Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân

Chương 80

Trước Sau
"Ta tin bệ hạ." Thẩm Úc đương nhiên sẽ tin tưởng Thương Quân Lẫm, mặc kệ tương lai Thương Quân Lẫm có thay đổi hay không thì ít nhất những chuyện trước kia cho đến hiện tại, hắn vẫn giữ đúng lời hứa của mình.

Còn chuyện của tương lai, Thẩm Úc không muốn nghĩ nhiều.

Dường như Thương Quân Lẫm nhận ra nỗi băn khoăn trong lòng y, hắn đặt lên môi y một nụ hôn đầy sự trăn trở, "A Úc, trong lòng trẫm vĩnh viễn sẽ không có bất cứ ai khác ngoài ngươi."

Trước khi gặp được Thẩm Úc, lòng hắn vốn là một mảnh đất hoang vu, khi Thẩm Úc bước đến, trong lòng hắn đã có sự xuất hiện của những đóa hoa, và những đóa hoa ấy vĩnh viễn cũng chỉ nở rộ vì Thẩm Úc.

Thương Quân Lẫm như đang nhấm nháp một món ngon, hắn từng chút, từng chút miêu tả cánh môi ấy, cánh môi hồng nhạt dần bị nhuộm thành màu đỏ thẫm. Đầu lưỡi lướt qua hàm răng, linh hoạt thăm dò mảnh đất ấm áp.

"Bệ hạ......" Thẩm Úc nắm lấy quần áo của hắn rồi nghênh đón nụ hôn như mưa rền gió dữ của Thương Quân Lẫm.

Tất cả cảm quan đều lạc lối trong nụ hôn đó, Thẩm Úc hơi hơi khép mắt, đầu lưỡi khẽ nhúc nhích.

Động tá của nam nhân hơi dừng lại một chút, nhưng rồi lại như được cổ vũ mà hôn mãnh liệt hơn.

Tựa như một cuộc truy đuổi, cũng như một ván cờ, ngươi tới ta đi, không ai nhân nhượng ai, Thương Quân Lẫm niết lên cằm Thẩm Úc, bàn tay khác không biết đã dịch ra phía sau đầu y từ lúc nào, mạnh mẽ khắc chế Thẩm Úc, không cho y bất cứ đường sống nào.

Cuối cùng nụ hôn mưa rền gió dữ đó cũng dừng lại, hô hấp của Thương Quân Lẫm vẫn đang dừng lại ở bên môi của Thẩm Úc, hai người đều đang hô hấp một cách dồn dập, Thương Quân Lẫm không muốn buông người ra mà vẫn giữ nguyên tư thế hiện tại để hô hấp.

"Đêm nay A Úc rất nhiệt tình." Thương Quân Lẫm thở dài.

"Bệ hạ cũng rất kích động." Thẩm Úc rõ ràng đã cảm nhận được nó, vừa rồi lực chú ý của y đều đặt lên nụ hôn kia, lúc phục hồi lại tinh thần mới ý thức được tư thế hiện tại của hai người nguy hiểm đến mức nào.

"Trẫm sẽ không làm gì cả, để trẫm ôm ngươi một lát là được." Hắn vừa nói vừa dùng môi của mình chạm khẽ vào phần da thịt non mềm của Thẩm Úc.

Hai người tiêu hao không ít tinh lực, Thẩm Úc lười biếng, không muốn làm gì nữa, đây cũng không phải lần đầu tiên y phải đối mặt với tình huống này, nhưng y cảm giác không khí của lần này không quá giống với những lần trước đây, Thẩm Úc không thể diễn tả được nó nhưng chắc chắn y không ngại chuyện mình và Thương Quân Lẫm tiếp tục dính vào nhau.

*

Thẩm Nguyệt được người của Ngọc Chương Cung đưa về cung của thái phi, sau khi thái phi nghe được tin tức liền sai người gọi Thẩm Nguyệt tới.

"Vì sao Thái Phi nương nương lại quan tâm tới Thẩm Nguyệt như vậy?" Ma ma đã hầu hạ thái phi từ rất lâu hỏi bà.

"Vì sao à, vì ta già rồi nên thích những đứa nhỏ hoạt bát, ngươi không cảm thấy hiện tại Thẩm Nguyệt rất khiến người ta thích sao?" Thái phi ung dung thưởng thức chính móng tay của mình, "Ngươi nhìn xem, đứa nhỏ này thật sự có rất nhiều món đồ mới mẻ."

Tay của thái phi được bảo dưỡng rất tốt, trên móng tay được vẽ lên các hoa văn bằng sơn móng tay, khiến cho đôi tay bà càng đẹp hơn.

Lão ma ma rót trà cho thái phi, "Quả thật gần đây đã khiến người ta yêu mến hơn nhiều, vẫn là nhờ thái phi biết cách dạy dỗ, có thể thay đổi được tính tình kì quái của Thẩm Nguyệt."

"Nàng còn nhỏ tuổi, đi sai đường cũng rất bình thường, bệ hạ đưa người đến chỗ ta để ta dạy dỗ này một chút thì chắc nàng vẫn còn có chút tác dụng, nếu nàng là loại người không thể dạy nổi thì ta cũng lười dẫm vào vũng nước đục này." Thái phi đưa chén trà lên miệng, nhấp một ngụm.

"Cũng đúng, mấy năm nay dạng người nào mà chúng ta chưa từng thấy qua, bệ hạ là người tốt, ngài vẫn luôn ghi nhớ chút ân tình lúc trước của thái phi, nếu không có bệ hạ thì chúng ta cũng không thể trải qua những ngày khoan khoái như vậy được." Ma ma cảm thán.

Bà là người hầu hạ bên người thái phi từ rất lâu trước kia, chủ tử của bà đi theo tiên hoàng từ lúc còn rất trẻ, họ đã may mắn sống sót và thoát khỏi cơn mưa máu, điều đó là không dễ dàng. Hơn nữa chủ tử của bà cũng không phải người thích tranh quyền đoạt lợi, có thể nói, đối với bọn họ thì cuộc sống bình lặng ở hiện tại thật sự rất tốt.

"Lúc trước ta giúp hắn là vì thấy một đứa trẻ như hắn mà lại phải sống ở hậu cung thì sẽ rất khó khăn, hơn nữa năm đó tiên hoàng hậu cũng đã che chở ta rất nhiều. Dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra, hắn chỉ là một đứa trẻ, nếu bỏ mặc hắn lớn lên ở một nơi ăn thịt người như hậu cung thì sẽ rất gian nan, ta cũng không làm gì nhiều, là do hắn tự mình dành lấy mà thôi, hắn chịu nhớ kỹ ân tình của ta là đã rất tốt rồi, điều đó chứng tỏ trong lòng hắn vẫn có cái thiện, nhưng điều đó không phải là lý do để chúng ta đòi hắn báo đáp, ngươi hiểu không?"



Ngữ điệu của thái phi vẫn rất nhẹ nhàng nhưng ý nghĩa của lời nói lại rất nặng nề.

"Nô đã hiểu," Ma ma âm thầm rùng mình, bà biết đây là do tin đồn nhảm nhí kia đã lọt vào tai thái phi, "Nô sẽ nghiêm khắc trông coi người ở trong cung, sẽ không để bọn họ sinh ra suy nghĩ gì kì lạ."

"Ừm." Thái phi không khỏi nhớ tới những chuyện đã xảy ra vào nhiều năm về trước, lúc đó tiên hoàng hậu còn sống, tiên đế và tiên hoàng hậu cũng là phu thê tình thâm, Thương Quân Lẫm thân là đứa con duy nhất của hai người, có thể nói là thiên chi kiêu tử thật sự.

Mỗi khi bà đi đến cung của Hoàng Hậu thỉnh an thì sẽ thấy Thương Quân Lẫm đang cố làm ra vẻ của một tiểu đại nhân, hắn ngồi đọc sách bên cạnh Hoàng Hậu, lúc đó ai có thể ngờ đến đứa con vợ cả, người được sủng ái nhất trong cung lại bị đẩy vào địa ngục chứ?

Sau khi tiên hoàng hậu chết đi, tiên đế không màng đến tình cảm vợ chồng nhiều năm, dưới sự xúi giục của mấy kẻ gian thần mà làm hại nhà ngoại của Hoàng Hậu, chỉ trong một đêm đã mất đi mẫu thân, mất đi sự bảo vệ của nhà ngoại, nếu vẫn không có khả năng tự bảo vệ mình thì ai cũng có thể đoán được kết cục của Thương Quân Lẫm.

Bà đã cố ý nhận đứa trẻ này làm con nuôi, nhưng tiên đế lại hạ lệnh không ai được phép quản Thương Quân Lẫm, lúc ấy bà cũng không có địa vị gì ở trong cung nên cũng chỉ có thể âm thầm giúp đỡ đôi chút.

Chờ khi bà gặp lại đứa trẻ đó thì đã không còn thấy được chút bóng dáng nào của nó trong quá khứ, đứa trẻ đó đã trở nên hung ác, nham hiểm và tàn nhẫn, tựa như một kẻ bò về từ địa ngục để báo thù.

Bà cũng không biết giữa tiên đế và tiên hoàng hậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khiến tiên đế diệt cả nhà của hoàng hậu và thu hồi mọi sự sủng ái đối với đứa con vợ cả duy nhất thì chắc chắc chuyện đó rất nghiêm trọng.

Đáng tiếc những người biết chuyện này đều đã bị xử lý ngay trong năm đó, bà đã ngầm tra xét rất lâu nhưng vẫn không tra được chút manh mối nào.

"Thái phi, Thẩm Nguyệt cô nương tới rồi."

Thái phi thở dài, thu hồi suy nghĩ, "Cho nàng vào đây."

Sau khi Thẩm Nguyệt đi vào, nàng vẫn cung kính hành lễ. Nàng tôn trọng bà từ trong đáy lòng, dù sao bà cũng đã giúp nàng thay đổi thành một con người mới.

Thái phi gọi người đến trước mặt, kéo tay nàng vỗ vỗ: "Thấy ngươi trở về nguyên vẹn, ta cũng rất nhẹ lòng."

"Thái Phi nương nương......" Trong lòng Thẩm Nguyệt hơi hơi nóng lên, từ nhỏ đến lớn, nàng gần như chưa từng được người lớn yêu quý. Lúc ở bên người thái phi thì lần đầu tiên nàng đã hiểu được cảm giác được người lớn dốc lòng dạy bảo là cảm giác thế nào.

Cảm nhận được sự quấn quýt của Thẩm Nguyệt, thái phi cười đầy ôn nhu.

"Bệ hạ và quý quân đã hỏi ta một ít việc, ta không biết nên làm như thế nào." Thẩm Nguyệt bỏ qua phần xuyên qua rồi kể sơ qua những chuyện xảy ra ở Ngọc Chương Cũng cho bà nghe.

Thái phi nghe xong liền cảm thấy mừng thay cho Thẩm Nguyệt: "Điều đó chứng minh bệ hạ và quý quân rất coi trọng ngươi, chuyện bệ hạ tính để nữ tử làm quan ta cũng có nghe nói, đây là một cơ hội tốt, ta biết ngươi có rất nhiều ý tưởng kỳ diệu, nếu ngươi cứ bị nhốt ở cung điện hẻo lánh của ta thì chính là nhân tài không được trọng dụng. Hãy đi làm đi, ngươi còn trẻ, có rất nhiều cơ hội, lẽ thường đã đối xử bất công với nữ tử, mệt cho bệ hạ và quý quân khi đã chịu suy xét vì nữ tử."

"Đúng vậy, vốn dĩ nữ tử không phải là món đồ chỉ biết phụ thuộc vào nam tử." Thẩm Nguyệt rất đồng ý với điểm này, ở thời cổ đại lạc hậu mà thân là đế vương lại chịu nhìn thẳng vào giá trị của nữ tử, Thẩm Nguyệt rất bội phục điểm này của Thương Quân Lẫm.

"Thái Phi nương nương, ta có chút lo lắng, ta thật sự có thể làm tốt sao?" Thẩm Nguyệt chần chừ, không phải nàng không muốn, nếu có được cơ hội kia thì ai lại nguyện ý để mình sống mơ màng cả một đời chứ? Nhưng nàng lại sợ, nếu thật sự đồng ý thì nàng sẽ phải gánh vác một gánh nặng trên lưng sao?

"Đứa trẻ ngoan, con không cần sợ hãi, bệ hạ và quý quân đã nói thế thì đương nhiên họ sẽ giúp con, nếu con tin tưởng ta thì ta cũng nguyện ý vận dụng hết sức lực để giúp đỡ con, chuyện gì cũng cần trải qua một quá trình, không có gì phải lo cả."

"Vâng!" Thẩm Nguyệt gật đầu thật mạnh.

Ngày hôm sau, Thẩm Úc nhận được đáp án của Thẩm Nguyệt.

Thương Quân Lẫm vào triều từ rất sớm, Thẩm Úc nằm ở trên giường thêm một lát mới ngồi dậy.

Quần áo sạch sẽ đã được treo sẵn ở bên cạnh, Thẩm Úc chậm rãi mặc quần áo cho mình, lúc xuống giường, chân vừa động một cái, y thầm nghĩ- nguy hiểm thật, suýt chút nữa đã ngồi trở lại.



Tối hôm qua không nên bị ma quỷ ám ảnh mà đồng ý với Thương Quân Lẫm là sẽ dùng chân giúp hắn.

Cảm giác không khoẻ truyền đến, Thẩm Úc hơi nhíu mày, ngoại trừ lần ở bể tắm thì đây là lần thứ hai, tuy rằng không làm đến bước cuối nhưng Thẩm Úc vẫn không thể bỏ qua cảm giác kỳ quái đó.

Mộ Tịch vẫn luôn đứng ở gian ngoài nghe thấy tiếng động liền bưng nước ấm vào.

"Công tử, Thẩm Nguyệt truyền tin tới, nàng bảo nàng đồng ý, nhưng mà nàng nói nàng vẫn hy vọng mình có thể tiếp tục ở lại bên người thái phi."

Thẩm Úc rửa mặt xong, lại được Mộ Tịch chải tóc cho, y cố nhịn cảm giác không khoẻ xuống, ngồi vào chiếc trường kỷ, y chậm rãi thả lỏng rồi nói:"Ta biết rồi, ngươi kêu nàng trước tiên hãy viết ra một vài thứ có thể sử dụng được rồi sửa sang lại, đưa tới đây." Hôm nay Thẩm Úc cảm thấy rất mệt mỏi, y không muốn xử lý mấy chuyện này.

"Vâng, công tử ăn sáng nhé, bệ hạ cố ý phân phó phòng bếp chuẩn bị sẵn."

"Đưa lên đi, sai người đặt một cái bàn nhỏ ở đây, ta ăn ở đây luôn."

Mộ Tịch nhanh nhẹn làm những chuyện Thẩm Úc phân phó, không bao lâu sau thì phòng bếp đã đưa đồ ăn lên.

Thẩm Úc cầm chiếc đũa "Ồ" một tiếng, "Phòng bếp lại có thêm người mới tới à?"

Một bàn đồ ăn, có vài món trước kia Thẩm Úc chưa từng thấy bao giờ.

"Bệ hạ đã tìm kiếm những đầu bếp từ những nơi khác đến đây nấu ăn, hôm nay có đưa thêm những món khác ngoài những món quý quân hay ăn, quý quân nếm thử xem có hợp khẩu vị không nhé." Cung nhân phụ trách đưa đồ ăn tới trả lời.

Thẩm Úc nếm thử từng món một, những món này không giống những món trong cung lắm nhưng hương vị vẫn rất ngon, ban đầu Thẩm Úc chỉ ăn một ít sau đó dần mở rộng ra, y cũng ăn nhiều cơm hơn so với ngày thường.

Lúc Thương Quân Lẫm hạ triều, vừa trở về thì Thẩm Úc cũng vừa lúc ăn xong, thấy y ăn rất ngon, Thương Quân Lẫm trực tiếp sai người lấy thêm chén đũa, ăn hết sạch những thứ Thẩm Úc để dư lại.

"Sao bệ hạ lại không gọi người đưa đồ ăn mới lên?" Thẩm Úc đang dựa lưng vào đệm dựa, thấy Thương Quân Lẫm tới cũng không chừa chỗ cho hắn ngồi.

Bởi vì đã từng tòng quân nhiều năm nên Thương Quân Lẫm ăn cơm rất nhanh, hình như tối hôm qua bọn họ nháo đến nửa đêm, Thẩm Úc ngủ đến gần trưa mới dậy, còn Thương Quân Lẫm vẫn có thể dậy sớm để thượng triều.

Không lâu sau, Thương Quân Lẫm đã ăn xong, hắn cầm lấy khăn lau miệng Mạnh công công đưa cho rồi nói: "A Úc để dư lại nhiều như vậy, không phải là đang để dành cho trẫm sao?"

"Ai để dành cho ngươi?" Thẩm Úc quay mặt đi.

"Đúng, A Úc không cố ý để lại cho trẫm," Sau khi đã ăn uống no đủ, Thương Quân Lẫm rất dễ nói chuyện, "Là do trẫm đói quá, được chưa?"

Mạnh công công dẫn người đến dọn đồ ăn trên bàn đi.

Thương Quân Lẫm ngồi trên trường kỷ, ôm lấy Thẩm Úc rồi hôn lên mặt y: "A Úc cũng không thể giận trẫm vì chuyện tối hôm qua chứ, rõ ràng là do A Úc tự mình đồng ý mà."

"Ta không giận, chỉ là ta có hơi không thoải mái."

Tối hôm qua không khí giữa hai người quá tốt, đó là lần đầu tiên Thẩm Úc đáp lại nụ hôn của Thương Quân Lẫm, vì vậy hắn đã rất kích động, sau đó Thẩm Úc cũng không chịu nổi nên dùng tay giúp hắn một lát, sau đó hai người nháo đến trên giường, rồi dưới ánh mắt thâm thuý của nam nhân, y ma sai quỷ khiến mà đưa chân ra......

Sau đó không thể cứu vãn được nữa.

"Hồi sáng trẫm đã nhìn qua, không bị thương, lần này dùng thuốc mỡ Cố thái y đưa tới, có phải dễ chịu hơn lần trước không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau