Chương 14
Edit: thauyn22 tại Wattpad.
Một tháng sau, trận tuyết đầu tiên của năm nay rơi xuống.
Vân gia đón tiếp một vị khách lạ.
Ông bà chủ Vân gia đều không ở nhà, mẹ Trương đứng ở cửa nhìn ngó xung quanh, cuối cùng cũng đợi được chú Trần lái xe từ trường học về.
Bà vừa thấy Chu Hành Nghiên, liền bước lên đón anh, khuôn mặt vui vẻ: “Tiểu Chu, trong phòng khách có một ông lão, nói là tới tìm cháu.”
Chu Hành Nghiên bị mẹ Trương ngăn ở cửa nhỏ giọng nói, Vân Niệm nhất thời không ai để ý, nghênh ngang một mình đi vào nhà.
Một ông lão mặt Đường trang ngồi trên sô pha, cầm gậy batoong, tóc hoa râm, toàn thân phát ra khí thế không giận mà uy, khí thế này khiến Vân Niệm cuối cùng cũng nhớ ra, ông nội Chu Hành Nghiên.
Một già một trẻ trong phòng khách nhìn nhau, ông lão gật đầu với Vân Niệm, hướng ra phía ngoài nói: “Nhìn thấy ta sao còn không vào?”
Chu Hành Nghiên cầm cặp Vân Niệm, không tiếng động đi vào.
Vân Niệm cẩn thận quan sát, vẫn như cũ không thấy chút cảm xúc dao động nào trên mặt anh.
Vân Niệm cũng không nhớ rõ, trong nguyên tác đã miêu tả phản ứng của Chu Hành Nghiên như thế nào khi lần đầu tiên gặp lại ông nội.
Chu Hành Nghiên giống như trước, giúp Vân Niệm thay áo khoác và giày, sau đó nhìn về phía ông lão trên sô pha, bình tĩnh gọi một tiếng: “Chu lão tiên sinh.”
Sắc mặt của ông lão trên sofa khẽ thay đổi.
Không khí trong phòng khách có chút vi diệu, Vân Niệm đối với người kia không có quan hệ này không hứng thú, rất quen thuộc lấy ra từ túi áo Chu Hành Nghiên một viên kẹo, lột vỏ thảy vào miệng, ung dung đi lên lầu.
Viên kẹo ngọt trong miệng đã tan hết, Chu Hành Nghiên vẫn chưa về phòng, cậu nhàm chán lăn lộn trên giường, bò dậy, mở cửa phòng đi ra ngoài, từ lan can tầng hai nhìn xuống, có thể nhìn đến bóng dáng chững chạc của Chu Hành Nghiên, thẳng tắp mà đứng nơi đó, giọng nói ông lão loáng thoáng truyền đến, mang theo một tia không vui.
“Ta cho rằng cha cháu sau khi rời xa ta nhiều năm như vậy, ở bên ngoài sẽ trưởng thành hơn, không ngờ vẫn yếu ớt như năm đó, chỉ biết dùng trốn tránh để giải quyết vấn đề, lúc này, vậy mà còn không ngần ngại kéo theo vợ mình tự sát, làm liên lụy đến đứa con ruột như cháu.”
Từ góc nhìn của Vân Niệm, thân hình chững chạc trong phòng khách khẽ lay động.
“Không phải tự sát, là ngoài ý muốn.”
Âm thanh của Chu Hành Nghiên cuối cùng cũng không chỉ có lạnh lùng như thường ngày, mà còn mang theo tức giận.
Vân Niệm chống khuỷu tay lên lan can, không có gì làm ngồi nghe một lúc, lại lột ra một viên kẹo, một bên ăn, một bên đi chọc phá cây cỏ của Vân Mạnh Tề đặt trên hành lang, sau đó đánh một cái hắt xì lớn.
Cậu có chút chột dạ, xoay người sang chỗ khác xem xét tình hình dưới lầu, thầm nghĩ bọn họ chắc sẽ không phát hiện.
Bóng người dưới lầu biến mất, lắng nghe cũng không có âm thanh nói chuyện, cậu nhoài nửa người ra lan can, vươn dài cổ nhìn xuống, bên tai truyền đến tiếng bước chân gần đó.
Tiếng bước chân càng ngày càng rõ, cậu quay đầu, Chu Hành Nghiên không biết đã lên lầu từ lúc nào.
Bốn mắt nhìn nhau, Vân Niệm nhất thời cứng họng, ánh mắt đảo quanh, muốn như ngày thường lớn tiếng phủ nhận nghe trộm, nhưng đột nhiên không thể kéo giọng điệu đó ra.
Chu Hành Nghiên thấy cậu mặc bộ đồ ngủ mỏng manh ủ rũ cụp đuôi đứng nơi đó, có chút khó hiểu: “Sao cậu lại một mình đứng đây?”
Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chân cậu, đôi chân trắng nõn thanh tú còn không mang vớ, chỉ bước chân trần đạp trên sàn nhà, ngón chân mềm mại bị lạnh đến đỏ bừng.
Vân Niệm theo tầm mắt anh nhìn xuống, nhìn thấy mình khi ra khỏi phòng ngủ đã quên mang dép, chẳng trách luôn cảm thấy có luồng khí lạnh từ bàn chân truyền đến.
Cùng lúc đó cậu thành công tìm được lý do thoát khỏi tình thế bị động này, hơi mở rộng cánh tay nhìn về phía Chu Hành Nghiên, có chút đáng thương mà ra lệnh: “Anh còn không mau ôm tôi về phòng, tôi lạnh lắm.”
Chu Hành Nghiên bất lực thở dài, đi nhanh về hướng cậu, ôm cậu như một đứa bé, một tay ôm eo, một tay kéo mông, vững vàng bế người về phòng ngủ.
Vân Niệm vừa được đặt lên giường, liền cuộn tròn thân mình muốn lăn tới giữa giường, lại bị nắm lấy cổ chân, khó hiểu quay đầu lại, biểu tình rất là vô tội: “Làm sao vậy?”
Chu Hành Nghiên nắm lấy cổ chân mềm mại, kéo người đến mép giường, lấy khăn giấy cẩn thận lau sạch bụi bẩn trên chân cậu, làn da mịn màng như ngọc bích, dù là hạt bụi nhỏ nhất bám lên đều có vẻ chói mắt.
Vân Niệm nhịn không được cười rộ lên, một bên cười một bên liều mạng muốn thoát khỏi tay đối phương, thở hổn hển oán giận: “Anh làm tôi nhột!”
Chu Hành Nghiên bất đắc dĩ buông cậu ra, bên tai ngừng ý cười, chỉ còn tiếng thở gấp nhè nhẹ.
Vân Niệm nằm trên giường thở hổn hển trong chốc lát, hít một hơi thật sâu, chớp mắt thấy Chu Hành Nghiên phải đi, vội vàng hô: “Anh đi đâu?”
Chu Hành Nghiên nhìn về phía cậu, nhẹ giọng giải thích: “Cặp sách cậu còn ở bên ngoài.”
Vừa rồi vội vàng bế cậu về giường, không để ý cắp sách mang lên từ dưới lầu.
Vân Niệm lúc này mới bỏ cuộc, phất phất tay: “Vậy anh đi đi.”
Một lúc sau Chu Hành Nghiên đem cặp sách cậu quay về phòng, đầu tiên cũng giống như thường ngày, giúp cậu điền hết những câu hỏi còn dang dở, cũng chỉ hơn mười phút đã xong, định đổi sang một quyển khác nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy.
Vân Niệm có tật xấu thích ném đồ đạc lung tung dù sao cũng không ai quản, trong nhà cũng không thiếu người dọn dẹp, mong muốn lớn nhất chỉ là vị tiểu tổ tông này ít sinh bệnh, ít đến bệnh viện.
Kệ sách bên cạnh không có, cuối cùng Chu Hành Nghiên tìm được trên tấm thảm ở mép giường, anh nhặt quyển bài tập lên giữa đống truyện tranh, ngồi xuống tấm thảm ở mép cuối giường, tiện tay lật xem.
Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng lật giở trang giấy.
Cánh tay Chu Hành Nghiên bị đá nhẹ vài cái, quay đầu liếc mắt, bắt lấy cái chân không an phận kia nhét trở lại giường.
Qua một lúc, cẳng chân trắng nón kia lại từ trên giường rũ xuống, cực kỳ nhàm chán mà lúc ẩn lúc hiện, sau đó lại đá đá cánh tay Chu Hành Nghiên cánh tay.
Chu Hành Nghiên làm bộ không có phát hiện, dung túng cậu chơi như vậy.
Vân Niệm như một chú mèo dụ dỗ bạn chơi cùng bị thất bại, ngừng lại, tò mò mở miệng: “Người vừa rồi đi rồi sao?”
Chu Hành Nghiên “ừm” một tiếng.
Vân Niệm nghĩ nghĩ lại hỏi: “Anh sẽ không theo ông trở về chứ?”
Chu Hành Nghiên bình tĩnh đáp: “Sẽ không.”
Mọi chuyện đang phát triển đúng theo nguyên tác, Vân Niệm không chút để ý nghĩ, lầm bầm lầu bầu mà nói nhỏ: “Thật ra anh sống ở đây khá tốt, về sau anh nhất định sẽ càng tốt hơn.”
Chu Hành Nghiên rốt cuộc cũng có phản ứng, quay đầu lại như suy nghĩ gì mà nhìn chằm chằm cậu.
Vân Niệm vẫn duy trì tư thế nhắm mắt dưỡng thần trên giường, không phát hiện có ánh mắt đang nhìn.
Chu Hành Nghiên quan sát chốc lát, thấy cậu ngoại trừ lẩm nhẩm lầm nhầm cũng không có hành vi nào khác biệt, ánh mắt một lần nữa rơi xuống quyển bài tập trên tay.
Vân Niệm hôm nay có chút hứng thú, tự mình viết vài đề, bút tích rồng bay phượng múa, những câu đề viết dở dang, sai sót chồng chất.
Chu Hành Nghiên chọn vài chỗ sai sửa lại, cuối cùng thật sự không chịu nổi, chọn ra vài đề có độ khó tương đối thấp giải thích cho tiểu thiếu gia đang nằm trên giường.
Vân Niệm híp mắt nghe trong chốc lát, vừa mới bắt đầu nghe rất nghiêm túc, Chu Hành Nghiên phát hiện cậu đều nghe hiểu, tức khắc trong lòng nổi lòng tham, lại chọn vài đề khác, độ khó cũng tăng lên.
Vân tiểu thiếu gia dần dần nhăn chặt trán, mí mắt cũng dần nặng trĩu, đầu nghiêng một bên, ôm gối ngủ thiếp đi.
Chu Hành Nghiên cảm khái cậu yếu đuối mỏng manh, đắp lại chăn cho cậu, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Wattpad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Wattpad. Mong bạn đọc hãy đọc tại trang chính chủ.)
Thời điểm Vân Niệm tỉnh ngủ, trời đã tối đen, cậu như sực nhớ đến chuyện gì, vội vàng chạy đến bên cửa sổ, bên ngoài tuyết đã sớm ngừng rơi, trên mặt đất tuyết cũng đã tan sạch sẽ, một chút bóng dáng bông tuyết cũng không còn.
Cậu thở dài, không còn cảm giác thèm ăn tối, lén lút ở dưới bàn đá Chu Hành Nghiên vài cái, trách Chu Hành Nghiên không gọi cậu dậy sớm hơn để ra ngoài chơi tuyết.
Mẹ Trương an ủi cậu, trận tuyết hôm nay quá nhỏ, chờ khi trời lạnh hơn, sẽ có tuyết nhiều hơn, đến lúc đó cả thế giới đều là màu trắng xoá.
Vân tiểu thiếu gia từ nhỏ không ra khỏi cửa, thành phố nơi cậu sống rất ít khi có tuyết lớn, làm hại cậu chỉ có thể nhìn thấy tuyết rơi dày đặc trên TV.
Nghe mẹ Trương nói như vậy, cậu rất mong chờ mùa đông năm nay tuyết lớn sẽ rơi sớm một chút, cậu không còn nhiều kiên nhẫn, đã chờ đợi lâu lắm rồi.
Cho đến một tuần đã trôi qua, tuyết vẫn như cũ không rơi xuống, nhưng trời càng ngày càng lạnh.
Thứ hai đến trường học, trường học đã được sửa mới, nghe nói có một vị giàu có đã quyên một số tiền khổng lồ, rất nhiều thiết bị dạy học đều được thay bằng mẫu mới nhất, trường học này vốn là trường trung học đứng đầu, cũng có nghĩa toàn bộ trang thiết bị cũng là hàng đầu, sau khi thay đổi tất cả, số tiền quyên góp còn dư được dùng để thay một lượt tất cả bồn hoa trong ngoài trường học, ngay cả cây cỏ ven đường cũng là loại quý hiếm.
Nhiều tiền như vậy, rất nhiều người đồn đoán rốt cuộc tiền ấy là của ai, ngoại trừ cựu học sinh, thì là phụ huynh của học sinh, điểm một lượt trên danh sách có khả năng, dường như không ai giống ai, và gần như cũng không lớp nào có học sinh mới chuyển đến.
Vân Niệm mơ hồ nhớ tới số tiền này là của ông nội Chu Hành Nghiên, nhưng Chu Hành Nghiên vẫn như cũ không thèm để ý.
Chu Hành Nghiên không đề cập tới, cậu cũng lười đi để ý.
Có người biết được người chi số tiền này họ Chu, đột nhiên tỉnh ngộ, chạy tới tìm Vân Niệm xác nhận thân phận của Chu Hành Nghiên, lại đụng phải Chu Hành Nghiên đang cụp mi rũ mắt hầu hạ Vân Niệm ăn cơm, Vân tiểu thiếu gia này không ăn kia không cần, dáng vẻ vênh mặt hất hàm như đang sai khiến một người hầu.
Mọi người lập tức cũng không thể xác định được thân phận của Chu Hành Nghiên nữa.
Vân Niệm hoàn toàn không biết gì, chỉ cảm thấy Chu Hành Nghiên càng ngày càng dễ sai bảo.
Trời càng ngày càng lạnh, thời gian cậu ra ngoài hoạt động càng ngày càng ít, rất nhiều chuyện đều bảo Chu Hành Nghiên đi làm, còn mình lười biếng nằm trên giường, nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng vẫn cảm thấy mệt.
Chu Hành Nghiên đem bữa sáng đến bên giường, lại tự xoa tay mình cho ấm lên, bế người ra từ trong ổ chăn, lần lượt mặc xong quần áo.
Trong kỳ nghỉ, cậu không muốn ra cửa, cũng không cho Chu Hành Nghiên ra cửa, bắt đối phương bưng trà rót nước.
Đáng tiếc, mặc kệ cậu ức hiếp như thế nào, Chu Hành Nghiên đều cực kỳ bình tĩnh, cậu lại cảm thấy nhàm chán, vì thế vẻ mặt không vui đuổi Chu Hành Nghiên ra ngoài, không cho anh vào nữa.
May mắn lần đó ở bữa tiệc sinh nhật Chu Hành Nghiên đã quen biết rất nhiều người, các bạn ở mọi lớp học, khi thật sự nhàm chán, Vân thiếu gia sẽ lấy điện thoại xem bọn họ hồ ngôn loạn ngữ trong nhóm chat.
Sáng chủ nhật, Chu Hành Nghiên lại lần nữa đi vào phòng Vân Niệm.
Mấy ngày không gặp, thiếu niên trên giường dường như ốm đi một ít, sắc mặt càng tái nhợt, khi ngủ lông mày nhíu chặt.
Chu Hành Nghiên ngồi xuống mép giường, muốn giống ngày thường đánh thức cậu, cậu đã ngủ rất lâu, cần phải ăn một chút gì đó, tốt nhất nên tắm nắng một lần.
“Vân Niệm?” Anh thấp giọng kêu, sợ làm phiền đến thiếu niên gầy yếu đến cả ngủ cũng nhíu chặt mày.
Lông mi thiếu niên run rẩy, nửa mơ nửa tỉnh, lẩm bẩm vài tiếng mơ hồ trong cổ họng, mày giãn ra lại nhăn lại.
Chu Hành Nghiên duỗi tay bế cậu ra khỏi ổ chăn, thân thể mềm như bông như không xương không gục xuống như thường lệ, ngược lại hai cánh tay gầy guộc vươn ra, quấn lên cổ và bả vai anh.
Đối phương nhắm chặt mắt, lại gắt gao ôm anh, nỗ lực leo lên người anh, hướng vào lòng ngực anh, bò lên vai anh, giống như một chú chó con mới sinh chỉ dựa vào thị lực yếu ớt và trực giác bẩm sinh của mình, mờ mịt lại nôn nóng cọ cọ ngực anh, cổ anh, cào loạn quần áo anh, cuối cùng dán lên gò má anh, đáng thương mà áp vào tai anh rên rỉ: “Papa, sao giờ người mới về, có phải người quên con ở nhà rồi không, con rất nhớ người a, con sắp chết rồi người có biết không……”
Cơ thể Chu Hành Nghiên trở nên cứng đờ, anh không phải lần đầu tiên ôm Vân Niệm, nhưng lại là lần đầu tiên cảm nhận được rõ ràng sự quyến luyến không muốn xa rời như thế của đối phương.
Nhưng trên thực tế, sự quyến luyến không muốn rời xa vào lúc này lại thuộc về một người đàn ông khác, không liên quan gì đến anh.
Một tháng sau, trận tuyết đầu tiên của năm nay rơi xuống.
Vân gia đón tiếp một vị khách lạ.
Ông bà chủ Vân gia đều không ở nhà, mẹ Trương đứng ở cửa nhìn ngó xung quanh, cuối cùng cũng đợi được chú Trần lái xe từ trường học về.
Bà vừa thấy Chu Hành Nghiên, liền bước lên đón anh, khuôn mặt vui vẻ: “Tiểu Chu, trong phòng khách có một ông lão, nói là tới tìm cháu.”
Chu Hành Nghiên bị mẹ Trương ngăn ở cửa nhỏ giọng nói, Vân Niệm nhất thời không ai để ý, nghênh ngang một mình đi vào nhà.
Một ông lão mặt Đường trang ngồi trên sô pha, cầm gậy batoong, tóc hoa râm, toàn thân phát ra khí thế không giận mà uy, khí thế này khiến Vân Niệm cuối cùng cũng nhớ ra, ông nội Chu Hành Nghiên.
Một già một trẻ trong phòng khách nhìn nhau, ông lão gật đầu với Vân Niệm, hướng ra phía ngoài nói: “Nhìn thấy ta sao còn không vào?”
Chu Hành Nghiên cầm cặp Vân Niệm, không tiếng động đi vào.
Vân Niệm cẩn thận quan sát, vẫn như cũ không thấy chút cảm xúc dao động nào trên mặt anh.
Vân Niệm cũng không nhớ rõ, trong nguyên tác đã miêu tả phản ứng của Chu Hành Nghiên như thế nào khi lần đầu tiên gặp lại ông nội.
Chu Hành Nghiên giống như trước, giúp Vân Niệm thay áo khoác và giày, sau đó nhìn về phía ông lão trên sô pha, bình tĩnh gọi một tiếng: “Chu lão tiên sinh.”
Sắc mặt của ông lão trên sofa khẽ thay đổi.
Không khí trong phòng khách có chút vi diệu, Vân Niệm đối với người kia không có quan hệ này không hứng thú, rất quen thuộc lấy ra từ túi áo Chu Hành Nghiên một viên kẹo, lột vỏ thảy vào miệng, ung dung đi lên lầu.
Viên kẹo ngọt trong miệng đã tan hết, Chu Hành Nghiên vẫn chưa về phòng, cậu nhàm chán lăn lộn trên giường, bò dậy, mở cửa phòng đi ra ngoài, từ lan can tầng hai nhìn xuống, có thể nhìn đến bóng dáng chững chạc của Chu Hành Nghiên, thẳng tắp mà đứng nơi đó, giọng nói ông lão loáng thoáng truyền đến, mang theo một tia không vui.
“Ta cho rằng cha cháu sau khi rời xa ta nhiều năm như vậy, ở bên ngoài sẽ trưởng thành hơn, không ngờ vẫn yếu ớt như năm đó, chỉ biết dùng trốn tránh để giải quyết vấn đề, lúc này, vậy mà còn không ngần ngại kéo theo vợ mình tự sát, làm liên lụy đến đứa con ruột như cháu.”
Từ góc nhìn của Vân Niệm, thân hình chững chạc trong phòng khách khẽ lay động.
“Không phải tự sát, là ngoài ý muốn.”
Âm thanh của Chu Hành Nghiên cuối cùng cũng không chỉ có lạnh lùng như thường ngày, mà còn mang theo tức giận.
Vân Niệm chống khuỷu tay lên lan can, không có gì làm ngồi nghe một lúc, lại lột ra một viên kẹo, một bên ăn, một bên đi chọc phá cây cỏ của Vân Mạnh Tề đặt trên hành lang, sau đó đánh một cái hắt xì lớn.
Cậu có chút chột dạ, xoay người sang chỗ khác xem xét tình hình dưới lầu, thầm nghĩ bọn họ chắc sẽ không phát hiện.
Bóng người dưới lầu biến mất, lắng nghe cũng không có âm thanh nói chuyện, cậu nhoài nửa người ra lan can, vươn dài cổ nhìn xuống, bên tai truyền đến tiếng bước chân gần đó.
Tiếng bước chân càng ngày càng rõ, cậu quay đầu, Chu Hành Nghiên không biết đã lên lầu từ lúc nào.
Bốn mắt nhìn nhau, Vân Niệm nhất thời cứng họng, ánh mắt đảo quanh, muốn như ngày thường lớn tiếng phủ nhận nghe trộm, nhưng đột nhiên không thể kéo giọng điệu đó ra.
Chu Hành Nghiên thấy cậu mặc bộ đồ ngủ mỏng manh ủ rũ cụp đuôi đứng nơi đó, có chút khó hiểu: “Sao cậu lại một mình đứng đây?”
Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chân cậu, đôi chân trắng nõn thanh tú còn không mang vớ, chỉ bước chân trần đạp trên sàn nhà, ngón chân mềm mại bị lạnh đến đỏ bừng.
Vân Niệm theo tầm mắt anh nhìn xuống, nhìn thấy mình khi ra khỏi phòng ngủ đã quên mang dép, chẳng trách luôn cảm thấy có luồng khí lạnh từ bàn chân truyền đến.
Cùng lúc đó cậu thành công tìm được lý do thoát khỏi tình thế bị động này, hơi mở rộng cánh tay nhìn về phía Chu Hành Nghiên, có chút đáng thương mà ra lệnh: “Anh còn không mau ôm tôi về phòng, tôi lạnh lắm.”
Chu Hành Nghiên bất lực thở dài, đi nhanh về hướng cậu, ôm cậu như một đứa bé, một tay ôm eo, một tay kéo mông, vững vàng bế người về phòng ngủ.
Vân Niệm vừa được đặt lên giường, liền cuộn tròn thân mình muốn lăn tới giữa giường, lại bị nắm lấy cổ chân, khó hiểu quay đầu lại, biểu tình rất là vô tội: “Làm sao vậy?”
Chu Hành Nghiên nắm lấy cổ chân mềm mại, kéo người đến mép giường, lấy khăn giấy cẩn thận lau sạch bụi bẩn trên chân cậu, làn da mịn màng như ngọc bích, dù là hạt bụi nhỏ nhất bám lên đều có vẻ chói mắt.
Vân Niệm nhịn không được cười rộ lên, một bên cười một bên liều mạng muốn thoát khỏi tay đối phương, thở hổn hển oán giận: “Anh làm tôi nhột!”
Chu Hành Nghiên bất đắc dĩ buông cậu ra, bên tai ngừng ý cười, chỉ còn tiếng thở gấp nhè nhẹ.
Vân Niệm nằm trên giường thở hổn hển trong chốc lát, hít một hơi thật sâu, chớp mắt thấy Chu Hành Nghiên phải đi, vội vàng hô: “Anh đi đâu?”
Chu Hành Nghiên nhìn về phía cậu, nhẹ giọng giải thích: “Cặp sách cậu còn ở bên ngoài.”
Vừa rồi vội vàng bế cậu về giường, không để ý cắp sách mang lên từ dưới lầu.
Vân Niệm lúc này mới bỏ cuộc, phất phất tay: “Vậy anh đi đi.”
Một lúc sau Chu Hành Nghiên đem cặp sách cậu quay về phòng, đầu tiên cũng giống như thường ngày, giúp cậu điền hết những câu hỏi còn dang dở, cũng chỉ hơn mười phút đã xong, định đổi sang một quyển khác nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy.
Vân Niệm có tật xấu thích ném đồ đạc lung tung dù sao cũng không ai quản, trong nhà cũng không thiếu người dọn dẹp, mong muốn lớn nhất chỉ là vị tiểu tổ tông này ít sinh bệnh, ít đến bệnh viện.
Kệ sách bên cạnh không có, cuối cùng Chu Hành Nghiên tìm được trên tấm thảm ở mép giường, anh nhặt quyển bài tập lên giữa đống truyện tranh, ngồi xuống tấm thảm ở mép cuối giường, tiện tay lật xem.
Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng lật giở trang giấy.
Cánh tay Chu Hành Nghiên bị đá nhẹ vài cái, quay đầu liếc mắt, bắt lấy cái chân không an phận kia nhét trở lại giường.
Qua một lúc, cẳng chân trắng nón kia lại từ trên giường rũ xuống, cực kỳ nhàm chán mà lúc ẩn lúc hiện, sau đó lại đá đá cánh tay Chu Hành Nghiên cánh tay.
Chu Hành Nghiên làm bộ không có phát hiện, dung túng cậu chơi như vậy.
Vân Niệm như một chú mèo dụ dỗ bạn chơi cùng bị thất bại, ngừng lại, tò mò mở miệng: “Người vừa rồi đi rồi sao?”
Chu Hành Nghiên “ừm” một tiếng.
Vân Niệm nghĩ nghĩ lại hỏi: “Anh sẽ không theo ông trở về chứ?”
Chu Hành Nghiên bình tĩnh đáp: “Sẽ không.”
Mọi chuyện đang phát triển đúng theo nguyên tác, Vân Niệm không chút để ý nghĩ, lầm bầm lầu bầu mà nói nhỏ: “Thật ra anh sống ở đây khá tốt, về sau anh nhất định sẽ càng tốt hơn.”
Chu Hành Nghiên rốt cuộc cũng có phản ứng, quay đầu lại như suy nghĩ gì mà nhìn chằm chằm cậu.
Vân Niệm vẫn duy trì tư thế nhắm mắt dưỡng thần trên giường, không phát hiện có ánh mắt đang nhìn.
Chu Hành Nghiên quan sát chốc lát, thấy cậu ngoại trừ lẩm nhẩm lầm nhầm cũng không có hành vi nào khác biệt, ánh mắt một lần nữa rơi xuống quyển bài tập trên tay.
Vân Niệm hôm nay có chút hứng thú, tự mình viết vài đề, bút tích rồng bay phượng múa, những câu đề viết dở dang, sai sót chồng chất.
Chu Hành Nghiên chọn vài chỗ sai sửa lại, cuối cùng thật sự không chịu nổi, chọn ra vài đề có độ khó tương đối thấp giải thích cho tiểu thiếu gia đang nằm trên giường.
Vân Niệm híp mắt nghe trong chốc lát, vừa mới bắt đầu nghe rất nghiêm túc, Chu Hành Nghiên phát hiện cậu đều nghe hiểu, tức khắc trong lòng nổi lòng tham, lại chọn vài đề khác, độ khó cũng tăng lên.
Vân tiểu thiếu gia dần dần nhăn chặt trán, mí mắt cũng dần nặng trĩu, đầu nghiêng một bên, ôm gối ngủ thiếp đi.
Chu Hành Nghiên cảm khái cậu yếu đuối mỏng manh, đắp lại chăn cho cậu, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Wattpad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Wattpad. Mong bạn đọc hãy đọc tại trang chính chủ.)
Thời điểm Vân Niệm tỉnh ngủ, trời đã tối đen, cậu như sực nhớ đến chuyện gì, vội vàng chạy đến bên cửa sổ, bên ngoài tuyết đã sớm ngừng rơi, trên mặt đất tuyết cũng đã tan sạch sẽ, một chút bóng dáng bông tuyết cũng không còn.
Cậu thở dài, không còn cảm giác thèm ăn tối, lén lút ở dưới bàn đá Chu Hành Nghiên vài cái, trách Chu Hành Nghiên không gọi cậu dậy sớm hơn để ra ngoài chơi tuyết.
Mẹ Trương an ủi cậu, trận tuyết hôm nay quá nhỏ, chờ khi trời lạnh hơn, sẽ có tuyết nhiều hơn, đến lúc đó cả thế giới đều là màu trắng xoá.
Vân tiểu thiếu gia từ nhỏ không ra khỏi cửa, thành phố nơi cậu sống rất ít khi có tuyết lớn, làm hại cậu chỉ có thể nhìn thấy tuyết rơi dày đặc trên TV.
Nghe mẹ Trương nói như vậy, cậu rất mong chờ mùa đông năm nay tuyết lớn sẽ rơi sớm một chút, cậu không còn nhiều kiên nhẫn, đã chờ đợi lâu lắm rồi.
Cho đến một tuần đã trôi qua, tuyết vẫn như cũ không rơi xuống, nhưng trời càng ngày càng lạnh.
Thứ hai đến trường học, trường học đã được sửa mới, nghe nói có một vị giàu có đã quyên một số tiền khổng lồ, rất nhiều thiết bị dạy học đều được thay bằng mẫu mới nhất, trường học này vốn là trường trung học đứng đầu, cũng có nghĩa toàn bộ trang thiết bị cũng là hàng đầu, sau khi thay đổi tất cả, số tiền quyên góp còn dư được dùng để thay một lượt tất cả bồn hoa trong ngoài trường học, ngay cả cây cỏ ven đường cũng là loại quý hiếm.
Nhiều tiền như vậy, rất nhiều người đồn đoán rốt cuộc tiền ấy là của ai, ngoại trừ cựu học sinh, thì là phụ huynh của học sinh, điểm một lượt trên danh sách có khả năng, dường như không ai giống ai, và gần như cũng không lớp nào có học sinh mới chuyển đến.
Vân Niệm mơ hồ nhớ tới số tiền này là của ông nội Chu Hành Nghiên, nhưng Chu Hành Nghiên vẫn như cũ không thèm để ý.
Chu Hành Nghiên không đề cập tới, cậu cũng lười đi để ý.
Có người biết được người chi số tiền này họ Chu, đột nhiên tỉnh ngộ, chạy tới tìm Vân Niệm xác nhận thân phận của Chu Hành Nghiên, lại đụng phải Chu Hành Nghiên đang cụp mi rũ mắt hầu hạ Vân Niệm ăn cơm, Vân tiểu thiếu gia này không ăn kia không cần, dáng vẻ vênh mặt hất hàm như đang sai khiến một người hầu.
Mọi người lập tức cũng không thể xác định được thân phận của Chu Hành Nghiên nữa.
Vân Niệm hoàn toàn không biết gì, chỉ cảm thấy Chu Hành Nghiên càng ngày càng dễ sai bảo.
Trời càng ngày càng lạnh, thời gian cậu ra ngoài hoạt động càng ngày càng ít, rất nhiều chuyện đều bảo Chu Hành Nghiên đi làm, còn mình lười biếng nằm trên giường, nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng vẫn cảm thấy mệt.
Chu Hành Nghiên đem bữa sáng đến bên giường, lại tự xoa tay mình cho ấm lên, bế người ra từ trong ổ chăn, lần lượt mặc xong quần áo.
Trong kỳ nghỉ, cậu không muốn ra cửa, cũng không cho Chu Hành Nghiên ra cửa, bắt đối phương bưng trà rót nước.
Đáng tiếc, mặc kệ cậu ức hiếp như thế nào, Chu Hành Nghiên đều cực kỳ bình tĩnh, cậu lại cảm thấy nhàm chán, vì thế vẻ mặt không vui đuổi Chu Hành Nghiên ra ngoài, không cho anh vào nữa.
May mắn lần đó ở bữa tiệc sinh nhật Chu Hành Nghiên đã quen biết rất nhiều người, các bạn ở mọi lớp học, khi thật sự nhàm chán, Vân thiếu gia sẽ lấy điện thoại xem bọn họ hồ ngôn loạn ngữ trong nhóm chat.
Sáng chủ nhật, Chu Hành Nghiên lại lần nữa đi vào phòng Vân Niệm.
Mấy ngày không gặp, thiếu niên trên giường dường như ốm đi một ít, sắc mặt càng tái nhợt, khi ngủ lông mày nhíu chặt.
Chu Hành Nghiên ngồi xuống mép giường, muốn giống ngày thường đánh thức cậu, cậu đã ngủ rất lâu, cần phải ăn một chút gì đó, tốt nhất nên tắm nắng một lần.
“Vân Niệm?” Anh thấp giọng kêu, sợ làm phiền đến thiếu niên gầy yếu đến cả ngủ cũng nhíu chặt mày.
Lông mi thiếu niên run rẩy, nửa mơ nửa tỉnh, lẩm bẩm vài tiếng mơ hồ trong cổ họng, mày giãn ra lại nhăn lại.
Chu Hành Nghiên duỗi tay bế cậu ra khỏi ổ chăn, thân thể mềm như bông như không xương không gục xuống như thường lệ, ngược lại hai cánh tay gầy guộc vươn ra, quấn lên cổ và bả vai anh.
Đối phương nhắm chặt mắt, lại gắt gao ôm anh, nỗ lực leo lên người anh, hướng vào lòng ngực anh, bò lên vai anh, giống như một chú chó con mới sinh chỉ dựa vào thị lực yếu ớt và trực giác bẩm sinh của mình, mờ mịt lại nôn nóng cọ cọ ngực anh, cổ anh, cào loạn quần áo anh, cuối cùng dán lên gò má anh, đáng thương mà áp vào tai anh rên rỉ: “Papa, sao giờ người mới về, có phải người quên con ở nhà rồi không, con rất nhớ người a, con sắp chết rồi người có biết không……”
Cơ thể Chu Hành Nghiên trở nên cứng đờ, anh không phải lần đầu tiên ôm Vân Niệm, nhưng lại là lần đầu tiên cảm nhận được rõ ràng sự quyến luyến không muốn xa rời như thế của đối phương.
Nhưng trên thực tế, sự quyến luyến không muốn rời xa vào lúc này lại thuộc về một người đàn ông khác, không liên quan gì đến anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất