Chương 30: Sao anh lại rảnh rỗi như vậy a???
Edit: thauyn22 tại App Watt.pad.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Chu Hành Nghiên khôi phục lại dáng vẻ trầm ổn, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, đi làm bữa sáng cho Vân Niệm.
Vân Niệm còn đang ngủ nướng, dựa vào đầu giường nhận cuộc gọi video của Vân Mạnh Tề.
Vân Mạnh Tề trông thấy cậu đang ngáp, lo lắng nói: “Bé ngoan, tối hôm qua ngủ không ngon sao? Có phải lạ giường, không thích ứng được chỗ ở mới không?”
Vân Niệm gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, lạ giường nhưng thật ra không lạ giường, cũng không cảm thấy không thích ứng, nhưng xác thật ngủ không ngon, tối hôm qua mặc dù nhiều lần nhấn mạnh mình đã tắm rồi, nhưng Chu Hành Nghiên như con lừa bướng bỉnh ôm cậu vào phòng tắm một lần nữa tắm gội sạch sẽ, còn không cho cậu tự làm, nói là muốn làm tròn trách nhiệm anh trai mà chăm sóc cậu, nhốt cậu trong phòng tắm nửa ngày không cho đi.
Vân Niệm hoài nghi da mình đã bị rửa trôi một lớp.
Lúc sau lại ôm cậu vào trong ngực kêu lung tung “Bảo bảo” “Bé cưng”, làm thế nào cũng không buông, bị đè nặng ngủ cả đêm, đến sáng nay mới có vẻ khôi phục lại bình thường.
Vân Mạnh Tề mờ mịt hỏi: “Bé ngoan, gật đầu lại lắc đầu, là có ý gì?”
Vân Niệm hiện tại nghe thấy cái xưng hô này giữa mày liền nhảy loạn, ngăn cản ông: “Không được gọi con như vậy.”
Vân Mạnh Tề bất đắc dĩ cười một tiếng, tự nhiên mà nói sang chuyện khác: “Thế nào, có ngoan ngoãn không, có nghe lời anh không?”
Vân Niệm không đồng ý mà hỏi ngược lại: “Con đã là người trưởng thành rồi, vì sao còn phải nghe lời.”
“Vậy con và anh cùng chăm sóc lẫn nhau nhé, được không? Hằng ngày anh con thật sự rất bận, Niệm Niệm nếu đã là người lớn, cũng nên chăm sóc tốt cho anh trai.”
Vân Mạnh Tề đành phải nương theo lời cậu mà nói.
Vân tiểu thiếu gia kiêu căng dứt khoát từ chối: “Con sẽ không chăm sóc người khác.”
Vân Mạnh Tề cố tình không nghe ra ý từ chối trong lời nói, cười nói: “Anh thích làm cái gì, con đi phối hợp, như vậy không phải được rồi sao.”
Vân Niệm thầm nghĩ Chu Hành Nghiên uống say giống chó mà ngửi loạn trên người mình, ôm cậu không buông, còn véo cậu, như vậy còn muốn cậu phối hợp sao.
Vẻ mặt cậu có chút nghiêm trọng tự hỏi vấn đề này, Vân Mạnh Tề cho rằng lời mình nói khiến cậu bất mãn, nhìn nhìn hoàn cảnh bên phía cậu, có chút ngoài ý muốn: “Bé ngoan, gần đây còn bắt đầu nghiên cứu đầu tư sao, những thứ kia rất tốn công sức, đừng làm mình quá mệt mõi.”
Vân Niệm quay mặt lại, trên đầu giường ngẫu nhiên đặt một quyển sách đầu tư đọc được một nửa, dùng một quyển sách khác đè lên.
Cậu nhớ ra mình vẫn còn nằm trên giường Chu Hành Nghiên, bình tĩnh đem camera điện thoại dời đi, đánh trống lảng “Ba đừng quan tâm nhiều quá, ba ba, còn đã là người lớn rồi.”
Vân Niệm lần nữa nhấn mạnh cậu đã là người lớn, trên mặt viết rõ không muốn bị quản.
Vân Mạnh Tề ở ngoài tầm tay với, cách màn hình di động cũng không thể làm gì được cậu, dong dài chốc lát, cũng cúp máy.
Điện thoại vừa tắt, Chu Hành Nghiên liền đẩy cửa vào, thấy Vân Niệm đang phát ngốc trên giường, trên người là bộ quần áo tối hôm qua tự tay anh mặc vào, lòng ngực dâng lên một luồng ấm áp, bước vài bước đi đến bên mép giường.
Vân Niệm lại bị anh bế lên, hơi kinh ngạc, nhưng thấy sắc mặt anh vẫn bình thường, đã không còn sự điên cuồng của tối hôm qua, lòng nhẹ đi, quen thói mà mở miệng ra lệnh: “Thả tôi xuống, tôi có thể tự mình đi.”
Chu Hành Nghiên thấy vẻ mặt kháng cự của cậu, giả vờ không phát hiện, bộ dáng vẫn ân cần nghiêm túc, nhẹ nhàng giải thích: “Giày của em còn ở bên ngoài.”
Tối hôm qua Vân Niệm là trực tiếp bị ôm vào phòng tắm, lúc sau lại bị ôm đến trên giường, toàn bộ quá trình không tìm được cơ hội cho chân tiếp xúc xuống mặt đất, giày đương nhiên cũng không có cơ hội mang.
Nghe Chu Hành Nghiên giải thích câu này, Vân Niệm nhất thời không biết nói gì, cam chịu hành vi của đối phương.
Chu Hành Nghiên ôm Vân tiểu thiếu gia đi ra từ phòng ngủ, đột nhiên hỏi: “Bảo bảo, sao người em lại căng cứng như thế, anh trai ôm không thoải mái sao?”
Anh bỗng nhiên lại dùng giọng điệu giống tối qua để nói chuyện, chỉ là biểu tình hiện tại thật sự quá đứng đắn, Vân Niệm ngẩng đầu, khó hiểu mà nhìn anh.
“Mang em đi xem phòng trước, được không?”
Chu Hành Nghiên cũng không chấp nhất vấn đề kia, cúi đầu liếc người trong lòng ngực, tiếp tục nghiêm túc nói.
Vân Niệm cũng không để ý, hơn nữa Chu Hành Nghiên vừa nói thì cũng đã đi về phía phòng ngủ.
Đã sắp qua một ngày một đêm, Vân Niệm lúc này mới nhìn thấy phòng mình.
Bên trong trải thảm mềm mại, nhưng Chu Hành Nghiên vẫn chưa thả cậu xuống, mà trực tiếp đặt cậu xuống giường.
Sau khi ngồi xong, Chu Hành Nghiên nửa ngồi xổm dưới giường, tập trung mang vớ vào cho cậu.
Không biết đã qua bao lâu, lại lần nữa nắm lấy cổ chân trắng như tuyết kia, cảm xúc mềm mại làm Chu Hành Nghiên luyến tiếc không muốn buông tay, Vân tiểu thiếu gia hiện tại khác trước kia, vừa không cho ôm, cũng không cho chạm vào, chỉ biết dùng cặp mắt xinh đẹp kia trừng người, giống như như vậy là có thể làm người lùi bước.
Bây giờ một đôi vớ, Chu Hành Nghiên mang gần mười lăm phút, mặc vào lại cởi, cởi lại mang vào, liên tục điều chỉnh như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Đôi mắt Vân Niệm trừng đến mệt, cuối cùng đành phải ngồi ở mép giường, ở trong phòng nhìn đông nhìn tây.
Chu Hành Nghiên thấy Vân Niệm ngoan ngoãn ngồi yên, vừa cảm thấy không giống như trước đạp lung tung trên người anh, cũng không nói chuyện với anh, mà để mặc anh bóp nắn, lại cảm thấy có đôi khi quá ngoan cũng không tốt lắm.
Vân Niệm nhìn những bức tranh treo trên tường, gan bàn chân bỗng nhiên bị cào một cái, ngứa đến nửa người dưới run lên, hoàn hồn nhìn chằm chằm người đang mang vớ cho mình Chu Hành Nghiên, trong mắt hiện lên sự không hài lòng.
Chu Hành Nghiên nói: “Xin lỗi, là tôi không cẩn thận.”
Vân Niệm rút chân về, cảm thấy sao anh càng ngày càng vụng về, nói: “Anh đừng làm nữa.”
Chu Hành Nghiên nắm cổ chân chặt một chút, thành khẩn nói: “Ngoan, xong ngay đây.”
Có cái bảo đảm này, quả thực nháy mắt liền linh hoạt lên, ba giây đã mang xong vớ.
Vân Niệm nghĩ nghĩ, ngồi trên giường, cùng anh ước pháp tam chương: “Chu Hành Nghiên, từ giờ trở đi, có hai việc anh phải nhớ kỹ.”
Chu Hành Nghiên vẫn giữ nguyên tư thế nửa ngồi xổm dưới giường, hơi ngẩng mặt lên nhìn cậu, một bên giúp cậu cài lại nút áo đã lỏng, một bên thuận miệng hỏi: “Hai việc gì?”
Vân Niệm xụ mặt nghiêm túc nói: “Thứ nhất, anh không được xen vào chuyện của tôi.”
Chu Hành Nghiên cúi đầu, trán nhẹ nhàng áp vào ngực cậu, thành kính lại ủy khuất mà giải thích cho mình: “Tôi làm sao dám.”
Vân Niệm thoáng hồi tưởng một chút, có vẻ là như vậy, Chu Hành Nghiên chưa từng giống Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề quản lý chặt cậu, càng sẽ không hạn chế cậu ra ngoài hoặc kết bạn. Đây cũng là nguyên nhân cậu đồng ý đến đây.
“Tốt, điểm này cho anh thông qua.” Vân tiểu thiếu gia khẽ gật đầu, nói tiếp, “Thứ hai, sau khi anh uống rượu không cho chạm vào tôi.”
Chu Hành Nghiên nửa quỳ xuống dưới, đôi tay từ sau lưng vòng qua, ôm cậu lại, ngẩng mặt nhìn cậu, biểu tình đang chờ đợi câu trả lời: “Vậy không uống rượu thì sao?”
Chu Hành Nghiên rất ít khi chạm vào rượu, dù có uống cũng sẽ không uống quá nhiều, tối hôm qua kỳ thật cũng không uống nhiều.
Vân Niệm bị hỏi như vậy làm cho bối rối, ngay cả Chu Hành Nghiên lại lần nữa dùng tư thế giống tối hôm qua ở mép giường ôm mình cậu cũng không ý thức được, trầm tư suy nghĩ chốc lát, nói: “Cần phải được tôi cho phép.”
Vân tiểu thiếu gia thường xuyên lười biếng, lại quen được nâng trong lòng bàn tay, từ nhỏ đến lớn được nuông chiều đến đường cũng không muốn tự đi, ở tuổi 18, nhưng đôi chân vẫn mềm mại, làn da vẫn non mịn như trẻ mới sinh.
Chỉ cần không uống rượu, Chu Hành Nghiên xử lý vẫn là rất thuận tay.
Chu Hành Nghiên cọ cọ trong lòng ngực cậu, lẩm bẩm thở dài một tiếng: “Bảo bảo, em như vậy mới ngoan.”
Vân Niệm không nghe rõ, dùng sức xoa nhẹ một phen trên đầu anh, nghi hoặc lại bất mãn nói: “Sao bây giờ anh lại dính người như vậy, còn dính hơn cả baba, mau tránh ra.”
Chu Hành Nghiên hít sâu một hơi, đương muốn buông cậu ra, trên mặt cũng biến thành bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Bởi vì đã lâu chưa gặp em.”
Vân Niệm suy nghĩ một chút, quyết định thông cảm cho anh lần này, “Vậy sao này đừng như vậy nữa.”
Chu Hành Nghiên không tỏ ý kiến, làm bộ lại muốn đi ôm cậu, “Đi ăn sáng đi.”
Vân Niệm trừng mắt anh: “Vừa mới nói với anh thế nào?”
Chu Hành Nghiên thu hồi tay, bộ dáng rất nghe lời, nói: “Được, em tự đi.”
Vân Niệm hơi hài lòng, cùng anh đi ăn bữa sáng.
Cách ngày tân sinh viên nhập học còn vài ngày, Vân Niệm không vội suy nghĩ chuyện trường học, ăn xong, buổi sáng lại cùng bạn bè đồng lứa nói chuyện phiếm, rất thoải mái vui vẻ.
Chu Hành Nghiên thỉnh thoảng đi ngang qua cậu, sau khi qua lại mấy lần, cậu nhịn không được hỏi: “Chu Hành Nghiên, sao anh lại rảnh rỗi như vậy a, công ty anh đóng cửa rồi hả?”
Đương nhiên cậu nói chuyện vô căn cứ, công ty Chu Hành Nghiên vừa mới đổi đến một tòa văn phòng lớn hơn, tối hôm qua lại bắt được một hạng mục lớn làm người thèm nhỏ dãi, chỉ trong hai năm kể từ khi thành lập đã trở thành sự hiện diện mà hầu hết mọi người đều khao khát trong những bữa tiệc rượu.
Bất quá, một ông chủ công ty đang có sự nghiệp như mặt trời giữa ban trưa lại rảnh rỗi như vậy, quả thật có chút không bình thường.
Chu Hành Nghiên dừng lại sau ghế sofa, rũ tay xuống, nắn nắn vành tai mềm mại của cậu, ân cần hỏi: “Niệm Niệm, không phải lần đầu tiên tới Chiêu Thành sao, nhân lúc trường còn chưa khai giảng, có muốn ra ngoài chơi không?”
Vân Niệm từ khi rời nhà, đương nhiên là có ý định này, chỉ là khi thật sự đến nơi này, bỗng nhiên không còn thấy sốt sắng nữa, dù sao Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân hiện tại không quản được cậu, cậu muốn khi nào đi ra ngoài chơi đều có thể.
“Sao cũng được, đều có thể.”
Cậu một bên nói chuyện phiếm với ai đó trên điện thoại, một bên lơ đãng lắc đầu vài cái, muốn tránh đi bàn tay duỗi đến từ phía sau kia.
Chu Hành Nghiên buông vành tai cậu ra, lòng bàn tay như gần như xa vuốt ve cổ và gò má, thuận miệng nói nói ra vài địa điểm du lịch nổi tiếng.
Cổ Vân Niệm ngưa ngứa, rụt đầu, vừa vặn kẹp ngón tay anh vào hõm cổ, lập tức bị nhột đến thân mình mềm nhũn, lăn trên sofa trốn đi.
Chu Hành Nghiên bình tĩnh nhìn dáng vẻ bị trêu chọc không chịu nổi của cậu, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, trong lòng cũng có chút ngứa ngáy.
Điện thoại vang lên cuộc gọi đến, Chu Hành Nghiên liếc nhìn tên rồi bắt máy.
Gọi điện thoại đến chính là bạn cùng phòng ký túc xá trước khi Chu Hành Nghiên dọn ra ngoài, khi vừa đến Chiêu Thành cùng nhau nhận một hạng mục ủy thác kỹ thuật từ công ty địa phương, dần dần thân nhau.
Đối phương ở trong điện thoại hỏi: “Tính toán thời gian, em trai tiểu mỹ nhân của cậu hẳn là đã chuyển đến rồi, còn không mang đến giới thiệu một chút sao? Còn có phải là anh em tốt cùng nhau làm giàu không hả?”
Chu Hành Nghiên vẫn không cách nào quen được với phong cách nói chuyện của bạn cùng phòng cũ, theo bản năng liếc mắt nhìn người trên sofa.
Vân Niệm đã ngừng cười từ lâu, nhưng giờ phút này vẫn giữ nguyên tư thế ngã nằm trên sofa, cuộn thân mình chơi di động, một cẳng chân thon dài thẳng tắp từ sofa rũ xuống, nhàn nhã lắc nhẹ.
Anh nói với người trong điện thoại: “Cậu chờ chút, tôi hỏi ý em ấy.”
Vân Niệm chẳng sao cả, một lời liền đồng ý, còn nói vừa lúc ra ngoài xem thử.
Chu Hành Nghiên dẫn cậu vào một nhà hàng đặc sản được bạn cùng phòng cũ Tống Huyền nhắc đến, gần trường học, mặt tiền cửa hàng không lớn nhưng trang hoàng rất đẹp không gian lịch sự tao nhã, nhìn ra được thẩm mỹ của ông chủ không tồi.
Trước kia đã tới vài lần, sau này vì Chu Hành Nghiên bận việc công ty, đã rất lâu rồi chưa đến.
Vân Niệm mới vừa đi tới cửa, đã bị một chàng trai trẻ có đôi mắt sâu, mũi cao, mái tóc hơi xoăn ngăn lại, người nọ cái gì cũng không nói, vừa lên tới liền vòng quanh Vân Niệm hai vòng.
Sau đó sờ cằm tấm tắc cảm thán: “Em trai, em còn đẹp hơn cả trong ảnh, không phải tiểu mỹ nhân, mà là đại mỹ nhân.”
Vân Niệm không chút hoang mang đánh giá hắn từ trên xuống dưới, hỏi: “Anh chính là Tống Huyền?”
Đối phương đắc ý vỗ vỗ ngực, “Không sai, đúng là tại hạ, tại hạ Tống Huyền.” Tiếp theo có chút nghiêm túc mà sửa lại cho đúng: “Nhưng em trai này, anh và anh của em là anh em, em trai y chính là em trai anh, em cũng phải cũng nên gọi một tiếng anh trai không hả*?”
(ở trên VN dùng là “ni” còn ở dưới TH nhắc đến là từ “gege”, ông này chắc là sẽ cây hài trong truyện:)))
Vân Niệm câu môi, trong lòng cảm thấy người này không biết xấu hổ.
Chu Hành Nghiên vừa đậu xe xong, liền nhìn thấy hai người trò chuyện, bạn cùng phòng cũ còn muốn đặt tay lên vai Vân Niệm.
Anh gần như lao cả người về trước kéo Vân Niệm sang bên cạnh mình, rời xa móng vuốt không biết phép tắc kia, mặt trầm xuống trừng mắt nhìn người đối diện.
Vân Niệm ở trong lòng ngực anh, đột nhiên thay đổi chủ ý, cười hì hì nói: “Anh Tống Huyền.” (đoạn này thì VN nghịch ngợm gọi là “gege”, nếu mấy bồ muốn thì mh sẽ sửa lại thành Tống Huyền ca nè,còn không mình sẽ dịch thuần Việt vậy nhe)
Ngày hôm sau tỉnh lại, Chu Hành Nghiên khôi phục lại dáng vẻ trầm ổn, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, đi làm bữa sáng cho Vân Niệm.
Vân Niệm còn đang ngủ nướng, dựa vào đầu giường nhận cuộc gọi video của Vân Mạnh Tề.
Vân Mạnh Tề trông thấy cậu đang ngáp, lo lắng nói: “Bé ngoan, tối hôm qua ngủ không ngon sao? Có phải lạ giường, không thích ứng được chỗ ở mới không?”
Vân Niệm gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, lạ giường nhưng thật ra không lạ giường, cũng không cảm thấy không thích ứng, nhưng xác thật ngủ không ngon, tối hôm qua mặc dù nhiều lần nhấn mạnh mình đã tắm rồi, nhưng Chu Hành Nghiên như con lừa bướng bỉnh ôm cậu vào phòng tắm một lần nữa tắm gội sạch sẽ, còn không cho cậu tự làm, nói là muốn làm tròn trách nhiệm anh trai mà chăm sóc cậu, nhốt cậu trong phòng tắm nửa ngày không cho đi.
Vân Niệm hoài nghi da mình đã bị rửa trôi một lớp.
Lúc sau lại ôm cậu vào trong ngực kêu lung tung “Bảo bảo” “Bé cưng”, làm thế nào cũng không buông, bị đè nặng ngủ cả đêm, đến sáng nay mới có vẻ khôi phục lại bình thường.
Vân Mạnh Tề mờ mịt hỏi: “Bé ngoan, gật đầu lại lắc đầu, là có ý gì?”
Vân Niệm hiện tại nghe thấy cái xưng hô này giữa mày liền nhảy loạn, ngăn cản ông: “Không được gọi con như vậy.”
Vân Mạnh Tề bất đắc dĩ cười một tiếng, tự nhiên mà nói sang chuyện khác: “Thế nào, có ngoan ngoãn không, có nghe lời anh không?”
Vân Niệm không đồng ý mà hỏi ngược lại: “Con đã là người trưởng thành rồi, vì sao còn phải nghe lời.”
“Vậy con và anh cùng chăm sóc lẫn nhau nhé, được không? Hằng ngày anh con thật sự rất bận, Niệm Niệm nếu đã là người lớn, cũng nên chăm sóc tốt cho anh trai.”
Vân Mạnh Tề đành phải nương theo lời cậu mà nói.
Vân tiểu thiếu gia kiêu căng dứt khoát từ chối: “Con sẽ không chăm sóc người khác.”
Vân Mạnh Tề cố tình không nghe ra ý từ chối trong lời nói, cười nói: “Anh thích làm cái gì, con đi phối hợp, như vậy không phải được rồi sao.”
Vân Niệm thầm nghĩ Chu Hành Nghiên uống say giống chó mà ngửi loạn trên người mình, ôm cậu không buông, còn véo cậu, như vậy còn muốn cậu phối hợp sao.
Vẻ mặt cậu có chút nghiêm trọng tự hỏi vấn đề này, Vân Mạnh Tề cho rằng lời mình nói khiến cậu bất mãn, nhìn nhìn hoàn cảnh bên phía cậu, có chút ngoài ý muốn: “Bé ngoan, gần đây còn bắt đầu nghiên cứu đầu tư sao, những thứ kia rất tốn công sức, đừng làm mình quá mệt mõi.”
Vân Niệm quay mặt lại, trên đầu giường ngẫu nhiên đặt một quyển sách đầu tư đọc được một nửa, dùng một quyển sách khác đè lên.
Cậu nhớ ra mình vẫn còn nằm trên giường Chu Hành Nghiên, bình tĩnh đem camera điện thoại dời đi, đánh trống lảng “Ba đừng quan tâm nhiều quá, ba ba, còn đã là người lớn rồi.”
Vân Niệm lần nữa nhấn mạnh cậu đã là người lớn, trên mặt viết rõ không muốn bị quản.
Vân Mạnh Tề ở ngoài tầm tay với, cách màn hình di động cũng không thể làm gì được cậu, dong dài chốc lát, cũng cúp máy.
Điện thoại vừa tắt, Chu Hành Nghiên liền đẩy cửa vào, thấy Vân Niệm đang phát ngốc trên giường, trên người là bộ quần áo tối hôm qua tự tay anh mặc vào, lòng ngực dâng lên một luồng ấm áp, bước vài bước đi đến bên mép giường.
Vân Niệm lại bị anh bế lên, hơi kinh ngạc, nhưng thấy sắc mặt anh vẫn bình thường, đã không còn sự điên cuồng của tối hôm qua, lòng nhẹ đi, quen thói mà mở miệng ra lệnh: “Thả tôi xuống, tôi có thể tự mình đi.”
Chu Hành Nghiên thấy vẻ mặt kháng cự của cậu, giả vờ không phát hiện, bộ dáng vẫn ân cần nghiêm túc, nhẹ nhàng giải thích: “Giày của em còn ở bên ngoài.”
Tối hôm qua Vân Niệm là trực tiếp bị ôm vào phòng tắm, lúc sau lại bị ôm đến trên giường, toàn bộ quá trình không tìm được cơ hội cho chân tiếp xúc xuống mặt đất, giày đương nhiên cũng không có cơ hội mang.
Nghe Chu Hành Nghiên giải thích câu này, Vân Niệm nhất thời không biết nói gì, cam chịu hành vi của đối phương.
Chu Hành Nghiên ôm Vân tiểu thiếu gia đi ra từ phòng ngủ, đột nhiên hỏi: “Bảo bảo, sao người em lại căng cứng như thế, anh trai ôm không thoải mái sao?”
Anh bỗng nhiên lại dùng giọng điệu giống tối qua để nói chuyện, chỉ là biểu tình hiện tại thật sự quá đứng đắn, Vân Niệm ngẩng đầu, khó hiểu mà nhìn anh.
“Mang em đi xem phòng trước, được không?”
Chu Hành Nghiên cũng không chấp nhất vấn đề kia, cúi đầu liếc người trong lòng ngực, tiếp tục nghiêm túc nói.
Vân Niệm cũng không để ý, hơn nữa Chu Hành Nghiên vừa nói thì cũng đã đi về phía phòng ngủ.
Đã sắp qua một ngày một đêm, Vân Niệm lúc này mới nhìn thấy phòng mình.
Bên trong trải thảm mềm mại, nhưng Chu Hành Nghiên vẫn chưa thả cậu xuống, mà trực tiếp đặt cậu xuống giường.
Sau khi ngồi xong, Chu Hành Nghiên nửa ngồi xổm dưới giường, tập trung mang vớ vào cho cậu.
Không biết đã qua bao lâu, lại lần nữa nắm lấy cổ chân trắng như tuyết kia, cảm xúc mềm mại làm Chu Hành Nghiên luyến tiếc không muốn buông tay, Vân tiểu thiếu gia hiện tại khác trước kia, vừa không cho ôm, cũng không cho chạm vào, chỉ biết dùng cặp mắt xinh đẹp kia trừng người, giống như như vậy là có thể làm người lùi bước.
Bây giờ một đôi vớ, Chu Hành Nghiên mang gần mười lăm phút, mặc vào lại cởi, cởi lại mang vào, liên tục điều chỉnh như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Đôi mắt Vân Niệm trừng đến mệt, cuối cùng đành phải ngồi ở mép giường, ở trong phòng nhìn đông nhìn tây.
Chu Hành Nghiên thấy Vân Niệm ngoan ngoãn ngồi yên, vừa cảm thấy không giống như trước đạp lung tung trên người anh, cũng không nói chuyện với anh, mà để mặc anh bóp nắn, lại cảm thấy có đôi khi quá ngoan cũng không tốt lắm.
Vân Niệm nhìn những bức tranh treo trên tường, gan bàn chân bỗng nhiên bị cào một cái, ngứa đến nửa người dưới run lên, hoàn hồn nhìn chằm chằm người đang mang vớ cho mình Chu Hành Nghiên, trong mắt hiện lên sự không hài lòng.
Chu Hành Nghiên nói: “Xin lỗi, là tôi không cẩn thận.”
Vân Niệm rút chân về, cảm thấy sao anh càng ngày càng vụng về, nói: “Anh đừng làm nữa.”
Chu Hành Nghiên nắm cổ chân chặt một chút, thành khẩn nói: “Ngoan, xong ngay đây.”
Có cái bảo đảm này, quả thực nháy mắt liền linh hoạt lên, ba giây đã mang xong vớ.
Vân Niệm nghĩ nghĩ, ngồi trên giường, cùng anh ước pháp tam chương: “Chu Hành Nghiên, từ giờ trở đi, có hai việc anh phải nhớ kỹ.”
Chu Hành Nghiên vẫn giữ nguyên tư thế nửa ngồi xổm dưới giường, hơi ngẩng mặt lên nhìn cậu, một bên giúp cậu cài lại nút áo đã lỏng, một bên thuận miệng hỏi: “Hai việc gì?”
Vân Niệm xụ mặt nghiêm túc nói: “Thứ nhất, anh không được xen vào chuyện của tôi.”
Chu Hành Nghiên cúi đầu, trán nhẹ nhàng áp vào ngực cậu, thành kính lại ủy khuất mà giải thích cho mình: “Tôi làm sao dám.”
Vân Niệm thoáng hồi tưởng một chút, có vẻ là như vậy, Chu Hành Nghiên chưa từng giống Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề quản lý chặt cậu, càng sẽ không hạn chế cậu ra ngoài hoặc kết bạn. Đây cũng là nguyên nhân cậu đồng ý đến đây.
“Tốt, điểm này cho anh thông qua.” Vân tiểu thiếu gia khẽ gật đầu, nói tiếp, “Thứ hai, sau khi anh uống rượu không cho chạm vào tôi.”
Chu Hành Nghiên nửa quỳ xuống dưới, đôi tay từ sau lưng vòng qua, ôm cậu lại, ngẩng mặt nhìn cậu, biểu tình đang chờ đợi câu trả lời: “Vậy không uống rượu thì sao?”
Chu Hành Nghiên rất ít khi chạm vào rượu, dù có uống cũng sẽ không uống quá nhiều, tối hôm qua kỳ thật cũng không uống nhiều.
Vân Niệm bị hỏi như vậy làm cho bối rối, ngay cả Chu Hành Nghiên lại lần nữa dùng tư thế giống tối hôm qua ở mép giường ôm mình cậu cũng không ý thức được, trầm tư suy nghĩ chốc lát, nói: “Cần phải được tôi cho phép.”
Vân tiểu thiếu gia thường xuyên lười biếng, lại quen được nâng trong lòng bàn tay, từ nhỏ đến lớn được nuông chiều đến đường cũng không muốn tự đi, ở tuổi 18, nhưng đôi chân vẫn mềm mại, làn da vẫn non mịn như trẻ mới sinh.
Chỉ cần không uống rượu, Chu Hành Nghiên xử lý vẫn là rất thuận tay.
Chu Hành Nghiên cọ cọ trong lòng ngực cậu, lẩm bẩm thở dài một tiếng: “Bảo bảo, em như vậy mới ngoan.”
Vân Niệm không nghe rõ, dùng sức xoa nhẹ một phen trên đầu anh, nghi hoặc lại bất mãn nói: “Sao bây giờ anh lại dính người như vậy, còn dính hơn cả baba, mau tránh ra.”
Chu Hành Nghiên hít sâu một hơi, đương muốn buông cậu ra, trên mặt cũng biến thành bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Bởi vì đã lâu chưa gặp em.”
Vân Niệm suy nghĩ một chút, quyết định thông cảm cho anh lần này, “Vậy sao này đừng như vậy nữa.”
Chu Hành Nghiên không tỏ ý kiến, làm bộ lại muốn đi ôm cậu, “Đi ăn sáng đi.”
Vân Niệm trừng mắt anh: “Vừa mới nói với anh thế nào?”
Chu Hành Nghiên thu hồi tay, bộ dáng rất nghe lời, nói: “Được, em tự đi.”
Vân Niệm hơi hài lòng, cùng anh đi ăn bữa sáng.
Cách ngày tân sinh viên nhập học còn vài ngày, Vân Niệm không vội suy nghĩ chuyện trường học, ăn xong, buổi sáng lại cùng bạn bè đồng lứa nói chuyện phiếm, rất thoải mái vui vẻ.
Chu Hành Nghiên thỉnh thoảng đi ngang qua cậu, sau khi qua lại mấy lần, cậu nhịn không được hỏi: “Chu Hành Nghiên, sao anh lại rảnh rỗi như vậy a, công ty anh đóng cửa rồi hả?”
Đương nhiên cậu nói chuyện vô căn cứ, công ty Chu Hành Nghiên vừa mới đổi đến một tòa văn phòng lớn hơn, tối hôm qua lại bắt được một hạng mục lớn làm người thèm nhỏ dãi, chỉ trong hai năm kể từ khi thành lập đã trở thành sự hiện diện mà hầu hết mọi người đều khao khát trong những bữa tiệc rượu.
Bất quá, một ông chủ công ty đang có sự nghiệp như mặt trời giữa ban trưa lại rảnh rỗi như vậy, quả thật có chút không bình thường.
Chu Hành Nghiên dừng lại sau ghế sofa, rũ tay xuống, nắn nắn vành tai mềm mại của cậu, ân cần hỏi: “Niệm Niệm, không phải lần đầu tiên tới Chiêu Thành sao, nhân lúc trường còn chưa khai giảng, có muốn ra ngoài chơi không?”
Vân Niệm từ khi rời nhà, đương nhiên là có ý định này, chỉ là khi thật sự đến nơi này, bỗng nhiên không còn thấy sốt sắng nữa, dù sao Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân hiện tại không quản được cậu, cậu muốn khi nào đi ra ngoài chơi đều có thể.
“Sao cũng được, đều có thể.”
Cậu một bên nói chuyện phiếm với ai đó trên điện thoại, một bên lơ đãng lắc đầu vài cái, muốn tránh đi bàn tay duỗi đến từ phía sau kia.
Chu Hành Nghiên buông vành tai cậu ra, lòng bàn tay như gần như xa vuốt ve cổ và gò má, thuận miệng nói nói ra vài địa điểm du lịch nổi tiếng.
Cổ Vân Niệm ngưa ngứa, rụt đầu, vừa vặn kẹp ngón tay anh vào hõm cổ, lập tức bị nhột đến thân mình mềm nhũn, lăn trên sofa trốn đi.
Chu Hành Nghiên bình tĩnh nhìn dáng vẻ bị trêu chọc không chịu nổi của cậu, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, trong lòng cũng có chút ngứa ngáy.
Điện thoại vang lên cuộc gọi đến, Chu Hành Nghiên liếc nhìn tên rồi bắt máy.
Gọi điện thoại đến chính là bạn cùng phòng ký túc xá trước khi Chu Hành Nghiên dọn ra ngoài, khi vừa đến Chiêu Thành cùng nhau nhận một hạng mục ủy thác kỹ thuật từ công ty địa phương, dần dần thân nhau.
Đối phương ở trong điện thoại hỏi: “Tính toán thời gian, em trai tiểu mỹ nhân của cậu hẳn là đã chuyển đến rồi, còn không mang đến giới thiệu một chút sao? Còn có phải là anh em tốt cùng nhau làm giàu không hả?”
Chu Hành Nghiên vẫn không cách nào quen được với phong cách nói chuyện của bạn cùng phòng cũ, theo bản năng liếc mắt nhìn người trên sofa.
Vân Niệm đã ngừng cười từ lâu, nhưng giờ phút này vẫn giữ nguyên tư thế ngã nằm trên sofa, cuộn thân mình chơi di động, một cẳng chân thon dài thẳng tắp từ sofa rũ xuống, nhàn nhã lắc nhẹ.
Anh nói với người trong điện thoại: “Cậu chờ chút, tôi hỏi ý em ấy.”
Vân Niệm chẳng sao cả, một lời liền đồng ý, còn nói vừa lúc ra ngoài xem thử.
Chu Hành Nghiên dẫn cậu vào một nhà hàng đặc sản được bạn cùng phòng cũ Tống Huyền nhắc đến, gần trường học, mặt tiền cửa hàng không lớn nhưng trang hoàng rất đẹp không gian lịch sự tao nhã, nhìn ra được thẩm mỹ của ông chủ không tồi.
Trước kia đã tới vài lần, sau này vì Chu Hành Nghiên bận việc công ty, đã rất lâu rồi chưa đến.
Vân Niệm mới vừa đi tới cửa, đã bị một chàng trai trẻ có đôi mắt sâu, mũi cao, mái tóc hơi xoăn ngăn lại, người nọ cái gì cũng không nói, vừa lên tới liền vòng quanh Vân Niệm hai vòng.
Sau đó sờ cằm tấm tắc cảm thán: “Em trai, em còn đẹp hơn cả trong ảnh, không phải tiểu mỹ nhân, mà là đại mỹ nhân.”
Vân Niệm không chút hoang mang đánh giá hắn từ trên xuống dưới, hỏi: “Anh chính là Tống Huyền?”
Đối phương đắc ý vỗ vỗ ngực, “Không sai, đúng là tại hạ, tại hạ Tống Huyền.” Tiếp theo có chút nghiêm túc mà sửa lại cho đúng: “Nhưng em trai này, anh và anh của em là anh em, em trai y chính là em trai anh, em cũng phải cũng nên gọi một tiếng anh trai không hả*?”
(ở trên VN dùng là “ni” còn ở dưới TH nhắc đến là từ “gege”, ông này chắc là sẽ cây hài trong truyện:)))
Vân Niệm câu môi, trong lòng cảm thấy người này không biết xấu hổ.
Chu Hành Nghiên vừa đậu xe xong, liền nhìn thấy hai người trò chuyện, bạn cùng phòng cũ còn muốn đặt tay lên vai Vân Niệm.
Anh gần như lao cả người về trước kéo Vân Niệm sang bên cạnh mình, rời xa móng vuốt không biết phép tắc kia, mặt trầm xuống trừng mắt nhìn người đối diện.
Vân Niệm ở trong lòng ngực anh, đột nhiên thay đổi chủ ý, cười hì hì nói: “Anh Tống Huyền.” (đoạn này thì VN nghịch ngợm gọi là “gege”, nếu mấy bồ muốn thì mh sẽ sửa lại thành Tống Huyền ca nè,còn không mình sẽ dịch thuần Việt vậy nhe)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất