Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy
Chương 93
Đạo đức suy đồi
Đau không?
Nếu hỏi như vậy, là có một chút đau.
Nhưng không quá nghiêm trọng, Lâm Tầm Chân liền lắc đầu, nhắc lại, "Có thể tiếp tục."
Bạch Tô thấy nàng kiên quyết như vậy, chỉ đành ngậm miệng, im lặng vì nàng mà chữa thương.
Vì cuộc tỷ thí bị gián đoạn, ý định vây công Nguyễn Minh Châu của Trần Liên Thanh coi như hoàn toàn đổ bể, hai bên trở về vị trí ban đầu, hắn khẽ thở dài một tiếng.
Bọn hài tử năm xưa còn hôi sữa mà bản thân từng gặp qua, giờ tiến bộ nhanh đến mức muốn át vía người khác mọi lúc mọi nơi, cảm giác này thật kỳ lạ khi nếm trải.
"Thua sư muội nhỏ tuổi hơn, ngươi không thấy mất mặt sao? Năm xưa chúng ta còn chỉ dạy người ta luyện kiếm đấy." Trần Liên Thanh liếc Tiêu Hồng, hắn ta chỉ nhún vai, "Tục ngữ nói hay lắm, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, muốn đánh tiểu hài thì phải đánh sớm."
"...."
"Liên huynh đệ, đừng bận tâm nhiều như vậy. Hiếm khi có được một trận đánh đã đời." Hắn lại rút kiếm ra, lẩm bẩm, "Huynh biết mà. Trước đây trong cả tông môn, hiếm có ai đánh nhau một trận thống khoái với chúng ta."
Vừa rồi Nguyễn Minh Châu cùng ba người dây dưa, Phượng Hoàng hỏa vây quanh bên người hộ thể, nhất thời cũng không bị áp đảo quá nhiều. Eo của Dịch Hành còn bị nàng chém một đao, may mà vết thương không sâu.
Nhìn sang, ngoại trừ Trần Liên Thanh, đối phương đã có một người rời sân, trong ba người còn lại có hai người bị thương. Nhìn lại phía Khanh Chu Tuyết, Nguyễn Minh Châu bị thương nhẹ, Lâm Tầm Chân có lẽ bị thương nặng hơn một chút, còn Khanh Chu Tuyết và Bạch Tô thì gần như không hề hấn gì.
Hơn nữa Bạch Tô còn chưa rời sân, có nàng ở đó, bọn họ phải đối mặt với một đám đối thủ bất tử bất diệt, sức sống cực kỳ mạnh mẽ.
Phải nhanh chóng hành động thôi.
Tiêu Hồng cùng hai vị sư đệ không tiến lên, mà đứng lại một chỗ, trường kiếm trong tay xuất ra, kết thành kiếm trận ---
Ba thanh linh kiếm bỗng nhiên biến mất, từ sau lưng họ, dần dần bay ra mười mấy hư ảnh của linh kiếm, không ngừng chuyển đổi trong Âm Dương Lưỡng Nghi* đen trắng.
(Hình ảnh phổ biến nhất của Âm Dương Lưỡng Nghi là vòng tròn Thái Cực, với một nửa đen (Âm) và một nửa trắng (Dương), mỗi nửa chứa một chấm nhỏ đối lập màu sắc. Biểu tượng này thể hiện sự cân bằng, hài hòa, và chuyển động không ngừng của Âm và Dương trong vũ trụ.)
Càng lúc càng nhanh.
Khanh Chu Tuyết là kiếm tu, tuy chưa từng thấy chiêu thức như vậy, nhưng trong lòng nàng mơ hồ có một dự cảm chẳng lành.
Các nàng nhanh chóng co cụm vào, Lâm Tầm Chân lập tức dựng lên mấy lớp màn nước trước mặt, Khanh Chu Tuyết lập tức biến chúng thành những lớp băng dày, chắn trước người. Nàng vẫn chưa yên tâm, lại dùng chiêu thức [Nguyệt Doanh Tắc Khuy] triệu hồi một trận tuyết lớn, vây quanh người để sẵn sàng ứng phó.
Bởi vì băng giá lạnh lẽo dễ dàng phòng thủ hơn, Nguyễn Minh Châu lúc này lạnh đến nỗi hắt xì một cái, liền thu lại ngọn lửa quanh người một chút, tránh làm tan chảy băng tuyết.
Một thanh kiếm linh hoạt dường như bay vọt ra, nhanh chóng theo sau là những bóng đen hỗn loạn và tiếng leng keng, sau đó nàng nhìn thấy những vết nứt trên lớp băng, lan ra như một mạng nhện.
Sau một loạt tiếng leng keng, mạng nhện xuất hiện ở nhiều điểm khác nhau, lan rộng cực kỳ nhanh chóng. Chẳng mấy chốc, toàn bộ lớp băng được bao phủ bởi các vết nứt.
Khanh Chu Tuyết cố gắng củng cố các vết nứt, nhưng tòa nhà như sắp sụp đổ, băng vẫn tiếp tục nứt. Sức xuyên thấu của Kim linh căn rất mạnh, bây giờ xem ra cũng không phải chỉ toàn là hư danh.
Không thể ngăn cản nó.
Nàng đành dứt khoát từ bỏ, ngay khi băng tuyết vỡ vụn hoàn toàn, những bông tuyết bay ngập trời cuốn lấy mọi người vào trong. Vài luồng kiếm ý hư ảo xé gió lao tới, dù đã bị những bông tuyết mềm mại linh hoạt làm giảm đi phần lớn sức mạnh, vẫn có vài luồng không thể tránh khỏi cứa vào.
"Kiếm trận của bọn hắn đến bao giờ mới kết thúc?" Nguyễn Minh Châu chỉ cảm thấy bốn phía đều chìm vào một mảng hỗn loạn trắng xóa, thỉnh thoảng trên mặt vẫn đau nhói vài cái. Sờ thử, toàn là những vết cắt và máu chảy do kiếm phong lọt vào gây ra.
"Nếu không có ai can thiệp, làm sao nó có thể dễ dàng kết thúc?"
Nguyễn Minh Châu trợn tròn mắt, "Vậy chúng ta ở lại đây, chẳng phải là chờ bị cắt thành thịt băm từ từ sao. Không được, phải ra ngoài."
Lâm Tầm Chân khẽ nói, "Kiếm trận của bọn họ tuy lợi hại, chém sắt như chém bùn, nhưng bất kể là thuật pháp hay trận pháp nào cũng cần linh lực duy trì, linh lực luôn có hạn."
"Nhưng vừa rồi chúng ta đã sử dụng quá nhiều linh lực, mấy tên kiếm tu đối diện đều là liều mạng đỡ đòn! Bọn chúng nhất định đang chờ đợi thời khắc này. Làm sao có thể đấu hao tổn nổi?" Nguyễn Minh Châu cau mày, lúc này lại nghe Bạch Tô nói, "Sắc mặt của Khanh sư muội nhợt nhạt quá."
Khanh Chu Tuyết vốn là một kiếm tu, nhưng hôm nay tình hình khác thường, nàng liên tục sử dụng đại thuật pháp --- chính là chiêu thức phòng thân đã ngộ ra kia. Ước chừng đã ba lần rồi. Vừa rồi còn ngưng tụ thành một lớp băng dày đặc, tuy có Lâm Tầm Chân trợ giúp, vẫn khó tránh khỏi hao tổn.
Bên trong đan điền, linh lực sắp cạn kiệt. Cảm giác này thật kỳ lạ. Cứ như thể bụng luôn mang một cảm giác bỏng rát, nhưng khi cảm nhận kỹ hơn, chỉ là một sự trống rỗng vô tận.
Một cảm giác tương tự cũng đã xuất hiện trong cuộc thi đấu nội môn năm đó, khi tu vi của nàng còn thấp hơn, sau khi kết băng vài lần đã có cảm giác như vậy.
Thực sự không thể trì hoãn thêm nữa. Lâm Tầm Chân cau mày trầm tư, rồi từ từ nhắm mắt lại, "Kiếm tu vốn không giỏi đánh xa, nhưng khoảng cách này, đối với ta mà nói, lại là một lợi thế."
Một dòng nước nhỏ len lỏi qua lớp tuyết dày đặc, im lặng và uyển chuyển như một con rắn đang trườn.
Khi điều động linh lực trong đan điền, Lâm Tầm Chân lại cảm thấy ngực đau nhói. Nàng cố gắng chịu đựng, biết rằng đứng ở phía sau đồng nghĩa với việc ít có khả năng bị thương hơn. Linh lực của một y tu cũng không phải là vô hạn, nên tiết kiệm được chút nào hay chút đó.
Hơn nữa, nội thương trong điều kiện khắc nghiệt như thế này cũng không thể chữa lành nhanh chóng.
Dịch Hành nhìn thấy giữa vùng tuyết trắng xóa mênh mông có một điểm đỏ xuất hiện. Giống như hoa hồng nở giữa tuyết, đẹp nhưng thê lương.
"Có hiệu quả rồi." Hắn đắc ý nói, "Cuối cùng cũng không thể phòng thủ được nữa --- ưm!"
Một sợi nước lặng lẽ quấn chặt quanh cổ hắn, khiến thanh kiếm trong tay Dịch Hành gần như rơi xuống, kiếm trận cũng bị xáo trộn trong giây lát. Cũng may Tiêu Hồng nhanh mắt nhanh tay đỡ lấy và tiếp tục duy trì sự cân bằng của kiếm trận.
Dịch Hành dùng một tay siết chặt cổ, sợi nước nhanh chóng đông cứng thành băng, vẫn đang dần dần siết chặt, không gian để thở bị tàn nhẫn đè ép.
Một bức tường đất đột ngột mọc lên từ giữa hai bên, giống như một ngọn núi thấp. Trên bầu trời, một bóng đỏ ập đến, nhẹ nhàng chạm vào đỉnh bức tường đất, toàn thân rực lửa như lông vũ của Hỏa Phượng, thu mình lại lao xuống.
Đây là chuyện gì vậy?
Dịch Hành vẫn chưa kịp phản ứng, dưới chân bỗng bùng lên một biển lửa, cảm giác nghẹt thở nơi cổ như tan thành nước tuyết chảy xuống, nhưng đồng thời, lại nóng đến mức gần như muốn nhảy dựng lên.
Phía sau bức tường đất, Khanh Chu Tuyết đã ngừng tạo tuyết quanh thân, khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền, dường như đang tĩnh tọa điều tức lại.
Kiếm trận vì bị nhiễu loạn mà dần suy yếu, lúc này những cơn gió kiếm sắc bén cũng đã dần chậm lại.
Máu chảy không ngừng trên khuôn mặt Nguyễn Minh Châu, trông có phần đáng sợ. Tuy nhiên, nàng không hề quan tâm đến việc bị thương khi chiến đấu, xưa nay đều như vậy. Một mình nàng đối đầu với ba người, dù ở thế bất lợi, vẫn chiến đấu liều mạng, khiến Trần Liên Thanh và những người khác có chút dè chừng.
Tiêu Hồng nhanh chóng nhận ra Khanh Chu Tuyết đang ngồi thiền, nghĩ rằng điều này cho thấy nàng đã kiệt sức. Nếu để nàng phục hồi... không được, vậy thì sẽ không còn cơ hội chiến thắng nào nữa.
Tại sao nha đầu Nguyễn Minh Châu lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Nàng chắc chắn không tự đại đến mức nghĩ rằng mình có thể một mình hạ gục cả ba người họ. Nghĩ kỹ lại thì, có lẽ đang cố câu giờ để cho Khanh Chu Tuyết có thời gian hồi phục!
Hắn né được một đòn của Nguyễn Minh Châu, định nhảy qua bức tường đất, quả nhiên, Nguyễn Minh Châu lập tức quay lại đuổi theo hắn.
"Lâm trận bỏ chạy, sao được tính là anh hùng chứ?" Nguyễn Minh Châu cười nhạo, muốn khiêu khích hắn, nhưng Tiêu Hồng hoàn toàn không biết xấu hổ, đáp lại: "Là cẩu hùng, tiểu nhân là cẩu hùng."
(Cẩu hùng: Gấu chó, đây cũng là từ lóng chỉ kẻ hèn nhát, yếu đuối.)
Thấy hắn ta dường như đã nhìn thấu điều gì đó, Nguyễn Minh Châu có chút lo lắng, vung một đao chém vào lưng hắn, không ngờ Tiêu Hồng lại không né tránh, chịu một đòn này, nghiến chặt răng, trường kiếm trong tay đâm thẳng vào cổ họng Khanh Chu Tuyết.
Xong rồi.
Tiêu Hồng như một mũi tên rời khỏi dây cung, đâm về phía Khanh Chu Tuyết, phía sau Nguyễn Minh Châu còn bị Dịch Hành và Trần Liên Thanh dây dưa, nhất thời không ngăn được.
Nàng cắn chặt môi, vừa rồi khi Lâm sư tỷ khống pháp tạo nên một bức tường đất, dặn dò mọi thứ, tạo thành lớp phòng thủ cuối cùng xong thì đã bất tỉnh.
Lúc này Bạch Tô đỡ lấy nàng, âm thầm vận công trị thương, do cách xa, người khác nhất thời không nhìn ra.
Nhưng thực tế, nếu Khanh Chu Tuyết xảy ra chuyện, phía sau chỉ còn lại một y tu không có chút sức lực nào.
Nguyễn Minh Châu trong lòng lo lắng, kỳ thực linh lực của nàng cũng đã tiêu hao quá nửa, nhưng vẫn dốc hết tốc độ nhanh nhất, thân đao nhanh hơn người, một đao chém về phía Tiêu Hồng.
Tiêu Hồng không đánh với nàng, nghiêng người lăn một vòng, vượt qua trường đao, Nguyễn Minh Châu không chịu buông tha, kiếm của Dịch Hành dường như xuyên qua nửa bên vai nàng, bên Trần Liên Thanh dường như cũng đâm vài kiếm, kiếm phong sắc bén lại rạch thêm vài vết thương dài.
Nàng không kịp để ý, nửa người tê liệt, nếu không phải cố kéo hơi tàn, chắc chắn sẽ ngã xuống.
Chung trưởng lão thở dài, mặc dù ngày thường ghét bỏ tiểu cô nương này là người ồn ào và hay gây chuyện nhất, nhưng dù sao nàng cũng là đệ tử ở cạnh hắn nhiều năm. Hắn liếc nhìn Nguyễn Minh Châu nửa người nhuốm máu, rồi nhìn sang chỗ khác, không nỡ nhìn lại.
"Nha đầu này không thấy đau sao." Việt trưởng lão hơi nhíu mày, đưa tay lấy chiếc cốc trà bên cạnh, "Đồ nhi nhà ngươi đang làm gì vậy? Tại sao không chữa trị cho nàng? Thật đáng thương."
"Nàng còn trẻ, tu vi chưa đủ, nên đứng xa Nguyễn Minh Châu một chút."
Tay của Liễu Tầm Cầm đặt rất nghiêm chỉnh trên tay vịn của ghế, đột nhiên cảm thấy một chút ấm áp, nàng cúi đầu nhìn xuống, một bàn tay ngọc ngà đặt lên mu bàn tay nàng.
Việt Trường Ca chăm chú nhìn vào diễn võ trường, kết quả là mò mẫm hồi lâu mà không sờ thấy chén trà, đột nhiên cảm thấy xúc cảm này sờ không đúng lắm, mềm mại tinh tế, khớp xương rõ ràng, mát lạnh.
Nàng chớp mắt phượng, kinh ngạc quay đầu, đối diện với khuôn mặt không chút biểu cảm của Liễu trưởng lão.
"Ngươi vô lễ!" Kết quả nàng lại là người hét lên trước.
Liễu Tầm Cầm lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng.
Việt Trường Ca vội vàng rút tay về, đau lòng vuốt ve qua lại, nước mắt lưng tròng, "Ngươi có phải cố ý đặt tay vào vị trí cốc trà không? Bây giờ tay của bản tọa không còn trong sạch nữa, đều là do ngươi làm bẩn nó."
"Yên lặng."
Chưởng môn nhíu mày.
Vân Thư Trần liếc nhìn hai người họ, lười biếng đổi tư thế dựa.
Đạo đức suy đồi.
Đau không?
Nếu hỏi như vậy, là có một chút đau.
Nhưng không quá nghiêm trọng, Lâm Tầm Chân liền lắc đầu, nhắc lại, "Có thể tiếp tục."
Bạch Tô thấy nàng kiên quyết như vậy, chỉ đành ngậm miệng, im lặng vì nàng mà chữa thương.
Vì cuộc tỷ thí bị gián đoạn, ý định vây công Nguyễn Minh Châu của Trần Liên Thanh coi như hoàn toàn đổ bể, hai bên trở về vị trí ban đầu, hắn khẽ thở dài một tiếng.
Bọn hài tử năm xưa còn hôi sữa mà bản thân từng gặp qua, giờ tiến bộ nhanh đến mức muốn át vía người khác mọi lúc mọi nơi, cảm giác này thật kỳ lạ khi nếm trải.
"Thua sư muội nhỏ tuổi hơn, ngươi không thấy mất mặt sao? Năm xưa chúng ta còn chỉ dạy người ta luyện kiếm đấy." Trần Liên Thanh liếc Tiêu Hồng, hắn ta chỉ nhún vai, "Tục ngữ nói hay lắm, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, muốn đánh tiểu hài thì phải đánh sớm."
"...."
"Liên huynh đệ, đừng bận tâm nhiều như vậy. Hiếm khi có được một trận đánh đã đời." Hắn lại rút kiếm ra, lẩm bẩm, "Huynh biết mà. Trước đây trong cả tông môn, hiếm có ai đánh nhau một trận thống khoái với chúng ta."
Vừa rồi Nguyễn Minh Châu cùng ba người dây dưa, Phượng Hoàng hỏa vây quanh bên người hộ thể, nhất thời cũng không bị áp đảo quá nhiều. Eo của Dịch Hành còn bị nàng chém một đao, may mà vết thương không sâu.
Nhìn sang, ngoại trừ Trần Liên Thanh, đối phương đã có một người rời sân, trong ba người còn lại có hai người bị thương. Nhìn lại phía Khanh Chu Tuyết, Nguyễn Minh Châu bị thương nhẹ, Lâm Tầm Chân có lẽ bị thương nặng hơn một chút, còn Khanh Chu Tuyết và Bạch Tô thì gần như không hề hấn gì.
Hơn nữa Bạch Tô còn chưa rời sân, có nàng ở đó, bọn họ phải đối mặt với một đám đối thủ bất tử bất diệt, sức sống cực kỳ mạnh mẽ.
Phải nhanh chóng hành động thôi.
Tiêu Hồng cùng hai vị sư đệ không tiến lên, mà đứng lại một chỗ, trường kiếm trong tay xuất ra, kết thành kiếm trận ---
Ba thanh linh kiếm bỗng nhiên biến mất, từ sau lưng họ, dần dần bay ra mười mấy hư ảnh của linh kiếm, không ngừng chuyển đổi trong Âm Dương Lưỡng Nghi* đen trắng.
(Hình ảnh phổ biến nhất của Âm Dương Lưỡng Nghi là vòng tròn Thái Cực, với một nửa đen (Âm) và một nửa trắng (Dương), mỗi nửa chứa một chấm nhỏ đối lập màu sắc. Biểu tượng này thể hiện sự cân bằng, hài hòa, và chuyển động không ngừng của Âm và Dương trong vũ trụ.)
Càng lúc càng nhanh.
Khanh Chu Tuyết là kiếm tu, tuy chưa từng thấy chiêu thức như vậy, nhưng trong lòng nàng mơ hồ có một dự cảm chẳng lành.
Các nàng nhanh chóng co cụm vào, Lâm Tầm Chân lập tức dựng lên mấy lớp màn nước trước mặt, Khanh Chu Tuyết lập tức biến chúng thành những lớp băng dày, chắn trước người. Nàng vẫn chưa yên tâm, lại dùng chiêu thức [Nguyệt Doanh Tắc Khuy] triệu hồi một trận tuyết lớn, vây quanh người để sẵn sàng ứng phó.
Bởi vì băng giá lạnh lẽo dễ dàng phòng thủ hơn, Nguyễn Minh Châu lúc này lạnh đến nỗi hắt xì một cái, liền thu lại ngọn lửa quanh người một chút, tránh làm tan chảy băng tuyết.
Một thanh kiếm linh hoạt dường như bay vọt ra, nhanh chóng theo sau là những bóng đen hỗn loạn và tiếng leng keng, sau đó nàng nhìn thấy những vết nứt trên lớp băng, lan ra như một mạng nhện.
Sau một loạt tiếng leng keng, mạng nhện xuất hiện ở nhiều điểm khác nhau, lan rộng cực kỳ nhanh chóng. Chẳng mấy chốc, toàn bộ lớp băng được bao phủ bởi các vết nứt.
Khanh Chu Tuyết cố gắng củng cố các vết nứt, nhưng tòa nhà như sắp sụp đổ, băng vẫn tiếp tục nứt. Sức xuyên thấu của Kim linh căn rất mạnh, bây giờ xem ra cũng không phải chỉ toàn là hư danh.
Không thể ngăn cản nó.
Nàng đành dứt khoát từ bỏ, ngay khi băng tuyết vỡ vụn hoàn toàn, những bông tuyết bay ngập trời cuốn lấy mọi người vào trong. Vài luồng kiếm ý hư ảo xé gió lao tới, dù đã bị những bông tuyết mềm mại linh hoạt làm giảm đi phần lớn sức mạnh, vẫn có vài luồng không thể tránh khỏi cứa vào.
"Kiếm trận của bọn hắn đến bao giờ mới kết thúc?" Nguyễn Minh Châu chỉ cảm thấy bốn phía đều chìm vào một mảng hỗn loạn trắng xóa, thỉnh thoảng trên mặt vẫn đau nhói vài cái. Sờ thử, toàn là những vết cắt và máu chảy do kiếm phong lọt vào gây ra.
"Nếu không có ai can thiệp, làm sao nó có thể dễ dàng kết thúc?"
Nguyễn Minh Châu trợn tròn mắt, "Vậy chúng ta ở lại đây, chẳng phải là chờ bị cắt thành thịt băm từ từ sao. Không được, phải ra ngoài."
Lâm Tầm Chân khẽ nói, "Kiếm trận của bọn họ tuy lợi hại, chém sắt như chém bùn, nhưng bất kể là thuật pháp hay trận pháp nào cũng cần linh lực duy trì, linh lực luôn có hạn."
"Nhưng vừa rồi chúng ta đã sử dụng quá nhiều linh lực, mấy tên kiếm tu đối diện đều là liều mạng đỡ đòn! Bọn chúng nhất định đang chờ đợi thời khắc này. Làm sao có thể đấu hao tổn nổi?" Nguyễn Minh Châu cau mày, lúc này lại nghe Bạch Tô nói, "Sắc mặt của Khanh sư muội nhợt nhạt quá."
Khanh Chu Tuyết vốn là một kiếm tu, nhưng hôm nay tình hình khác thường, nàng liên tục sử dụng đại thuật pháp --- chính là chiêu thức phòng thân đã ngộ ra kia. Ước chừng đã ba lần rồi. Vừa rồi còn ngưng tụ thành một lớp băng dày đặc, tuy có Lâm Tầm Chân trợ giúp, vẫn khó tránh khỏi hao tổn.
Bên trong đan điền, linh lực sắp cạn kiệt. Cảm giác này thật kỳ lạ. Cứ như thể bụng luôn mang một cảm giác bỏng rát, nhưng khi cảm nhận kỹ hơn, chỉ là một sự trống rỗng vô tận.
Một cảm giác tương tự cũng đã xuất hiện trong cuộc thi đấu nội môn năm đó, khi tu vi của nàng còn thấp hơn, sau khi kết băng vài lần đã có cảm giác như vậy.
Thực sự không thể trì hoãn thêm nữa. Lâm Tầm Chân cau mày trầm tư, rồi từ từ nhắm mắt lại, "Kiếm tu vốn không giỏi đánh xa, nhưng khoảng cách này, đối với ta mà nói, lại là một lợi thế."
Một dòng nước nhỏ len lỏi qua lớp tuyết dày đặc, im lặng và uyển chuyển như một con rắn đang trườn.
Khi điều động linh lực trong đan điền, Lâm Tầm Chân lại cảm thấy ngực đau nhói. Nàng cố gắng chịu đựng, biết rằng đứng ở phía sau đồng nghĩa với việc ít có khả năng bị thương hơn. Linh lực của một y tu cũng không phải là vô hạn, nên tiết kiệm được chút nào hay chút đó.
Hơn nữa, nội thương trong điều kiện khắc nghiệt như thế này cũng không thể chữa lành nhanh chóng.
Dịch Hành nhìn thấy giữa vùng tuyết trắng xóa mênh mông có một điểm đỏ xuất hiện. Giống như hoa hồng nở giữa tuyết, đẹp nhưng thê lương.
"Có hiệu quả rồi." Hắn đắc ý nói, "Cuối cùng cũng không thể phòng thủ được nữa --- ưm!"
Một sợi nước lặng lẽ quấn chặt quanh cổ hắn, khiến thanh kiếm trong tay Dịch Hành gần như rơi xuống, kiếm trận cũng bị xáo trộn trong giây lát. Cũng may Tiêu Hồng nhanh mắt nhanh tay đỡ lấy và tiếp tục duy trì sự cân bằng của kiếm trận.
Dịch Hành dùng một tay siết chặt cổ, sợi nước nhanh chóng đông cứng thành băng, vẫn đang dần dần siết chặt, không gian để thở bị tàn nhẫn đè ép.
Một bức tường đất đột ngột mọc lên từ giữa hai bên, giống như một ngọn núi thấp. Trên bầu trời, một bóng đỏ ập đến, nhẹ nhàng chạm vào đỉnh bức tường đất, toàn thân rực lửa như lông vũ của Hỏa Phượng, thu mình lại lao xuống.
Đây là chuyện gì vậy?
Dịch Hành vẫn chưa kịp phản ứng, dưới chân bỗng bùng lên một biển lửa, cảm giác nghẹt thở nơi cổ như tan thành nước tuyết chảy xuống, nhưng đồng thời, lại nóng đến mức gần như muốn nhảy dựng lên.
Phía sau bức tường đất, Khanh Chu Tuyết đã ngừng tạo tuyết quanh thân, khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền, dường như đang tĩnh tọa điều tức lại.
Kiếm trận vì bị nhiễu loạn mà dần suy yếu, lúc này những cơn gió kiếm sắc bén cũng đã dần chậm lại.
Máu chảy không ngừng trên khuôn mặt Nguyễn Minh Châu, trông có phần đáng sợ. Tuy nhiên, nàng không hề quan tâm đến việc bị thương khi chiến đấu, xưa nay đều như vậy. Một mình nàng đối đầu với ba người, dù ở thế bất lợi, vẫn chiến đấu liều mạng, khiến Trần Liên Thanh và những người khác có chút dè chừng.
Tiêu Hồng nhanh chóng nhận ra Khanh Chu Tuyết đang ngồi thiền, nghĩ rằng điều này cho thấy nàng đã kiệt sức. Nếu để nàng phục hồi... không được, vậy thì sẽ không còn cơ hội chiến thắng nào nữa.
Tại sao nha đầu Nguyễn Minh Châu lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Nàng chắc chắn không tự đại đến mức nghĩ rằng mình có thể một mình hạ gục cả ba người họ. Nghĩ kỹ lại thì, có lẽ đang cố câu giờ để cho Khanh Chu Tuyết có thời gian hồi phục!
Hắn né được một đòn của Nguyễn Minh Châu, định nhảy qua bức tường đất, quả nhiên, Nguyễn Minh Châu lập tức quay lại đuổi theo hắn.
"Lâm trận bỏ chạy, sao được tính là anh hùng chứ?" Nguyễn Minh Châu cười nhạo, muốn khiêu khích hắn, nhưng Tiêu Hồng hoàn toàn không biết xấu hổ, đáp lại: "Là cẩu hùng, tiểu nhân là cẩu hùng."
(Cẩu hùng: Gấu chó, đây cũng là từ lóng chỉ kẻ hèn nhát, yếu đuối.)
Thấy hắn ta dường như đã nhìn thấu điều gì đó, Nguyễn Minh Châu có chút lo lắng, vung một đao chém vào lưng hắn, không ngờ Tiêu Hồng lại không né tránh, chịu một đòn này, nghiến chặt răng, trường kiếm trong tay đâm thẳng vào cổ họng Khanh Chu Tuyết.
Xong rồi.
Tiêu Hồng như một mũi tên rời khỏi dây cung, đâm về phía Khanh Chu Tuyết, phía sau Nguyễn Minh Châu còn bị Dịch Hành và Trần Liên Thanh dây dưa, nhất thời không ngăn được.
Nàng cắn chặt môi, vừa rồi khi Lâm sư tỷ khống pháp tạo nên một bức tường đất, dặn dò mọi thứ, tạo thành lớp phòng thủ cuối cùng xong thì đã bất tỉnh.
Lúc này Bạch Tô đỡ lấy nàng, âm thầm vận công trị thương, do cách xa, người khác nhất thời không nhìn ra.
Nhưng thực tế, nếu Khanh Chu Tuyết xảy ra chuyện, phía sau chỉ còn lại một y tu không có chút sức lực nào.
Nguyễn Minh Châu trong lòng lo lắng, kỳ thực linh lực của nàng cũng đã tiêu hao quá nửa, nhưng vẫn dốc hết tốc độ nhanh nhất, thân đao nhanh hơn người, một đao chém về phía Tiêu Hồng.
Tiêu Hồng không đánh với nàng, nghiêng người lăn một vòng, vượt qua trường đao, Nguyễn Minh Châu không chịu buông tha, kiếm của Dịch Hành dường như xuyên qua nửa bên vai nàng, bên Trần Liên Thanh dường như cũng đâm vài kiếm, kiếm phong sắc bén lại rạch thêm vài vết thương dài.
Nàng không kịp để ý, nửa người tê liệt, nếu không phải cố kéo hơi tàn, chắc chắn sẽ ngã xuống.
Chung trưởng lão thở dài, mặc dù ngày thường ghét bỏ tiểu cô nương này là người ồn ào và hay gây chuyện nhất, nhưng dù sao nàng cũng là đệ tử ở cạnh hắn nhiều năm. Hắn liếc nhìn Nguyễn Minh Châu nửa người nhuốm máu, rồi nhìn sang chỗ khác, không nỡ nhìn lại.
"Nha đầu này không thấy đau sao." Việt trưởng lão hơi nhíu mày, đưa tay lấy chiếc cốc trà bên cạnh, "Đồ nhi nhà ngươi đang làm gì vậy? Tại sao không chữa trị cho nàng? Thật đáng thương."
"Nàng còn trẻ, tu vi chưa đủ, nên đứng xa Nguyễn Minh Châu một chút."
Tay của Liễu Tầm Cầm đặt rất nghiêm chỉnh trên tay vịn của ghế, đột nhiên cảm thấy một chút ấm áp, nàng cúi đầu nhìn xuống, một bàn tay ngọc ngà đặt lên mu bàn tay nàng.
Việt Trường Ca chăm chú nhìn vào diễn võ trường, kết quả là mò mẫm hồi lâu mà không sờ thấy chén trà, đột nhiên cảm thấy xúc cảm này sờ không đúng lắm, mềm mại tinh tế, khớp xương rõ ràng, mát lạnh.
Nàng chớp mắt phượng, kinh ngạc quay đầu, đối diện với khuôn mặt không chút biểu cảm của Liễu trưởng lão.
"Ngươi vô lễ!" Kết quả nàng lại là người hét lên trước.
Liễu Tầm Cầm lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng.
Việt Trường Ca vội vàng rút tay về, đau lòng vuốt ve qua lại, nước mắt lưng tròng, "Ngươi có phải cố ý đặt tay vào vị trí cốc trà không? Bây giờ tay của bản tọa không còn trong sạch nữa, đều là do ngươi làm bẩn nó."
"Yên lặng."
Chưởng môn nhíu mày.
Vân Thư Trần liếc nhìn hai người họ, lười biếng đổi tư thế dựa.
Đạo đức suy đồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất