Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy
Chương 91
Nàng nhìn đồ nhi của mình bước lên võ đài
Kể từ ngày sinh nhật của các nàng, đã qua rất lâu rồi.
Nhưng dưới ánh sao đêm đó, cảnh tượng dạy và học lẫn nhau, sự mềm mại ấm áp trên môi, vẫn luôn được hồi tưởng lại qua kí ức và giấc mơ, không biết bao nhiêu lần.
Khanh Chu Tuyết không nhớ sư tôn đã dạy bao nhiêu lần, cũng không nhớ mình đã học bao nhiêu lần, chỉ biết là cả người choáng váng mơ màng, cuối cùng đến đứng cũng không vững.
Nói đến cũng thật kỳ lạ, nàng tự cho rằng mình đã học võ từ nhỏ một cách nghiêm túc, hạ bàn khá vững, nhưng lúc đó lại cảm thấy hai chân mềm nhũn như mì sợi, không thể dùng sức được.
Cuối cùng chỉ còn nhớ những hơi thở hỗn loạn phả vào mặt, những sợi tóc chọc vào mặt ngứa ngáy, tiếng rên rỉ của nữ nhân, và sức mạnh của bàn tay nàng vuốt ve má mình.
Mỗi lần nghĩ như vậy, người như rơi vào một vùng êm ái, thơm ngát.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Bờ vai của Khanh Chu Tuyết bị ai đó chạm vào, nàng quay đầu lại, bắt gặp cái nhướng mày của Nguyễn Minh Châu, "Tâm hồn đang ở đâu thế? Nếu bây giờ ta chém ngươi một nhát, có lẽ ngươi cũng sẽ không né tránh mà nhận lấy."
"Không có gì."
Khanh Chu Tuyết niệm thầm vài câu Thanh Tịnh kinh, gạt bỏ những ký ức mơ hồ trong đầu, rồi lại nhìn ra diễn võ trường rộng thênh thang.
Từ khi diễn võ trường được mở rộng, thường có đệ tử mang những cuốn kinh thư, sách công pháp bị ẩm mốc nhà mình ra phơi nắng trên đất trống để diệt trứng côn trùng.
Nếu tu luyện thuật pháp chưa tới nơi tới chốn, thì chỉ có thể dùng cách nguyên thủy này.
Thậm chí dưới chân núi còn có một số hoạt động kinh doanh nhỏ khác biệt --- luôn có những người dân mê tín tin rằng rau khô được nuôi dưỡng bởi tiên khí của tiên sơn đều có một không hai, ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ, vì vậy thường nhờ các đệ tử ngoại môn. Các đệ tử ngoại môn lại nhờ các đệ tử nội môn nhân danh tình đồng môn, cuối cùng lén lút phơi một ít củ cải khô, khoai lang khô trên một góc của diễn võ trường...
Về việc phơi sách, chưởng môn tạm thời bỏ qua. Chỉ là mấy củ cải khô này nhìn thật sự... quá chướng mắt.
Thế là hắn vung tay lên, lấy danh nghĩa tổ chức cuộc tuyển chọn lần thứ ba, yêu cầu các đệ tử dọn dẹp toàn bộ diễn võ trường, đồng thời điều tra và bác bỏ tất cả những hoạt động kinh doanh kỳ lạ này.
Vòng tuyển chọn thứ ba năm nay được tổ chức sớm hơn vài tháng so với mọi năm. Trong nội môn Thái Sơ Cảnh, bầu không khí của các đội chưa bị loại trước đó đang dần trở nên căng như dây đàn.
Lôi đài thi đấu không có nhiều phô trương, luật lệ của nó khá đơn giản.
Đầu tiên là bốc thăm để xác định thứ tự thi đấu, sau đó là những trận đấu liên tục không ngừng nghỉ cho đến khi chỉ còn lại một đội cuối cùng.
Mục đích ban đầu của đại hội Vấn Tiên là để các môn phái học hỏi lẫn nhau, đó là một cuộc so tài của những tinh anh, vì vậy số lượng không cần quá nhiều, mỗi môn phái chỉ có thể cử ra một vài người.
Các lần trước quy tắc này chưa được thực hiện triệt để, những năm gần đây để đơn giản hóa quy trình, yêu cầu về số lượng người đã được siết chặt lại, tối đa chỉ còn một đội.
Hôm nay trên diễn võ trường đầy cờ bay phấp phới, màu đỏ rất nổi bật, nhìn từ xa như cây phong rực rỡ.
Vòng tuyển chọn thứ ba đã bắt đầu.
Nếu vượt qua vòng này, các nàng sẽ có tư cách tham gia đại hội Vấn Tiên.
Khanh Chu Tuyết nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, trong thoáng chốc lại nhớ về cuộc thi đấu lớn trong môn phái năm mười tám tuổi.
Nguyễn Minh Châu ôm ống tre bốc thăm lại đây, cười nói, "Bạch sư tỷ, tỷ cả ngày tích đức hành thiện, chắc chắn vận may sẽ không quá tệ. Nhanh, bốc một cái."
Bạch Tô ho nhẹ một tiếng, cẩn thận chọn một cái.
Không thể nói là may mắn hay xui xẻo, bởi vì đội mà các nàng bốc trúng, các nàng cũng không quen biết.
Nguyễn Minh Châu ngày thường hoạt động rộng rãi, nhìn kỹ những cái tên được viết trên đó, cẩn thận hồi tưởng: "Người này... hình như là kiếm tu, Mộc linh căn. Người này, chỉ tu luyện pháp thuật, Hỏa linh căn. Những người còn lại không quen lắm?"
"Những người có thể vượt qua hai vòng thi trước để đi đến bước này, đều không thể xem thường."
Lâm Tầm Chân thở dài, "Nếu thật là như vậy, Nguyễn sư muội, ngươi đi đối phó với kiếm tu là thích hợp hơn. Còn về pháp tu Hỏa linh căn, không cần phải sợ."
Ngày thường các nàng dù bận rộn thế nào, phần lớn thời gian trong ngày vẫn là ở trên diễn võ trường.
Mấy năm nay, công sức bỏ ra chắc chắn không ít, cho nên đến lúc này, cũng không có gì phải căng thẳng, chẳng qua là binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Khanh Chu Tuyết lại lấy khăn tay, lau Thanh Sương kiếm một lần nữa.
Thân kiếm mỏng sáng như lưỡi đao, phản chiếu nửa khuôn mặt của nàng, bình thản, vẫn không chút gợn sóng.
Vân Thư Trần ngồi cùng các vị trưởng lão, nàng thu ánh mắt trở lại.
Lúc này thời tiết còn hơi lạnh, vừa mới sang xuân, vì vậy Vân trưởng lão vốn là người kiều thể yếu nên mặc hơi nhiều chút, khoác thêm một lớp áo lông chồn mà đồ nhi nhất định bắt nàng mặc vào.
Thắng hay thua, kỳ thực nàng không quá xem trọng.
Dù đại hội Vấn Tiên là một sự kiện khá nổi tiếng, nhưng suy cho cùng, nó cũng chỉ là một cuộc thi mà thôi.
Khanh Chu Tuyết là đệ tử duy nhất của Vân Thư Trần, vị trí Phong chủ sau này chắc chắn sẽ thuộc về nàng, thật ra nàng không cần phải tranh giành gì cả.
Đúng như Các chủ đã nói, nếu Khanh nhi không nhúng tay vào vũng nước đục này, có lẽ còn có thể yên bình thêm vài năm nữa.
Muôn vàn cảm xúc đan xen trong lòng, Vân Thư Trần thở dài, cầm lấy chén trà nhấp một ngụm.
Hương thơm thoang thoảng như gột rửa phần nào những tâm tư phức tạp đang trào dâng trong lòng.
Nàng hạ mắt nhìn bạch y đệ tử của mình bước lên diễn võ trường, đeo kiếm mà đứng, dáng người thanh tú như trúc.
Như có sự cảm ứng vô hình, Khanh Chu Tuyết cũng quay đầu nhìn về phía nàng.
Vân Thư Trần khẽ mỉm cười dịu dàng, nụ cười thoảng qua nhanh đến nỗi nếu không quan sát kỹ, chắc chắn sẽ không nhận ra.
Khanh Chu Tuyết lặng lẽ thu vào đáy mắt nụ cười đẹp đến lạ lùng của nữ nhân kia, âm thầm chôn giấu trong lòng.
Sau đó, nàng mới từng chút một dời mắt về phía đấu trường.
Việt Trường Ca liếc xéo Vân Thư Trần một cái, vốn đang ngồi bắt chéo chân, để tránh xa hai người đang liếc mắt đưa tình này, nàng liền đổi chân phải lên chân trái, thân mình cũng nghiêng sang một bên khác.
"Chậc."
Nàng thì thầm bên tai Liễu Tầm Cần, "Tình cảm giữa hai sư đồ này sao còn sến sẩm hơn cả trong thoại bản của ta? Không ổn rồi."
Liễu Tầm Cần không chớp mắt, "Nàng đúng thật đã động tâm."
Việt Trường Ca không quá ngạc nhiên, ậm ừ, "Quả nhiên, những gì lão nương viết không phải là thoại bản, mà là tài liệu giảng dạy."
Liễu Tầm Cần nhíu mày gần như không thể nhận ra, "Song tu không phải như vậy, những chỗ ngươi viết có nhiều sai lệch. Bị người khác nhìn thấy, dễ làm hại đến người. Đừng viết bừa những thứ không hiểu."
Việt Trường Ca tức giận hừ lạnh, "Ta còn hiểu hơn ngươi! Đây là loại văn chương tầm thường, thô tục! Phải có những thứ mới lạ, bắt mắt, không cần nghiêm túc --- hả?"
Ánh mắt nàng khẽ dừng lại, rồi lại cười rạng rỡ, "Liễu Liễu, ngươi xem từ khi nào vậy?"
Liễu Tầm Cần hướng mắt về phía diễn võ trường, không nói thêm gì nữa.
***
Cuộc thi này có vạch giới hạn, những người ra khỏi giới hạn hoặc ngã xuống đất không thể đứng dậy sẽ bị loại. Chiến thắng của một đội phụ thuộc vào số lượng thành viên còn lại.
Vì vậy, mọi người đều cố gắng đứng gần nhau ở giữa.
Nguyễn Minh Châu luôn là người xông lên phía trước, giống như những gì Lâm Tầm Chân đã nói trước đó, nàng bám theo kiếm tu Mộc linh căn và tấn công dữ dội.
Không có nhiều tu sĩ đơn linh căn ở phía bên kia, vị này có lẽ là người có tu vi cao nhất trong số họ, nhưng tiếc là vẫn kém Nguyễn Minh Châu một tiểu cảnh giới.
Kể từ khi hấp thụ Thần Điểu Chi Hỏa, lưỡi đao của nàng ngày càng nóng hơn, mỗi lần vung lên đều có thể phá vỡ vài tia lửa từ hư không, thiêu cháy áo bào và tóc của đối phương, rất khó dập tắt.
Trong tình huống mà Nguyễn Minh Châu có tu vi cao hơn, cộng thêm sự khắc chế của ngũ hành, gần như có ưu thế áp đảo.
Hiển nhiên là kiếm tu Mộc linh căn kia gần như bị đánh bại liên tục, suýt chút nữa bị ép ra khỏi vòng tròn giới hạn.
Tình hình chiến đấu khá thuận lợi, Khanh Chu Tuyết ở phía sau, chắn trước Bạch Tô và Lâm Tầm Chân, không hề manh động.
Chỉ thỉnh thoảng thi triển một đạo kiếm ý từ xa, hàn ý âm thầm tới gần, quấy nhiễu việc thi pháp của mấy vị pháp tu đối diện.
"Có trật tự, ngăn nắp."
Chưởng môn tán thưởng, "So với lúc mới bắt đầu, bây giờ quả nhiên đã trưởng thành hơn nhiều rồi."
Người sáng suốt đều có thể nhận ra, lối đánh của các nàng rất thận trọng, là để bảo toàn thực lực tối đa.
Sau ván này, còn nhiều trận so tài khác, độ khó ngày càng tăng, không thể ngay từ đầu đã dùng hết sức lực.
Ván đầu tiên, Khanh Chu Tuyết các nàng đã giành chiến thắng một cách rất dễ dàng.
Có lẽ nhờ Bạch sư tỷ ngày thường cứu người giúp đời, tích được nhiều công đức, ở vòng hai đã trực tiếp bốc được thăm trắng.
Đến lượt vòng hai, đã có một nửa số đội bị loại.
Sau hai lần tuyển chọn trước, số đội có thể vào vòng ba vốn đã ít ỏi, Lâm Tầm Chân và mọi người ước tính, đại khái sẽ không quá năm vòng là có thể xác định được danh ngạch.
Vài cuộc tỷ thí sau đó cũng không tốn quá nhiều sức lực. Khi xuống sân, Nguyễn Minh Châu tấm tắc khen ngợi, "Sao trước đây không phát hiện ra bản thân lợi hại như vậy nhỉ! Chẳng phải ngày thường chúng ta đều bị các võ sĩ ở diễn võ trường đánh cho te tua sao?"
"À," Lâm sư tỷ chậm rãi đáp, "Sau khi phát hiện ra võ sĩ Kim Đan kỳ không đánh lại được ngươi, ta đã điều chỉnh độ khó của ảo cảnh diễn võ trường lên Nguyên Anh kỳ."
"..."
Nói ra cũng rất bình thường, Bạch Tô là đại đệ tử dưới trướng Y Tiên, các tiểu y tu bình thường khó mà sánh kịp. Nguyễn Minh Châu và Khanh Chu Tuyết đều là đan linh căn, còn là quán quân và á quân trong đại hội tuyển chọn nội môn năm đó. Còn Lâm Tầm Chân là song tu Thủy Thổ, vì ngày thường không lười biếng nên cũng là người nổi bật trong số các pháp tu.
Chưởng môn trong lòng nắm rõ, ở những ván đầu, hoàn toàn không cần lo lắng cho các nàng.
Mấy khóa đệ tử gần đây trình độ chênh lệch khá lớn, bởi vậy căn bản không có gì băn khoăn, chỉ cần xem ván cuối cùng --- rốt cuộc là đám tiểu tử của Tiêu Hồng thắng hay Khanh Chu Tuyết các nàng có thể hơn một bậc.
Tiêu Hồng và Trần Liên Thanh là đại đệ tử và nhị đệ tử của hắn, người trước giống như một tên du côn đầu đường xó chợ, không có chút giác ngộ nào của một đại sư huynh, suốt ngày dẫn theo một đám sư đệ làm bại hoại phong khí nội môn, hoặc là uống rượu ẩu đả, hoặc là trốn vào một chỗ ngủ ngon.
Ngươi sau cũng coi như đoan chính, mấy năm gần đây không có công lao gì nhưng cũng không phạm lỗi, chỉ là tư chất hơi kém một chút.
Nếu không phải vì trình độ luyện kiếm của Tiêu Hồng còn tạm được, chưởng môn đã sớm muốn đuổi hắn ta ra khỏi sư môn rồi. Gần đây lại bị chưởng môn dạy dỗ thêm vài trận, hắn ta mới an phận chuẩn bị cho đại hội Vấn Tiên.
Thái Sơ Cảnh lấy kiếm tông làm gốc, các đời chưởng môn đều nắm giữ bảo kiếm Lưỡng Nghi, để bảo vệ sự bình yên cho Thái Sơ Cảnh, nhất định phải là kiếm tu.
Việc chọn người kế nhiệm chưởng môn, tuy còn quá sớm, nhưng cũng cần phải cân nhắc. Thực ra hắn vẫn luôn để ý đến mấy đồ nhi mà mình đã thu nhận, quan sát từ nhiều khía cạnh.
Tuy nhiên, tư chất và tâm tính khó có thể vẹn toàn, vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn lý tưởng trong lòng hắn.
Chưởng môn ngước mắt nhìn về bóng lưng đoan chính của vị bạch y kiếm tu kia, Thanh Sương kiếm trong tay nàng dưới ánh mặt trời càng lộ ra hàn ý lạnh lẽo.
Thiên tư xuất chúng, phẩm hạnh đoan chính.
Nếu bàn về vị trí chưởng môn kế nhiệm, hắn càng thiên về Khanh Chu Tuyết.
Kể từ ngày sinh nhật của các nàng, đã qua rất lâu rồi.
Nhưng dưới ánh sao đêm đó, cảnh tượng dạy và học lẫn nhau, sự mềm mại ấm áp trên môi, vẫn luôn được hồi tưởng lại qua kí ức và giấc mơ, không biết bao nhiêu lần.
Khanh Chu Tuyết không nhớ sư tôn đã dạy bao nhiêu lần, cũng không nhớ mình đã học bao nhiêu lần, chỉ biết là cả người choáng váng mơ màng, cuối cùng đến đứng cũng không vững.
Nói đến cũng thật kỳ lạ, nàng tự cho rằng mình đã học võ từ nhỏ một cách nghiêm túc, hạ bàn khá vững, nhưng lúc đó lại cảm thấy hai chân mềm nhũn như mì sợi, không thể dùng sức được.
Cuối cùng chỉ còn nhớ những hơi thở hỗn loạn phả vào mặt, những sợi tóc chọc vào mặt ngứa ngáy, tiếng rên rỉ của nữ nhân, và sức mạnh của bàn tay nàng vuốt ve má mình.
Mỗi lần nghĩ như vậy, người như rơi vào một vùng êm ái, thơm ngát.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Bờ vai của Khanh Chu Tuyết bị ai đó chạm vào, nàng quay đầu lại, bắt gặp cái nhướng mày của Nguyễn Minh Châu, "Tâm hồn đang ở đâu thế? Nếu bây giờ ta chém ngươi một nhát, có lẽ ngươi cũng sẽ không né tránh mà nhận lấy."
"Không có gì."
Khanh Chu Tuyết niệm thầm vài câu Thanh Tịnh kinh, gạt bỏ những ký ức mơ hồ trong đầu, rồi lại nhìn ra diễn võ trường rộng thênh thang.
Từ khi diễn võ trường được mở rộng, thường có đệ tử mang những cuốn kinh thư, sách công pháp bị ẩm mốc nhà mình ra phơi nắng trên đất trống để diệt trứng côn trùng.
Nếu tu luyện thuật pháp chưa tới nơi tới chốn, thì chỉ có thể dùng cách nguyên thủy này.
Thậm chí dưới chân núi còn có một số hoạt động kinh doanh nhỏ khác biệt --- luôn có những người dân mê tín tin rằng rau khô được nuôi dưỡng bởi tiên khí của tiên sơn đều có một không hai, ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ, vì vậy thường nhờ các đệ tử ngoại môn. Các đệ tử ngoại môn lại nhờ các đệ tử nội môn nhân danh tình đồng môn, cuối cùng lén lút phơi một ít củ cải khô, khoai lang khô trên một góc của diễn võ trường...
Về việc phơi sách, chưởng môn tạm thời bỏ qua. Chỉ là mấy củ cải khô này nhìn thật sự... quá chướng mắt.
Thế là hắn vung tay lên, lấy danh nghĩa tổ chức cuộc tuyển chọn lần thứ ba, yêu cầu các đệ tử dọn dẹp toàn bộ diễn võ trường, đồng thời điều tra và bác bỏ tất cả những hoạt động kinh doanh kỳ lạ này.
Vòng tuyển chọn thứ ba năm nay được tổ chức sớm hơn vài tháng so với mọi năm. Trong nội môn Thái Sơ Cảnh, bầu không khí của các đội chưa bị loại trước đó đang dần trở nên căng như dây đàn.
Lôi đài thi đấu không có nhiều phô trương, luật lệ của nó khá đơn giản.
Đầu tiên là bốc thăm để xác định thứ tự thi đấu, sau đó là những trận đấu liên tục không ngừng nghỉ cho đến khi chỉ còn lại một đội cuối cùng.
Mục đích ban đầu của đại hội Vấn Tiên là để các môn phái học hỏi lẫn nhau, đó là một cuộc so tài của những tinh anh, vì vậy số lượng không cần quá nhiều, mỗi môn phái chỉ có thể cử ra một vài người.
Các lần trước quy tắc này chưa được thực hiện triệt để, những năm gần đây để đơn giản hóa quy trình, yêu cầu về số lượng người đã được siết chặt lại, tối đa chỉ còn một đội.
Hôm nay trên diễn võ trường đầy cờ bay phấp phới, màu đỏ rất nổi bật, nhìn từ xa như cây phong rực rỡ.
Vòng tuyển chọn thứ ba đã bắt đầu.
Nếu vượt qua vòng này, các nàng sẽ có tư cách tham gia đại hội Vấn Tiên.
Khanh Chu Tuyết nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, trong thoáng chốc lại nhớ về cuộc thi đấu lớn trong môn phái năm mười tám tuổi.
Nguyễn Minh Châu ôm ống tre bốc thăm lại đây, cười nói, "Bạch sư tỷ, tỷ cả ngày tích đức hành thiện, chắc chắn vận may sẽ không quá tệ. Nhanh, bốc một cái."
Bạch Tô ho nhẹ một tiếng, cẩn thận chọn một cái.
Không thể nói là may mắn hay xui xẻo, bởi vì đội mà các nàng bốc trúng, các nàng cũng không quen biết.
Nguyễn Minh Châu ngày thường hoạt động rộng rãi, nhìn kỹ những cái tên được viết trên đó, cẩn thận hồi tưởng: "Người này... hình như là kiếm tu, Mộc linh căn. Người này, chỉ tu luyện pháp thuật, Hỏa linh căn. Những người còn lại không quen lắm?"
"Những người có thể vượt qua hai vòng thi trước để đi đến bước này, đều không thể xem thường."
Lâm Tầm Chân thở dài, "Nếu thật là như vậy, Nguyễn sư muội, ngươi đi đối phó với kiếm tu là thích hợp hơn. Còn về pháp tu Hỏa linh căn, không cần phải sợ."
Ngày thường các nàng dù bận rộn thế nào, phần lớn thời gian trong ngày vẫn là ở trên diễn võ trường.
Mấy năm nay, công sức bỏ ra chắc chắn không ít, cho nên đến lúc này, cũng không có gì phải căng thẳng, chẳng qua là binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Khanh Chu Tuyết lại lấy khăn tay, lau Thanh Sương kiếm một lần nữa.
Thân kiếm mỏng sáng như lưỡi đao, phản chiếu nửa khuôn mặt của nàng, bình thản, vẫn không chút gợn sóng.
Vân Thư Trần ngồi cùng các vị trưởng lão, nàng thu ánh mắt trở lại.
Lúc này thời tiết còn hơi lạnh, vừa mới sang xuân, vì vậy Vân trưởng lão vốn là người kiều thể yếu nên mặc hơi nhiều chút, khoác thêm một lớp áo lông chồn mà đồ nhi nhất định bắt nàng mặc vào.
Thắng hay thua, kỳ thực nàng không quá xem trọng.
Dù đại hội Vấn Tiên là một sự kiện khá nổi tiếng, nhưng suy cho cùng, nó cũng chỉ là một cuộc thi mà thôi.
Khanh Chu Tuyết là đệ tử duy nhất của Vân Thư Trần, vị trí Phong chủ sau này chắc chắn sẽ thuộc về nàng, thật ra nàng không cần phải tranh giành gì cả.
Đúng như Các chủ đã nói, nếu Khanh nhi không nhúng tay vào vũng nước đục này, có lẽ còn có thể yên bình thêm vài năm nữa.
Muôn vàn cảm xúc đan xen trong lòng, Vân Thư Trần thở dài, cầm lấy chén trà nhấp một ngụm.
Hương thơm thoang thoảng như gột rửa phần nào những tâm tư phức tạp đang trào dâng trong lòng.
Nàng hạ mắt nhìn bạch y đệ tử của mình bước lên diễn võ trường, đeo kiếm mà đứng, dáng người thanh tú như trúc.
Như có sự cảm ứng vô hình, Khanh Chu Tuyết cũng quay đầu nhìn về phía nàng.
Vân Thư Trần khẽ mỉm cười dịu dàng, nụ cười thoảng qua nhanh đến nỗi nếu không quan sát kỹ, chắc chắn sẽ không nhận ra.
Khanh Chu Tuyết lặng lẽ thu vào đáy mắt nụ cười đẹp đến lạ lùng của nữ nhân kia, âm thầm chôn giấu trong lòng.
Sau đó, nàng mới từng chút một dời mắt về phía đấu trường.
Việt Trường Ca liếc xéo Vân Thư Trần một cái, vốn đang ngồi bắt chéo chân, để tránh xa hai người đang liếc mắt đưa tình này, nàng liền đổi chân phải lên chân trái, thân mình cũng nghiêng sang một bên khác.
"Chậc."
Nàng thì thầm bên tai Liễu Tầm Cần, "Tình cảm giữa hai sư đồ này sao còn sến sẩm hơn cả trong thoại bản của ta? Không ổn rồi."
Liễu Tầm Cần không chớp mắt, "Nàng đúng thật đã động tâm."
Việt Trường Ca không quá ngạc nhiên, ậm ừ, "Quả nhiên, những gì lão nương viết không phải là thoại bản, mà là tài liệu giảng dạy."
Liễu Tầm Cần nhíu mày gần như không thể nhận ra, "Song tu không phải như vậy, những chỗ ngươi viết có nhiều sai lệch. Bị người khác nhìn thấy, dễ làm hại đến người. Đừng viết bừa những thứ không hiểu."
Việt Trường Ca tức giận hừ lạnh, "Ta còn hiểu hơn ngươi! Đây là loại văn chương tầm thường, thô tục! Phải có những thứ mới lạ, bắt mắt, không cần nghiêm túc --- hả?"
Ánh mắt nàng khẽ dừng lại, rồi lại cười rạng rỡ, "Liễu Liễu, ngươi xem từ khi nào vậy?"
Liễu Tầm Cần hướng mắt về phía diễn võ trường, không nói thêm gì nữa.
***
Cuộc thi này có vạch giới hạn, những người ra khỏi giới hạn hoặc ngã xuống đất không thể đứng dậy sẽ bị loại. Chiến thắng của một đội phụ thuộc vào số lượng thành viên còn lại.
Vì vậy, mọi người đều cố gắng đứng gần nhau ở giữa.
Nguyễn Minh Châu luôn là người xông lên phía trước, giống như những gì Lâm Tầm Chân đã nói trước đó, nàng bám theo kiếm tu Mộc linh căn và tấn công dữ dội.
Không có nhiều tu sĩ đơn linh căn ở phía bên kia, vị này có lẽ là người có tu vi cao nhất trong số họ, nhưng tiếc là vẫn kém Nguyễn Minh Châu một tiểu cảnh giới.
Kể từ khi hấp thụ Thần Điểu Chi Hỏa, lưỡi đao của nàng ngày càng nóng hơn, mỗi lần vung lên đều có thể phá vỡ vài tia lửa từ hư không, thiêu cháy áo bào và tóc của đối phương, rất khó dập tắt.
Trong tình huống mà Nguyễn Minh Châu có tu vi cao hơn, cộng thêm sự khắc chế của ngũ hành, gần như có ưu thế áp đảo.
Hiển nhiên là kiếm tu Mộc linh căn kia gần như bị đánh bại liên tục, suýt chút nữa bị ép ra khỏi vòng tròn giới hạn.
Tình hình chiến đấu khá thuận lợi, Khanh Chu Tuyết ở phía sau, chắn trước Bạch Tô và Lâm Tầm Chân, không hề manh động.
Chỉ thỉnh thoảng thi triển một đạo kiếm ý từ xa, hàn ý âm thầm tới gần, quấy nhiễu việc thi pháp của mấy vị pháp tu đối diện.
"Có trật tự, ngăn nắp."
Chưởng môn tán thưởng, "So với lúc mới bắt đầu, bây giờ quả nhiên đã trưởng thành hơn nhiều rồi."
Người sáng suốt đều có thể nhận ra, lối đánh của các nàng rất thận trọng, là để bảo toàn thực lực tối đa.
Sau ván này, còn nhiều trận so tài khác, độ khó ngày càng tăng, không thể ngay từ đầu đã dùng hết sức lực.
Ván đầu tiên, Khanh Chu Tuyết các nàng đã giành chiến thắng một cách rất dễ dàng.
Có lẽ nhờ Bạch sư tỷ ngày thường cứu người giúp đời, tích được nhiều công đức, ở vòng hai đã trực tiếp bốc được thăm trắng.
Đến lượt vòng hai, đã có một nửa số đội bị loại.
Sau hai lần tuyển chọn trước, số đội có thể vào vòng ba vốn đã ít ỏi, Lâm Tầm Chân và mọi người ước tính, đại khái sẽ không quá năm vòng là có thể xác định được danh ngạch.
Vài cuộc tỷ thí sau đó cũng không tốn quá nhiều sức lực. Khi xuống sân, Nguyễn Minh Châu tấm tắc khen ngợi, "Sao trước đây không phát hiện ra bản thân lợi hại như vậy nhỉ! Chẳng phải ngày thường chúng ta đều bị các võ sĩ ở diễn võ trường đánh cho te tua sao?"
"À," Lâm sư tỷ chậm rãi đáp, "Sau khi phát hiện ra võ sĩ Kim Đan kỳ không đánh lại được ngươi, ta đã điều chỉnh độ khó của ảo cảnh diễn võ trường lên Nguyên Anh kỳ."
"..."
Nói ra cũng rất bình thường, Bạch Tô là đại đệ tử dưới trướng Y Tiên, các tiểu y tu bình thường khó mà sánh kịp. Nguyễn Minh Châu và Khanh Chu Tuyết đều là đan linh căn, còn là quán quân và á quân trong đại hội tuyển chọn nội môn năm đó. Còn Lâm Tầm Chân là song tu Thủy Thổ, vì ngày thường không lười biếng nên cũng là người nổi bật trong số các pháp tu.
Chưởng môn trong lòng nắm rõ, ở những ván đầu, hoàn toàn không cần lo lắng cho các nàng.
Mấy khóa đệ tử gần đây trình độ chênh lệch khá lớn, bởi vậy căn bản không có gì băn khoăn, chỉ cần xem ván cuối cùng --- rốt cuộc là đám tiểu tử của Tiêu Hồng thắng hay Khanh Chu Tuyết các nàng có thể hơn một bậc.
Tiêu Hồng và Trần Liên Thanh là đại đệ tử và nhị đệ tử của hắn, người trước giống như một tên du côn đầu đường xó chợ, không có chút giác ngộ nào của một đại sư huynh, suốt ngày dẫn theo một đám sư đệ làm bại hoại phong khí nội môn, hoặc là uống rượu ẩu đả, hoặc là trốn vào một chỗ ngủ ngon.
Ngươi sau cũng coi như đoan chính, mấy năm gần đây không có công lao gì nhưng cũng không phạm lỗi, chỉ là tư chất hơi kém một chút.
Nếu không phải vì trình độ luyện kiếm của Tiêu Hồng còn tạm được, chưởng môn đã sớm muốn đuổi hắn ta ra khỏi sư môn rồi. Gần đây lại bị chưởng môn dạy dỗ thêm vài trận, hắn ta mới an phận chuẩn bị cho đại hội Vấn Tiên.
Thái Sơ Cảnh lấy kiếm tông làm gốc, các đời chưởng môn đều nắm giữ bảo kiếm Lưỡng Nghi, để bảo vệ sự bình yên cho Thái Sơ Cảnh, nhất định phải là kiếm tu.
Việc chọn người kế nhiệm chưởng môn, tuy còn quá sớm, nhưng cũng cần phải cân nhắc. Thực ra hắn vẫn luôn để ý đến mấy đồ nhi mà mình đã thu nhận, quan sát từ nhiều khía cạnh.
Tuy nhiên, tư chất và tâm tính khó có thể vẹn toàn, vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn lý tưởng trong lòng hắn.
Chưởng môn ngước mắt nhìn về bóng lưng đoan chính của vị bạch y kiếm tu kia, Thanh Sương kiếm trong tay nàng dưới ánh mặt trời càng lộ ra hàn ý lạnh lẽo.
Thiên tư xuất chúng, phẩm hạnh đoan chính.
Nếu bàn về vị trí chưởng môn kế nhiệm, hắn càng thiên về Khanh Chu Tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất