Bệnh Mỹ Nhân Bị Sủng Hư

Chương 15

Trước Sau
Edit: thauyn22 tại Wattpad.

Giấc ngủ của Vân Niệm cũng không an ổn, mơ mơ màng màng bị ôm lấy, cho rằng Vân Mạnh Tề đã trở về, đôi mắt còn không mở, đã thuần thục ôm papa làm nũng.

Chỉ là dính chặt nửa ngày, người này cũng không phản ứng lại, Vân Niệm dần dần tỉnh lại, ý thức được không thích hợp, xúc cảm không đúng, mùi hương cũng không đúng, nhớ tới Vân Mạnh Tề đã nhiều ngày không ở nhà, gần đây người bên cạnh cậu chỉ có mỗi Chu Hành Nghiên.

Cậu dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, xuống khỏi người Chu Hành Nghiên, chỉ cần không đề cập tới, chuyện nhận nhầm người sẽ như chưa từng không tồn tại.

Chu Hành Nghiên thấy cậu uể oải ngồi yên ở trên giường, cho rằng cậu thất vọng, nói: “Cha cậu khoảng hai ngày nữa sẽ về……”

Vân Niệm nhanh chóng che miệng anh lại “được được, anh không cần nói nữa.”

Mặt Chu Hành Nghiên dán lên lòng bàn tay ấm áp dễ chịu vừa tỉnh ngủ, rũ mắt nhìn cậu, yên lặng gật đầu.

Vân Niệm thu tay lại, chuyện này xem như qua.

Chu Hành Nghiên nghĩ nghĩ, lại nhiều chuyện giải thích một câu: “Mẹ Trương hôm nay có việc riêng, ngày mai mới quay lại làm việc.”

Vân Niệm ngơ ngác, “ồ” một tiếng, qua vài giây, ngẩng đầu nhìn về phía anh, khó hiểu nói: “Anh muốn nói với tôi cái gì?”

Công việc của mẹ Trương Vân Niệm không quan tâm, ngày nào xin nghỉ, ngày nào trở về, Vân Niệm cảm thấy cũng không ảnh hưởng gì.

Chu Hành Nghiên trầm mặc một lát, lắc đầu nói: “Không có gì.” Mấy ngày nay anh đều nghe theo mệnh lệnh của tiểu thiếu gia, tránh xuất hiện trước mặt đối phương, phần lớn việc chăm sóc Vân Niệm là do mẹ Trương làm, chỉ là nhìn dáng vẻ Vân Niệm, sợ là đã quên mấy ngày trước rõ ràng đã ra lệnh cấm anh xuất hiện trước mặt mình rồi.

Vân Niệm duỗi người, sau đó chậm rì rì tự mặc quần áo cho mình, mặc được một nửa không mặc nữa, để chân trần xuống giường, đạp lên thảm, đi đến sofa bên cửa sổ híp mắt phơi nắng.

Chu Hành Nghiên đắp cho cậu tấm chăn mỏng, cậu cũng không có phản ứng gì, ánh mặt trời vừa đúng lúc, trong phòng im ắng, Chu Hành Nghiên nhớ tới thuốc mẹ Trương để trong bếp, bưng lên, đút cậu, không ngờ cậu rất phối hợp, ngoan ngoãn uống hết.

Thời gian còn lại, Chu Hành Nghiên không nhanh không chậm dọn dẹp lại phòng ngủ, theo thói quen đặt mọi thứ trở về chỗ cũ, những khối xếp gỗ nhỏ nằm rải rác cạnh sofa có chút khó tìm, Chu Hành Nghiên ngồi xổm xuống nhấc thảm lên.

Vân Niệm cực kỳ nhàm chán gác chân lên lưng anh, giọng điệu yếu ớt mở miệng: “Chu Hành Nghiên, anh chậm quá rồi nha.”

Chu Hành Nghiên tìm được khối xếp gỗ cuối cùng, bỏ vào hộp, duy trì tư thế đưa lưng về phía cậu, đem tấm thảm bị nâng lên về vị trí ban đầu.

Vân Niệm ốm yếu, không muốn nhúc nhích, bàn chân đặt sau lưng anh lén dùng chút lực.

Chu Hành Nghiên trở tay nắm lấy cổ chân cậu, nửa dỗ dành: “Đừng làm loạn, đã dọn dẹp xong rồi.”

Vân Niệm để mặc anh bắt lấy cổ chân, như khẳng định anh căn bản sẽ không làm gì, lười biếng nói: “Anh cõng tôi xuống lầu đi.”

Chu Hành Nghiên xoay người, cầm cổ chân yếu ớt đặt lại lên sofa, đắp chăn lên, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Anh cẩn thận nhìn gương mặt kia của Vân Niệm, cảm thấy so với trước đã suy yếu hơn nhiều, không thích hợp lăn lộn làm loạn như trước đây nữa.

Vân Niệm nhếch môi, tựa hồ cho rằng anh đang tò mò, bất mãn nói: “Anh có nghe thấy tôi nói gì không?”

Vừa dứt lời, dưới lầu tiếng chuông cửa chợt vang lên.



Vân gia hôm nay không có người, cũng không nghe nói có khách tới chơi, Vân Niệm ở sau lưng nói: “Là nhóm bạn tôi đến chơi.”

Chu Hành Nghiên có chút ngoài ý muốn, chưa từng nghe nói qua, Vân tiểu thiếu gia đến cửa cũng chưa bao giờ ra lại có bạn đến tìm.

Nếu như vậy, Chu Hành Nghiên cũng không tiện nói thêm gì, duỗi tay muốn ôm eo Vân Niệm đỡ cậu dậy, Vân Niệm đẩy bàn tay đang chạm vào eo cậu ra, kiên trì nói: “Cõng tôi.”

Vài phút sau, Chu Hành Nghiên thấy bọn Lục Nhân dưới lầu, thì ra đây là các bạn mà Vân Niệm nhắc tới?

Chu Hành Nghiên mặt không cảm xúc đánh giá nhóm người này, không biểu hiện một chút ý tứ nào muốn hoan nghênh khách đến.

Vân Niệm sau lưng anh vẻ mặt vẫn bơ phờ, vỗ vỗ vai, nhắc nhở: “Anh ngốc hả, thả tôi xuống đi.”

Chu Hành Nghiên bị nói ngốc, cũng không có ý kiến gì, thu hồi ánh mắt khỏi những người đối diện, cẩn thận đặt thiếu niên trên lưng xuống.

Vân Niệm ngồi xuống, nhíu mi, nói: “Khát rồi.”

Chu Hành Nghiên vì thế xoay người đi rót nước.

Mấy người Lục Nhân há hốc mồm, thân thể Vân Niệm không tốt, lớn lên xinh đẹp, mọi người theo bản năng mà nâng niu, nhưng phải làm đến mức giống Chu Hành Nghiên cụp mi rũ mắt chịu thương chịu khó, nghĩ kỹ thì cảm thấy không có khả năng.

May mắn là, trước mắt, vị Vân thiếu gia này tạm thời không có hứng thú bốc lột người khác ngoài Chu Hành Nghiên.

Đến nỗi vì sao cuối tuần mà Chu Hành Nghiên vẫn ở Vân gia, bọn họ cũng không dám hỏi, bởi vì tất cả những người chạy đến tìm Vân thiếu gia hỏi thăm Chu Hành Nghiên đều không nhận được cái nhìn thiện cảm.

Vân Niệm dẫn bọn họ quanh Vân gia chơi một lúc, Vân gia vì để Vân Niệm giải sầu, đã xây một phòng giải trí rất lớn, bên trong có thể xem phim, chơi trò chơi, đánh bóng bàn, ăn đồ ăn vặt, các bạn học chơi vô cùng cao hứng, cười đùa vui vẻ, thập phần náo nhiệt.

Vân Niệm dành phần lớn thời gian ngồi bên cạnh, câu được câu không nhìn người khác chơi đùa.

Chu Hành Nghiên quan sát, cảm thấy dáng vẻ gặp được bạn bè cũng không có vẻ gì là vui vẻ, càng giống như bởi vì không được ra cửa, nên mới mời người về nhà xem náo nhiệt.

Trước buổi trưa, bọn Lục Nhân bỗng nhiên muốn rời đi, nói là anh trai Cung Cự nuôi một con ngựa mời bọn họ qua trại nuôi ngựa chơi, hỏi Vân Niệm muốn đi hay không.

Vân Niệm nghe nói bọn họ phải đi, có chút không vui: “Ngựa có gì vui mà chơi?”

Lục Nhân cười hì hì nói: “Anh Niệm, trên đời này có thứ gì khiến cậu thấy thú vị hả?”

Vân Niệm thành thật gật đầu: “Có a.”

Mọi người nóng lòng muốn đi, “Hai lần trước cậu và học trưởng đều rời đi trước rồi, cho chúng tôi leo cây, lần này đổi thành chúng tôi.”

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Wattpad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Wattpad)

Náo nhiệt vừa rồi lập tức tan biến, trong nhà an an tĩnh tĩnh, Vân Niệm ngồi trên sô pha nói khẽ: “Tôi cũng có một con ngựa con.”

Chu Hành Nghiên trong lúc vô tình nghe được, cảm thấy có chút buồn cười, không nghĩ tới người đều đi lâu như vậy rồi, cậu vẫn còn ở đó nhớ chuyện này.

Cậu bước xuống sofa, chui đầu vào trong ngăn tủ lục lọi, tìm ra một quyển album, vì chứng minh mình nói không sai, cậu lật tung từng bức ảnh cũ, nhưng không thể nào tìm thấy ảnh chụp cưỡi ngựa lúc nhỏ cura mình.

Cuối cùng xác nhận được một điều, mặc dù hình ảnh Vân Niệm trong sách giống hệt cậu, ngay cả cha mẹ cũng tương đồng, nhưng Vân Niệm trong sách, cũng chính là bản thân cậu hiện tại chưa từng nuôi một chú ngựa con nào.



Cậu buồn bực ném quyển album xuống đất.

Chu Hành Nghiên thấy đang êm đẹp bỗng nhiên mất bình tĩnh, có chút khó hiểu, đem quyển album bị ném lung tung trên mặt đất nhặt lên.

Vân Niệm lại lần nữa ném xuống.

Chu Hành Nghiên vốn đã quen với loại hành vi lên xuống thất thường này của cậu nên không chấp, chỉ lần nữa nhặt album lên, bình tĩnh đặt ở một nơi cậu không duỗi tay với tới.

Tính tình Vân Niệm đến nhanh đi cũng nhanh, nhìn khuôn mặt bình thản dù trời dất có nổ tung của Chu Hành Nghiên, nhận xét: “Anh thật là một người nhàm chán.”

Chu Hành Nghiên “ừm” một tiếng, liền ngậm chặt miệng, giống như đã chấp nhận lời nhận xét của tiểu thiếu gia, hơn nữa cũng không có ý định sửa lại.

Vân Niệm vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm anh, xoay tròn tròng mắt, khi anh đi ngang qua trước mặt cậu, đột nhiên cậu nhào đến, ôm lấy eo anh.

Chu Hành Nghiên cầm nửa cốc sữa uống thừa chuẩn bị đi rửa, bỗng nhiên bị tập kích, vội dời cốc sữa ra xa sợ sữa sẽ đổ xuống.

Vân Niệm gắt gao quấn lấy eo anh, không quan tâm mà kêu: “Chu Hành Nghiên, tôi muốn cưỡi ngựa.”

Chu Hành Nghiên ngó trái ngó phải, không tìm thấy nơi nào để đặt cốc sữa xuống, chỉ có thể dùng một tay gỡ cánh tay đang quấn chặt eo anh ra, gỡ ra một tay, một tay khác lại nhanh chóng quấn lấy, đối phương quyết tâm dày vò anh.

Anh không dám dùng quá sức, sợ Vân Niệm từ trên sofa ngã xuống, vì thế nhích đến gần sofa, trong miệng kiên nhẫn khuyên bảo: “Thân thể của cậu không thích hợp cưỡi ngựa, lại nói cha mẹ cậu sẽ không đồng ý.”

Vân Niệm kéo anh đến sofa, áp cả người mình lên, cốc sữa cuối cùng vẫn không tránh khỏi mà đổ xuống, một nửa đổ lên lớp da bọc sofa, một bên vương lên mặt mũi, tay chân và quần áo của hai người.

Chu Hành Nghiên nhìn chất lỏng trên sofa chảy tự do dọc theo chỗ lõm, có một ít dính vào đôi chân trắng nõn của Vân Niệm, còn lại tiếp tục chảy xuôi khắp nơi, anh theo bản năng ôm lấy mông Vân Niệm đẩy lên cao, tránh xa đống lộn xộn trên sofa, tránh cho Vân Niệm bị làm bẩn thêm.

Vân Niệm cho rằng anh muốn trốn, vội vàng nhéo cánh tay đang đặt ở éo của anh, hét lên: “Buông tôi ra, buông tôi ra, anh làm tôi đau!”

Dáng vẻ người ác tố cáo trước khiến Chu Hành Nghiên bất lực buông tay ra.

Vân Niệm ngã ngồi lên đùi anh, lần này mông thật sự bị đâm đau, chép chép miệng, ủy khuất nói: “Tôi mặc kệ, tôi muốn cưỡi ngựa. Bây giờ phải cưỡi.”

Chu Hành Nghiên có chút đau đầu, nhưng hiện tại anh có thể tìm ở đâu một con ngựa cho tiểu tổ tông này đây.

Vân Niệm bắt lấy vai anh lắt vài cái, phát hiện mình căn bản không thể lay động, liền mạnh miệng tiếp tục ra lệnh: “Anh lật người, quỳ xuống đi.”

Chu Hành Nghiên nhất thời nghe không hiểu, nhíu nhíu mày: “Cái gì?”

Vân Niệm giơ mu bàn tay lên lau chỗ sữa bị bắn trên mặt, lại quên mất trên mu bàn tay lại càng bị dính nhiều hơn, trên mặt càng lau càng bẩn, lông mi cũng bị dính, tầm nhìn bị quấy nhiễu, một bên dụi mắt một bên vẫn không quên sai bảo: “Tôi muốn anh làm ngựa con của tôi.”

Chu Hành Nghiên thấy cậu càng làm càng bẩn, không quan tâm đến tiếng hét chói tai của cậu, nâng mông ôm eo, ôm hắn đi khỏi sofa, đặt lên một tấm thảm dày, ngoài miệng thuần thục nói sang chuyện khác: “Tôi làm sạch cho cậu trước, cái này lát nữa nói sau.”

Nào ngờ Vân Niệm không dễ bị lừa, khăng khăng ấn anh xuống mặt đất, tức giận mắng: “Anh còn muốn gạt tôi!” Nhưng đối phương không chút động đậy, mày cũng chẳng nhăn lại.

Vân Niệm thất bại thật sự, lại bổ nhào lên người anh, dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể đè anh, giương nanh múa vuốt buộc anh phải làm theo, lôi kéo quần áo, cắn lên bờ vai anh.

Chu Hành Nghiên ôm lấy vị tiểu tổ tông không để người bớt lo lại, buông ra thì sợ cậu ngã xuống, ôm chặt lại khiến cậu làm loạn càng hăng, như bị mấy ngày sinh bệnh làm cho nghẹn sắp hỏng, một hai phải lăn lộn vài cái mới đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau