Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy
Chương 40
Sự vụ tông môn bề bộn không gặp được đồ đệ
Buông ra nào.
Không một ai biết được vào đêm đó khi Vân Thư Trần nói những lời này, tâm can rốt cuộc là co kéo bao nhiêu lần.
Có lẽ độc tính của hoa nghệ tây đã thấm ướt cốt tủy.
Nàng đã đè nén quá lâu rồi, đến ngay cả một cái ôm tùy tiện của cô nương trẻ tuổi, cũng kích thích cơ thể nàng nổi lên ngàn vạn ngọn sóng. Mà nha đầu kia không biết thói quen từ đâu, cứ một lúc nào đó lại đột ngột dán sát vào người nàng.
Trong một chớp mắt hoang đường, nàng còn muốn hạ thấp thân người xuống, mê luyến sự ôm ấp này.
Đồ nhi luôn luôn hiểu chuyện, cũng không ăn vạ trên người nàng. Vân Thư Trần biết khi nàng nói “Buông ra”, Khanh Chu Tuyết sẽ buông nàng ra.
Mà khi thật sự buông tay, bên hông của Vân Thư Trần trở nên mát lạnh, cảm giác bị trói buộc không còn nữa. Vậy mà trong lòng nàng lại sinh ra một cảm giác mong mỏi khó tả ---
Có thể hay không.
Không cần mọi chuyện đều nghe lời như vậy.
Sau khi cảm giác mong mỏi như vậy qua đi, lại nhìn đến đôi mắt đen láy không tạp chất của Khanh Chu Tuyết, tâm tình của người nhà giáo liền trở nên rất vi diệu.
Không thể như này được nữa.
Sáng sớm hôm nay, chưởng môn cùng các vị trưởng lão rất giống như đang thấy quỷ, cùng nhau nhìn chằm chằm vào thân ảnh của một người đang thừa ra.
Vân Thư Trần đón lấy ánh mắt của mọi người, thoáng nhìn trái phải, “Thần hội hiện tại là không còn gì để nói, chỉ lo mắt to trừng mắt nhỏ hay sao?”
Chưởng môn tỉ mỉ nhìn nàng vài lần, “Ngươi có biến cố gì trên đỉnh núi sao?”
“Có thể có biến cố gì chứ.”
“Hay là sắp phi thăng rồi?”
“Chưa đến mức đó.”
“Thân thể có tốt không?”
Vân Thư Trần xoa xoa trán, “Các ngươi tưởng ta sắp chết hay sao? Trước thời khắc lâm chung nên tới tham gia thần hội gặp các ngươi lần cuối à?”
Các vị trưởng lão yên tĩnh không nói gì, trong tâm thì thầm nghĩ nếu không thì còn có lý do gì, khiến cho tấm thân bệnh tật kia vào canh giờ này lại có thể rời giường đến đây.
Một thời gian dài trước đó, vị trí của Vân Thư Trần trống không, về sau miễn cưỡng được đồ đệ đa năng của nàng lấp vào. Chỉ là vị tiểu sư điệt kia ngồi ở chỗ này thần sắc đoan chính, trang nghiêm còn muốn hơn cả chưởng môn. Như vậy khiến cho các vị sư thúc có chút cố kỵ hình tượng của mình trong lòng vãn bối, từ đó cũng trở nên ra dáng hơn, trên điện ngoại trừ luận đàm chuyện trong tông môn ra thì lặng ngắt như tờ.
Ngày hôm nay Khanh sư chất rốt cuộc không đến thị sát nữa.
Chủ đề bọn hắn trò chuyện liền trở nên rộng lớn như thảo nguyên, ngựa phi như bay, thái độ tùy ý.
Chưởng môn vừa đúng lúc có chuyện lớn muốn bàn, hắn đặt chén trà hoa cúc cẩu kỷ xuống, ho khan một cái, “Bắc nguyên Lăng Hư Môn cùng Thái Sơ Cảnh có ý muốn giao hảo, những năm gần đây cũng phái không ít đệ tử đến Thái Sơ Cảnh học tập. Lăng Hư Tử mời chưởng môn các tông phái đến đàm luận về sinh kế của tông môn, sẵn tiện bàn về đạo pháp ở Lăng Hư Môn. Chuyến đi này sợ là không thể từ chối.”
Vân Thư Trần thuận tay cầm lấy một quả nho ở bên rồi lột vỏ, “Chuyến này đi khoảng bao lâu?”
“Đi về có thể hơn một tháng.” Chưởng môn nói, “Thái Sơ Cảnh không thể một ngày không chủ ---”
Chu trưởng lão ở một bên gật gù, “Ngươi muốn thoái vị?”
“Nhường đường cho hiền tài.” Vân Thư Trần rất tán thành.
“Ta rất rảnh rỗi.” Một nữ nhân nào đó ngồi bên, bờ vai ngọc ngà lộ ra một nửa bỗng nhiên trở nên mười phần có tinh thần, đôi mắt phượng hướng về chưởng môn chớp chớp, “Lão đầu, ngươi cân nhắc ta được không?”
“Ngươi thì quên đi.” Liễu Tầm Cần lạnh lùng hít một hơi thuốc lá, lần duy nhất phát biểu ý kiến ở chỗ này, nhằm vào sư muội Việt Trường Ca.
“Ta? Ta thì như thế nào?” Nàng liếc xéo qua phía Liễu Tầm Cần, nhướng lông mày lên, “Ta ở Hoàng Chung Phong nghèo đến nỗi phải đi cầm cả đồ lót, không mua nổi một bộ quần áo --- đường đường là một trưởng lão mà phải lưu lạc xuống tới cái hoàn cảnh này, đây không phải là do tông môn có vấn đề sao? Ta mà là chưởng môn, khẳng định là sẽ không để cho trưởng lão rơi vào tình trạng như vậy.”
“Đây có lẽ là vấn đề lớn.”
Chưởng môn mặt không biến sắc thầm tưởng tượng cảnh tông môn nghèo đến mức không mua nổi bộ đồ, sau đó quả quyết bỏ qua Việt Trường Ca.
Trong lòng của hắn sớm đã có tính toán, “Vân sư muội, tạm quyền chức chưởng môn, ý của ngươi như nào?”
Đầu tiên là đem Việt Trường Ca loại trừ, còn dư lại mấy vị trưởng lão, hoặc là môn đồ quá đông đúc cần chỉ điểm, hoặc là như Liễu Tầm Cần phải chưởng quản Dược Phong nhiều việc bận rộn. Nhàn rỗi lại có thể nhận được nhiệm vụ này, chỉ có một mình Vân Thư Trần.
Vân Thư Trần đánh giá quả nho long lanh trong suốt trên tay, nàng lột nó với vẻ hết sức chuyên chú giống như là đang đối đãi với một tác phẩm nghệ thuật. Nghe chưởng môn nói vậy, nàng cũng không phải là thật bất ngờ, nhưng vẫn ngẫm nghĩ một lát.
Vừa hay, tìm chuyện nào đó mà làm.
Nhờ vào cớ này, không cần cả ngày đối mặt với cái... đồ không rành thế sự ở nhà.
Vân Thư Trần vui vẻ đáp ứng.
Đồ không rành thế sự kia hôm nay vừa luyện kiếm xong, sáng sớm đã thấy sư tôn rời khỏi giường ra cửa đi đến chủ phong, mãi cũng không thấy tăm hơi đâu.
Sư tôn hôm nay hơi lạ, không có nói chuyện với nàng, thậm chí một ánh mắt cũng không chịu cho nàng.
Khanh Chu Tuyết ngày hôm đó kiểm điểm lại bản thân, nhưng lại phát hiện bản thân không tìm ra được lỗi gì.
Không hiểu tại sao, việc học ở nội môn mấy ngày nay dừng lại, được thông báo là sẽ không mở lại trong một khoảng thời gian.
Nàng mỗi ngày luyện kiếm xong đều không có việc gì làm, chờ Vân Thư Trần cũng không thấy người trở về. Sư tôn gần đây hình như rất nhiều việc bề bộn, ban ngày cơ hồ ở bên ngoài, chỉ có ban đêm mới quay về nghỉ ngơi.
Từ khi nàng có ký ức đến nay, chưa bao giờ Vân Thư Trần bận rộn như này. Sư tôn ngày thường phần lớn là ở tại Hạc Y Phong dưỡng bệnh, nhàn rỗi qua kiếp phù du, ngẫu nhiên thì có thể xem một chút văn thư của tông môn, phê duyệt một ít thư quyển, cũng không gọi là mệt mỏi gì.
Ráng chiều của Hạc Y Phong vẫn mỹ lệ ôn nhu như xưa, cụm mây tím nhạt như một dải lụa mỏng, nhảy múa giữa bầu trời mang theo mấy phần lưu luyến.
Khanh Chu Tuyết nhìn thấy bóng người kia dưới ráng chiều.
“Sư tôn.”
Vân Thư Trần nhìn nàng một cái, cằm hơi hất lên, “Hửm?”
Nàng cũng không có dừng bước, dường như chỉ là tùy ý trả lời, sau đó biến mất vào trong quần thể núi non, giống như tia hoàng hôn cuối ngày bị gió thổi tan đi.
Vân Thư Trần vào nhà đóng cửa lại.
Tia sáng sót lại trên bầu trời cuối cùng cũng biến mất, trả lại màn đêm nặng nề. Khanh Chu Tuyết đứng ngoài cửa phòng, nhìn thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng định gõ cửa đi vào, nhưng bỗng phát hiện ra bản thân cũng không có lý do gì đi tìm nàng.
Được rồi.
Dường như nàng đang rất bận bịu.
Không nên đến làm phiền thêm.
Cất giấu đi sự hụt hẫng trong lòng, mũi giày của nàng ở trên bậc thang xoay nửa vòng tròn, hướng đến phòng mình bước đi.
Trong phòng, Vân Thư Trần giữ bút trong tay, thật lâu cũng không thấy hạ xuống. Mãi đến khi nàng nhìn thấy cái bóng thướt tha trên cửa sổ giơ tay lên rồi lại buông xuống, cuối cùng lặng yên rời đi.
Khanh Chu Tuyết đến yên tĩnh, rời đi cũng như vậy.
Vân Thư Trần rũ mắt xuống, nhìn giấy tờ chồng chất trên bàn, thở dài một hơi.
Nàng cũng không biết bản thân là đang than thở điều gì.
Nàng không thích việc gì ngoài tầm kiểm soát của mình, bao gồm cả tình cảm. Lúc mới nhặt được Khanh Chu Tuyết, nàng vì thấy tiểu hài tử này có thiên hướng ỷ lại mình, đã từng cân nhắc đến việc có nên giữ khoảng cách hay không.
Thế nhưng là tính tình của Khanh Chu Tuyết lạnh nhạt an tĩnh, phần lớn thời gian cũng không dính người, có thể ngoan ngoãn tự đi kiếm việc để làm.
Vậy là nàng đem suy nghĩ đó gác lại, sau đó nước ấm nấu ếch xanh*, nấu cho tới tình trạng khó nói như hiện tại.
(Nước ấm nấu ếch xanh: Câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc, đại ý là con người không có khả năng hoặc không sẵn sàng phản ứng hay nhận thức được những mối đe dọa nham hiểm nảy sinh dần dần thay vì đột ngột.)
Đồ nhi mặc dù không dính người, nhưng sẽ chú ý đến nàng từng li từng tí.
Mà nàng hưởng thụ sự quan tâm đó, lâu dần đã trở thành thói quen giống như hít thở.
Cho tới khi ôm nhau, thân thể không nói dối mà nảy sinh cảm giác dị thường; cho tới khi nàng phát hiện ra, rốt cuộc mình đã không thể chịu đựng được bị Khanh Chu Tuyết ngó lơ --- ngay cả khi nàng cùng sư muội giao tiếp, rơi vào trong mắt chính mình cũng thật xốn xang.
Nó giống như sau khi đã cảm nhận được sự ấm áp, sẽ không nguyện ý mà chịu đựng những đêm dài lạnh lẽo tận xương tủy.
Loại ỷ lại này là ỷ lại vào đồ đệ mà mình đích thân nuôi dưỡng.
Nàng sống qua nhiều thời đại như vậy rồi, đã quá rõ ràng về hậu quả của việc ỷ lại vào những thứ không thể thay thế được.
...
Khi Khanh Chu Tuyết xuống núi vào ngày hôm sau, phát hiện ra trong tông môn đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Gạch đá trước cổng Thái Sơ Cảnh bị đập vỡ nát ra, chất lên một cái xe đẩy nhỏ vận chuyển đến nơi khác. Lâm Tầm Chân đứng một bên, dường như cùng các sư tỷ khác chỉ huy ở nơi này.
Khanh Chu Tuyết đi qua hỏi, “Đây là...?”
Lâm Tầm Chân cũng đã loay hoay làm việc không ngừng nghỉ suốt ngày đêm, lâu ngày không gặp nàng, cầm danh sách vừa ghi chép vừa giải thích, “Vân sư thúc nói là đường vào cổng đã bị đạp lên nhiều năm như vậy, hư hỏng nhiều nhìn rất không có thể diện, cần phải tu sửa một phen. Còn có chỗ tiếp theo nữa, sư muội, ta phải đi rồi.”
Khanh Chu Tuyết thấy nàng thực tế là không rảnh để nói chuyện với mình, liền gật đầu, nhìn nàng vội vã đi xa.
Nàng đi dạo một vòng ngang qua chủ phong, vốn là muốn đi đến Tàng Thư Các mượn sách, kết quả là còn chưa đi vào đã thấy gỗ ốp xung quanh Tàng Thư Các bị tháo rời hết một nửa, lung lay như muốn đổ trên không trung.
“Đây cũng là...?”
“Hôm nay Tàng Thư Các không cho mượn sách đọc.” Một vị sư đệ nhìn thấy nàng, thuận miệng giải thích, “Vân sư thúc nói nơi này đã lâu không sửa sang, dễ bị bám bụi. Thư trung nhan như ngọc* sẽ bị bôi thành nhan như tro mất, rất là khó coi, nên đã chủ trương trùng tu lại.”
(Thư trung tự hữu nhan như ngọc: Trong sách tự chứa người đẹp như ngọc. Ở đây tác giả chỉ giản lược lại ý chỉ là sách cũng như người đẹp, nhan sắc sẽ bị bám bụi mà trở nên lem nhem.)
“Sư tôn của ta?”
“Ngươi không biết gì sao? Chưởng môn xuất sơn, Vân trưởng lão đang tạm quyền chức vụ chưởng môn thay người.”
Quyền chưởng môn hiện nay đang ngồi bên trong Xuân Thu Điện. Nàng cảm thấy cái ghế chưởng môn hay ngồi quá cứng, liền tự nhiên mà mang đến một cái ghế dựa bằng bạch ngọc có khắc hoa văn trong kho nhà mình tới, còn lót lên trên đó một miếng da thú mềm mại.
Bên cạnh tay nàng đặt một đĩa hoa quả đã rửa sạch, hôm nay thời tiết khô nóng, nên bên còn lại là một tiểu đệ tử nào đó bị bắt tới để quạt mát cho nàng.
Trưởng lão ở phía dưới hai mặt nhìn nhau, phát hiện bầu không khí mộc mạc truyền thống của Xuân Thu Điện đã hoàn toàn khác biệt; một vài bồn hoa tinh xảo được bày trước cửa, còn một con suối nhỏ từ Đông Hải đang phát ra tiếng nước chảy róc rách, không biết là dời đến từ chỗ nào. Con tiểu Kỳ Lân trên xà nhà đã bị quẳng ra ngoài cửa để làm thần thú trấn môn, chỗ nó ngủ ngày thường được dọn dẹp sạch sẽ.
Vân Thư Trần bắt chéo hai chân, ánh mắt quét một vòng, thấy người đã đông đủ liền giơ tay lên một cái, “Các vị ái khanh, ngoại trừ hôm nay, từ mai giờ thượng triều đổi xuống xế chiều. Quả nhân dậy không nổi.”
“Được rồi, có việc khởi bẩm, vô sự bãi triều.” Nàng hơi dựa vào phía sau, cong môi lên.
Đáng việc mấy vị ái khanh tựa hồ có chút phản nghịch, một hai vị nhìn còn có vẻ như muốn tạo phản. Vân Thư Trần than nhẹ một tiếng, “Chư vị ái khanh nhìn như không muốn mở miệng, vậy để ta nói thẳng --- Thái Sơ Cảnh gần đây sửa chữa lại toàn bộ, quốc khố đã trống rỗng, các ngươi cũng phải có chút ý tứ trung quân ái quốc nha.”
“...”
Đại khái là không có.
“Đã như vậy, ta sẽ ban hành một đạo triệu lệnh, mở ra khoáng mạch trên núi Thái Sơ, hẳn là không ai phản đối?” Túy Ông chi ý bất tại tửu, nàng chậm rãi quăng ra câu này, như hòn đá rơi tõm xuống đại sảnh đang lặng ngắt như tờ, làm dấy lên hàng ngàn tầng sóng.
Lời vừa dứt, mọi người đều kinh ngạc.
Buông ra nào.
Không một ai biết được vào đêm đó khi Vân Thư Trần nói những lời này, tâm can rốt cuộc là co kéo bao nhiêu lần.
Có lẽ độc tính của hoa nghệ tây đã thấm ướt cốt tủy.
Nàng đã đè nén quá lâu rồi, đến ngay cả một cái ôm tùy tiện của cô nương trẻ tuổi, cũng kích thích cơ thể nàng nổi lên ngàn vạn ngọn sóng. Mà nha đầu kia không biết thói quen từ đâu, cứ một lúc nào đó lại đột ngột dán sát vào người nàng.
Trong một chớp mắt hoang đường, nàng còn muốn hạ thấp thân người xuống, mê luyến sự ôm ấp này.
Đồ nhi luôn luôn hiểu chuyện, cũng không ăn vạ trên người nàng. Vân Thư Trần biết khi nàng nói “Buông ra”, Khanh Chu Tuyết sẽ buông nàng ra.
Mà khi thật sự buông tay, bên hông của Vân Thư Trần trở nên mát lạnh, cảm giác bị trói buộc không còn nữa. Vậy mà trong lòng nàng lại sinh ra một cảm giác mong mỏi khó tả ---
Có thể hay không.
Không cần mọi chuyện đều nghe lời như vậy.
Sau khi cảm giác mong mỏi như vậy qua đi, lại nhìn đến đôi mắt đen láy không tạp chất của Khanh Chu Tuyết, tâm tình của người nhà giáo liền trở nên rất vi diệu.
Không thể như này được nữa.
Sáng sớm hôm nay, chưởng môn cùng các vị trưởng lão rất giống như đang thấy quỷ, cùng nhau nhìn chằm chằm vào thân ảnh của một người đang thừa ra.
Vân Thư Trần đón lấy ánh mắt của mọi người, thoáng nhìn trái phải, “Thần hội hiện tại là không còn gì để nói, chỉ lo mắt to trừng mắt nhỏ hay sao?”
Chưởng môn tỉ mỉ nhìn nàng vài lần, “Ngươi có biến cố gì trên đỉnh núi sao?”
“Có thể có biến cố gì chứ.”
“Hay là sắp phi thăng rồi?”
“Chưa đến mức đó.”
“Thân thể có tốt không?”
Vân Thư Trần xoa xoa trán, “Các ngươi tưởng ta sắp chết hay sao? Trước thời khắc lâm chung nên tới tham gia thần hội gặp các ngươi lần cuối à?”
Các vị trưởng lão yên tĩnh không nói gì, trong tâm thì thầm nghĩ nếu không thì còn có lý do gì, khiến cho tấm thân bệnh tật kia vào canh giờ này lại có thể rời giường đến đây.
Một thời gian dài trước đó, vị trí của Vân Thư Trần trống không, về sau miễn cưỡng được đồ đệ đa năng của nàng lấp vào. Chỉ là vị tiểu sư điệt kia ngồi ở chỗ này thần sắc đoan chính, trang nghiêm còn muốn hơn cả chưởng môn. Như vậy khiến cho các vị sư thúc có chút cố kỵ hình tượng của mình trong lòng vãn bối, từ đó cũng trở nên ra dáng hơn, trên điện ngoại trừ luận đàm chuyện trong tông môn ra thì lặng ngắt như tờ.
Ngày hôm nay Khanh sư chất rốt cuộc không đến thị sát nữa.
Chủ đề bọn hắn trò chuyện liền trở nên rộng lớn như thảo nguyên, ngựa phi như bay, thái độ tùy ý.
Chưởng môn vừa đúng lúc có chuyện lớn muốn bàn, hắn đặt chén trà hoa cúc cẩu kỷ xuống, ho khan một cái, “Bắc nguyên Lăng Hư Môn cùng Thái Sơ Cảnh có ý muốn giao hảo, những năm gần đây cũng phái không ít đệ tử đến Thái Sơ Cảnh học tập. Lăng Hư Tử mời chưởng môn các tông phái đến đàm luận về sinh kế của tông môn, sẵn tiện bàn về đạo pháp ở Lăng Hư Môn. Chuyến đi này sợ là không thể từ chối.”
Vân Thư Trần thuận tay cầm lấy một quả nho ở bên rồi lột vỏ, “Chuyến này đi khoảng bao lâu?”
“Đi về có thể hơn một tháng.” Chưởng môn nói, “Thái Sơ Cảnh không thể một ngày không chủ ---”
Chu trưởng lão ở một bên gật gù, “Ngươi muốn thoái vị?”
“Nhường đường cho hiền tài.” Vân Thư Trần rất tán thành.
“Ta rất rảnh rỗi.” Một nữ nhân nào đó ngồi bên, bờ vai ngọc ngà lộ ra một nửa bỗng nhiên trở nên mười phần có tinh thần, đôi mắt phượng hướng về chưởng môn chớp chớp, “Lão đầu, ngươi cân nhắc ta được không?”
“Ngươi thì quên đi.” Liễu Tầm Cần lạnh lùng hít một hơi thuốc lá, lần duy nhất phát biểu ý kiến ở chỗ này, nhằm vào sư muội Việt Trường Ca.
“Ta? Ta thì như thế nào?” Nàng liếc xéo qua phía Liễu Tầm Cần, nhướng lông mày lên, “Ta ở Hoàng Chung Phong nghèo đến nỗi phải đi cầm cả đồ lót, không mua nổi một bộ quần áo --- đường đường là một trưởng lão mà phải lưu lạc xuống tới cái hoàn cảnh này, đây không phải là do tông môn có vấn đề sao? Ta mà là chưởng môn, khẳng định là sẽ không để cho trưởng lão rơi vào tình trạng như vậy.”
“Đây có lẽ là vấn đề lớn.”
Chưởng môn mặt không biến sắc thầm tưởng tượng cảnh tông môn nghèo đến mức không mua nổi bộ đồ, sau đó quả quyết bỏ qua Việt Trường Ca.
Trong lòng của hắn sớm đã có tính toán, “Vân sư muội, tạm quyền chức chưởng môn, ý của ngươi như nào?”
Đầu tiên là đem Việt Trường Ca loại trừ, còn dư lại mấy vị trưởng lão, hoặc là môn đồ quá đông đúc cần chỉ điểm, hoặc là như Liễu Tầm Cần phải chưởng quản Dược Phong nhiều việc bận rộn. Nhàn rỗi lại có thể nhận được nhiệm vụ này, chỉ có một mình Vân Thư Trần.
Vân Thư Trần đánh giá quả nho long lanh trong suốt trên tay, nàng lột nó với vẻ hết sức chuyên chú giống như là đang đối đãi với một tác phẩm nghệ thuật. Nghe chưởng môn nói vậy, nàng cũng không phải là thật bất ngờ, nhưng vẫn ngẫm nghĩ một lát.
Vừa hay, tìm chuyện nào đó mà làm.
Nhờ vào cớ này, không cần cả ngày đối mặt với cái... đồ không rành thế sự ở nhà.
Vân Thư Trần vui vẻ đáp ứng.
Đồ không rành thế sự kia hôm nay vừa luyện kiếm xong, sáng sớm đã thấy sư tôn rời khỏi giường ra cửa đi đến chủ phong, mãi cũng không thấy tăm hơi đâu.
Sư tôn hôm nay hơi lạ, không có nói chuyện với nàng, thậm chí một ánh mắt cũng không chịu cho nàng.
Khanh Chu Tuyết ngày hôm đó kiểm điểm lại bản thân, nhưng lại phát hiện bản thân không tìm ra được lỗi gì.
Không hiểu tại sao, việc học ở nội môn mấy ngày nay dừng lại, được thông báo là sẽ không mở lại trong một khoảng thời gian.
Nàng mỗi ngày luyện kiếm xong đều không có việc gì làm, chờ Vân Thư Trần cũng không thấy người trở về. Sư tôn gần đây hình như rất nhiều việc bề bộn, ban ngày cơ hồ ở bên ngoài, chỉ có ban đêm mới quay về nghỉ ngơi.
Từ khi nàng có ký ức đến nay, chưa bao giờ Vân Thư Trần bận rộn như này. Sư tôn ngày thường phần lớn là ở tại Hạc Y Phong dưỡng bệnh, nhàn rỗi qua kiếp phù du, ngẫu nhiên thì có thể xem một chút văn thư của tông môn, phê duyệt một ít thư quyển, cũng không gọi là mệt mỏi gì.
Ráng chiều của Hạc Y Phong vẫn mỹ lệ ôn nhu như xưa, cụm mây tím nhạt như một dải lụa mỏng, nhảy múa giữa bầu trời mang theo mấy phần lưu luyến.
Khanh Chu Tuyết nhìn thấy bóng người kia dưới ráng chiều.
“Sư tôn.”
Vân Thư Trần nhìn nàng một cái, cằm hơi hất lên, “Hửm?”
Nàng cũng không có dừng bước, dường như chỉ là tùy ý trả lời, sau đó biến mất vào trong quần thể núi non, giống như tia hoàng hôn cuối ngày bị gió thổi tan đi.
Vân Thư Trần vào nhà đóng cửa lại.
Tia sáng sót lại trên bầu trời cuối cùng cũng biến mất, trả lại màn đêm nặng nề. Khanh Chu Tuyết đứng ngoài cửa phòng, nhìn thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng định gõ cửa đi vào, nhưng bỗng phát hiện ra bản thân cũng không có lý do gì đi tìm nàng.
Được rồi.
Dường như nàng đang rất bận bịu.
Không nên đến làm phiền thêm.
Cất giấu đi sự hụt hẫng trong lòng, mũi giày của nàng ở trên bậc thang xoay nửa vòng tròn, hướng đến phòng mình bước đi.
Trong phòng, Vân Thư Trần giữ bút trong tay, thật lâu cũng không thấy hạ xuống. Mãi đến khi nàng nhìn thấy cái bóng thướt tha trên cửa sổ giơ tay lên rồi lại buông xuống, cuối cùng lặng yên rời đi.
Khanh Chu Tuyết đến yên tĩnh, rời đi cũng như vậy.
Vân Thư Trần rũ mắt xuống, nhìn giấy tờ chồng chất trên bàn, thở dài một hơi.
Nàng cũng không biết bản thân là đang than thở điều gì.
Nàng không thích việc gì ngoài tầm kiểm soát của mình, bao gồm cả tình cảm. Lúc mới nhặt được Khanh Chu Tuyết, nàng vì thấy tiểu hài tử này có thiên hướng ỷ lại mình, đã từng cân nhắc đến việc có nên giữ khoảng cách hay không.
Thế nhưng là tính tình của Khanh Chu Tuyết lạnh nhạt an tĩnh, phần lớn thời gian cũng không dính người, có thể ngoan ngoãn tự đi kiếm việc để làm.
Vậy là nàng đem suy nghĩ đó gác lại, sau đó nước ấm nấu ếch xanh*, nấu cho tới tình trạng khó nói như hiện tại.
(Nước ấm nấu ếch xanh: Câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc, đại ý là con người không có khả năng hoặc không sẵn sàng phản ứng hay nhận thức được những mối đe dọa nham hiểm nảy sinh dần dần thay vì đột ngột.)
Đồ nhi mặc dù không dính người, nhưng sẽ chú ý đến nàng từng li từng tí.
Mà nàng hưởng thụ sự quan tâm đó, lâu dần đã trở thành thói quen giống như hít thở.
Cho tới khi ôm nhau, thân thể không nói dối mà nảy sinh cảm giác dị thường; cho tới khi nàng phát hiện ra, rốt cuộc mình đã không thể chịu đựng được bị Khanh Chu Tuyết ngó lơ --- ngay cả khi nàng cùng sư muội giao tiếp, rơi vào trong mắt chính mình cũng thật xốn xang.
Nó giống như sau khi đã cảm nhận được sự ấm áp, sẽ không nguyện ý mà chịu đựng những đêm dài lạnh lẽo tận xương tủy.
Loại ỷ lại này là ỷ lại vào đồ đệ mà mình đích thân nuôi dưỡng.
Nàng sống qua nhiều thời đại như vậy rồi, đã quá rõ ràng về hậu quả của việc ỷ lại vào những thứ không thể thay thế được.
...
Khi Khanh Chu Tuyết xuống núi vào ngày hôm sau, phát hiện ra trong tông môn đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Gạch đá trước cổng Thái Sơ Cảnh bị đập vỡ nát ra, chất lên một cái xe đẩy nhỏ vận chuyển đến nơi khác. Lâm Tầm Chân đứng một bên, dường như cùng các sư tỷ khác chỉ huy ở nơi này.
Khanh Chu Tuyết đi qua hỏi, “Đây là...?”
Lâm Tầm Chân cũng đã loay hoay làm việc không ngừng nghỉ suốt ngày đêm, lâu ngày không gặp nàng, cầm danh sách vừa ghi chép vừa giải thích, “Vân sư thúc nói là đường vào cổng đã bị đạp lên nhiều năm như vậy, hư hỏng nhiều nhìn rất không có thể diện, cần phải tu sửa một phen. Còn có chỗ tiếp theo nữa, sư muội, ta phải đi rồi.”
Khanh Chu Tuyết thấy nàng thực tế là không rảnh để nói chuyện với mình, liền gật đầu, nhìn nàng vội vã đi xa.
Nàng đi dạo một vòng ngang qua chủ phong, vốn là muốn đi đến Tàng Thư Các mượn sách, kết quả là còn chưa đi vào đã thấy gỗ ốp xung quanh Tàng Thư Các bị tháo rời hết một nửa, lung lay như muốn đổ trên không trung.
“Đây cũng là...?”
“Hôm nay Tàng Thư Các không cho mượn sách đọc.” Một vị sư đệ nhìn thấy nàng, thuận miệng giải thích, “Vân sư thúc nói nơi này đã lâu không sửa sang, dễ bị bám bụi. Thư trung nhan như ngọc* sẽ bị bôi thành nhan như tro mất, rất là khó coi, nên đã chủ trương trùng tu lại.”
(Thư trung tự hữu nhan như ngọc: Trong sách tự chứa người đẹp như ngọc. Ở đây tác giả chỉ giản lược lại ý chỉ là sách cũng như người đẹp, nhan sắc sẽ bị bám bụi mà trở nên lem nhem.)
“Sư tôn của ta?”
“Ngươi không biết gì sao? Chưởng môn xuất sơn, Vân trưởng lão đang tạm quyền chức vụ chưởng môn thay người.”
Quyền chưởng môn hiện nay đang ngồi bên trong Xuân Thu Điện. Nàng cảm thấy cái ghế chưởng môn hay ngồi quá cứng, liền tự nhiên mà mang đến một cái ghế dựa bằng bạch ngọc có khắc hoa văn trong kho nhà mình tới, còn lót lên trên đó một miếng da thú mềm mại.
Bên cạnh tay nàng đặt một đĩa hoa quả đã rửa sạch, hôm nay thời tiết khô nóng, nên bên còn lại là một tiểu đệ tử nào đó bị bắt tới để quạt mát cho nàng.
Trưởng lão ở phía dưới hai mặt nhìn nhau, phát hiện bầu không khí mộc mạc truyền thống của Xuân Thu Điện đã hoàn toàn khác biệt; một vài bồn hoa tinh xảo được bày trước cửa, còn một con suối nhỏ từ Đông Hải đang phát ra tiếng nước chảy róc rách, không biết là dời đến từ chỗ nào. Con tiểu Kỳ Lân trên xà nhà đã bị quẳng ra ngoài cửa để làm thần thú trấn môn, chỗ nó ngủ ngày thường được dọn dẹp sạch sẽ.
Vân Thư Trần bắt chéo hai chân, ánh mắt quét một vòng, thấy người đã đông đủ liền giơ tay lên một cái, “Các vị ái khanh, ngoại trừ hôm nay, từ mai giờ thượng triều đổi xuống xế chiều. Quả nhân dậy không nổi.”
“Được rồi, có việc khởi bẩm, vô sự bãi triều.” Nàng hơi dựa vào phía sau, cong môi lên.
Đáng việc mấy vị ái khanh tựa hồ có chút phản nghịch, một hai vị nhìn còn có vẻ như muốn tạo phản. Vân Thư Trần than nhẹ một tiếng, “Chư vị ái khanh nhìn như không muốn mở miệng, vậy để ta nói thẳng --- Thái Sơ Cảnh gần đây sửa chữa lại toàn bộ, quốc khố đã trống rỗng, các ngươi cũng phải có chút ý tứ trung quân ái quốc nha.”
“...”
Đại khái là không có.
“Đã như vậy, ta sẽ ban hành một đạo triệu lệnh, mở ra khoáng mạch trên núi Thái Sơ, hẳn là không ai phản đối?” Túy Ông chi ý bất tại tửu, nàng chậm rãi quăng ra câu này, như hòn đá rơi tõm xuống đại sảnh đang lặng ngắt như tờ, làm dấy lên hàng ngàn tầng sóng.
Lời vừa dứt, mọi người đều kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất