Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân
Chương 85
"Ta có sợ bệ hạ hay không thì chẳng lẽ trong lòng bệ hạ không rõ sao?" Thẩm Úc như ỷ lại mà cọ vào bàn tay của Thương Quân Lẫm, y chậm rãi bình phục lại nhịp tim đã tăng cao khi chứng kiến cảnh trong mơ.
Y không biết vì sao mình lại gặp giấc mộng như vậy, cũng không biết giấc mộng mày muốn chứng minh cái gì, nhưng y biết một đời này dù có thế nào đi chăng nữa thì y cũng sẽ không để xảy ra kết quả như kiếp trước.
Y có thể thay đổi cái kết trong cuốn sách một lần thì cũng có thể thay đổi nó lần thứ hai!
"Trẫm biết A Úc không sợ trẫm, chỉ sợ cả thiên hạ này cũng chỉ có mình A Úc là không sợ trẫm," Thương Quân Lẫm đỡ Thẩm Úc ngồi dậy, "A Úc gặp ác mộng hay sao mà lúc nhìn thấy trẫm lại có thể bị dọa đến nỗi nhảy dựng lên như vậy?"
"Quả thật là gặp ác mộng." Trong mộng Việt Vương mặc quần áo tương tự với Thương Quân Lẫm nên lúc y vừa mới tỉnh lại đã phải thấy một Thương Quân Lẫm ăn mặc tương tự như Việt Vương ở trong mộng nên mới nhất thời không thể phân biệt được mình đang ở trong mơ hay là đã tỉnh lại.
"Trời mưa sao?" Thẩm Úc nhìn về phía cửa sổ.
Rõ ràng đã sau giờ ngọ* nhưng trong phòng lại rất âm u, hình như bên ngoài truyền đến tiếng mưa tí tách, có hơi mơ hồ, điều đó càng tạo nên sự trùng hợp với những chuyện xảy ra ở trong mộng, khiến cho Thẩm Úc có hơi hoảng hốt.(11h-13h)
"Sau khi ngươi ngủ thì trời bắt đầu mưa, trẫm đỡ ngươi lên đã, muốn kêu nước ấm vào không?"
Trên trán của Thẩm Úc thấm ra rất nhiều mồ hôi, Thương Quân Lẫm vừa mới sờ thử một chút, mái tóc của y đã bị mồ hôi thấm ướt, Thẩm Úc rất thích sạch sẽ nên nếu để như vậy y sẽ không thoải mái.
Thẩm Úc cảm nhận một chút, quả thật trên người đang rất dính, cũng không biết trong mộng đã chảy ra bao nhiêu mồ hôi mà phần áo sau lưng đã bị thấm ướt, dán sát vào người khiến y khó chịu đến mức hoảng loạn.
"Muốn, ta muốn tắm một chút." Dường như Thẩm Úc đã tiêu hao hết toàn bộ tinh lực ở trong giấc mộng, tay chân y rụng rời, lúc đứng dậy còn hơi lảo đảo một chút.
"Mạnh Thường, chuẩn bị nước ấm đi."
Thương Quân Lẫm phân phó xong thì lấy áo lông chồn ở một bên qua rồi trực tiếp bao lấy người Thẩm Úc: "Cẩn thận kẻo cảm lạnh."
Toàn thân Thẩm Úc bị lông xù bao vây, chỉ lộ ra mỗi cái mặt, trên khuôn mặt trắng nõn cũng nhiễm một tầng đỏ nhợt nhạt, tương phản với nó chính là cánh môi, nhạt nhẽo đến mức gần như trong suốt.
Thương Quân Lẫm ôm người vào trong lồng ngực, nắm lấy bàn tay lạnh băng của y, không yên tâm nói: "Kêu Cố thái y tới xem thử nhé?"
Thẩm Úc gật đầu nhẹ đến mức rất khó để nhận ra, y vẫn rất mệt mỏi, ngủ trưa một canh giờ mà chỉ vì một giấc mộng mà còn mệt hơn so với không ngủ.
Thẩm Úc tựa ở trong lồng ngực Thương Quân Lẫm, mí mắt y hơi rũ xuống, nhìn từ xa cứ như là ngủ mất rồi.
Mạnh công công thấy cung nhân đã mang nước ấm đến liền nhẹ nhàng gõ cửa: "Bệ hạ, đã đưa nước ấm đến."
Đây là lần đầu tiên bọn họ muốn nước nóng vào giữa trưa, Mạnh công công không biết tình hình cụ thể ở trong phòng nên cũng không dám tùy tiện đi vào.
Người bên trong cũng không để ông chờ lâu, giọng nói của Thương Quân Lẫm truyền ra: "Đi vào đi."
"Vâng ạ."
Mạnh công công quay đầu, bảo với những cung nhân mang nước ấm vào: "Sau khi tiến vào phải chú ý, nhớ cúi đầu, không được nhìn thứ không thể nhìn, nếu phạm vào sự kiêng kỵ của bệ hạ thì đừng có trách ta không nhắc nhở các ngươi!"
"Vâng ạ." Cung nhân ngoan ngoãn đáp.
Bọn họ hầu hạ ở Ngọc Chương Cung đã lâu, đã từng trải qua mấy lần gió tanh mưa màu, sau đó lại còn có tiểu Mạnh công công ân cần dạy bảo nên không dám sinh ra chút suy nghĩ không nên có nào.
Phân phó xong, Mạnh công công nhẹ nhàng đẩy cửa ra rồi cúi đầu mang các cung nhân vào.
Trong phòng có một tấm bình phong nên không thể nhìn thấy tình hình cụ thể ở trên giường, Mạnh công công vừa kêu mọi người đặt thau tắm xuống, đang chuẩn bị lui ra ngoài thì bị Thương Quân Lẫm gọi lại.
"Mạnh Thường, đến Thái Y Viện mời Cố thái y tới đây."
Mạnh công công cảm thấy rất ngạc nhiên, chuyện này là sao, sao lại muốn mời thái y? Trong lòng ông hơi nghi ngờ nhưng cũng không dám hỏi ra, chỉ nhẹ nhàng, đáp: "Nô tài đi ngay."
"Không cần để người lại hầu hạ, ngươi cứ mang người đi ra ngoài đi."
"Vâng ạ." Ông không nghe ra nhiều tin tức tử trong lời nói của Thương Quân Lẫm, Mạnh công công không dám qua loa, lập tức làm theo.
Lúc ông dân người rời khỏi thì vừa đúng lúc đụng phải Mộ Tịch đang bưng thuốc tới.
"Mạnh công công, đây là sao vậy?" Mộ Tịch thấy Mạnh công công đi qua như vậy liền vội vàng hỏi.
"Là Mộ Tịch cô nương à, cô nương đưa thuốc tới cho quý quân sao? Trước tiên đừng có đi vào, chờ bệ hạ kêu vào lại vào." Mạnh công công dừng bước chân, nghĩ đến những tình huống có thể xảy ra ở trong phòng liền nhắc nhở.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Mộ Tịch lập tức khẩn trương lên.
"Cô nương không cần quá khẩn trương, bệ hạ vừa mới kêu nước ấm vào, bây giờ mà đi vào thì chỉ sợ không tiện lắm."
"Đang giữa trưa, sao lại......"Đột nhiên Mộ Tịch nhận ra gì đó, sắc mặt hơi hồng, "Nô tỳ đã biết, đa tạ Mạnh công công đã nhắc nhở."
Mạnh công công thấy nàng đã hiểu ra liền vội vàng đi làm việc Thương Quân Lẫm phân phó.
Thương Quân Lẫm ôm Thẩm Úc đi đến bên cạnh thau tắm rồi dùng tay thử độ ấm của nước: "Độ ấm đã khá thích hợp, trẫm thả ngươi xuống nha."
Thẩm Úc rúc vào lồng ngực Thương Quân Lẫm, nhẹ nhàng gật đầu.
Thương Quân Lẫm cởi áo lông chồn ở trên người y ra rồi chậm rãi đặt y vào trong nước.
Thẩm Úc dựa vào bên cạnh thau tắm, được ngâm trong nước ấm đã khiến y thoải mái trở lại.
Trên môi có thêm chút sắc đỏ, làn da trắng được ngâm trong luồng khí ấm áp đã dần biến thành màu hồng nhạt, Thương Quân Lẫm cầm khăn, cẩn thận chà lau cho Thẩm Úc.
Thẩm Úc rất trắng, là cái loại trắng gần như trong suốt, lại còn rất mềm mại, giống như dương chi bạch ngọc* tốt nhất vậy, hơn nữa cũng rất non, chỉ nhẹ nhàng đụng vào cũng sẽ để lại dấu vết.(Nephrite trắng.)
Thương Quân Lẫm từng in lại đó những đóa hoa mai, hiện tại những đóa hoa đó đã không còn chút dấu vết nào, ngón tay hắn hơi cọ qua, dù cách một tầng khăn mỏng thì Thương Quân Lẫm vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại của da thịt.
Sau khi cảm thấy đỡ hơn, hai tay Thẩm Úc đặt lên thành của thau tắm, đầu y gác lên cánh tay: "Có thể khiến bệ hạ tự mình hầu hạ tắm gội thì khắp thiên hạ này chắc cũng chỉ có mình ta mà thôi."
"Nước sắp lắng rồi, A Úc muốn tiếp tục cho thêm nước ấm không? Hay là ra ngoài?" Thương Quân Lẫm dùng mu bàn tay để dán lên trán của Thẩm Úc, nhiệt độ cơ thể y rất bình thường.
"Không tắm nữa." Nếu tiếp tục bị sự ấm áp ấy bao quanh thì Thẩm Úc cảm thấy mình sẽ lại hôn mê mất.
Thương Quân Lẫm ôm người ra khỏi thau tắm rồi lau khô người cho y, tiếp đó hắn mặc áo trong đã được chuẩn bị sẵn vào cho y, rồi lại dùng áo lông chồn bao lấy y.
Thẩm Úc ngăn không cho Thương Quân Lẫm tiếp tục đặt mình lên giường: "Không muốn nằm ở trên giường nữa, bệ hạ lấy giúp ta một bộ áo ngoài tới đây, ta muốn đi dạo một chút."
Thương Quân Lẫm dừng động tác lại: "Được."
Tắm rửa một lát, lại thay thành quần áo sạch sẽ khiến cả người Thẩm Úc cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Thương Quân Lẫm phân phó cung nhân đưa nước ấm đi, Mộ Tịch bưng thuốc đã được hâm nóng vào, Thẩm Úc uống một ngụm hết sạch.
Thương Quân Lẫm cầm mứt hoa quả lên đút cho y.
"Chắc ta không có chuyện gì đâu, không cần phiền Cố thái y tới một chuyến." Thẩm Úc cẩn thận cảm nhận một chút, quả thật thân thể y không hề cảm thấy có gì đó không khoẻ.
Thương Quân Lẫm vẫn thấy không yên tâm: "Vẫn nên để Cố thái y tới xem thử đi."
"Bệ hạ, Cố thái y tới rồi." Giọng nói của Mạnh công công vang lên từ bên ngoài phòng.
Nếu người đã tới rồi thì Thẩm Úc cũng không từ chối nữa.
Lúc đi trên đường, Cố thái y đã được Mạnh công công âm thầm ám chỉ một phen, sau khi vào nhà và nhìn thấy Thẩm Úc thì mới biết không phải chuyện đó, hắn cẩn thận bắt mạch cho y rồi dần dần nhíu mày lại.
Vốn dĩ Thẩm Úc cho rằng mình chỉ gặp ác mộng mà thôi, không có việc gì hết, nhưng nhìn biểu cảm của Cố thái y thì có thể thấy hình như không đơn giản như thế.
Thương Quân Lẫm ở một bên hơi lo lắng nên trực tiếp hỏi: "Thân thể của quý quân xảy ra vấn đề gì sao?"
"Mạch tượng* có chút kì lạ," Cố thái y cân nhắc cách dùng từ của mình, "Trong khoảng thời gian này trên người quý quân có xảy ra chuyện gì khác thường hay không?"(Hiện tượng mạch đập(?))
Thẩm Úc cẩn thận suy nghĩ lại rồi trả lời: "Vừa nãy đã gặp ác mộng, còn lại không có chuyện gì."
"Mạch tượng của quý quân có chút thay đổi so với trước đây, cụ thể thế nào thì thần vẫn phải nghiên cứu thêm, tạm thời sẽ không xảy ra vấn đề gì, thần sẽ viết mấy liều thuốc an thần cho ngài, quý quân còn cần phải nghỉ ngơi thật tốt, nếu ngài vẫn tiếp tục bị bóng đè thì sẽ không tốt cho thân thể."
Cố thái y viết phương thuốc rồi giao cho cung nhân, "Tình huống của quý quân thần còn phải nghiên cứu thêm, trong mấy ngày gần đây thần muốn ngày nào cũng tới đây bắt mạch cho quý quân, không biết quý quân có tiện để thần bắt mạch hay không?"
"Cứ làm theo lời của Cố thái y." Không đợi Thẩm Úc trả lời, Thương Quân Lẫm đã nói trước y.
Thẩm Úc muốn nói không cần tốn công như vậy nhưng khi nhìn thấy trong mắt của Thương Quân Lẫm lộ ra vẻ lo lắng thì đành nuốt lời bên miệng xuống.
Bên ngoài trời vẫn còn đang mưa, Thẩm Úc muốn ra ngoài dạo một chút, Thương Quân Lẫm dùng một tay cầm dù, một tay dắt y bước từng bước chậm ở trong mưa.
Gió nhẹ từ từ phất qua mang đến từng cơn lạnh lẽo.
Trong thế giới hiện thực thì hoàn toàn không có cảm giác nặng nề như ở trong mộng, thậm chí lúc bước từng bước chậm rãi ở trong mưa còn mang lại một loại cảm giác khác.
Một cơn mưa xuân thình lình rơi xuống khiến rất nhiều người trở tay không kịp.
Dù sao cũng không ai có thể dự đoán được trước, buổi sáng trời còn rất nắng, tinh không vạn lí*, sao đột nhiên lại có mưa, lại còn rất to?(ai đôn ăn đờ sờ ten.)
Giang Hoài Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn không ngừng mưa, hắn kéo tay áo của Hạ Thừa Vũ: "Thừa Vũ huynh, sách của chúng ta sẽ không bị ướt đâu nhỉ?"
Hắn cũng thấy hôm nay thời tiết rất tốt nên mới quyết định phơi sách, nào ngờ lúc bọn họ vừa đến cửa hàng văn phòng tứ bảo* vừa mới mở thì trời lại mưa. (Giấy tuyên+Mực huy+Bút hồ+Nghiên Thụy.)
Lúc ấy Giang Hoài Thanh đã tính quay trở về.
Là Hạ Thừa Vũ kéo hắn lại rồi nói người hầu trong nhà sẽ cất sách đi nên dù hiện tại hắn có trở về thì cũng sẽ không làm được gì cả, lúc này mới khiến hắn từ bỏ ý định.
"Sẽ không," Cho dù Giang Hoài Thanh có hỏi bao nhiêu lần đi nữa thì Hạ Thừa Vũ vẫn sẽ dịu dàng trả lời, "Ta biết những cuốn sách đó là bảo bối của ngươi, ta đã kêu người chú ý."
Thật ra loại chuyện như phơi sách này thường để người hầu làm nhưng Giang Hoài Thanh không chịu, hắn vẫn kiên trì muốn tự mình làm, Hạ Thừa Vũ không lay chuyển được hắn nên cũng đành phải để hắn làm.
"Ta đã chọn được kha khá thứ, Thừa Vũ huynh thì sao?" Không thể không nói, cửa hàng Hạ Thừa Vũ đề cử có chất lượng không tồi, giấy và bút mực ở đây đều có chất lượng cao mà giá cả cũng không quá đắt nên Giang Hoài Thanh mua nhiều hơn so với ý định một chút.
"Chờ mưa nhỏ đi một chút đã rồi chúng ta trở về."
Giang Hoài Thanh nhìn màn mưa bên ngoài rồi gật đầu.
Trong tiệm có chỗ riêng để mọi người nghỉ ngơi, hai người ngồi một hồi, chờ cơn mưa nhỏ lại mới nhích người rời đi.
Bọn họ không mang dù, dù đang dùng là mượn của ông chủ, chỉ có một cái, may mà dù đủ lớn, có thể che được cho cả hai người.
Một tay Hạ Thừa Vũ cầm dù, một tay cầm những đồ vật đã mua, hắn thấy Giang Hoài Thanh vẫn có một chút khoảng cách với mình liền nói: "Hoài Thanh, nhích lại gần ta một chút, nếu không sẽ bị mưa xối ướt."
Giang Hoài Thanh ngẩng đầu, thấy đỉnh dù hướng về mình nhiều hơn, mà ngược lại, mưa đã xối ướt bả vai của Hạ Thừa Vũ, đó là phần vai của cánh tay cầm dù, vì thế Giang Hoài Thanh vội vàng dựa vào người hắn: "Sao Thừa Vũ huynh không nói sớm, ngươi nhìn xem, bả vai ướt cả rồi."
"Không có gì đâu, ngươi không bị ướt đâu đúng không?" Hạ Thừa Vũ cười ra tiếng.
"Ngươi còn cười, để ta dựa gần vào ngươi, ngươi đừng tiếp tục dịch toàn bộ đỉnh dù lên người ta nữa."
Nhìn nửa người thanh niên đang cọ lên người mình, Hạ Thừa Vũ nhỏ giọng nói: "Được."
Âm thanh hai người nói chuyện với nhau dần biến mất ở trong màn mưa.
Sau một cơn mưa to, mọi thứ trong trời đất đều rực rỡ hẳn lên, tất cả đều như được gột rửa một lần, Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm bước từng bước trong mưa, cảm nhận cơn mưa ngày một nhỏ đi.
Tâm trạng bị ảnh hưởng do bị bóng đè của Thẩm Úc cũng dần khôi phục lại, nghĩ đến nam nhân vẫn yên lặng đi cùng mình nãy giờ, Thẩm Úc liền dừng chân.
"Làm sao vậy?" Thương Quân Lẫm cũng dừng lại theo.
Thẩm Úc nhìn về phía Thương Quân Lẫm, nam nhân đang mặc miện phục tương tự với miện phục Việt Vương đã mặc trong mộng, ngũ quan hai người họ cũng tương tự nhau nhưng lại mang lại cho y một cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Dưới cơn mưa bụi mông lung, Thương Quân Lẫm nghe thấy giọng nói rõ ràng của thanh niên, y nói:
"Bệ hạ, có muốn hôn môi không?"
Y không biết vì sao mình lại gặp giấc mộng như vậy, cũng không biết giấc mộng mày muốn chứng minh cái gì, nhưng y biết một đời này dù có thế nào đi chăng nữa thì y cũng sẽ không để xảy ra kết quả như kiếp trước.
Y có thể thay đổi cái kết trong cuốn sách một lần thì cũng có thể thay đổi nó lần thứ hai!
"Trẫm biết A Úc không sợ trẫm, chỉ sợ cả thiên hạ này cũng chỉ có mình A Úc là không sợ trẫm," Thương Quân Lẫm đỡ Thẩm Úc ngồi dậy, "A Úc gặp ác mộng hay sao mà lúc nhìn thấy trẫm lại có thể bị dọa đến nỗi nhảy dựng lên như vậy?"
"Quả thật là gặp ác mộng." Trong mộng Việt Vương mặc quần áo tương tự với Thương Quân Lẫm nên lúc y vừa mới tỉnh lại đã phải thấy một Thương Quân Lẫm ăn mặc tương tự như Việt Vương ở trong mộng nên mới nhất thời không thể phân biệt được mình đang ở trong mơ hay là đã tỉnh lại.
"Trời mưa sao?" Thẩm Úc nhìn về phía cửa sổ.
Rõ ràng đã sau giờ ngọ* nhưng trong phòng lại rất âm u, hình như bên ngoài truyền đến tiếng mưa tí tách, có hơi mơ hồ, điều đó càng tạo nên sự trùng hợp với những chuyện xảy ra ở trong mộng, khiến cho Thẩm Úc có hơi hoảng hốt.(11h-13h)
"Sau khi ngươi ngủ thì trời bắt đầu mưa, trẫm đỡ ngươi lên đã, muốn kêu nước ấm vào không?"
Trên trán của Thẩm Úc thấm ra rất nhiều mồ hôi, Thương Quân Lẫm vừa mới sờ thử một chút, mái tóc của y đã bị mồ hôi thấm ướt, Thẩm Úc rất thích sạch sẽ nên nếu để như vậy y sẽ không thoải mái.
Thẩm Úc cảm nhận một chút, quả thật trên người đang rất dính, cũng không biết trong mộng đã chảy ra bao nhiêu mồ hôi mà phần áo sau lưng đã bị thấm ướt, dán sát vào người khiến y khó chịu đến mức hoảng loạn.
"Muốn, ta muốn tắm một chút." Dường như Thẩm Úc đã tiêu hao hết toàn bộ tinh lực ở trong giấc mộng, tay chân y rụng rời, lúc đứng dậy còn hơi lảo đảo một chút.
"Mạnh Thường, chuẩn bị nước ấm đi."
Thương Quân Lẫm phân phó xong thì lấy áo lông chồn ở một bên qua rồi trực tiếp bao lấy người Thẩm Úc: "Cẩn thận kẻo cảm lạnh."
Toàn thân Thẩm Úc bị lông xù bao vây, chỉ lộ ra mỗi cái mặt, trên khuôn mặt trắng nõn cũng nhiễm một tầng đỏ nhợt nhạt, tương phản với nó chính là cánh môi, nhạt nhẽo đến mức gần như trong suốt.
Thương Quân Lẫm ôm người vào trong lồng ngực, nắm lấy bàn tay lạnh băng của y, không yên tâm nói: "Kêu Cố thái y tới xem thử nhé?"
Thẩm Úc gật đầu nhẹ đến mức rất khó để nhận ra, y vẫn rất mệt mỏi, ngủ trưa một canh giờ mà chỉ vì một giấc mộng mà còn mệt hơn so với không ngủ.
Thẩm Úc tựa ở trong lồng ngực Thương Quân Lẫm, mí mắt y hơi rũ xuống, nhìn từ xa cứ như là ngủ mất rồi.
Mạnh công công thấy cung nhân đã mang nước ấm đến liền nhẹ nhàng gõ cửa: "Bệ hạ, đã đưa nước ấm đến."
Đây là lần đầu tiên bọn họ muốn nước nóng vào giữa trưa, Mạnh công công không biết tình hình cụ thể ở trong phòng nên cũng không dám tùy tiện đi vào.
Người bên trong cũng không để ông chờ lâu, giọng nói của Thương Quân Lẫm truyền ra: "Đi vào đi."
"Vâng ạ."
Mạnh công công quay đầu, bảo với những cung nhân mang nước ấm vào: "Sau khi tiến vào phải chú ý, nhớ cúi đầu, không được nhìn thứ không thể nhìn, nếu phạm vào sự kiêng kỵ của bệ hạ thì đừng có trách ta không nhắc nhở các ngươi!"
"Vâng ạ." Cung nhân ngoan ngoãn đáp.
Bọn họ hầu hạ ở Ngọc Chương Cung đã lâu, đã từng trải qua mấy lần gió tanh mưa màu, sau đó lại còn có tiểu Mạnh công công ân cần dạy bảo nên không dám sinh ra chút suy nghĩ không nên có nào.
Phân phó xong, Mạnh công công nhẹ nhàng đẩy cửa ra rồi cúi đầu mang các cung nhân vào.
Trong phòng có một tấm bình phong nên không thể nhìn thấy tình hình cụ thể ở trên giường, Mạnh công công vừa kêu mọi người đặt thau tắm xuống, đang chuẩn bị lui ra ngoài thì bị Thương Quân Lẫm gọi lại.
"Mạnh Thường, đến Thái Y Viện mời Cố thái y tới đây."
Mạnh công công cảm thấy rất ngạc nhiên, chuyện này là sao, sao lại muốn mời thái y? Trong lòng ông hơi nghi ngờ nhưng cũng không dám hỏi ra, chỉ nhẹ nhàng, đáp: "Nô tài đi ngay."
"Không cần để người lại hầu hạ, ngươi cứ mang người đi ra ngoài đi."
"Vâng ạ." Ông không nghe ra nhiều tin tức tử trong lời nói của Thương Quân Lẫm, Mạnh công công không dám qua loa, lập tức làm theo.
Lúc ông dân người rời khỏi thì vừa đúng lúc đụng phải Mộ Tịch đang bưng thuốc tới.
"Mạnh công công, đây là sao vậy?" Mộ Tịch thấy Mạnh công công đi qua như vậy liền vội vàng hỏi.
"Là Mộ Tịch cô nương à, cô nương đưa thuốc tới cho quý quân sao? Trước tiên đừng có đi vào, chờ bệ hạ kêu vào lại vào." Mạnh công công dừng bước chân, nghĩ đến những tình huống có thể xảy ra ở trong phòng liền nhắc nhở.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Mộ Tịch lập tức khẩn trương lên.
"Cô nương không cần quá khẩn trương, bệ hạ vừa mới kêu nước ấm vào, bây giờ mà đi vào thì chỉ sợ không tiện lắm."
"Đang giữa trưa, sao lại......"Đột nhiên Mộ Tịch nhận ra gì đó, sắc mặt hơi hồng, "Nô tỳ đã biết, đa tạ Mạnh công công đã nhắc nhở."
Mạnh công công thấy nàng đã hiểu ra liền vội vàng đi làm việc Thương Quân Lẫm phân phó.
Thương Quân Lẫm ôm Thẩm Úc đi đến bên cạnh thau tắm rồi dùng tay thử độ ấm của nước: "Độ ấm đã khá thích hợp, trẫm thả ngươi xuống nha."
Thẩm Úc rúc vào lồng ngực Thương Quân Lẫm, nhẹ nhàng gật đầu.
Thương Quân Lẫm cởi áo lông chồn ở trên người y ra rồi chậm rãi đặt y vào trong nước.
Thẩm Úc dựa vào bên cạnh thau tắm, được ngâm trong nước ấm đã khiến y thoải mái trở lại.
Trên môi có thêm chút sắc đỏ, làn da trắng được ngâm trong luồng khí ấm áp đã dần biến thành màu hồng nhạt, Thương Quân Lẫm cầm khăn, cẩn thận chà lau cho Thẩm Úc.
Thẩm Úc rất trắng, là cái loại trắng gần như trong suốt, lại còn rất mềm mại, giống như dương chi bạch ngọc* tốt nhất vậy, hơn nữa cũng rất non, chỉ nhẹ nhàng đụng vào cũng sẽ để lại dấu vết.(Nephrite trắng.)
Thương Quân Lẫm từng in lại đó những đóa hoa mai, hiện tại những đóa hoa đó đã không còn chút dấu vết nào, ngón tay hắn hơi cọ qua, dù cách một tầng khăn mỏng thì Thương Quân Lẫm vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại của da thịt.
Sau khi cảm thấy đỡ hơn, hai tay Thẩm Úc đặt lên thành của thau tắm, đầu y gác lên cánh tay: "Có thể khiến bệ hạ tự mình hầu hạ tắm gội thì khắp thiên hạ này chắc cũng chỉ có mình ta mà thôi."
"Nước sắp lắng rồi, A Úc muốn tiếp tục cho thêm nước ấm không? Hay là ra ngoài?" Thương Quân Lẫm dùng mu bàn tay để dán lên trán của Thẩm Úc, nhiệt độ cơ thể y rất bình thường.
"Không tắm nữa." Nếu tiếp tục bị sự ấm áp ấy bao quanh thì Thẩm Úc cảm thấy mình sẽ lại hôn mê mất.
Thương Quân Lẫm ôm người ra khỏi thau tắm rồi lau khô người cho y, tiếp đó hắn mặc áo trong đã được chuẩn bị sẵn vào cho y, rồi lại dùng áo lông chồn bao lấy y.
Thẩm Úc ngăn không cho Thương Quân Lẫm tiếp tục đặt mình lên giường: "Không muốn nằm ở trên giường nữa, bệ hạ lấy giúp ta một bộ áo ngoài tới đây, ta muốn đi dạo một chút."
Thương Quân Lẫm dừng động tác lại: "Được."
Tắm rửa một lát, lại thay thành quần áo sạch sẽ khiến cả người Thẩm Úc cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Thương Quân Lẫm phân phó cung nhân đưa nước ấm đi, Mộ Tịch bưng thuốc đã được hâm nóng vào, Thẩm Úc uống một ngụm hết sạch.
Thương Quân Lẫm cầm mứt hoa quả lên đút cho y.
"Chắc ta không có chuyện gì đâu, không cần phiền Cố thái y tới một chuyến." Thẩm Úc cẩn thận cảm nhận một chút, quả thật thân thể y không hề cảm thấy có gì đó không khoẻ.
Thương Quân Lẫm vẫn thấy không yên tâm: "Vẫn nên để Cố thái y tới xem thử đi."
"Bệ hạ, Cố thái y tới rồi." Giọng nói của Mạnh công công vang lên từ bên ngoài phòng.
Nếu người đã tới rồi thì Thẩm Úc cũng không từ chối nữa.
Lúc đi trên đường, Cố thái y đã được Mạnh công công âm thầm ám chỉ một phen, sau khi vào nhà và nhìn thấy Thẩm Úc thì mới biết không phải chuyện đó, hắn cẩn thận bắt mạch cho y rồi dần dần nhíu mày lại.
Vốn dĩ Thẩm Úc cho rằng mình chỉ gặp ác mộng mà thôi, không có việc gì hết, nhưng nhìn biểu cảm của Cố thái y thì có thể thấy hình như không đơn giản như thế.
Thương Quân Lẫm ở một bên hơi lo lắng nên trực tiếp hỏi: "Thân thể của quý quân xảy ra vấn đề gì sao?"
"Mạch tượng* có chút kì lạ," Cố thái y cân nhắc cách dùng từ của mình, "Trong khoảng thời gian này trên người quý quân có xảy ra chuyện gì khác thường hay không?"(Hiện tượng mạch đập(?))
Thẩm Úc cẩn thận suy nghĩ lại rồi trả lời: "Vừa nãy đã gặp ác mộng, còn lại không có chuyện gì."
"Mạch tượng của quý quân có chút thay đổi so với trước đây, cụ thể thế nào thì thần vẫn phải nghiên cứu thêm, tạm thời sẽ không xảy ra vấn đề gì, thần sẽ viết mấy liều thuốc an thần cho ngài, quý quân còn cần phải nghỉ ngơi thật tốt, nếu ngài vẫn tiếp tục bị bóng đè thì sẽ không tốt cho thân thể."
Cố thái y viết phương thuốc rồi giao cho cung nhân, "Tình huống của quý quân thần còn phải nghiên cứu thêm, trong mấy ngày gần đây thần muốn ngày nào cũng tới đây bắt mạch cho quý quân, không biết quý quân có tiện để thần bắt mạch hay không?"
"Cứ làm theo lời của Cố thái y." Không đợi Thẩm Úc trả lời, Thương Quân Lẫm đã nói trước y.
Thẩm Úc muốn nói không cần tốn công như vậy nhưng khi nhìn thấy trong mắt của Thương Quân Lẫm lộ ra vẻ lo lắng thì đành nuốt lời bên miệng xuống.
Bên ngoài trời vẫn còn đang mưa, Thẩm Úc muốn ra ngoài dạo một chút, Thương Quân Lẫm dùng một tay cầm dù, một tay dắt y bước từng bước chậm ở trong mưa.
Gió nhẹ từ từ phất qua mang đến từng cơn lạnh lẽo.
Trong thế giới hiện thực thì hoàn toàn không có cảm giác nặng nề như ở trong mộng, thậm chí lúc bước từng bước chậm rãi ở trong mưa còn mang lại một loại cảm giác khác.
Một cơn mưa xuân thình lình rơi xuống khiến rất nhiều người trở tay không kịp.
Dù sao cũng không ai có thể dự đoán được trước, buổi sáng trời còn rất nắng, tinh không vạn lí*, sao đột nhiên lại có mưa, lại còn rất to?(ai đôn ăn đờ sờ ten.)
Giang Hoài Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn không ngừng mưa, hắn kéo tay áo của Hạ Thừa Vũ: "Thừa Vũ huynh, sách của chúng ta sẽ không bị ướt đâu nhỉ?"
Hắn cũng thấy hôm nay thời tiết rất tốt nên mới quyết định phơi sách, nào ngờ lúc bọn họ vừa đến cửa hàng văn phòng tứ bảo* vừa mới mở thì trời lại mưa. (Giấy tuyên+Mực huy+Bút hồ+Nghiên Thụy.)
Lúc ấy Giang Hoài Thanh đã tính quay trở về.
Là Hạ Thừa Vũ kéo hắn lại rồi nói người hầu trong nhà sẽ cất sách đi nên dù hiện tại hắn có trở về thì cũng sẽ không làm được gì cả, lúc này mới khiến hắn từ bỏ ý định.
"Sẽ không," Cho dù Giang Hoài Thanh có hỏi bao nhiêu lần đi nữa thì Hạ Thừa Vũ vẫn sẽ dịu dàng trả lời, "Ta biết những cuốn sách đó là bảo bối của ngươi, ta đã kêu người chú ý."
Thật ra loại chuyện như phơi sách này thường để người hầu làm nhưng Giang Hoài Thanh không chịu, hắn vẫn kiên trì muốn tự mình làm, Hạ Thừa Vũ không lay chuyển được hắn nên cũng đành phải để hắn làm.
"Ta đã chọn được kha khá thứ, Thừa Vũ huynh thì sao?" Không thể không nói, cửa hàng Hạ Thừa Vũ đề cử có chất lượng không tồi, giấy và bút mực ở đây đều có chất lượng cao mà giá cả cũng không quá đắt nên Giang Hoài Thanh mua nhiều hơn so với ý định một chút.
"Chờ mưa nhỏ đi một chút đã rồi chúng ta trở về."
Giang Hoài Thanh nhìn màn mưa bên ngoài rồi gật đầu.
Trong tiệm có chỗ riêng để mọi người nghỉ ngơi, hai người ngồi một hồi, chờ cơn mưa nhỏ lại mới nhích người rời đi.
Bọn họ không mang dù, dù đang dùng là mượn của ông chủ, chỉ có một cái, may mà dù đủ lớn, có thể che được cho cả hai người.
Một tay Hạ Thừa Vũ cầm dù, một tay cầm những đồ vật đã mua, hắn thấy Giang Hoài Thanh vẫn có một chút khoảng cách với mình liền nói: "Hoài Thanh, nhích lại gần ta một chút, nếu không sẽ bị mưa xối ướt."
Giang Hoài Thanh ngẩng đầu, thấy đỉnh dù hướng về mình nhiều hơn, mà ngược lại, mưa đã xối ướt bả vai của Hạ Thừa Vũ, đó là phần vai của cánh tay cầm dù, vì thế Giang Hoài Thanh vội vàng dựa vào người hắn: "Sao Thừa Vũ huynh không nói sớm, ngươi nhìn xem, bả vai ướt cả rồi."
"Không có gì đâu, ngươi không bị ướt đâu đúng không?" Hạ Thừa Vũ cười ra tiếng.
"Ngươi còn cười, để ta dựa gần vào ngươi, ngươi đừng tiếp tục dịch toàn bộ đỉnh dù lên người ta nữa."
Nhìn nửa người thanh niên đang cọ lên người mình, Hạ Thừa Vũ nhỏ giọng nói: "Được."
Âm thanh hai người nói chuyện với nhau dần biến mất ở trong màn mưa.
Sau một cơn mưa to, mọi thứ trong trời đất đều rực rỡ hẳn lên, tất cả đều như được gột rửa một lần, Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm bước từng bước trong mưa, cảm nhận cơn mưa ngày một nhỏ đi.
Tâm trạng bị ảnh hưởng do bị bóng đè của Thẩm Úc cũng dần khôi phục lại, nghĩ đến nam nhân vẫn yên lặng đi cùng mình nãy giờ, Thẩm Úc liền dừng chân.
"Làm sao vậy?" Thương Quân Lẫm cũng dừng lại theo.
Thẩm Úc nhìn về phía Thương Quân Lẫm, nam nhân đang mặc miện phục tương tự với miện phục Việt Vương đã mặc trong mộng, ngũ quan hai người họ cũng tương tự nhau nhưng lại mang lại cho y một cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Dưới cơn mưa bụi mông lung, Thương Quân Lẫm nghe thấy giọng nói rõ ràng của thanh niên, y nói:
"Bệ hạ, có muốn hôn môi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất