Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân
Chương 77
Gần đây Công Bộ rất bận rộn nhưng ai cũng tràn đầy khí thế.
Bọn họ vừa có tiền lại vừa có cách tạo ra xi măng, dù sao Công bộ của bọn họ rất hiếm khi được hoàng đế để mắt tới, bọn họ không thể không cố gắng làm nên thành quả tốt để được bệ hạ coi trọng.
Bệ hạ nói muốn sửa đường nên trọng điểm đương nhiên nằm ở trên con đường kia.
Sau khi Công Bộ thượng thư thương lượng với cấp dưới xong liền quyết định tráo đổi các giai đoạn, trước lúc chưa có thành quả cuối cùng thì họ sẽ không công bố ra bên ngoài.
Sau một quá trình suy nghĩ cẩn thận thì bọn họ đưa ra kết luận này, cách chế tạo ra xi măng quá đơn giản, hiện tại bọn họ vẫn chưa biết cuối cùng bệ hạ sẽ dùng chúng vào mục đích gì, để mọi thứ ổn thỏa hơn nên bọn họ quyết định sẽ không để thứ này lộ ra bên ngoài.
Thân là người tài trợ chủ yếu nhưng Nghiêm Tranh cũng chỉ biết sửa đường, hắn cũng không biết chỗ bị bao vây kia đang được sửa chữa như thế nào, dù sao cũng đã đạt được mục đích nên hắn cũng không quan tâm tới loại chuyện này.
Sau một khoảng thời gian đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng đoạn đường kia cũng đã được sửa chữa lại, Công Bộ thượng thư đứng trên mặt đường đã được san bằng rồi cảm thán: "Quả nhiên tốt hơn trước kia rất nhiều."
Người phụ trách sửa đường cũng là người của Công Bộ, nghe thấy thế liền đi tới nói: "Đại nhân, mặt đường kiểu này không giống như mặt đường trước kia, trước kia đất có thể hấp thu nước mưa nhưng hiện tại nếu muốn làm một cuộc tu sửa quy mô lớn thì còn phải suy xét rất nhiều vấn đề."
"Bản quan sẽ dâng sớ lên để nói chuyện này với bệ hạ, lần này ngươi đã lập được công lớn, bản quan cũng sẽ không quên."
"Đa tạ đại nhân." Phù Tín không giấu được niềm vui trong mắt, vốn dĩ hắn là một người không có gì nổi trội ở Công Bộ, nếu không nhờ việc hắn có nhiều nghiên cứu đối với việc tu sửa đường rồi được Công Bộ thượng thư coi trọng và giao phó trọng trách thì chắc bây giờ hắn vẫn sẽ không có cơ hội thể hiện tài năng.
Công Bộ thượng thư vỗ vào bả vai của hắn rồi nói: "Cố gắng làm thật tốt, bệ hạ rất coi trọng chuyện xi măng, còn vấn đề vừa rồi ngươi nói thì sau khi trở về ngươi hay tự suy nghĩ biện pháp giải quyết, hai ngày nữa bệ hạ sẽ tự mình tới đây để xem thành quả, có thể nắm được cơ hội này hay không thì phải dựa vào chính ngươi."
Phù Tín kích động mà cúi đầu tạ ơn Công Bộ thượng thư: "Đa tạ đại nhân đã dìu dắt!"
Hắn hiểu Công Bộ thượng thư đang cho hắn một cơ hội, nếu không có cơ hội này thì chỉ dựa vào mấy chuyện trước kia hắn đã làm thì cũng chẳng được gì. Dù sao người ở trên kia cũng chỉ quan tâm tới kết quả chứ hầu như sẽ không chú ý tới hắn.
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã tới ngày rời cung, bởi vì lần này phải đi xem đường Công Bộ sửa trước nên Thương Quân Lẫm và Thẩm Úc không cải trang mà chỉ mặc trang phục đơn giản rồi ngồi lên xe ngựa rời cung.
"Lại nói tiếp, hình như chúng ta đã đi con đường này rất nhiều lần," Thẩm Úc xốc một góc màn xe lên rồi nhìn ra bên ngoài, "Ai có thể ngờ nơi ta và bệ hạ đến nhiều nhất khi rời cung lại là ngục tối chứ."
"Sau này sẽ mang A Úc đi những nơi khác nhiều hơn." Thương Quân Lẫm ngồi ngay ngắn ở trên xe ngựa, ánh mắt của hắn vẫn luôn dừng lại trên người Thẩm Úc.
"Ta chỉ tùy tiện nói mà thôi," Thẩm Úc buông màn che ra rồi trở lại ngồi bên cạnh Thương Quân Lẫm,"Bệ hạ, một ngày nào đó sẽ tu sửa lại toàn bộ con đường này sao?"
"Nếu phía Công Bộ làm việc thuận lợi thì không chỉ con đường này mà trẫm muốn sửa lại toàn bộ các con đường khác ở kinh thành, và sau này sẽ không chỉ các con đường ở kinh thành mà trẫm còn muốn sửa những con đường lớn* ở những nơi khác."(Như đường quốc lộ ấy:))
Lần này xe ngựa đi rất ổn định, Thẩm Úc dựa vào vai Thương Quân Lẫm, "Nếu bệ hạ muốn sửa tất cả các con đường lớn ở Đại Hoàn thì chắc chúng ta cũng cần cải tiến sắt của móng ngựa, mặc dù loại đường này sẽ tiện đi lại hơn nhưng nếu đi nhiều thì móng ngựa sẽ bị hư."
Đại Hoàn đã dùng sắt làm móng ngựa, nhưng trong cuốn sách Thẩm Úc đã từng đọc kia có viết đường xi măng gây hư hại cho móng ngựa nhiều hơn so với đường cũ nhiều.
"Đến lúc đó để người của Công Bộ nghiên cứu thêm." Thứ Thương Quân Lẫm nhìn trúng chính là những lợi ích đạt được khi sửa đường xong, còn những chuyện khác đều có thể nghĩ ra cách giải quyết.
Xe ngựa đi một hồi rồi dừng lại.
Công Bộ thượng thư đã nhận được tin từ trước vội mang người đi qua chào đón và hành lễ:
"Tham kiến bệ hạ, quý quân."
Thương Quân Lẫm xuống xe trước sau đó mới đỡ Thẩm Úc xuống dưới: "Không cần đa lễ, cứ trực tiếp mang trẫm qua đó là được."
"Vâng ạ." Công Bộ thượng thư tiến lên một bước, dẫn hai người đến chỗ đã bị vây quanh vây.
Thương Quân Lẫm đánh giá những người đang chắn bên ngoài, cười nói: "Ngươi làm mấy chuyện này để làm gì?"
"Thần lo có người không có mắt gây khó dễ nên thần quyết định chặn chỗ này luôn."
Thẩm Úc tò mò nhìn thoáng qua xung quanh, cứ cách một đoạn sẽ có một người đứng canh giữ, có thể nhìn ra Công Bộ thượng thư thật sự rất quan tâm tới chuyện này.
"Bệ hạ yên tâm, thần đã sai người dán thông báo ở ngã rẽ, cũng đã sắp xếp người canh giữ ở giao lộ nên sẽ không khiến người khác uổng công đi một đoạn đường." Công Bộ thượng thư giải thích.
"Vừa rồi trẫm đã thấy, ngươi làm rất tốt." Thương Quân Lẫm một tay buông thõng, một tay khác nắm tay Thẩm Úc, đi về phía trước.
Đi vòng qua khu vực hỗn độn, ánh vào mi mắt bọn họ chính là một con đường dài thẳng tắp, than chì được sắc lên mặt đường khiến cho người ta cảm nhận được sự sạch sẽ và bằng phẳng hơn hẳn, Thương Quân Lẫm đã từng được thấy đường xi măng nhưng giờ khắc này hắn vẫn cảm thấy chấn động không thôi.
Ở thôn trang của Thẩm Úc chỉ thấy xi măng được lát lên một mảnh đất mà thôi, không giống như chỗ Công Bộ làm, là cả một con đường, vì vậy thị giác cũng có cảm thụ khác nhau.
Người của Công Bộ dắt tới một chiếc xe ngựa loại nhỏ, Công Bộ thượng thư đi đến bên xe ngựa rồi nói: "Bệ hạ, thần đã cho người thí nghiệm qua, cùng là một đoạn đường nhưng xe ngựa đi trên đường xi măng sẽ nhanh hơn, cũng có thể giảm bớt cảm giác xóc nảy."
"A Úc muốn thử một chút không?" Thương Quân Lẫm nghiêng đầu nhỏ giọng dò hỏi.
Thẩm Úc gật đầu.
Hai người lên xe ngựa, người đánh xe cũng đổi thành người Thương Quân Lẫm đưa tới, xe ngựa chạy một đường, hoàn toàn không cảm giác xóc nảy như lúc trước.
Xe ngựa đi một vòng rồi quay lại chỗ cũ, ngoài mặt Thương Quân Lẫm không nói gì nhưng biểu cảm trên mặt hắn đã chứng minh hắn rất hài lòng với con đường này.
"Bệ hạ, thần còn muốn bẩm báo một chuyện khác," Công Bộ thượng thư đưa tới trước mặt họ một nam nhân, "Đây là người có công lớn nhất trong việc lót đường lần này, tên là Phù Tín."
Phù Tín cũng không ngờ Công Bộ thượng thư lại trực tiếp giới thiệu mình ở trước mặt bệ hạ, hắn run rẩy hành lễ: "Tiểu nhân gặp qua bệ hạ, quý quân."
"Phù Tín đúng không, lần này ngươi làm rất tốt, thưởng!" Thành quả cuối cùng còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của Thương Quân Lẫm khiến hắn vô cùng vui vẻ.
Phù Tín: "Tiểu nhân đa tạ bệ hạ ban ân."
Thương Quân Lẫm: "Sau này những con đường khác cũng do ngươi phụ trách, thiếu cái gì cứ trực tiếp nói với Công Bộ thượng thư là được."
Phù Tín: "Tạ ơn bệ hạ!"
Phù Tín không ngờ mình lại được phó thác trọng trách lớn như vậy, vừa kích động lại vừa có chút bất an, hắn chỉ là một người bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, thật sự có thể làm được điều bệ hạ mong đợi sao?
"Bệ hạ, tiểu nhân còn có một chuyện muốn nói," Phù Tín nhớ tới chuyện chính, vội vàng nói, "Là về vấn đề nước mưa, mặt đường kiểu mới không thể thấm được nước mưa, nếu muốn phủ loại mặt đường này lên các con đường khác ở kinh thành thì cần phải vạch ra kế hoạch để xử lý vấn đề thoát nước nữa."
Thẩm Úc không ngờ lại có người nhận ra vấn đề này, y tràn đầy hứng thú hỏi: "Nếu ngươi đã nói ra vấn đề này thì chắc cũng đã nghĩ ra biện pháp để giải quyết chúng rồi, đúng chứ?"
"Vâng, đúng như lời quý quân nói, quả thật tiểu nhân đã có một ít ý tưởng, nhưng có thể thực hiện được hay không thì còn phải thử nghiệm đã mới biết được." Phù Tín trả lời.
"Nếu giao chuyện này cho ngươi thì ngươi có tự tin mình sẽ xử lý tốt hay không?" Thẩm Úc rất thích thái độ nghiêm túc và cẩn trọng của Phù Tín.
"Tiểu nhân không dám bảo đảm nhưng tiểu nhân chắc chắn sẽ nỗ lực để tạo nên thành quả tốt nhất." Phù Tín tràn đầy khí phách* trả lời.(Sức mạnh về mặt tinh thần tạo nên động lực để hành động.)
"Rất tốt, ta có vài đề nghị cho ngươi, đến lúc đó ngươi có thể tham khảo thử, nhưng cụ thể nên làm như thế nào thì ngươi vẫn nên thương lượng với người của Công Bộ."
"Còn có chuyện móng ngựa nữa," Thương Quân Lẫm bổ sung thêm, "Hẳn các ngươi cũng đã phát hiện ra loại mặt đường này sẽ mài mòn móng ngựa nhanh hơn loại mặt đường cũ."
Người của Công Bộ cũng đã chú ý tới nhưng bởi vì số lượng ngựa đi qua nơi này không nhiều lắm nên bọn họ không cho ràng đây là vấn để gì to tát, thấy bệ hạ nói vậy mới nghiêm túc hơn.
"Là do thần sơ sẩy, thần sẽ sai người nghiên cứu thử." Công Bộ thượng thư cúi đầu nói.
"Tác dụng của xi măng không chỉ ngừng lại ở việc sửa đường mà các ngươi có thể mở rộng trí tưởng tượng để xem còn có cách gì để sử dụng nó hay không."
"Vâng ạ."
Xử lý xong việc ở bên này, Thương Quân Lẫm và Thẩm Úc rời đi.
"Bệ hạ cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng nhỉ." Trong đám người, không biết ai đó đã nhỏ giọng nói.
"Bệ hạ cũng không phải hồng thủy mãnh thú*, đương nhiên không đáng sợ." Công Bộ thượng thư quay qua liếc mắt nhìn người đó rồi thầm nghĩ đó là vì ngươi chưa được thấy bộ dạng của bệ hạ khi không có quý quân ở bên cạnh, so với người vừa nãy thì cứ như hai người khác nhau. (Bão, lũ lụt hay thú giữ.)
"Quý quân cũng không giống như trong lời đồn đãi, long chương phượng tư*, rõ ràng rất xứng đôi với bệ hạ, hơn nữa quý quân cũng rất hiểu biết, vấn đề chúng ta còn chưa nghĩ xong mà y đã nghĩ ra rồi, đâu giống như những lời đồn đãi......"(chắc đại loại là xứng đôi và cùng tỏa sáng(?). Ai biết nghĩa cứ mạnh dạn cmt.)
"Nói năng cẩn thận," Công Bộ thượng thư nhíu mày ngắt lời bọn họ "Không được bàn luận mấy chuyện này, đi làm việc hết đi."
Tuy rằng vấn đề muốn nói đã bị cắt ngang nhưng hình tượng của Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm trong mắt bọn họ đã có sự chuyển biến rõ rệt, trước đây là không thể tiếp xúc nên chỉ biết được qua lời của người khác, nhưng hiện tại được gặp mới thấy khoảng cách giữa lời đồn đãi và sự thật lớn đến nhường nào.
Thẩm Úc ngồi trên xe ngựa, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra vào kiếp trước, kiếp trước Thẩm Thanh Nhiên cũng lấy xi măng ra nhưng thứ đó đã bị Việt Vương khống chế chặt chẽ vì nó mang lại lợi nhuận kếch xù. Bọn họ cũng không dùng nó để tạo phúc cho bách tính.
Thẩm Thanh Nhiên biết được rất nhiều đồ vật, trong cung còn có Thẩm Nguyệt nữa, nếu hai người này đều đến từ một nơi thì nói không chừng còn có thể hỏi bọn họ về những đồ vật khác ở nơi đó để lấy lợi thế và tạo cơ hội cho sự phát triển của Đại Hoàn.
"A Úc đang nghĩ gì vậy?" Thương Quân Lẫm thấy từ lúc lên xe ngựa đến giờ Thẩm Úc vẫn luôn yên lặng nên hắn nhéo mặt y rồi hỏi.
Thẩm Úc đã quen với những hành động của hắn, y không nghĩ nữa mà nói: "Suy nghĩ về chuyện của Thẩm Thanh Nhiên."
"Thứ đệ kia của ngươi? Hắn có gì đâu mà ngươi phải suy nghĩ?" Thương Quân Lẫm không có ấn tượng tốt về Thẩm Thanh Nhiên.
Thẩm Úc yên lặng một lát rồi nói tiếp: "Thật ra chuyện ta biết đến xi măng cũng liên quan đến Thẩm Thanh Nhiên, bệ hạ có biết lần trước hắn đã viết gì gửi cho Việt Vương hay không?"
Tuy rằng không biết vì sao Thẩm Úc đột nhiên lại hỏi chuyện này nhưng Thương Quân Lẫm vẫn trả lời y: "Khi không trẫm xem thư của bọn hắn làm cái gì? Bức thư kia đã nằm trong tay Việt Vương, nếu A Úc muốn biết thì trẫm có thể sai người của Ẩn Long Vệ đi thăm dò."
"Bệ hạ, sau khi trở về cung ta muốn gặp Thẩm Nguyệt thêm lần nữa."
"Ngươi muốn gặp nàng thì ta sẽ sai người đưa nàng đến Ngọc Chương Cung cho ngươi gặp, hôm nay ngươi làm sao vậy, vừa nãy đến giờ cứ hỏi mấy chuyện kì lạ."
"Nghĩ đến một số việc," Thẩm Úc lắc đầu, vứt suy nghĩ hỗn loạn ra sau đầu, "Bệ hạ, có phải chúng ta sắp tới nơi rồi hay không?"
Thẩm Úc không muốn nói thì Thương Quân Lẫm cũng sẽ không ép buộc y, "Đúng, đã sắp tới rồi."
Giang Hoài Thanh đang đưa sách của mình ra để phơi nắng, nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang đi tới liền nhìn vào trong phòng hô to: "Thừa Vũ huynh, hôm nay có bạn của ngươi tới chơi sao?"
"Không có đâu," Bên trong truyền đến giọng nói của Hạ Thừa Vũ, "Làm sao vậy?"
"Có một chiếc xe ngựa đang đi tới bên này" Giang Hoài Thanh gãi gãi mặt, "Chắc không phải tới tìm chúng ta đâu nhỉ?"
Vừa dứt lời, xe ngựa cũng bắt đầu giảm tốc độ rồi cuối cùng dừng lại trước cửa của toà viện nhỏ.
"Là ai vậy, đâu thấy ai nói hôm nay sẽ tới chơi đâu," Trên mặt Giang Hoài Thanh chứa đầy dấu chấm hỏi, "Thừa Vũ huynh, ngươi ra xem thử xem có phải người quen của ngươi hay......"
Nhìn đến hai hình bóng quen thuộc vừa bước xuống xe ngựa và đang đi tới chỗ mình, hai mắt của Giang Hoài Thanh mở to, những lời còn lại bị mắc trong cổ họng.
Vì sao bệ hạ và quý quân không nói trước để bọn họ chuẩn bị mà đã chạy tới đây chứ?!!
Tình hình là nay tui tính nghỉ bù sau 3 tuần không nghỉ phép thành công được ngày nào vì tui đau mắt. Nhưng mà tự nhiên nhỏ bạn kêu đi ăn bánh xèo và wow, mắt tui hết đau luôn quý zị ạ.
Tác giả có lời muốn nói: Canh hai cầu dinh dưỡng dịch (づ ̄3 ̄)づ╭~
Cảm tạ ở 2021-08-1816:36:44~2021-08-1821:30:24 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Cây trúc, nhập tám, YOLO.1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Cải trắng giúp 50 bình; nha nha nha 40 bình; ý nam hôm nay phất nhanh sao.20 bình; 4150966511 bình; ngốc nghếch, chuya, từ từ đồ chi, loan diệp tử, mười chín quả quýt đường 10 bình; quân hỏi tiệm rượu 9 bình; không thấy dê bò 8 bình; uyển sanh 6 bình; sl lưu li, sơn quỷ 5 bình; một con dê dương 4 bình; cổ trọng tiên tới, thanh lệnh, tên bị ta ăn luôn 3 bình; tương phùng không quen biết, thượng y ngân 2 bình; khó lấy tên, không phải hoa tử cái kia hoa tử, 53692552, mau đi học tập, 15515911 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Bọn họ vừa có tiền lại vừa có cách tạo ra xi măng, dù sao Công bộ của bọn họ rất hiếm khi được hoàng đế để mắt tới, bọn họ không thể không cố gắng làm nên thành quả tốt để được bệ hạ coi trọng.
Bệ hạ nói muốn sửa đường nên trọng điểm đương nhiên nằm ở trên con đường kia.
Sau khi Công Bộ thượng thư thương lượng với cấp dưới xong liền quyết định tráo đổi các giai đoạn, trước lúc chưa có thành quả cuối cùng thì họ sẽ không công bố ra bên ngoài.
Sau một quá trình suy nghĩ cẩn thận thì bọn họ đưa ra kết luận này, cách chế tạo ra xi măng quá đơn giản, hiện tại bọn họ vẫn chưa biết cuối cùng bệ hạ sẽ dùng chúng vào mục đích gì, để mọi thứ ổn thỏa hơn nên bọn họ quyết định sẽ không để thứ này lộ ra bên ngoài.
Thân là người tài trợ chủ yếu nhưng Nghiêm Tranh cũng chỉ biết sửa đường, hắn cũng không biết chỗ bị bao vây kia đang được sửa chữa như thế nào, dù sao cũng đã đạt được mục đích nên hắn cũng không quan tâm tới loại chuyện này.
Sau một khoảng thời gian đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng đoạn đường kia cũng đã được sửa chữa lại, Công Bộ thượng thư đứng trên mặt đường đã được san bằng rồi cảm thán: "Quả nhiên tốt hơn trước kia rất nhiều."
Người phụ trách sửa đường cũng là người của Công Bộ, nghe thấy thế liền đi tới nói: "Đại nhân, mặt đường kiểu này không giống như mặt đường trước kia, trước kia đất có thể hấp thu nước mưa nhưng hiện tại nếu muốn làm một cuộc tu sửa quy mô lớn thì còn phải suy xét rất nhiều vấn đề."
"Bản quan sẽ dâng sớ lên để nói chuyện này với bệ hạ, lần này ngươi đã lập được công lớn, bản quan cũng sẽ không quên."
"Đa tạ đại nhân." Phù Tín không giấu được niềm vui trong mắt, vốn dĩ hắn là một người không có gì nổi trội ở Công Bộ, nếu không nhờ việc hắn có nhiều nghiên cứu đối với việc tu sửa đường rồi được Công Bộ thượng thư coi trọng và giao phó trọng trách thì chắc bây giờ hắn vẫn sẽ không có cơ hội thể hiện tài năng.
Công Bộ thượng thư vỗ vào bả vai của hắn rồi nói: "Cố gắng làm thật tốt, bệ hạ rất coi trọng chuyện xi măng, còn vấn đề vừa rồi ngươi nói thì sau khi trở về ngươi hay tự suy nghĩ biện pháp giải quyết, hai ngày nữa bệ hạ sẽ tự mình tới đây để xem thành quả, có thể nắm được cơ hội này hay không thì phải dựa vào chính ngươi."
Phù Tín kích động mà cúi đầu tạ ơn Công Bộ thượng thư: "Đa tạ đại nhân đã dìu dắt!"
Hắn hiểu Công Bộ thượng thư đang cho hắn một cơ hội, nếu không có cơ hội này thì chỉ dựa vào mấy chuyện trước kia hắn đã làm thì cũng chẳng được gì. Dù sao người ở trên kia cũng chỉ quan tâm tới kết quả chứ hầu như sẽ không chú ý tới hắn.
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã tới ngày rời cung, bởi vì lần này phải đi xem đường Công Bộ sửa trước nên Thương Quân Lẫm và Thẩm Úc không cải trang mà chỉ mặc trang phục đơn giản rồi ngồi lên xe ngựa rời cung.
"Lại nói tiếp, hình như chúng ta đã đi con đường này rất nhiều lần," Thẩm Úc xốc một góc màn xe lên rồi nhìn ra bên ngoài, "Ai có thể ngờ nơi ta và bệ hạ đến nhiều nhất khi rời cung lại là ngục tối chứ."
"Sau này sẽ mang A Úc đi những nơi khác nhiều hơn." Thương Quân Lẫm ngồi ngay ngắn ở trên xe ngựa, ánh mắt của hắn vẫn luôn dừng lại trên người Thẩm Úc.
"Ta chỉ tùy tiện nói mà thôi," Thẩm Úc buông màn che ra rồi trở lại ngồi bên cạnh Thương Quân Lẫm,"Bệ hạ, một ngày nào đó sẽ tu sửa lại toàn bộ con đường này sao?"
"Nếu phía Công Bộ làm việc thuận lợi thì không chỉ con đường này mà trẫm muốn sửa lại toàn bộ các con đường khác ở kinh thành, và sau này sẽ không chỉ các con đường ở kinh thành mà trẫm còn muốn sửa những con đường lớn* ở những nơi khác."(Như đường quốc lộ ấy:))
Lần này xe ngựa đi rất ổn định, Thẩm Úc dựa vào vai Thương Quân Lẫm, "Nếu bệ hạ muốn sửa tất cả các con đường lớn ở Đại Hoàn thì chắc chúng ta cũng cần cải tiến sắt của móng ngựa, mặc dù loại đường này sẽ tiện đi lại hơn nhưng nếu đi nhiều thì móng ngựa sẽ bị hư."
Đại Hoàn đã dùng sắt làm móng ngựa, nhưng trong cuốn sách Thẩm Úc đã từng đọc kia có viết đường xi măng gây hư hại cho móng ngựa nhiều hơn so với đường cũ nhiều.
"Đến lúc đó để người của Công Bộ nghiên cứu thêm." Thứ Thương Quân Lẫm nhìn trúng chính là những lợi ích đạt được khi sửa đường xong, còn những chuyện khác đều có thể nghĩ ra cách giải quyết.
Xe ngựa đi một hồi rồi dừng lại.
Công Bộ thượng thư đã nhận được tin từ trước vội mang người đi qua chào đón và hành lễ:
"Tham kiến bệ hạ, quý quân."
Thương Quân Lẫm xuống xe trước sau đó mới đỡ Thẩm Úc xuống dưới: "Không cần đa lễ, cứ trực tiếp mang trẫm qua đó là được."
"Vâng ạ." Công Bộ thượng thư tiến lên một bước, dẫn hai người đến chỗ đã bị vây quanh vây.
Thương Quân Lẫm đánh giá những người đang chắn bên ngoài, cười nói: "Ngươi làm mấy chuyện này để làm gì?"
"Thần lo có người không có mắt gây khó dễ nên thần quyết định chặn chỗ này luôn."
Thẩm Úc tò mò nhìn thoáng qua xung quanh, cứ cách một đoạn sẽ có một người đứng canh giữ, có thể nhìn ra Công Bộ thượng thư thật sự rất quan tâm tới chuyện này.
"Bệ hạ yên tâm, thần đã sai người dán thông báo ở ngã rẽ, cũng đã sắp xếp người canh giữ ở giao lộ nên sẽ không khiến người khác uổng công đi một đoạn đường." Công Bộ thượng thư giải thích.
"Vừa rồi trẫm đã thấy, ngươi làm rất tốt." Thương Quân Lẫm một tay buông thõng, một tay khác nắm tay Thẩm Úc, đi về phía trước.
Đi vòng qua khu vực hỗn độn, ánh vào mi mắt bọn họ chính là một con đường dài thẳng tắp, than chì được sắc lên mặt đường khiến cho người ta cảm nhận được sự sạch sẽ và bằng phẳng hơn hẳn, Thương Quân Lẫm đã từng được thấy đường xi măng nhưng giờ khắc này hắn vẫn cảm thấy chấn động không thôi.
Ở thôn trang của Thẩm Úc chỉ thấy xi măng được lát lên một mảnh đất mà thôi, không giống như chỗ Công Bộ làm, là cả một con đường, vì vậy thị giác cũng có cảm thụ khác nhau.
Người của Công Bộ dắt tới một chiếc xe ngựa loại nhỏ, Công Bộ thượng thư đi đến bên xe ngựa rồi nói: "Bệ hạ, thần đã cho người thí nghiệm qua, cùng là một đoạn đường nhưng xe ngựa đi trên đường xi măng sẽ nhanh hơn, cũng có thể giảm bớt cảm giác xóc nảy."
"A Úc muốn thử một chút không?" Thương Quân Lẫm nghiêng đầu nhỏ giọng dò hỏi.
Thẩm Úc gật đầu.
Hai người lên xe ngựa, người đánh xe cũng đổi thành người Thương Quân Lẫm đưa tới, xe ngựa chạy một đường, hoàn toàn không cảm giác xóc nảy như lúc trước.
Xe ngựa đi một vòng rồi quay lại chỗ cũ, ngoài mặt Thương Quân Lẫm không nói gì nhưng biểu cảm trên mặt hắn đã chứng minh hắn rất hài lòng với con đường này.
"Bệ hạ, thần còn muốn bẩm báo một chuyện khác," Công Bộ thượng thư đưa tới trước mặt họ một nam nhân, "Đây là người có công lớn nhất trong việc lót đường lần này, tên là Phù Tín."
Phù Tín cũng không ngờ Công Bộ thượng thư lại trực tiếp giới thiệu mình ở trước mặt bệ hạ, hắn run rẩy hành lễ: "Tiểu nhân gặp qua bệ hạ, quý quân."
"Phù Tín đúng không, lần này ngươi làm rất tốt, thưởng!" Thành quả cuối cùng còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của Thương Quân Lẫm khiến hắn vô cùng vui vẻ.
Phù Tín: "Tiểu nhân đa tạ bệ hạ ban ân."
Thương Quân Lẫm: "Sau này những con đường khác cũng do ngươi phụ trách, thiếu cái gì cứ trực tiếp nói với Công Bộ thượng thư là được."
Phù Tín: "Tạ ơn bệ hạ!"
Phù Tín không ngờ mình lại được phó thác trọng trách lớn như vậy, vừa kích động lại vừa có chút bất an, hắn chỉ là một người bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, thật sự có thể làm được điều bệ hạ mong đợi sao?
"Bệ hạ, tiểu nhân còn có một chuyện muốn nói," Phù Tín nhớ tới chuyện chính, vội vàng nói, "Là về vấn đề nước mưa, mặt đường kiểu mới không thể thấm được nước mưa, nếu muốn phủ loại mặt đường này lên các con đường khác ở kinh thành thì cần phải vạch ra kế hoạch để xử lý vấn đề thoát nước nữa."
Thẩm Úc không ngờ lại có người nhận ra vấn đề này, y tràn đầy hứng thú hỏi: "Nếu ngươi đã nói ra vấn đề này thì chắc cũng đã nghĩ ra biện pháp để giải quyết chúng rồi, đúng chứ?"
"Vâng, đúng như lời quý quân nói, quả thật tiểu nhân đã có một ít ý tưởng, nhưng có thể thực hiện được hay không thì còn phải thử nghiệm đã mới biết được." Phù Tín trả lời.
"Nếu giao chuyện này cho ngươi thì ngươi có tự tin mình sẽ xử lý tốt hay không?" Thẩm Úc rất thích thái độ nghiêm túc và cẩn trọng của Phù Tín.
"Tiểu nhân không dám bảo đảm nhưng tiểu nhân chắc chắn sẽ nỗ lực để tạo nên thành quả tốt nhất." Phù Tín tràn đầy khí phách* trả lời.(Sức mạnh về mặt tinh thần tạo nên động lực để hành động.)
"Rất tốt, ta có vài đề nghị cho ngươi, đến lúc đó ngươi có thể tham khảo thử, nhưng cụ thể nên làm như thế nào thì ngươi vẫn nên thương lượng với người của Công Bộ."
"Còn có chuyện móng ngựa nữa," Thương Quân Lẫm bổ sung thêm, "Hẳn các ngươi cũng đã phát hiện ra loại mặt đường này sẽ mài mòn móng ngựa nhanh hơn loại mặt đường cũ."
Người của Công Bộ cũng đã chú ý tới nhưng bởi vì số lượng ngựa đi qua nơi này không nhiều lắm nên bọn họ không cho ràng đây là vấn để gì to tát, thấy bệ hạ nói vậy mới nghiêm túc hơn.
"Là do thần sơ sẩy, thần sẽ sai người nghiên cứu thử." Công Bộ thượng thư cúi đầu nói.
"Tác dụng của xi măng không chỉ ngừng lại ở việc sửa đường mà các ngươi có thể mở rộng trí tưởng tượng để xem còn có cách gì để sử dụng nó hay không."
"Vâng ạ."
Xử lý xong việc ở bên này, Thương Quân Lẫm và Thẩm Úc rời đi.
"Bệ hạ cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng nhỉ." Trong đám người, không biết ai đó đã nhỏ giọng nói.
"Bệ hạ cũng không phải hồng thủy mãnh thú*, đương nhiên không đáng sợ." Công Bộ thượng thư quay qua liếc mắt nhìn người đó rồi thầm nghĩ đó là vì ngươi chưa được thấy bộ dạng của bệ hạ khi không có quý quân ở bên cạnh, so với người vừa nãy thì cứ như hai người khác nhau. (Bão, lũ lụt hay thú giữ.)
"Quý quân cũng không giống như trong lời đồn đãi, long chương phượng tư*, rõ ràng rất xứng đôi với bệ hạ, hơn nữa quý quân cũng rất hiểu biết, vấn đề chúng ta còn chưa nghĩ xong mà y đã nghĩ ra rồi, đâu giống như những lời đồn đãi......"(chắc đại loại là xứng đôi và cùng tỏa sáng(?). Ai biết nghĩa cứ mạnh dạn cmt.)
"Nói năng cẩn thận," Công Bộ thượng thư nhíu mày ngắt lời bọn họ "Không được bàn luận mấy chuyện này, đi làm việc hết đi."
Tuy rằng vấn đề muốn nói đã bị cắt ngang nhưng hình tượng của Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm trong mắt bọn họ đã có sự chuyển biến rõ rệt, trước đây là không thể tiếp xúc nên chỉ biết được qua lời của người khác, nhưng hiện tại được gặp mới thấy khoảng cách giữa lời đồn đãi và sự thật lớn đến nhường nào.
Thẩm Úc ngồi trên xe ngựa, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra vào kiếp trước, kiếp trước Thẩm Thanh Nhiên cũng lấy xi măng ra nhưng thứ đó đã bị Việt Vương khống chế chặt chẽ vì nó mang lại lợi nhuận kếch xù. Bọn họ cũng không dùng nó để tạo phúc cho bách tính.
Thẩm Thanh Nhiên biết được rất nhiều đồ vật, trong cung còn có Thẩm Nguyệt nữa, nếu hai người này đều đến từ một nơi thì nói không chừng còn có thể hỏi bọn họ về những đồ vật khác ở nơi đó để lấy lợi thế và tạo cơ hội cho sự phát triển của Đại Hoàn.
"A Úc đang nghĩ gì vậy?" Thương Quân Lẫm thấy từ lúc lên xe ngựa đến giờ Thẩm Úc vẫn luôn yên lặng nên hắn nhéo mặt y rồi hỏi.
Thẩm Úc đã quen với những hành động của hắn, y không nghĩ nữa mà nói: "Suy nghĩ về chuyện của Thẩm Thanh Nhiên."
"Thứ đệ kia của ngươi? Hắn có gì đâu mà ngươi phải suy nghĩ?" Thương Quân Lẫm không có ấn tượng tốt về Thẩm Thanh Nhiên.
Thẩm Úc yên lặng một lát rồi nói tiếp: "Thật ra chuyện ta biết đến xi măng cũng liên quan đến Thẩm Thanh Nhiên, bệ hạ có biết lần trước hắn đã viết gì gửi cho Việt Vương hay không?"
Tuy rằng không biết vì sao Thẩm Úc đột nhiên lại hỏi chuyện này nhưng Thương Quân Lẫm vẫn trả lời y: "Khi không trẫm xem thư của bọn hắn làm cái gì? Bức thư kia đã nằm trong tay Việt Vương, nếu A Úc muốn biết thì trẫm có thể sai người của Ẩn Long Vệ đi thăm dò."
"Bệ hạ, sau khi trở về cung ta muốn gặp Thẩm Nguyệt thêm lần nữa."
"Ngươi muốn gặp nàng thì ta sẽ sai người đưa nàng đến Ngọc Chương Cung cho ngươi gặp, hôm nay ngươi làm sao vậy, vừa nãy đến giờ cứ hỏi mấy chuyện kì lạ."
"Nghĩ đến một số việc," Thẩm Úc lắc đầu, vứt suy nghĩ hỗn loạn ra sau đầu, "Bệ hạ, có phải chúng ta sắp tới nơi rồi hay không?"
Thẩm Úc không muốn nói thì Thương Quân Lẫm cũng sẽ không ép buộc y, "Đúng, đã sắp tới rồi."
Giang Hoài Thanh đang đưa sách của mình ra để phơi nắng, nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang đi tới liền nhìn vào trong phòng hô to: "Thừa Vũ huynh, hôm nay có bạn của ngươi tới chơi sao?"
"Không có đâu," Bên trong truyền đến giọng nói của Hạ Thừa Vũ, "Làm sao vậy?"
"Có một chiếc xe ngựa đang đi tới bên này" Giang Hoài Thanh gãi gãi mặt, "Chắc không phải tới tìm chúng ta đâu nhỉ?"
Vừa dứt lời, xe ngựa cũng bắt đầu giảm tốc độ rồi cuối cùng dừng lại trước cửa của toà viện nhỏ.
"Là ai vậy, đâu thấy ai nói hôm nay sẽ tới chơi đâu," Trên mặt Giang Hoài Thanh chứa đầy dấu chấm hỏi, "Thừa Vũ huynh, ngươi ra xem thử xem có phải người quen của ngươi hay......"
Nhìn đến hai hình bóng quen thuộc vừa bước xuống xe ngựa và đang đi tới chỗ mình, hai mắt của Giang Hoài Thanh mở to, những lời còn lại bị mắc trong cổ họng.
Vì sao bệ hạ và quý quân không nói trước để bọn họ chuẩn bị mà đã chạy tới đây chứ?!!
Tình hình là nay tui tính nghỉ bù sau 3 tuần không nghỉ phép thành công được ngày nào vì tui đau mắt. Nhưng mà tự nhiên nhỏ bạn kêu đi ăn bánh xèo và wow, mắt tui hết đau luôn quý zị ạ.
Tác giả có lời muốn nói: Canh hai cầu dinh dưỡng dịch (づ ̄3 ̄)づ╭~
Cảm tạ ở 2021-08-1816:36:44~2021-08-1821:30:24 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Cây trúc, nhập tám, YOLO.1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Cải trắng giúp 50 bình; nha nha nha 40 bình; ý nam hôm nay phất nhanh sao.20 bình; 4150966511 bình; ngốc nghếch, chuya, từ từ đồ chi, loan diệp tử, mười chín quả quýt đường 10 bình; quân hỏi tiệm rượu 9 bình; không thấy dê bò 8 bình; uyển sanh 6 bình; sl lưu li, sơn quỷ 5 bình; một con dê dương 4 bình; cổ trọng tiên tới, thanh lệnh, tên bị ta ăn luôn 3 bình; tương phùng không quen biết, thượng y ngân 2 bình; khó lấy tên, không phải hoa tử cái kia hoa tử, 53692552, mau đi học tập, 15515911 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất