Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân

Chương 103

Trước Sau
Tại huyện Vân.

Mọi người tạm thời dừng lại tại chỗ để nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại những thứ còn sót lại, Phương đại nhân cầm một bình nước đi đến phía bên kia.

Càng tới gần Túc Bắc lại càng có thể cảm nhận được sự nóng bức và khô hạn, huyện Vân rất gần Túc Bắc nên cũng phải chịu sự khô hạn đó. Mặt đất ở đây bị rạn nứt, hoa cỏ bên đường cũng rũ xuống đầy uể oải, dù có gió thổi tới thì cũng mang theo khí nóng.

Đứng cách đội đưa vật cứu tế không xa là một đội quân mặc trang phục bó sát như nhau, bọn họ đang ẩn mình trong bóng tối và trên mặt mỗi người đều được che chắn bằng những chiếc mặt nạ màu đen có hoa văn kì lạ, những chiếc mặt nạ đó đã che khuất nửa khuôn mặt của bọn họ.

Cũng nhờ những người này xuất hiện một cách bất ngờ nên bọn họ mới không bị tổn thất quá nặng nề.

Trước lúc xảy ra chuyện đó, chính Phương Quân cũng không biết rằng phía sau bọn họ còn có một đội ngũ như vậy.

Phương đại nhân đã dự đoán được chuyện chuyến đi này sẽ không thuận buồm xuôi gió nhưng ông cũng không ngờ lá gan của bọn họ lớn đến vậy, người bọn họ phái đến còn vừa đủ để áp chế bọn họ, quả thật chính Phương đại nhân cũng không dám thử nghĩ xem nếu bệ hạ không có biện pháp dự phòng thì hiện tại bọn họ sẽ rơi vào tình huống nào.

Vừa đi, Phương đại nhân vừa nhớ lại những chuyện xảy ra vào lúc đó.

Chuyện đó xảy ra vào lúc nửa đêm nên ngoại trừ những người gác đêm ra thì tất cả những người khác đều đã ngủ say, Phương đại nhân bị âm thanh của vũ khí phát ra khi chạm vào nhau làm cho bừng tỉnh, cấp dưới cũng nghe thấy những âm thanh đó nên đã vội đi đến để bảo vệ ông ở bên trong.

Mục đích của những người đó cũng rất rõ ràng, những người này đến vì đồ để cứu tế, bởi vậy nên những người đó cũng không dám dùng lửa. Trong quá trình chém giết, bọn họ cũng dần không địch lại những người đó, bắt đầu rơi vào thế yếu.

Mắt thấy lại sắp có thêm một chiếc xe chở đồ bị cướp mất, Phương đại nhân vội đoạt đi thanh đao của cấp dưới rồi bất chấp tất cả để chém tới chỗ đó.

Ông đã chém trúng nhưng cũng khiến mình bại lộ trong mắt những kẻ địch, ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào phía sau lưng ông, đã không còn đủ thời gian để né tránh.

Phương Quân cũng không sợ hãi cái chết, ông chỉ thấy tiếc khi không thể hoàn thành nhiệm vụ bệ hạ đã giao cho ông, không thể đưa đồ cứu tế đến Túc Bắc một cách nguyên vẹn......

Lưỡi dao sắc bén tới gần, trong khoảnh khắc cuối cùng, "Rầm" một tiếng, trường kiếm* bị đẩy ra và "Choang" một tiếng, nó đã rơi xuống mặt đất, ngay sau đó là âm thanh vũ khí sắc bén đâm vào da thịt. ()



Phương đại nhân lau vết máu bị bắn lên trên mặt, lúc này ông mới phát hiện có một đội quân mặc quần áo màu đen bù vào chỗ trống của những binh lính, bọn họ đang lao lên đánh nhau với kẻ địch.

Trong bóng đêm, những người mặc trang phục màu đen này tựa như những bóng ma đang dạo chơi trên chiến trường, bọn họ đang đoạt đi mạng sống của kẻ địch.

Chỉ trong nháy mắt, tình hình đã bị đảo ngược.

"Các vị uống miếng nước đi." Phương đại nhân đi đến chỗ đội ngũ này đứng nhưng cũng không dám tự ý tới gần.

Sau khi đánh lui bọn cướp, những người này cũng ở lại và âm thầm bảo vệ bọn họ, dù sau lần đó bọn họ vẫn còn bị tập kích vài lần nhưng có những người này ở đây nên cũng không có tổn thất gì, ngược lại còn khiến cho đối phương mất đi không ít người.

Phương đại nhân ngửi thấy mùi máu tươi nhưng mùi rất nhạt, ông yên lặng đặt bình nước vào trong tay người cầm đầu: "Có phải ngươi đang bị thương hay không? Ta có mang một ít loại thuốc dùng để cấp cứu, ngươi chờ ta một chút, ta sẽ sai người lấy tới."

"Không cần." Giọng nói của người đứng đầu lạnh lẽo giống như chiếc mặt nạ bọn họ đeo trên mặt.

"Đây chính là thuốc ta cố ý tìm Cố thái y của Thái y viện để xin đấy, chắc ngươi biết Cố thái y nhỉ, là thái y chuyên môn điều dưỡng thân thể cho quý quân ấy, y thuật của hắn rất cao. Ta nghĩ chuyến đi này sẽ không an bình nên đã xin một ít thuốc để cấp cứu từ trước, còn không phải sao, đúng lúc có thể sử dụng được." Phương đại nhân có thể cảm giác được thanh niên trước mắt cũng không quá lớn, hơn nữa đối phương còn cứu ông một mạng nên ông cũng có cảm tình với hắn hơn.

"......" Nghe thấy tên của người nào đó, người mặc đồ đen cũng nuốt lời từ chối xuống.

"Ta biết các ngươi bảo vệ chúng ta là vì làm theo mệnh lệnh được ban, nhưng các ngươi cũng phải bảo vệ tốt cho chính mình mới được, nếu các ngươi bị thương thì sao có thể bảo vệ được chúng ta chứ, những người ngươi mang tới cũng thế, nếu có yêu cầu gì thì cứ nói thẳng là được." Phương đại nhân lại không nhịn được mà bắt đầu lải nhải.

Tiếng cười khẽ truyền tới từ chỗ của thanh niên kia: "Mọi người trên triều đình cũng biết Phương đại nhân quản từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ như vậy sao?"

"Ta để bọn họ biết làm cái gì," Phương đại nhân xua xua tay, "Ta đi lấy thuốc cho ngươi, ngươi chờ một lát nha."

Phương đại nhân cầm thuốc trở lại, những bình thuốc lớn bé khác nhau và chứa các loại thuốc khác nhau, vừa nhìn là biết đó là phong cách của Cố thái y. Thấy thanh niên đã cầm lấy thuốc và nhét vào trong lồng ngực, trên mặt Phương đại nhân lộ vẻ hài lòng: "Cũng không thể không coi trọng thân thể của mình, nhớ bôi thuốc đầy đủ nha.". Cập‎

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau