Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy
Chương 55
Bị sư tôn giẫm đạp
Sư tôn vừa dứt lời, Khanh Chu Tuyết phát hiện thiên địa bốn phía biến sắc, nàng cùng con giao long kia bị cuốn vào cùng một chỗ trong trận pháp Vân Thư Trần đang triển khai.
Thanh âm được bọc trong nội lực vang vọng vào tai nàng, có chút phiêu diêu hư ảo, “Để cho đồ nhi trải nghiệm một chút cảm giác sất trá phong vân*, như vậy được chứ?”
(Sất trá phong vân: Oai phong một cõi.)
Khanh Chu Tuyết còn chưa kịp phản ứng, ngay lập tức bị một dòng nước đẩy bay lên không trung, cùng con giao long nhìn thẳng vào nhau.
Con giao long dường như cảm nhận được hơi thở của tu sĩ cấp cao, trở nên xao động bất an, lại không dám tuỳ tiện tấn công. Nó hướng về phía biên giới của trận pháp hung hăng đâm vào, mà đương nhiên là không thể phá được.
Nó ôm đầu máu quay người nhìn thẳng Khanh Chu Tuyết, mùi máu tươi khiến cặp mắt hẹp dài của nó mơ hồ đỏ ngầu lên.
Khanh Chu Tuyết ở trong hoàn cảnh bị động khi dòng nước đưa lên cao, không kịp chuẩn bị gì, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng đen bao trùm lên, dường như muốn nuốt nàng xuống bụng.
Ngay lúc đó, dòng nước yên lặng triệt hồi. Khanh Chu Tuyết lại cũng không phòng hờ gì, con giao kong kia chụp vào hư không còn nàng thì rơi xuống, cuối cùng rớt xuống một vũng nước sâu.
Sau khi bị dòng nước trêu đùa mấy bận như vậy, nàng nghe được giọng nói vui vẻ của sư tôn, “Vui không?”
Khanh Chu Tuyết không ngừng qua lại giữa lằn ranh sinh tử, mỗi lần đều suýt bị cắn trúng, nhưng lại luôn may mắn mà thoát khỏi trong gang tấc --- nàng giống như một cây gậy gỗ bị cắm một miếng thịt nhỏ ở trên, liên tục vung vẩy để nhử chó mèo.
Có lẽ cuối cùng Vân Thư Trần cũng chán trò chơi thú vị này, dòng nước kia bỗng nhiên trở nên êm dịu, chảy qua lòng bàn chân của nàng, thỉnh thoảng bắn tung toé lên, làm tan đi lực va đập của yêu giao.
Khi một dòng nước quấn vào cổ tay của nàng, kề sát mạch đập, hơi thở hòa quyện vào nhau, mũi kiếm của Khanh Chu Tuyết khẽ nhúc nhích, liền có thể ngưng đọng ra một tảng băng lớn dễ như trở bàn tay.
Nàng bỗng nhiên hiểu ra, cái gì gọi là sất trá phong vân.
Thiên địa vạn vật có sở trường ắt có sở đoản, kiếm tu mặc dù có uy lực rất mạnh, nhưng lại không tinh thông khống pháp.
Nàng có thể ngưng ra băng một phần là nhờ Thanh Sương kiếm, phần còn lại do thiên tư có phần độc nhất của mình. Có điều nếu so sánh với Vân Thư Trần, vẫn cứ là hết sức mỏng manh.
Băng tự Thuỷ mà sinh. Khanh Chu Tuyết chỉ mơ hồ cảm thấy tứ chi ngũ tạng đều tràn đầy linh lực, thông suốt toàn thân, cùng Vân Thư Trần không phân biệt rõ ngươi ta. Nàng nhắm mắt lại, ý niệm đi tới nơi nào, chỗ đó sẽ phủ một màn sương dày đặc.
Nhiệt độ ấm áp bị xua đuổi không còn thấy tăm hơi, trên trời dưới đất chỉ còn sót lại một mảng lạnh lẽo băng giá, lạnh đến mức không khí cũng có xu hướng đông cứng lại.
Tốc độ di chuyển của giao long chậm lại, cái miệng há to của nó dường không khép lại được, băng sương thậm chí còn phủ lên răng của nó.
Nó có vẻ như đã nhận ra miếng thịt này cũng không dễ nuốt, đã chuẩn bị từ bỏ và quay về.
Khanh Chu Tuyết mượn thế của dòng nước nhảy lên, liên tiếp mấy bước tiến về phía trước, nàng cúi người rút Thanh Sương kiếm hàn khí bức người, nặng nề tuôn ra một vòng sương trắng lượn lờ, dường như có thể đâm ra một trời đông buốt giá.
Giao long bất đắc dĩ uốn lượn thân hình, khép kín lại lân phiến của nó. Nhìn thân thể của nó có vẻ mềm mại, nhưng thật ra khi kéo căng lại cực kỳ cứng rắn. Nó nheo mắt lại một cách mỉa mai, rất tự tin có thể ngăn chặn được một kích của tu sĩ Hoá Thần kỳ, hoàn toàn không để vào mắt một Kim Đan kỳ nhỏ nhoi này.
Đôi mắt châm biếm của con giao long kia cũng vĩnh viễn bị đóng băng lại tại thời khắc này.
Lưỡi kiếm băng tàn nhẫn xuyên thủng lớp vảy bảo vệ tim, cắm vào huyết nhục, thậm chí ngay cả xương cốt cũng đâm xuyên qua, cuối cùng dễ như trở bàn tay giã nát đan điền của nó.
Theo sát tới là Đại Thừa kỳ uy lực, bao bọc lấy băng sương chí thuần, ở bên trong nội tạng của nó âm vang nổ tung, thân thể uốn lượn của giao long ngay lập tức tan biến.
Ngay cả một mảnh tro tàn cũng không có lưu lại.
Trên trời dưới đất cũng bị băng sương ảnh hưởng, nhuộm thành một mảnh trắng xoá.
Khanh Chu Tuyết hạ xuống mặt đất, trận pháp lại một lần nữa tản ra, đập vào mắt không còn là băng tuyết mà là hình ảnh cây cỏ lúc mới tiến vào, cùng với Vân Thư Trần đang ngồi trên ghế mây.
Sư tôn cười hỏi, “Thấy thế nào?”
Khanh Chu Tuyết hồi tưởng lại một lúc liền gật đầu, cảm giác thật sự rất tuyệt. Đan điền chưa bao giờ cảm thấy đầy tràn như thế, tựa như lấy không hết, dùng không cạn, một kiếm có thể bổ đôi núi lớn.
Vân Thư Trần đứng lên, cất ghế mây vào, đưa tay ra hiệu nàng lại gần. Rồi sau đó thật tự nhiên mà rũ tay xuống bên hông, làm bộ lơ đãng mà nắm lấy tay người kia.
Cùng đồ đệ quen biết nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng nảy sinh sự ăn ý. Kiếm kia hoá nước thành băng, biến một vật cực kỳ mềm mại thành lạnh lẽo cứng rắn, cực kỳ đẹp mắt.
Mọi biến hóa Ngũ Hành trong trận pháp, tuy là khí thế to lớn nhưng lại phải phân tinh lực ra để chú ý điều khiển từng chút một. Đối với quần công thì rất dễ dàng, nhưng lại khó lòng đem lực lượng tập trung vào một điểm.
Vân Thư Trần ngẫu nhiên thử một lần, đã chứng thực suy đoán của mình vào nhiều năm trước.
Nàng quanh đi quẩn lại, tìm kiếm phương pháp đền bù trong nhiều năm --- đúng là ở trong trận pháp thiếu một lưỡi dao sắc bén, có rồi mới trở nên hoàn hảo.
Nghĩ đến đây, khóe miệng của Vân Thư Trần lại vẽ lên một vòng cung vui vẻ.
Vạn sự vạn vật trong thiên hạ, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút liên quan, như thể có ai đó giật dây điều khiển, một chỗ động liền kéo theo muôn trùng sóng nước.
Nhưng rồi nàng phát hiện ra thêm một sợi dây liên kết nữa với đồ nhi của mình, như một sợi chỉ đỏ loáng thoáng cuốn chặt lấy, tâm tình vô thức mà tốt lên rất nhiều.
***
Bởi vì đang ở ngoài nơi hoang dã, hai người những ngày này sinh hoạt có chút qua loa. Ban đêm không có chỗ ngủ, họ tìm một chỗ để đả tọa mấy chu thiên, đêm dài liền mau chóng qua đi.
Chuyến đi này giống như là lữ hành hơn là đi tầm bảo. Hai người tìm đầy đủ đồ vật, chiều ngày tiếp theo lên đường trở về.
Trở lại Hạc Y Phong, sắc trời đã ngả về đêm.
Khanh Chu Tuyết ngẩng đầu nhìn thấy ráng chiều ôn nhu, như một tấm sa mỏng màu tím nhạt. Trong lòng nàng nảy sinh vài cảm xúc mơ hồ, giống như là phiêu bạt vài ngày đã có chút nhớ mong tổ ấm nhỏ của mình.
Vân Thư Trần xõa tóc bước ra sau khi tắm rửa xong, nàng ngồi ở trên mép giường, gối đầu lên ánh trăng xiên qua ô cửa sổ, rồi ---
Hơi nhàm chán nhìn đồ đệ đang ôn lại bài tập bù cho mấy ngày đi vắng.
“Mới ngày đầu tiên trở về, cũng không cần thiết phải cực khổ như vậy chứ?” Nàng nhìn đồ đệ một lúc lâu, nhẹ giọng nói.
“Không cực khổ.” Khanh Chu Tuyết ngồi thẳng trước bàn sách, nhìn chúng không chớp mắt, dưới tay ngòi bút như nước chảy mây trôi, “Rất nhanh sẽ xong.”
Nàng đã suy nghĩ nhiều rồi, tiểu mỹ nhân đầu gỗ này là một người thực tế --- đầu óc chứa đầy triết lý đạo pháp tự nhiên.
Vì vậy, Vân Thư Trần lười đợi nàng và tự mình nằm xuống. Đây là thời điểm nóng đỉnh điểm nhất của mùa hè, Hạc Y Phong địa thế ở trên cao, ngược lại rất là mát mẻ vào ban đêm, nhiệt độ thích hợp.
Nàng vốn là không còn cần Khanh Chu Tuyết ngủ với mình. Nhưng Vân Thư Trần cố ý trì hoãn không đề cập tới chuyện này, Khanh Chu Tuyết dường như cũng đã hình thành thói quen, hai người ngầm hiểu ý lẫn nhau. Vậy là quang minh chính đại mà ngủ chung từ đầu mùa xuân tới giữa mùa hè, và có lẽ sẽ tiếp tục mà ngủ như vậy nữa.
Vân Thư Trần nghiêng mặt vùi người vào chăn ấm đệm êm, nàng nhắm mắt lại. Lúc trước cảm thấy Khanh Chu Tuyết chỉ coi nàng là trưởng bối, tuy nhiên lần này đi ra ngoài, ngẫu nhiên mà dò la thử một hai lần, bỗng phát hiện ra là nàng cũng không phải là hoàn toàn thờ ơ không có ý gì.
Chung quy là vẫn biết hồi hộp và xấu hổ, chỉ có điều cũng ở mức tương đối hạn chế, nếu không cẩn thận để ý sẽ dễ dàng bỏ qua --- và cũng khó có thể nói đó có phải là sự e dè trước trưởng bối hay không.
Tâm tư của Vân Thư Trần quẩn quanh giống như làn khói nhẹ trên lư hương, nhìn mãi cũng không thấy chỗ nào thẳng.
Viết xong bài tập mấy ngày, Khanh Chu Tuyết cuối cùng gác bút lại, hoàn thành tâm nguyện, lúc này mới có thể bình yên mà đi ngủ.
Vân Thư Trần nằm nghiêng, hơi nhúc nhích người. Khanh Chu Tuyết nhìn ra nàng đang có chút khó chịu, “Sư tôn, người làm sao vậy?”
“Ngươi đi qua tủ tìm xem thuốc hoạt huyết hóa ứ không?” Vân Thư Trần khẽ nói, “... Cổ chân ta đau.”
Lúc này Khanh Chu Tuyết mới muộn màng nhận ra, khi trước sư tôn của nàng đại môn không tới nhị môn không ra, rất giống tiểu thư khuê tú. Mấy ngày ở bí cảnh hết lên rồi lại xuống núi, đều là từng bước từng bước đi tới, xem ra đã làm cho người mệt mỏi.
Nàng lấy thuốc và nhấc tấm chăn lên, phát hiện mắt cá chân của nàng đỏ lên, sờ vào thấy hơi sưng.
Mấy ngày này đã giữ cho nàng không lạnh cũng không nóng, vậy mà vẫn để phát sinh ra việc ngoài ý muốn như này. Khanh Chu Tuyết âm thầm nghĩ do chính mình sơ sẩy, thần sắc rất nghiêm túc, trong lòng càng thêm cẩn thận --- thì ra sư tôn không những phải chú ý nóng lạnh, mà còn không thể đi đường dài, nhất là đường núi gập ghềnh.
Sau khi đem điều đó thận trọng ghi nhớ, nàng mở chai thuốc ra, lấy ra một chút cao thuốc, xoa đều một cách cẩn thận vào mắt cá chân của sư tôn, dùng lực cực kì nhẹ nhàng mà xoa nắn chỗ sưng đỏ kia.
“Xoa như này sẽ dễ chịu hơn không?”
Sư tôn chầm chậm nhắm mắt lại, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Nàng chống tay ngồi dậy, lại tựa lưng vào thành giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Khanh Chu Tuyết ngước nhìn lên thấy nàng đang nhắm mắt, một lát sau lại cúi xuống, cảm thấy có phần thất lễ.
Một cảm giác ngưa ngứa lan tỏa từ bắp chân lên, khiến nàng không khỏi co người lại, siết chặt chăn dưới tay.
Vân Thư Trần cố hết sức để che giấu nhịp tim đang rối loạn, nhìn xuống phía dưới. Khanh Chu Tuyết lúc này đang quỳ nửa người ở dưới đất, mái tóc dài ngoan ngoãn buông thõng sau lưng.
Lông mi của đồ nhi rất dài, và khi nàng nhìn xuống, chúng thỉnh thoảng lại run rẩy, giống như cánh bướm khép lại.
Vẻ ngoan ngoãn và nghe lời của nàng, không hiểu sao lại khiến người ta động lòng.
Khanh Chu Tuyết biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng kỳ thật trong lòng không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.
Lực xoa bóp trên chân không khỏi nhẹ đi. So sánh với xoa bóp, cái này càng giống như có như không vuốt ve, như thể đang vuốt trân bảo hiếm thấy.
Mắt cá chân đang được xoa nắn đột nhiên trượt khỏi tay của nàng, hướng về phía trước. Vai của Khanh Chu Tuyết bị đầu mũi chân đặt lên, dùng lực đẩy nhẹ.
“Được rồi.”
“Xoa thêm nữa cũng không thể khỏi trong chốc lát. Trời đã khuya, hãy lên giường ngủ trước đi.”
Nàng khẽ đẩy người kia về phía sau, nhẹ nhàng dẫm lên, như có ý như không.
Đêm nay, Khanh Chu Tuyết hiếm hoi nếm trải cảm giác trằn trọc không ngủ được. Mà lực đẩy nhẹ lên vai nàng lại như một mực đẩy thẳng vào tim nàng.
Và bàn tay nàng vẫn đang vuốt ve.
Cảm giác như chạm vào viên ngọc bồ đề trắng mát lạnh.
Gần như theo bản năng, nàng nhẹ nhàng dựa vào sư tôn. Tay sư tôn đặt lên eo của nàng, nên nàng chủ động rúc thêm vào trong một chút, để bàn tay ấy như ôm lấy nàng vậy.
Vân Thư Trần cảm nhận được điều gì đó, lặng lẽ mở mắt trong bóng tối, khẽ mỉm cười. Nàng liền theo ý đồ nhi, ôm chặt người vào lòng, bàn tay nàng đặt lên lưng nhẹ nhàng vuốt ve, không buông ra.
Sư tôn vừa dứt lời, Khanh Chu Tuyết phát hiện thiên địa bốn phía biến sắc, nàng cùng con giao long kia bị cuốn vào cùng một chỗ trong trận pháp Vân Thư Trần đang triển khai.
Thanh âm được bọc trong nội lực vang vọng vào tai nàng, có chút phiêu diêu hư ảo, “Để cho đồ nhi trải nghiệm một chút cảm giác sất trá phong vân*, như vậy được chứ?”
(Sất trá phong vân: Oai phong một cõi.)
Khanh Chu Tuyết còn chưa kịp phản ứng, ngay lập tức bị một dòng nước đẩy bay lên không trung, cùng con giao long nhìn thẳng vào nhau.
Con giao long dường như cảm nhận được hơi thở của tu sĩ cấp cao, trở nên xao động bất an, lại không dám tuỳ tiện tấn công. Nó hướng về phía biên giới của trận pháp hung hăng đâm vào, mà đương nhiên là không thể phá được.
Nó ôm đầu máu quay người nhìn thẳng Khanh Chu Tuyết, mùi máu tươi khiến cặp mắt hẹp dài của nó mơ hồ đỏ ngầu lên.
Khanh Chu Tuyết ở trong hoàn cảnh bị động khi dòng nước đưa lên cao, không kịp chuẩn bị gì, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng đen bao trùm lên, dường như muốn nuốt nàng xuống bụng.
Ngay lúc đó, dòng nước yên lặng triệt hồi. Khanh Chu Tuyết lại cũng không phòng hờ gì, con giao kong kia chụp vào hư không còn nàng thì rơi xuống, cuối cùng rớt xuống một vũng nước sâu.
Sau khi bị dòng nước trêu đùa mấy bận như vậy, nàng nghe được giọng nói vui vẻ của sư tôn, “Vui không?”
Khanh Chu Tuyết không ngừng qua lại giữa lằn ranh sinh tử, mỗi lần đều suýt bị cắn trúng, nhưng lại luôn may mắn mà thoát khỏi trong gang tấc --- nàng giống như một cây gậy gỗ bị cắm một miếng thịt nhỏ ở trên, liên tục vung vẩy để nhử chó mèo.
Có lẽ cuối cùng Vân Thư Trần cũng chán trò chơi thú vị này, dòng nước kia bỗng nhiên trở nên êm dịu, chảy qua lòng bàn chân của nàng, thỉnh thoảng bắn tung toé lên, làm tan đi lực va đập của yêu giao.
Khi một dòng nước quấn vào cổ tay của nàng, kề sát mạch đập, hơi thở hòa quyện vào nhau, mũi kiếm của Khanh Chu Tuyết khẽ nhúc nhích, liền có thể ngưng đọng ra một tảng băng lớn dễ như trở bàn tay.
Nàng bỗng nhiên hiểu ra, cái gì gọi là sất trá phong vân.
Thiên địa vạn vật có sở trường ắt có sở đoản, kiếm tu mặc dù có uy lực rất mạnh, nhưng lại không tinh thông khống pháp.
Nàng có thể ngưng ra băng một phần là nhờ Thanh Sương kiếm, phần còn lại do thiên tư có phần độc nhất của mình. Có điều nếu so sánh với Vân Thư Trần, vẫn cứ là hết sức mỏng manh.
Băng tự Thuỷ mà sinh. Khanh Chu Tuyết chỉ mơ hồ cảm thấy tứ chi ngũ tạng đều tràn đầy linh lực, thông suốt toàn thân, cùng Vân Thư Trần không phân biệt rõ ngươi ta. Nàng nhắm mắt lại, ý niệm đi tới nơi nào, chỗ đó sẽ phủ một màn sương dày đặc.
Nhiệt độ ấm áp bị xua đuổi không còn thấy tăm hơi, trên trời dưới đất chỉ còn sót lại một mảng lạnh lẽo băng giá, lạnh đến mức không khí cũng có xu hướng đông cứng lại.
Tốc độ di chuyển của giao long chậm lại, cái miệng há to của nó dường không khép lại được, băng sương thậm chí còn phủ lên răng của nó.
Nó có vẻ như đã nhận ra miếng thịt này cũng không dễ nuốt, đã chuẩn bị từ bỏ và quay về.
Khanh Chu Tuyết mượn thế của dòng nước nhảy lên, liên tiếp mấy bước tiến về phía trước, nàng cúi người rút Thanh Sương kiếm hàn khí bức người, nặng nề tuôn ra một vòng sương trắng lượn lờ, dường như có thể đâm ra một trời đông buốt giá.
Giao long bất đắc dĩ uốn lượn thân hình, khép kín lại lân phiến của nó. Nhìn thân thể của nó có vẻ mềm mại, nhưng thật ra khi kéo căng lại cực kỳ cứng rắn. Nó nheo mắt lại một cách mỉa mai, rất tự tin có thể ngăn chặn được một kích của tu sĩ Hoá Thần kỳ, hoàn toàn không để vào mắt một Kim Đan kỳ nhỏ nhoi này.
Đôi mắt châm biếm của con giao long kia cũng vĩnh viễn bị đóng băng lại tại thời khắc này.
Lưỡi kiếm băng tàn nhẫn xuyên thủng lớp vảy bảo vệ tim, cắm vào huyết nhục, thậm chí ngay cả xương cốt cũng đâm xuyên qua, cuối cùng dễ như trở bàn tay giã nát đan điền của nó.
Theo sát tới là Đại Thừa kỳ uy lực, bao bọc lấy băng sương chí thuần, ở bên trong nội tạng của nó âm vang nổ tung, thân thể uốn lượn của giao long ngay lập tức tan biến.
Ngay cả một mảnh tro tàn cũng không có lưu lại.
Trên trời dưới đất cũng bị băng sương ảnh hưởng, nhuộm thành một mảnh trắng xoá.
Khanh Chu Tuyết hạ xuống mặt đất, trận pháp lại một lần nữa tản ra, đập vào mắt không còn là băng tuyết mà là hình ảnh cây cỏ lúc mới tiến vào, cùng với Vân Thư Trần đang ngồi trên ghế mây.
Sư tôn cười hỏi, “Thấy thế nào?”
Khanh Chu Tuyết hồi tưởng lại một lúc liền gật đầu, cảm giác thật sự rất tuyệt. Đan điền chưa bao giờ cảm thấy đầy tràn như thế, tựa như lấy không hết, dùng không cạn, một kiếm có thể bổ đôi núi lớn.
Vân Thư Trần đứng lên, cất ghế mây vào, đưa tay ra hiệu nàng lại gần. Rồi sau đó thật tự nhiên mà rũ tay xuống bên hông, làm bộ lơ đãng mà nắm lấy tay người kia.
Cùng đồ đệ quen biết nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng nảy sinh sự ăn ý. Kiếm kia hoá nước thành băng, biến một vật cực kỳ mềm mại thành lạnh lẽo cứng rắn, cực kỳ đẹp mắt.
Mọi biến hóa Ngũ Hành trong trận pháp, tuy là khí thế to lớn nhưng lại phải phân tinh lực ra để chú ý điều khiển từng chút một. Đối với quần công thì rất dễ dàng, nhưng lại khó lòng đem lực lượng tập trung vào một điểm.
Vân Thư Trần ngẫu nhiên thử một lần, đã chứng thực suy đoán của mình vào nhiều năm trước.
Nàng quanh đi quẩn lại, tìm kiếm phương pháp đền bù trong nhiều năm --- đúng là ở trong trận pháp thiếu một lưỡi dao sắc bén, có rồi mới trở nên hoàn hảo.
Nghĩ đến đây, khóe miệng của Vân Thư Trần lại vẽ lên một vòng cung vui vẻ.
Vạn sự vạn vật trong thiên hạ, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút liên quan, như thể có ai đó giật dây điều khiển, một chỗ động liền kéo theo muôn trùng sóng nước.
Nhưng rồi nàng phát hiện ra thêm một sợi dây liên kết nữa với đồ nhi của mình, như một sợi chỉ đỏ loáng thoáng cuốn chặt lấy, tâm tình vô thức mà tốt lên rất nhiều.
***
Bởi vì đang ở ngoài nơi hoang dã, hai người những ngày này sinh hoạt có chút qua loa. Ban đêm không có chỗ ngủ, họ tìm một chỗ để đả tọa mấy chu thiên, đêm dài liền mau chóng qua đi.
Chuyến đi này giống như là lữ hành hơn là đi tầm bảo. Hai người tìm đầy đủ đồ vật, chiều ngày tiếp theo lên đường trở về.
Trở lại Hạc Y Phong, sắc trời đã ngả về đêm.
Khanh Chu Tuyết ngẩng đầu nhìn thấy ráng chiều ôn nhu, như một tấm sa mỏng màu tím nhạt. Trong lòng nàng nảy sinh vài cảm xúc mơ hồ, giống như là phiêu bạt vài ngày đã có chút nhớ mong tổ ấm nhỏ của mình.
Vân Thư Trần xõa tóc bước ra sau khi tắm rửa xong, nàng ngồi ở trên mép giường, gối đầu lên ánh trăng xiên qua ô cửa sổ, rồi ---
Hơi nhàm chán nhìn đồ đệ đang ôn lại bài tập bù cho mấy ngày đi vắng.
“Mới ngày đầu tiên trở về, cũng không cần thiết phải cực khổ như vậy chứ?” Nàng nhìn đồ đệ một lúc lâu, nhẹ giọng nói.
“Không cực khổ.” Khanh Chu Tuyết ngồi thẳng trước bàn sách, nhìn chúng không chớp mắt, dưới tay ngòi bút như nước chảy mây trôi, “Rất nhanh sẽ xong.”
Nàng đã suy nghĩ nhiều rồi, tiểu mỹ nhân đầu gỗ này là một người thực tế --- đầu óc chứa đầy triết lý đạo pháp tự nhiên.
Vì vậy, Vân Thư Trần lười đợi nàng và tự mình nằm xuống. Đây là thời điểm nóng đỉnh điểm nhất của mùa hè, Hạc Y Phong địa thế ở trên cao, ngược lại rất là mát mẻ vào ban đêm, nhiệt độ thích hợp.
Nàng vốn là không còn cần Khanh Chu Tuyết ngủ với mình. Nhưng Vân Thư Trần cố ý trì hoãn không đề cập tới chuyện này, Khanh Chu Tuyết dường như cũng đã hình thành thói quen, hai người ngầm hiểu ý lẫn nhau. Vậy là quang minh chính đại mà ngủ chung từ đầu mùa xuân tới giữa mùa hè, và có lẽ sẽ tiếp tục mà ngủ như vậy nữa.
Vân Thư Trần nghiêng mặt vùi người vào chăn ấm đệm êm, nàng nhắm mắt lại. Lúc trước cảm thấy Khanh Chu Tuyết chỉ coi nàng là trưởng bối, tuy nhiên lần này đi ra ngoài, ngẫu nhiên mà dò la thử một hai lần, bỗng phát hiện ra là nàng cũng không phải là hoàn toàn thờ ơ không có ý gì.
Chung quy là vẫn biết hồi hộp và xấu hổ, chỉ có điều cũng ở mức tương đối hạn chế, nếu không cẩn thận để ý sẽ dễ dàng bỏ qua --- và cũng khó có thể nói đó có phải là sự e dè trước trưởng bối hay không.
Tâm tư của Vân Thư Trần quẩn quanh giống như làn khói nhẹ trên lư hương, nhìn mãi cũng không thấy chỗ nào thẳng.
Viết xong bài tập mấy ngày, Khanh Chu Tuyết cuối cùng gác bút lại, hoàn thành tâm nguyện, lúc này mới có thể bình yên mà đi ngủ.
Vân Thư Trần nằm nghiêng, hơi nhúc nhích người. Khanh Chu Tuyết nhìn ra nàng đang có chút khó chịu, “Sư tôn, người làm sao vậy?”
“Ngươi đi qua tủ tìm xem thuốc hoạt huyết hóa ứ không?” Vân Thư Trần khẽ nói, “... Cổ chân ta đau.”
Lúc này Khanh Chu Tuyết mới muộn màng nhận ra, khi trước sư tôn của nàng đại môn không tới nhị môn không ra, rất giống tiểu thư khuê tú. Mấy ngày ở bí cảnh hết lên rồi lại xuống núi, đều là từng bước từng bước đi tới, xem ra đã làm cho người mệt mỏi.
Nàng lấy thuốc và nhấc tấm chăn lên, phát hiện mắt cá chân của nàng đỏ lên, sờ vào thấy hơi sưng.
Mấy ngày này đã giữ cho nàng không lạnh cũng không nóng, vậy mà vẫn để phát sinh ra việc ngoài ý muốn như này. Khanh Chu Tuyết âm thầm nghĩ do chính mình sơ sẩy, thần sắc rất nghiêm túc, trong lòng càng thêm cẩn thận --- thì ra sư tôn không những phải chú ý nóng lạnh, mà còn không thể đi đường dài, nhất là đường núi gập ghềnh.
Sau khi đem điều đó thận trọng ghi nhớ, nàng mở chai thuốc ra, lấy ra một chút cao thuốc, xoa đều một cách cẩn thận vào mắt cá chân của sư tôn, dùng lực cực kì nhẹ nhàng mà xoa nắn chỗ sưng đỏ kia.
“Xoa như này sẽ dễ chịu hơn không?”
Sư tôn chầm chậm nhắm mắt lại, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Nàng chống tay ngồi dậy, lại tựa lưng vào thành giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Khanh Chu Tuyết ngước nhìn lên thấy nàng đang nhắm mắt, một lát sau lại cúi xuống, cảm thấy có phần thất lễ.
Một cảm giác ngưa ngứa lan tỏa từ bắp chân lên, khiến nàng không khỏi co người lại, siết chặt chăn dưới tay.
Vân Thư Trần cố hết sức để che giấu nhịp tim đang rối loạn, nhìn xuống phía dưới. Khanh Chu Tuyết lúc này đang quỳ nửa người ở dưới đất, mái tóc dài ngoan ngoãn buông thõng sau lưng.
Lông mi của đồ nhi rất dài, và khi nàng nhìn xuống, chúng thỉnh thoảng lại run rẩy, giống như cánh bướm khép lại.
Vẻ ngoan ngoãn và nghe lời của nàng, không hiểu sao lại khiến người ta động lòng.
Khanh Chu Tuyết biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng kỳ thật trong lòng không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.
Lực xoa bóp trên chân không khỏi nhẹ đi. So sánh với xoa bóp, cái này càng giống như có như không vuốt ve, như thể đang vuốt trân bảo hiếm thấy.
Mắt cá chân đang được xoa nắn đột nhiên trượt khỏi tay của nàng, hướng về phía trước. Vai của Khanh Chu Tuyết bị đầu mũi chân đặt lên, dùng lực đẩy nhẹ.
“Được rồi.”
“Xoa thêm nữa cũng không thể khỏi trong chốc lát. Trời đã khuya, hãy lên giường ngủ trước đi.”
Nàng khẽ đẩy người kia về phía sau, nhẹ nhàng dẫm lên, như có ý như không.
Đêm nay, Khanh Chu Tuyết hiếm hoi nếm trải cảm giác trằn trọc không ngủ được. Mà lực đẩy nhẹ lên vai nàng lại như một mực đẩy thẳng vào tim nàng.
Và bàn tay nàng vẫn đang vuốt ve.
Cảm giác như chạm vào viên ngọc bồ đề trắng mát lạnh.
Gần như theo bản năng, nàng nhẹ nhàng dựa vào sư tôn. Tay sư tôn đặt lên eo của nàng, nên nàng chủ động rúc thêm vào trong một chút, để bàn tay ấy như ôm lấy nàng vậy.
Vân Thư Trần cảm nhận được điều gì đó, lặng lẽ mở mắt trong bóng tối, khẽ mỉm cười. Nàng liền theo ý đồ nhi, ôm chặt người vào lòng, bàn tay nàng đặt lên lưng nhẹ nhàng vuốt ve, không buông ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất