Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân
Chương 102
Biểu cảm lạnh lẽo của Thương Quân Lẫm cứ thế mà khựng lại.
"Ha ha ha," Thẩm Úc thấy rất buồn cười, một tay y nắm lấy tay của Thương Quân Lẫm, "Nếu bệ hạ thấy không yên lòng thì cứ đi cùng ta là được, hay là nói bệ hạ không muốn ta gặp......"
"Trẫm đi cùng ngươi," Thương Quân Lẫm không đợi Thẩm Úc nói xong mà đã ngắt lời y, lòng bàn tay hắn vuốt ve phần da thịt non mịn ở dưới cằm Thẩm Úc, "Nếu A Úc đã chính miệng thừa nhận quan hệ của chúng ta rồi thì ta thân là tướng công, nên đi cùng thê tử."
Thẩm Úc thấy đã dỗ được người liền nhẹ nhàng thở ra, chỉ là còn chưa kịp đợi y thả lỏng thì nam nhân đã đè y xuống dưới thân.
"Nếu đã là phu thê thì có phải A Úc nên thực hiện chút nghĩa vụ của phu thê hay không?"
Lời thì thầm biến mất ở bên môi.
Hơi thở của nam nhân quét tới, Thẩm Úc còn chưa kịp phản ứng thì đã bị vây lấy, trên môi là cảm giác ấm nóng, cằm cũng bị một bàn tay to lớn giữ chặt, không thể tránh thoát.
Thẩm Úc không hề có sức chống cự, y bị nam nhân giữ chặt trong ngực rồi hôn lên.
Nụ hôn của nam nhân ngang ngược và đầy sự mạnh mẽ, nó mang theo một khí thế thẳng bước không lùi, quyết tâm
công chiếm mọi không gian ở bên trong, dưới sự tiến công mãnh liệt của nam nhân, quân lính của Thẩm Úc dần tan rã.
Tiếng nước rất nhỏ vang lên trong không gian bị bịt kín, vật liệu may mặc cọ xát vào nhau phát ra âm thanh "sột soạt", trang phục màu đen hoà vào tầng áo xanh lam, chúng đan chéo lại thành một mảnh, chẳng phân biệt ngươi ta.
Không biết cằm của Thẩm Úc đã được Thương Quân Lẫm buông ra từ lúc nào, một tay Thương Quân Lẫm ôm lấy vòng eo mềm dẻo của Thẩm Úc, một tay khác giữ ở sau đầu y, đè chặt người trong lồng ngực.
Lúc làm loại chuyện này, Thương Quân Lẫm sẽ giữ sự ngang ngược của trước đây.
Thẩm Úc khép hai mắt lại, mọi cảm quan của y đều đang tập trung ở trên môi, cánh môi bị mút vào và cọ xát, khoang miệng y bị chiếm lấy, dưới sự càn quét tựa mưa rền gió dữ ấy, y chỉ có thể thuận theo từng động tác của nam nhân.
Một nụ hôn kết thúc.
Thương Quân Lẫm vẫn không chịu buông người trong lồng ngực ra, cánh môi hắn vẫn dán vào người Thẩm Úc, nhẹ nhàng đụng vào y như đang trấn an.
Thẩm Úc sắp không thở nổi, khóe mắt y nhiễm sắc đỏ, môi y cũng đỏ như bôi son, phía trên nó còn lấp lánh ánh nước.
Ánh mắt Thương Quân Lẫm dần u tối hơn, hắn muốn hôn tiếp, nhưng lại chỉ có thể hôn lên tay của Thẩm Úc.
Hắn không vui nên đã khẽ cắn vào lòng bàn tay của Thẩm Úc: "A Úc?"
"Nếu hôn tiếp nữa thì lát nữa ta sẽ không thể gặp người nữa đâu." Giọng nói của Thẩm Úc chất chứa sự rầu rĩ.
"Cứ trực tiếp trở về cung là được."
Thẩm Úc lắc đầu, thái độ đầy kiên quyết, trò cười gì vậy, nếu cứ trở về như vậy thì chẳng phải y chẳng khác nào chú dê rơi vào miệng cọp sao, lại muốn để Thương Quân Lẫm nghịch đến nửa đêm sao?
Thương Quân Lẫm không thể thắng được y nên đành từ bỏ ý định tiếp tục, hắn thơm lên má Thẩm Úc hai cái thật mạnh rồi mới chịu buông y ra.
Trong khoảng thời gian kế tiếp, Thẩm Úc sửa sang lại quần áo của mình một chút, chờ đến lúc khôi phục lại hầu hết mọi thứ thì cũng là lúc đi đến Nghênh Tinh Lâu.
Lúc này, ngoại trừ việc trên miệng có hơi hồng ra thì trên mặt Thẩm Úc đã không còn bất cứ thứ gì khác thường.
Hai người đi vào Nghênh Tinh Lâu, bồi bàn thấy thế liền nhiệt tình chào đón: "Mời hai vị vào bên trong, hai vị muốn ngồi ở đại sảnh hay là phòng riêng?"
"Phòng riêng." Thương Quân Lẫm nói.
"Được ạ, mời hai vị đi theo tiểu nhân."
Nghênh Tinh Lâu đang rất náo nhiệt, trong đại sảnh có rất nhiều người ngồi, hiện tại đã không còn trang trí theo phong cách thanh nhã như lúc còn mở khoa cử nữa, cả Nghênh Tinh Lâu đèn đuốc sáng trưng, trông rất huy hoàng và tráng lệ, khác đến mức gần như không thể nhận ra cả hai là một nữa.
Lên lầu hai, thi thoảng sẽ nghe thấy tiếng đàn, sáo truyền tới từ những căn phòng khác.
"Nghênh Tinh Lâu còn làm thêm thứ khác sao?" Thẩm Úc dừng chân hỏi.
"Ngài đang nói đến tiếng đàn và sáo sao? Này không phải người của chúng ta đâu, có một vài vị khách thường mang những nữ tử biết nhảy múa và đàn sáo đến để góp vui."
Thẩm Úc nhàn nhạt "Ừm" một tiếng rồi đổi đề tài, "Nơi này của các ngươi thật khác với trước đây."
"Trước đây mà ngài nói đến chắc là trong kì khoa cử đúng không, đó là do ông chủ của chúng ta cố ý phân phó, cứ mỗi ba năm sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho những người vào kinh học tập, còn lại hầu hết thời gian sẽ buôn bán giống như ngày thường."
"Quả thật ông chủ của các ngươi là một người rất tài năng."
Bồi bàn dẫn hai người đến phòng riêng, Thẩm Úc như ngựa quen đường cũ chọn đồ ăn, "Gần đây nơi này của các ngươi có điểm tâm gì mới không?"
"Cũng không giấu giếm quý vị, vừa lúc gần đây trong lâu có thêm một vài loại mới." Bồi bàn bắt đầu không ngừng giới thiệu các loại mới.
Thẩm Úc chọn ra mấy món có cái tên dễ nghe.
"Quả nhiên, ngày thường cửa hàng này thường tiếp đón quan lớn hoặc quý nhân." Sau khi bồi bàn rời đi, Thẩm Úc cảm thán.
Mỗi món ăn đều có giá cao gấp mấy lần so với lần trước bọn họ tới.
"Nếu vẫn giống như lúc trước thì cửa hàng này sẽ không thể mở tiếp, A Úc có muốn uống nước không?"
Thẩm Úc gật đầu, y cũng có hơi khát nước.
Thương Quân Lẫm cầm ấm trà trên bàn lên rồi rót cho mỗi người một ly.
Không để bọn họ chờ lâu, rất nhanh đồ ăn đã được đưa lên hết, đồ được đưa lên cuối cùng là các loại điểm tâm ngọt Thẩm Úc chọn.
Thịt quả được cắt thành từng miếng nhỏ, chúng được trộn trong sữa bò, bên trong chúng có những khối băng khoảng chừng một ngón tay, trông cũng không khác nhiều so với món Thẩm Úc đã được ăn ở Ngọc Chương Cung.
Thẩm Úc lấy muỗng lên rồi đảo đảo: "Đây là món gì?"
"Vị khách này thật sự rất có mắt nhìn đấy, đây là cách làm được truyền từ trong cung ra, mùa hè mà được ăn nó thì không có gì tốt hơn, đây cũng là loại đồ ngọt được bán chạy nhất trong lâu."
Thẩm Úc múc một muỗng vào trong miệng, không biết bọn họ đã dùng biện pháp gì mà sữa bò lại không còn mùi tanh nữa, chỉ còn lại sự ngọt lành, thịt quả tươi ngon nhiều nước, hơn nữa lại kết hợp với sự mát lạnh của băng, trong mùa hè nóng bức mà được ăn một chén thế này thì quả thật là một loại hưởng thụ.
Thẩm Úc thử xong liền nhìn về phía một chén khác, trong chén kia cũng có bỏ băng, chỉ là thịt quả được cắt nát hơn và không phải trộn với sữa bò mà lại trộn với một chất lỏng trong suốt giống như nước.
Bồi bàn nhìn theo tầm mắt của Thẩm Úc rồi giới thiệu: "Thứ ở bên trong là rượu trái cây, hai vị cứ yên tâm, loại này ai uống cũng không say, trẻ con cũng có thể uống chúng."
"Lại nói tiếp, cái này cũng là nhờ triều đình thống nhất giá bán băng, hơn nữa giá cũng thấp nữa, nếu không thấp như thế thì người dân bình thường cũng sẽ không được dùng băng, càng đừng nói đến đồ ngọt được làm từ băng nữa."
Băng mà triều đình bán cũng được chia làm hai loại, một loại là loại bình thường mọi người thường dùng để hạ nhiệt độ, giá cũng thấp hơn, một loại khác là dùng để ăn, giá cũng cao hơn một ít. Nhưng nếu người thường cố gắng chút thì cũng mua được, không giống như trước kia, đắt đến nỗi mới chỉ nhìn thôi mà đã thấy sợ.
Thương Quân Lẫm và Thẩm Úc đều không thích có người hầu hạ nên đợi đồ ăn dâng lên hết thì cũng bảo bồi bàn rời đi.
Các món ăn của Nghênh Tinh Lâu toàn vẹn về màu sắc lẫn mùi hương, mùi hương mê hoặc người ta bay đến nhưng Thẩm Úc lại không dành nhiều tâm tư cho chúng mà lại dồn ánh mắt vào cái chén nhỏ kia.
Đó chính là chén rượu trái cây ướp băng vừa nãy bồi bàn đã nói.
Thẩm Úc đã thèm rượu từ lâu nhưng vì Thương Quân Lẫm quản quá nghiêm khắc nên hắn đã nói không cho uống thì sẽ không cho y chạm vào dù chỉ một chút, cuối cùng cơ hội tốt đã ở ngay trước mắt, Thẩm Úc gấp gáp đến nỗi không thể chờ thêm, y tự bưng chén nhỏ đến trước mặt mình.
"Ta chỉ nếm thử một ngụm."
Cái muỗng bỏ vào trong miệng, nhưng nó đã làm Thẩm Úc thấy hơi thất vọng, nó chỉ có mùi rượu nhạt nhoà, hoàn toàn không giống với tưởng tượng của y.
Thẩm Úc tuỳ ý uống thêm hai ngụm liền thấy không còn hứng thú nữa, y vẫn thích chén có bỏ thêm sữa bò kia hơn, nó ngọt hơn một chút.
Thương Quân Lẫm nhìn thấy liền cảm thấy buồn cười, hắn bưng cái chén Thẩm Úc uống được hai ngụm kia lên uống thử.
"Bệ hạ cảm thấy như thế nào?" Thẩm Úc chống cằm nhìn hắn, "Có phải nó chỉ có mùi rượu nhạt nhoà thôi không?"
"A Úc muốn uống rượu sao?" Thương Quân Lẫm cùng ăn cùng ở với Thẩm Úc, bởi vì muốn tốt cho thân thể của Thẩm Úc nên hắn không cho y uống rượu, vì vậy lâu rồi hắn cũng không uống rượu.
Thẩm Úc gật gật đầu, đầu lưỡi y lướt qua môi dưới, liếm đi phần sữa bò dính lên nó.
Hình ảnh nào đó hiện lên ở trong đầu Thương Quân Lẫm, con ngươi của hắn bắt đầu quay cuồng, Thẩm Úc còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người kéo vào trong lồng ngực rồi mạnh mẽ hôn lên.
Nụ hôn của Thương Quân Lẫm không bao giờ dính dáng đến hai chữ dịu dàng, nó tựa như một con mãnh thú đang tuần tra lãnh địa, mỗi một hành động đều mang theo khí thế không cho phép ai từ chối.
Nụ hôn này rất sâu.
Như là nụ hôn đánh dấu lãnh địa của hắn, mỗi một chỗ đều không được buông tha, hôn một cách sâu đậm.
Đầu lưỡi của Thẩm Úc đã tê dại, ngón tay y gần như không có chút sức lực nào nhưng vẫn nắm lấy quần áo trên bả vai của nam nhân.
Thật lâu sau, Thương Quân Lẫm mới buông Thẩm Úc ra, nhưng môi hắn vẫn lưu luyến mặt y thêm một lát nữa.
Thẩm Úc dựa vào cánh tay của Thương Quân Lẫm, y đờ đẫn thêm một lúc lâu mới thôi.
"Bệ hạ, ngài làm sao vậy?" Thẩm Úc thở hổn hển hỏi.
Ngón tay của Thương Quân Lẫm xoa lên môi của Thẩm Úc, hắn nhẹ nhàng ấn lên nó rồi hỏi một đằng trả lời một nẻo:"Môi của A Úc thật mềm."
Thẩm Úc:???
Thương Quân Lẫm không nói chuyện nữa, hắn sửa sang lại quần áo cho Thẩm Úc rồi mới nói, "Đã khuya rồi, trở về cung thôi."
Bên ngoài, trời đã tối, ở Đại Hoàn có lệnh cấm đi lại ban đêm nên nếu ở lại thêm một lát nữa thì sẽ không thể đi lại.
Phía Phương đại nhân vẫn luôn giữ vững mối liên hệ với triều đình, đi qua huyện Vân sẽ đến phần đất đai của Túc Bắc, lúc này tình huống cũng dần tồi tệ hơn.
Vì muốn đảm bảo việc tới Túc Bắc nhanh hơn nên Phương đại nhân và những người khác đã chọn ra con đường ngắn nhất, trên đường có đại quân đi theo nên cũng không cần lo việc bị sơn tặc chặn đường, cho dù đã làm như vậy nhưng lúc sắp tới Túc Bắc bọn họ vẫn bị đánh lén.
Dù không có quá nhiều thương vong nhưng đồ để cứu tế đã bị cướp đi một ít.
Trên đại điện, không khí đầy áp lực.
Thương Quân Lẫm ngồi ở trên ngai vàng rồi lạnh lùng nhìn xuống phía dưới.
"Các vị đại thần có ý kiến gì về chuyện xảy ra lần này không?"
"Thần cho rằng cần phải tra rõ việc này!" Thừa tướng là người thứ nhất đứng ra.
"Thần tán thành ý kiến này!"
Có người thứ nhất đứng ra, các đại thần khác cũng lục tục đứng ra.
"Vậy việc này sẽ giao cho thừa tướng xử lý."
Trở lại Ngọc Chương Cung, việc đầu tiên Thương Quân Lẫm làm là ôm Thẩm Úc vào lồng ngực.
Thẩm Úc cảm nhận được sự kì lạ của nam nhân liền vỗ vào phía sau lưng hắn: "Bệ hạ, làm sao vậy?"
"Đám Phương Quân đã gặp phải bọn cướp."
Động tác của Thẩm Úc hơi khựng lại: "Nơi nào mà lại có bọn cướp có lá gan lớn như vậy, dám động đến đồ cứu tế của triều đình sao?"
"Bọn họ bị tập kích ở huyện Vân, trẫm đã sai thừa tướng đi tra xét nhưng mà chỉ sợ chuyện này không đơn giản như vẻ ngoài của nó."
"Phương đại nhân và những người khác không có việc gì đúng không?"
"May mà trẫm đã sai người âm thầm dẫn người đi theo, nếu không có những người đó thì không chỉ thiệt hại từng đó thôi đâu." Trong mắt Thương Quân Lẫm chất chứa sự giá lạnh.
"Hiển nhiên những người này hiểu rất rõ sự sắp xếp của triều đình, chẳng qua việc triều đình sắp xếp người đi cứu tế là chuyện công khai, người biết cũng không ít, chỉ riêng chuyện này thôi thì cũng đã rất khó để xác định được ai là người đứng sau." Thẩm Úc sờ vào gáy của Thương Quân Lẫm, "Bệ hạ, uống miếng nước trước đã."
"A Úc đút cho trẫm." Thương Quân Lẫm dụi mặt vào mặt của Thẩm Úc.
"Bệ hạ buông ta ra trước đã."
Thương Quân Lẫm buông tay, Thẩm Úc đi đến bên cạnh bàn, rót một ly nước rồi lại đi đến, Thương Quân Lẫm không cầm lấy mà chỉ nhìn y, Thẩm Úc không còn cách nào khác đành nâng tay lên, đút vào miệng nam nhân.
Dùng tư thế này uống hết nước, Thương Quân Lẫm lấy cái ly trong tay Thẩm Úc rồi đặt qua một bên, một lần nữa kéo Thẩm Úc vào trong lồng ngực, mờ mịt nói: "Trẫm nghĩ mãi vẫn không ra, những thứ đó là đồ để cứu tế cho mấy trăm vạn dân của Túc Bắc, bọn họ đang chờ đồ tới để giữ mạng, vì sao mấy người đó lại muốn động đến nó chứ?"
"Bệ hạ không cần phải hiểu những người này đang nghĩ thế nào, tra ra rồi trực tiếp xử lí là được, không cần tốn nhiều miệng lưỡi."
"A Úc nói rất đúng, bọn họ chỉ cần biết bọn họ sẽ phải trả một cái giá lớn vì chính hành động của mình là được!"
"Thiếu đi một số thứ thì đám Phương đại nhân có còn đủ để cứu tế hay không?"
Thẩm Úc nghĩ đến điểm mấu chốt của vấn đề.
"Có thể chống đỡ được một thời gian ngắn nhưng phải nhanh chóng bổ sung lại những thứ bị thiếu, Hộ Bộ thượng thư đã bắt đầu gom góp." Nghĩ đến cái gì đó, Thương Quân Lẫm cười một chút, "Nếu nói ai là người có phản ứng lớn nhất khi nghe thấy tin này thì chính là Hộ Bộ thượng thư, lúc ấy ông ấy trực tiếp mắng bọn cướp ở trên triều, còn dọa sợ các đại thần khác nữa."
"Chắc bọn họ cũng không ngờ một người luôn luôn nhã nhặn và lễ độ như Hộ Bộ thượng thư còn có một mặt như vậy." Nghĩ đến hình ảnh kia, Thẩm Úc cũng không nhịn được cười.
Dạo này lười =•=, tuần tầm 3-4c nha mấy pà, không cố định lịch gì đâu:c
Tác giả có lời muốn nói: Có canh hai, cầu dinh dưỡng dịch
Cuối tháng dinh dưỡng dịch gặp qua kỳ, mau tới tưới tưới A Úc cùng bệ hạ đi ~
Cảm tạ ở 2021-08-3021:02:20~2021-08-3115:37:41 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: W đứa ở mỗi ngày không ngủ được 2 cái; ngân hà 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Bảy tháng 603 bình; thanh an 124 bình; tiểu dương không ăn cỏ bánh 112 bình; tạm vô 93 bình; cắn một ngụm quả táo 60 bình; 4704389755 bình; tạ liên, thương 懧 sum suê 40 bình; người tồn tại chính là vì sở vãn ninh 35 bình; tử sơ ゛, tiểu lục 30 bình; minh nguyệt cùng mời 24 bình; mộc hy, Tiểu Điềm Điềm nha ~, 4001392920 bình; tư về 18 bình; pi pi a 12 bình; một con quất bưởi yo, là quả quýt nha ~, gì quyết, thật hương tuy muộn nhưng tất đến, triều triều điềm điềm 10 bình; trăng lạnh tâm 9 bình; sơ vũ chưa nghỉ 8 bình; ngươi không xứng với "Xấu", Renaissa 7 bình; chuya, an trạch trạch ~, thụy thụy lão bà, Lạc thần 5 bình; thanh lệnh, bắc chi 2 bình; tây Phật, mưa bụi mê thần, 53813286, tím tím 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
"Ha ha ha," Thẩm Úc thấy rất buồn cười, một tay y nắm lấy tay của Thương Quân Lẫm, "Nếu bệ hạ thấy không yên lòng thì cứ đi cùng ta là được, hay là nói bệ hạ không muốn ta gặp......"
"Trẫm đi cùng ngươi," Thương Quân Lẫm không đợi Thẩm Úc nói xong mà đã ngắt lời y, lòng bàn tay hắn vuốt ve phần da thịt non mịn ở dưới cằm Thẩm Úc, "Nếu A Úc đã chính miệng thừa nhận quan hệ của chúng ta rồi thì ta thân là tướng công, nên đi cùng thê tử."
Thẩm Úc thấy đã dỗ được người liền nhẹ nhàng thở ra, chỉ là còn chưa kịp đợi y thả lỏng thì nam nhân đã đè y xuống dưới thân.
"Nếu đã là phu thê thì có phải A Úc nên thực hiện chút nghĩa vụ của phu thê hay không?"
Lời thì thầm biến mất ở bên môi.
Hơi thở của nam nhân quét tới, Thẩm Úc còn chưa kịp phản ứng thì đã bị vây lấy, trên môi là cảm giác ấm nóng, cằm cũng bị một bàn tay to lớn giữ chặt, không thể tránh thoát.
Thẩm Úc không hề có sức chống cự, y bị nam nhân giữ chặt trong ngực rồi hôn lên.
Nụ hôn của nam nhân ngang ngược và đầy sự mạnh mẽ, nó mang theo một khí thế thẳng bước không lùi, quyết tâm
công chiếm mọi không gian ở bên trong, dưới sự tiến công mãnh liệt của nam nhân, quân lính của Thẩm Úc dần tan rã.
Tiếng nước rất nhỏ vang lên trong không gian bị bịt kín, vật liệu may mặc cọ xát vào nhau phát ra âm thanh "sột soạt", trang phục màu đen hoà vào tầng áo xanh lam, chúng đan chéo lại thành một mảnh, chẳng phân biệt ngươi ta.
Không biết cằm của Thẩm Úc đã được Thương Quân Lẫm buông ra từ lúc nào, một tay Thương Quân Lẫm ôm lấy vòng eo mềm dẻo của Thẩm Úc, một tay khác giữ ở sau đầu y, đè chặt người trong lồng ngực.
Lúc làm loại chuyện này, Thương Quân Lẫm sẽ giữ sự ngang ngược của trước đây.
Thẩm Úc khép hai mắt lại, mọi cảm quan của y đều đang tập trung ở trên môi, cánh môi bị mút vào và cọ xát, khoang miệng y bị chiếm lấy, dưới sự càn quét tựa mưa rền gió dữ ấy, y chỉ có thể thuận theo từng động tác của nam nhân.
Một nụ hôn kết thúc.
Thương Quân Lẫm vẫn không chịu buông người trong lồng ngực ra, cánh môi hắn vẫn dán vào người Thẩm Úc, nhẹ nhàng đụng vào y như đang trấn an.
Thẩm Úc sắp không thở nổi, khóe mắt y nhiễm sắc đỏ, môi y cũng đỏ như bôi son, phía trên nó còn lấp lánh ánh nước.
Ánh mắt Thương Quân Lẫm dần u tối hơn, hắn muốn hôn tiếp, nhưng lại chỉ có thể hôn lên tay của Thẩm Úc.
Hắn không vui nên đã khẽ cắn vào lòng bàn tay của Thẩm Úc: "A Úc?"
"Nếu hôn tiếp nữa thì lát nữa ta sẽ không thể gặp người nữa đâu." Giọng nói của Thẩm Úc chất chứa sự rầu rĩ.
"Cứ trực tiếp trở về cung là được."
Thẩm Úc lắc đầu, thái độ đầy kiên quyết, trò cười gì vậy, nếu cứ trở về như vậy thì chẳng phải y chẳng khác nào chú dê rơi vào miệng cọp sao, lại muốn để Thương Quân Lẫm nghịch đến nửa đêm sao?
Thương Quân Lẫm không thể thắng được y nên đành từ bỏ ý định tiếp tục, hắn thơm lên má Thẩm Úc hai cái thật mạnh rồi mới chịu buông y ra.
Trong khoảng thời gian kế tiếp, Thẩm Úc sửa sang lại quần áo của mình một chút, chờ đến lúc khôi phục lại hầu hết mọi thứ thì cũng là lúc đi đến Nghênh Tinh Lâu.
Lúc này, ngoại trừ việc trên miệng có hơi hồng ra thì trên mặt Thẩm Úc đã không còn bất cứ thứ gì khác thường.
Hai người đi vào Nghênh Tinh Lâu, bồi bàn thấy thế liền nhiệt tình chào đón: "Mời hai vị vào bên trong, hai vị muốn ngồi ở đại sảnh hay là phòng riêng?"
"Phòng riêng." Thương Quân Lẫm nói.
"Được ạ, mời hai vị đi theo tiểu nhân."
Nghênh Tinh Lâu đang rất náo nhiệt, trong đại sảnh có rất nhiều người ngồi, hiện tại đã không còn trang trí theo phong cách thanh nhã như lúc còn mở khoa cử nữa, cả Nghênh Tinh Lâu đèn đuốc sáng trưng, trông rất huy hoàng và tráng lệ, khác đến mức gần như không thể nhận ra cả hai là một nữa.
Lên lầu hai, thi thoảng sẽ nghe thấy tiếng đàn, sáo truyền tới từ những căn phòng khác.
"Nghênh Tinh Lâu còn làm thêm thứ khác sao?" Thẩm Úc dừng chân hỏi.
"Ngài đang nói đến tiếng đàn và sáo sao? Này không phải người của chúng ta đâu, có một vài vị khách thường mang những nữ tử biết nhảy múa và đàn sáo đến để góp vui."
Thẩm Úc nhàn nhạt "Ừm" một tiếng rồi đổi đề tài, "Nơi này của các ngươi thật khác với trước đây."
"Trước đây mà ngài nói đến chắc là trong kì khoa cử đúng không, đó là do ông chủ của chúng ta cố ý phân phó, cứ mỗi ba năm sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho những người vào kinh học tập, còn lại hầu hết thời gian sẽ buôn bán giống như ngày thường."
"Quả thật ông chủ của các ngươi là một người rất tài năng."
Bồi bàn dẫn hai người đến phòng riêng, Thẩm Úc như ngựa quen đường cũ chọn đồ ăn, "Gần đây nơi này của các ngươi có điểm tâm gì mới không?"
"Cũng không giấu giếm quý vị, vừa lúc gần đây trong lâu có thêm một vài loại mới." Bồi bàn bắt đầu không ngừng giới thiệu các loại mới.
Thẩm Úc chọn ra mấy món có cái tên dễ nghe.
"Quả nhiên, ngày thường cửa hàng này thường tiếp đón quan lớn hoặc quý nhân." Sau khi bồi bàn rời đi, Thẩm Úc cảm thán.
Mỗi món ăn đều có giá cao gấp mấy lần so với lần trước bọn họ tới.
"Nếu vẫn giống như lúc trước thì cửa hàng này sẽ không thể mở tiếp, A Úc có muốn uống nước không?"
Thẩm Úc gật đầu, y cũng có hơi khát nước.
Thương Quân Lẫm cầm ấm trà trên bàn lên rồi rót cho mỗi người một ly.
Không để bọn họ chờ lâu, rất nhanh đồ ăn đã được đưa lên hết, đồ được đưa lên cuối cùng là các loại điểm tâm ngọt Thẩm Úc chọn.
Thịt quả được cắt thành từng miếng nhỏ, chúng được trộn trong sữa bò, bên trong chúng có những khối băng khoảng chừng một ngón tay, trông cũng không khác nhiều so với món Thẩm Úc đã được ăn ở Ngọc Chương Cung.
Thẩm Úc lấy muỗng lên rồi đảo đảo: "Đây là món gì?"
"Vị khách này thật sự rất có mắt nhìn đấy, đây là cách làm được truyền từ trong cung ra, mùa hè mà được ăn nó thì không có gì tốt hơn, đây cũng là loại đồ ngọt được bán chạy nhất trong lâu."
Thẩm Úc múc một muỗng vào trong miệng, không biết bọn họ đã dùng biện pháp gì mà sữa bò lại không còn mùi tanh nữa, chỉ còn lại sự ngọt lành, thịt quả tươi ngon nhiều nước, hơn nữa lại kết hợp với sự mát lạnh của băng, trong mùa hè nóng bức mà được ăn một chén thế này thì quả thật là một loại hưởng thụ.
Thẩm Úc thử xong liền nhìn về phía một chén khác, trong chén kia cũng có bỏ băng, chỉ là thịt quả được cắt nát hơn và không phải trộn với sữa bò mà lại trộn với một chất lỏng trong suốt giống như nước.
Bồi bàn nhìn theo tầm mắt của Thẩm Úc rồi giới thiệu: "Thứ ở bên trong là rượu trái cây, hai vị cứ yên tâm, loại này ai uống cũng không say, trẻ con cũng có thể uống chúng."
"Lại nói tiếp, cái này cũng là nhờ triều đình thống nhất giá bán băng, hơn nữa giá cũng thấp nữa, nếu không thấp như thế thì người dân bình thường cũng sẽ không được dùng băng, càng đừng nói đến đồ ngọt được làm từ băng nữa."
Băng mà triều đình bán cũng được chia làm hai loại, một loại là loại bình thường mọi người thường dùng để hạ nhiệt độ, giá cũng thấp hơn, một loại khác là dùng để ăn, giá cũng cao hơn một ít. Nhưng nếu người thường cố gắng chút thì cũng mua được, không giống như trước kia, đắt đến nỗi mới chỉ nhìn thôi mà đã thấy sợ.
Thương Quân Lẫm và Thẩm Úc đều không thích có người hầu hạ nên đợi đồ ăn dâng lên hết thì cũng bảo bồi bàn rời đi.
Các món ăn của Nghênh Tinh Lâu toàn vẹn về màu sắc lẫn mùi hương, mùi hương mê hoặc người ta bay đến nhưng Thẩm Úc lại không dành nhiều tâm tư cho chúng mà lại dồn ánh mắt vào cái chén nhỏ kia.
Đó chính là chén rượu trái cây ướp băng vừa nãy bồi bàn đã nói.
Thẩm Úc đã thèm rượu từ lâu nhưng vì Thương Quân Lẫm quản quá nghiêm khắc nên hắn đã nói không cho uống thì sẽ không cho y chạm vào dù chỉ một chút, cuối cùng cơ hội tốt đã ở ngay trước mắt, Thẩm Úc gấp gáp đến nỗi không thể chờ thêm, y tự bưng chén nhỏ đến trước mặt mình.
"Ta chỉ nếm thử một ngụm."
Cái muỗng bỏ vào trong miệng, nhưng nó đã làm Thẩm Úc thấy hơi thất vọng, nó chỉ có mùi rượu nhạt nhoà, hoàn toàn không giống với tưởng tượng của y.
Thẩm Úc tuỳ ý uống thêm hai ngụm liền thấy không còn hứng thú nữa, y vẫn thích chén có bỏ thêm sữa bò kia hơn, nó ngọt hơn một chút.
Thương Quân Lẫm nhìn thấy liền cảm thấy buồn cười, hắn bưng cái chén Thẩm Úc uống được hai ngụm kia lên uống thử.
"Bệ hạ cảm thấy như thế nào?" Thẩm Úc chống cằm nhìn hắn, "Có phải nó chỉ có mùi rượu nhạt nhoà thôi không?"
"A Úc muốn uống rượu sao?" Thương Quân Lẫm cùng ăn cùng ở với Thẩm Úc, bởi vì muốn tốt cho thân thể của Thẩm Úc nên hắn không cho y uống rượu, vì vậy lâu rồi hắn cũng không uống rượu.
Thẩm Úc gật gật đầu, đầu lưỡi y lướt qua môi dưới, liếm đi phần sữa bò dính lên nó.
Hình ảnh nào đó hiện lên ở trong đầu Thương Quân Lẫm, con ngươi của hắn bắt đầu quay cuồng, Thẩm Úc còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người kéo vào trong lồng ngực rồi mạnh mẽ hôn lên.
Nụ hôn của Thương Quân Lẫm không bao giờ dính dáng đến hai chữ dịu dàng, nó tựa như một con mãnh thú đang tuần tra lãnh địa, mỗi một hành động đều mang theo khí thế không cho phép ai từ chối.
Nụ hôn này rất sâu.
Như là nụ hôn đánh dấu lãnh địa của hắn, mỗi một chỗ đều không được buông tha, hôn một cách sâu đậm.
Đầu lưỡi của Thẩm Úc đã tê dại, ngón tay y gần như không có chút sức lực nào nhưng vẫn nắm lấy quần áo trên bả vai của nam nhân.
Thật lâu sau, Thương Quân Lẫm mới buông Thẩm Úc ra, nhưng môi hắn vẫn lưu luyến mặt y thêm một lát nữa.
Thẩm Úc dựa vào cánh tay của Thương Quân Lẫm, y đờ đẫn thêm một lúc lâu mới thôi.
"Bệ hạ, ngài làm sao vậy?" Thẩm Úc thở hổn hển hỏi.
Ngón tay của Thương Quân Lẫm xoa lên môi của Thẩm Úc, hắn nhẹ nhàng ấn lên nó rồi hỏi một đằng trả lời một nẻo:"Môi của A Úc thật mềm."
Thẩm Úc:???
Thương Quân Lẫm không nói chuyện nữa, hắn sửa sang lại quần áo cho Thẩm Úc rồi mới nói, "Đã khuya rồi, trở về cung thôi."
Bên ngoài, trời đã tối, ở Đại Hoàn có lệnh cấm đi lại ban đêm nên nếu ở lại thêm một lát nữa thì sẽ không thể đi lại.
Phía Phương đại nhân vẫn luôn giữ vững mối liên hệ với triều đình, đi qua huyện Vân sẽ đến phần đất đai của Túc Bắc, lúc này tình huống cũng dần tồi tệ hơn.
Vì muốn đảm bảo việc tới Túc Bắc nhanh hơn nên Phương đại nhân và những người khác đã chọn ra con đường ngắn nhất, trên đường có đại quân đi theo nên cũng không cần lo việc bị sơn tặc chặn đường, cho dù đã làm như vậy nhưng lúc sắp tới Túc Bắc bọn họ vẫn bị đánh lén.
Dù không có quá nhiều thương vong nhưng đồ để cứu tế đã bị cướp đi một ít.
Trên đại điện, không khí đầy áp lực.
Thương Quân Lẫm ngồi ở trên ngai vàng rồi lạnh lùng nhìn xuống phía dưới.
"Các vị đại thần có ý kiến gì về chuyện xảy ra lần này không?"
"Thần cho rằng cần phải tra rõ việc này!" Thừa tướng là người thứ nhất đứng ra.
"Thần tán thành ý kiến này!"
Có người thứ nhất đứng ra, các đại thần khác cũng lục tục đứng ra.
"Vậy việc này sẽ giao cho thừa tướng xử lý."
Trở lại Ngọc Chương Cung, việc đầu tiên Thương Quân Lẫm làm là ôm Thẩm Úc vào lồng ngực.
Thẩm Úc cảm nhận được sự kì lạ của nam nhân liền vỗ vào phía sau lưng hắn: "Bệ hạ, làm sao vậy?"
"Đám Phương Quân đã gặp phải bọn cướp."
Động tác của Thẩm Úc hơi khựng lại: "Nơi nào mà lại có bọn cướp có lá gan lớn như vậy, dám động đến đồ cứu tế của triều đình sao?"
"Bọn họ bị tập kích ở huyện Vân, trẫm đã sai thừa tướng đi tra xét nhưng mà chỉ sợ chuyện này không đơn giản như vẻ ngoài của nó."
"Phương đại nhân và những người khác không có việc gì đúng không?"
"May mà trẫm đã sai người âm thầm dẫn người đi theo, nếu không có những người đó thì không chỉ thiệt hại từng đó thôi đâu." Trong mắt Thương Quân Lẫm chất chứa sự giá lạnh.
"Hiển nhiên những người này hiểu rất rõ sự sắp xếp của triều đình, chẳng qua việc triều đình sắp xếp người đi cứu tế là chuyện công khai, người biết cũng không ít, chỉ riêng chuyện này thôi thì cũng đã rất khó để xác định được ai là người đứng sau." Thẩm Úc sờ vào gáy của Thương Quân Lẫm, "Bệ hạ, uống miếng nước trước đã."
"A Úc đút cho trẫm." Thương Quân Lẫm dụi mặt vào mặt của Thẩm Úc.
"Bệ hạ buông ta ra trước đã."
Thương Quân Lẫm buông tay, Thẩm Úc đi đến bên cạnh bàn, rót một ly nước rồi lại đi đến, Thương Quân Lẫm không cầm lấy mà chỉ nhìn y, Thẩm Úc không còn cách nào khác đành nâng tay lên, đút vào miệng nam nhân.
Dùng tư thế này uống hết nước, Thương Quân Lẫm lấy cái ly trong tay Thẩm Úc rồi đặt qua một bên, một lần nữa kéo Thẩm Úc vào trong lồng ngực, mờ mịt nói: "Trẫm nghĩ mãi vẫn không ra, những thứ đó là đồ để cứu tế cho mấy trăm vạn dân của Túc Bắc, bọn họ đang chờ đồ tới để giữ mạng, vì sao mấy người đó lại muốn động đến nó chứ?"
"Bệ hạ không cần phải hiểu những người này đang nghĩ thế nào, tra ra rồi trực tiếp xử lí là được, không cần tốn nhiều miệng lưỡi."
"A Úc nói rất đúng, bọn họ chỉ cần biết bọn họ sẽ phải trả một cái giá lớn vì chính hành động của mình là được!"
"Thiếu đi một số thứ thì đám Phương đại nhân có còn đủ để cứu tế hay không?"
Thẩm Úc nghĩ đến điểm mấu chốt của vấn đề.
"Có thể chống đỡ được một thời gian ngắn nhưng phải nhanh chóng bổ sung lại những thứ bị thiếu, Hộ Bộ thượng thư đã bắt đầu gom góp." Nghĩ đến cái gì đó, Thương Quân Lẫm cười một chút, "Nếu nói ai là người có phản ứng lớn nhất khi nghe thấy tin này thì chính là Hộ Bộ thượng thư, lúc ấy ông ấy trực tiếp mắng bọn cướp ở trên triều, còn dọa sợ các đại thần khác nữa."
"Chắc bọn họ cũng không ngờ một người luôn luôn nhã nhặn và lễ độ như Hộ Bộ thượng thư còn có một mặt như vậy." Nghĩ đến hình ảnh kia, Thẩm Úc cũng không nhịn được cười.
Dạo này lười =•=, tuần tầm 3-4c nha mấy pà, không cố định lịch gì đâu:c
Tác giả có lời muốn nói: Có canh hai, cầu dinh dưỡng dịch
Cuối tháng dinh dưỡng dịch gặp qua kỳ, mau tới tưới tưới A Úc cùng bệ hạ đi ~
Cảm tạ ở 2021-08-3021:02:20~2021-08-3115:37:41 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: W đứa ở mỗi ngày không ngủ được 2 cái; ngân hà 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Bảy tháng 603 bình; thanh an 124 bình; tiểu dương không ăn cỏ bánh 112 bình; tạm vô 93 bình; cắn một ngụm quả táo 60 bình; 4704389755 bình; tạ liên, thương 懧 sum suê 40 bình; người tồn tại chính là vì sở vãn ninh 35 bình; tử sơ ゛, tiểu lục 30 bình; minh nguyệt cùng mời 24 bình; mộc hy, Tiểu Điềm Điềm nha ~, 4001392920 bình; tư về 18 bình; pi pi a 12 bình; một con quất bưởi yo, là quả quýt nha ~, gì quyết, thật hương tuy muộn nhưng tất đến, triều triều điềm điềm 10 bình; trăng lạnh tâm 9 bình; sơ vũ chưa nghỉ 8 bình; ngươi không xứng với "Xấu", Renaissa 7 bình; chuya, an trạch trạch ~, thụy thụy lão bà, Lạc thần 5 bình; thanh lệnh, bắc chi 2 bình; tây Phật, mưa bụi mê thần, 53813286, tím tím 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất