Bệnh Mỹ Nhân Bị Sủng Hư

Chương 25: Nhưng tôi không muốn đợi lần sau

Trước Sau
Edit: thauyn22 tại Watt.pad.

Khi Vân Niệm tỉnh lại, lại quay về nơi quen thuộc, phòng bệnh bệnh viện. Ngoại trừ nhà, nơi cậu ở lâu nhất chính là nơi này.

Gần nhất cậu luôn phải ở lại phòng bệnh, cậu đoán không sai, Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân căn bản không yên tâm cho cậu xuất viện sớm như vậy, hơn nữa lần này bác sĩ Triệu cũng nói tốt nhất nên nằm viện quan sát lâu thêm một chút.

Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân bắt tay dừng mọi công tác, ở bệnh viện trông Vân Niệm suốt hai ngày, hai người lớn quên ăn quên ngủ, nhìn chằm chằm đứa trẻ trên giường bệnh vẫn luôn không nhúc nhích, sợ nháy mắt liền biến mất.

Ngày thứ ba, Vân Niệm thoạt nhìn đã có chuyển biến tốt hơn một chút, sẽ làm nũng với Vân Mạnh Tề, hai người lớn lúc này mới dần dần yên tâm, giống như những lần trước, gửi Vân Niệm cho bác sĩ Triệu, sau đó rời bệnh viện đi xử lý một vài công việc khẩn cấp.

Bác sĩ Triệu là nhìn Vân Niệm lớn lên, từ một đứa trẻ nhỏ xíu, từng chút từng chút gập ghềnh mà gian nan lớn lên đến bây giờ. Hành nghề nhiều năm như vậy, hắn đã gặp qua rất nhiều đứa trẻ có tình huống giống Vân Niệm, cũng không thể giữ được, được ba mẹ người thân lo lắng đề phòng che chở, cuối cùng vẫn là trong một đêm vĩnh viễn rời xa nhân thế.

Có rất nhiều lần hắn cũng cho rằng Vân Niệm không ổn, đặc biệt là lần này, nhưng hắn vẫn chờ đợi ngày hôm sau Vân Niệm mở mắt ra.

Hắn trong phòng bệnh trò chuyện với Vân Niệm một lát, nhìn nhìn đồng hồ, đã giữa trưa, nhưng bên ngoài sắc trời vẫn âm u, thời tiết hôm nay thật sự không đẹp.

Vừa định hỏi Vân Niệm có đói bụng không, cửa phòng bệnh đã có người mở ra từ bên ngoài

Chu Hành Nghiên đứng ở cửa, nhìn bác sĩ Triệu, sau đó lập tức dời mắt nhìn sang Vân Niệm, Vân Niệm dựa vào đầu giường chơi máy chơi game bác sĩ Triệu mang đến, so với ngày hôm qua, tinh thần quả thực tốt lên không ít, nhưng sắc mặt vẫn còn xấu, đôi môi mất đi huyết sắc, khiến đôi mắt trên gương mặt này càng thêm xuất sắc, trong trẻo giống như mặt hồ sau cơn mưa.

Vân Niệm nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn qua anh, nháy mắt, ánh mắt thong thả dao chơi trên mặt anh, như đang nhìn anh, lại như đang thất thần.

Một lát sau, cậu mới cất giọng như bình thường: “Chu Hành Nghiên, sững sờ ở đó làm gì, ôm tôi đến bên cửa sổ đi.”

Chu Hành Nghiên hơi giật mình, nghe những lời này, trong lòng khó hiểu thở phào nhẹ nhõm, há miệng muốn nói gì đó, nhưng thiếu niên ốm yếu trên giường bệnh đã bắt đầu không kiên nhẫn: “Sao còn không ngoan ngoãn lại đây.”

Bác sĩ Triệu nhìn cảnh này, nhịn không được nhếch khóe miệng.

Hắn cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Vân Niệm sai người khác, so với rất nhiều đứa trẻ từ nhỏ bị bệnh đau tra tấn dần dần hình thành tính cách bất thường, Vân tiểu thiếu gia như vậy đã rất may rồi, nuông chiều chút mà thôi, dỗ là được, tin rằng trong mắt đám người Vân Mộng Tề, không sợ Vân Niệm ngang ngược kiêu ngạo, mà là càng sợ có một ngày bị Vân Niệm tra tấn cũng không có cơ hội.

Bác sĩ Triệu có chút suy nghĩ trong đầu, đứng lên sờ sờ quả đầu xù của Vân Niệm, ấm áp tạm biệt: “Vậy tôi đi trước, tiếp theo cho anh trai ở lại với cháu.”

Tất cả lực chú ý của Vân Niệm giờ phút này đều đặt trên người Chu Hành Nghiên, thất thần vẫy vẫy tay: “Tạm biệt chú Triệu.” Sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm Chu Hành Nghiên.

Chu Hành Nghiên đi lướt qua bác sĩ Triệu đang ra khỏi phòng bệnh, đi vào mép giường, mở món canh ngao mẹ Trương nấu ra, nhẹ giọng khuyên: “Ăn trước một chút đồ đi, đã sắp giữa trưa rồi.”

Vân Niệm tự mình xốc chăn lên, đôi chân trần trụi dẫm lên mặt đất, Chu Hành Nghiên nhanh tay lẹ mắt bế ngang cậu lên, kịp thời ngăn trở mũi chân cậu tiếp xúc với mặt đất, sau khi nhìn quanh phòng, sau đó ôm Vân Niệm đi đến bên cửa sổ, cẩn thận đặt cậu xuống sofa, lại lấy một tấm chăn dày, quấn chặt cậu lại.

Vân Niệm cuối cùng cũng vừa lòng đẹp ý, ngẩng mặt nhìn sắc trời âm u ngoài cửa sổ, dự đoán trước: “Hôm nay tuyết sẽ rơi.”

Đôi chân trắng nộn mềm mại kia vừa được Chu Hành Nghiên giấu vào lớp chăn ấm áp, lại từ bên trong chui ra, rũ xuống bên sofa, đắc ý lắc lư lúc ẩn lúc hiện.

Cảnh tượng này đã xảy ra nhiều lần trước mắt Chu Hành Nghiên, khiến anh hoảng hốt cho rằng đây vẫn là ngày mùa đông anh bắt đầu đến ở Vân gia.

Nhưng cách trang trí trong phòng và những bệnh nhân mặc quần áo bệnh viện đi lại bên ngoài của sổ đã nhắc nhở anh, Vân Niệm hiện tại yếu đến mức phải vào bệnh viện.

Anh lại lần nữa mạnh mẽ nắm lấy đôi chân lộ ngoài không khí nhét lại vào chăn, cách lớp chăn, clắc mạnh cổ chân đối phương như thể cảnh cáo.

Mới vừa buông ra, một chân lại duỗi ra tới, trước mặt anh kiêu ngạo vung vẩy.

Anh uyển chuyển cảnh cáo, đối phương lại không cho là đúng.

Vì thế anh chỉ có thể không chê phiền mà lặp lại động tác vừa rồi.

Vân Niệm như cố ý khiêu chiến tính kiên nhẫn của anh, chờ anh buông lỏng tay, trực tiếp đem cẳng chân đáp trên vai anh, ra lệnh nói: “Không được nhúc nhích.”

Chu Hành Nghiên bắt lấy cổ chân bắt cậu dừng lại, nhìn về phía cậu ánh mắt có chút bất đắc dĩ.



Vân Niệm quan sát sắc mặt anh, chờ mong nói: “Bây giờ anh tức giận cho tôi xem.”

Chu Hành Nghiên chỉ cảm thấy gần nhất cậu khó hầu hạ hơn ngày thường nhiều, nhưng thấy cậu đã có sức lực càn quấy giống trước đây, nên nào có thể nổi giận, càng thêm ôn hòa dỗ dành: “Ăn cơm trước đi.”

Vân Niệm dẫm lên vai anh vài cái, ngang ngược vô lý lắc đầu: “Sao tôi phải nghe lời anh, hôm nay tôi không ăn cơm.”

Chu Hành Nghiên biết rõ người bệnh này tính tình quái đản, nhưng người không thể không ăn cơm, đành phải mang Diệp Phỉ Vân ra trấn áp cậu: “Mẹ cậu muốn tôi xác nhận xem cậu có ngoan ngoãn ăn cơm hay không.”

Vân Niệm trừng mắt liếc anh, mắng anh là chó săn của Diệp Phỉ Vân.

Mắng xong, vẫn là vì uy nghiêm Diệp Phỉ Vân, ăn xong bữa trưa Chu Hành Nghiên mang đến.

Một chút thèm ăn cũng không có, ăn chậm rì rì, thường xuyên thất thần, Chu Hành Nghiên nhìn mà sốt ruột không thôi, muốn đút cậu ăn, lại bị cậu ghi hận trong lòng mà né tránh.

Buổi chiều Chu Hành Nghiên ở lại phòng bệnh, thay Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề canh cậu.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài cuối cùng cũng rơi tuyết, trận tuyết dày đặc rơi xuống, nhưng Vân tiểu thiếu gia tâm tâm niệm niệm bấy lâu lại thật không khéo mà ngủ mất rồi.

Chu Hành Nghiên hướng ra phía ngoài nhìn nhìn, lại nhìn về khuôn mặt ngủ say trên giường, cuối cùng vẫn là không có đánh thức cậu.

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)

Vân Niệm một giấc này ngủ thật lâu, mãi cho đến buổi sáng ngày hôm sau, mở mắt ra, phát hiện Chu Hành Nghiên ngồi cạnh mép giường, ngoài cửa sổ là tuyết trắng xóa, giống như nằm mơ vậy.

Chu Hành Nghiên thấy cậu tỉnh lại, có chút kinh ngạc, ngày hôm qua đến bây giờ, cậu ngủ quá say, giống như ngất xỉu.

Vân Niệm tự mình rời giường mặc quần áo, thậm chí còn phá lệ mang giày vớ vào cho mình khi đang ở trong nhà.

Chu Hành Nghiên thấy hành động kỳ lạ của cậu, hỏi cậu làm gì.

Vân Niệm ngồi ở mép giường cong eo buộc dây giày, dùng giọng điệu như lẽ dĩ nhiên đáp: “Tôi đi ra ngoài chơi tuyết a.”

Chu Hành Nghiên nhìn cậu khom lưng buộc giày để lộ ra cổ tay cổ chân không đủ sức nắm chặt như thế nếu bẻ thì chúng sẽ gãy, mặc dù lúc này cả người đã mặc áo khoát rất dày, nhưng vẫn yếu đuối như con mèo sữa sắp chết non, cực kỳ không đồng ý nhìn cậu nói: “Cơ thể cậu vẫn còn chưa tốt.”

Vân Niệm đã nghe lời này quá nhiều lần, ngoảnh mặt làm ngơ, dây giày trong tay lại không nghe lời cậu, nlàm thế nào cũng không buộc cho đẹp được, lại vội vã ra cửa, liền tùy ý làm bừa vài cái, đứng lên chạy ra ngoài.

Ngang qua Chu Hành Nghiên bên cạnh, cổ tay bị bắt lấy.

Chu Hành Nghiên lạnh mặt lên tiếng: “Không có người bệnh nào trong thời tiết lạnh như vậy lại ra ngoài chơi tuyết cả.”

Anh cảm thấy Vân Niệm quậy phá với anh thế nào cũng đc, đá anh cũng được, cắn anh cũng được, lấy chân tùy tiện đạp lên người anh cũng không sao, nhưng không thể đối xử tùy hứng với bản thân mình.

Vân Niệm xoay người sang chỗ khác dùng sức bẻ tay anh, nhưng bẻ không nổi, đột nhiên ôm lấy anh.

Anh sửng sốt, Vân Niệm mở cổ áo anh ra, tàn nhẫn cắn một ngụm lên cổ anh.

Một ngụm này dùng hết mười phần sức, khi nhả ra, trên cổ đã rỉ ra một vài giọt máu, lưu lại trên da dấu hai hàm răng mang theo vệt máu.

Chu Hành Nghiên ăn đau, nhưng vẫn nắm lấy tay không buông.

Thấy anh bị cắn cũng không phản ứng gì, Vân Niệm lại nhìn anh khóc, đôi mắt xinh đẹp không ngừng trào ra nước mắt, chảy xuống khuôn mặt tái nhợt như từng sợi chỉ bị đứt.

Chu Hành Nghiên thậm chí đã quên mình muốn nói gì.

Vân Niệm năn nỉ anh: “Tôi chỉ chơi một chút thôi, một chút cũng không được sao? Tôi chưa từng được đắp người tuyết.”

Chu Hành Nghiên bị cậu khóc cho sốt ruột, an ủi: “Cậu có thể chờ cơ thể khỏe một chút, chờ lần sau......”

“Nhưng tôi không muốn đợi lần sau, không chắc sẽ có lần sau, trước đây bọn họ cũng bảo tôi đợi lần sau, như tôi căn bản không thể chờ được.”



Giọng cậu đứt quãng, nước mắt càng tuôn rơi mãnh liệt.

Chu Hành Nghiên chưa từng thấy cậu đau khổ như hiện tại, nguyên nhân chỉ là vì một trận tuyết lớn mà thôi.

Cậu nhìn thấy biểu hiện dao động của Chu Hành Nghiên, vội vàng ôm lấy cánh tay đối phương nhẹ nhàng lắc, “Chúng ta đi ra ngoài chơi một chút được không......”

Chu Hành Nghiên nghe giọng mềm mại lại đáng thương này của cậu, có chút sững sờ. Anh chỉ thấy Vân Niệm làm nũng như thế với Vân Mạnh Tề.

Cuối cùng Vân Niệm cũng được đi chơi tuyết như ý nguyện, Chu Hành Nghiên cùng cậu đắp người tuyết.

Trong bệnh viện bởi vì thời tiết thế này nên không ai ra ngoài đi tản bộ, cả sân tuyết trống trải, Vân Niệm đang nghiêm túc chỉ huy Chu Hành Nghiên điều chỉnh hướng đầu cho người tuyết.

Chu Hành Nghiên nhận lệnh mà làm, chỉ sợ làm không vừa ý tiểu thiếu gia ở đâu đó, làm tiểu thiếu gia không nhịn được mà tự mình ra trận.

Nhưng dù vậy, đôi tay kia v đỏ lên.ẫn bị lạnh đỏ bừng lên

Vân Niệm ngại bao tay vướng víu, ném sang một bên, nhặt một nắm tuyết lên lung tung xoa nhẹ vài cái, vòng đến sau lưng Chu Hành Nghiên, ném mạnh rồi bỏ chạy.

Chu Hành Nghiên dựa theo ý Vân Niệm làm một đôi mắt thật đẹp cho người tuyết, ghi nhớ mục đích chơi cùng của mình, cũng nắm một nắm tuyết nhỏ, chuẩn bị ném lại.

Mới vừa quay người lại, bóng dáng đã chạy xa kia bỗng nhiên dừng lại, ngã vào nền tuyết trống.

Chu Hành Nghiên kinh hãi, bị dọa toát mồ hôi lạnh, bỏ qua quả cầu tuyết kia, lao về phía bóng người nằm ngửa trên mặt tuyết phía xa kia, một bước nông một bước sâu, dẫm ra hàng loạt dấu chân lộn xộn trên tuyết.

Trong tòa lầu đối diện có người nhìn từ cửa sổ xuống, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Tiến lại gần, Chu Hành Nghiên nhìn lồng ngực phập phồng của Vân Niệm, hơi nóng từ mũi thở ra hóa thành màn sương trắng, tuy rằng nhắm mắt lại, nhưng khóe miệng hiện ra ý cười thoải mái.

Nhận thấy Chu Hành Nghiên đã tiến lại gần, Vân Niệm cũng không vội mở mắt, thong thả hô hấp.

Chu Hành Nghiên nhìn một màn kỳ quái này, sửng sốt, nhưng không còn luống cuống như trước.

Sau một lúc, Vân tiểu thiếu gia trên tuyết mới chịu mở mắt ra, cảm thán: “Thì ra ngủ trên tuyết là loại cảm giác như này.” Dừng một chút, lại nói: “Cảm giác cũng chẳng ra sao.”

Chu Hành Nghiên duỗi tay, muốn kéo cậu lên, “Nếu chẳng ra sao, cũng đừng dọa người.”

Vân Niệm đưa tay cho anh, sau đó ngược lại nắm lấy tay anh, dùng sức kéo mạnh.

Chu Hành Nghiên lại không bị kéo ngã xuống đất như tưởng tượng, không chút sứt mẻ, có chút rầu rĩ nhìn cậu, sau đó nằm xuống song song bên người cậu, trong miệng không quên khuyên nhủ: “Đã chơi rất lâu rồi.”

Vân Niệm trở mình, khóa ngồi trên người anh, nói: “Vậy được rồi, anh ôm tôi về đi.”

Chu Hành Nghiên dùng tư thế này bế cậu lên, vững vàng dọc theo đường cũ quay về.

Ở bệnh viện đến ngày thứ tư, Vân Niệm nghênh đón sinh nhật tuổi 16.

Trước khi xuyên vào thế giới này, cậu rất cố gắng, cũng rất cẩn thận, nhưng vẫn không thể sống qua 16 tuổi.

Mà trong sách, cậu may mắn hơn chính mình trước khi xuyên một chút, hắn so xuyên tiến vào trước kia chính mình may mắn một chút, vừa vặn chết vào ngày đầu tiên tuổi 16, ngủ một giấc không tỉnh lại nữa.

Nhân vật chính Chu Hành Nghiên bị ức hiếp mấy tháng nay rốt cuộc cũng được giải thoát, rời khỏi Vân gia đầy sỉ nhục, mở ra cuộc đời lóa mắt thuộc về vai chính.

Sáng hôm nay, Vân tiểu thiếu gia mở mắt ra, vẫn như thường lệ mặt không đổi sắc mà sai sử Chu Hành Nghiên bưng trà rót nước cho mình, bởi vì lúc lau mặt tay Chu Hành Nghiên quá lạnh, còn gắt gỏng một hồi, trách anh không thể làm tốt được việc gì.

Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân đi vào phòng bệnh, liền nghe tiếng thở phi phì của Vân Niệm, ngay sau đó nhìn thấy dấu răng trên cổ Chu Hành Nghiên.

Hai người đỏ mặt đối diện Chu Hành Nghiên, nhưng thấy Vân Niệm như vậy, đánh không được mắng cũng không xong, Vân Mạnh Tề dứt khoát ôm Vân Niệm đang bốc hỏa sang một bên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau