Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy
Chương 50
Có người cạnh bên, ta sẽ không sợ bất cứ điều gì
Sau khi rút thăm chia trình tự thi đấu xong, cuộc tranh tài bắt đầu.
Lưu Vân tiên tông phái tới cũng không có nhiều người, đoàn đội của Khanh Chu Tuyết quá quan trảm tướng tới trận chung kết, tuy có chút mạo hiểm trong đó nhưng tổng thể cũng coi như là ổn thỏa. Cuối cùng vẫn không cách nào tránh khỏi đối mặt với Cố Nhược Thủy.
Mấy cuộc chiến vừa rồi đều được chư vị trưởng lão theo dõi. Vị thủ tịch sư tỷ của Lưu Vân tiên tông kia, toàn bộ hành trình cơ hồ là không xuất lực ra nhiều.
Mặc dù nàng chỉ cầm một thanh kiếm trong tay, nhưng lúc đâm ra bóng kiếm chồng chất lên nhau như Thiên Thủ Quan Âm.
Khanh Chu Tuyết cũng là kiếm tu, nàng nhìn thấy thanh trường kiếm đen tuyền kia có kiếm linh quấn quanh, hiển nhiên là đã hòa tan rất nhiều thanh kiếm.
Nàng bỗng nhiên ngộ ra vì sao người này rõ ràng là Lôi linh căn, lại nhìn trúng Thanh Sương kiếm tản ra từng luồng hơi lạnh lẽo.
Trước trận đấu, Khanh Chu Tuyết nhìn vào mắt Cố Nhược Thủy, nàng cố gắng bỏ qua cảm giác đau đớn châm chích như bị điện giật khắp người.
“Nghe nói ngươi là kiếm tu đứng số một số hai ở Thái Sơ Cảnh.” Cố Nhược Thủy bình thản nói, “Chẳng hay có thể cùng Khanh cô nương đơn độc lãnh giáo được không?”
“Cái này không hợp quy chế thi đấu.”
“Không sao, đây không phải là chính quy so tài, chỉ là luận bàn mà thôi. Hãy hỏi thăm ý kiến của trưởng lão một chút.” Nàng chuyển hướng lên khán đài phía xa xa.
Mấy vị trưởng lão của Lưu Vân tiên tông nói đây là sân nhà của Thái Sơ Cảnh, nên đều yêu cầu chưởng môn của Thái Sơ Cảnh làm chủ. Chưởng môn suy nghĩ giây lát, Thái Sơ Cảnh lấy kiếm tông nổi danh, từ chối thì không tốt, gật nhẹ đầu biểu thị cho phép.
“Tạ tiền bối thành toàn.” Cố Nhược Thủy một lần nữa nhìn sang Khanh Chu Tuyết.
Nguyễn Minh Châu níu lấy cánh tay Khanh Chu Tuyết, siết chặt, “Ta thấy nữ nhân này là nhắm về phía ngươi. Sư tỷ, ngươi cẩn thận một chút.”
Khanh Chu Tuyết gật đầu, nàng rút trường kiếm bên hông ra, một tầng sương trắng như mây mù bay lượn khắp người nàng.
Nàng bước về phía người kia, cảm giác châm chích toàn thân càng thêm rõ ràng. Nàng đứng vững, đối đầu nhìn về hai con ngươi của Cố Nhược Thủy, trong đó mơ hồ còn thấy một tia chớp sáng bạc thoáng hiện, uy áp rất nặng.
Khanh Chu Tuyết cầm kiếm mà đứng, lưng vẫn thẳng tắp, không kiêu ngạo không tự ti. Đây là thể diện của Thái Sơ Cảnh, cũng là thể diện của sư tôn, dù như thế nào cũng không thể sợ hãi.
Nhưng chỉ bản thân nàng biết, trong lòng bàn tay đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Chưởng môn vẫn luôn quan sát các nàng, đầu tiên là Cố Nhược Thủy, sau đó lại chăm chú nhìn Khanh Chu Tuyết, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, “Đây là làm sao, sắc mặt tái nhợt như thế. Vừa rồi thi đấu hình như cũng không có bị thương.”
“Nàng đang khẩn trương.” Vân Thư Trần một mực chú tâm vào đồ đệ nhà mình, sớm đã cảm giác thấy không ổn.
Thị lực của tu sĩ rất tốt, Vân Thư Trần thậm chí có thể thấy rõ ngón cái của Khanh Chu Tuyết vuốt ve chuôi kiếm, một lần lại một lần.
Nhìn nàng luyện kiếm rất nhiều năm, Khanh nhi kiếm pháp gọn gàng, không rườm rà, cũng sẽ không có những động tác nhỏ như này.
Nàng nóng ruột vuốt lên chuôi kiếm liên tục, như thể trong lòng đang có khúc mắc gì đó.
Đồ nhi trước nay là người không sợ hãi trước sự tình gì, sự kiện thi đấu nội môn long trọng như vậy cũng không thấy nàng lộ ra vẻ e sợ. Có thể nói là dù núi Thái Sơn đổ sụp xuống cũng không biến sắc.
Vì sao nàng hồi hộp như vậy?
Vân Thư Trần nhất thời cũng trăm mối ngổn ngang nghĩ không ra.
Trên diễn võ trường.
Trong tích tắc, Cố Nhược Thủy rút kiếm chiếm lấy tiên cơ hướng về phía nàng đâm tới. Mũi kiếm bởi vì có liên quan đến linh căn mà phá toái hư không lưu lại một tia chớp màu bạc.
Chỉ cần liếm vào bề mặt da thịt là sẽ bị cháy đen một mảng. Khanh Chu Tuyết tránh thoát những điện quang màu bạc kia, vẫn bị kiếm phong quét qua, một sợi tóc đen nghiêng nghiêng bay xuống. Vừa chạm vào thân của Thanh Sương kiếm liền đông lạnh thành một cây kim, sau đó triệt để bị gió chôn vùi.
Nàng vẫn chưa xuất kiếm ra, lấy kiếm làm bút, dùng mặt đất làm giấy Tuyên Thành, giữa những lần lắc mình né tránh tạo thành một lớp băng mỏng.
Hôm nay thời tiết quá nóng, đối với nàng cũng không tính là có lợi. Bởi thế Khanh Chu Tuyết không thể tùy tiện xuất chiêu, trước tiên là phải hạ nhiệt độ trong võ trường. Dựa vào thân pháp tiêu sái, tránh đi những lưỡi kiếm thỉnh thoảng sượt sát qua tóc của nàng.
Cố Nhược Thủy đâm mấy kiếm liền không trúng, trong mắt nổi lên một tia lạnh lẽo. Nàng nhắm mắt lại, lúc mở ra đã có một tia điện quang hình rắn từ kiếm phong thoát ra, bao phủ phía trên Khanh Chu Tuyết.
Điện quang trong chớp mắt đã đi ngàn dặm.
Nhưng mà không khí như ngưng trệ lại ở những nơi mũi kiếm của Khanh Chu Tuyết chỉ xuống, lợi dụng khoảnh khắc đó nàng lăn người sang bên, trên mặt đất vang lên một chuỗi tiếng nổ tung.
Cố Nhược Thủy vừa định thừa thắng xông lên, bước lên một bước lại bị băng trùy đột ngột mọc lên từ dưới đất chặn lại đường đi của nàng.
Những năm tập luyện liên tục để cho Khanh Chu Tuyết có thể phản ứng ngay lập tức, trong đầu chưa suy nghĩ mà thân thể đã từ dưới đất đứng lên. Mũi chân đạp một cái, chuẩn xác nhìn trúng cơ hội tốt này, ngay lúc băng trùy bị chấn nát, một kiếm xuyên qua vụn băng sương lạnh giá, hướng về phía đầu vai của người kia.
Đây là thời điểm rất tốt.
Nàng luyện kiếm năm năm, một chiêu này vốn dĩ sẽ không thất bại.
Trong thanh âm bể nát của băng trùy, một tia chớp nhá lên xen lẫn tiếng sấm gầm khiến đầu óc nàng choáng váng.
Trong nháy mắt, ký ức nườm nượp kéo về. Dường như biến trở lại thành đứa trẻ bất lực năm đó, bị thiên lôi đuổi theo lấy mạng. Tim nàng khi đó đập loạn lên, từ trên sườn núi lăn xuống, không ngừng mà chạy, liều mạng cầu sinh --- nàng không biết được khi nào bản thân sẽ bị chôn vùi trong ánh chớp kia, có thể là ở ngay khoảnh khắc tiếp theo.
Sau đó là khi độ kiếp, sư tôn không ở đây, mấy tia thiên lôi đồng loạt bổ xuống người, nàng chỉ cảm thấy mặt đất như đang sụp đổ, lôi lửa đốt rụi cây cỏ hóa thành một mảnh đất khô cằn. Nàng trơ mắt nhìn cảnh vật quen thuộc hết thảy đều tan biến trong chớp mắt, nhưng lại không thể làm gì.
Chính tại lúc đang ngây người này, ngực bỗng trở nên đau xót, trường kiếm đen huyền xuyên qua bả vai của nàng. Lực của nó trực tiếp đánh bay nàng, rơi xuống mặt đất phun ra một ngụm máu.
“Sư muội!” Bỗng nhiên nghe được vài tiếng ồn ào, tựa như là Bạch Tô cùng Lâm Tầm Chân đỡ nàng dậy, lớn tiếng kêu tên của nàng.
Trước mắt Khanh Chu Tuyết tối sầm lại, mất đi tri giác.
***
Khi nàng tỉnh lại, bên tai đã yên tĩnh trở lại, chóp mũi ngửi thấy mùi thuốc lượn lờ. Tưởng rằng mình đang ở tại Linh Tố Phong, tuy nhiên nàng lại ngửi thấy được mùi Cửu Lý Hương xen lẫn với mùi thuốc. Toàn thân của Khanh Chu Tuyết thả lỏng, mở mắt ra, nhìn thấy Vân Thư Trần đang ngồi ở cách đó không xa, dùng thìa khuấy một bát thuốc.
“Vết thương còn đau không?”
Vân Thư Trần đem chén thuốc đặt xuống trên tủ đầu giường, dùng tay kéo áo nơi bả vai của nàng ra, ở đó da thịt cháy đen, mơ hồ có dấu vết khép lại, bây giờ đã không còn rướm máu nữa.
“Ta không...” Nàng muốn ngồi dậy nhưng lại động tới vết thương, nhất thời đau đến không nói nổi.
Bên tai khẽ vang lên tiếng thở dài, bờ vai của nàng chậm rãi được kéo lên.
Giường hơi lún xuống.
Vân Thư Trần một tay ôm lấy nàng, để nàng tựa vào một bên vai của mình, tay còn lại cầm một cái bình nhỏ chứa đầy thuốc bột, dốc bột trong đó ra, dùng những đầu ngón tay mềm mại xoa thuốc đều lên vai của nàng.
Khanh Chu Tuyết dựa vào lòng nàng, ngửi hương thơm trên cổ của nàng, bỗng nhiên cảm thấy bị thương được nàng ôm lấy như này cũng hết sức bình yên, không hề tệ chút nào.
Cảm giác mệt mỏi mơ hồ kéo tới, bên ngoài tiếng mưa rơi tí tách lên mái hiên xanh xám.
Khanh Chu Tuyết đang thả lỏng thì một tia sấm sét vang lên, nàng đột nhiên dậm chân, suýt chút nữa té từ trên giường xuống. Cũng may Vân Thư Trần kịp thời kéo nàng lại, chau mày hỏi, “Làm sao vậy?”
Khanh Chu Tuyết luống cuống siết lấy ống tay áo của nàng, cắn chặt môi dưới không nói một lời.
Nàng rất ít khi lộ ra vẻ yếu ớt như này.
Vân Thư Trần tâm tư xưa nay thận trọng, nàng quan sát thấy vẻ khác lạ của đồ nhi hôm nay, nghe thấy tiếng sấm gầm, lại liên hệ đến Lôi linh căn của cô nương kia. Từng chi tiết một sắp xếp ở trong lòng, mau chóng hiểu ra.
“Là sợ sét đánh sao?”
Vân Thư Trần xoa bột thốc xong, vết thương không ngờ khép lại hơn phân nửa. Khép lại áo cho nàng, xong xuôi cũng không rời đi, để cho nàng có một chỗ dựa vào.
Cả người Khanh Chu Tuyết đang căng thẳng, bỗng nhiên bị trở mình lại, sau đó cằm được đặt lên bờ vai của Vân Thư Trần.
Trên lưng có cánh tay xoa xoa, vỗ về nàng, nữ nhân dịu dàng nói, “Hiện tại đã có sợi dây đỏ kia rồi, thiên lôi cỡ nào cũng không bổ xuống được. Khanh nhi đừng sợ.”
Khanh Chu Tuyết tựa vào người nàng sửng sốt một hồi. Nếu như sư tôn chủ động ôm lấy nàng, vậy nàng có thể ít dè dặt hơn một chút được không?
Nàng vô thức nghĩ như vậy, và khi tia chớp thứ hai hiện lên, nhịn không được đưa tay ôm eo của Vân Thư Trần, nhắm mắt lại, nghe theo tiếng trái tim của mình mà sát gần đến không còn kẽ hở.
Nàng nhẹ thở ra một hơi, nhớ tới sự việc hôm nay, trong lòng bỗng nhiên mờ mịt, cũng không biết nên nói gì mới tốt. Nắm chéo áo của sư tôn lúc chặt lúc lỏng, cuối cùng chỉ nói ra ba chữ, “... Ta xin lỗi.”
Nàng dường như vẫn còn cảm thấy mất mặt.
“Có chút lo sợ là chuyện thường.” Vân Thư Trần cũng không có ý tứ trách nàng, dùng giọng điệu dỗ dành nghiêm túc nói, “Không cần lo lắng.”
“Chuyện thường?” Khanh Chu Tuyết lại cảm thấy bản thân bình thường sẽ không có quá nhiều cảm xúc như vậy.
“Tất nhiên là chuyện thường. Khi con người được sinh ra giữa cỏ cây rừng núi, hối hả ngược xuôi, màn trời chiếu đất, không có sức mạnh như thú hoang lại còn yếu ớt bất lực. Ngươi cho rằng dựa vào cái gì mà còn sống?”
“Con người là loài thông minh nhất, có lẽ là dựa vào trí thông minh trời sinh.” Khanh Chu Tuyết ngẫm nghĩ.”
“Thông minh tài trí cũng không phải ai ai cũng có, càng không phải lúc nào cũng có thể sử dụng được.” Vân Thư Trần lại nói, “Nhưng với nỗi sợ cái chết khắc vào cốt tủy lại có thể khiến người ta làm việc cật lực, khiến người ta tụ tập lại với nhau, khiến người ta không chừa thủ đoạn nào mà giãy dụa, giữa trời đất mênh mông mà tìm một hy vọng sống sót.”
“Mà phần lớn sinh linh trên thiên hạ đều như vậy.” Tay của Vân Thư Trần vẫn vỗ về trên lưng của nàng, “Thứ không sợ hãi điều gì trên đời, sớm đã không còn. Cho nên rất là bình thường, ngươi không cần vì vậy mà áy náy.”
Mặc dù sư tôn dẫn dắt đi vòng vèo, Khanh Chu Tuyết sau này ngẫm lại, thấy cũng không liên quan gì mấy đến tình hình lúc đó. Bất quá nghe nàng nói chuyện, khúc mắc trong lòng Khanh Chu Tuyết như tro bụi được lau đi sạch sẽ, tiếng sấm gầm trong cơn mưa to vang vọng bên tai dường như cũng không còn quá đáng sợ nữa.
Mà có lẽ chính yếu nhất, vẫn là nàng đang được người ôm lấy, như con thuyền cô độc cập vào bến bờ đáng tin cậy, không còn sợ sóng to gió lớn.
Nàng chậm rãi cởi bỏ tâm sự trong lòng, cơn mệt mỏi ngay lập tức đánh tới, còn ngửi được khí tức quen thuộc nên rất nhanh đã đi gặp Chu Công trong giấc mộng.
Vân Thư Trần cảm giác thấy hô hấp trên bả vai trở nên kéo dài đều đều, tay của người kia cũng từng chút buông lỏng rơi xuống.
Kỳ thật nàng có thể làm cho mưa tạnh, sấm ngừng vang. Đầu ngón tay đã bấm pháp quyết xong, nhưng chẳng hiểu sao khi bị Khanh Chu Tuyết ôm lấy, nàng dần bỏ đi suy nghĩ đấy.
Từ khi đồ nhi trưởng thành đã không chủ động lại gần nữa, khoảng cách giữa sư đồ càng thêm xa cách. Vân Thư Trần thầm nghĩ đại khái là do khoảng thời gian kia mình cự tuyệt nàng quá nhiều lần, đồ nhi cũng không phản kháng gì, tự nhiên mà chấp nhận như vậy.
Thế nhưng mà khi nàng thật sự chấp nhận, Vân Thư Trần lại dần dần thấy hối hận. Huống hồ sau này cũng đã nghĩ thông suốt, vậy mà cứ thất bại hết lần này tới lần khác, trong lòng đã hối hận chồng chất, hiện tại là --- ba phần phiền muộn bảy phần khó chịu, mười phần hối hận.
Thật đáng quý, quả là ôm một lần liền thiếu một lần.
Vân Thư Trần cúi đầu xuống và cũng nhắm mắt lại, để nàng tựa vào mình một lúc. Vân Thư Trần cố gắng khắc chế, không để chính mình quá sa đà vào. Một lúc sau, đem người kia nhẹ đẩy ra, ôm nửa người nàng từ từ hạ xuống giường.
Nàng đứng dậy đẩy cửa ra, cặp mắt mèo xanh đen đang nhìn nàng, cả thân người nằm ở trên ngọn cây ngoe nguẩy đuôi.
Vân Thư Trần ngước mắt nhìn, “Ngươi đi một chuyến tìm Diệu Thuấn. Từ giờ trở đi, phải ghi lại những động thái của Lưu Vân tiên tông, bất kể lớn nhỏ. Những thứ gửi cho ta lần trước vẫn còn hơi thô sơ, nói nàng không cần phải chọn lọc.”
“Đi đi.”
Tiếng sột soạt truyền đến trong bóng cây, thân ảnh con mèo mau chóng biến mất.
Sau khi rút thăm chia trình tự thi đấu xong, cuộc tranh tài bắt đầu.
Lưu Vân tiên tông phái tới cũng không có nhiều người, đoàn đội của Khanh Chu Tuyết quá quan trảm tướng tới trận chung kết, tuy có chút mạo hiểm trong đó nhưng tổng thể cũng coi như là ổn thỏa. Cuối cùng vẫn không cách nào tránh khỏi đối mặt với Cố Nhược Thủy.
Mấy cuộc chiến vừa rồi đều được chư vị trưởng lão theo dõi. Vị thủ tịch sư tỷ của Lưu Vân tiên tông kia, toàn bộ hành trình cơ hồ là không xuất lực ra nhiều.
Mặc dù nàng chỉ cầm một thanh kiếm trong tay, nhưng lúc đâm ra bóng kiếm chồng chất lên nhau như Thiên Thủ Quan Âm.
Khanh Chu Tuyết cũng là kiếm tu, nàng nhìn thấy thanh trường kiếm đen tuyền kia có kiếm linh quấn quanh, hiển nhiên là đã hòa tan rất nhiều thanh kiếm.
Nàng bỗng nhiên ngộ ra vì sao người này rõ ràng là Lôi linh căn, lại nhìn trúng Thanh Sương kiếm tản ra từng luồng hơi lạnh lẽo.
Trước trận đấu, Khanh Chu Tuyết nhìn vào mắt Cố Nhược Thủy, nàng cố gắng bỏ qua cảm giác đau đớn châm chích như bị điện giật khắp người.
“Nghe nói ngươi là kiếm tu đứng số một số hai ở Thái Sơ Cảnh.” Cố Nhược Thủy bình thản nói, “Chẳng hay có thể cùng Khanh cô nương đơn độc lãnh giáo được không?”
“Cái này không hợp quy chế thi đấu.”
“Không sao, đây không phải là chính quy so tài, chỉ là luận bàn mà thôi. Hãy hỏi thăm ý kiến của trưởng lão một chút.” Nàng chuyển hướng lên khán đài phía xa xa.
Mấy vị trưởng lão của Lưu Vân tiên tông nói đây là sân nhà của Thái Sơ Cảnh, nên đều yêu cầu chưởng môn của Thái Sơ Cảnh làm chủ. Chưởng môn suy nghĩ giây lát, Thái Sơ Cảnh lấy kiếm tông nổi danh, từ chối thì không tốt, gật nhẹ đầu biểu thị cho phép.
“Tạ tiền bối thành toàn.” Cố Nhược Thủy một lần nữa nhìn sang Khanh Chu Tuyết.
Nguyễn Minh Châu níu lấy cánh tay Khanh Chu Tuyết, siết chặt, “Ta thấy nữ nhân này là nhắm về phía ngươi. Sư tỷ, ngươi cẩn thận một chút.”
Khanh Chu Tuyết gật đầu, nàng rút trường kiếm bên hông ra, một tầng sương trắng như mây mù bay lượn khắp người nàng.
Nàng bước về phía người kia, cảm giác châm chích toàn thân càng thêm rõ ràng. Nàng đứng vững, đối đầu nhìn về hai con ngươi của Cố Nhược Thủy, trong đó mơ hồ còn thấy một tia chớp sáng bạc thoáng hiện, uy áp rất nặng.
Khanh Chu Tuyết cầm kiếm mà đứng, lưng vẫn thẳng tắp, không kiêu ngạo không tự ti. Đây là thể diện của Thái Sơ Cảnh, cũng là thể diện của sư tôn, dù như thế nào cũng không thể sợ hãi.
Nhưng chỉ bản thân nàng biết, trong lòng bàn tay đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Chưởng môn vẫn luôn quan sát các nàng, đầu tiên là Cố Nhược Thủy, sau đó lại chăm chú nhìn Khanh Chu Tuyết, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, “Đây là làm sao, sắc mặt tái nhợt như thế. Vừa rồi thi đấu hình như cũng không có bị thương.”
“Nàng đang khẩn trương.” Vân Thư Trần một mực chú tâm vào đồ đệ nhà mình, sớm đã cảm giác thấy không ổn.
Thị lực của tu sĩ rất tốt, Vân Thư Trần thậm chí có thể thấy rõ ngón cái của Khanh Chu Tuyết vuốt ve chuôi kiếm, một lần lại một lần.
Nhìn nàng luyện kiếm rất nhiều năm, Khanh nhi kiếm pháp gọn gàng, không rườm rà, cũng sẽ không có những động tác nhỏ như này.
Nàng nóng ruột vuốt lên chuôi kiếm liên tục, như thể trong lòng đang có khúc mắc gì đó.
Đồ nhi trước nay là người không sợ hãi trước sự tình gì, sự kiện thi đấu nội môn long trọng như vậy cũng không thấy nàng lộ ra vẻ e sợ. Có thể nói là dù núi Thái Sơn đổ sụp xuống cũng không biến sắc.
Vì sao nàng hồi hộp như vậy?
Vân Thư Trần nhất thời cũng trăm mối ngổn ngang nghĩ không ra.
Trên diễn võ trường.
Trong tích tắc, Cố Nhược Thủy rút kiếm chiếm lấy tiên cơ hướng về phía nàng đâm tới. Mũi kiếm bởi vì có liên quan đến linh căn mà phá toái hư không lưu lại một tia chớp màu bạc.
Chỉ cần liếm vào bề mặt da thịt là sẽ bị cháy đen một mảng. Khanh Chu Tuyết tránh thoát những điện quang màu bạc kia, vẫn bị kiếm phong quét qua, một sợi tóc đen nghiêng nghiêng bay xuống. Vừa chạm vào thân của Thanh Sương kiếm liền đông lạnh thành một cây kim, sau đó triệt để bị gió chôn vùi.
Nàng vẫn chưa xuất kiếm ra, lấy kiếm làm bút, dùng mặt đất làm giấy Tuyên Thành, giữa những lần lắc mình né tránh tạo thành một lớp băng mỏng.
Hôm nay thời tiết quá nóng, đối với nàng cũng không tính là có lợi. Bởi thế Khanh Chu Tuyết không thể tùy tiện xuất chiêu, trước tiên là phải hạ nhiệt độ trong võ trường. Dựa vào thân pháp tiêu sái, tránh đi những lưỡi kiếm thỉnh thoảng sượt sát qua tóc của nàng.
Cố Nhược Thủy đâm mấy kiếm liền không trúng, trong mắt nổi lên một tia lạnh lẽo. Nàng nhắm mắt lại, lúc mở ra đã có một tia điện quang hình rắn từ kiếm phong thoát ra, bao phủ phía trên Khanh Chu Tuyết.
Điện quang trong chớp mắt đã đi ngàn dặm.
Nhưng mà không khí như ngưng trệ lại ở những nơi mũi kiếm của Khanh Chu Tuyết chỉ xuống, lợi dụng khoảnh khắc đó nàng lăn người sang bên, trên mặt đất vang lên một chuỗi tiếng nổ tung.
Cố Nhược Thủy vừa định thừa thắng xông lên, bước lên một bước lại bị băng trùy đột ngột mọc lên từ dưới đất chặn lại đường đi của nàng.
Những năm tập luyện liên tục để cho Khanh Chu Tuyết có thể phản ứng ngay lập tức, trong đầu chưa suy nghĩ mà thân thể đã từ dưới đất đứng lên. Mũi chân đạp một cái, chuẩn xác nhìn trúng cơ hội tốt này, ngay lúc băng trùy bị chấn nát, một kiếm xuyên qua vụn băng sương lạnh giá, hướng về phía đầu vai của người kia.
Đây là thời điểm rất tốt.
Nàng luyện kiếm năm năm, một chiêu này vốn dĩ sẽ không thất bại.
Trong thanh âm bể nát của băng trùy, một tia chớp nhá lên xen lẫn tiếng sấm gầm khiến đầu óc nàng choáng váng.
Trong nháy mắt, ký ức nườm nượp kéo về. Dường như biến trở lại thành đứa trẻ bất lực năm đó, bị thiên lôi đuổi theo lấy mạng. Tim nàng khi đó đập loạn lên, từ trên sườn núi lăn xuống, không ngừng mà chạy, liều mạng cầu sinh --- nàng không biết được khi nào bản thân sẽ bị chôn vùi trong ánh chớp kia, có thể là ở ngay khoảnh khắc tiếp theo.
Sau đó là khi độ kiếp, sư tôn không ở đây, mấy tia thiên lôi đồng loạt bổ xuống người, nàng chỉ cảm thấy mặt đất như đang sụp đổ, lôi lửa đốt rụi cây cỏ hóa thành một mảnh đất khô cằn. Nàng trơ mắt nhìn cảnh vật quen thuộc hết thảy đều tan biến trong chớp mắt, nhưng lại không thể làm gì.
Chính tại lúc đang ngây người này, ngực bỗng trở nên đau xót, trường kiếm đen huyền xuyên qua bả vai của nàng. Lực của nó trực tiếp đánh bay nàng, rơi xuống mặt đất phun ra một ngụm máu.
“Sư muội!” Bỗng nhiên nghe được vài tiếng ồn ào, tựa như là Bạch Tô cùng Lâm Tầm Chân đỡ nàng dậy, lớn tiếng kêu tên của nàng.
Trước mắt Khanh Chu Tuyết tối sầm lại, mất đi tri giác.
***
Khi nàng tỉnh lại, bên tai đã yên tĩnh trở lại, chóp mũi ngửi thấy mùi thuốc lượn lờ. Tưởng rằng mình đang ở tại Linh Tố Phong, tuy nhiên nàng lại ngửi thấy được mùi Cửu Lý Hương xen lẫn với mùi thuốc. Toàn thân của Khanh Chu Tuyết thả lỏng, mở mắt ra, nhìn thấy Vân Thư Trần đang ngồi ở cách đó không xa, dùng thìa khuấy một bát thuốc.
“Vết thương còn đau không?”
Vân Thư Trần đem chén thuốc đặt xuống trên tủ đầu giường, dùng tay kéo áo nơi bả vai của nàng ra, ở đó da thịt cháy đen, mơ hồ có dấu vết khép lại, bây giờ đã không còn rướm máu nữa.
“Ta không...” Nàng muốn ngồi dậy nhưng lại động tới vết thương, nhất thời đau đến không nói nổi.
Bên tai khẽ vang lên tiếng thở dài, bờ vai của nàng chậm rãi được kéo lên.
Giường hơi lún xuống.
Vân Thư Trần một tay ôm lấy nàng, để nàng tựa vào một bên vai của mình, tay còn lại cầm một cái bình nhỏ chứa đầy thuốc bột, dốc bột trong đó ra, dùng những đầu ngón tay mềm mại xoa thuốc đều lên vai của nàng.
Khanh Chu Tuyết dựa vào lòng nàng, ngửi hương thơm trên cổ của nàng, bỗng nhiên cảm thấy bị thương được nàng ôm lấy như này cũng hết sức bình yên, không hề tệ chút nào.
Cảm giác mệt mỏi mơ hồ kéo tới, bên ngoài tiếng mưa rơi tí tách lên mái hiên xanh xám.
Khanh Chu Tuyết đang thả lỏng thì một tia sấm sét vang lên, nàng đột nhiên dậm chân, suýt chút nữa té từ trên giường xuống. Cũng may Vân Thư Trần kịp thời kéo nàng lại, chau mày hỏi, “Làm sao vậy?”
Khanh Chu Tuyết luống cuống siết lấy ống tay áo của nàng, cắn chặt môi dưới không nói một lời.
Nàng rất ít khi lộ ra vẻ yếu ớt như này.
Vân Thư Trần tâm tư xưa nay thận trọng, nàng quan sát thấy vẻ khác lạ của đồ nhi hôm nay, nghe thấy tiếng sấm gầm, lại liên hệ đến Lôi linh căn của cô nương kia. Từng chi tiết một sắp xếp ở trong lòng, mau chóng hiểu ra.
“Là sợ sét đánh sao?”
Vân Thư Trần xoa bột thốc xong, vết thương không ngờ khép lại hơn phân nửa. Khép lại áo cho nàng, xong xuôi cũng không rời đi, để cho nàng có một chỗ dựa vào.
Cả người Khanh Chu Tuyết đang căng thẳng, bỗng nhiên bị trở mình lại, sau đó cằm được đặt lên bờ vai của Vân Thư Trần.
Trên lưng có cánh tay xoa xoa, vỗ về nàng, nữ nhân dịu dàng nói, “Hiện tại đã có sợi dây đỏ kia rồi, thiên lôi cỡ nào cũng không bổ xuống được. Khanh nhi đừng sợ.”
Khanh Chu Tuyết tựa vào người nàng sửng sốt một hồi. Nếu như sư tôn chủ động ôm lấy nàng, vậy nàng có thể ít dè dặt hơn một chút được không?
Nàng vô thức nghĩ như vậy, và khi tia chớp thứ hai hiện lên, nhịn không được đưa tay ôm eo của Vân Thư Trần, nhắm mắt lại, nghe theo tiếng trái tim của mình mà sát gần đến không còn kẽ hở.
Nàng nhẹ thở ra một hơi, nhớ tới sự việc hôm nay, trong lòng bỗng nhiên mờ mịt, cũng không biết nên nói gì mới tốt. Nắm chéo áo của sư tôn lúc chặt lúc lỏng, cuối cùng chỉ nói ra ba chữ, “... Ta xin lỗi.”
Nàng dường như vẫn còn cảm thấy mất mặt.
“Có chút lo sợ là chuyện thường.” Vân Thư Trần cũng không có ý tứ trách nàng, dùng giọng điệu dỗ dành nghiêm túc nói, “Không cần lo lắng.”
“Chuyện thường?” Khanh Chu Tuyết lại cảm thấy bản thân bình thường sẽ không có quá nhiều cảm xúc như vậy.
“Tất nhiên là chuyện thường. Khi con người được sinh ra giữa cỏ cây rừng núi, hối hả ngược xuôi, màn trời chiếu đất, không có sức mạnh như thú hoang lại còn yếu ớt bất lực. Ngươi cho rằng dựa vào cái gì mà còn sống?”
“Con người là loài thông minh nhất, có lẽ là dựa vào trí thông minh trời sinh.” Khanh Chu Tuyết ngẫm nghĩ.”
“Thông minh tài trí cũng không phải ai ai cũng có, càng không phải lúc nào cũng có thể sử dụng được.” Vân Thư Trần lại nói, “Nhưng với nỗi sợ cái chết khắc vào cốt tủy lại có thể khiến người ta làm việc cật lực, khiến người ta tụ tập lại với nhau, khiến người ta không chừa thủ đoạn nào mà giãy dụa, giữa trời đất mênh mông mà tìm một hy vọng sống sót.”
“Mà phần lớn sinh linh trên thiên hạ đều như vậy.” Tay của Vân Thư Trần vẫn vỗ về trên lưng của nàng, “Thứ không sợ hãi điều gì trên đời, sớm đã không còn. Cho nên rất là bình thường, ngươi không cần vì vậy mà áy náy.”
Mặc dù sư tôn dẫn dắt đi vòng vèo, Khanh Chu Tuyết sau này ngẫm lại, thấy cũng không liên quan gì mấy đến tình hình lúc đó. Bất quá nghe nàng nói chuyện, khúc mắc trong lòng Khanh Chu Tuyết như tro bụi được lau đi sạch sẽ, tiếng sấm gầm trong cơn mưa to vang vọng bên tai dường như cũng không còn quá đáng sợ nữa.
Mà có lẽ chính yếu nhất, vẫn là nàng đang được người ôm lấy, như con thuyền cô độc cập vào bến bờ đáng tin cậy, không còn sợ sóng to gió lớn.
Nàng chậm rãi cởi bỏ tâm sự trong lòng, cơn mệt mỏi ngay lập tức đánh tới, còn ngửi được khí tức quen thuộc nên rất nhanh đã đi gặp Chu Công trong giấc mộng.
Vân Thư Trần cảm giác thấy hô hấp trên bả vai trở nên kéo dài đều đều, tay của người kia cũng từng chút buông lỏng rơi xuống.
Kỳ thật nàng có thể làm cho mưa tạnh, sấm ngừng vang. Đầu ngón tay đã bấm pháp quyết xong, nhưng chẳng hiểu sao khi bị Khanh Chu Tuyết ôm lấy, nàng dần bỏ đi suy nghĩ đấy.
Từ khi đồ nhi trưởng thành đã không chủ động lại gần nữa, khoảng cách giữa sư đồ càng thêm xa cách. Vân Thư Trần thầm nghĩ đại khái là do khoảng thời gian kia mình cự tuyệt nàng quá nhiều lần, đồ nhi cũng không phản kháng gì, tự nhiên mà chấp nhận như vậy.
Thế nhưng mà khi nàng thật sự chấp nhận, Vân Thư Trần lại dần dần thấy hối hận. Huống hồ sau này cũng đã nghĩ thông suốt, vậy mà cứ thất bại hết lần này tới lần khác, trong lòng đã hối hận chồng chất, hiện tại là --- ba phần phiền muộn bảy phần khó chịu, mười phần hối hận.
Thật đáng quý, quả là ôm một lần liền thiếu một lần.
Vân Thư Trần cúi đầu xuống và cũng nhắm mắt lại, để nàng tựa vào mình một lúc. Vân Thư Trần cố gắng khắc chế, không để chính mình quá sa đà vào. Một lúc sau, đem người kia nhẹ đẩy ra, ôm nửa người nàng từ từ hạ xuống giường.
Nàng đứng dậy đẩy cửa ra, cặp mắt mèo xanh đen đang nhìn nàng, cả thân người nằm ở trên ngọn cây ngoe nguẩy đuôi.
Vân Thư Trần ngước mắt nhìn, “Ngươi đi một chuyến tìm Diệu Thuấn. Từ giờ trở đi, phải ghi lại những động thái của Lưu Vân tiên tông, bất kể lớn nhỏ. Những thứ gửi cho ta lần trước vẫn còn hơi thô sơ, nói nàng không cần phải chọn lọc.”
“Đi đi.”
Tiếng sột soạt truyền đến trong bóng cây, thân ảnh con mèo mau chóng biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất