Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy
Chương 58
Nàng đọc rất kỹ cuốn kinh thư nhan đề là
Vân Thư Trần
Nói đến cũng kỳ quái, Vân Thư Trần luôn luôn giải thích cho những thắc mắc của nàng, biết gì thì nói nấy. Nhưng câu hỏi này của nàng, lại không được sư tôn trả lời.
Người chỉ nói, “Chớ có suy nghĩ nhiều, sống yên ổn mà tu đạo.”
Khanh Chu Tuyết đem tâm sự hỗn loạn nhét lại vào trong lòng, mặc kệ trong mấy ngày. Nghĩ lại thì, sự muộn phiền của nàng cũng rất nhạt nhòa, lo lắng một hồi rồi lại nghĩ rằng --- ít ra thì vẫn có thể thật sự yêu thích sư tôn.
Như vậy dường như đã rất tốt rồi.
Còn lại cũng không thể cưỡng cầu.
Tâm tình của nàng lại một lần nữa trở về bình thường, nhưng ai ngờ rằng nàng chỉ tùy tiện hỏi một câu, thế mà lại làm cho sư tôn của nàng đáy lòng nổi sóng, ngũ vị tạp trần, ngày đêm lo sợ đồ đệ nhà mình bị người ta cõng chạy đi mất.
Nạn dân được thu nhận không thể uống tiên lộ ăn linh đan sống qua ngày, cần phải có gạo thóc dầu muối. Bên trong Thái Sơ Cảnh không có người làm ruộng, những thứ này cũng chỉ có thể phân phối người xuống núi mua.
Khanh Chu Tuyết là ngự kiếm phi hành, coi như tiện lợi, mỗi ngày nàng cùng vài sư tỷ muội đồng môn qua lại giữa các phiên chợ.
Ngẫu nhiên vào một ngày, nàng lại gặp được sư tôn trên đường. Vân Thư Trần dường như đang cùng Diệu Thuấn nói gì đó, sắc mặt như thường. Ngay khi Khanh Chu Tuyết nhìn qua, Vân Thư Trần như có linh tính mà cũng nghiêng đầu nhìn, thấy được đồ đệ của mình đang tay xách nách mang mấy túi gạo.
Vân Thư Trần ngoái lại nói thêm vài câu với Diệu Thuấn, sau đó nữ nhân kia thi lễ một cái rồi cáo lui, bước vào một ngôi nhà màu đỏ.
Trong lúc đó, Khanh Chu Tuyết cất hai túi gạo vào nạp giới.
“Sư tôn, ta cùng người trở về không?”
Vân Thư Trần nói, “Hiếm khi được xuống núi ngó nghiêng, ngươi về trước đi. Ta đi dạo một chút.”
Khanh Chu Tuyết thu dọn đồ đạc, mau chóng đuổi theo bóng dáng của nàng, “Cái này cũng không có gì khẩn cấp, về sớm hay muộn đều không sao cả. Ta cùng đi bồi tiếp sư tôn.”
Vân Thư Trần vẫn không nói gì. Nói trắng ra thì nàng lúc này rất không muốn để ý tới người kia --- đồ đệ ngốc, ánh mắt thật kém cỏi, hiện tại nhìn không đáng yêu chút nào.
Bởi vì thời gian trước Vân Thư Trần thường xuyên dắt tay nàng, nên Khanh Chu Tuyết không cảm thấy có gì khác thường, tự nhiên mà nắm tay của Vân Thư Trần.
Vân Thư Trần cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp mềm mại, trong lòng không tự giác mà sáng lên một chút, chỉ là trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản.
Khanh Chu Tuyết luôn cảm thấy mấy ngày nay tâm trạng của sư tôn không quá tốt. Nhiều năm trôi qua, nàng phát hiện ra được rằng không phải ai cũng sẽ thẳng thắn như mình, đặc biệt là sư tôn, có chuyện gì cũng sẽ giữ ở trong lòng suy nghĩ, không dễ bộc lộ ra ngoài.
Nói một cách đơn giản, cảm xúc của nàng cần phải để người khác đoán.
Tuy nhiên, dù sao cũng là đồ đệ thường xuyên ở cạnh, Khanh Chu Tuyết cũng có gom được rất nhiều tâm đắc. Sư tôn cười cũng không nhất định là đang vui vẻ, tương đối khách khí là lễ phép, ý cười không lên đến mắt là đang trào phúng, chỉ khi đôi mắt nàng hơi cong cong mới tính là tâm tình tươi đẹp.
Nếu sư tôn không biểu lộ cảm xúc gì, phần lớn là do mệt mỏi và bất mãn, hoặc cảm thấy nhàm chán. Nếu vành tai hơi ửng đỏ, vậy thì cả hai điều trên đều không phải --- mà là ngượng ngùng.
Có điều người hiếm khi ngượng ngùng, hai lần duy nhất đều lúc nhìn nàng tắm rửa và cùng nàng tắm rửa.
Cái này tiêu đề là Vân Thư Trần kinh thư, Khanh Chu Tuyết học đến mười phần cẩn thận.
Khanh Chu Tuyết không phải là người giỏi thấu hiểu lòng người, chí ít về điểm này thì kém xa Lâm sư tỷ, thậm chí nàng còn chậm chạp trong việc nhận biết những thay đổi ở ngoại giới.
Chẳng qua là nàng ở bên cạnh Vân Thư Trần quá lâu, ánh mắt lại suốt ngày dính lấy người sư tôn, nên mới có thể từ những điều bình thường tìm ra được chút manh mối.
Lúc sư tôn không vui, tốt nhất là nên trò chuyện với nàng. Khanh Chu Tuyết nghĩ nghĩ, “Chúng ta đi đâu đây?”
Vân Thư Trần làm sao biết là đi chỗ nào. Nàng vốn dĩ là tìm Diệu Thuấn có việc, sau đó thì tùy tiện đi dạo, cũng không có mục đích gì. Sư đồ hai người tản bộ trong một lúc, đến được biên giới của Thái Sơ Cảnh.
Chiến tranh nổi lên ở nhân gian, đoán chừng là lại thay đổi triều đại. Mấy ngày trước chưởng môn đã hạ lệnh đóng lại kết giới, người bên trong và bên ngoài không được hỗ trợ, liên lạc với nhau.
Bỗng Khanh Chu Tuyết nghe được bên kia truyền đến âm thanh lạ thường, nàng nhìn kỹ hơn thì thấy một cảnh kinh hoàng. Từng đoàn bách tính đen kịt, xanh xao vàng vọt, dắt theo trẻ nhỏ, hễ ai còn sức lực thì đều cố lao vào kết giới. Một tia sáng lướt qua, họ lại giống như hạt thóc bị đánh bật xuống đất.
Bọn hắn bò dậy, như những con thiêu thân liều lĩnh, ngoan cường mà lại đâm vào kết giới. một tiếng rồi lại một tiếng, như tiếng gõ cửa.
Gõ một cánh cửa sẽ không bao giờ mở ra.
Khanh Chu Tuyết nhìn bọn họ.
So với những nạn dân được Thái Sơ Cảnh thu nhận, thì bọn hắn càng gầy đến đáng sợ, giống như là quỷ hồn chỉ còn lại một hơi tàn, trong mắt không có tia sáng, chỉ còn lại một mảnh chết lặng tuyệt vọng.
Lớp kết giới trong cùng không bị mây và sương mù quấy nhiễu, mọi thứ đều thông thoáng và sáng sủa. Tuy nhiên dưới ánh mặt trời quang đãng, chỉ cách nhau đường ranh giới, một bên là những nạn dân đập đầu vào kết giới, một bên là bách tính ở trong Thái Sơ Cảnh sống an nhàn không âu lo.
Nhìn ra xa hơn, đầy đất là chân cụt tay đứt, khói lửa ngút trời, cảnh tượng kinh hoàng. Một bên là địa ngục trần gian, một bên là tiên cảnh nơi trần thế, càng khiến người ta cảm thấy hoang đường.
Đúng lúc này, một bàn tay ấm áp đặt lên mắt của nàng, che lại cảnh hỗn loạn kia. Khanh Chu Tuyết không còn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nữa.
“Đừng nhìn.”
Đôi mắt trong trẻo xinh đẹp tuyệt trần này, chỉ cần nhìn thấy khung cảnh tuyết trắng tinh khôi trên Hạc Y Phong là đủ rồi, không cần phải nhìn những cảnh như luyện ngục này, đây là...
Là sự ích kỷ mà chính bản thân nàng cũng không hiểu.
Vân Thư Trần dùng tay che khuất mắt của nàng, dịu dàng nói vào bên tai nàng, “Từ xưa đến nay khi thay triều đổi đại, tứ bề đều sẽ nổi lên khói lửa, bách tính luôn luôn là khổ nhất. Thái Sơ Cảnh xem như là Tiên gia duy nhất mặc kệ thiên khiển, thu nhận nạn dân. Chỉ có điều địa bàn vật tư cũng là có hạn, cứu được sáu, bảy ngàn người đã là cực hạn. Nếu như cứ liên tục thu vào không ngừng, nhân khẩu càng nhiều thì cũng cần phải có cơm ăn, vậy còn khẩu phần lương thực của dân chúng bên trong Thái Sơ Cảnh biết đi tìm nơi đâu? Sợ rằng sẽ lại biến thành luyện ngục thứ hai.”
Nàng giơ tay lên, ngưng tụ ra một đám mây mù, củng cố kết giới, “Cổ nhân thường nói “Vô dục để quan sát sự huyền bí, có dục để quan sát sự biến đổi“. Đã hiểu rõ “biến đổi” này, làm được trong khả năng là tốt nhất rồi.”
Khanh Chu Tuyết khẽ thở dài một cái, “Sư tôn, người không cần lo lắng, ta cũng không có cảm giác gì. Chính vì không có cảm giác gì, mấy ngày trước đây trăm mối tơ vò vẫn không tìm ra cách giải, cho nên mới hỏi người.”
“Mấy ngày trước đây?”
“Tình yêu.”
Vân Thư Trần nhất thời sửng sốt, thì ra nàng muốn nói là yêu người yêu đời, lại bị bản thân nghĩ bảy thành tám, suy nghĩ quá xa xôi lạc đề.
Nàng khẽ thở dài dưới đáy lòng, xoa xoa mi tâm, nhất thời thấy nhẹ nhõm hẳn; lại bỗng đồng thời thấy mệt mỏi, tương đối là mâu thuẫn.
“À... trở về lại nói tiếp.”
Lông mi Khanh Chu Tuyết run run, cuối cùng rũ mắt xuống, “Sư tôn, ta có lẽ không giống với người thường.”
Vân Thư Trần khóe môi nhẹ cong, “Không giống thì đã làm sao? Trên đời này không có người giống người. Khanh nhi như nào cũng đều rất tốt.”
Khanh Chu Tuyết còn chưa có nói xong, nàng nhìn Vân Thư Trần, không khỏi sinh ra một tia nghi hoặc. Có điều câu nói kia “Khanh nhi như nào cũng đều rất tốt” như cây Định Hải Thần Châm lập tức cắm vững vàng vào trong lòng nàng.
Nàng thậm chí còn không hỏi Vân Thư Trần là có thật đã đoán ra hết ý của nàng hay chưa.
Nhưng sư tôn đã cảm thấy rất tốt, thì là rất tốt.
Nhoáng một cái, nàng đã cảm thấy toàn thân thư thái hơn.
Ngày mùa hè trôi qua nhanh chóng, đã sắp vào thu, năm thứ hai học tập công khóa cũng đã lục tục sắp bước vào khảo sát.
Những bóng người tụ tập trên diễn võ trường đều toàn bộ tản ra trở về dãy núi của mình, cắn răng gặm sách. Cũng không phải bởi vì kỳ thi này có thể tô điểm thêm điều gì cho họ, mà chính là nếu không vượt qua được --- đối với sư môn* của mình mà nói sẽ là một điều cực kì mất mặt.
(Sư môn: Sư tôn, sư phụ trong môn phái.)
Chưởng môn hiểu rõ nhóm tiểu đệ tử sẽ lơ là học tập ở những lĩnh vực không phải chuyên sâu của mình, do đó mỗi lần thi viết đều xếp hạng đi xếp hạng lại, dùng bút mực đỏ dán ngay trước sơn môn*, ai đi vào cửa ngẩng lên cũng đều nhìn thấy.
(Sơn môn: Cổng vào môn phái.)
Không ít người thầm oán hận, đây lại cũng không phải khoa thi cử tuyển chọn Trạng Nguyên!
Tuy nhiên, làm Trạng Nguyên quả nhiên oai phong, cái tên ở vị trí cao nhất được viết bằng kim tuyến, tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh.
Lần trước, lần trước kia, lần trước kia nữa, đều là ba chữ 'Khanh Chu Tuyết” óng ánh đến chói mắt.
Bọn hắn lần trước mỗi lần trước khi đi qua cổng đều muốn bị đại danh của Khanh sư tỷ chọc cho mù mắt, đứng lại chiêm ngưỡng một hai lần; cũng có người tùy ý liếc qua, sau đó thờ ơ đi vào; thậm chí có vài người danh tự là phải tìm từ dưới lên, căn bản là không muốn nhìn đến cái đồ vật xúi quẩy này, vội vàng bước đi qua.
Đây quả là một cảnh tượng kỳ lạ. Cùng một sơn môn, những người khác nhau sẽ toát ra những khí chất khác nhau
Vân Thư Trần đi qua sơn môn cũng sẽ ngẩng đầu lên nhìn. Mấy chữ màu vàng kia viết quả thực rất khí khái, đối với sư môn mà nói là tăng lên mười phần thể diện.
Mỗi khi như vậy, nàng lại nhớ đến bộ dáng đồ đệ khêu đèn học đến khuya, kết quả được như này cũng không có gì ngoài ý muốn.
Sắp đến mấy bài thi viết cuối cùng, vào đêm khuya, Khanh Chu Tuyết lại quên mất thời gian mà vùi mình vào đống sách vở.
Vân Thư Trần tiến đến gần, thấy nàng không hề hay biết gì mà đã gục xuống bàn, mơ màng đi gặp Chu công trong mộng. Khanh Chu Tuyết nằm nghiêng mặt bên cạnh trang sách, ngón tay dính lem nhem mực nước, còn có ánh sáng của nửa vầng trăng mơ hồ hắt lên người nàng.
Vân Thư Trần liếc nhìn chữ viết trong sách, quả nhiên là nàng vẫn đang nghiên cứu cách viết văn phú. Có lẽ là do không có thiên phú trong lĩnh vực này, viết đi viết lại tùy bút nhiều năm, vậy mà đọc lên vẫn như là ghi sổ thu chi.
Hay là nhờ Việt Trường Ca đến dạy nàng một phen?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, rất nhanh chóng đã bị dập tắt. Nàng nửa điểm cũng không hy vọng đồ nhi viết văn về sau đều kiểu là “Tuyết rơi thành ngọn núi, mồ hôi thơm ướt đẫm” trong bài luận của mình.
Vân Thư Trần chọt ngón tay vào má phải của nàng, nhưng người lại đứng ở bên trái. Khanh Chu Tuyết giật mình, mở mắt ra lại không thấy người, toàn thân cứng đờ ngồi thẳng dậy. Sau đó ngửi thấy được mùi thơm quen thuộc, mới chậm rãi trầm tĩnh lại.
“Ngày mai học tiếp cũng được.”
Khanh Chu Tuyết gật gù, còn ngái ngủ nên im lặng một lát. Vân Thư Trần thấy một sợi tóc như cỏ dựng đứng lên, mãi mà không nằm xuống. Nàng không khỏi vuốt nhẹ một cái, sợi tóc kia lại run run mà ngả sang hướng khác.
Đáng yêu quá.
Đang nghĩ tới đây, nàng không kịp phòng bị mà gặp phải ánh mắt nghi hoặc của đồ nhi, thế là bỏ tay xuống, ho nhẹ một tiếng, “Đi ngủ nào.”
Khi Khanh Chu Tuyết đứng dậy đi về phía giường, mớ tóc rối kia liền rơi xuống, rủ mềm mại sau gáy, Vân Thư Trần không khỏi tiếc nuối nhìn theo.
Nằm trên giường, đồ nhi vẫn ngáp dài, lật người quay mặt về phía nàng, thở dài khe khẽ, “Chỉ còn ba ngày nữa là thi rồi.”
Vân Thư Trần nhắm mắt, khóe miệng cong lên, “Đừng nghĩ tới. Dù nghĩ thế nào đi chăng nữa, bây giờ ngươi có thể lập tức biến thành Văn Khúc Tinh* được không?
(Văn Khúc Tinh: Văn Khúc tinh quân, vị sao chủ về khoa cử, học vấn trong văn hóa Trung Hoa..)
Giọng nói của Khanh Chu Tuyết có chút mơ màng, lẩm bẩm, “Chẳng phải là nghĩ nhiều, việc gì nên làm thì phải cố gắng mới phải...”
Vân Thư Trần
Nói đến cũng kỳ quái, Vân Thư Trần luôn luôn giải thích cho những thắc mắc của nàng, biết gì thì nói nấy. Nhưng câu hỏi này của nàng, lại không được sư tôn trả lời.
Người chỉ nói, “Chớ có suy nghĩ nhiều, sống yên ổn mà tu đạo.”
Khanh Chu Tuyết đem tâm sự hỗn loạn nhét lại vào trong lòng, mặc kệ trong mấy ngày. Nghĩ lại thì, sự muộn phiền của nàng cũng rất nhạt nhòa, lo lắng một hồi rồi lại nghĩ rằng --- ít ra thì vẫn có thể thật sự yêu thích sư tôn.
Như vậy dường như đã rất tốt rồi.
Còn lại cũng không thể cưỡng cầu.
Tâm tình của nàng lại một lần nữa trở về bình thường, nhưng ai ngờ rằng nàng chỉ tùy tiện hỏi một câu, thế mà lại làm cho sư tôn của nàng đáy lòng nổi sóng, ngũ vị tạp trần, ngày đêm lo sợ đồ đệ nhà mình bị người ta cõng chạy đi mất.
Nạn dân được thu nhận không thể uống tiên lộ ăn linh đan sống qua ngày, cần phải có gạo thóc dầu muối. Bên trong Thái Sơ Cảnh không có người làm ruộng, những thứ này cũng chỉ có thể phân phối người xuống núi mua.
Khanh Chu Tuyết là ngự kiếm phi hành, coi như tiện lợi, mỗi ngày nàng cùng vài sư tỷ muội đồng môn qua lại giữa các phiên chợ.
Ngẫu nhiên vào một ngày, nàng lại gặp được sư tôn trên đường. Vân Thư Trần dường như đang cùng Diệu Thuấn nói gì đó, sắc mặt như thường. Ngay khi Khanh Chu Tuyết nhìn qua, Vân Thư Trần như có linh tính mà cũng nghiêng đầu nhìn, thấy được đồ đệ của mình đang tay xách nách mang mấy túi gạo.
Vân Thư Trần ngoái lại nói thêm vài câu với Diệu Thuấn, sau đó nữ nhân kia thi lễ một cái rồi cáo lui, bước vào một ngôi nhà màu đỏ.
Trong lúc đó, Khanh Chu Tuyết cất hai túi gạo vào nạp giới.
“Sư tôn, ta cùng người trở về không?”
Vân Thư Trần nói, “Hiếm khi được xuống núi ngó nghiêng, ngươi về trước đi. Ta đi dạo một chút.”
Khanh Chu Tuyết thu dọn đồ đạc, mau chóng đuổi theo bóng dáng của nàng, “Cái này cũng không có gì khẩn cấp, về sớm hay muộn đều không sao cả. Ta cùng đi bồi tiếp sư tôn.”
Vân Thư Trần vẫn không nói gì. Nói trắng ra thì nàng lúc này rất không muốn để ý tới người kia --- đồ đệ ngốc, ánh mắt thật kém cỏi, hiện tại nhìn không đáng yêu chút nào.
Bởi vì thời gian trước Vân Thư Trần thường xuyên dắt tay nàng, nên Khanh Chu Tuyết không cảm thấy có gì khác thường, tự nhiên mà nắm tay của Vân Thư Trần.
Vân Thư Trần cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp mềm mại, trong lòng không tự giác mà sáng lên một chút, chỉ là trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản.
Khanh Chu Tuyết luôn cảm thấy mấy ngày nay tâm trạng của sư tôn không quá tốt. Nhiều năm trôi qua, nàng phát hiện ra được rằng không phải ai cũng sẽ thẳng thắn như mình, đặc biệt là sư tôn, có chuyện gì cũng sẽ giữ ở trong lòng suy nghĩ, không dễ bộc lộ ra ngoài.
Nói một cách đơn giản, cảm xúc của nàng cần phải để người khác đoán.
Tuy nhiên, dù sao cũng là đồ đệ thường xuyên ở cạnh, Khanh Chu Tuyết cũng có gom được rất nhiều tâm đắc. Sư tôn cười cũng không nhất định là đang vui vẻ, tương đối khách khí là lễ phép, ý cười không lên đến mắt là đang trào phúng, chỉ khi đôi mắt nàng hơi cong cong mới tính là tâm tình tươi đẹp.
Nếu sư tôn không biểu lộ cảm xúc gì, phần lớn là do mệt mỏi và bất mãn, hoặc cảm thấy nhàm chán. Nếu vành tai hơi ửng đỏ, vậy thì cả hai điều trên đều không phải --- mà là ngượng ngùng.
Có điều người hiếm khi ngượng ngùng, hai lần duy nhất đều lúc nhìn nàng tắm rửa và cùng nàng tắm rửa.
Cái này tiêu đề là Vân Thư Trần kinh thư, Khanh Chu Tuyết học đến mười phần cẩn thận.
Khanh Chu Tuyết không phải là người giỏi thấu hiểu lòng người, chí ít về điểm này thì kém xa Lâm sư tỷ, thậm chí nàng còn chậm chạp trong việc nhận biết những thay đổi ở ngoại giới.
Chẳng qua là nàng ở bên cạnh Vân Thư Trần quá lâu, ánh mắt lại suốt ngày dính lấy người sư tôn, nên mới có thể từ những điều bình thường tìm ra được chút manh mối.
Lúc sư tôn không vui, tốt nhất là nên trò chuyện với nàng. Khanh Chu Tuyết nghĩ nghĩ, “Chúng ta đi đâu đây?”
Vân Thư Trần làm sao biết là đi chỗ nào. Nàng vốn dĩ là tìm Diệu Thuấn có việc, sau đó thì tùy tiện đi dạo, cũng không có mục đích gì. Sư đồ hai người tản bộ trong một lúc, đến được biên giới của Thái Sơ Cảnh.
Chiến tranh nổi lên ở nhân gian, đoán chừng là lại thay đổi triều đại. Mấy ngày trước chưởng môn đã hạ lệnh đóng lại kết giới, người bên trong và bên ngoài không được hỗ trợ, liên lạc với nhau.
Bỗng Khanh Chu Tuyết nghe được bên kia truyền đến âm thanh lạ thường, nàng nhìn kỹ hơn thì thấy một cảnh kinh hoàng. Từng đoàn bách tính đen kịt, xanh xao vàng vọt, dắt theo trẻ nhỏ, hễ ai còn sức lực thì đều cố lao vào kết giới. Một tia sáng lướt qua, họ lại giống như hạt thóc bị đánh bật xuống đất.
Bọn hắn bò dậy, như những con thiêu thân liều lĩnh, ngoan cường mà lại đâm vào kết giới. một tiếng rồi lại một tiếng, như tiếng gõ cửa.
Gõ một cánh cửa sẽ không bao giờ mở ra.
Khanh Chu Tuyết nhìn bọn họ.
So với những nạn dân được Thái Sơ Cảnh thu nhận, thì bọn hắn càng gầy đến đáng sợ, giống như là quỷ hồn chỉ còn lại một hơi tàn, trong mắt không có tia sáng, chỉ còn lại một mảnh chết lặng tuyệt vọng.
Lớp kết giới trong cùng không bị mây và sương mù quấy nhiễu, mọi thứ đều thông thoáng và sáng sủa. Tuy nhiên dưới ánh mặt trời quang đãng, chỉ cách nhau đường ranh giới, một bên là những nạn dân đập đầu vào kết giới, một bên là bách tính ở trong Thái Sơ Cảnh sống an nhàn không âu lo.
Nhìn ra xa hơn, đầy đất là chân cụt tay đứt, khói lửa ngút trời, cảnh tượng kinh hoàng. Một bên là địa ngục trần gian, một bên là tiên cảnh nơi trần thế, càng khiến người ta cảm thấy hoang đường.
Đúng lúc này, một bàn tay ấm áp đặt lên mắt của nàng, che lại cảnh hỗn loạn kia. Khanh Chu Tuyết không còn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nữa.
“Đừng nhìn.”
Đôi mắt trong trẻo xinh đẹp tuyệt trần này, chỉ cần nhìn thấy khung cảnh tuyết trắng tinh khôi trên Hạc Y Phong là đủ rồi, không cần phải nhìn những cảnh như luyện ngục này, đây là...
Là sự ích kỷ mà chính bản thân nàng cũng không hiểu.
Vân Thư Trần dùng tay che khuất mắt của nàng, dịu dàng nói vào bên tai nàng, “Từ xưa đến nay khi thay triều đổi đại, tứ bề đều sẽ nổi lên khói lửa, bách tính luôn luôn là khổ nhất. Thái Sơ Cảnh xem như là Tiên gia duy nhất mặc kệ thiên khiển, thu nhận nạn dân. Chỉ có điều địa bàn vật tư cũng là có hạn, cứu được sáu, bảy ngàn người đã là cực hạn. Nếu như cứ liên tục thu vào không ngừng, nhân khẩu càng nhiều thì cũng cần phải có cơm ăn, vậy còn khẩu phần lương thực của dân chúng bên trong Thái Sơ Cảnh biết đi tìm nơi đâu? Sợ rằng sẽ lại biến thành luyện ngục thứ hai.”
Nàng giơ tay lên, ngưng tụ ra một đám mây mù, củng cố kết giới, “Cổ nhân thường nói “Vô dục để quan sát sự huyền bí, có dục để quan sát sự biến đổi“. Đã hiểu rõ “biến đổi” này, làm được trong khả năng là tốt nhất rồi.”
Khanh Chu Tuyết khẽ thở dài một cái, “Sư tôn, người không cần lo lắng, ta cũng không có cảm giác gì. Chính vì không có cảm giác gì, mấy ngày trước đây trăm mối tơ vò vẫn không tìm ra cách giải, cho nên mới hỏi người.”
“Mấy ngày trước đây?”
“Tình yêu.”
Vân Thư Trần nhất thời sửng sốt, thì ra nàng muốn nói là yêu người yêu đời, lại bị bản thân nghĩ bảy thành tám, suy nghĩ quá xa xôi lạc đề.
Nàng khẽ thở dài dưới đáy lòng, xoa xoa mi tâm, nhất thời thấy nhẹ nhõm hẳn; lại bỗng đồng thời thấy mệt mỏi, tương đối là mâu thuẫn.
“À... trở về lại nói tiếp.”
Lông mi Khanh Chu Tuyết run run, cuối cùng rũ mắt xuống, “Sư tôn, ta có lẽ không giống với người thường.”
Vân Thư Trần khóe môi nhẹ cong, “Không giống thì đã làm sao? Trên đời này không có người giống người. Khanh nhi như nào cũng đều rất tốt.”
Khanh Chu Tuyết còn chưa có nói xong, nàng nhìn Vân Thư Trần, không khỏi sinh ra một tia nghi hoặc. Có điều câu nói kia “Khanh nhi như nào cũng đều rất tốt” như cây Định Hải Thần Châm lập tức cắm vững vàng vào trong lòng nàng.
Nàng thậm chí còn không hỏi Vân Thư Trần là có thật đã đoán ra hết ý của nàng hay chưa.
Nhưng sư tôn đã cảm thấy rất tốt, thì là rất tốt.
Nhoáng một cái, nàng đã cảm thấy toàn thân thư thái hơn.
Ngày mùa hè trôi qua nhanh chóng, đã sắp vào thu, năm thứ hai học tập công khóa cũng đã lục tục sắp bước vào khảo sát.
Những bóng người tụ tập trên diễn võ trường đều toàn bộ tản ra trở về dãy núi của mình, cắn răng gặm sách. Cũng không phải bởi vì kỳ thi này có thể tô điểm thêm điều gì cho họ, mà chính là nếu không vượt qua được --- đối với sư môn* của mình mà nói sẽ là một điều cực kì mất mặt.
(Sư môn: Sư tôn, sư phụ trong môn phái.)
Chưởng môn hiểu rõ nhóm tiểu đệ tử sẽ lơ là học tập ở những lĩnh vực không phải chuyên sâu của mình, do đó mỗi lần thi viết đều xếp hạng đi xếp hạng lại, dùng bút mực đỏ dán ngay trước sơn môn*, ai đi vào cửa ngẩng lên cũng đều nhìn thấy.
(Sơn môn: Cổng vào môn phái.)
Không ít người thầm oán hận, đây lại cũng không phải khoa thi cử tuyển chọn Trạng Nguyên!
Tuy nhiên, làm Trạng Nguyên quả nhiên oai phong, cái tên ở vị trí cao nhất được viết bằng kim tuyến, tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh.
Lần trước, lần trước kia, lần trước kia nữa, đều là ba chữ 'Khanh Chu Tuyết” óng ánh đến chói mắt.
Bọn hắn lần trước mỗi lần trước khi đi qua cổng đều muốn bị đại danh của Khanh sư tỷ chọc cho mù mắt, đứng lại chiêm ngưỡng một hai lần; cũng có người tùy ý liếc qua, sau đó thờ ơ đi vào; thậm chí có vài người danh tự là phải tìm từ dưới lên, căn bản là không muốn nhìn đến cái đồ vật xúi quẩy này, vội vàng bước đi qua.
Đây quả là một cảnh tượng kỳ lạ. Cùng một sơn môn, những người khác nhau sẽ toát ra những khí chất khác nhau
Vân Thư Trần đi qua sơn môn cũng sẽ ngẩng đầu lên nhìn. Mấy chữ màu vàng kia viết quả thực rất khí khái, đối với sư môn mà nói là tăng lên mười phần thể diện.
Mỗi khi như vậy, nàng lại nhớ đến bộ dáng đồ đệ khêu đèn học đến khuya, kết quả được như này cũng không có gì ngoài ý muốn.
Sắp đến mấy bài thi viết cuối cùng, vào đêm khuya, Khanh Chu Tuyết lại quên mất thời gian mà vùi mình vào đống sách vở.
Vân Thư Trần tiến đến gần, thấy nàng không hề hay biết gì mà đã gục xuống bàn, mơ màng đi gặp Chu công trong mộng. Khanh Chu Tuyết nằm nghiêng mặt bên cạnh trang sách, ngón tay dính lem nhem mực nước, còn có ánh sáng của nửa vầng trăng mơ hồ hắt lên người nàng.
Vân Thư Trần liếc nhìn chữ viết trong sách, quả nhiên là nàng vẫn đang nghiên cứu cách viết văn phú. Có lẽ là do không có thiên phú trong lĩnh vực này, viết đi viết lại tùy bút nhiều năm, vậy mà đọc lên vẫn như là ghi sổ thu chi.
Hay là nhờ Việt Trường Ca đến dạy nàng một phen?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, rất nhanh chóng đã bị dập tắt. Nàng nửa điểm cũng không hy vọng đồ nhi viết văn về sau đều kiểu là “Tuyết rơi thành ngọn núi, mồ hôi thơm ướt đẫm” trong bài luận của mình.
Vân Thư Trần chọt ngón tay vào má phải của nàng, nhưng người lại đứng ở bên trái. Khanh Chu Tuyết giật mình, mở mắt ra lại không thấy người, toàn thân cứng đờ ngồi thẳng dậy. Sau đó ngửi thấy được mùi thơm quen thuộc, mới chậm rãi trầm tĩnh lại.
“Ngày mai học tiếp cũng được.”
Khanh Chu Tuyết gật gù, còn ngái ngủ nên im lặng một lát. Vân Thư Trần thấy một sợi tóc như cỏ dựng đứng lên, mãi mà không nằm xuống. Nàng không khỏi vuốt nhẹ một cái, sợi tóc kia lại run run mà ngả sang hướng khác.
Đáng yêu quá.
Đang nghĩ tới đây, nàng không kịp phòng bị mà gặp phải ánh mắt nghi hoặc của đồ nhi, thế là bỏ tay xuống, ho nhẹ một tiếng, “Đi ngủ nào.”
Khi Khanh Chu Tuyết đứng dậy đi về phía giường, mớ tóc rối kia liền rơi xuống, rủ mềm mại sau gáy, Vân Thư Trần không khỏi tiếc nuối nhìn theo.
Nằm trên giường, đồ nhi vẫn ngáp dài, lật người quay mặt về phía nàng, thở dài khe khẽ, “Chỉ còn ba ngày nữa là thi rồi.”
Vân Thư Trần nhắm mắt, khóe miệng cong lên, “Đừng nghĩ tới. Dù nghĩ thế nào đi chăng nữa, bây giờ ngươi có thể lập tức biến thành Văn Khúc Tinh* được không?
(Văn Khúc Tinh: Văn Khúc tinh quân, vị sao chủ về khoa cử, học vấn trong văn hóa Trung Hoa..)
Giọng nói của Khanh Chu Tuyết có chút mơ màng, lẩm bẩm, “Chẳng phải là nghĩ nhiều, việc gì nên làm thì phải cố gắng mới phải...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất