Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân
Chương 27
Thẩm Úc yên lặng.
Sau một khoảng thời gian ở chung, y đã có cái nhìn khác đối với Thương Quân Lẫm. Nhưng những chuyện liên quan đến việc bản thân sống lại,ngoại trừ chính mình,y không định để người thứ hai biết được bí mật này.
Thẩm Úc biết bản thân đã lộ rất nhiều sơ hở trước mặt Thương Quân Lẫm. Thương Quân Lẫm không bám vào chuyện đó để gặng hỏi,cũng vì thế y mới không bị phát hiện.Chuyện Hà tiểu công tử như thế, chuyện "Phi mộng" cũng như thế.
Thương Quân Lẫm thở dài, xoa lên gương mặt Thẩm Úc: "Những chuyện khác trẫm có thể không hỏi, nhưng trẫm muốn quý quân nói cho trẫm những tác hại của"phi mộng."
"Bệ hạ?" Thẩm Úc ngẩng đầu,gương mặt y rất nhỏ,chỉ một bàn tay của Thương Quân Lẫm cũng có bao trọn.Lúc này biểu cảm của thanh niên có chút hoài nghi, cực kỳ giống một chú mèo nhỏ đang gặp rắc rối lại không biết làm sao.
"Quý quân cảm thấy, trẫm là một người không thèm quan tâm tới ý muốn của ngươi, nhất định phải tìm ra chân tướng sao?" Thương Quân Lẫm nhướng mày.
"Bệ hạ đương nhiên không như thế" Thẩm Úc ổn định tâm trạng "Chuyện về phi mộng,nếu nói ra có lẽ sẽ hơi khó tin điểm."
Kiếp trước,khoảnh khắc Thẩm Úc biết rõ chân tướng, trong đầu cũng tràn ngập ý nghĩ không thể tin được. Ai có thể ngờ đến một loại thuốc trông không có gì quá nổi bật lại có thể gây ra hậu quả khủng khiếp như vậy.
"Thật ra phi mộng cũng không quá đáng sợ. Thứ làm người ta sợ hãi chính là khi kết hợp phi mộng và một vài loại thuốc khác sẽ tạo ra một loại độc khá giống với phi mộng.Loại độc này không màu không mùi không vị, chỉ với một lượng rất nhỏ đã có thể hại người. Một người đang khỏe mạnh nhiễm phải nó,ban đầu sẽ bị sốt,sau một khoảng thời gian,nhiều nhất là 7 ngày người đó sẽ chết."
Kiếp trước chuyện này xảy ra đau khi thiên tai ập tới. Ban đầu Thẩm Úc và mọi người đều cho rằng đây là dịch bệnh sau thiên tai. Sau này mới biết được, ôn dịch là giả, độc dược là thật.Cũng vì chuyện này, "Phi mộng"mới bị triều đình liệt vào hàng thuốc cấm.
Chỉ tiếc rằng lúc ấy Thẩm Úc đang ở đất phong của Việt Vương,không biết quá nhiều chuyện. Trước khi chuyện phi mộng bị phát hiện không biết đã bao nhiêu người phải táng thân vì nó.
"Trẫm sẽ sai Ẩn Long Vệ đi điều tra chuyện này."Thương Quân Lẫm nhíu mày nói.
Thương Quân Lẫm có hoàn toàn tin tưởng lời mình nói không,Thẩm Úc không biết. Nhưng khi nghe Thương Quân Lẫm nói sẽ đi tra, Thẩm Úc vẫn nhẹ nhàng thở ra.Có lẽ hiện giờ,người phía sau màn vẫn còn chưa ra tay. Nếu may mắn có thể kịp thời bóp chết kế hoạch này của bọn chúng. Thật sự rất đáng giá.
Thẩm Úc mượn ít sách y của Cố thái y, những cuốn truyện thường được Thẩm Úc dùng để giết thời gian đã bị những cuốn sách y thay thế.
Có thể nói bệnh lâu sẽ thành y*, bởi vì nguyên nhân thân thể, Thẩm Úc cũng có nghiên cứu về y thuật. Thế nhưng dù có nghiên cứu vẫn sẽ thua Cố thái y, người đã được truyền đạt kiến thức y học từ nhỏ. Thẩm Úc vẫn miễn cưỡng hiểu được một vài kiến thức đơn giản.(kiểu bệnh lâu sẽ biết ít kiến thức y học)
Thẩm Úc hành động không hề che đẩy,rất nhanh Thương Quân Lẫm đã biết chuyện Thẩm Úc cảm thấy hứng thú đối với y học. Tay cầm bút hơi khựng lại một chút, hỏi: "Trước kia lúc quý quân còn ở phủ Trấn Bắc Hầu,y đã cảm thấy hứng thú với y thuật sao?"
"Bệ hạ, theo tin tức Ẩn Long Vệ điều tra được, lúc quý quân ở phủ Trấn Bắc Hầu đã học rất nhiều nội dung khác nhau. Trong đó cũng có y học." Mạnh công công cung kính trả lời.
"Trẫm biết rồi."
Lúc Thương Quân Lẫm trở lại Ngọc Chương Cung, Thẩm Úc đang đọc một cuốn sách y.
Thẩm Úc ngồi bên cửa sổ, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu xuống tạo nên một tầng sáng mông lung trên khuôn mặt y. Khuôn mặt như ngọc giấu ở dưới lớp lông tơ, tinh xảo động lòng người.
"Quý quân còn lo lắng chuyện phi mộng sao?" Thương Quân Lẫm đi qua ngồi xuống bên cạnh Thẩm Úc.
"Cũng không hẳn, đợt trước mượn mấy cuốn sách của Cố thái y,muốn xem cho xong." Thẩm Úc chỉ vào mấy cuốn sách trên bàn.
Thương Quân Lẫm cầm lấy một cuốn lật qua lật lại, phát hiện bên trong có rất nhiều loại bệnh thú vị. So với chuyện gọi nó là sách y thì gọi nó là thoại bản về y thuật còn đúng hơn.
"Những cuốn kia quý quân xem xong rồi?"
"Đúng vậy, bệ hạ sách trong Tàng Thư Các quá ít." Thật ra là do sách ở đó đều viết về triều Thương. Mà triều Thương mới được lập không lâu,hầu hết nội dung trong sách khá mẫn cảm.Thẩm Úc không muốn lấy ra đọc.
"Quý quân thích dạng thoại bản gì, trẫm sai người ra ngoài cung mua cho ngươi" Thương Quân Lẫm biết y không tiếp thu được liền đề nghị "Hay là quý quân cùng ta đến Ngự Thư Phòng phê sổ con?"
"Không," Thẩm Úc đột nhiên bổ lên người Thương Quân Lẫm, duỗi tay che miệng hắn lại "Hiện tại các đại thần rất bất mãn đối với ta, bệ hạ đang muốn chứng thực tội danh hại nước hại dân của ta sao?"
"Rõ ràng quý quân rất yêu nước thương dân."Trong mắt Thương Quân Lẫm tràn đầy ý cười.
"Bệ hạ đừng nghĩ cho ta chức cao thì ta sẽ chia sẻ chuyện triều chính với bệ hạ. So với việc xem sổ con ta thà xem sách y còn hơn. Nói không chừng một ngày nào đó ta còn có thể cứu được người." Thẩm Úc ghé sát vào người Thương Quân Lẫm, trong giọng nói chứa đầy vẻ ghét bớt chuyện triều chính.
"Người khác cầu đều muốn quản mà không được, quý quân nói không cần liền không cần.Thật sự không hối hận sao?" Thương Quân Lẫm cố ý dụ dỗ.
Thẩm Úc chống tay lên ngực nam nhân, ngồi dậy,"Bệ hạ đừng có lừa ta, sổ con có gì đẹp đâu, thà nhìn bệ hạ còn đẹp hơn."
Kiếp trước, vì Việt Vương Thẩm Úc cống hiến sức lực mười mấy năm. Con đường làm quan bấp bênh,suýt chút nữa công nhận kết cục bị xử tử. Đời này y không định tham gia mấy chuyện này nữa.
"Ta chỉ hy vọng bệ hạ càng ngày càng mạnh mẽ,mãi mãi che chở cho ta." Thẩm Úc cúi đầu nhìn Thương Quân Lẫm,trong đôi mắt tràn ngập sự nghiêm túc.
Thương Quân Lẫm không nhịn được lại bị bị cặp mắt kia thu hút. Dường như đôi mắt của Thẩm Úc có ma lực, chỉ cần y muốn thì có thể khiến người ta đắm chìm trong nó. Không thể thoát ra.
"Quý quân yên tâm, trẫm sẽ mãi mãi che chở ngươi."
Thẩm Úc cười, ý cười khuếch tán ra từ trong cặp mắt,mặt mày cong cong.Cả khuôn mặt lại càng sinh động hơn.Vốn dĩ Thẩm Úc đã rất đẹp,khi y cười lên lại càng khiến người ta không rời mắt nổi.
Chuyện phi mộng, Thương Quân Lẫm đã sai Ẩn Long Vệ đi điều tra. Mặc kệ chuyện Thẩm Úc nói là thật hay giả,trước khi tra ra kết quả chính xác không nên rút dây động rừng.
Ngoại trừ Ẩn Long Vệ, Thương Quân Lẫm còn giao chuyện điều tra phi mộng cho Cố thái y.
Cố thái y cũng không biết sự thật về phi mộng. Chỉ cho rằng vì lo lắng cho thân thể quý quân nên hoàng thượng mới sai mình đi điều tra. Cố thái y cũng tự hiểu,không nói ra chuyện hoàng thượng và quý quân cùng trúng phi mộng.
Thái Y Viện người nhiều mắt tạp, có một số việc không hợp làm ở Thái Y Viện, Cố thái y đành mang về nhà làm.
Toà nhà mà Cố gia đang sống không tính là lớn,nhưng vẫn dư dật khi chít có một mình Cố thái y và Cố Hoài ở đó. Trong nhà Cố thái y có phòng thuốc chuyên môn để điều chế,không hề thua kém Thái y viện. Chỉ là vẫn thiếu một ít dược liệu và thiết bị.
"Cố Hoài, dọn ngăn tủ này giúp ta một chút."
Nghe thấy giọng nói ôn nhuận của y, thiếu niên đang luyện võ ở trong viện vội vàng dừng tay. Chảy vào trong phòng.
Lúc này Cố thái y mặc quần áo màu xám nhạt,đôi tay không ngừng nghỉ phối thuốc. Lúc Cố Hoài đi vào, tầm mắt lướt qua tình huống trong phòng,nhìn thấy ngăn tủ Cố thái y kêu dọn liền đi qua.
"Ca ca, muốn dọn ngăn tủ này đến chỗ nào?"
"Chỗ này, chỗ này," Cố thái y dùng ánh mắt chỉ"Tiện thể kéo ngăn tủ thứ nhất,hộp bên trái lấy ra giúp ta."
Cố Hoài làm theo chỉ thị của Cố thái y, ôm hộp đi tới bên người Cố thái y: "Ca ca gần đây bận rộn gì vậy,chẳng dành thời gian cho ta."
"Tiểu Hoài đã sắp cao bằng ca ca rồi, sao còn muốn ca ca dành thời gian cho đệ?" Cố thái y trêu chọc hắn, lại nói đến chuyện chính "Đặt cái hộp kia trên bàn, lại lấy giúp ta cái này một chút."
Cố Hoài bỏ rương nhỏ trong tay xuống, cầm lấy thuốc trong tay y,hiếu kỳ hỏi: "Ca ca,đây là loại thuốc mới sao?"
Chóp mũi khẽ nhúc nhích, hắn ngửi ngửi: "Sao lại không có mùi gì hết?"
"Này, cẩn thận!" Rất may mấy ngày nay Cố thái y điều chế rất nhiều thuốc giải của phi mộng. Vội lấy thuốc tới đút cho Cố Hoài, "Trước kia ta đã nói với ngươi khi vào gian phòng này không được tuỳ ý sờ loạn rồi mà."
Cố Hoài ngoan ngoãn ăn thuốc giải, chớp chớp mắt, "Rất xin lỗi, ca ca, ta sai rồi."
Thái độ nhận sai rất chân thành, Cố thái y cũng không thật sự tức giận, bất đắc dĩ nói: "Cũng may lần này thứ ngươi chạm vào không phải là kịch độc gì, lần sau đừng làm như vậy nữa. "
Thấy Cố Hoài ngoan ngoãn gật đầu, Cố thái y mới tiếp tục giải thích cho hắn: "Đây là phi mộng, không màu không vị. Cho nên ngươi không thấy mùi gì hết."
"Phi mộng?"Sắc mặt Cố Hoài thay đổi, đáy mắt hiện lên sự u ám. Rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, "Ca ca nghiên cứu ' phi mộng ' làm gì vậy?"
"Một đứa nhỏ như ngươi không cần lo lắng nhiều như vậy" Cố thái y chọc chọc trán hắn "Được rồi,đã đưa đồ vật tới nơi rồi,tự mình đi chơi đi."
Cố Hoài cố gắng dùng thái độ bình thường làm xong mọi chuyện,ngoan ngoãn ra ngoài.
Cố thái y không nghĩ nhiều, tiếp tục làm việc trong tay.
Cố Hoài đi thẳng một đường tới nơi luyện võ, sắc mặt càng ngày càng âm u.Hắn không biết ca ca đã nghe theo mệnh lệnh của ai nghiên cứu phi mộng. Nếu để hắn tra ra, hắn nhất định sẽ không để người đó yên ổn!
"Chủ nhân." Một người mặc toàn thân đen tuyền, không một tiếng động quỳ xuống.
"phi mộng hiện đang ở trong tày của ca ca, các ngươi đi tra xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào."
Nếu Cố thái y ở chỗ này, sẽ phát hiện giờ phút này Cố Hoài làm gì còn bộ dạng ngoan ngoãn trước mặt y.Gọi là ác quỷ bò về từ trong địa ngục cũng không sai.
Sau mười mấy năm, hắn rốt cuộc lại tìm được manh mối liên quan đến phi mộng. Huyết hải thâm thù năm đó, hắn nhất định sẽ báo!
"Ngươi nói cái gì?" Thẩm Úc đứng lên, không thể tin được nói"Lúc tiên hoàng còn tại vị,từng có người dùng thủ đoạn này bài trừ những người phản đối ư?"
Tròng mắt Thương Quân Lẫm xoay chuyển:"Trẫm cũng không ngờ tới, Ẩn Long Vệ lại tra được một vụ án cũ như vậy."
"Bệ hạ tra ra nhiều không?"
"Chỉ tra được đại khái, nếu không phải nghe theo lời quý quân nói đi tra phi mộng chỉ sợ những chân tướng đó vĩnh viễn sẽ không bị ai biết."
Thanh âm Thương Quân Lẫm tràn ngập cảm giác áp bách, "Tính mạng của mấy trăm ngàn tướng sĩ, không phải hi sinh ở trên chiến trường, mà là hi sinh dưới lòng tham của chính người một nhà. Thật buồn cười, nếu để trẫm biết được ai là người lập ra âm mưu này, trẫm nhất định sẽ không buông tha!"
Nói xong lời cuối cùng,thanh âm của Thương Quân Lẫm đã tràn đầy sát ý.
"Bệ hạ nhất định có thể giúp các tướng sĩ giải trừ hàm oan.Bệ hạ, đừng tức giận khiến chính mình sinh bệnh."
Thẩm Úc có thể hiểu được vì sao Thương Quân Lẫm phẫn nộ.Thương Quân Lẫm dựa vào chiến công bước lên ngôi vị hoàng đế, đã từng có một đoạn thời gian rất dài sinh hoạt ở trong quân,cùng ăn cùng ở với các tướng sĩ.Nếu nói trên đời này có cái gì khiến hắn xúc động thì cũng chỉ có những tướng sĩ đã từng bầu bạn bên hắn.
"Bọn họ làm sao dám......"lồng ngực Thương Quân Lẫm phập phồng "Trẫm biết tiên đế hoa mắt ù tai, lại không ngờ rằng hắn lại dám để những chuyện đó xảy ra......"
"Bệ hạ......" Thẩm Úc không biết nên an ủi như thế nào, giờ phút này Thương Quân Lẫm như sói đầu đàn mất đi đàn của mình. Cô tịch và tuyệt vọng.
"Quý quân," Thương Quân Lẫm ôm lấy Thẩm Úc,đè chặt y trong ngực,như người chết đuối tìm được cành cây "Trẫm nhất định sẽ không để yên cho bọn họ, trẫm tuyệt đối không cho phép dưới sự trị vì của trẫm lại xảy ra chuyện này!":,,.
Sau một khoảng thời gian ở chung, y đã có cái nhìn khác đối với Thương Quân Lẫm. Nhưng những chuyện liên quan đến việc bản thân sống lại,ngoại trừ chính mình,y không định để người thứ hai biết được bí mật này.
Thẩm Úc biết bản thân đã lộ rất nhiều sơ hở trước mặt Thương Quân Lẫm. Thương Quân Lẫm không bám vào chuyện đó để gặng hỏi,cũng vì thế y mới không bị phát hiện.Chuyện Hà tiểu công tử như thế, chuyện "Phi mộng" cũng như thế.
Thương Quân Lẫm thở dài, xoa lên gương mặt Thẩm Úc: "Những chuyện khác trẫm có thể không hỏi, nhưng trẫm muốn quý quân nói cho trẫm những tác hại của"phi mộng."
"Bệ hạ?" Thẩm Úc ngẩng đầu,gương mặt y rất nhỏ,chỉ một bàn tay của Thương Quân Lẫm cũng có bao trọn.Lúc này biểu cảm của thanh niên có chút hoài nghi, cực kỳ giống một chú mèo nhỏ đang gặp rắc rối lại không biết làm sao.
"Quý quân cảm thấy, trẫm là một người không thèm quan tâm tới ý muốn của ngươi, nhất định phải tìm ra chân tướng sao?" Thương Quân Lẫm nhướng mày.
"Bệ hạ đương nhiên không như thế" Thẩm Úc ổn định tâm trạng "Chuyện về phi mộng,nếu nói ra có lẽ sẽ hơi khó tin điểm."
Kiếp trước,khoảnh khắc Thẩm Úc biết rõ chân tướng, trong đầu cũng tràn ngập ý nghĩ không thể tin được. Ai có thể ngờ đến một loại thuốc trông không có gì quá nổi bật lại có thể gây ra hậu quả khủng khiếp như vậy.
"Thật ra phi mộng cũng không quá đáng sợ. Thứ làm người ta sợ hãi chính là khi kết hợp phi mộng và một vài loại thuốc khác sẽ tạo ra một loại độc khá giống với phi mộng.Loại độc này không màu không mùi không vị, chỉ với một lượng rất nhỏ đã có thể hại người. Một người đang khỏe mạnh nhiễm phải nó,ban đầu sẽ bị sốt,sau một khoảng thời gian,nhiều nhất là 7 ngày người đó sẽ chết."
Kiếp trước chuyện này xảy ra đau khi thiên tai ập tới. Ban đầu Thẩm Úc và mọi người đều cho rằng đây là dịch bệnh sau thiên tai. Sau này mới biết được, ôn dịch là giả, độc dược là thật.Cũng vì chuyện này, "Phi mộng"mới bị triều đình liệt vào hàng thuốc cấm.
Chỉ tiếc rằng lúc ấy Thẩm Úc đang ở đất phong của Việt Vương,không biết quá nhiều chuyện. Trước khi chuyện phi mộng bị phát hiện không biết đã bao nhiêu người phải táng thân vì nó.
"Trẫm sẽ sai Ẩn Long Vệ đi điều tra chuyện này."Thương Quân Lẫm nhíu mày nói.
Thương Quân Lẫm có hoàn toàn tin tưởng lời mình nói không,Thẩm Úc không biết. Nhưng khi nghe Thương Quân Lẫm nói sẽ đi tra, Thẩm Úc vẫn nhẹ nhàng thở ra.Có lẽ hiện giờ,người phía sau màn vẫn còn chưa ra tay. Nếu may mắn có thể kịp thời bóp chết kế hoạch này của bọn chúng. Thật sự rất đáng giá.
Thẩm Úc mượn ít sách y của Cố thái y, những cuốn truyện thường được Thẩm Úc dùng để giết thời gian đã bị những cuốn sách y thay thế.
Có thể nói bệnh lâu sẽ thành y*, bởi vì nguyên nhân thân thể, Thẩm Úc cũng có nghiên cứu về y thuật. Thế nhưng dù có nghiên cứu vẫn sẽ thua Cố thái y, người đã được truyền đạt kiến thức y học từ nhỏ. Thẩm Úc vẫn miễn cưỡng hiểu được một vài kiến thức đơn giản.(kiểu bệnh lâu sẽ biết ít kiến thức y học)
Thẩm Úc hành động không hề che đẩy,rất nhanh Thương Quân Lẫm đã biết chuyện Thẩm Úc cảm thấy hứng thú đối với y học. Tay cầm bút hơi khựng lại một chút, hỏi: "Trước kia lúc quý quân còn ở phủ Trấn Bắc Hầu,y đã cảm thấy hứng thú với y thuật sao?"
"Bệ hạ, theo tin tức Ẩn Long Vệ điều tra được, lúc quý quân ở phủ Trấn Bắc Hầu đã học rất nhiều nội dung khác nhau. Trong đó cũng có y học." Mạnh công công cung kính trả lời.
"Trẫm biết rồi."
Lúc Thương Quân Lẫm trở lại Ngọc Chương Cung, Thẩm Úc đang đọc một cuốn sách y.
Thẩm Úc ngồi bên cửa sổ, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu xuống tạo nên một tầng sáng mông lung trên khuôn mặt y. Khuôn mặt như ngọc giấu ở dưới lớp lông tơ, tinh xảo động lòng người.
"Quý quân còn lo lắng chuyện phi mộng sao?" Thương Quân Lẫm đi qua ngồi xuống bên cạnh Thẩm Úc.
"Cũng không hẳn, đợt trước mượn mấy cuốn sách của Cố thái y,muốn xem cho xong." Thẩm Úc chỉ vào mấy cuốn sách trên bàn.
Thương Quân Lẫm cầm lấy một cuốn lật qua lật lại, phát hiện bên trong có rất nhiều loại bệnh thú vị. So với chuyện gọi nó là sách y thì gọi nó là thoại bản về y thuật còn đúng hơn.
"Những cuốn kia quý quân xem xong rồi?"
"Đúng vậy, bệ hạ sách trong Tàng Thư Các quá ít." Thật ra là do sách ở đó đều viết về triều Thương. Mà triều Thương mới được lập không lâu,hầu hết nội dung trong sách khá mẫn cảm.Thẩm Úc không muốn lấy ra đọc.
"Quý quân thích dạng thoại bản gì, trẫm sai người ra ngoài cung mua cho ngươi" Thương Quân Lẫm biết y không tiếp thu được liền đề nghị "Hay là quý quân cùng ta đến Ngự Thư Phòng phê sổ con?"
"Không," Thẩm Úc đột nhiên bổ lên người Thương Quân Lẫm, duỗi tay che miệng hắn lại "Hiện tại các đại thần rất bất mãn đối với ta, bệ hạ đang muốn chứng thực tội danh hại nước hại dân của ta sao?"
"Rõ ràng quý quân rất yêu nước thương dân."Trong mắt Thương Quân Lẫm tràn đầy ý cười.
"Bệ hạ đừng nghĩ cho ta chức cao thì ta sẽ chia sẻ chuyện triều chính với bệ hạ. So với việc xem sổ con ta thà xem sách y còn hơn. Nói không chừng một ngày nào đó ta còn có thể cứu được người." Thẩm Úc ghé sát vào người Thương Quân Lẫm, trong giọng nói chứa đầy vẻ ghét bớt chuyện triều chính.
"Người khác cầu đều muốn quản mà không được, quý quân nói không cần liền không cần.Thật sự không hối hận sao?" Thương Quân Lẫm cố ý dụ dỗ.
Thẩm Úc chống tay lên ngực nam nhân, ngồi dậy,"Bệ hạ đừng có lừa ta, sổ con có gì đẹp đâu, thà nhìn bệ hạ còn đẹp hơn."
Kiếp trước, vì Việt Vương Thẩm Úc cống hiến sức lực mười mấy năm. Con đường làm quan bấp bênh,suýt chút nữa công nhận kết cục bị xử tử. Đời này y không định tham gia mấy chuyện này nữa.
"Ta chỉ hy vọng bệ hạ càng ngày càng mạnh mẽ,mãi mãi che chở cho ta." Thẩm Úc cúi đầu nhìn Thương Quân Lẫm,trong đôi mắt tràn ngập sự nghiêm túc.
Thương Quân Lẫm không nhịn được lại bị bị cặp mắt kia thu hút. Dường như đôi mắt của Thẩm Úc có ma lực, chỉ cần y muốn thì có thể khiến người ta đắm chìm trong nó. Không thể thoát ra.
"Quý quân yên tâm, trẫm sẽ mãi mãi che chở ngươi."
Thẩm Úc cười, ý cười khuếch tán ra từ trong cặp mắt,mặt mày cong cong.Cả khuôn mặt lại càng sinh động hơn.Vốn dĩ Thẩm Úc đã rất đẹp,khi y cười lên lại càng khiến người ta không rời mắt nổi.
Chuyện phi mộng, Thương Quân Lẫm đã sai Ẩn Long Vệ đi điều tra. Mặc kệ chuyện Thẩm Úc nói là thật hay giả,trước khi tra ra kết quả chính xác không nên rút dây động rừng.
Ngoại trừ Ẩn Long Vệ, Thương Quân Lẫm còn giao chuyện điều tra phi mộng cho Cố thái y.
Cố thái y cũng không biết sự thật về phi mộng. Chỉ cho rằng vì lo lắng cho thân thể quý quân nên hoàng thượng mới sai mình đi điều tra. Cố thái y cũng tự hiểu,không nói ra chuyện hoàng thượng và quý quân cùng trúng phi mộng.
Thái Y Viện người nhiều mắt tạp, có một số việc không hợp làm ở Thái Y Viện, Cố thái y đành mang về nhà làm.
Toà nhà mà Cố gia đang sống không tính là lớn,nhưng vẫn dư dật khi chít có một mình Cố thái y và Cố Hoài ở đó. Trong nhà Cố thái y có phòng thuốc chuyên môn để điều chế,không hề thua kém Thái y viện. Chỉ là vẫn thiếu một ít dược liệu và thiết bị.
"Cố Hoài, dọn ngăn tủ này giúp ta một chút."
Nghe thấy giọng nói ôn nhuận của y, thiếu niên đang luyện võ ở trong viện vội vàng dừng tay. Chảy vào trong phòng.
Lúc này Cố thái y mặc quần áo màu xám nhạt,đôi tay không ngừng nghỉ phối thuốc. Lúc Cố Hoài đi vào, tầm mắt lướt qua tình huống trong phòng,nhìn thấy ngăn tủ Cố thái y kêu dọn liền đi qua.
"Ca ca, muốn dọn ngăn tủ này đến chỗ nào?"
"Chỗ này, chỗ này," Cố thái y dùng ánh mắt chỉ"Tiện thể kéo ngăn tủ thứ nhất,hộp bên trái lấy ra giúp ta."
Cố Hoài làm theo chỉ thị của Cố thái y, ôm hộp đi tới bên người Cố thái y: "Ca ca gần đây bận rộn gì vậy,chẳng dành thời gian cho ta."
"Tiểu Hoài đã sắp cao bằng ca ca rồi, sao còn muốn ca ca dành thời gian cho đệ?" Cố thái y trêu chọc hắn, lại nói đến chuyện chính "Đặt cái hộp kia trên bàn, lại lấy giúp ta cái này một chút."
Cố Hoài bỏ rương nhỏ trong tay xuống, cầm lấy thuốc trong tay y,hiếu kỳ hỏi: "Ca ca,đây là loại thuốc mới sao?"
Chóp mũi khẽ nhúc nhích, hắn ngửi ngửi: "Sao lại không có mùi gì hết?"
"Này, cẩn thận!" Rất may mấy ngày nay Cố thái y điều chế rất nhiều thuốc giải của phi mộng. Vội lấy thuốc tới đút cho Cố Hoài, "Trước kia ta đã nói với ngươi khi vào gian phòng này không được tuỳ ý sờ loạn rồi mà."
Cố Hoài ngoan ngoãn ăn thuốc giải, chớp chớp mắt, "Rất xin lỗi, ca ca, ta sai rồi."
Thái độ nhận sai rất chân thành, Cố thái y cũng không thật sự tức giận, bất đắc dĩ nói: "Cũng may lần này thứ ngươi chạm vào không phải là kịch độc gì, lần sau đừng làm như vậy nữa. "
Thấy Cố Hoài ngoan ngoãn gật đầu, Cố thái y mới tiếp tục giải thích cho hắn: "Đây là phi mộng, không màu không vị. Cho nên ngươi không thấy mùi gì hết."
"Phi mộng?"Sắc mặt Cố Hoài thay đổi, đáy mắt hiện lên sự u ám. Rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, "Ca ca nghiên cứu ' phi mộng ' làm gì vậy?"
"Một đứa nhỏ như ngươi không cần lo lắng nhiều như vậy" Cố thái y chọc chọc trán hắn "Được rồi,đã đưa đồ vật tới nơi rồi,tự mình đi chơi đi."
Cố Hoài cố gắng dùng thái độ bình thường làm xong mọi chuyện,ngoan ngoãn ra ngoài.
Cố thái y không nghĩ nhiều, tiếp tục làm việc trong tay.
Cố Hoài đi thẳng một đường tới nơi luyện võ, sắc mặt càng ngày càng âm u.Hắn không biết ca ca đã nghe theo mệnh lệnh của ai nghiên cứu phi mộng. Nếu để hắn tra ra, hắn nhất định sẽ không để người đó yên ổn!
"Chủ nhân." Một người mặc toàn thân đen tuyền, không một tiếng động quỳ xuống.
"phi mộng hiện đang ở trong tày của ca ca, các ngươi đi tra xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào."
Nếu Cố thái y ở chỗ này, sẽ phát hiện giờ phút này Cố Hoài làm gì còn bộ dạng ngoan ngoãn trước mặt y.Gọi là ác quỷ bò về từ trong địa ngục cũng không sai.
Sau mười mấy năm, hắn rốt cuộc lại tìm được manh mối liên quan đến phi mộng. Huyết hải thâm thù năm đó, hắn nhất định sẽ báo!
"Ngươi nói cái gì?" Thẩm Úc đứng lên, không thể tin được nói"Lúc tiên hoàng còn tại vị,từng có người dùng thủ đoạn này bài trừ những người phản đối ư?"
Tròng mắt Thương Quân Lẫm xoay chuyển:"Trẫm cũng không ngờ tới, Ẩn Long Vệ lại tra được một vụ án cũ như vậy."
"Bệ hạ tra ra nhiều không?"
"Chỉ tra được đại khái, nếu không phải nghe theo lời quý quân nói đi tra phi mộng chỉ sợ những chân tướng đó vĩnh viễn sẽ không bị ai biết."
Thanh âm Thương Quân Lẫm tràn ngập cảm giác áp bách, "Tính mạng của mấy trăm ngàn tướng sĩ, không phải hi sinh ở trên chiến trường, mà là hi sinh dưới lòng tham của chính người một nhà. Thật buồn cười, nếu để trẫm biết được ai là người lập ra âm mưu này, trẫm nhất định sẽ không buông tha!"
Nói xong lời cuối cùng,thanh âm của Thương Quân Lẫm đã tràn đầy sát ý.
"Bệ hạ nhất định có thể giúp các tướng sĩ giải trừ hàm oan.Bệ hạ, đừng tức giận khiến chính mình sinh bệnh."
Thẩm Úc có thể hiểu được vì sao Thương Quân Lẫm phẫn nộ.Thương Quân Lẫm dựa vào chiến công bước lên ngôi vị hoàng đế, đã từng có một đoạn thời gian rất dài sinh hoạt ở trong quân,cùng ăn cùng ở với các tướng sĩ.Nếu nói trên đời này có cái gì khiến hắn xúc động thì cũng chỉ có những tướng sĩ đã từng bầu bạn bên hắn.
"Bọn họ làm sao dám......"lồng ngực Thương Quân Lẫm phập phồng "Trẫm biết tiên đế hoa mắt ù tai, lại không ngờ rằng hắn lại dám để những chuyện đó xảy ra......"
"Bệ hạ......" Thẩm Úc không biết nên an ủi như thế nào, giờ phút này Thương Quân Lẫm như sói đầu đàn mất đi đàn của mình. Cô tịch và tuyệt vọng.
"Quý quân," Thương Quân Lẫm ôm lấy Thẩm Úc,đè chặt y trong ngực,như người chết đuối tìm được cành cây "Trẫm nhất định sẽ không để yên cho bọn họ, trẫm tuyệt đối không cho phép dưới sự trị vì của trẫm lại xảy ra chuyện này!":,,.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất