Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy
Chương 34
Hôn lại
Sáng hôm sau.
Khi nàng mông lung tỉnh dậy, đập vào tầm nhìn là một đôi mắt như ngọc trai đen. Giọng nói khẽ khàng vang lên bên tai, “Người muốn dậy chưa, sư tôn?”
Vân Thư Trần nhúc nhích người, đột nhiên phát hiện ra bản thân ôm nàng rất chặt, cả người đều thân mật mà dán lấy nàng chỉ cách đúng hai tầng áo lót mỏng manh. Rõ ràng là đã ảnh hưởng tới việc thức dậy sớm của đồ đệ, nhưng người kia không hề động đậy, lẳng lặng mà ngoan ngoãn đợi nàng thức dậy.
Vân Thư Trần lúc mới tỉnh dậy có điểm hơi mộng mị.
Từ trước đến giờ nàng không thích có ai đụng vào người mình, từ lúc nào mà lại biến thành cái tư thế ngủ như này?
Gương mặt trước mắt nàng dần tiến sát lại, hôn nhẹ lên trán nàng một cái rồi mới dịch ra.
Vân Thư Trần đột nhiên đẩy bả vai Khanh Chu Tuyết ra, hai người nhanh chóng tách xa ra. Đuôi mắt của nàng hơi đỏ lên, không biết là do xấu hổ hay tức giận, nghiêng đầu sang một bên lạnh lùng nói: “Đi xuống.”
Nắng mưa thất thường.
Khanh Chu Tuyết lặng lẽ nói trong lòng, nàng còn nhớ rõ ràng đêm qua, nữ nhân kia thân thể mềm mại lạnh lẽo đó chui vào trong lòng nàng, áp mặt vào cổ của nàng khẽ rên rỉ, sau đó còn hôn lên trán nàng một cái.
Khanh Chu Tuyết thích sư tôn đối xử như vậy với nàng, thích mà không biết nguyên nhân tại sao.
Mới vừa rồi nàng còn nhìn chòng chọc vào đôi môi của sư tôn một hồi lâu, trong lòng có chút khát khao được cánh môi mềm mại thơm ngát như cánh hoa kia rơi trên trán nàng một lần nữa.
Tuy nhiên nhìn vẻ mặt xám xịt của sư tôn, có lẽ là không thương lượng được rồi.
Khanh Chu Tuyết trong lòng than thở, ôm theo tiếc nuối vô hình mà xuống giường.
Sau khi nàng đi ra khỏi cửa, Vân Thư Trần mới chậm rãi ngồi dậy tựa ở đầu giường. Nàng cắn môi, đầu ngón tay run rẩy sờ xuống phía dưới, một mảng ướt đẫm đã thấm ra ngoài y phục.
Không, không phải là do nàng ta.
Là do phương thuốc hàng ngày của Liễu Tầm Cần có bỏ thêm hoa nghệ tây, là dược liệu thuộc tính hỏa có tác dụng kích dục. Nếu chỉ dùng liều lượng ít thì có thể áp chế hàn tật trên người của nàng.
Nhưng mà nàng đã uống quá lâu rồi.
Thuốc có ba phần là độc, nàng lại uống quanh năm suốt tháng nên tác dụng phụ dần dần lộ ra khiến nàng rất dễ động tình, cần phải dùng tu vi áp chế xuống một cách khổ sở.
Liễu Tầm Cần khi trước có đề nghị nàng tìm đạo lữ, tốt nhất là Băng linh căn để có thể điều hòa những tính hỏa trong dược liệu, lại còn dẫn được những hàn độc ra khỏi người nàng, chỉ cần điều trị một thời gian là sẽ tốt hơn nhiều. Có điều Băng linh căn quá hiếm thấy, miễn cưỡng thì có thể dùng Thủy linh căn thay thế.
Vân Thư Trần vẫn luôn đặt việc này sang một bên, nàng không thích bị phụ thuộc vào người khác, cam tâm tình nguyện dùng tu vi cố gắng kìm lại, càng khiến cơ thể thêm bệnh tật ốm yếu. Liễu Tầm Cần bất mãn trong thời gian dài, vì lý do gì cứ suốt ngày èo uột như vậy? Người ngoài không biết còn tưởng y thuật của nàng không tốt.
Về sau không thể để cho đồ đệ tự do đụng chạm nữa, nha đầu này không hề có ý thức về giới hạn, nếu không ngăn lại sẽ bị tình độc quấy nhiễu.
Mặc dù ở đây đang có sẵn một Băng linh căn hàng thật giá thật, nhưng nói thế nào đi nữa nàng cũng chưa tới mức nảy sinh hứng thú với tiểu bối.
Vân Thư Trần bóp bóp trán, cảm giác giữa hai chân dính dính rất không thoải mái, nàng thở dài, lấy quần áo đi tắm.
Khanh Chu Tuyết không hề hay biết sư tôn của mình gian nan vất vả trải qua sáng sớm như nào. Thời tiết buổi sáng quá lạnh, nàng mang điểm tâm vào phòng. Đóng cửa lại xong, bên ngoài gió tuyết thổi thê lương, bên trong lại nhấp nháy ánh lửa tí tách vui mắt.
Vân Thư Trần vừa tắm xong, Khanh Chu Tuyết không hiểu vì sao hai gò má của nàng lại ửng hồng lên, đôi mắt sóng sánh ánh nước, nhìn rất mềm mại và có phần biếng nhác.
Quả nhiên là ban đêm ngon giấc, ban ngày nhìn sắc mặt đã có thần hơn nhiều.
Khanh Chu Tuyết đem hết những điều này quy cho công lao buổi tối. Nàng quyết định vào khoảng thời gian lạnh lẽo này sẽ ngủ chung với Vân Thư Trần, đảm nhiệm chức năng làm ấm giường.
Vòng tuyển chọn tiếp theo là ba năm sau.
Tuy nói là không cần sốt ruột, nhưng cũng vẫn nên chậm rãi chuẩn bị. Ăn điểm tâm xong, Khanh Chu Tuyết y hẹn với Lâm Tầm Chân đi đến diễn võ trường quen thuộc.
Nguyễn Minh Châu ngày ấy vẫn chưa bồi thường được gì, trong lòng tự nhủ là thiếu Lâm Tầm Chân một cái nhân tình. Vậy nên tuy ở chung với nhau không tính là thân mật, nhưng cũng có thể chung sống hòa bình được.
Các nàng không nói câu nào hòa khí bình đạm mà luyện tập đến trưa, cùng nhau tham gia ba trận đấu mô phỏng, nhìn chung rất có tiến bộ không giống như lần trước luống cuống tay chân.
Khanh Chu Tuyết đang chuẩn bị đi về, bỗng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ở trên diễn võ trường.
Nàng dừng bước lại.
Là Tiêu Hồng. Hắn đang múa kiếm, thân pháp tuyệt đẹp với kiếm chiêu cực nhanh. Thanh kiếm dài ba tấc được hắn cầm một cách tùy ý, nhưng nó như tự có sinh mệnh, đâm xuống vung lên linh hoạt đa dạng.
Một kiếm hướng về phía Khanh Chu Tuyết lao tới, con ngươi của nàng co lại, vô thức lùi lại sau nửa bước.
Từ lúc còn nhỏ không cách nào phản kháng được, cho tới lần thứ hai bị đả bại cũng đều bắt nguồn từ kiếm đạo mà nàng có tư chất nhất, am hiểu nhất.
Sự đả kích này ăn sâu cắm rễ trong lòng nàng, tạo thành bóng ma rất lớn.
Về sau nàng dần dần không muốn đọ kiếm cùng Tiêu sư huynh, luôn luôn như vô tình mà tránh né, không muốn đi vào vết xe đổ. Ngay cả khi nàng so kiếm cùng với các đệ tử khác tại Kiếm Các, nàng đều biết rõ là kiếm pháp của Tiêu Hồng là tinh diệu nhất nhưng vẫn cố tình tránh đối đầu cùng hắn.
Thế nhưng một kiếm này nàng sớm muộn gì cũng phải chiến.
Khanh Chu Tuyết trầm tư suy nghĩ, cố gắng chịu đựng cảm giác muốn trốn chạy. Thật lâu sau, nàng xoay người, chuyển hướng đi về phía Tiêu Hồng.
Tiêu Hồng vừa dừng lại, xoay miệng của hồ lô rượu rồi ngửa đầu uống vài ngụm. Liếc mắt qua thấy một thanh trường kiếm sáng như tuyết xuất ra khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ xuống mặt đất.
“Muốn gì?” Hắn đặt bầu rượu xuống.
“Ta muốn thỉnh giáo kiếm pháp của sư huynh.” Nữ tử áo trắng nói một cách chắc chắn.
“Ồ.”
Tiêu Hồng cũng không đưa mắt nhìn nàng, chậm rãi nói, “Vẫn như cũ, đánh thua không được khóc nhè, cũng không cho phép đi kiện cáo.”
Sau đó hắn lại a một tiếng, “Không đúng! Lần này là do ngươi muốn, lão đầu tử kia cũng không có cớ gì mắng ta tới văng máu chó đầy đầu được.”
Kiếm tu nói chuyện luôn luôn rất đơn giản, một thanh kiếm nữa ra khỏi vỏ, cuộc so tài chính thức bắt đầu.
Tiêu Hồng đâm một kiếm tới, nhanh như du long xuất động mang theo kiếm phong sắc bén. Kim linh căn trời sinh khiến hắn chém sắt như chém bùn, kiếm phong do vậy cũng rất mãnh liệt. Khanh Chu Tuyết nghiêng người tránh thoát, trên mặt cũng đã lưu lại vài vết cắt lớn.
Kiếm thứ hai tới liền sau đó, muốn tránh cũng không thể tránh, Thanh Sương kiếm vang lên một tiếng ngăn trở.
Tiêu Hồng ban đầu cũng không nghiêm túc lắm, tuy nhiên hắn nhận thấy sau mười chiêu mà tư thế của nàng vẫn vững vàng, so với trước kia tiến bộ hơn rất nhiều.
Thanh Sương kiếm tỏa ra khí lạnh thấu xương khiến cổ tay của hắn muốn đông cứng lại. Khanh Chu Tuyết là Băng linh căn tu sĩ, càng lạnh thì lại càng như cá gặp nước.
Tiêu Hồng trở nên hào hứng, kiếm trên tay càng múa đến cuồng loạn, chỉ còn để lại mấy đạo tàn ảnh.
Khanh Chu Tuyết nhớ rõ lời sư tôn chỉ dạy, bởi vì nàng không thể nhìn rõ bằng mắt thường nên nàng quyết đoán không nhìn tới nữa. Nàng nín thở tập trung chú ý vào dòng linh lực chảy theo chuyển động của kiếm, luôn trước một bước mà đón đỡ chuẩn xác từng chiêu thức.
Khuôn mặt nàng trầm tĩnh, ánh mắt luôn nhìn thẳng giống như không thấy gì, nhưng lại có thể thu hết toàn cục vào trong mắt. Thanh Sương kiếm tùy tâm mà động, ổn trọng tiến bước.
“Không tệ a!” Tiêu Hồng cười lên, “Cuối cùng thì cũng đã có dáng dấp của một kỳ phùng địch thủ.”
Hắn múa lên một đường kiếm hoa lệ, trong lúc mơ hồ dường như có tới mấy tàn ảnh của kiếm bảo hộ hai bên trái phải của hắn.
Kia là... Cái gì?
Khanh Chu Tuyết động dung, lui lại về phía sau, mũi chân vừa nhẹ chạm xuống mặt đất, chỗ đó liền xuất hiện vết gạch nứt.
Tiêu Hồng tra kiếm vào bên hông, đứng vững vàng, “Lão đầu kia từng nói ngươi là kỳ tài ngút trời, bây giờ xem ra công lực đã đại tiến. Thái Sơ Thất Kiếm học không hề tệ, rất có bản lãnh. Ta trước kia vậy mà đã xem thường ngươi rồi.”
“Tàn ảnh vừa rồi là gì?”
Tiêu Hồng quăng bầu rượu qua chỗ nàng, “Nhấp một ngụm đi, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Khanh Chu Tuyết cầm bầu rượu đứng yên không nhúc nhích, trong mắt lộ ra vài phần ghét bỏ. Tiêu Hông oán thán một tiếng, đem bầu rượu kia đoạt về, nâng niu giống như bảo bối, “Cô nương nhà lành không biết uống rượu ư? Thật nhàm chán.”
“Cái đó là kiếm ý.” Hắn vắt bầu rượu lên vai, ngồi xuống sau đó trực tiếp nằm ngửa trên mặt đất, “Có lẽ mấy năm nữa ngươi cũng sẽ luyện ra, đừng để ý làm gì.”
Không bao lâu sau tiếng ngáy của hắn đã vang rền, say xỉn nằm bất tỉnh giống như chó chết, có hỏi gì cũng không ra được câu trả lời.
Đợi ngày khác đi hỏi chưởng môn sau vậy. Khanh Chu Tuyết xoa máu từ mấy vết rách trên mặt, có chút hơi đau. Nàng che lại một lúc, những vết thương tự động khép lại nhanh chóng, trở nên bóng loáng như ban đầu.
Khanh Chu Tuyết thở ra một hơi khói mù mịt trong ngày đông giá rét.
Nàng dường như đã hoàn thành sự việc mà năm đó làm không được, cảm giác có phần sung sướng. Tốc độ xuất kiếm của Tiêu Hồng thậm chí còn mạnh mẽ nhanh hơn lúc trước, nhưng nàng đón đỡ chặt chẽ không lỡ một nhịp nào.
Sau ngần ấy năm, nàng đã làm được rồi.
Cúi đầu nhìn xuống, Thanh Sương kiếm phát ra một tiếng kiếm minh. Nàng mỉm cười siết chặt nó trong tay, có chút hăng hái trở về Hạc Y Phong.
Chập tối, Vân Thư Trần đang ngồi đọc “bài tập về nhà” của đồ nhi – những ghi chép của nàng về những việc xảy ra trong cuộc sống hàng ngày, để tránh cho về sau hành văn rời rạc trống rỗng, không qua nổi kỳ thi văn phú.
Từ kiểu chữ thanh tú được viết ngay ngắn có thể nhận ra nàng rất nghiêm túc, nhưng mà cũng chỉ có thể nhận xét được là nghiêm túc thôi.
[ Ngày Mười Ba tháng Chạp, trời đông giá rét. Canh thịt dê ăn vào buổi trưa mùi quá nồng, không thích. Cùng Tiêu Hồng sư huynh so kiếm, có bổ ích...]
Ngoại trừ nàng biểu đạt sự không thích đối với thịt dê ra thì nhìn không ra được cảm xúc nào khác, cứ đều đều như vậy.
Vân Thư Trần đọc không nổi, chỉ thấy quá tẻ nhạt vô vị. Mắt của nàng lia nhanh qua hàng loạt những đoạn liệt kê cụt lủn, tới dòng cuối cùng bỗng ngạc nhiên dừng lại.
[Đêm qua sư tôn hôn vào trán, đôi môi thật mềm mại mang theo một chút hơi lạnh, như thể đang chạm vào một cụm mây. Chẳng biết tại sao, lại cảm thấy rất là cao hứng.]
Tờ giấy trong tay bị Vân Thư Trần cầm chặt đến nhăn nhúm lại, rất giống với tâm tình của nàng lúc này. Gương mặt nàng trở nên nóng ran, nha đầu này tính tình quá thuần khiết và chân thật... là phải chân thật tới mức nào mới có thể đem những cảm xúc này viết ra hết như vậy! Lại còn thêm vào một câu cảm thán “Rất là cao hứng“. Có thể nói đoạn này là giống với viết văn nhất, cũng là nơi chất chứa nhiều cảm xúc nhất.
Tuy nhiên tay của nàng chợt nới lỏng, nàng hiểu ra rồi.
Cũng chính bởi vì người kia chân thật như vậy nói lên được trong lòng nàng hoàn toàn trong sáng, không hiểu gì về tình yêu, cũng không có gì phải che giấu không dám nói.
Nàng chỉ đơn giản là thích được trưởng bối gần gũi như vậy thôi.
Vân Thư Trần đặt tờ giấy sang một bên, trong lòng như có ngũ vị tạp trần, vừa nhẹ nhõm lại vừa cảm thấy mất mát.
Hồi tưởng lại đêm hôm qua, vào lúc lơ mơ khiến lý trí lui bước, nàng nhìn thấy cặp mắt trong trẻo lạnh lùng kia, gương mặt trắng nõn ngọc ngà, dưới ánh trăng tỏ càng thêm xinh đẹp như một tiểu thần tiên.
Người ở dưới mắt nàng rất nhiều năm như vậy, không biết từ lúc nào đã lén lút trưởng thành.
Đôi mắt chân mày đó đã toát ra ý vị nữ nhân mỹ lệ chân chính, không còn nét ngây thơ trẻ con nữa.
Suy nghĩ lan man bị cưỡng ép bóp chết, Vân Thư Trần mặt mày lạnh lùng đứng lên, đẩy tờ giấy kia ra xa. Nàng khoác thêm áo ngoài đi ra khỏi phòng, muốn mượn gió của Hạc Y Phong thổi cho yên tiếng lòng.
Nàng không thích cảm giác bị mất kiểm soát.
Sáng hôm sau.
Khi nàng mông lung tỉnh dậy, đập vào tầm nhìn là một đôi mắt như ngọc trai đen. Giọng nói khẽ khàng vang lên bên tai, “Người muốn dậy chưa, sư tôn?”
Vân Thư Trần nhúc nhích người, đột nhiên phát hiện ra bản thân ôm nàng rất chặt, cả người đều thân mật mà dán lấy nàng chỉ cách đúng hai tầng áo lót mỏng manh. Rõ ràng là đã ảnh hưởng tới việc thức dậy sớm của đồ đệ, nhưng người kia không hề động đậy, lẳng lặng mà ngoan ngoãn đợi nàng thức dậy.
Vân Thư Trần lúc mới tỉnh dậy có điểm hơi mộng mị.
Từ trước đến giờ nàng không thích có ai đụng vào người mình, từ lúc nào mà lại biến thành cái tư thế ngủ như này?
Gương mặt trước mắt nàng dần tiến sát lại, hôn nhẹ lên trán nàng một cái rồi mới dịch ra.
Vân Thư Trần đột nhiên đẩy bả vai Khanh Chu Tuyết ra, hai người nhanh chóng tách xa ra. Đuôi mắt của nàng hơi đỏ lên, không biết là do xấu hổ hay tức giận, nghiêng đầu sang một bên lạnh lùng nói: “Đi xuống.”
Nắng mưa thất thường.
Khanh Chu Tuyết lặng lẽ nói trong lòng, nàng còn nhớ rõ ràng đêm qua, nữ nhân kia thân thể mềm mại lạnh lẽo đó chui vào trong lòng nàng, áp mặt vào cổ của nàng khẽ rên rỉ, sau đó còn hôn lên trán nàng một cái.
Khanh Chu Tuyết thích sư tôn đối xử như vậy với nàng, thích mà không biết nguyên nhân tại sao.
Mới vừa rồi nàng còn nhìn chòng chọc vào đôi môi của sư tôn một hồi lâu, trong lòng có chút khát khao được cánh môi mềm mại thơm ngát như cánh hoa kia rơi trên trán nàng một lần nữa.
Tuy nhiên nhìn vẻ mặt xám xịt của sư tôn, có lẽ là không thương lượng được rồi.
Khanh Chu Tuyết trong lòng than thở, ôm theo tiếc nuối vô hình mà xuống giường.
Sau khi nàng đi ra khỏi cửa, Vân Thư Trần mới chậm rãi ngồi dậy tựa ở đầu giường. Nàng cắn môi, đầu ngón tay run rẩy sờ xuống phía dưới, một mảng ướt đẫm đã thấm ra ngoài y phục.
Không, không phải là do nàng ta.
Là do phương thuốc hàng ngày của Liễu Tầm Cần có bỏ thêm hoa nghệ tây, là dược liệu thuộc tính hỏa có tác dụng kích dục. Nếu chỉ dùng liều lượng ít thì có thể áp chế hàn tật trên người của nàng.
Nhưng mà nàng đã uống quá lâu rồi.
Thuốc có ba phần là độc, nàng lại uống quanh năm suốt tháng nên tác dụng phụ dần dần lộ ra khiến nàng rất dễ động tình, cần phải dùng tu vi áp chế xuống một cách khổ sở.
Liễu Tầm Cần khi trước có đề nghị nàng tìm đạo lữ, tốt nhất là Băng linh căn để có thể điều hòa những tính hỏa trong dược liệu, lại còn dẫn được những hàn độc ra khỏi người nàng, chỉ cần điều trị một thời gian là sẽ tốt hơn nhiều. Có điều Băng linh căn quá hiếm thấy, miễn cưỡng thì có thể dùng Thủy linh căn thay thế.
Vân Thư Trần vẫn luôn đặt việc này sang một bên, nàng không thích bị phụ thuộc vào người khác, cam tâm tình nguyện dùng tu vi cố gắng kìm lại, càng khiến cơ thể thêm bệnh tật ốm yếu. Liễu Tầm Cần bất mãn trong thời gian dài, vì lý do gì cứ suốt ngày èo uột như vậy? Người ngoài không biết còn tưởng y thuật của nàng không tốt.
Về sau không thể để cho đồ đệ tự do đụng chạm nữa, nha đầu này không hề có ý thức về giới hạn, nếu không ngăn lại sẽ bị tình độc quấy nhiễu.
Mặc dù ở đây đang có sẵn một Băng linh căn hàng thật giá thật, nhưng nói thế nào đi nữa nàng cũng chưa tới mức nảy sinh hứng thú với tiểu bối.
Vân Thư Trần bóp bóp trán, cảm giác giữa hai chân dính dính rất không thoải mái, nàng thở dài, lấy quần áo đi tắm.
Khanh Chu Tuyết không hề hay biết sư tôn của mình gian nan vất vả trải qua sáng sớm như nào. Thời tiết buổi sáng quá lạnh, nàng mang điểm tâm vào phòng. Đóng cửa lại xong, bên ngoài gió tuyết thổi thê lương, bên trong lại nhấp nháy ánh lửa tí tách vui mắt.
Vân Thư Trần vừa tắm xong, Khanh Chu Tuyết không hiểu vì sao hai gò má của nàng lại ửng hồng lên, đôi mắt sóng sánh ánh nước, nhìn rất mềm mại và có phần biếng nhác.
Quả nhiên là ban đêm ngon giấc, ban ngày nhìn sắc mặt đã có thần hơn nhiều.
Khanh Chu Tuyết đem hết những điều này quy cho công lao buổi tối. Nàng quyết định vào khoảng thời gian lạnh lẽo này sẽ ngủ chung với Vân Thư Trần, đảm nhiệm chức năng làm ấm giường.
Vòng tuyển chọn tiếp theo là ba năm sau.
Tuy nói là không cần sốt ruột, nhưng cũng vẫn nên chậm rãi chuẩn bị. Ăn điểm tâm xong, Khanh Chu Tuyết y hẹn với Lâm Tầm Chân đi đến diễn võ trường quen thuộc.
Nguyễn Minh Châu ngày ấy vẫn chưa bồi thường được gì, trong lòng tự nhủ là thiếu Lâm Tầm Chân một cái nhân tình. Vậy nên tuy ở chung với nhau không tính là thân mật, nhưng cũng có thể chung sống hòa bình được.
Các nàng không nói câu nào hòa khí bình đạm mà luyện tập đến trưa, cùng nhau tham gia ba trận đấu mô phỏng, nhìn chung rất có tiến bộ không giống như lần trước luống cuống tay chân.
Khanh Chu Tuyết đang chuẩn bị đi về, bỗng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ở trên diễn võ trường.
Nàng dừng bước lại.
Là Tiêu Hồng. Hắn đang múa kiếm, thân pháp tuyệt đẹp với kiếm chiêu cực nhanh. Thanh kiếm dài ba tấc được hắn cầm một cách tùy ý, nhưng nó như tự có sinh mệnh, đâm xuống vung lên linh hoạt đa dạng.
Một kiếm hướng về phía Khanh Chu Tuyết lao tới, con ngươi của nàng co lại, vô thức lùi lại sau nửa bước.
Từ lúc còn nhỏ không cách nào phản kháng được, cho tới lần thứ hai bị đả bại cũng đều bắt nguồn từ kiếm đạo mà nàng có tư chất nhất, am hiểu nhất.
Sự đả kích này ăn sâu cắm rễ trong lòng nàng, tạo thành bóng ma rất lớn.
Về sau nàng dần dần không muốn đọ kiếm cùng Tiêu sư huynh, luôn luôn như vô tình mà tránh né, không muốn đi vào vết xe đổ. Ngay cả khi nàng so kiếm cùng với các đệ tử khác tại Kiếm Các, nàng đều biết rõ là kiếm pháp của Tiêu Hồng là tinh diệu nhất nhưng vẫn cố tình tránh đối đầu cùng hắn.
Thế nhưng một kiếm này nàng sớm muộn gì cũng phải chiến.
Khanh Chu Tuyết trầm tư suy nghĩ, cố gắng chịu đựng cảm giác muốn trốn chạy. Thật lâu sau, nàng xoay người, chuyển hướng đi về phía Tiêu Hồng.
Tiêu Hồng vừa dừng lại, xoay miệng của hồ lô rượu rồi ngửa đầu uống vài ngụm. Liếc mắt qua thấy một thanh trường kiếm sáng như tuyết xuất ra khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ xuống mặt đất.
“Muốn gì?” Hắn đặt bầu rượu xuống.
“Ta muốn thỉnh giáo kiếm pháp của sư huynh.” Nữ tử áo trắng nói một cách chắc chắn.
“Ồ.”
Tiêu Hồng cũng không đưa mắt nhìn nàng, chậm rãi nói, “Vẫn như cũ, đánh thua không được khóc nhè, cũng không cho phép đi kiện cáo.”
Sau đó hắn lại a một tiếng, “Không đúng! Lần này là do ngươi muốn, lão đầu tử kia cũng không có cớ gì mắng ta tới văng máu chó đầy đầu được.”
Kiếm tu nói chuyện luôn luôn rất đơn giản, một thanh kiếm nữa ra khỏi vỏ, cuộc so tài chính thức bắt đầu.
Tiêu Hồng đâm một kiếm tới, nhanh như du long xuất động mang theo kiếm phong sắc bén. Kim linh căn trời sinh khiến hắn chém sắt như chém bùn, kiếm phong do vậy cũng rất mãnh liệt. Khanh Chu Tuyết nghiêng người tránh thoát, trên mặt cũng đã lưu lại vài vết cắt lớn.
Kiếm thứ hai tới liền sau đó, muốn tránh cũng không thể tránh, Thanh Sương kiếm vang lên một tiếng ngăn trở.
Tiêu Hồng ban đầu cũng không nghiêm túc lắm, tuy nhiên hắn nhận thấy sau mười chiêu mà tư thế của nàng vẫn vững vàng, so với trước kia tiến bộ hơn rất nhiều.
Thanh Sương kiếm tỏa ra khí lạnh thấu xương khiến cổ tay của hắn muốn đông cứng lại. Khanh Chu Tuyết là Băng linh căn tu sĩ, càng lạnh thì lại càng như cá gặp nước.
Tiêu Hồng trở nên hào hứng, kiếm trên tay càng múa đến cuồng loạn, chỉ còn để lại mấy đạo tàn ảnh.
Khanh Chu Tuyết nhớ rõ lời sư tôn chỉ dạy, bởi vì nàng không thể nhìn rõ bằng mắt thường nên nàng quyết đoán không nhìn tới nữa. Nàng nín thở tập trung chú ý vào dòng linh lực chảy theo chuyển động của kiếm, luôn trước một bước mà đón đỡ chuẩn xác từng chiêu thức.
Khuôn mặt nàng trầm tĩnh, ánh mắt luôn nhìn thẳng giống như không thấy gì, nhưng lại có thể thu hết toàn cục vào trong mắt. Thanh Sương kiếm tùy tâm mà động, ổn trọng tiến bước.
“Không tệ a!” Tiêu Hồng cười lên, “Cuối cùng thì cũng đã có dáng dấp của một kỳ phùng địch thủ.”
Hắn múa lên một đường kiếm hoa lệ, trong lúc mơ hồ dường như có tới mấy tàn ảnh của kiếm bảo hộ hai bên trái phải của hắn.
Kia là... Cái gì?
Khanh Chu Tuyết động dung, lui lại về phía sau, mũi chân vừa nhẹ chạm xuống mặt đất, chỗ đó liền xuất hiện vết gạch nứt.
Tiêu Hồng tra kiếm vào bên hông, đứng vững vàng, “Lão đầu kia từng nói ngươi là kỳ tài ngút trời, bây giờ xem ra công lực đã đại tiến. Thái Sơ Thất Kiếm học không hề tệ, rất có bản lãnh. Ta trước kia vậy mà đã xem thường ngươi rồi.”
“Tàn ảnh vừa rồi là gì?”
Tiêu Hồng quăng bầu rượu qua chỗ nàng, “Nhấp một ngụm đi, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Khanh Chu Tuyết cầm bầu rượu đứng yên không nhúc nhích, trong mắt lộ ra vài phần ghét bỏ. Tiêu Hông oán thán một tiếng, đem bầu rượu kia đoạt về, nâng niu giống như bảo bối, “Cô nương nhà lành không biết uống rượu ư? Thật nhàm chán.”
“Cái đó là kiếm ý.” Hắn vắt bầu rượu lên vai, ngồi xuống sau đó trực tiếp nằm ngửa trên mặt đất, “Có lẽ mấy năm nữa ngươi cũng sẽ luyện ra, đừng để ý làm gì.”
Không bao lâu sau tiếng ngáy của hắn đã vang rền, say xỉn nằm bất tỉnh giống như chó chết, có hỏi gì cũng không ra được câu trả lời.
Đợi ngày khác đi hỏi chưởng môn sau vậy. Khanh Chu Tuyết xoa máu từ mấy vết rách trên mặt, có chút hơi đau. Nàng che lại một lúc, những vết thương tự động khép lại nhanh chóng, trở nên bóng loáng như ban đầu.
Khanh Chu Tuyết thở ra một hơi khói mù mịt trong ngày đông giá rét.
Nàng dường như đã hoàn thành sự việc mà năm đó làm không được, cảm giác có phần sung sướng. Tốc độ xuất kiếm của Tiêu Hồng thậm chí còn mạnh mẽ nhanh hơn lúc trước, nhưng nàng đón đỡ chặt chẽ không lỡ một nhịp nào.
Sau ngần ấy năm, nàng đã làm được rồi.
Cúi đầu nhìn xuống, Thanh Sương kiếm phát ra một tiếng kiếm minh. Nàng mỉm cười siết chặt nó trong tay, có chút hăng hái trở về Hạc Y Phong.
Chập tối, Vân Thư Trần đang ngồi đọc “bài tập về nhà” của đồ nhi – những ghi chép của nàng về những việc xảy ra trong cuộc sống hàng ngày, để tránh cho về sau hành văn rời rạc trống rỗng, không qua nổi kỳ thi văn phú.
Từ kiểu chữ thanh tú được viết ngay ngắn có thể nhận ra nàng rất nghiêm túc, nhưng mà cũng chỉ có thể nhận xét được là nghiêm túc thôi.
[ Ngày Mười Ba tháng Chạp, trời đông giá rét. Canh thịt dê ăn vào buổi trưa mùi quá nồng, không thích. Cùng Tiêu Hồng sư huynh so kiếm, có bổ ích...]
Ngoại trừ nàng biểu đạt sự không thích đối với thịt dê ra thì nhìn không ra được cảm xúc nào khác, cứ đều đều như vậy.
Vân Thư Trần đọc không nổi, chỉ thấy quá tẻ nhạt vô vị. Mắt của nàng lia nhanh qua hàng loạt những đoạn liệt kê cụt lủn, tới dòng cuối cùng bỗng ngạc nhiên dừng lại.
[Đêm qua sư tôn hôn vào trán, đôi môi thật mềm mại mang theo một chút hơi lạnh, như thể đang chạm vào một cụm mây. Chẳng biết tại sao, lại cảm thấy rất là cao hứng.]
Tờ giấy trong tay bị Vân Thư Trần cầm chặt đến nhăn nhúm lại, rất giống với tâm tình của nàng lúc này. Gương mặt nàng trở nên nóng ran, nha đầu này tính tình quá thuần khiết và chân thật... là phải chân thật tới mức nào mới có thể đem những cảm xúc này viết ra hết như vậy! Lại còn thêm vào một câu cảm thán “Rất là cao hứng“. Có thể nói đoạn này là giống với viết văn nhất, cũng là nơi chất chứa nhiều cảm xúc nhất.
Tuy nhiên tay của nàng chợt nới lỏng, nàng hiểu ra rồi.
Cũng chính bởi vì người kia chân thật như vậy nói lên được trong lòng nàng hoàn toàn trong sáng, không hiểu gì về tình yêu, cũng không có gì phải che giấu không dám nói.
Nàng chỉ đơn giản là thích được trưởng bối gần gũi như vậy thôi.
Vân Thư Trần đặt tờ giấy sang một bên, trong lòng như có ngũ vị tạp trần, vừa nhẹ nhõm lại vừa cảm thấy mất mát.
Hồi tưởng lại đêm hôm qua, vào lúc lơ mơ khiến lý trí lui bước, nàng nhìn thấy cặp mắt trong trẻo lạnh lùng kia, gương mặt trắng nõn ngọc ngà, dưới ánh trăng tỏ càng thêm xinh đẹp như một tiểu thần tiên.
Người ở dưới mắt nàng rất nhiều năm như vậy, không biết từ lúc nào đã lén lút trưởng thành.
Đôi mắt chân mày đó đã toát ra ý vị nữ nhân mỹ lệ chân chính, không còn nét ngây thơ trẻ con nữa.
Suy nghĩ lan man bị cưỡng ép bóp chết, Vân Thư Trần mặt mày lạnh lùng đứng lên, đẩy tờ giấy kia ra xa. Nàng khoác thêm áo ngoài đi ra khỏi phòng, muốn mượn gió của Hạc Y Phong thổi cho yên tiếng lòng.
Nàng không thích cảm giác bị mất kiểm soát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất