Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân

Chương 118

Trước Sau
Thương Quân Lẫm cúi đầu, uống ngụm trà trong tay Thẩm Úc, hắn chậm rãi nhấm nháp dư vị rồi mới nói: "Hình như trà lần này không giống mấy lần trước?"

"Mới học được cách pha mới trong sách, nếu so sánh với lần trước thì thế nào?" Kho sách của hoàng cung rất phong phú, tuy Thương Quân Lẫm không đề phòng y nhưng ban đầu Thẩm Úc còn có hơi câu nệ, chỉ đọc những chủ đề không quá mẫn cảm, thế nhưng sau này giữa y cùng Thương Quân Lẫm càng ngày càng thân mật hơn nên dần dần y cũng không câu nệ nữa, những gì y cảm thấy hứng thú thì y sẽ xem một chút.

"Trà do A Úc pha thì dù pha bằng cách nào đi nữa, đối với trẫm mà nói, đều ngon như nhau." Trước khi Thẩm Úc vào cung thì Thương Quân Lẫm cũng chỉ có một ít hiểu biết về trà đạo, hắn cũng không quá thích thú với chúng, sau đó, thi thoảng Thẩm Úc cũng pha trà và nói cho hắn một vài thứ về trà đạo, lúc này hắn mới thích chúng hơn.

So với việc nói hắn thích uống trà thì không bằng nói hắn thích cảm giác ngồi uống trà cùng Thẩm Úc hơn.

Thương Quân Lẫm uống hết chén trà trong tay Thẩm Úc rồi mới lấy cái chén ra khỏi tay y và đặt qua một bên.

"Hiện tại bọn họ đã bắt được bao nhiêu người rồi? Có hỏi ra cái gì hay không?" Một tay Thẩm Úc bị Thương Quân Lẫm nắm lấy, hai người cùng ngồi lên chiếc trường kỷ.

"Trẫm đã dựa theo biện pháp A Úc nói là để ý đến những nơi có nhiều người tụ tập, chỉ cần phát hiện có gì đó không đúng thì sẽ tiến hành thẩm tra và đối chiếu, nếu xác định không nhận nhầm người thì sẽ bắt hắn lại."

Không chỉ kinh thành mà quan phủ ở khắp mọi nơi cũng nhận được mệnh lệnh, mệnh lệnh sẽ được đưa tới những nơi có Dân Báo và cũng được gửi qua con đường đặc thù kia. Còn nữa, việc bắt người cũng đang được tiến hành trong âm thầm, đến bây giờ người phía sau màn vẫn còn không biết rằng những người bọn họ phái đi lan truyền tin đồn đã bị bắt vào nhà lao rồi.

"Thông tin thẩm vấn được cũng đã được gửi về, thế nhưng hầu hết những người bị bắt đều chỉ nghe lệnh của cấp trên để làm việc nên không biết nhiều tin tức có tác dụng. Thế nhưng nếu căn cứ vào những manh mối mà bọn họ điều tra được thì bọn họ cũng đã điều tra được chỗ những người này lẩn trốn, trẫm cũng đã sai Ẩn Long Vệ đi thăm dò rồi."

Không thể quá vội vàng được, dù sao bọn họ cũng sợ rút dây động rừng, những người này đã ngủ đông ở Đại Hoàn nhiều năm, bọn họ đã phải rất vất vả mới phát hiện ra những người đó nên đương nhiên muốn tìm hiểu nguồn gốc rồi một lưới bắt hết.

Đối với những việc này, từ trước đến nay Thẩm Úc chỉ đưa ra kiến nghị, y sẽ không thật sự nhúng tay vào chuyện gì, không phải y lo Thương Quân Lẫm kiêng kị y mà chỉ đơn giản là y không muốn.

"Bệ hạ còn nhớ chậu hoa lần trước An Vương đưa tới kia không, ta vẫn luôn cảm thấy chậu hoa kia có gì đó rất kì lạ nhưng nhìn mãi vẫn không thể nhìn ra cái gì."

Phiên vương đưa tới rất nhiều đồ nhưng chủ tế vẫn là vàng bạc châu báu, chỉ có mình An Vương là không nói lời nào mà mang một chậu hoa kì lạ tới đây.

Thương Quân Lẫm cũng biết đến sự tồn tại của cây hoa này, lần trước Thẩm Úc đã kể chuyện này cho hắn, "Người của Thái Y Viện đã tới đây xem chưa?"

Vì lo chậu hoa đó sẽ gây nên ảnh hưởng với Thẩm Úc nên chậu hoa được đặt riêng một chỗ, nó cũng không được người khác chăm sóc, thế nhưng sau một khoảng thời gian, chậu hoa kia không những không bị héo đi vì thiếu sự chăm sóc mà ngược lại, nó còn nở đẹp hơn.

"Đã xem rồi, Cố thái y nói loại hoa này có chút giống loài hoa xuất hiện trong sách cổ nhưng nhìn kĩ lại thì lại có chút khác, những thái y khác cũng đã xem qua, còn có cả người hầu chuyên chăm sóc hoa nữa, ngoại trừ việc xác định rằng nó không có độc ra thì tất cả đều không nhìn ra chủng loại của nó."

Thẩm Úc cảm thấy rất kỳ quái: "Bệ hạ, ngài nói xem khi không sao An Vương lại đưa chậu hoa đó tới đây làm cái gì?"

"Nếu A Úc không thích thì cứ sai người vừa đi là được," Thương Quân Lẫm khẽ vuốt những sợi tóc buông xuống sau lưng y, "A Úc muốn tìm loại hoa gì thì trẫm sẽ tìm và đưa tới cho A Úc."

"Trước tiên cứ đặt ở đó đi, chậu hoa này cứ mang lại cho ta một cảm giác rất kỳ quái, chắc An Vương cũng không ngu đến mức tự mình đưa nhược điểm vào cung đâu."

"Đều nghe A Úc cả, chỉ là A Úc đừng tới gần chậu hoa kia, cứ sai người chăm sóc nó là được, trẫm sẽ sai những người hiểu rõ về hoa cỏ đến xem thử, nếu xác định được chậu hoa kia không có vấn đề gì thì A Úc muốn làm gì thì làm."

Thẩm Úc cũng có ý định như vậy nên đã gật đầu ở trong lồng ngực của nam nhân.

Thương Quân Lẫm nói đến một chuyện khác: "Chắc hẳn đoàn người đầu tiên xuất phát từ kinh thành đến Túc Bắc sẽ tới nơi trong hôm nay."

"Cuối cùng cũng tới rồi, nhìn sổ con Phương đại nhân gửi đến là có thể thấy những quan viên đến đó với ông ấy đã sắp đạt cực hạn rồi." Kiếp trước, Thẩm Úc từng chứng kiến hậu quả của thiên tai nên y cũng biết đó là một địa ngục giữa nhân gian, dù năng lực tiếp nhận mọi chuyện có tốt đến đâu đi chăng nữa thì sau khi trải qua mấy ngày thì vẫn sẽ không chịu nổi.



"Phương Quân muốn để những người đó trở về," Thương Quân Lẫm vuốt ve những sợi tóc trong tay của mình, "Đặc biệt là hai người nhỏ tuổi nhất trong số đó, trạng thái của bọn họ không tốt lắm, thế nhưng khi hỏi bọn họ có muốn trở về không thì bọn họ lại nói bọn họ không muốn trở về."

Trong hai người đó có một người đã từng định đưa đồ ăn cho thiếu niên kia, chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi nhưng gần như đã thay đổi những gì hắn nhận thức được trong mấy năm qua.

Sau khi biết triều đình không chỉ đưa đồ mà còn đưa rất nhiều đồ tới, Phương Quân đã gọi những quan viên đã đi cùng ông một thời gian đến và hỏi: "Các ngươi có muốn trở về hay không?"

"Sao đột nhiên đại nhân lại hỏi như vậy? Ở Túc Bắc vẫn còn có rất nhiều nơi chúng ta chưa đặt chân đến, sao có thể trở về được chứ?" Một người không cần nghĩ ngợi đã trả lời.

"Đúng vậy, đã làm việc thì phải có thủy có chung, nếu chúng ta đã tới đây thì đương nhiên chúng ta muốn giải quyết hết mọi chuyện đã rồi mới rời đi."

Thật ra ban đầu đã có mấy quan viên không thể thích ứng nổi, bọn họ là con cháu của các gia tộc quyền thế, từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu khổ như vậy, những người lớn lên nhờ ăn ngon mặc đẹp như bọn họ sao có thể biết cuộc sống của dân chúng gian nan đến nhường nào cơ chứ, bọn họ không phủ nhận chuyện bọn họ đã từng có suy nghĩ lùi bước nhưng suy nghĩ đó đã bị những sự việc bọn họ từng chứng kiến tiêu diệt.

Điều tương phản nhất chính là trong lòng của bọn họ dâng lên sự chính khí* khó có thể giải thích được, sự mê mang trên con đường làm quan đã hoá thành hư không, giờ đây trong lòng của bọn họ chỉ còn sự kiên định. (Chính khí là tổng thể hoạt động công năng bình thường của cơ thể, khả năng điều tiết, thích ứng với hoàn cảnh, chống lại các yếu tố gây bệnh...)

Không phải ban đầu bọn họ muốn để dân chúng có một cuộc sống hạnh phúc sao, nếu không xảy ra chuyện này, nếu không nhìn thấy những cảnh tưởng như địa ngục kia, không nhìn thấy những hình ảnh làm lay động lòng người kia thì nói không chừng bọn họ sẽ chìm đắm trong sự mê mang này cả đời.

Nhưng hiện tại thì không như thế, trải qua chuyện lần này bọn họ đã biết được trên người mình đang gánh vác trọng trách nào, là một người làm quan thì không nên nhìn vào quyền lợi mà phải nhìn vào trách nhiệm mà mình phải gánh vác.

"Quân viện trợ của triều đình sắp tới rồi, nếu các ngươi muốn nghỉ ngơi thì có thể theo chân đoàn người để trở về kinh thành trước." Phương đại nhân nhìn những quan viên đã thay đổi cả vẻ ngoài lẫn tinh thần kia rồi nói.

Phía dưới tràn đầy sự trầm mặc.

Muốn trở về không?

Đương nhiên là muốn.

Nếu so sánh với cuộc sống ở kinh thành thì hoàn cảnh ở nơi đây quả thật rất gian khổ và ác liệt, nếu Phương đại nhân hỏi câu hỏi này vào mấy ngày trước thì nói không chừng, rất nhiều người sẽ dao động.

Thế nhưng hiện tại, sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, bọn họ chỉ còn biết đặt tay lên ngực và tự hỏi, mình thật sự muốn trở về như vậy sao?

Còn chưa được nhìn thấy chân của ông lão nhà bên đỡ hơn, còn chưa đợi được người vợ nhà ở hướng Đông kia sinh con, còn chưa được nhìn thấy....Bọn họ còn chưa được thấy kết quả của rất nhiều chuyện, nếu cứ trở về như vậy thì bọn họ có thể yên tâm sao?

"Ta không đi, trước khi chắc chắn rằng tình hình thiên tai ở Túc Bắc đã giảm bớt, ta sẽ không rời đi."

Có người đầu tiên mở miệng, thì sẽ có người thứ hai, người thứ ba...... Mở miệng, không có ngoại lệ nào cả, tất cả đều đưa ra đáp án là chưa muốn trở về.

Phương đại nhân đã đoán trước được chuyện này, ông đã chứng kiến những người này thay đổi, có thể nói rằng ông đã thấy được sự thay đổi của bọn họ, có vài đứa trẻ là con cháu của các gia tộc quyền thế, lúc còn ở kinh thành, bọn chúng tràn đầy sự mơ màng, thế nhưng bây giờ, dù nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự thay đổi của bọn họ.

Phương đại nhân vui thay cho bọn họ, thế nhưng ông cũng có chút đau lòng bởi vì sự thay đổi của bọn họ cũng đồng nghĩa với việc bọn họ đã phải trải qua rất nhiều khổ sở, lúc vừa tới đây bọn họ còn là đám con cháu quyền quý, chỉ gặp chút chuyện nhỏ cũng oán giận, thế nhưng hiện tại, cho dù có mệt có khổ thì bọn họ cũng không hề oán giận, thậm chí trên tay của bọn họ cũng đã có những vết chai mờ mờ vì làm việc nặng.

Phương đại nhân nhìn qua từng gương mặt một, trên mặt của ai cũng lộ ra biểu cảm kiên định, trong mắt cũng thể hiện ý chí thẳng tiến không lùi, ông chậm rãi rời mắt, ông không hề nhận ra giọng nói của ông đã trở nên dịu dàng hơn: "Đừng vội trả lời ngay, các ngươi có một đêm để suy nghĩ, ta đã báo cáo công sức của các ngươi cho bệ hạ, dù các ngươi có trở về kinh thành trước đi chăng nữa thì cũng không bị ảnh hưởng gì cả."

Ngày hôm sau, đáp án của mọi người vẫn không hề thay đổi.

Bọn họ tình nguyện ở lại nơi này, ở đến một ngày được tận mắt nhìn thấy Túc Bắc trở nên tốt hơn.

Phương đại nhân không nói gì nữa mà chỉ viết chuyện này vào trong sổ con, sau đó ông để Ẩn Long Vệ gửi về kinh thành.



Thẩm Úc tìm thấy tấu chương được gửi tới từ Túc Bắc trong một chồng tấu chương, Phương đại nhân vẫn như trước kia, viết hai cuốn sổ con, một cuốn để Ẩn Long Vệ đưa về kinh thành, cuốn còn lại thông qua quan phủ để gửi về.

Bình thường thì cái sau sẽ trở về chậm hơn cái trước mấy ngày.

Thẩm Úc mở sổ con ra, y đọc lướt qua rồi nói: "Xem ra Phương đại nhân có cái nhìn rất tốt đối với những quan viên đi theo ông ấy lần này."

Trong số các quan viên đi cứu tế có một nửa là quan không có chống lưng, nửa còn lại chính là con cháu các gia tộc quyền thế, hai phe lấy Phương đại nhân làm người đứng đầu, ngay từ đầu giữa hai bên còn có xích mích nhỏ nhưng hiện tại hai bên đã có thể buông bỏ thành kiến của mình và hợp tác với nhau.

Nếu so sánh với lúc chưa rời kinh thành thì hai bên đã thay đổi rất nhiều.

Hầu hết những quan viên đi tới Túc Bắc cùng Phương đại nhân đều còn rất trẻ, nếu không có gì ngoài ý muốn thì tương lai, những người này sẽ trở thành trụ cột vững chắc cho triều đình, sau khi trải qua chuyện này thì bất kể là với bọn họ hay với triều đình cũng đều có rất nhiều lợi ích.

Bởi vì phía triều đình truyền tin đến bảo những người đưa đồ đến sẽ tụ họp lại với bọn họ luôn nên Phương đại nhân đã mang vài người tới chỗ nghỉ chân ở một toà thành nhỏ để chờ bọn họ đến.

Đồ đạc của bọn họ cũng không còn bao nhiêu, mỗi lần đi đến một chỗ thì sẽ để lại một ít, đi thẳng đến đây thì cũng đã sắp hết, nếu không có tiếp viện thì bọn họ cũng chỉ có thể trở về chủ thành trước.

Triều đình phái quân đội hộ tống đồ đạc tới, một đoàn người mênh mông cuồn cuộn như vậy nên đương nhiên quan viên ở chủ thành cũng nhận được đến tin tức.

"Đại nhân, nếu vẫn không ra tay thì người của triều đình sẽ tới mất, như thế thì sẽ không kịp." Trong thư phòng tối tăm, người nói chuyện đứng ẩn trong bóng tối, trong giọng nói còn mang sự nghẹn ngào.

"Ngươi đi sắp xếp đi, làm sạch sẽ một chút, đừng để bọn họ phát hiện có gì không đúng."

"Đại nhân cứ yên tâm, loại chuyện này tiểu nhân làm nhiều đến nỗi thuận buồm xuôi gió, chắc chắn sẽ không gây ra sai lầm."

Cửa thư phòng mở ra rồi lại đóng lại, gió thổi khiến ánh nến lay động, cuộc trò chuyện vừa nãy cứ như chưa từng xảy ra.

Đoàn người Phương đại nhân đã bôn ba nhiều ngày, cuối cùng bọn họ cũng được nghỉ ngơi một chút nên đã mang những quan viên đi cùng đi xem thử.

Toà thành nhỏ này lại càng xuôi về phía Bắc hơn toà thành lần trước bọn họ dừng chân hơn một chút, vì vậy tình huống ở đây cũng càng nghiêm trọng hơn, chẳng qua bọn họ đã phát cháo mấy ngày rồi, hơn nữa công tác cứu tế cũng được tiến hành một cách thuận lợi nên đã đỡ hơn mấy hôm trước rất nhiều.

Bọn họ đi tới đâu thì sẽ có nạn dân buông chuyện đang làm ra và chào hỏi với bọn họ đến đó.

Các quan viên cũng cười đáp lại, thi thoảng bọn họ cũng sẽ dừng lại để nói chuyện với những người ven đường.

"Bỗng ta cảm thấy nếu được sống những ngày như vậy thì cũng không tồi." Phương đại nhân quay qua cảm thán với các quan viên đi phía sau mình.

"Đúng vậy, trước kia lúc ở kinh thành còn cảm thấy mình tài giỏi ghê gớm, tới đây rồi mới biết mình nông cạn đến nhường nào."

Mấy người nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Không khí nhẹ nhàng và đầy sinh động, lần này bức tường ngăn cách quan viên nhà nghèo và quan viên con cháu của các gia tộc quyền thế đã hoàn toàn biến mất, Phương đại nhân lặng lẽ nghe bọn họ bàn luận, trong mắt ông cũng tràn ra những niềm vui.

Đột nhiên, đám người phía trước bỗng trở nên kích động, dường như bọn họ đang lao đến nơi này.

Thiếu niên ở bên cạnh Phương đại nhân vội giữ ông lại rồi tiến lên phía trước để bảo vệ cho ông:"Đại nhân cẩn thận!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau