thử cứ liên tục nói tốt cho cậu, hôm nay tôi căn bản sẽ không xuất hiện” Thanh niên mỉm cười. Cậu hiểu vào những lúc thế này, lời nói thua xa một cái biểu tình hàm súc.

Lộc Đầu móc một điếu thuốc từ trong áo bành tô ra, sau khi rít một hơi dài, lại nói: “Lặp lại lần nữa xem, cậu làm sao quen biết với Hồ Thử?”

“Bọn tôi là bạn đồng hành trong hiệp hội leo núi”. Thanh niên nói, Hồ Thử bên cạnh gật đầu.

“Bạn đồng hành? Hồ Thử, sở thích của mày thật khiến người ta không dám khen tặng…” Lộc Đầu nhăn mặt, mạnh miệng như vậy, ở phố Hắc chỉ làm người khác buồn nôn.

“Mày có ý kiến gì không?” Hồ Thử bất mãn vỗ vỗ mã tấu bên hông.

Lộc Đầu lại hút thuốc, phất tay một cái, “Quên đi, việc này không quan trọng…” Gã liếc đôi mắt vẩn đục về phía thanh niên, ôn hòa hỏi: “Nghe Hồ Thử nói, cậu từng học qua kỹ năng đánh nhau?”

“Bởi vì tò mò, nên từng học vài năm” Thanh niên thành thật trả lời.

“Tại sao không phản kháng, trước đó khi cậu bị cướp, tôi đã chú ý, cậu rất có khả năng giúp mình không bị thương trong lúc giằng co, ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi vũ khí đối phương”

Thanh niên không biết nên bội phục khả năng quan sát của đối phương, hay là kinh ngạc vì gã vẫn luôn đứng trong bóng tối đánh giá mình, cuối cùng quyết định biểu hiện ra cùng lúc, “Wow! <<Người dẫn đường phố Hắc>> quả nhiên danh bất hư truyền” Cậu mở to hai mắt.

“Cho nên, lý do của cậu?” Ngón tay kẹp điếu thuốc chỉa về phía thanh niên, mùi khói kỳ dị theo đó bay về phía cậu.

Thanh niên cười châm biếm, thuận tay đem áo khoác tây trang cùng cravat ném vào thùng rác bên cạnh. “Tôi từng đi du lịch tự túc tại các khu vực như Trung Đông, Hoa Kỳ, cho dù là nơi đầu đường hỗn loạn nhất, cũng chưa từng bị cướp bóc. Không thử một lần, sao biết được cảm giác bị cướp là gì”

Lộc Đầu ngẩn người, nhưng ngay sau đó nhếch khóe miệng, vẻ mặt âm hiểm như rắn. “Hoan nghênh đã tới đô thị điên cuồng, nơi khởi nguồn của bóng tối. Tôi nghĩ, cậu sẽ thích nghi với nơi này nhanh thôi”

“Tôi cũng mong vậy”

Lộc Đầu hừ một tiếng, “Đi theo tôi”

“Như vậy, cho phép tôi giới thiệu bản thân lần nữa. Tôi tên Kiều Trác Ngôn, ngài gọi tôi tiểu Kiều là được rồi” Thanh niên lấy danh thiếp trong ví tiền ra, dùng hai tay đưa cho Lộc Đầu, “Đây là danh thiếp của tôi, từ hôm nay trở đi, tôi chính là cố vấn bảo hiểm nhân thọ của ngài, nếu có chỗ nào tôi có thể giúp được, thì xin đừng khách sáo, cứ liên lạc với tôi”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau