Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Tẩy Trắng Rồi Sao
Chương 16
Trọng Sương nắm lấy xương cốt, cảm giác lạnh băng chạm vào tay.
"Sư... Sư tôn?"
Y lo sợ không yên mà ngẩng đầu.
Lộ Thính Cầm hai mắt nhắm nghiền, một bộ mệt mỏi bệnh tật đan xen, bộ dạng không tính nói gì.
Trọng Sương đối mặt với Lộ Thính Cầm, từng bước lui ra hướng cửa, tựa như bỏ trốn mà chạy vào trong viện.
Y nắm lấy xương cốt bóng loáng, trong lòng hoảng loạn, đầu óc mông lung, không thể tin được rằng ban nãy suýt nữa lại động thủ với Lộ Thính Cầm. Trong suốt bảy năm nay, đây là lần đầu Lộ Thính Cầm thuận theo ý nguyện của y. Y không có chút vui sướng đắc thắng, trong ngực vỡ ra một cái động hoang vu, gió lạnh chảy ngược vào trong.
Hết thảy đều kết thúc rồi.
Thống khổ, đau thương, nghi ngờ... Tất cả giống như đều theo khối xương cốt được trả lại này, kết thúc. Y còn có thể ngăn Lộ Thính Cầm nói gì chứ, để hắn đem máu đã rút ra trả lại toàn bộ sao? Huống chi, Lộ Thính Cầm nói rất đúng, bất luận là sớm hay muộn, hắn cũng đã cho nguyên do.
Mùa thu thanh khiết, mặt trăng lạnh lẽo, cây hoa quế. Đêm khuya như mực, trời sao như điểm xuyết.
Tiểu viện của Lộ Thính Cầm lại như ngày xưa.
Trọng Sương trống rỗng mờ mịt nhìn quanh.
Y có bao nhiêu lần mang theo thống khổ tới, mang theo khuất nhục trở về, thì có bấy nhiêu thù hận với tòa viện tử này. Hận mỗi một khối đá phiến xanh trên đường, mỗi một chiếc cửa sổ xưa cũ, mỗi một loại bài trí, mỗi một gian phòng. Chán ghét Trụy Nguyệt phong, giống như chán ghét những chấm mực rơi xuống mặt giấy sạch sẽ.
Mà hiện tại, y lại không muốn rời đi.
Trong chính phòng, đột nhiên truyền ra một tiếng ghế dựa cọ xát với mặt đất, âm thanh thư tịch rơi xuống đất.
Lộ Thính Cầm nặng nề hít thở. Gần như muốn đứng lên, nhưng không thành công, trong lúc hấp tấp đỡ lấy mặt bàn, làm rơi đồ vật.
Trong lòng Trọng Sương run lên, chạy chậm đến dưới vách tường, lắng nghe trong góc.
Sư tôn... Từ khi nào lại yếu ớt thế này, ăn mặc phong phanh, dùng linh lực rồi thì lại nhiễm phong hàn?
Lỗ tai Trọng Sương sắp dán luôn vào giấy trên cửa sổ.
Lộ Thính Cầm đi đến đâu, y cũng đi theo chuyển động. Giống như làm một tên trộm, cách một bức tường, từ thư phòng bên này, tránh đi cửa chính, dịch tới phòng trong.
Sau một lúc lâu, lại là một tiếng vang nặng nề.
Trọng Sương lập tức muốn vọt vào trong phòng xem. Lại gian nan kiềm chế xúc động, phỏng chừng Lộ Thính Cầm đã nằm lên trên giường rồi.
Hoặc nói là, ngã xuống giường.
Trọng Sương nắm chặt tóc. Tâm y như đay rối, có sợ hãi thầm kín, định chuẩn bị đem sự tình lập tức làm rõ, lại biết được rằng Lộ Thính Cầm tuyệt đối không muốn liếc mắt nhìn y thêm một cái, hô hấp nghẹn lại, sợ tạo ra động tĩnh, làm người bên trong nghe thấy.
Y ngồi xổm trên mặt đất, dán vào tường. Trong đầu không ngừng xoay quanh mỗi câu nói của Lộ Thính Cầm, nghĩ, nghĩ, suy nghĩ không chịu khống chế, cứ thế mà tung bay.
Nước tùy tiện đổ vào đặt trên bàn là nước lạnh, ban đêm khát nước uống có phải sẽ quá lạnh không. Chăn màn gối đệm cũng không hong qua, có thể dùng không, có đủ dùng không. Rốt cuộc thân thể Lộ Thính Cầm như thế nào, theo lý thuyết đã thành tiên thể, không giống như nhục thể phàm thai, khó mà có bệnh...
Đầu ngón tay Trọng Sương cảm nhận xương cốt lạnh băng, xương sườn dường như còn sót lại đau đớn ngay lúc đó.
Bàn tay đó vững vàng, không hề do dự.
Cặp mắt kia lạnh nhạt, không biết đang nhìn vật gì.
Tim Trọng Sương giống như bị chém thành hai nửa, một nửa treo ở giữa không trung, lạnh nhạt đề phòng nhìn chăm chú hết thảy, một nửa đang chìm nổi vì lo âu.
Y nghiêng tai, phân biệt mỗi tiếng hô hấp của Lộ Thính Cầm, mỗi một động tĩnh trằn trọc. Thuyết phục bản thân, một khi có cái gì đó không đúng, thì lập tức đi vào.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc hơi thở dồn dập, không nối liền của Lộ Thính Cầm cũng có xu hướng hòa hoãn.
Đây là đã ngủ say.
Trọng Sương rón ra rón rén đứng dậy, tính toán lại đi Dược Sư Cốc tìm một vòng xem sao.
Chân y đã tê mỏi, thân mình thấm đẫm gió đêm.
Gió thổi qua ngói, cỏ dại đọng sương sớm, bóng đêm từ tối mịt dần hửng sáng, mặt trời nổi lên từ phía đông.
Chính phòng, phòng ngủ.
Lộ Thính Cầm ngủ không yên ổn.
Hắn giãy giụa trong giấc ngủ vừa nông vừa sâu, trong giấc mơ kỳ quái, thỉnh thoảng mơ thấy đang tìm nước. Tìm khắp sơn gian cốc địa, ngọn cây trong rừng, trong lúc trăm cay nghìn đắng linh quang chợt lóe, tới được chỗ hàn đàm.
Bên hàn đàm có thiếu niên đang tẩy kiếm. Lộ Thính Cầm thấy thân ảnh ấy, ở trong mơ liền phiền lòng bất an.
Tâm thần dao động, chạm được thế giới hiện thực bên cạnh, còn chưa tỉnh táo, nặng nề che trời lấp đất, đè lên trên người hắn. Lộ Thính Cầm thoáng co rúm lại một chút, cảm thấy ngực độn đau, đau đầu nhức óc, không có chỗ yên ổn.
Hàng mi dài của hắn khẽ rung, mông lung mà mở một cái khe, cảm thấy đầu váng mắt hoa, lại nhắm mắt trở lại.
Nắm chặt chăn mỏng trên người, trong ý thức nóng bỏng, gian nan đấu tranh, có phải nên thanh tỉnh chút không, rời giường tìm nước uống.
Chờ một chút, chăn mỏng...
Tối hôm qua hắn choáng váng bất ổn, quần áo cũng không cởi, đến khi nằm trên tháp thì coi như là xong việc. Căn bản không nhớ rõ có chăn mỏng gì đó.
Chẳng lẽ Trọng Sương quay lại, vẫn là yêu tinh trong núi đắp lên...
Cô nương ốc đồng đi... Cửa này sao ai cũng có thể vào thế, có nên thêm khóa không... Sao có thể là... Trọng Sương...
Suy nghĩ của Lộ Thính Cầm bay loạn, nghiêng mình cuộn tròn, trong cơn sốt cao đốt sạch tinh thần vốn có, thế nào cũng không muốn mở to mắt.
Bên giường.
Bên cạnh có người trông chừng, nghe được hô hấp Lộ Thính Cầm biến đổi, lập tức ý thức được người đã tỉnh.
Một đạo truyền âm, đè thấp âm thanh gọi người đang khoa tay múa chân tranh chấp quay lại.
Kê Hạc xụ mặt, vội vàng vọt vào trong phòng. Lệ Tam không nhanh không chậm theo ở phía sau. Diệp Vong Quy trông chừng một ngày trước tháp nhường lại vị trí, tự giác đến góc phòng tránh mặt.
Dưới ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mang theo khẩn cầu của nhóm sư huynh sư đệ, Lệ Tam kéo cổ tay Lộ Thính Cầm từ trong chăn ra, không nhanh không chậm đặt ngón tay lên.
"Vẫn vậy."
Sau khi cẩn thận phán đoán, y nhỏ giọng nói với Kê Hạc. Chỉ chỉ vò thuốc đang sắc trên bàn, ý bảo không có thay đổi.
Kê Hạc gật đầu. Xua xua tay, ý bảo đều có thể đi xuống, để mình hắn ở lại.
Lệ Tam nhớ thương thuốc đang sắc, dẫn đầu đi ra ngoài cửa.
Diệp Vong Quy không muốn đi, bộ dạng cái đuôi thăm dò muốn nán lại trên giường, khi mày Kê Hạc càng nhăn càng chặt, cọ tới cọ lui mà đứng ở cửa, ủy khuất bị đuổi ra khỏi phòng.
Kê Hạc bưng chén thuốc lên, xác nhận độ ấm thích hợp.
Nhìn bên chăn rụt lại, rõ ràng Lộ Thính Cầm đã tỉnh, chờ rồi lại chờ, nhịn rồi lại nhịn, lấy thanh âm ngữ khí tốt nhất của mình, gọi một tiếng.
"Tiểu ngũ?"
"Ưm..."
Lộ Thính Cầm vùi đầu vào trong chăn, phát ra âm thanh giống như mèo nhỏ.
Kê Hạc chọt chăn một chút, đầu của hắn lại vùi vào trong một chút. Đến cuối cùng, cả người vùi hẳn ở trong chăn.
"Đệ muốn tự ngạt chết mình à?"
Kê Hạc từ không thể nhẫn nại thành có thể. Buông chén thuốc, đem chăn kéo xuống.
Đôi mắt Lộ Thính Cầm nhắm chặt, ngón tay ấn trên ngực. Quầng mắt xanh đen ẩn hiện, môi khô nứt, trên cái má trắng nõn ngày xưa phiếm đỏ ửng trông vô cùng đáng thương, đến gần là có thể sờ được nhiệt độ nóng bỏng tay.
Bụng ngón tay mềm mại của Kê Hạc, khẽ chạm vào mặt Lộ Thính Cầm.
"Nhịn một chút, dậy uống ngụm nước đi."
Người tu tiên bị thương là chuyện thường ngày, khả năng sinh bệnh lại cực kỳ hiếm thấy. Cho dù là bệnh, điều chỉnh mấy ngày cũng sẽ có chuyển biến tốt đẹp.
Kê Hạc đã thấy miệng vết thương trải rộng của Lộ Thính Cầm, khóe miệng chảy máu, còn thảm hại hơn bộ dạng hiện tại, nhưng lại giống dáng vẻ suy yếu làm ổ trên giường bệnh, trong đầu vẫn còn một hồi ấn tượng. Trong lòng hắn phát đau, nhớ tới Lệ Tam chẩn bệnh, càng buồn bực bất an. Nhìn về phía Lộ Thính Cầm, giống như nhìn mèo con bất cứ lúc nào cũng không ổn, động tác mạnh một chút cũng sợ hắn chịu không nổi.
Kê Hạc ngồi vào bên cạnh tháp, cánh tay xuyên qua từ phía dưới cổ Lộ Thính Cầm, thong thả nâng người ngồi dậy. Vừa nhìn thấy mày liễu của Lộ Thính Cầm hơi hơi nhíu, động tác lập tức dừng lại.
Sau vài lần tạm dừng, đợi khi an trí xong người, bị nhét gối ôm ngồi cho vững, Lộ Thính Cầm cũng tỉnh táo.
"Kê sư huynh..."
Hắn khàn giọng kêu một tiếng.
"Há miệng."
Kê Hạc cầm thìa, đựng đầy nửa muỗng nước ấm, đụng đến bên miệng hắn.
"Không cần đâu... Ta tự làm."
Lộ Thính Cầm nắm chặt chăn bên cạnh.
Nghe vậy, Kê Hạc nhướng mày. Trước khát vọng trong ánh mắt Lộ Thính Cầm, thu thìa lại, bỏ vào chén trên bàn.
"Đệ có bản lĩnh." Hắn dùng cằm chỉ hướng chén. "Tự uống đi."
Lộ Thính Cầm méo miệng.
Sư huynh huynh không ra bài theo lẽ thường.
Hiện tại cả người hắn mềm nhũn, ngực khó chịu. Thật sự không muốn nhúc nhích. Chẳng qua đều là người có đồ đệ, cứ thế được đút, rất mất mặt, kháng cự một chút.
Lộ Thính Cầm cảm thấy cổ họng mình bốc hỏa, nước miếng đều nhanh chóng khô mất. Xoay đầu, chân tình nhìn chăm chú chén trên bàn.
Mới vừa động, đau đớn tác động đến ngực, không khỏi nắm chặt vạt áo.
"Được rồi được rồi được rồi dừng dừng dừng dừng dừng." Kê Hạc liên thanh nói.
Hắn kéo chăn qua, một phen ấn tay đang duỗi đến một nửa của Lộ Thính Cầm xuống, nhét vào trong chăn gói lại kỹ lưỡng, dịch góc chăn kín mít. Quay đầu, dùng linh lực thử nhiệt độ ở đáy chén, bảo đảm vẫn là độ ấm thích hợp, một lần nữa múc một muỗng, đặt bên môi Lộ Thính Cầm.
Lộ Thính Cầm một hơi uống hết nước, liếm liếm môi, vẫn buồn ngủ, dứt khoát nhắm mắt lại, hơi hơi hé miệng.
Kê Hạ hừ ra một tiếng cười từ trong mũi, muỗng tiếp theo, mang tràn đầy một thìa thuốc đi vào.
Khó có thể miêu tả hương vị tràn ngập trong cổ họng Lộ Thính Cầm, hắn mạnh mẽ nuốt xuống, nhịn không được ho khan vài tiếng.
"Khụ khụ... Sư huynh!"
"Ngậm miệng, đừng sặc."
Nhưng thuốc này có vị tất thối!
Lộ Thính Cầm tuyệt vọng nhìn về phía chén thuốc. Trong đó còn có non nửa chén nước thuốc màu đen, mơ hồ bay tới mùi vị chua hôi quái dị, ngửi cũng buồn nôn.
Hắn nhớ rõ trước kia uống qua thuốc của Lệ Tam, rõ ràng không khủng bố như vậy.
"Lộ Thính Cầm, lần này đệ lăn lộn thật sự là..." Kê Hạc theo ánh mắt Lộ Thính Cầm, nhịn không được mở lời tới cùng. "Bỏ đi, đệ bệnh thảm như vậy, ta không muốn nói đệ."
Hắn đem chén thuốc ở xa dịch tới, lại múc đầy một muỗng, đưa qua.
Mặt Lộ Thính Cầm lộ vẻ cự tuyệt.
"Đệ chỉ có hai lựa chọn." Kê Hạc vươn hai ngón tay. "Thứ nhất, đổi người khác, đổi ta đi. Tìm Diệp Vong Quy tu vi cao não không to, hoặc là lão Tam hũ nút. Thứ hai, đổi cách uống. Một ngụm hết sạch, hoặc là từng chút"
Lộ Thính Cầm suy yếu nhắm mắt lại.
"Một ngụm thuốc, một ngụm mật, được không?"
"Ý kiến không có hiệu quả."
Kê Hạc một muỗng một muỗng mạnh mẽ đút thuốc, giữa chừng tốt bụng để gián đoạn, cho hắn hoãn mùi vị một chút. Cuối cùng, cẩn thận cho một muỗng nước nhỏ.
"Không có cách khác, lần này tuân lời dặn của thầy thuốc. Khi quay lại ta hỏi lão Tam một chút.
Hắn thu dọn thuốc, lấy ra một tấm khăn lụa mới, cẩn thận lau lau khóe môi cùng trán ướt mồ hôi lạnh của Lộ Thính Cầm.
"Đệ nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Hắn nhẹ nhàng nói.
Lộ Thính Cầm gật đầu, gần như nháy mắt tiếp theo mất đi ý thức, mày nhíu lại, giống một đóa hoa bị rút cạn tinh khí vốn có, hoa bị nước mưa xối qua ướt nhẹp.
Kê Hạc không lên tiếng nữa, đỡ Lộ Thính Cầm nằm xuống.
Tay hắn cách chăn, phủ lên ngực Lộ Thính Cầm, xác nhận độ ấm của ngọc bài hơi lạnh, vị trí không sai.
Trong mắt lo âu nồng đậm.
"Sư... Sư tôn?"
Y lo sợ không yên mà ngẩng đầu.
Lộ Thính Cầm hai mắt nhắm nghiền, một bộ mệt mỏi bệnh tật đan xen, bộ dạng không tính nói gì.
Trọng Sương đối mặt với Lộ Thính Cầm, từng bước lui ra hướng cửa, tựa như bỏ trốn mà chạy vào trong viện.
Y nắm lấy xương cốt bóng loáng, trong lòng hoảng loạn, đầu óc mông lung, không thể tin được rằng ban nãy suýt nữa lại động thủ với Lộ Thính Cầm. Trong suốt bảy năm nay, đây là lần đầu Lộ Thính Cầm thuận theo ý nguyện của y. Y không có chút vui sướng đắc thắng, trong ngực vỡ ra một cái động hoang vu, gió lạnh chảy ngược vào trong.
Hết thảy đều kết thúc rồi.
Thống khổ, đau thương, nghi ngờ... Tất cả giống như đều theo khối xương cốt được trả lại này, kết thúc. Y còn có thể ngăn Lộ Thính Cầm nói gì chứ, để hắn đem máu đã rút ra trả lại toàn bộ sao? Huống chi, Lộ Thính Cầm nói rất đúng, bất luận là sớm hay muộn, hắn cũng đã cho nguyên do.
Mùa thu thanh khiết, mặt trăng lạnh lẽo, cây hoa quế. Đêm khuya như mực, trời sao như điểm xuyết.
Tiểu viện của Lộ Thính Cầm lại như ngày xưa.
Trọng Sương trống rỗng mờ mịt nhìn quanh.
Y có bao nhiêu lần mang theo thống khổ tới, mang theo khuất nhục trở về, thì có bấy nhiêu thù hận với tòa viện tử này. Hận mỗi một khối đá phiến xanh trên đường, mỗi một chiếc cửa sổ xưa cũ, mỗi một loại bài trí, mỗi một gian phòng. Chán ghét Trụy Nguyệt phong, giống như chán ghét những chấm mực rơi xuống mặt giấy sạch sẽ.
Mà hiện tại, y lại không muốn rời đi.
Trong chính phòng, đột nhiên truyền ra một tiếng ghế dựa cọ xát với mặt đất, âm thanh thư tịch rơi xuống đất.
Lộ Thính Cầm nặng nề hít thở. Gần như muốn đứng lên, nhưng không thành công, trong lúc hấp tấp đỡ lấy mặt bàn, làm rơi đồ vật.
Trong lòng Trọng Sương run lên, chạy chậm đến dưới vách tường, lắng nghe trong góc.
Sư tôn... Từ khi nào lại yếu ớt thế này, ăn mặc phong phanh, dùng linh lực rồi thì lại nhiễm phong hàn?
Lỗ tai Trọng Sương sắp dán luôn vào giấy trên cửa sổ.
Lộ Thính Cầm đi đến đâu, y cũng đi theo chuyển động. Giống như làm một tên trộm, cách một bức tường, từ thư phòng bên này, tránh đi cửa chính, dịch tới phòng trong.
Sau một lúc lâu, lại là một tiếng vang nặng nề.
Trọng Sương lập tức muốn vọt vào trong phòng xem. Lại gian nan kiềm chế xúc động, phỏng chừng Lộ Thính Cầm đã nằm lên trên giường rồi.
Hoặc nói là, ngã xuống giường.
Trọng Sương nắm chặt tóc. Tâm y như đay rối, có sợ hãi thầm kín, định chuẩn bị đem sự tình lập tức làm rõ, lại biết được rằng Lộ Thính Cầm tuyệt đối không muốn liếc mắt nhìn y thêm một cái, hô hấp nghẹn lại, sợ tạo ra động tĩnh, làm người bên trong nghe thấy.
Y ngồi xổm trên mặt đất, dán vào tường. Trong đầu không ngừng xoay quanh mỗi câu nói của Lộ Thính Cầm, nghĩ, nghĩ, suy nghĩ không chịu khống chế, cứ thế mà tung bay.
Nước tùy tiện đổ vào đặt trên bàn là nước lạnh, ban đêm khát nước uống có phải sẽ quá lạnh không. Chăn màn gối đệm cũng không hong qua, có thể dùng không, có đủ dùng không. Rốt cuộc thân thể Lộ Thính Cầm như thế nào, theo lý thuyết đã thành tiên thể, không giống như nhục thể phàm thai, khó mà có bệnh...
Đầu ngón tay Trọng Sương cảm nhận xương cốt lạnh băng, xương sườn dường như còn sót lại đau đớn ngay lúc đó.
Bàn tay đó vững vàng, không hề do dự.
Cặp mắt kia lạnh nhạt, không biết đang nhìn vật gì.
Tim Trọng Sương giống như bị chém thành hai nửa, một nửa treo ở giữa không trung, lạnh nhạt đề phòng nhìn chăm chú hết thảy, một nửa đang chìm nổi vì lo âu.
Y nghiêng tai, phân biệt mỗi tiếng hô hấp của Lộ Thính Cầm, mỗi một động tĩnh trằn trọc. Thuyết phục bản thân, một khi có cái gì đó không đúng, thì lập tức đi vào.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc hơi thở dồn dập, không nối liền của Lộ Thính Cầm cũng có xu hướng hòa hoãn.
Đây là đã ngủ say.
Trọng Sương rón ra rón rén đứng dậy, tính toán lại đi Dược Sư Cốc tìm một vòng xem sao.
Chân y đã tê mỏi, thân mình thấm đẫm gió đêm.
Gió thổi qua ngói, cỏ dại đọng sương sớm, bóng đêm từ tối mịt dần hửng sáng, mặt trời nổi lên từ phía đông.
Chính phòng, phòng ngủ.
Lộ Thính Cầm ngủ không yên ổn.
Hắn giãy giụa trong giấc ngủ vừa nông vừa sâu, trong giấc mơ kỳ quái, thỉnh thoảng mơ thấy đang tìm nước. Tìm khắp sơn gian cốc địa, ngọn cây trong rừng, trong lúc trăm cay nghìn đắng linh quang chợt lóe, tới được chỗ hàn đàm.
Bên hàn đàm có thiếu niên đang tẩy kiếm. Lộ Thính Cầm thấy thân ảnh ấy, ở trong mơ liền phiền lòng bất an.
Tâm thần dao động, chạm được thế giới hiện thực bên cạnh, còn chưa tỉnh táo, nặng nề che trời lấp đất, đè lên trên người hắn. Lộ Thính Cầm thoáng co rúm lại một chút, cảm thấy ngực độn đau, đau đầu nhức óc, không có chỗ yên ổn.
Hàng mi dài của hắn khẽ rung, mông lung mà mở một cái khe, cảm thấy đầu váng mắt hoa, lại nhắm mắt trở lại.
Nắm chặt chăn mỏng trên người, trong ý thức nóng bỏng, gian nan đấu tranh, có phải nên thanh tỉnh chút không, rời giường tìm nước uống.
Chờ một chút, chăn mỏng...
Tối hôm qua hắn choáng váng bất ổn, quần áo cũng không cởi, đến khi nằm trên tháp thì coi như là xong việc. Căn bản không nhớ rõ có chăn mỏng gì đó.
Chẳng lẽ Trọng Sương quay lại, vẫn là yêu tinh trong núi đắp lên...
Cô nương ốc đồng đi... Cửa này sao ai cũng có thể vào thế, có nên thêm khóa không... Sao có thể là... Trọng Sương...
Suy nghĩ của Lộ Thính Cầm bay loạn, nghiêng mình cuộn tròn, trong cơn sốt cao đốt sạch tinh thần vốn có, thế nào cũng không muốn mở to mắt.
Bên giường.
Bên cạnh có người trông chừng, nghe được hô hấp Lộ Thính Cầm biến đổi, lập tức ý thức được người đã tỉnh.
Một đạo truyền âm, đè thấp âm thanh gọi người đang khoa tay múa chân tranh chấp quay lại.
Kê Hạc xụ mặt, vội vàng vọt vào trong phòng. Lệ Tam không nhanh không chậm theo ở phía sau. Diệp Vong Quy trông chừng một ngày trước tháp nhường lại vị trí, tự giác đến góc phòng tránh mặt.
Dưới ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mang theo khẩn cầu của nhóm sư huynh sư đệ, Lệ Tam kéo cổ tay Lộ Thính Cầm từ trong chăn ra, không nhanh không chậm đặt ngón tay lên.
"Vẫn vậy."
Sau khi cẩn thận phán đoán, y nhỏ giọng nói với Kê Hạc. Chỉ chỉ vò thuốc đang sắc trên bàn, ý bảo không có thay đổi.
Kê Hạc gật đầu. Xua xua tay, ý bảo đều có thể đi xuống, để mình hắn ở lại.
Lệ Tam nhớ thương thuốc đang sắc, dẫn đầu đi ra ngoài cửa.
Diệp Vong Quy không muốn đi, bộ dạng cái đuôi thăm dò muốn nán lại trên giường, khi mày Kê Hạc càng nhăn càng chặt, cọ tới cọ lui mà đứng ở cửa, ủy khuất bị đuổi ra khỏi phòng.
Kê Hạc bưng chén thuốc lên, xác nhận độ ấm thích hợp.
Nhìn bên chăn rụt lại, rõ ràng Lộ Thính Cầm đã tỉnh, chờ rồi lại chờ, nhịn rồi lại nhịn, lấy thanh âm ngữ khí tốt nhất của mình, gọi một tiếng.
"Tiểu ngũ?"
"Ưm..."
Lộ Thính Cầm vùi đầu vào trong chăn, phát ra âm thanh giống như mèo nhỏ.
Kê Hạc chọt chăn một chút, đầu của hắn lại vùi vào trong một chút. Đến cuối cùng, cả người vùi hẳn ở trong chăn.
"Đệ muốn tự ngạt chết mình à?"
Kê Hạc từ không thể nhẫn nại thành có thể. Buông chén thuốc, đem chăn kéo xuống.
Đôi mắt Lộ Thính Cầm nhắm chặt, ngón tay ấn trên ngực. Quầng mắt xanh đen ẩn hiện, môi khô nứt, trên cái má trắng nõn ngày xưa phiếm đỏ ửng trông vô cùng đáng thương, đến gần là có thể sờ được nhiệt độ nóng bỏng tay.
Bụng ngón tay mềm mại của Kê Hạc, khẽ chạm vào mặt Lộ Thính Cầm.
"Nhịn một chút, dậy uống ngụm nước đi."
Người tu tiên bị thương là chuyện thường ngày, khả năng sinh bệnh lại cực kỳ hiếm thấy. Cho dù là bệnh, điều chỉnh mấy ngày cũng sẽ có chuyển biến tốt đẹp.
Kê Hạc đã thấy miệng vết thương trải rộng của Lộ Thính Cầm, khóe miệng chảy máu, còn thảm hại hơn bộ dạng hiện tại, nhưng lại giống dáng vẻ suy yếu làm ổ trên giường bệnh, trong đầu vẫn còn một hồi ấn tượng. Trong lòng hắn phát đau, nhớ tới Lệ Tam chẩn bệnh, càng buồn bực bất an. Nhìn về phía Lộ Thính Cầm, giống như nhìn mèo con bất cứ lúc nào cũng không ổn, động tác mạnh một chút cũng sợ hắn chịu không nổi.
Kê Hạc ngồi vào bên cạnh tháp, cánh tay xuyên qua từ phía dưới cổ Lộ Thính Cầm, thong thả nâng người ngồi dậy. Vừa nhìn thấy mày liễu của Lộ Thính Cầm hơi hơi nhíu, động tác lập tức dừng lại.
Sau vài lần tạm dừng, đợi khi an trí xong người, bị nhét gối ôm ngồi cho vững, Lộ Thính Cầm cũng tỉnh táo.
"Kê sư huynh..."
Hắn khàn giọng kêu một tiếng.
"Há miệng."
Kê Hạc cầm thìa, đựng đầy nửa muỗng nước ấm, đụng đến bên miệng hắn.
"Không cần đâu... Ta tự làm."
Lộ Thính Cầm nắm chặt chăn bên cạnh.
Nghe vậy, Kê Hạc nhướng mày. Trước khát vọng trong ánh mắt Lộ Thính Cầm, thu thìa lại, bỏ vào chén trên bàn.
"Đệ có bản lĩnh." Hắn dùng cằm chỉ hướng chén. "Tự uống đi."
Lộ Thính Cầm méo miệng.
Sư huynh huynh không ra bài theo lẽ thường.
Hiện tại cả người hắn mềm nhũn, ngực khó chịu. Thật sự không muốn nhúc nhích. Chẳng qua đều là người có đồ đệ, cứ thế được đút, rất mất mặt, kháng cự một chút.
Lộ Thính Cầm cảm thấy cổ họng mình bốc hỏa, nước miếng đều nhanh chóng khô mất. Xoay đầu, chân tình nhìn chăm chú chén trên bàn.
Mới vừa động, đau đớn tác động đến ngực, không khỏi nắm chặt vạt áo.
"Được rồi được rồi được rồi dừng dừng dừng dừng dừng." Kê Hạc liên thanh nói.
Hắn kéo chăn qua, một phen ấn tay đang duỗi đến một nửa của Lộ Thính Cầm xuống, nhét vào trong chăn gói lại kỹ lưỡng, dịch góc chăn kín mít. Quay đầu, dùng linh lực thử nhiệt độ ở đáy chén, bảo đảm vẫn là độ ấm thích hợp, một lần nữa múc một muỗng, đặt bên môi Lộ Thính Cầm.
Lộ Thính Cầm một hơi uống hết nước, liếm liếm môi, vẫn buồn ngủ, dứt khoát nhắm mắt lại, hơi hơi hé miệng.
Kê Hạ hừ ra một tiếng cười từ trong mũi, muỗng tiếp theo, mang tràn đầy một thìa thuốc đi vào.
Khó có thể miêu tả hương vị tràn ngập trong cổ họng Lộ Thính Cầm, hắn mạnh mẽ nuốt xuống, nhịn không được ho khan vài tiếng.
"Khụ khụ... Sư huynh!"
"Ngậm miệng, đừng sặc."
Nhưng thuốc này có vị tất thối!
Lộ Thính Cầm tuyệt vọng nhìn về phía chén thuốc. Trong đó còn có non nửa chén nước thuốc màu đen, mơ hồ bay tới mùi vị chua hôi quái dị, ngửi cũng buồn nôn.
Hắn nhớ rõ trước kia uống qua thuốc của Lệ Tam, rõ ràng không khủng bố như vậy.
"Lộ Thính Cầm, lần này đệ lăn lộn thật sự là..." Kê Hạc theo ánh mắt Lộ Thính Cầm, nhịn không được mở lời tới cùng. "Bỏ đi, đệ bệnh thảm như vậy, ta không muốn nói đệ."
Hắn đem chén thuốc ở xa dịch tới, lại múc đầy một muỗng, đưa qua.
Mặt Lộ Thính Cầm lộ vẻ cự tuyệt.
"Đệ chỉ có hai lựa chọn." Kê Hạc vươn hai ngón tay. "Thứ nhất, đổi người khác, đổi ta đi. Tìm Diệp Vong Quy tu vi cao não không to, hoặc là lão Tam hũ nút. Thứ hai, đổi cách uống. Một ngụm hết sạch, hoặc là từng chút"
Lộ Thính Cầm suy yếu nhắm mắt lại.
"Một ngụm thuốc, một ngụm mật, được không?"
"Ý kiến không có hiệu quả."
Kê Hạc một muỗng một muỗng mạnh mẽ đút thuốc, giữa chừng tốt bụng để gián đoạn, cho hắn hoãn mùi vị một chút. Cuối cùng, cẩn thận cho một muỗng nước nhỏ.
"Không có cách khác, lần này tuân lời dặn của thầy thuốc. Khi quay lại ta hỏi lão Tam một chút.
Hắn thu dọn thuốc, lấy ra một tấm khăn lụa mới, cẩn thận lau lau khóe môi cùng trán ướt mồ hôi lạnh của Lộ Thính Cầm.
"Đệ nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Hắn nhẹ nhàng nói.
Lộ Thính Cầm gật đầu, gần như nháy mắt tiếp theo mất đi ý thức, mày nhíu lại, giống một đóa hoa bị rút cạn tinh khí vốn có, hoa bị nước mưa xối qua ướt nhẹp.
Kê Hạc không lên tiếng nữa, đỡ Lộ Thính Cầm nằm xuống.
Tay hắn cách chăn, phủ lên ngực Lộ Thính Cầm, xác nhận độ ấm của ngọc bài hơi lạnh, vị trí không sai.
Trong mắt lo âu nồng đậm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất