Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân
Chương 41
Thương Quân Lẫm: "......"
"Quý quân nói lời nào cũng khiến người ta phải kinh ngạc."
Nói thì nói như vậy nhưng Thương Quân Lẫm cũng không cầm lòng được mà bắt đầu nghĩ theo lời nói của Thẩm Úc. Nếu trong bụng Thẩm Úc thực sự có con của hắn......
Thẩm Úc cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, nói xong cũng không để ý lời nói của mình đã khơi dậy biết bao gợn sóng lớn trong lòng Thương Quân Lẫm. Y xoa xoa cái bụng hơi trướng lên của mình, tiếp tục đi về phía trước.
Thời tiết dần dần ấm lên, những người suốt ngày ở trong nhà cũng đi ra ngoài dạo chơi.Không phân bình dân hay các gia đình quyền quý cũng đều gọi một vài người bạn tốt đi chơi.
Cuối cùng Lệ Vương cũng ổn định lại các mối quan hệ của mình, vào một buổi chiều trời trong nắng ấm liền quyết định vào hoàng cung.
Sau khi giao lại những thứ đại biểu cho thân phận vương gia, Lệ Vương cảm thấy cả người đều trở nên nhẹ nhàng hơn. Ông đứng đối diện với Thương Quân Lẫm, cuối cùng cũng có thể tìm được cảm giác của người một nhà.
"Mấy ngày nay thần cũng thử suy nghĩ lại những hành động trước đây của mình, mấy năm nay đã gây nên rất nhiều phiền toái cho bệ hạ. Không có thân phận Lệ Vương trói buộc, được trở về là chính mình thần cảm thấy việc này đối với thần và thê tử của thần là đều là điều may mắn."
Quyền thế trước nay đều là một thanh kiếm hai lưỡi, có được thì cũng đồng thời mất đi. Có lẽ cũng có người có thể chống lại sự mê hoặc của quyền thế, nhưng hầu hết đều bị lạc mất chính mình.
Lúc Lệ Vương kiểm kê thế lực của mình mới biết được trong mấy năm qua mình đã phạm phải bao nhiêu sai lầm. Lấy cớ là vì muốn tốt cho Thương Quân Lẫm nhưng thật ra là vì muốn thỏa mãn tư dục của mình.
"Trước kia thần vẫn luôn cảm thấy, bên cạnh bệ hạ cần phải có một người vừa ý bầu bạn nên thần mới cảm thấy con gái của Tiền cũng không tồi. Thần vẫn luôn cho rằng nàng ta sẽ xứng với bệ hạ, bệ hạ cũng sẽ nghĩ giống như thần......"
Quả thật ban đầu, Lệ Vương chỉ muốn đưa cháu gái đến cho Thương Quân Lẫm chứ cũng không muốn nâng cao thân phận của Tiền gia. Ông cũng chỉ đơn thuần muốn có người nâng đỡ cho Thương Quân Lẫm, chỉ là dần dần ý định đó cũng bị vẩn đục, chỉ còn lại mục đích phục vụ cho cá nhân.
"Con gái của Tiền gia có tốt thì trẫm cũng không thích." Thương Quân Lẫm bình tĩnh mà trần thuật một sự thật.
"Thần biết, hiện tại thần rất may mắn. Thẩm quý quân trời xui đất khiến vào cung, có thể đứng ở bên cạnh giúp đỡ bệ hạ. Thứ gọi là tình cảm không thể cưỡng cầu, thần cả đời hồ đồ cả, đến bây giờ mới hoàn toàn sáng suốt. Mọi thứ đều đã được định sẵn, ví dụ như thần, ví dụ như Tiền gia, không thể cưỡng cầu được."
Lệ Vương thở dài, tiếp tục nói: "Thần đã phái người đi tra xét từng chuyện lớn bé mà Tiền gia đã gây ra, kết quả cũng sẽ trình lên cho ngài. Ngài muốn xử trí như thế nào liền xử trí như thế đó. Bệ hạ không cần nể mặt mũi của thần mà bỏ qua sự công bằng, giảm nhẹ tội cho bọn họ. Xét cho đến cùng, bọn họ thành ra như vậy cũng có phần do thần dung túng quá đà."
Nếu không phải nhờ Thương Quân Lẫm lật tẩy, lá gan của Tiền gia cũng sẽ càng lúc càng lớn. Cũng may ông kịp thời thanh tỉnh, Tiền gia cũng chưa gây ra sai lầm không thể vãn hồi, chặt tay cầu một con đường sống, tóm lại cũng còn có một cơ hội.
"Lệ Vương không sợ Lệ Vương phi trách tội sao?" Thương Quân Lẫm biết tình cảm của Lệ Vương và Lệ Vương phi rất tốt.Lệ Vương chiếu cố Tiền gia như vậy cũng là vì Lệ Vương phi, ngay cả lúc tới cửa cầu tình cũng là vì Tiền gia là nhà mẹ của Lệ Vương phi.
"Đây cũng là ý tứ của thê tử thần, Tiền gia đã phạm phải sai lầm, cần phải chịu trừng phạt. Hơn nữa Tiền gia cũng không phải chỉ có những người vô dụng, xóa bỏ những cành lá thối rữa, Tiền gia mới có thể phát triển tốt được."
Đạo lý này, ông cũng học được trên người Thương Quân Lẫm. Năm đó ở Đại Hoàn loạn đến cỡ nào, nếu không nhờ Thương Quân Lẫm ra tay chặt đứt tất cả, dứt khoát giết sạch một đám quan lại tham ô, chỉ sợ Đại Hoàn cũng không thể khôi phục nhanh chóng như vậy được.
"Trẫm đã hiểu, đối với những người của Tiền gia nhưng vẫn cống hiến cho Đại Hoàn, trẫm sẽ không truy xét trách nhiệm."
"Tạ ơn bệ hạ."
Đêm đó, Lệ Vương bị đoạt đi tước hiệu vương gia, ngày hôm sau, chuyện của Tiền gia cũng bị xử lý.
Ai cũng không ngờ tới người cắm rễ ở trong triều nhiều năm như Lệ Vương, sẽ chọn phương thức như vậy để rời khỏi sân khấu chính trị.
Người không biết cuộc trò chuyện giữa Lệ Vương và Thương Quân Lẫm đã thiếu lại càng thêm thiếu, Thẩm Úc cũng được tính là một trong số đó.
Y biết là bởi vì Thương Quân Lẫm nói cho y.
Thương Quân Lẫm nói được thì làm được, những người có tội của Tiền gia đều bị xử lý theo đúng luật pháp. Những người vô tội cũng không bị tước đoạt chức quan, bọn họ vẫn ở lại đúng vị trí công tác của mình.
Không biết có phải Lệ Vương đã nói trước với Tiền gia cái gì hay không mà đối với kết quả này, Tiền gia đã yên lặng tiếp nhận.
"Còn tiểu thư của Tiền gia thì sao?" Thẩm Úc nghe Thương Quân Lẫm nói xong, có chút tò mò hỏi.
"Nàng kia cũng rất thân cận với Lệ Vương phi, cha anh của nàng đều phạm phải sai lầm, nàng cũng không sống nổi ở Tiền gia nữa. Vì vậy bị Lệ Vương phi đón đi rồi." Bởi vì liên quan đến Lệ Vương nên Thương Quân Lẫm cũng đặc biệt chú ý tới Tiền gia.
Thẩm Úc: "Bệ hạ đã từng gặp tiểu thư của Tiền gia chưa? Lệ Vương đã từng muốn tác hợp hai người, hẳn đã từng để hai người gặp mặt rồi chứ."
"Đã từng gặp, vào mấy năm trước." Thương Quân Lẫm liếc mắt nhìn sắc mặt Thẩm Úc, thấy sắc mặt y không có gì khác thường, bỗng có chút cảm giác khó tả.
Thẩm Úc: "Bệ hạ, sau đó hai người chưa từng gặp lại nhau? Đó là một nữ tử như thế nào?"
Thương Quân Lẫm: "Trẫm biết được ý định của Lệ Vương nên chưa từng gặp lại, vì sao đột nhiên quý quân lại quan tâm tới vị cô nương của Tiền gia như vậy?"
Thẩm Úc: "Chỉ là ta rất tò mò cháu dâu đủ tư cách trong mắt Lệ Vương là người như thế nào thôi."
Không biết bị cái gù chọc trúng, cảm xúc kì lạ trong lòng Thương Quân Lẫm chậm rãi biến mất, hắn nâng chum trà lên nhẹ nhấp một ngụm: "Quý quân không cần lo lắng, ở trẫm trong lòng trẫm tất cả đều thua quý quân."
Thẩm Úc: "???"
Sao đột nhiên đề tài lại chuyển tới chuyện này?
Thẩm Úc bỏ qua lời đột nhiên thốt lên của Thương Quân Lẫm, hỏi: "Có phải bệ hạ nên để các phiên vương trở về hay không?"
"Sao đột nhiên quý quân lại nhắc đến chuyện này? Có người đến cầu xin quý quân à?" Thương Quân Lẫm hơi hơi nhíu mày.
Thẩm Úc gật đầu: "Có vài người thân của các Vương gia tới tìm ta, bệ hạ yên tâm, ta không đồng ý bọn họ bất cứ cái gì.". Truyện Ngôn Tình
"À, nhưng những lễ vật bọn họ đưa tới ta đều nhận hết." Thẩm Úc nói xong còn chậm rì rì bổ sung thêm.
"Nếu quý quân thích thì cứ nhận lấy, những gì ta nhắc nhở hẳn tất cả bọn họ đều đã hiểu rõ. Đúng là lúc để bọn họ rời đi." Thương Quân Lẫm suy tư.
Vẫn luôn giữ các phiên vương lại kinh thành cũng không được. Hai ngày trước đã có đại thần dâng sổ con lên, có nói qua chuyện này. Kỳ thi mùa xuân cũng sắp tới, tiếp tục giữ bọn họ, chỉ sợ lại xảy ra thêm nhiều chuyện.
Được Thương Quân Lẫm đồng ý, Thẩm Úc sai Mộ Tịch tới thông báo tin tức cho người nhà của các phiên vương.
Thẩm Úc không nói với Thương Quân Lẫm chuyện tuy y không đồng ý với những những người đó nhưng cũng không từ chối thẳng. Y chỉ để bọn họ hoà hoãn lại rồi đợi đến lúc này.
"Vì sao lần trước công tử kiên quyết không chịu nhận lấy quà mà những người đó đưa tới nhưng lần này lại muốn ám chỉ bọn họ đưa quà tới?" Mộ Tịch không hiểu hỏi.
Nhà kho của công tử nhà nàng đã có rất nhiều đồ. Hơn nữa công tử muốn cái gì chỉ cần nói một tiếng với bệ hạ thì sẽ được đưa tới. Cần gì phải nhận hối lộ để mang tai tiếng?
"Ta muốn bệ hạ biết chuyện đó, đừng lo lắng, lấy của bệ hạ sao thích bằng lấy của người khác? Đừng nhìn những phiên vương đó ở kinh thành đều rụt cổ, đó là bởi vì sợ đao của bệ hạ treo trên đầu bọn họ có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Chờ trở về đất phong, chỉ sợ người này con uy phong hơn so với người kia. Kho của bọn họ nhất định rất đa dạng."
Mộ Tịch cái hiểu cái không nhưng vẫn truyền đạt ý tứ của Thẩm Úc xuống.
Những người nhà của các phiên vương đều đã chờ đợi sẵn, lúc bọn họ trở lại phủ đều được các phiên vương chào đón nhiệt liệt.
"Lần này thì sao? Quý quân có nói gì không?"
Tìm tới Thẩm Úc cũng là vì không còn biện pháp nào khác, bọn họ đã vận dụng tất cả các mối quan hệ để các đại thần dâng sớ. Còn có rất nhiều ám chỉ khác, chỉ là Thương Quân Lẫm không để ý.
Vốn dĩ bọn họ cũng không đến mức đứng ngồi không yên như vậy. Ai ngờ trước có chuyện của Hoài Dục Vương, không bao lâu sau lại có chuyện của Lệ Vương. Đó chính là Lệ Vương, vị vương gia có công phò tá Thương Quân Lẫm, vậy mà nói phế liền phế. Đâu ai biết được ngày mai người bị phế truất không phải là mình.
Vì như vậy, trong lòng mấy người đều có ý tưởng riêng. Sau chuyện này, bọn họ đành phải đè ép tâm tư của mình xuống đáy lòng. Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ cũng không dám để nó ngoi đầu tiếp.
Cũng vì mấy năm nay Thương Quân Lẫm không làm nên chuyện gì chấn động nên mới khiên bọn họ sinh ra hút tâm tư không nên có. Nhìn những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, bọn họ chợt bừng tỉnh gian, hiểu rõ được sự thật Thương Quân Lẫm vẫn là Thương Quân Lẫm. Vẫn là vị thần mang đến sự chết chóc, kẻ dám dẫn binh vào đánh kinh thành!
Dưới ánh mắt nôn nóng của các phiên vương, bọn họ nói ra ý tứ của Thẩm Úc.
"Còn tốt, nếu y không chịu lấy bất cứ thứ gì hết thì chúng ta mới cần phải lo lắng. Nếu y chịu nhận đồ thì đương nhiên cũng sẽ vì chúng ta làm việc. Nhanh, chuẩn bị tốt những đồ quý quân thích, đưa đến Ngọc Chương Cung đi."
Nghe xong những lời được thuật lại, các phiên vương thở dài nhẹ nhõm, thế gian này người khó thu phục nhất vĩnh viễn là những người vô dục vô cầu. Chỉ có những người có sự ham mê mới có thể nhờ vả được.
Bất tri bất giác bọn họ đã gắn cho Thẩm Úc cái mác tham tài, đắn đo chút rồi đưa luôn.
Thứ Thẩm Úc muốn chính là suy nghĩ này của bọn họ.
Trước lúc Thương Quân Lẫm chưa hoàn toàn giải quyết được các phiên vương, Thẩm Úc có thể dễ dàng chiếm được không ít lợi lộc từ bọn họ.
Mộ Tịch ngạc nhiên phát hiện sau khi bên ngoài biến được tin Thẩm Úc thích các loại trân bảo, thái độ của những tay sai của các phiên vương lại càng nhiệt liệt hơn.
Không để Thẩm Úc chờ lâu, các phiên vương đã nhanh chóng đưa lễ vật đến. Vì sợ đưa đến Ngọc Chương Cung quá bắt mắt, Thẩm Úc còn tìm một thôn trang để bọn họ đưa đến cho tiện.
Đồng thời y cũng nêu rõ thời gian các phiên vương có thể rời đi cho những người đưa lễ vật tới.
"Ngươi nói với bọn hắn, ban đầu bệ hạ muốn bọn họ ở lại thêm ít lâu, ta nói mãi bên hạ mới quyết định thả bọn họ sớm hơn mấy ngày."
Mộ Tịch nghe theo.
Làm xong tất cả mọi chuyện, Thẩm Úc vui vẻ chờ tiền tự dâng tới cửa.
"Có chuyện gì mà quý quân vui vẻ như vậy?" Thương Quân Lẫm đi tới, dưới ánh mặt trời, gương mặt Thẩm Úc mang nét tươi cười, nụ cười ấy đánh sâu vào lòng hắn.
"Bệ hạ mau tới đây," Thẩm Úc đưa quyển sách trong tay cho Thương Quân Lẫm "Bệ hạ xem đi! Những thứ này đều do ta kiếm được!"
Thương Quân Lẫm mở quyển sách ra nhìn vài lần, bên trong đều là vị vương gia này đã đưa tới đồ vật nào... mỗi món đều có giá trị rất lớn.
"Đây là mối làm ăn lớn mà lúc trước quý quân đã nói với trẫm sao?" Thương Quân Lẫm giơ quyển sách trong tay lên.
"Những thứ này cũng có một nửa là công lao của bệ hạ. Bệ hạ yên tâm, ta sẽ không độc chiếm, một nửa đồ trong này sẽ chia cho bệ hạ!"
Thẩm Úc hứng thú bừng bừng nói với Thương Quân Lẫm về những đồ vật các phiên vương đưa tới: "Nhìn này, ngọc bội hoa văn viền mây, được chạm khắc từ loại ngọc đông ấm hạ mát. Còn có cái này, san hô đỏ cao bằng nửa người......"
Cuối cùng tổng kết: "Bọn họ thực sự rất có tiền, hy vọng cơ hội làm ăn như vậy sẽ có nhiều lần chút."
Thương Quân Lẫm buồn cười: "Quý quân đang định đào rỗng kho vàng của bọn họ sao?"
Thẩm Úc sửa lại lời hắn: "Không phải ta, là ta cùng bệ hạ, chúng ta cùng nhau. Nếu không có bệ hạ, sao bọn họ có thể ngoan ngoãn đưa tiền cho ta."
Thương Quân Lẫm thích nghe những lời cột hắn và Thẩm Úc vào vơi nhau, cưng chiều nói: "Có thể khiến cho quý quân vui, là may mắn của bọn họ."
"Quý quân nói lời nào cũng khiến người ta phải kinh ngạc."
Nói thì nói như vậy nhưng Thương Quân Lẫm cũng không cầm lòng được mà bắt đầu nghĩ theo lời nói của Thẩm Úc. Nếu trong bụng Thẩm Úc thực sự có con của hắn......
Thẩm Úc cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, nói xong cũng không để ý lời nói của mình đã khơi dậy biết bao gợn sóng lớn trong lòng Thương Quân Lẫm. Y xoa xoa cái bụng hơi trướng lên của mình, tiếp tục đi về phía trước.
Thời tiết dần dần ấm lên, những người suốt ngày ở trong nhà cũng đi ra ngoài dạo chơi.Không phân bình dân hay các gia đình quyền quý cũng đều gọi một vài người bạn tốt đi chơi.
Cuối cùng Lệ Vương cũng ổn định lại các mối quan hệ của mình, vào một buổi chiều trời trong nắng ấm liền quyết định vào hoàng cung.
Sau khi giao lại những thứ đại biểu cho thân phận vương gia, Lệ Vương cảm thấy cả người đều trở nên nhẹ nhàng hơn. Ông đứng đối diện với Thương Quân Lẫm, cuối cùng cũng có thể tìm được cảm giác của người một nhà.
"Mấy ngày nay thần cũng thử suy nghĩ lại những hành động trước đây của mình, mấy năm nay đã gây nên rất nhiều phiền toái cho bệ hạ. Không có thân phận Lệ Vương trói buộc, được trở về là chính mình thần cảm thấy việc này đối với thần và thê tử của thần là đều là điều may mắn."
Quyền thế trước nay đều là một thanh kiếm hai lưỡi, có được thì cũng đồng thời mất đi. Có lẽ cũng có người có thể chống lại sự mê hoặc của quyền thế, nhưng hầu hết đều bị lạc mất chính mình.
Lúc Lệ Vương kiểm kê thế lực của mình mới biết được trong mấy năm qua mình đã phạm phải bao nhiêu sai lầm. Lấy cớ là vì muốn tốt cho Thương Quân Lẫm nhưng thật ra là vì muốn thỏa mãn tư dục của mình.
"Trước kia thần vẫn luôn cảm thấy, bên cạnh bệ hạ cần phải có một người vừa ý bầu bạn nên thần mới cảm thấy con gái của Tiền cũng không tồi. Thần vẫn luôn cho rằng nàng ta sẽ xứng với bệ hạ, bệ hạ cũng sẽ nghĩ giống như thần......"
Quả thật ban đầu, Lệ Vương chỉ muốn đưa cháu gái đến cho Thương Quân Lẫm chứ cũng không muốn nâng cao thân phận của Tiền gia. Ông cũng chỉ đơn thuần muốn có người nâng đỡ cho Thương Quân Lẫm, chỉ là dần dần ý định đó cũng bị vẩn đục, chỉ còn lại mục đích phục vụ cho cá nhân.
"Con gái của Tiền gia có tốt thì trẫm cũng không thích." Thương Quân Lẫm bình tĩnh mà trần thuật một sự thật.
"Thần biết, hiện tại thần rất may mắn. Thẩm quý quân trời xui đất khiến vào cung, có thể đứng ở bên cạnh giúp đỡ bệ hạ. Thứ gọi là tình cảm không thể cưỡng cầu, thần cả đời hồ đồ cả, đến bây giờ mới hoàn toàn sáng suốt. Mọi thứ đều đã được định sẵn, ví dụ như thần, ví dụ như Tiền gia, không thể cưỡng cầu được."
Lệ Vương thở dài, tiếp tục nói: "Thần đã phái người đi tra xét từng chuyện lớn bé mà Tiền gia đã gây ra, kết quả cũng sẽ trình lên cho ngài. Ngài muốn xử trí như thế nào liền xử trí như thế đó. Bệ hạ không cần nể mặt mũi của thần mà bỏ qua sự công bằng, giảm nhẹ tội cho bọn họ. Xét cho đến cùng, bọn họ thành ra như vậy cũng có phần do thần dung túng quá đà."
Nếu không phải nhờ Thương Quân Lẫm lật tẩy, lá gan của Tiền gia cũng sẽ càng lúc càng lớn. Cũng may ông kịp thời thanh tỉnh, Tiền gia cũng chưa gây ra sai lầm không thể vãn hồi, chặt tay cầu một con đường sống, tóm lại cũng còn có một cơ hội.
"Lệ Vương không sợ Lệ Vương phi trách tội sao?" Thương Quân Lẫm biết tình cảm của Lệ Vương và Lệ Vương phi rất tốt.Lệ Vương chiếu cố Tiền gia như vậy cũng là vì Lệ Vương phi, ngay cả lúc tới cửa cầu tình cũng là vì Tiền gia là nhà mẹ của Lệ Vương phi.
"Đây cũng là ý tứ của thê tử thần, Tiền gia đã phạm phải sai lầm, cần phải chịu trừng phạt. Hơn nữa Tiền gia cũng không phải chỉ có những người vô dụng, xóa bỏ những cành lá thối rữa, Tiền gia mới có thể phát triển tốt được."
Đạo lý này, ông cũng học được trên người Thương Quân Lẫm. Năm đó ở Đại Hoàn loạn đến cỡ nào, nếu không nhờ Thương Quân Lẫm ra tay chặt đứt tất cả, dứt khoát giết sạch một đám quan lại tham ô, chỉ sợ Đại Hoàn cũng không thể khôi phục nhanh chóng như vậy được.
"Trẫm đã hiểu, đối với những người của Tiền gia nhưng vẫn cống hiến cho Đại Hoàn, trẫm sẽ không truy xét trách nhiệm."
"Tạ ơn bệ hạ."
Đêm đó, Lệ Vương bị đoạt đi tước hiệu vương gia, ngày hôm sau, chuyện của Tiền gia cũng bị xử lý.
Ai cũng không ngờ tới người cắm rễ ở trong triều nhiều năm như Lệ Vương, sẽ chọn phương thức như vậy để rời khỏi sân khấu chính trị.
Người không biết cuộc trò chuyện giữa Lệ Vương và Thương Quân Lẫm đã thiếu lại càng thêm thiếu, Thẩm Úc cũng được tính là một trong số đó.
Y biết là bởi vì Thương Quân Lẫm nói cho y.
Thương Quân Lẫm nói được thì làm được, những người có tội của Tiền gia đều bị xử lý theo đúng luật pháp. Những người vô tội cũng không bị tước đoạt chức quan, bọn họ vẫn ở lại đúng vị trí công tác của mình.
Không biết có phải Lệ Vương đã nói trước với Tiền gia cái gì hay không mà đối với kết quả này, Tiền gia đã yên lặng tiếp nhận.
"Còn tiểu thư của Tiền gia thì sao?" Thẩm Úc nghe Thương Quân Lẫm nói xong, có chút tò mò hỏi.
"Nàng kia cũng rất thân cận với Lệ Vương phi, cha anh của nàng đều phạm phải sai lầm, nàng cũng không sống nổi ở Tiền gia nữa. Vì vậy bị Lệ Vương phi đón đi rồi." Bởi vì liên quan đến Lệ Vương nên Thương Quân Lẫm cũng đặc biệt chú ý tới Tiền gia.
Thẩm Úc: "Bệ hạ đã từng gặp tiểu thư của Tiền gia chưa? Lệ Vương đã từng muốn tác hợp hai người, hẳn đã từng để hai người gặp mặt rồi chứ."
"Đã từng gặp, vào mấy năm trước." Thương Quân Lẫm liếc mắt nhìn sắc mặt Thẩm Úc, thấy sắc mặt y không có gì khác thường, bỗng có chút cảm giác khó tả.
Thẩm Úc: "Bệ hạ, sau đó hai người chưa từng gặp lại nhau? Đó là một nữ tử như thế nào?"
Thương Quân Lẫm: "Trẫm biết được ý định của Lệ Vương nên chưa từng gặp lại, vì sao đột nhiên quý quân lại quan tâm tới vị cô nương của Tiền gia như vậy?"
Thẩm Úc: "Chỉ là ta rất tò mò cháu dâu đủ tư cách trong mắt Lệ Vương là người như thế nào thôi."
Không biết bị cái gù chọc trúng, cảm xúc kì lạ trong lòng Thương Quân Lẫm chậm rãi biến mất, hắn nâng chum trà lên nhẹ nhấp một ngụm: "Quý quân không cần lo lắng, ở trẫm trong lòng trẫm tất cả đều thua quý quân."
Thẩm Úc: "???"
Sao đột nhiên đề tài lại chuyển tới chuyện này?
Thẩm Úc bỏ qua lời đột nhiên thốt lên của Thương Quân Lẫm, hỏi: "Có phải bệ hạ nên để các phiên vương trở về hay không?"
"Sao đột nhiên quý quân lại nhắc đến chuyện này? Có người đến cầu xin quý quân à?" Thương Quân Lẫm hơi hơi nhíu mày.
Thẩm Úc gật đầu: "Có vài người thân của các Vương gia tới tìm ta, bệ hạ yên tâm, ta không đồng ý bọn họ bất cứ cái gì.". Truyện Ngôn Tình
"À, nhưng những lễ vật bọn họ đưa tới ta đều nhận hết." Thẩm Úc nói xong còn chậm rì rì bổ sung thêm.
"Nếu quý quân thích thì cứ nhận lấy, những gì ta nhắc nhở hẳn tất cả bọn họ đều đã hiểu rõ. Đúng là lúc để bọn họ rời đi." Thương Quân Lẫm suy tư.
Vẫn luôn giữ các phiên vương lại kinh thành cũng không được. Hai ngày trước đã có đại thần dâng sổ con lên, có nói qua chuyện này. Kỳ thi mùa xuân cũng sắp tới, tiếp tục giữ bọn họ, chỉ sợ lại xảy ra thêm nhiều chuyện.
Được Thương Quân Lẫm đồng ý, Thẩm Úc sai Mộ Tịch tới thông báo tin tức cho người nhà của các phiên vương.
Thẩm Úc không nói với Thương Quân Lẫm chuyện tuy y không đồng ý với những những người đó nhưng cũng không từ chối thẳng. Y chỉ để bọn họ hoà hoãn lại rồi đợi đến lúc này.
"Vì sao lần trước công tử kiên quyết không chịu nhận lấy quà mà những người đó đưa tới nhưng lần này lại muốn ám chỉ bọn họ đưa quà tới?" Mộ Tịch không hiểu hỏi.
Nhà kho của công tử nhà nàng đã có rất nhiều đồ. Hơn nữa công tử muốn cái gì chỉ cần nói một tiếng với bệ hạ thì sẽ được đưa tới. Cần gì phải nhận hối lộ để mang tai tiếng?
"Ta muốn bệ hạ biết chuyện đó, đừng lo lắng, lấy của bệ hạ sao thích bằng lấy của người khác? Đừng nhìn những phiên vương đó ở kinh thành đều rụt cổ, đó là bởi vì sợ đao của bệ hạ treo trên đầu bọn họ có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Chờ trở về đất phong, chỉ sợ người này con uy phong hơn so với người kia. Kho của bọn họ nhất định rất đa dạng."
Mộ Tịch cái hiểu cái không nhưng vẫn truyền đạt ý tứ của Thẩm Úc xuống.
Những người nhà của các phiên vương đều đã chờ đợi sẵn, lúc bọn họ trở lại phủ đều được các phiên vương chào đón nhiệt liệt.
"Lần này thì sao? Quý quân có nói gì không?"
Tìm tới Thẩm Úc cũng là vì không còn biện pháp nào khác, bọn họ đã vận dụng tất cả các mối quan hệ để các đại thần dâng sớ. Còn có rất nhiều ám chỉ khác, chỉ là Thương Quân Lẫm không để ý.
Vốn dĩ bọn họ cũng không đến mức đứng ngồi không yên như vậy. Ai ngờ trước có chuyện của Hoài Dục Vương, không bao lâu sau lại có chuyện của Lệ Vương. Đó chính là Lệ Vương, vị vương gia có công phò tá Thương Quân Lẫm, vậy mà nói phế liền phế. Đâu ai biết được ngày mai người bị phế truất không phải là mình.
Vì như vậy, trong lòng mấy người đều có ý tưởng riêng. Sau chuyện này, bọn họ đành phải đè ép tâm tư của mình xuống đáy lòng. Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ cũng không dám để nó ngoi đầu tiếp.
Cũng vì mấy năm nay Thương Quân Lẫm không làm nên chuyện gì chấn động nên mới khiên bọn họ sinh ra hút tâm tư không nên có. Nhìn những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, bọn họ chợt bừng tỉnh gian, hiểu rõ được sự thật Thương Quân Lẫm vẫn là Thương Quân Lẫm. Vẫn là vị thần mang đến sự chết chóc, kẻ dám dẫn binh vào đánh kinh thành!
Dưới ánh mắt nôn nóng của các phiên vương, bọn họ nói ra ý tứ của Thẩm Úc.
"Còn tốt, nếu y không chịu lấy bất cứ thứ gì hết thì chúng ta mới cần phải lo lắng. Nếu y chịu nhận đồ thì đương nhiên cũng sẽ vì chúng ta làm việc. Nhanh, chuẩn bị tốt những đồ quý quân thích, đưa đến Ngọc Chương Cung đi."
Nghe xong những lời được thuật lại, các phiên vương thở dài nhẹ nhõm, thế gian này người khó thu phục nhất vĩnh viễn là những người vô dục vô cầu. Chỉ có những người có sự ham mê mới có thể nhờ vả được.
Bất tri bất giác bọn họ đã gắn cho Thẩm Úc cái mác tham tài, đắn đo chút rồi đưa luôn.
Thứ Thẩm Úc muốn chính là suy nghĩ này của bọn họ.
Trước lúc Thương Quân Lẫm chưa hoàn toàn giải quyết được các phiên vương, Thẩm Úc có thể dễ dàng chiếm được không ít lợi lộc từ bọn họ.
Mộ Tịch ngạc nhiên phát hiện sau khi bên ngoài biến được tin Thẩm Úc thích các loại trân bảo, thái độ của những tay sai của các phiên vương lại càng nhiệt liệt hơn.
Không để Thẩm Úc chờ lâu, các phiên vương đã nhanh chóng đưa lễ vật đến. Vì sợ đưa đến Ngọc Chương Cung quá bắt mắt, Thẩm Úc còn tìm một thôn trang để bọn họ đưa đến cho tiện.
Đồng thời y cũng nêu rõ thời gian các phiên vương có thể rời đi cho những người đưa lễ vật tới.
"Ngươi nói với bọn hắn, ban đầu bệ hạ muốn bọn họ ở lại thêm ít lâu, ta nói mãi bên hạ mới quyết định thả bọn họ sớm hơn mấy ngày."
Mộ Tịch nghe theo.
Làm xong tất cả mọi chuyện, Thẩm Úc vui vẻ chờ tiền tự dâng tới cửa.
"Có chuyện gì mà quý quân vui vẻ như vậy?" Thương Quân Lẫm đi tới, dưới ánh mặt trời, gương mặt Thẩm Úc mang nét tươi cười, nụ cười ấy đánh sâu vào lòng hắn.
"Bệ hạ mau tới đây," Thẩm Úc đưa quyển sách trong tay cho Thương Quân Lẫm "Bệ hạ xem đi! Những thứ này đều do ta kiếm được!"
Thương Quân Lẫm mở quyển sách ra nhìn vài lần, bên trong đều là vị vương gia này đã đưa tới đồ vật nào... mỗi món đều có giá trị rất lớn.
"Đây là mối làm ăn lớn mà lúc trước quý quân đã nói với trẫm sao?" Thương Quân Lẫm giơ quyển sách trong tay lên.
"Những thứ này cũng có một nửa là công lao của bệ hạ. Bệ hạ yên tâm, ta sẽ không độc chiếm, một nửa đồ trong này sẽ chia cho bệ hạ!"
Thẩm Úc hứng thú bừng bừng nói với Thương Quân Lẫm về những đồ vật các phiên vương đưa tới: "Nhìn này, ngọc bội hoa văn viền mây, được chạm khắc từ loại ngọc đông ấm hạ mát. Còn có cái này, san hô đỏ cao bằng nửa người......"
Cuối cùng tổng kết: "Bọn họ thực sự rất có tiền, hy vọng cơ hội làm ăn như vậy sẽ có nhiều lần chút."
Thương Quân Lẫm buồn cười: "Quý quân đang định đào rỗng kho vàng của bọn họ sao?"
Thẩm Úc sửa lại lời hắn: "Không phải ta, là ta cùng bệ hạ, chúng ta cùng nhau. Nếu không có bệ hạ, sao bọn họ có thể ngoan ngoãn đưa tiền cho ta."
Thương Quân Lẫm thích nghe những lời cột hắn và Thẩm Úc vào vơi nhau, cưng chiều nói: "Có thể khiến cho quý quân vui, là may mắn của bọn họ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất