Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân
Chương 153
Loại chuyện này thì đương nhiên là hỏi chính bản thân người đó sẽ rõ ràng hơn.
Sau khi trở về cung, Thương Quân Lẫm dẫn Thẩm Úc đến cung điện Chư Vọng đang ở tạm.
"Không biết hai ngày nay Chư tiên sinh có ổn không? Hẳn là các cung nhân đã hầu hạ rất chu đáo nhỉ?" Thẩm Úc thấy Chư tiên sinh đang ngồi ở chỗ bàn ghế đá trong viện liền đi qua ngồi xuống.
Thương Quân Lẫm ngồi ở bên cạnh y.
Chư tiên sinh ngước mắt nhìn hai người một trước một sau ngồi xuống, tự giễu nói: "Bần đạo thế nào không phải hai vị hiểu rõ hơn bất cứ ai khác sao?"
Thẩm Úc cứ như là nghe không hiểu sự âm thầm oán trách trong giọng nói của Chư tiên sinh, y không chút để ý nói: "Các cung nhân hầu hạ ở đây đều đã trải qua một quá trình lựa chọn kỹ càng, không khiến Chư tiên sinh thất vọng là tốt rồi."
"Các ngươi nhốt ta ở đây mãi, đến cùng là
muốn làm cái gì?" Chư tiên sinh buông chén trà vẫn luôn nắm ở trong tay ra, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía hai người.
"Chỉ là muốn mời Chư tiên sinh vào cung làm khách mà thôi, sao có thể nói là nhốt chứ? Chư tiên sinh đang trách ta và bệ hạ tiếp đãi không chu toàn sao?" Trên mặt Thẩm Úc vẫn mang nét cười nhưng ý cười lại không đạt đến đáy mắt.
"Không hài lòng chỗ nào thì có thể nói ra." Thương Quân Lẫm hát đệm.
"Các ngươi thật sự cảm thấy mình đang chiêu đãi khách sao?" Khoé mắt Chư tiên sinh giựt giựt, "Nhà ai chiêu đãi khách mà lại hạn chế tự do của khách chứ?"
"Nếu Chư tiên sinh có thể thoát khỏi tay Ẩn Long Vệ thì kẻ hèn như hoàng cung hẳn là không thành vấn đề đúng không?" Thẩm Úc làm ra vẻ khó hiểu, "Lúc trước nơi mà Chư tiên sinh trốn thoát còn được bảo vệ nghiêm ngặt hơn nơi này mà?"
"Đến cùng thì các ngươi muốn làm cái gì?" Có thể nói là Chư tiên sinh đã nhìn ra hai người này là đang cố ý.
"Không làm gì cả, chỉ là muốn xem thử xem người được đồn là vô cùng kì diệu như Chư tiên sinh có phải thật sự là biết được mệnh trời, thoát khỏi chốn phàm nhân hay không, hiện tại xem ra..." Thẩm Úc khẽ "Chậc" một tiếng, ý y thế nào không cần nói cũng biết.
"Ngươi cứ để mặc y làm bậy vậy sao?" Chư tiên sinh quay đầu, nhìn về phía Thương Quân Lẫm, trong giọng nói tràn đầy sự khó tin.
"Trẫm cũng rất muốn biết Chư tiên sinh có thể trốn khỏi tay Ẩn Long Vệ có năng lực như thế nào."
Không thể nghi ngờ, những lời của Thương Quân Lẫm đã trở thành một cú đả kích thật mạnh đối với Chư tiên sinh.
Nhờ vào thân phận kỳ nhân dị sĩ* của mình nên Chư tiên sinh đi đâu cũng được mọi người kính ngưỡng, nào từng bị đối xử như vậy? Trong khoảng khắc này, hắn tức đến mức không còn duy trì được phong độ ngoài mặt nữa. (Người xa cách trần thế, tu luyện riêng lẻ.)
Hắn cười lạnh một tiếng, đơn giản là không thèm ngụy trang nữa: "Chẳng lẽ hoàng đế bệ hạ đưa ta tới kinh thành không phải là vì câu kia châm ngôn kia sao?"
Lúc Thương Quân Lẫm sai người đến đất phong của Việt Vương, Chư tiên sinh đã cố ý để lộ câu châm ngôn kia ra, hắn biết dựa vào quan hệ hiện tại của Thương Quân Lẫm và Thẩm Úc thì việc những lời này xuất hiện chắc chắn sẽ khiến cho đối phương chú ý, mục đích của hắn cũng nằm ở chỗ này.
Quả nhiên, không bao lâu sau hắn đã cảm thấy có người đang âm thầm tìm kiếm mình, hắn cố ý để lộ và bị đưa tới kinh thành, sau đó thoát thân ở trước mắt bao nhiêu người, mấy thứ này đã được hắn đặt trong kế hoạch từ trước.
Cho đến lúc chủ động xuất hiện ở trước mặt Thương Quân Lẫm, mọi thứ vẫn được phát triển đúng như kế hoạch, hắn cũng không biết đến cùng mình đã làm sai chỗ nào mà cuối cùng lại xảy ra kết quả lệch lạc như vậy.
Hắn làm cái này nhiều năm, biết rõ rằng người càng ngồi ở vị trí cao thì lại càng để ý mấy thứ này, không có ngoại lệ. Thương Quân Việt chỉ là một vương gia mà đã thế rồi, huống chi là một người thân là đế vương như Thương Quân Lẫm?
Nếu thật sự khịt mũi coi thường chuyện này thì sao lại phải bất chấp ngàn dặm xa xôi để đưa hắn tới kinh thành?
"Quả thật trẫm vì câu nói kia nên mới sai người đưa ngươi tới kinh thành," Thương Quân Lẫm không phủ nhận chuyện này, "Bởi vì những lời này cũng đề cập tới quý quân nên trẫm muốn biết rằng sự xuất hiện của những lời này là ngẫu nhiên hay là tất nhiên, có phải phía sau còn có người cố ý sắp đặt hay không."
"Bệ hạ nghi ngờ tính chân thật của những lời này sao?"
Thương Quân Lẫm không đáp mà hỏi ngược lại: "Vì sao ngươi lại nói câu nói kia với Việt Vương?"
"Vì sao? Bần đạo bói ra, muốn nói với ai thì nói với người đó, còn cần nguyên nhân sao?" Chư tiên sinh bị chọc tức, không thèm nghĩ tới chuyện giả vờ làm cao nhân* nữa. (Tựa tựa kì nhân dị sĩ.)
"Thật sự là bói ra sao?" Trong giọng điệu của Thẩm Úc tràn đầy sự hoài nghi.
Thứ khiến Chư tiên sinh không chịu nổi nhất chính là việc người khác không tin hắn, "Gạt mấy chuyện này thì bần đạo được gì chứ? Nếu nói được lời thì không phải toàn bộ đều rơi vào hai đứa nhỏ nhà Trấn Bắc Hầu sao? Không làm gì cả cũng được chủ nhân của thiên hạ yêu mến."
Chỉ nhìn bên ngoài thì những lời này của Chư tiên sinh cũng không có vấn đề gì nhưng nghĩ kỹ hơn sẽ phát hiện mọi chuyện căn bản không phải như vậy.
"Chư tiên sinh thật sự cảm thấy những lời này là tốt cho chúng ta sao? Nếu là như thế thì vì sao Chư tiên sinh lại không nói với người bên ngoài rằng ngươi mới là người được vận mệnh quyết định kia?" Thẩm Úc cong môi đầy trào phúng.
"Này sao có thể giống nhau được?"
"Không giống chỗ nào?"
Chư tiên sinh bị hỏi đến nghẹn họng, không trả lời được.
"Trong lòng ngươi biết rõ ràng rằng những lời này nghe thì có vẻ rất có lợi cho ta nhưng thực tế là sẽ vững vàng giam cầm ta suốt cả đời này, người tiếp cận ta sẽ mang mục đích không đơn giản, mà người thích ta thì có khả năng sẽ vì ý nghĩa phía sau những lời này mà không dám tiếp cận ta, so với việc được hưởng sự giàu sang và vinh hiển thì khả năng lớn hơn đó là ta sẽ trở thành mục tiêu của những người có dã tâm tranh đoạt, vĩnh viễn không được bình an."
Thương Quân Lẫm nắm lấy bàn tay đang rũ xuống bên cạnh Thẩm Úc.
Thẩm Úc ngừng một chút rồi nắm ngược lại tay của Thương Quân Lẫm, y tiếp tục nói: "Mặc kệ những lời này có phải là do ngươi bói ra hay không thì lúc ngươi truyền những lời này ra ngoài thì ngươi cũng đã biết rằng ta và Thẩm Thanh Nhiên sẽ vì những lời này mà gặp phải cái gì, ta không tò mò việc những lời này là thật hay giả, ta chỉ muốn biết sự thù địch của ngươi dành cho ta đến từ đâu mà thôi."
Ánh mắt của Chư tiên sinh khẽ xuất hiện sự lảng tránh, thế nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Bần đạo không biết ngươi đang nói cái gì cả."
"Chắc từ lúc bắt đầu tiếp xúc với Việt Vương thì ngươi đã lên kế hoạch cho chuyện này rồi nhỉ, hiện giờ mắt thấy Việt Vương không thể thực hiện được mục đích của ngươi nên ngươi mới dời mắt về phía bệ hạ, để ta đoán nào, ngươi sẽ làm như cách năm đó ngươi làm với Việt Vương, nghĩ cách khiến bệ hạ tin vào lời nói của ngươi rồi kiến nghị việc đưa Thẩm Thanh Nhiên vào cung, có phải không?"
Ánh mắt của Chư tiên sinh lại càng lảng tránh hơn.
"Vì sao ngươi lại biết chuyện này?" Hắn chưa từng nói với bất cứ ai kế hoạch của mình, những người phụng hắn lên làm thần kia chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của hắn mà làm việc là được rồi, không cần biết đến cùng thì hắn muốn làm cái gì.
Vì sao lại biết ư? Thẩm Úc rũ mắt, chẳng qua là y nghĩ lại những điểm đáng ngờ ở kiếp trước, ví dụ như việc vì sao Việt Vương lại luôn mang thái độ lúc thì hướng về y, lúc thì hướng về Thẩm Thanh Nhiên. Nếu như ngay từ đầu Việt Vương đã mang mục đích muốn có được thiên hạ để tiếp cận y, Chư tiên sinh là người đứng phía sau để điều khiển tất cả thì những chuyện đáng ngờ kia cũng sẽ được giải thích.
"Bây giờ ta đã nghi ngờ người rồi, trước lúc cởi bỏ được sự nghi ngờ, chắc chắn ta sẽ không để ngươi rời đi, nếu ngươi chủ động nói thì còn đỡ phải chịu khổ hơn."
"Câu châm ngôn kia là sự thật," Chư tiên sinh giãy giụa một hồi, dường như hắn ta đã nghĩ thông cái gì đó, "Chỉ là kết quả của quẻ bói chỉ hướng về một mình ngươi, thứ đệ kia của ngươi là do ta cố ý thêm vào, ngươi nghĩ không sao, quả thật là ta không muốn để ngươi sống tốt, ai bảo ngươi là con của người kia cơ chứ."
Nói xong lời cuối cùng, Chư tiên sinh cười đầy kì quái.
"Nợ nần của nàng ấy, ngươi phải trả."
"Ngươi quen mẫu thân của ta sao?" Thẩm Úc nắm chặt lấy tay Thương Quân Lẫm.
Đáng tiếc là bất kể sau đó Thẩm Úc hỏi thế nào thì Chư tiên sinh cũng không chịu nói về chuyện của mẫu thân y.
"Đừng lo, trẫm sẽ sai người đi điều tra," Thương Quân Lẫm nắm lấy tay của Thẩm Úc rồi cùng đi trở về Ngọc Chương Cung, "Câu nói kia của Chư Vọng, trẫm sẽ không coi là thật."
"Ta rất tò mò, năm đó đến cùng thì mẫu thân đã làm cái gì mà lại làm cho mọi người đều nói năng rất thận trọng khi nhắc đến sự tồn tại của bà ấy, bất kể là yêu bà hay hận bà thì đều không chịu nói chuyện về bà ấy ra." Thẩm Úc vẫn nghĩ không ra.
"Có lẽ không phải không muốn nói mà là không thể nói, vào năm đó đã xảy ra quá nhiều chuyện, tiên đế phế truất hoàng hậu, các thế lực trong triều cũng thay đổi, tất cả mọi thứ đều trộn lẫn vào nhau." Thương Quân Lẫm nhìn vào đám mây nơi chân trời, cũng là năm đó, cuộc sống của hắn đã xảy ra sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Việc phu nhân Trấn Bắc Hầu qua đời chỉ là một bọt nước nhỏ trong con sóng biển đang quay cuồng kia, cảm giác tồn tại của bà trong giới quý tộc ở kinh thành cũng không tính là cao, hơn nữa sau khi bà qua đời, phủ Trấn Bắc Hầu cũng không làm lớn nên lúc mọi thứ đã trần ai lạc định* thì ở bên cạnh của Trấn Bắc Hầu cũng đã xuất hiện một nữ tử khác. (Đã xảy ra rồi, không thể thay đổi được nữa.)
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, sự xuất hiện của Như di nương đã bao trùm toàn bộ dấu vết tồn tại của phu nhân Trấn Bắc Hầu.
"Trấn Bắc Hầu nói ông ta không biết thân phận của mẫu thân nhưng ta không tin," Thẩm Úc chớp mắt, ngữ điệu vẫn rất nhẹ nhàng, "Bệ hạ, ta muốn biết đến cùng thì năm đó đã xảy ra chuyện gì."
"Sẽ biết thôi," Thương Quân Lẫm kéo Thẩm Úc vào trong lồng ngực rồi ôm chặt lấy y, "Trẫm bảo đảm."
Không phải vì tò mò về mẫu thân nên Thẩm Úc mới muốn biết rõ chân tướng mà là vì trực giác của y khiến y cảm thấy những bí mật được cất giấu này có điều quan trọng liên quan đến y.
Kiếp trước, thẳng đến lúc y chết, những người đó cũng chưa từng lộ khỏi mặt nước, nhưng sau khi y chết đi thì sao, hướng đi của câu chuyện kia sẽ trở nên như thế nào?
Thẩm Úc không thể nào biết được.
Thẩm Úc đã giao cho ông chủ Từ phương pháp chế tạo nước hoa được Thẩm Nguyệt đưa cho, cửa hàng ông chủ Từ quản lý lại gia tăng quy mô, sau khi bàn bạc với Thẩm Úc, bọn họ quyết định mở thêm chi nhánh ở Giang Nam.
Sự giàu có và đông đúc ở Giang Nam cũng không thua kém gì so với kinh thành, trước khi mở chi nhánh ở đây thì đã có người được các gia tộc quyền thế ở Giang Nam thuê tới kinh thành để mua sắm hàng hoá giúp họ.
Phương Quân vội vàng trở về kinh thành trước khi chuyến săn thu bắt đầu.
Người bị ông mang về cùng còn có mấy người Bắc Mạc bị bắt ở Túc Bắc.
Lần này Phương Quân đã lập công lớn, các đại thần trong triều cũng đã biết vị trí ở trong Nội Các là để cho ông nên lúc Thương Quân Lẫm hạ chỉ, bọn họ cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Lúc này đây, ở Nội Các của Đại Hoàn đã có hai vị đại thần có cùng lập trường với Thương Quân Lẫm.
Những ngày săn thu đã lặng lẽ tiến đến.
Thượng Y Cục đưa những bộ đồ đã được may xong tới, của Thương Quân Lẫm vẫn là màu đen như cũ, phía trên cũng được thêu họa tiết hình rồng, còn Thẩm Úc thì là một bộ màu đỏ, một bộ màu đen.
Màu đen là do chính Thẩm Úc yêu cầu, còn màu đỏ là do Thương Quân Lẫm chọn.
Đoàn người chậm rãi đi đến địa điểm săn thu.
Xung quanh núi Kỳ Nhạc đã được dọn dẹp sạch sẽ từ trước, chỉ còn chờ hoàng đế cùng các đại thần tới đây.
Hoàng đế khai quốc của Đại Hoàn rất coi trọng "Võ", vì vậy chuyến săn thu mỗi năm một lần đã được lưu truyền từ lúc đó đến nay, chưa từng bị gián đoạn.
"Không phải nói là bệ hạ rất yêu chiều quý quân sao? Sao lại không thấy nghi trượng* của quý quân đâu?" Có đại thần nhìn về phía trước, trong lòng không khỏi tò mò. (nghi trượng là Khí cụ dùng cho nghi vệ.
Ngày xưa, vua quan ra ngoài, có lính hộ vệ mang cờ xí, lọng quạt, vũ khí.)
Chức vị càng cao thì lại càng cần phải để ý tới hình thức của mấy thứ này.
Hậu cung, Hoàng Hậu, quý phi, phi...... Chức vị khác nhau thì nghi trượng và quy cách cũng không giống nhau, mà đội ngũ phía trước bọn họ chỉ có nghi trượng của hoàng đế.
Không thấy bóng dáng của nghi trượng thuộc về quý quân đâu.
Không chỉ vị đại thần này phát hiện vấn đề này, gần đây các thế lực ở trong triều lại phân chia thêm một lần nữa nên ánh mắt của các đại thần cũng không đặt lên việc riêng của Thương Quân Lẫm, không chú ý đến chuyện của hậu cung.
Các đại thần lén lút bàn tán, phía trước, bên trong xe ngựa thứ nhất, Thẩm Úc buông màn xe rồi nói: "Đợi lát nữa bọn họ nhìn thấy ta bước xuống từ trong xe của bệ hạ, không chừng là lại nói gì đó."
"Chuyện của trẫm không cần bọn họ xen vào."
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Thương Quân Lẫm bước xuống xe ngựa.
Các đại thần đang muốn thỉnh an thì thấy Thương Quân Lẫm xoay mặt về phía xe ngựa, vươn tay ra.
Bàn tay với những ngón tay thon dài trắng nõn dò ra rồi đáp xuống trên tay đế vương, cánh tay của đế vương hơi dùng sức một chút, người trong xe đã được ôm ra.
Các đại thần trợn to mắt, nhìn Thẩm Úc vừa được ôm ra khỏi xe ngựa của đế vương.
Tác giả có lời muốn nói: Thân phận của A Úc sẽ được vạch trần sau, các cục cưng không cần gấp gáp.
Cuối năm và tui sắp phải trải qua 3 kì thi nên rất bận, từ giờ đến hết Tết âm sẽ không có lịch ra chương. Rảnh lúc nào tui sẽ làm và đăng lúc đó, nếu bận quá thì thui=•=
Cảm tạ ở 2021-09-2515:41:35~2021-09-2521:01:38 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: W đứa ở mỗi ngày không ngủ được 2 cái; quên tiện một khúc xa, an trạch trạch ~, cửu cửu 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Trăng lạnh tâm, CC không giống nhau 10 bình; bảy tháng 8 bình; chocolate tương 5 bình; quên tiện một khúc xa, ngươi không xứng với "Xấu", bánh mì nắm, hahaha tôm 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Sau khi trở về cung, Thương Quân Lẫm dẫn Thẩm Úc đến cung điện Chư Vọng đang ở tạm.
"Không biết hai ngày nay Chư tiên sinh có ổn không? Hẳn là các cung nhân đã hầu hạ rất chu đáo nhỉ?" Thẩm Úc thấy Chư tiên sinh đang ngồi ở chỗ bàn ghế đá trong viện liền đi qua ngồi xuống.
Thương Quân Lẫm ngồi ở bên cạnh y.
Chư tiên sinh ngước mắt nhìn hai người một trước một sau ngồi xuống, tự giễu nói: "Bần đạo thế nào không phải hai vị hiểu rõ hơn bất cứ ai khác sao?"
Thẩm Úc cứ như là nghe không hiểu sự âm thầm oán trách trong giọng nói của Chư tiên sinh, y không chút để ý nói: "Các cung nhân hầu hạ ở đây đều đã trải qua một quá trình lựa chọn kỹ càng, không khiến Chư tiên sinh thất vọng là tốt rồi."
"Các ngươi nhốt ta ở đây mãi, đến cùng là
muốn làm cái gì?" Chư tiên sinh buông chén trà vẫn luôn nắm ở trong tay ra, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía hai người.
"Chỉ là muốn mời Chư tiên sinh vào cung làm khách mà thôi, sao có thể nói là nhốt chứ? Chư tiên sinh đang trách ta và bệ hạ tiếp đãi không chu toàn sao?" Trên mặt Thẩm Úc vẫn mang nét cười nhưng ý cười lại không đạt đến đáy mắt.
"Không hài lòng chỗ nào thì có thể nói ra." Thương Quân Lẫm hát đệm.
"Các ngươi thật sự cảm thấy mình đang chiêu đãi khách sao?" Khoé mắt Chư tiên sinh giựt giựt, "Nhà ai chiêu đãi khách mà lại hạn chế tự do của khách chứ?"
"Nếu Chư tiên sinh có thể thoát khỏi tay Ẩn Long Vệ thì kẻ hèn như hoàng cung hẳn là không thành vấn đề đúng không?" Thẩm Úc làm ra vẻ khó hiểu, "Lúc trước nơi mà Chư tiên sinh trốn thoát còn được bảo vệ nghiêm ngặt hơn nơi này mà?"
"Đến cùng thì các ngươi muốn làm cái gì?" Có thể nói là Chư tiên sinh đã nhìn ra hai người này là đang cố ý.
"Không làm gì cả, chỉ là muốn xem thử xem người được đồn là vô cùng kì diệu như Chư tiên sinh có phải thật sự là biết được mệnh trời, thoát khỏi chốn phàm nhân hay không, hiện tại xem ra..." Thẩm Úc khẽ "Chậc" một tiếng, ý y thế nào không cần nói cũng biết.
"Ngươi cứ để mặc y làm bậy vậy sao?" Chư tiên sinh quay đầu, nhìn về phía Thương Quân Lẫm, trong giọng nói tràn đầy sự khó tin.
"Trẫm cũng rất muốn biết Chư tiên sinh có thể trốn khỏi tay Ẩn Long Vệ có năng lực như thế nào."
Không thể nghi ngờ, những lời của Thương Quân Lẫm đã trở thành một cú đả kích thật mạnh đối với Chư tiên sinh.
Nhờ vào thân phận kỳ nhân dị sĩ* của mình nên Chư tiên sinh đi đâu cũng được mọi người kính ngưỡng, nào từng bị đối xử như vậy? Trong khoảng khắc này, hắn tức đến mức không còn duy trì được phong độ ngoài mặt nữa. (Người xa cách trần thế, tu luyện riêng lẻ.)
Hắn cười lạnh một tiếng, đơn giản là không thèm ngụy trang nữa: "Chẳng lẽ hoàng đế bệ hạ đưa ta tới kinh thành không phải là vì câu kia châm ngôn kia sao?"
Lúc Thương Quân Lẫm sai người đến đất phong của Việt Vương, Chư tiên sinh đã cố ý để lộ câu châm ngôn kia ra, hắn biết dựa vào quan hệ hiện tại của Thương Quân Lẫm và Thẩm Úc thì việc những lời này xuất hiện chắc chắn sẽ khiến cho đối phương chú ý, mục đích của hắn cũng nằm ở chỗ này.
Quả nhiên, không bao lâu sau hắn đã cảm thấy có người đang âm thầm tìm kiếm mình, hắn cố ý để lộ và bị đưa tới kinh thành, sau đó thoát thân ở trước mắt bao nhiêu người, mấy thứ này đã được hắn đặt trong kế hoạch từ trước.
Cho đến lúc chủ động xuất hiện ở trước mặt Thương Quân Lẫm, mọi thứ vẫn được phát triển đúng như kế hoạch, hắn cũng không biết đến cùng mình đã làm sai chỗ nào mà cuối cùng lại xảy ra kết quả lệch lạc như vậy.
Hắn làm cái này nhiều năm, biết rõ rằng người càng ngồi ở vị trí cao thì lại càng để ý mấy thứ này, không có ngoại lệ. Thương Quân Việt chỉ là một vương gia mà đã thế rồi, huống chi là một người thân là đế vương như Thương Quân Lẫm?
Nếu thật sự khịt mũi coi thường chuyện này thì sao lại phải bất chấp ngàn dặm xa xôi để đưa hắn tới kinh thành?
"Quả thật trẫm vì câu nói kia nên mới sai người đưa ngươi tới kinh thành," Thương Quân Lẫm không phủ nhận chuyện này, "Bởi vì những lời này cũng đề cập tới quý quân nên trẫm muốn biết rằng sự xuất hiện của những lời này là ngẫu nhiên hay là tất nhiên, có phải phía sau còn có người cố ý sắp đặt hay không."
"Bệ hạ nghi ngờ tính chân thật của những lời này sao?"
Thương Quân Lẫm không đáp mà hỏi ngược lại: "Vì sao ngươi lại nói câu nói kia với Việt Vương?"
"Vì sao? Bần đạo bói ra, muốn nói với ai thì nói với người đó, còn cần nguyên nhân sao?" Chư tiên sinh bị chọc tức, không thèm nghĩ tới chuyện giả vờ làm cao nhân* nữa. (Tựa tựa kì nhân dị sĩ.)
"Thật sự là bói ra sao?" Trong giọng điệu của Thẩm Úc tràn đầy sự hoài nghi.
Thứ khiến Chư tiên sinh không chịu nổi nhất chính là việc người khác không tin hắn, "Gạt mấy chuyện này thì bần đạo được gì chứ? Nếu nói được lời thì không phải toàn bộ đều rơi vào hai đứa nhỏ nhà Trấn Bắc Hầu sao? Không làm gì cả cũng được chủ nhân của thiên hạ yêu mến."
Chỉ nhìn bên ngoài thì những lời này của Chư tiên sinh cũng không có vấn đề gì nhưng nghĩ kỹ hơn sẽ phát hiện mọi chuyện căn bản không phải như vậy.
"Chư tiên sinh thật sự cảm thấy những lời này là tốt cho chúng ta sao? Nếu là như thế thì vì sao Chư tiên sinh lại không nói với người bên ngoài rằng ngươi mới là người được vận mệnh quyết định kia?" Thẩm Úc cong môi đầy trào phúng.
"Này sao có thể giống nhau được?"
"Không giống chỗ nào?"
Chư tiên sinh bị hỏi đến nghẹn họng, không trả lời được.
"Trong lòng ngươi biết rõ ràng rằng những lời này nghe thì có vẻ rất có lợi cho ta nhưng thực tế là sẽ vững vàng giam cầm ta suốt cả đời này, người tiếp cận ta sẽ mang mục đích không đơn giản, mà người thích ta thì có khả năng sẽ vì ý nghĩa phía sau những lời này mà không dám tiếp cận ta, so với việc được hưởng sự giàu sang và vinh hiển thì khả năng lớn hơn đó là ta sẽ trở thành mục tiêu của những người có dã tâm tranh đoạt, vĩnh viễn không được bình an."
Thương Quân Lẫm nắm lấy bàn tay đang rũ xuống bên cạnh Thẩm Úc.
Thẩm Úc ngừng một chút rồi nắm ngược lại tay của Thương Quân Lẫm, y tiếp tục nói: "Mặc kệ những lời này có phải là do ngươi bói ra hay không thì lúc ngươi truyền những lời này ra ngoài thì ngươi cũng đã biết rằng ta và Thẩm Thanh Nhiên sẽ vì những lời này mà gặp phải cái gì, ta không tò mò việc những lời này là thật hay giả, ta chỉ muốn biết sự thù địch của ngươi dành cho ta đến từ đâu mà thôi."
Ánh mắt của Chư tiên sinh khẽ xuất hiện sự lảng tránh, thế nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Bần đạo không biết ngươi đang nói cái gì cả."
"Chắc từ lúc bắt đầu tiếp xúc với Việt Vương thì ngươi đã lên kế hoạch cho chuyện này rồi nhỉ, hiện giờ mắt thấy Việt Vương không thể thực hiện được mục đích của ngươi nên ngươi mới dời mắt về phía bệ hạ, để ta đoán nào, ngươi sẽ làm như cách năm đó ngươi làm với Việt Vương, nghĩ cách khiến bệ hạ tin vào lời nói của ngươi rồi kiến nghị việc đưa Thẩm Thanh Nhiên vào cung, có phải không?"
Ánh mắt của Chư tiên sinh lại càng lảng tránh hơn.
"Vì sao ngươi lại biết chuyện này?" Hắn chưa từng nói với bất cứ ai kế hoạch của mình, những người phụng hắn lên làm thần kia chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của hắn mà làm việc là được rồi, không cần biết đến cùng thì hắn muốn làm cái gì.
Vì sao lại biết ư? Thẩm Úc rũ mắt, chẳng qua là y nghĩ lại những điểm đáng ngờ ở kiếp trước, ví dụ như việc vì sao Việt Vương lại luôn mang thái độ lúc thì hướng về y, lúc thì hướng về Thẩm Thanh Nhiên. Nếu như ngay từ đầu Việt Vương đã mang mục đích muốn có được thiên hạ để tiếp cận y, Chư tiên sinh là người đứng phía sau để điều khiển tất cả thì những chuyện đáng ngờ kia cũng sẽ được giải thích.
"Bây giờ ta đã nghi ngờ người rồi, trước lúc cởi bỏ được sự nghi ngờ, chắc chắn ta sẽ không để ngươi rời đi, nếu ngươi chủ động nói thì còn đỡ phải chịu khổ hơn."
"Câu châm ngôn kia là sự thật," Chư tiên sinh giãy giụa một hồi, dường như hắn ta đã nghĩ thông cái gì đó, "Chỉ là kết quả của quẻ bói chỉ hướng về một mình ngươi, thứ đệ kia của ngươi là do ta cố ý thêm vào, ngươi nghĩ không sao, quả thật là ta không muốn để ngươi sống tốt, ai bảo ngươi là con của người kia cơ chứ."
Nói xong lời cuối cùng, Chư tiên sinh cười đầy kì quái.
"Nợ nần của nàng ấy, ngươi phải trả."
"Ngươi quen mẫu thân của ta sao?" Thẩm Úc nắm chặt lấy tay Thương Quân Lẫm.
Đáng tiếc là bất kể sau đó Thẩm Úc hỏi thế nào thì Chư tiên sinh cũng không chịu nói về chuyện của mẫu thân y.
"Đừng lo, trẫm sẽ sai người đi điều tra," Thương Quân Lẫm nắm lấy tay của Thẩm Úc rồi cùng đi trở về Ngọc Chương Cung, "Câu nói kia của Chư Vọng, trẫm sẽ không coi là thật."
"Ta rất tò mò, năm đó đến cùng thì mẫu thân đã làm cái gì mà lại làm cho mọi người đều nói năng rất thận trọng khi nhắc đến sự tồn tại của bà ấy, bất kể là yêu bà hay hận bà thì đều không chịu nói chuyện về bà ấy ra." Thẩm Úc vẫn nghĩ không ra.
"Có lẽ không phải không muốn nói mà là không thể nói, vào năm đó đã xảy ra quá nhiều chuyện, tiên đế phế truất hoàng hậu, các thế lực trong triều cũng thay đổi, tất cả mọi thứ đều trộn lẫn vào nhau." Thương Quân Lẫm nhìn vào đám mây nơi chân trời, cũng là năm đó, cuộc sống của hắn đã xảy ra sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Việc phu nhân Trấn Bắc Hầu qua đời chỉ là một bọt nước nhỏ trong con sóng biển đang quay cuồng kia, cảm giác tồn tại của bà trong giới quý tộc ở kinh thành cũng không tính là cao, hơn nữa sau khi bà qua đời, phủ Trấn Bắc Hầu cũng không làm lớn nên lúc mọi thứ đã trần ai lạc định* thì ở bên cạnh của Trấn Bắc Hầu cũng đã xuất hiện một nữ tử khác. (Đã xảy ra rồi, không thể thay đổi được nữa.)
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, sự xuất hiện của Như di nương đã bao trùm toàn bộ dấu vết tồn tại của phu nhân Trấn Bắc Hầu.
"Trấn Bắc Hầu nói ông ta không biết thân phận của mẫu thân nhưng ta không tin," Thẩm Úc chớp mắt, ngữ điệu vẫn rất nhẹ nhàng, "Bệ hạ, ta muốn biết đến cùng thì năm đó đã xảy ra chuyện gì."
"Sẽ biết thôi," Thương Quân Lẫm kéo Thẩm Úc vào trong lồng ngực rồi ôm chặt lấy y, "Trẫm bảo đảm."
Không phải vì tò mò về mẫu thân nên Thẩm Úc mới muốn biết rõ chân tướng mà là vì trực giác của y khiến y cảm thấy những bí mật được cất giấu này có điều quan trọng liên quan đến y.
Kiếp trước, thẳng đến lúc y chết, những người đó cũng chưa từng lộ khỏi mặt nước, nhưng sau khi y chết đi thì sao, hướng đi của câu chuyện kia sẽ trở nên như thế nào?
Thẩm Úc không thể nào biết được.
Thẩm Úc đã giao cho ông chủ Từ phương pháp chế tạo nước hoa được Thẩm Nguyệt đưa cho, cửa hàng ông chủ Từ quản lý lại gia tăng quy mô, sau khi bàn bạc với Thẩm Úc, bọn họ quyết định mở thêm chi nhánh ở Giang Nam.
Sự giàu có và đông đúc ở Giang Nam cũng không thua kém gì so với kinh thành, trước khi mở chi nhánh ở đây thì đã có người được các gia tộc quyền thế ở Giang Nam thuê tới kinh thành để mua sắm hàng hoá giúp họ.
Phương Quân vội vàng trở về kinh thành trước khi chuyến săn thu bắt đầu.
Người bị ông mang về cùng còn có mấy người Bắc Mạc bị bắt ở Túc Bắc.
Lần này Phương Quân đã lập công lớn, các đại thần trong triều cũng đã biết vị trí ở trong Nội Các là để cho ông nên lúc Thương Quân Lẫm hạ chỉ, bọn họ cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Lúc này đây, ở Nội Các của Đại Hoàn đã có hai vị đại thần có cùng lập trường với Thương Quân Lẫm.
Những ngày săn thu đã lặng lẽ tiến đến.
Thượng Y Cục đưa những bộ đồ đã được may xong tới, của Thương Quân Lẫm vẫn là màu đen như cũ, phía trên cũng được thêu họa tiết hình rồng, còn Thẩm Úc thì là một bộ màu đỏ, một bộ màu đen.
Màu đen là do chính Thẩm Úc yêu cầu, còn màu đỏ là do Thương Quân Lẫm chọn.
Đoàn người chậm rãi đi đến địa điểm săn thu.
Xung quanh núi Kỳ Nhạc đã được dọn dẹp sạch sẽ từ trước, chỉ còn chờ hoàng đế cùng các đại thần tới đây.
Hoàng đế khai quốc của Đại Hoàn rất coi trọng "Võ", vì vậy chuyến săn thu mỗi năm một lần đã được lưu truyền từ lúc đó đến nay, chưa từng bị gián đoạn.
"Không phải nói là bệ hạ rất yêu chiều quý quân sao? Sao lại không thấy nghi trượng* của quý quân đâu?" Có đại thần nhìn về phía trước, trong lòng không khỏi tò mò. (nghi trượng là Khí cụ dùng cho nghi vệ.
Ngày xưa, vua quan ra ngoài, có lính hộ vệ mang cờ xí, lọng quạt, vũ khí.)
Chức vị càng cao thì lại càng cần phải để ý tới hình thức của mấy thứ này.
Hậu cung, Hoàng Hậu, quý phi, phi...... Chức vị khác nhau thì nghi trượng và quy cách cũng không giống nhau, mà đội ngũ phía trước bọn họ chỉ có nghi trượng của hoàng đế.
Không thấy bóng dáng của nghi trượng thuộc về quý quân đâu.
Không chỉ vị đại thần này phát hiện vấn đề này, gần đây các thế lực ở trong triều lại phân chia thêm một lần nữa nên ánh mắt của các đại thần cũng không đặt lên việc riêng của Thương Quân Lẫm, không chú ý đến chuyện của hậu cung.
Các đại thần lén lút bàn tán, phía trước, bên trong xe ngựa thứ nhất, Thẩm Úc buông màn xe rồi nói: "Đợi lát nữa bọn họ nhìn thấy ta bước xuống từ trong xe của bệ hạ, không chừng là lại nói gì đó."
"Chuyện của trẫm không cần bọn họ xen vào."
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Thương Quân Lẫm bước xuống xe ngựa.
Các đại thần đang muốn thỉnh an thì thấy Thương Quân Lẫm xoay mặt về phía xe ngựa, vươn tay ra.
Bàn tay với những ngón tay thon dài trắng nõn dò ra rồi đáp xuống trên tay đế vương, cánh tay của đế vương hơi dùng sức một chút, người trong xe đã được ôm ra.
Các đại thần trợn to mắt, nhìn Thẩm Úc vừa được ôm ra khỏi xe ngựa của đế vương.
Tác giả có lời muốn nói: Thân phận của A Úc sẽ được vạch trần sau, các cục cưng không cần gấp gáp.
Cuối năm và tui sắp phải trải qua 3 kì thi nên rất bận, từ giờ đến hết Tết âm sẽ không có lịch ra chương. Rảnh lúc nào tui sẽ làm và đăng lúc đó, nếu bận quá thì thui=•=
Cảm tạ ở 2021-09-2515:41:35~2021-09-2521:01:38 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: W đứa ở mỗi ngày không ngủ được 2 cái; quên tiện một khúc xa, an trạch trạch ~, cửu cửu 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Trăng lạnh tâm, CC không giống nhau 10 bình; bảy tháng 8 bình; chocolate tương 5 bình; quên tiện một khúc xa, ngươi không xứng với "Xấu", bánh mì nắm, hahaha tôm 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất