Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy
Chương 30
Ta thích sư tôn
Khi Nguyễn Minh Châu tỉnh lại, phát hiện ra mình ngủ tới hết thời gian lịch luyện, cũng ngủ qua luôn Tết Nguyên Tiêu.
Nàng chống tay ngồi lên, đầu còn hơi choáng, mùi thuốc ngai ngái của Linh Tố Phong bay trong không khí.
“Sư tỷ?” Nàng ngơ ngác nhìn về phía Bạch Tô, “Ta sao lại nằm ở chỗ này...”
“Ngươi vừa đột phá cảnh giới, mười phần không ổn định. Lại còn chém giết điên cuồng với con yêu kia, đã động tới căn cơ, suýt nữa thì đi sai đường. Chỉ cần chậm trễ một khắc thôi là tu vi của ngươi đã bị phế bỏ hoàn toàn.”
Thanh âm uy nghiêm vang lên, mang đậm mùi hận rèn sắt không thành thép. Nguyễn Minh Châu giật mình, lé mắt nhìn qua, thấy sư tôn của mình mặt mũi âm trầm đứng ở cửa khiển trách: “Khi đó ngươi liều mạng tu luyện, lại còn nói cái gì mà không khiến ta thất vọng, ta nói một câu cũng không lọt vào lỗ tai của ngươi – tới ngày hôm nay nằm đây ngươi có bao giờ nghĩ tới chưa?”
Nguyễn Minh Châu há hốc miệng, tự biết mình đuối lý, “Ta...”
“Thôi im đi.” Chung trưởng lão vốn là một người hiền hậu, thế mà cũng bị tên đồ đệ không hiểu chuyện này chọc tức muốn rớt mấy cọng râu, hắn nói tiếp, “Ngươi hãy mau đi mà cám ơn nha đầu Lâm Tầm Chân kia, nàng coi như là tốt tính, lúc đưa ngươi trở về đã cho ngươi uống Cố Nguyên Đan. Bằng không ngươi nghĩ mình lấy sức lực đâu mà lại sống mái với nó lần nữa?”
Đôi mắt màu hổ phách của Nguyễn Minh Châu đột nhiên trợn to ra, nàng nhìn về phía Bạch Tô. Bạch Tô gật đầu, “Đúng là như vậy.”
Sau khi Chung trưởng lão rời đi, Nguyễn Minh Châu cúi đầu, sắc mặt âm u khó hiểu. Bạch Tô ở một bên ấm áp hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Nàng nhăn mặt như thể đang có một cơn đau đầu.
“Lâm sư tỷ đối với mọi người đều rất tốt, xử sự mọi việc chu toàn, nội ngoại môn đều nhất trí đánh giá nàng rất cao.” Bạch Tô đại khái cũng hiểu nàng đang khó chịu chuyện gì, “Thật ra đối với ngươi cũng không hề tệ, ngươi ngày đó mắc mứu chuyện gì mà phải nói nàng như vậy?”
“Tại ta thấy phiền phức thôi.” Nguyễn Minh Châu vò đầu, hừ một tiếng, “Làm gì có ai mà được tất cả mọi người yêu thích, nói có là dối trá.”
Trên thực tế thì ngày đó sau khi phát tiết xong, nàng cũng tự thấy bản thân mình có chút vô lý. Chỉ là nếu muốn nàng xin lỗi vì chuyện đó không khác nào vỏ sò miệng khép chặt.
Bạch Tô cảm thán nói, “Đan dược đó cũng không phải dễ dàng mà có được... Thôi, ta đã nói đến nước này, còn lại thì ngươi hãy tự suy nghĩ cho tốt đi.”
Khanh Chu Tuyết như thường ngày sau khi luyện tập tại Kiếm Các xong, trên đường về thì gặp Lâm Tầm Chân.
“Sư tỷ.” Nàng thanh thoát chào một tiếng, đang chuẩn bị rời đi thì Lâm Tầm Chân gọi nàng, “Báo cho ngươi một tin tốt lành.”
“Tin gì?” Nàng ngừng bước quay đầu lại.
“Vòng thứ nhất tuyển chọn này đội chúng ta đã được thông qua. Chưởng môn nói mặc dù chúng ta cũng có trúc trắc một chút, nhưng đoàn đội phối hợp tốt, đánh giá rất cao.”
“Ừm.” Khanh Chu Tuyết gật gật đầu, “Hiện tại đã có kết quả rồi sao?”
“Cũng không phải.” Lâm Tầm Chân cười nói, “Chỉ là ta ở bên cạnh chưởng môn phụ người xử lý sự vụ, nên tin tức có chút linh hoạt thôi.”
“Gần đây cũng không có chuyện gì đặc biệt, lần thí luyện tiếp theo là ba năm sau. Sư muội có tính toán làm gì không?”
“Tu luyện.”
Lâm Tầm Chân bị hai câu này chặn họng. Nàng liếc nhìn Khanh sư muội mặt không gợn sóng bên cạnh, lòng thầm nhủ sao lại có một cô nương không có tí nào thú vị như vậy? Cuộc đời không có gì khác làm ngoài tu luyện ư?
Nàng bỗng nảy sinh sự hiếu kì, “Khanh sư muội, vì sao ngươi lại tu đạo?”
“Vì sao à?” Khanh Chu Tuyết vô thức bước chậm lại, rũ mắt xuống.
“Vì sư tôn.”
Lâm Tầm Chân kinh ngạc, “Vân sư thúc?... Ý là làm sao?”
Khanh sư muội nhàn nhạt ừ một tiếng, “Nàng dạy ta tu luyện, ta thích nàng, cũng thích như thế.”
Ta thích nàng.
Lâm Tầm Chân nghe thấy mấy chữ này liền giật mình trong lòng, thế nhưng quan sát thấy ánh mắt lạnh nhạt không một gợn sóng của Khanh sư muội, lại cảm thấy bản thân có lẽ đã nghĩ quá nhiều.
Nàng ho khan một cái, cười nói, “Sư muội, việc giảng dạy ở ngoại môn hiện tại là đến phiên của ngươi và Nguyễn sư muội. Năm nay e là cũng sẽ không được rảnh rỗi lắm rồi.”
“... Ngoại môn?” Khanh Chu Tuyết sửng sốt, sau đó liền nhớ ra, “À, đúng là có việc này.”
Nàng năm đó thi viết vào nội môn thành tích không tệ, sau đó lại theo Vân Thư Trần học liên tục mấy quyển công pháp cho nên truyền thụ kiến thức là không vấn đề gì.
Tuy nhiên trong ký ức hiện lên cảnh từng đoàn người hò hét inh tai, chưa gì đã cảm thấy từng cơn đau đầu.
Lâm Tầm Chân xem chừng thấy nàng cũng không phải là thích đứng trước mặt người khác nói chuyện, quan tâm đề nghị nói: “Thật ra cũng không phải chỉ có mỗi giảng bài, Khanh sư muội nếu là thấy không có gì để nói, hoặc là không hứng thú thì có thể đi chấp pháp tuần sát.”
“À.” Như này chính là hợp ý nàng hơn.
Từ xa bỗng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, hồng y phấp phới như lửa, tóc đen bay lên. Nguyễn Minh Châu nhìn thấy Khanh Chu Tuyết chuẩn bị tới chào hỏi, kết quả lại nhìn thấy bên cạnh Khanh Chu Tuyết có người.
Nguyễn Minh Châu dừng bước lại, có chút do dự.
Lâm Tầm Chân quay sang nói với Khanh Chu Tuyết, “Làm phiền ngươi thông báo lại cho Nguyễn sư muội.”
Nàng rời đi, cũng chưa được mấy bước.
Nguyễn Minh Châu nhìn thấy vậy có chút xoắn xuýt, nàng bước nhẹ vài bước, dùng chút linh lực, lướt đi như chim yến đuổi kịp Lâm Tầm Chân.
“Dừng lại!”
Lâm Tầm Chân bước chân không hề ngừng, mãi đến khi một chéo áo màu đỏ chuẩn bị dán lên người nàng.
Nàng đứng lại, quay đầu lễ phép hỏi: “Không biết hôm nay Nguyễn sư muội lại có gì chỉ giáo?”
“Ta gọi ngươi, tại sao ngươi không dừng lại?” Nguyễn Minh Châu cau có.
“Không biết Nguyễn sư muội có phải là hoàng thân quốc thích gì đó hay không, mà ngươi gọi thì ta lại nhất định phải đứng lại chờ sao?” Lâm Tầm Chân nghiêng đầu nghi hoặc, cảm thấy rất vớ vẩn.
“Ngươi!” Nguyễn Minh Châu cắn chặt môi dưới, nàng gỡ nạp giới xuống, nhét vào tay của Lâm Tầm Chân, “Lần này nhờ ơn cứu mạng của ngươi, ta vẫn còn thiếu ngươi một viên Cố Nguyên Đan. Cho nên ta muốn trả nợ ngươi, trong này có rất nhiều đồ vật, ngươi thích cái nào thì hãy tự lấy.”
“Đã là đồng môn ta thuận tay cứu giúp thôi.”
Lâm Tầm Chân ném nạp giới trở lại, “Ta làm việc bên cạnh chưởng môn đã lâu, Cố Nguyên Đan này có không ít, ngươi không cần trả lại cho ta. Huống hồ ngươi vì cứu ta nên mới bị thương, rất công bằng.”
Nàng quay người rời đi, nhanh chóng gọn gàng. Để lại Nguyễn Minh Châu đứng đó với sắc mặt khó lường.
Ngày kế tiếp, Khanh Chu Tuyết nhận lệnh của tông môn ra ngoại môn chấp pháp. Việc rất đơn giản, chính là đi giải quyết các đệ tử đánh nhau đánh lộn, gây rối lớp học, và giám sát các đồng môn khác giảng bài.
Ngoại môn đệ tử đều biết nàng, nếu chưa thấy mặt thì cũng đã nghe đến tên.
Tin đồn rằng, đại sư tỷ là người đã giật lấy khôi thủ, Đan Băng linh căn, thiên tư trác tuyệt, còn là thân truyền đệ tử duy nhất của Vân trưởng lão. Lại nghe nói rằng nàng trời sinh tính tình lãnh đạm ít nói, bây giờ gặp quả thật như lời đồn. Mặt mày nàng lạnh lùng thanh cao, khiến người không dám tới gần.
Khanh Chu Tuyết đi tới đâu nơi đó liền im ắng, không ai dám hé răng. Chỉ khi nàng rời đi xa, những tên ngoại môn đệ tử đó mới dám tụm lại bàn tán tiếp.
Mỗi ngày ở ngoài môn đi tuần tra hai vòng, sóng êm gió lặng.
Nguyễn Minh Châu cũng không muốn ở phòng học, nhai đi nhai lại những đạo kinh đau đầu với một đám người. Vì thế nàng lựa chọn cùng Khanh Chu Tuyết đi tuần tra.
Tuy nhiên nàng không có nghiêm túc như vậy, nói là chấp pháp kiểm tra thật ra là đi một vòng để dạo chơi. Sau khi tuần tra một lượt thấy không có gì sai lầm, nàng dông thẳng một đường vào trong phiên chợ ở ngoại môn.
Khanh Chu Tuyết thấy nàng trở về khi trở về tay còn cầm thêm thứ gì đó, vừa đi vừa đắc chí cười, vẻ mặt rất quỷ dị, suýt chút nữa là đâm đầu vào tường.
“Đây là cái gì?”
Nguyễn Minh Châu cười toét miệng, nàng nhướng mày đem quyển sách nhỏ kia đưa cho Khanh Chu Tuyết, “Thứ này không tồi đâu.”
Khanh Chu Tuyết cầm lấy xem, trang bìa có vài từ viết bằng mực đập vào mắt nàng 《Vài ba chuyện phong lưu của quả phụ cùng cô em chồng》.
Lật vào trong xem tiếp, “Hạ Chu Hoa cúi người xuống, lộ ra một vùng trắng nõn nở nang. Cô nương trẻ tuổi đối diện ánh mắt bỗng dưng co rút lại, hai rặng mây đỏ khẽ nổi lên trên gò má...”
Phụ thân của Khanh Chu Tuyết từng nói, vì là một cô nương nên cũng không trông cậy vào nàng sẽ đi thi khoa cử, vì thế nàng chưa từng đọc qua tứ thư ngũ kinh, không biết lễ pháp. Đã là thể chất sát tinh nổi tiếng xa gần, gả chồng đại khái là vô vọng, nên vì thế cũng không học nữ đức. Nàng chỉ học chút thơ ca du ký truyện, hun đúc tính tình - nhưng quá khứ những thứ nàng đọc là chính thống, nhất định sẽ không xuất hiện nhưng loại miêu tả ngả ngớn to gan như này.
Đôi mắt nàng như phải lửa lập tức đảo qua chỗ khác, một lát sau mới liếc trở lại. Sau đó liền không dời mắt được, cốt truyện gay cấn đến bất ngờ. Sau vài đoạn miêu tả ngả ngớn, quả phụ cùng cô em chồng bị phát hiện, người dân trong thôn muốn bắt nhốt treo lồng heo. Hai người nghe ngóng được sự tình, nửa đêm mang theo ngân lượng trốn đi, trên đường gặp phải một đám ác tặc bị chúng chặn lại.
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, Khanh Chu Tuyết lật qua, vậy mà lại là tờ cuối cùng, cau mày lại, “Những tờ khác đâu?”
Nguyễn Minh Châu nói, “Đây là phần đầu, phần sau chưa có ra.”
“Vì sao lại muốn cản các nàng ở bên nhau? Dù sao thì các nàng cũng không có ảnh hưởng tới ai.” Sau khi đọc xong, Khanh Chu Tuyết thấy có rất nhiều nghi hoặc ở phần này.
Nguyễn Minh Châu kinh ngạc chớp mắt, tiến tới gần nàng, “Ngươi... Ngươi là thật sự không biết hay đang giả vờ?”
“Ta giả vờ không biết làm gì?”
“Sư tỷ à, đây là hai nữ nhân. Các nàng mà thuận lợi đến với nhau được mới kỳ quái đó.” Nguyễn Minh Châu thở ra, “Nam nữ thành thân mới là đúng với đạo lý thế tục.”
“... Đạo lý?” Khanh Chu Tuyết mờ mịt hỏi, “Vì sao lại có loại đạo lý này?”
Nguyễn Minh Châu bị hỏi vặn lại, vì sao lại có loại đạo lý này?
Nàng suy tư nửa ngày cuối cùng cũng không nghĩ ra cách giải thích. Chặc lưỡi một tiếng, đem quyển truyện lấy về, “Chính là phải có phản diện nha, không có chướng ngại thì câu chuyện này sẽ mất hay.”
Cảm giác tuy có hơi gượng ép, Khanh Chu Tuyết vẫn gật đầu. Nguyễn Minh Châu lại lấy trong tay áo ra ba quyển sách khác, bày ở trước mặt nàng, “Ta trước đó có mua rất nhiều, đều khá hay, nếu người cảm thấy hứng thú ta cho người mượn!”
“... Được.”
Đêm Tết Nguyên Tiêu đó, Vân Thư Trần say đến bất tỉnh nhân sự, ngày tiếp theo hoàn toàn không nhớ gì. Kể từ sau đó, số lần nàng nhìn thấy đồ nhi càng ngày càng ít. Sáng sớm thì đồ nhi ở kiếm các học nghệ, ban ngày lại tới ngoại môn chấp pháp chạng vạng tối mới trở về. Sau khi ăn tối xong lại nhanh chóng mà chui vào phòng, lặng yên không một tiếng động, không biết đang làm gì.
Từ đằng xa nhìn lại xuyên qua màn đêm, cửa sổ nhỏ vẫn le lói ánh đèn như thể muốn đợi đến bình minh.
Học hành khắc khổ như vậy sao.
Nghĩ lại mình lâu rồi cũng chưa quan tâm nàng nhiều, Vân Thư Trần nhẹ nhàng gõ cửa phòng nàng.
Trong phòng chuyển đến tiếng sột soạt thu dọn bàn giấy, kéo ghế ra, tiếng chân đi trên mặt đất phát ra âm thanh.
Ngay sau đó tiếng mở cửa kẽo kẹt vang lên, Khanh Chu Tuyết tóc tai rối tung, mặc một lớp áo mỏng màu trắng đứng ở nơi ánh đèn cùng ánh trăng giao nhau, tay vẫn nắm lấy cửa.
Phát hiện sự kinh ngạc trong ánh mắt của nàng, Vân Thư Trần nói, “Ta thấy ngươi đã nhiều ngày vất vả, ngủ sớm đi.”
Sắc mặt đồ nhi có chút mất tự nhiên, cứng đờ gật đầu. Vân Thư Trần nhận ra một chút khác lạ, nghiêng đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Nàng mau chóng trả lời, “Có lẽ là đọc sách nhiều nên mệt mỏi. Sư tôn, ngủ ngon.”
Nàng vẫn nhớ rõ lúc Khanh Chu Tuyết còn nhỏ, tuy cũng hơi trầm lặng, nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng đều sẽ không tự giác mà đi tới, trong phạm vi ba mét xung quanh Vân Thư Trần sẽ tìm một nơi thích hợp để ngồi xuống. Nếu nàng đổi chỗ ngồi, tiểu gia hoả kia sẽ ở tại chỗ ngọ ngoạy trong chốc lát, sau đó lại hăng hái đi theo và lặp lại hành động như vậy.
Vậy mà sau khi trưởng thành, chỉ còn lại một câu lạnh băng, “Sư tôn, ngủ ngon.”
Cửa mở ra thì chậm chạp, đóng vào lại nhanh chóng như vậy.
Cẩn thận mà ngẫm nghĩ về loại chênh lệch này, Vân Thư Trần bất mãn mà nhíu mày.
Khi Nguyễn Minh Châu tỉnh lại, phát hiện ra mình ngủ tới hết thời gian lịch luyện, cũng ngủ qua luôn Tết Nguyên Tiêu.
Nàng chống tay ngồi lên, đầu còn hơi choáng, mùi thuốc ngai ngái của Linh Tố Phong bay trong không khí.
“Sư tỷ?” Nàng ngơ ngác nhìn về phía Bạch Tô, “Ta sao lại nằm ở chỗ này...”
“Ngươi vừa đột phá cảnh giới, mười phần không ổn định. Lại còn chém giết điên cuồng với con yêu kia, đã động tới căn cơ, suýt nữa thì đi sai đường. Chỉ cần chậm trễ một khắc thôi là tu vi của ngươi đã bị phế bỏ hoàn toàn.”
Thanh âm uy nghiêm vang lên, mang đậm mùi hận rèn sắt không thành thép. Nguyễn Minh Châu giật mình, lé mắt nhìn qua, thấy sư tôn của mình mặt mũi âm trầm đứng ở cửa khiển trách: “Khi đó ngươi liều mạng tu luyện, lại còn nói cái gì mà không khiến ta thất vọng, ta nói một câu cũng không lọt vào lỗ tai của ngươi – tới ngày hôm nay nằm đây ngươi có bao giờ nghĩ tới chưa?”
Nguyễn Minh Châu há hốc miệng, tự biết mình đuối lý, “Ta...”
“Thôi im đi.” Chung trưởng lão vốn là một người hiền hậu, thế mà cũng bị tên đồ đệ không hiểu chuyện này chọc tức muốn rớt mấy cọng râu, hắn nói tiếp, “Ngươi hãy mau đi mà cám ơn nha đầu Lâm Tầm Chân kia, nàng coi như là tốt tính, lúc đưa ngươi trở về đã cho ngươi uống Cố Nguyên Đan. Bằng không ngươi nghĩ mình lấy sức lực đâu mà lại sống mái với nó lần nữa?”
Đôi mắt màu hổ phách của Nguyễn Minh Châu đột nhiên trợn to ra, nàng nhìn về phía Bạch Tô. Bạch Tô gật đầu, “Đúng là như vậy.”
Sau khi Chung trưởng lão rời đi, Nguyễn Minh Châu cúi đầu, sắc mặt âm u khó hiểu. Bạch Tô ở một bên ấm áp hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Nàng nhăn mặt như thể đang có một cơn đau đầu.
“Lâm sư tỷ đối với mọi người đều rất tốt, xử sự mọi việc chu toàn, nội ngoại môn đều nhất trí đánh giá nàng rất cao.” Bạch Tô đại khái cũng hiểu nàng đang khó chịu chuyện gì, “Thật ra đối với ngươi cũng không hề tệ, ngươi ngày đó mắc mứu chuyện gì mà phải nói nàng như vậy?”
“Tại ta thấy phiền phức thôi.” Nguyễn Minh Châu vò đầu, hừ một tiếng, “Làm gì có ai mà được tất cả mọi người yêu thích, nói có là dối trá.”
Trên thực tế thì ngày đó sau khi phát tiết xong, nàng cũng tự thấy bản thân mình có chút vô lý. Chỉ là nếu muốn nàng xin lỗi vì chuyện đó không khác nào vỏ sò miệng khép chặt.
Bạch Tô cảm thán nói, “Đan dược đó cũng không phải dễ dàng mà có được... Thôi, ta đã nói đến nước này, còn lại thì ngươi hãy tự suy nghĩ cho tốt đi.”
Khanh Chu Tuyết như thường ngày sau khi luyện tập tại Kiếm Các xong, trên đường về thì gặp Lâm Tầm Chân.
“Sư tỷ.” Nàng thanh thoát chào một tiếng, đang chuẩn bị rời đi thì Lâm Tầm Chân gọi nàng, “Báo cho ngươi một tin tốt lành.”
“Tin gì?” Nàng ngừng bước quay đầu lại.
“Vòng thứ nhất tuyển chọn này đội chúng ta đã được thông qua. Chưởng môn nói mặc dù chúng ta cũng có trúc trắc một chút, nhưng đoàn đội phối hợp tốt, đánh giá rất cao.”
“Ừm.” Khanh Chu Tuyết gật gật đầu, “Hiện tại đã có kết quả rồi sao?”
“Cũng không phải.” Lâm Tầm Chân cười nói, “Chỉ là ta ở bên cạnh chưởng môn phụ người xử lý sự vụ, nên tin tức có chút linh hoạt thôi.”
“Gần đây cũng không có chuyện gì đặc biệt, lần thí luyện tiếp theo là ba năm sau. Sư muội có tính toán làm gì không?”
“Tu luyện.”
Lâm Tầm Chân bị hai câu này chặn họng. Nàng liếc nhìn Khanh sư muội mặt không gợn sóng bên cạnh, lòng thầm nhủ sao lại có một cô nương không có tí nào thú vị như vậy? Cuộc đời không có gì khác làm ngoài tu luyện ư?
Nàng bỗng nảy sinh sự hiếu kì, “Khanh sư muội, vì sao ngươi lại tu đạo?”
“Vì sao à?” Khanh Chu Tuyết vô thức bước chậm lại, rũ mắt xuống.
“Vì sư tôn.”
Lâm Tầm Chân kinh ngạc, “Vân sư thúc?... Ý là làm sao?”
Khanh sư muội nhàn nhạt ừ một tiếng, “Nàng dạy ta tu luyện, ta thích nàng, cũng thích như thế.”
Ta thích nàng.
Lâm Tầm Chân nghe thấy mấy chữ này liền giật mình trong lòng, thế nhưng quan sát thấy ánh mắt lạnh nhạt không một gợn sóng của Khanh sư muội, lại cảm thấy bản thân có lẽ đã nghĩ quá nhiều.
Nàng ho khan một cái, cười nói, “Sư muội, việc giảng dạy ở ngoại môn hiện tại là đến phiên của ngươi và Nguyễn sư muội. Năm nay e là cũng sẽ không được rảnh rỗi lắm rồi.”
“... Ngoại môn?” Khanh Chu Tuyết sửng sốt, sau đó liền nhớ ra, “À, đúng là có việc này.”
Nàng năm đó thi viết vào nội môn thành tích không tệ, sau đó lại theo Vân Thư Trần học liên tục mấy quyển công pháp cho nên truyền thụ kiến thức là không vấn đề gì.
Tuy nhiên trong ký ức hiện lên cảnh từng đoàn người hò hét inh tai, chưa gì đã cảm thấy từng cơn đau đầu.
Lâm Tầm Chân xem chừng thấy nàng cũng không phải là thích đứng trước mặt người khác nói chuyện, quan tâm đề nghị nói: “Thật ra cũng không phải chỉ có mỗi giảng bài, Khanh sư muội nếu là thấy không có gì để nói, hoặc là không hứng thú thì có thể đi chấp pháp tuần sát.”
“À.” Như này chính là hợp ý nàng hơn.
Từ xa bỗng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, hồng y phấp phới như lửa, tóc đen bay lên. Nguyễn Minh Châu nhìn thấy Khanh Chu Tuyết chuẩn bị tới chào hỏi, kết quả lại nhìn thấy bên cạnh Khanh Chu Tuyết có người.
Nguyễn Minh Châu dừng bước lại, có chút do dự.
Lâm Tầm Chân quay sang nói với Khanh Chu Tuyết, “Làm phiền ngươi thông báo lại cho Nguyễn sư muội.”
Nàng rời đi, cũng chưa được mấy bước.
Nguyễn Minh Châu nhìn thấy vậy có chút xoắn xuýt, nàng bước nhẹ vài bước, dùng chút linh lực, lướt đi như chim yến đuổi kịp Lâm Tầm Chân.
“Dừng lại!”
Lâm Tầm Chân bước chân không hề ngừng, mãi đến khi một chéo áo màu đỏ chuẩn bị dán lên người nàng.
Nàng đứng lại, quay đầu lễ phép hỏi: “Không biết hôm nay Nguyễn sư muội lại có gì chỉ giáo?”
“Ta gọi ngươi, tại sao ngươi không dừng lại?” Nguyễn Minh Châu cau có.
“Không biết Nguyễn sư muội có phải là hoàng thân quốc thích gì đó hay không, mà ngươi gọi thì ta lại nhất định phải đứng lại chờ sao?” Lâm Tầm Chân nghiêng đầu nghi hoặc, cảm thấy rất vớ vẩn.
“Ngươi!” Nguyễn Minh Châu cắn chặt môi dưới, nàng gỡ nạp giới xuống, nhét vào tay của Lâm Tầm Chân, “Lần này nhờ ơn cứu mạng của ngươi, ta vẫn còn thiếu ngươi một viên Cố Nguyên Đan. Cho nên ta muốn trả nợ ngươi, trong này có rất nhiều đồ vật, ngươi thích cái nào thì hãy tự lấy.”
“Đã là đồng môn ta thuận tay cứu giúp thôi.”
Lâm Tầm Chân ném nạp giới trở lại, “Ta làm việc bên cạnh chưởng môn đã lâu, Cố Nguyên Đan này có không ít, ngươi không cần trả lại cho ta. Huống hồ ngươi vì cứu ta nên mới bị thương, rất công bằng.”
Nàng quay người rời đi, nhanh chóng gọn gàng. Để lại Nguyễn Minh Châu đứng đó với sắc mặt khó lường.
Ngày kế tiếp, Khanh Chu Tuyết nhận lệnh của tông môn ra ngoại môn chấp pháp. Việc rất đơn giản, chính là đi giải quyết các đệ tử đánh nhau đánh lộn, gây rối lớp học, và giám sát các đồng môn khác giảng bài.
Ngoại môn đệ tử đều biết nàng, nếu chưa thấy mặt thì cũng đã nghe đến tên.
Tin đồn rằng, đại sư tỷ là người đã giật lấy khôi thủ, Đan Băng linh căn, thiên tư trác tuyệt, còn là thân truyền đệ tử duy nhất của Vân trưởng lão. Lại nghe nói rằng nàng trời sinh tính tình lãnh đạm ít nói, bây giờ gặp quả thật như lời đồn. Mặt mày nàng lạnh lùng thanh cao, khiến người không dám tới gần.
Khanh Chu Tuyết đi tới đâu nơi đó liền im ắng, không ai dám hé răng. Chỉ khi nàng rời đi xa, những tên ngoại môn đệ tử đó mới dám tụm lại bàn tán tiếp.
Mỗi ngày ở ngoài môn đi tuần tra hai vòng, sóng êm gió lặng.
Nguyễn Minh Châu cũng không muốn ở phòng học, nhai đi nhai lại những đạo kinh đau đầu với một đám người. Vì thế nàng lựa chọn cùng Khanh Chu Tuyết đi tuần tra.
Tuy nhiên nàng không có nghiêm túc như vậy, nói là chấp pháp kiểm tra thật ra là đi một vòng để dạo chơi. Sau khi tuần tra một lượt thấy không có gì sai lầm, nàng dông thẳng một đường vào trong phiên chợ ở ngoại môn.
Khanh Chu Tuyết thấy nàng trở về khi trở về tay còn cầm thêm thứ gì đó, vừa đi vừa đắc chí cười, vẻ mặt rất quỷ dị, suýt chút nữa là đâm đầu vào tường.
“Đây là cái gì?”
Nguyễn Minh Châu cười toét miệng, nàng nhướng mày đem quyển sách nhỏ kia đưa cho Khanh Chu Tuyết, “Thứ này không tồi đâu.”
Khanh Chu Tuyết cầm lấy xem, trang bìa có vài từ viết bằng mực đập vào mắt nàng 《Vài ba chuyện phong lưu của quả phụ cùng cô em chồng》.
Lật vào trong xem tiếp, “Hạ Chu Hoa cúi người xuống, lộ ra một vùng trắng nõn nở nang. Cô nương trẻ tuổi đối diện ánh mắt bỗng dưng co rút lại, hai rặng mây đỏ khẽ nổi lên trên gò má...”
Phụ thân của Khanh Chu Tuyết từng nói, vì là một cô nương nên cũng không trông cậy vào nàng sẽ đi thi khoa cử, vì thế nàng chưa từng đọc qua tứ thư ngũ kinh, không biết lễ pháp. Đã là thể chất sát tinh nổi tiếng xa gần, gả chồng đại khái là vô vọng, nên vì thế cũng không học nữ đức. Nàng chỉ học chút thơ ca du ký truyện, hun đúc tính tình - nhưng quá khứ những thứ nàng đọc là chính thống, nhất định sẽ không xuất hiện nhưng loại miêu tả ngả ngớn to gan như này.
Đôi mắt nàng như phải lửa lập tức đảo qua chỗ khác, một lát sau mới liếc trở lại. Sau đó liền không dời mắt được, cốt truyện gay cấn đến bất ngờ. Sau vài đoạn miêu tả ngả ngớn, quả phụ cùng cô em chồng bị phát hiện, người dân trong thôn muốn bắt nhốt treo lồng heo. Hai người nghe ngóng được sự tình, nửa đêm mang theo ngân lượng trốn đi, trên đường gặp phải một đám ác tặc bị chúng chặn lại.
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, Khanh Chu Tuyết lật qua, vậy mà lại là tờ cuối cùng, cau mày lại, “Những tờ khác đâu?”
Nguyễn Minh Châu nói, “Đây là phần đầu, phần sau chưa có ra.”
“Vì sao lại muốn cản các nàng ở bên nhau? Dù sao thì các nàng cũng không có ảnh hưởng tới ai.” Sau khi đọc xong, Khanh Chu Tuyết thấy có rất nhiều nghi hoặc ở phần này.
Nguyễn Minh Châu kinh ngạc chớp mắt, tiến tới gần nàng, “Ngươi... Ngươi là thật sự không biết hay đang giả vờ?”
“Ta giả vờ không biết làm gì?”
“Sư tỷ à, đây là hai nữ nhân. Các nàng mà thuận lợi đến với nhau được mới kỳ quái đó.” Nguyễn Minh Châu thở ra, “Nam nữ thành thân mới là đúng với đạo lý thế tục.”
“... Đạo lý?” Khanh Chu Tuyết mờ mịt hỏi, “Vì sao lại có loại đạo lý này?”
Nguyễn Minh Châu bị hỏi vặn lại, vì sao lại có loại đạo lý này?
Nàng suy tư nửa ngày cuối cùng cũng không nghĩ ra cách giải thích. Chặc lưỡi một tiếng, đem quyển truyện lấy về, “Chính là phải có phản diện nha, không có chướng ngại thì câu chuyện này sẽ mất hay.”
Cảm giác tuy có hơi gượng ép, Khanh Chu Tuyết vẫn gật đầu. Nguyễn Minh Châu lại lấy trong tay áo ra ba quyển sách khác, bày ở trước mặt nàng, “Ta trước đó có mua rất nhiều, đều khá hay, nếu người cảm thấy hứng thú ta cho người mượn!”
“... Được.”
Đêm Tết Nguyên Tiêu đó, Vân Thư Trần say đến bất tỉnh nhân sự, ngày tiếp theo hoàn toàn không nhớ gì. Kể từ sau đó, số lần nàng nhìn thấy đồ nhi càng ngày càng ít. Sáng sớm thì đồ nhi ở kiếm các học nghệ, ban ngày lại tới ngoại môn chấp pháp chạng vạng tối mới trở về. Sau khi ăn tối xong lại nhanh chóng mà chui vào phòng, lặng yên không một tiếng động, không biết đang làm gì.
Từ đằng xa nhìn lại xuyên qua màn đêm, cửa sổ nhỏ vẫn le lói ánh đèn như thể muốn đợi đến bình minh.
Học hành khắc khổ như vậy sao.
Nghĩ lại mình lâu rồi cũng chưa quan tâm nàng nhiều, Vân Thư Trần nhẹ nhàng gõ cửa phòng nàng.
Trong phòng chuyển đến tiếng sột soạt thu dọn bàn giấy, kéo ghế ra, tiếng chân đi trên mặt đất phát ra âm thanh.
Ngay sau đó tiếng mở cửa kẽo kẹt vang lên, Khanh Chu Tuyết tóc tai rối tung, mặc một lớp áo mỏng màu trắng đứng ở nơi ánh đèn cùng ánh trăng giao nhau, tay vẫn nắm lấy cửa.
Phát hiện sự kinh ngạc trong ánh mắt của nàng, Vân Thư Trần nói, “Ta thấy ngươi đã nhiều ngày vất vả, ngủ sớm đi.”
Sắc mặt đồ nhi có chút mất tự nhiên, cứng đờ gật đầu. Vân Thư Trần nhận ra một chút khác lạ, nghiêng đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Nàng mau chóng trả lời, “Có lẽ là đọc sách nhiều nên mệt mỏi. Sư tôn, ngủ ngon.”
Nàng vẫn nhớ rõ lúc Khanh Chu Tuyết còn nhỏ, tuy cũng hơi trầm lặng, nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng đều sẽ không tự giác mà đi tới, trong phạm vi ba mét xung quanh Vân Thư Trần sẽ tìm một nơi thích hợp để ngồi xuống. Nếu nàng đổi chỗ ngồi, tiểu gia hoả kia sẽ ở tại chỗ ngọ ngoạy trong chốc lát, sau đó lại hăng hái đi theo và lặp lại hành động như vậy.
Vậy mà sau khi trưởng thành, chỉ còn lại một câu lạnh băng, “Sư tôn, ngủ ngon.”
Cửa mở ra thì chậm chạp, đóng vào lại nhanh chóng như vậy.
Cẩn thận mà ngẫm nghĩ về loại chênh lệch này, Vân Thư Trần bất mãn mà nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất