Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 21

Trước Sau
Đồ nhi của ta chậm quá

Biết nàng đã mười năm, Khanh Chu Tuyết chưa bao giờ nhìn thấy Vân Thư Trần chiến đấu, nhiều nhất là chỉ thấy nàng làm vài cái pháp thuật nho nhỏ.

Nàng luôn yên tĩnh và ưu nhã. Mỗi ngày, có lúc ở trong ánh dương về chiều, có khi thì dưới màn mưa giăng đầy trời, nàng ngồi trong đình viện phê duyệt ít công văn của tông môn, cắt hoa cắt lá, ngủ nghỉ hoặc tĩnh tâm tu luyện.

Đây là ấn tượng chủ yếu của Khanh Chu Tuyết đối với sư tôn.

Chưa kể là nàng còn ốm yếu, lạnh không được mà nóng cũng không xong, thời gian nằm trên giường bệnh không hề ít. Cho nên trong ấn tượng của đồ đệ còn có thêm một hình ảnh khác nữa – một bông hoa sen mỏng manh giữa hồ, gió lạnh thổi thì rung rung, lạnh hơn nữa bông hoa liền héo tàn đi.

Mà ngày thường luyện tập chung với Khanh Chu Tuyết là ai?

Là các sư hynh dáng người như tùng như bách, sức lực mạnh mẽ, còn có Nguyễn Minh Châu.

Nguyễn Minh Châu tuy cũng là một cô nương, nhưng nàng từ nhỏ sức lực đã không tầm thường, cây đại đao dài được nàng múa đến gió thổi mây bay. Cánh tay được quần áo che lấy cũng không giấu được cơ bắp căng tràn.

Vân Thư Trần cởi áo choàng xuống, chắp tay đứng cách đó không xa, dáng dấp càng lộ ra vẻ liễu rủ trong gió.

Mặc dù lý trí biết nàng là tu sĩ Đại Thừa kỳ có thể hô phong hoán vũ*, nhưng Khanh Chu Tuyết khi đâm kiếm ra không khỏi thu lại một chút lực.

(Hô phong hoán vũ: Gọi gió gọi mưa.)

Tiểu gia hỏa này đang nương tay với nàng sao? Vân Thư Trần nhìn ra được điểm đó trong đường kiếm đang đâm tới nhẹ nhàng.

Nàng chỉ đứng ở đó, vẻ mặt thờ ơ nhìn kiếm lao tới. Ngay lúc lưỡi kiếm bén ngọt mang theo băng sương sắp liếm vào xiêm y – cả người nàng chợt hóa thành hàng vạn vì sao, đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.

Người nơi đâu?

Bả vai bị vuốt nhẹ một cái, Khanh Chu Tuyết bỗng thấy ớn lạnh dọc xương sống, nàng nghiêng đầu nghe Vân Thư Trần nói, “Ở đây.”

Thực chiến mà bị áp sát tới mức này mà không hề hay biết, thì rất nguy hiểm.

Khanh Chu Tuyết bình tâm lại, xoay kiếm hướng về phía sau đâm tới, dùng hết sức bình sinh nhưng vẫn đâm hụt.

Vài tiếng cười khẽ vang lên, “Quá chậm rồi.”

Ngón tay thon dài của nàng từ trong hư không vẽ ra vệt nước, một khối lượng nước khổng lồ từ đó phun trào ra.

Dòng nước dường như có sinh lực, tụ tập lại một chỗ, uốn éo vặn vẹo thành hình một con Thương Long* khổng lồ trong suốt. Nó xoay quanh ở trên không, hít mây nhả khói.

(Thương Long: Thằn lằn biển.)

Khanh Chu Tuyết sững sờ, nàng nhìn Thanh Sương kiếm trong tay so với Thương Long to lớn kia, thật không khác nào một cây tăm.

Vân Thư Trần ở một bên ung dung nhàn nhã khống pháp, nhìn con Thương Long đuổi Khanh Chu Tuyết ra tới sân, sau đó “ngao ô” một tiếng mà nuốt nàng vào.

Khanh Chu Tuyết từ đầu nó chảy xuôi tới đuôi nó, cuối cùng bị phun ra từ đằng đuôi xuống.

Cả người nàng ướt đẫm, từ dưới mặt đất bò lên với ý định đông lại con thủy quái kia thành băng. Nhưng đáng tiếc tốc độ của dòng nước thật sự quá nhanh, còn chưa kịp đông lại một tấc nào thì đã chảy đi chỗ khác.

Vân Thư Trần dừng tay lại, con Thương Long kia lập tức tan biến thành một trận mưa rơi xuống.

“Cảm thấy thế nào?”

Vân Thư Trần dùng linh lực tách từng giọt nước một ra khỏi người của Khanh Chu Tuyết. Những giọt nước đó liền gom lại thành một con cá nhỏ, bơi xung quanh nàng, thỉnh thoảng cắn vào má nàng một cái.

Khanh Chu Tuyết sờ vệt nước trên mặt, nhìn nữ nhân đang cong môi cười kia – đây mang danh nghĩ là chỉ đạo nhưng rõ ràng đang trêu đùa, thỏa mãn sở thích đánh nhau kỳ quái của lão nhân gia nhà nàng thôi.

Nhìn nàng cười lên xinh đẹp, Khanh Chu Tuyết cảm thấy rất tốt, trong lòng không có tí tức giận nào. Nàng cũng vô thức mà cong mắt cười lên.

“Sư tôn.” Nàng hỏi, “Vì sao người có thể tránh được kiếm của ta?”

“Ngươi không cảm thấy chậm sao?”

Lời nói này cũng quá đả kích rồi, Vân Thư Trần lại nói tiếp, “Đợi ngươi tu luyện thêm mấy năm nữa, rồi nhìn lại những động tác của sư đệ sư muội, lúc đó ngươi sẽ hiểu được cảm giác của ta bây giờ.”

“Huống hồ... ngươi không hiểu phương pháp, nên sẽ không thể nhìn rõ được.”

“Nhắm mắt lại.”

Khanh Chu Tuyết ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trước mặt bị ánh mặt trời chiếu thành một mảng màu cam. Nàng cảm giác thấy một bàn tay che trước mắt, đem chặn lại ánh sáng kia khiến bốn phía liền tối đen.

“Đừng dùng mắt thường nhìn.”

Nhiệt độ lòng bàn tay của nàng ấm áp, chạm vào mi mắt rất dễ chịu.

“Ngươi có bao giờ để tâm chú ý tới những lực lượng mà mình sử dụng hàng ngày chưa? Ngươi chỉ có thể làm được khi thật sự tĩnh tâm lại.”



Vân Thư Trần tùy tiện bẻ một cành cây khô và đặt trước mắt Khanh Chu Tuyết. Cành cây bắt đầu từ lúc được nàng chạm vào liền dần dần trở nên mềm mại... sau đó đột nhiên chồi non nở bung ra từ một nơi không có sự sống.

Khanh Chu Tuyết đang nhắm mắt, nhưng lại có thể mơ hồ cảm nhận được nhựa sống của cành cây, đang từng chút từng chút sinh sôi dưới thôi thúc của linh lực. Cuối cùng nở thành một đóa hoa nhỏ.

Nàng không nhìn thấy được màu sắc cũng như hình dạng của nó. Nhưng nàng có thể cảm nhận được linh lực đang chảy xuôi theo những gân lá.

“Cũng giống như khi ngươi chiến đấu, đừng cố gắng nhìn rõ hành động của bọn chúng.”

“Mà phải cố gắng nhìn thấu ý đồ của chúng.”

“Như thể cảm nhận dòng chảy của linh lực sao?”

Đúng vậy, nàng quả thật rất thông minh, chỉ một chút liền đã hiểu ra.

Vân Thư Trần bổ sung tiếp, “Còn có những điều cần chú ý khác như cơ bắp, phương hướng phát lực, đủ loại suy tính đều đúc kết được từ trong thực chiến. Ngươi bình thường đều quá ngoan, không đánh nhau nhiều nên có chút thiệt thòi, nhỉ?”

“Nhưng mà cũng chẳng sao.”

Khanh Chu Tuyết sáng mắt lên, nghe nàng dịu dàng nói, “Vi sư về sau sẽ đúng hẹn mà đánh ngươi như này.”

Sự dịu dàng cứ như vậy không cánh mà bay, Khanh Chu Tuyết há hốc mồm, cuối cùng vâng một tiếng.

Vân Thư Trần nhịn không nổi cong khóe môi lên, chưa kịp cười thì liền ho liên tiếp vài tiếng, có lẽ do lúc nãy đã vận dụng linh lực hơi quá.

Khanh Chu Tuyết nhìn khóe mắt nàng đỏ bừng lên vì ho, luống cuống vội vàng đem nàng dời vào trong phòng kín gió, rót một chén trà cho nàng, “Sư tôn, thân thể của người quan trọng hơn. Sau này cứ để đồ nhi tự luyện tập một mình.”

“Thật ra...” Nàng vừa muốn nói chuyện thì lại không may bị sặc nước trà, ho đến tê tâm phế phổi mới dừng lại.

Nhìn ánh mắt lo lắng vô hạn của đồ đệ, Vân Thư Trần dưới đáy lòng khẽ thở dài một tiếng.

“Sư tôn, người không cần miễn cưỡng.”

“...”

Từ ngày bại dưới đoàn đội của Tiêu Hồng, Nguyễn Minh Châu trở nên trầm ổn hơn. Nàng gắn thêm mấy vòng sắt vào chuôi của thanh đại đao, mục đích để rèn luyện sức mạnh cho cánh tay. Hàng ngày nàng tập luyện với hai con kim điêu của mình khiến lông chim bay tán loạn.

Bạch Tô thì vẫn như cũ không thích chém chém giết giết tối ngày. Nàng là y tu, lại còn là Mộc linh căn nuôi dưỡng cho vạn vật sinh trưởng, từ bi và dịu dàng là thiên tính*. Nàng đương nhiên thích ở Linh Tố Phong thăm khám bệnh cùng với sư tôn của mình hơn.

(Thiên tính: Tính tình trời sinh.)

“Toàn là những nhân tài hiếm có. Đáng tiếc, tập hợp với nhau lại lỏng lẻo như một đống cát.”

Chưởng môn rất quan tâm tới mấy người kia, thấy các nàng chủ động tìm tới nhau, vốn dĩ là rất vui mừng.

Tuy vậy chuyện lại không như mong muốn, các nàng không có phát huy ra thực lực mạnh hơn, còn không lợi hại bằng đơn đấu.

“Tên tiểu tử Tiêu Hồng kia đang ở đâu?” Chưởng môn thở dài, “Hắn thế nào rồi?”

Lâm Tầm Chân đáp lời, “Tiêu sư huynh cùng Trần sư huynh mang theo những sư đệ khác đi huấn luyện rồi.”

“Toàn bộ đều là đệ tử của Kiếm Các?” Chưởng môn nghe vậy lại càng đau đầu, hừ lạnh một tiếng, “Hắn vẫn là cái kiểu đấy.”

“Đám hài tử này thiên tư tuy không tệ, nhưng tính tình lại kiêu ngạo. Chỉ là có đứa thể hiện ra ngoài, đứa thì không thể hiện thôi.”

Chưởng môn trầm tư, “Lâm sư điệt, ngươi có muốn so tài tại đại hội lần này không? Đây là một cơ hội tốt.”

Lâm Tầm Chân tuy là đồ đệ của Chu trưởng lão, nhưng bởi vì năng lực xuất chúng nên thường ở chưởng môn điện quản lý một vài sự vụ trong tông môn. Lần thi viết ở ngoại môn và tuyển chọn so tài để vào nội môn vừa rồi, đều do một tay nàng quản lý.

Đại hội Vấn Tiên năm mươi năm mới có một lần, ai lại từ chối cơ hội vang danh Cửu Châu chứ.

Hơn nữa, nếu được vinh danh trên bảng tên thì tương lai gần như chắc chắn sẽ được chọn là trưởng lão của một ngọn núi.

Lâm Tầm Chân trong lòng xao động, nhưng lại chợt nhíu mày, “Đệ tử thường ngày đều hỗ trợ cho chưởng môn và sư tôn, e rằng không thể nhất tâm đa dụng*.”

(Nhất tâm đa dụng: Làm được nhiều việc cùng một lúc.)

Chưởng môn phất phất tay, “Không sao, công việc trong môn phái nhiều, cũng không thể chỉ để một mình ngươi phụ trách được. Ngươi nếu muốn tham gia thì cứ yên tâm đi.”

Lâm Tầm Chân lễ phép nói, “Vâng.”

“Ngươi muốn gia nhập đoàn đội nào?” Chưởng môn hỏi tiếp.

Muốn vào đội nhiều nhân tài thì đương nhiên là Khanh Chu Tuyết và Tiêu Hồng hai bên.

Lâm Tầm Chân sẽ chỉ chọn một trong hai đội này. Nếu như không thể thắng lợi, thì biết được thêm những anh tài cùng thế hệ cũng là một chuyện tốt.



Lắng nghe chưởng môn miêu tả, dường như có thể thấy bên gặp vấn đề không phải là Tiêu Hồng, mà là bên kia.

Lâm Tầm Chân nhìn chưởng môn ra chiều suy nghĩ, “Đệ tử nghiêng về phía bên Khanh sư muội hơn.”

Đội bên kia còn chưa hoàn thiện, vẫn còn vị trí cho nàng.

Mà Tiêu Hồng cùng Trần Liên Thanh đã phối hợp với nhau nhiều năm, nàng tới cũng chỉ là người thừa.

Chưởng môn trong ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng.

Nàng biết là bản thân mình đã chọn đúng rồi.

Tại thời điểm này, ngọn núi đang đỏ rực đến nao lòng, một chiếc lá phong đỏ bị gió thổi rơi từ vách núi gần đấy, giống như một bông hoa đang bay, cũng giống như cánh bướm đang tắm mình trong lửa cháy.

Lá phong rơi xuống liền bị gió từ lưỡi kiếm làm cho bay lên.

Sau đó một kích đâm trúng.

Nó như mất đi sinh mệnh, liền lả tả rơi xuống mặt đất vốn dĩ vương đầy lá đỏ.

Khanh Chu Tuyết thu kiếm lại, nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mình.

Nàng ngoái nhìn lại, thấy một vị sư tỷ đứng gần đó đang xem mình luyện kiếm. Vị sư tỷ này dáng dấp đoan trang thanh tú, thái độ phóng khoáng, rất giống tiểu thư nhà quan quyền.

“Khanh sư muội kiếm pháp quả nhiên tinh diệu.” Nàng cười nói, ngữ khí rất thân thiết, “Khi còn bé ngươi đã gặp ta một lần, còn nhớ ta không?”

Khanh Chu Tuyết nhớ lại lần đầu tới Hạc Y Phong, vị sư tỷ dẫn mình về dáng dấp dường như rất giống với người này.

“Ừm.” Nàng đeo kiếm đứng đó, đơn giản nói một chữ tỏ vẻ đã nhớ ra rồi.

Lâm Tầm Chân thầm nghĩ, lời đồn đại đệ tử của Hạc Y Phong lạnh lùng lại ít nói quả nhiên là thật.

Nàng giải thích lý do bản thân tìm đến, Khanh Chu Tuyết gật đầu, “Sư tỷ có thể cùng tham gia so tài là chuyện tốt.”

“Mấy người khác đâu?” Lâm Tầm Chân nhìn sang bốn phía, chỉ thấy một mình Khanh Chu Tuyết, “Ta thấy lúc này những người khác đều đang cùng nhau luyện tập, sao bây giờ lại chỉ có mình ngươi?”

“Bạch sư tỷ ở Linh Tố Phong hái thuốc, Nguyễn sư muội thì... nàng mấy ngày nay tâm trạng không được tốt, nên vẫn ở trong núi tự mình tu luyện.”

“Ngày tranh tài đang đến gần rồi.” Lâm Tầm Chân khẽ lắc đầu, “Lần sau hãy gọi cả hai nàng cùng tới.”

Ngày kế tiếp, Lâm Tầm Chân tự mình đi thuyết phục, đem Nguyễn Minh Châu cùng Bạch Tô gọi tới. Có lẽ do đã bình tâm lại được mấy ngày, Nguyễn Minh Châu bây giờ nhìn giống người không có buồn bực gì, cùng Lâm Tầm Chân chào hỏi, trò chuyện suốt đường đi.

Khi nói tới chủ đề tranh tài, Lâm Tầm Chân có lẽ đã nghiên cứu qua, nàng chủ trương giữ lại những gì đang có.

“Cần chừa một người ở lại để giữ gìn hậu phương an toàn. Chẳng hạn như Bạch Tô, chỉ cần y tu không bị hạ, Mộc linh căn sẽ sinh sôi sức lực liên tục, dùng mãi không cạn.”

“Nguyễn sư muội, ngươi cùng Khanh sư muội linh căn tương khắc, không thích hợp để tác chiến cùng nhau, cần phải có một người lùi lại.”

Vậy nhưng ai là người đó đây?

Khanh Chu Tuyết nói, “Đi diễn võ trường thử một lần là biết.”

Hôm nay đúng lúc không có người, hai nàng bước lên đài, tiến vào huyễn trận. Đột nhiên sương mù nổi lên ở bốn phía, sắc trời liền thay đổi.

Đối thủ trong huyễn trận này có thể tự điều chỉnh cảnh giới. Cột đá ở bên cạnh diễn võ đài có những vết khắc thành từng nấc khác nhau, dùng một viên bảo thạch sáng chói đặt ở những nấc đó để điều chỉnh độ khó.

Vì để mô phỏng ra tình huống nguy hiểm nhất, Lâm Tầm Chân đem đặt lên tới nấc Kim Đan hậu kỳ, cao hơn hai tiểu cảnh giới so với lúc trước các nàng huấn luyện.

Một bóng người hiện ra, mang theo binh khí chạy về phía hai nàng.

Lâm Tầm Chân còn chưa kịp nói gì, đã liếc thấy một bóng áo hồng bay ra ngoài, vung đao chiến đấu kịch liệt với ảo ảnh kia.

Một vị kiếm sĩ khác thì hướng về phía này đánh tới, vì để bảo vệ cho Bạch Tô nên Khanh Chu Tuyết cũng rút ra Thanh Sương kiếm để chiến đấu.

Người này kiếm pháp cũng rất nhanh, không bao lâu sau, Khanh Chu Tuyết cũng chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mông lung mờ ảo, thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt.

Nàng sắp không cản được nữa.

Ngay khi cổ tay đau nhức tê mỏi, nàng đột nhiên nhớ lại hơi ấm bàn tay của sư tôn lúc che mắt nàng lại.

Đừng dùng mắt thường nhìn.

Trong đầu xẹt qua câu nói kia.

Nàng chặn lại thanh kiếm với một tiếng vang.

Tiếng gió của thanh kiếm rít gào tới, trong giây lát nàng quyết tâm liều mạng, đứng vững vàng nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau