Bệnh Mỹ Nhân Vạn Nhân Mê Cầm Kịch Bản Pháo Hôi
Chương 10: Vườn trường (10)
Edit: Quýt Hơi Ngọt
Trên bục giảng giáo viên sinh học đang đầy nhiệt huyết giảng tác dụng của quang hợp.
Đoạn Cẩn đột nhiên cảm giác tay mình bị nhét thứ gì đó.
Cậu cúi đầu nhìn nhìn, trong bàn tay xuất hiện một tờ giấy nhỏ.
Nhìn dòng chữ rồng bay phượng múa trên tờ giấy nhỏ: Có gì không hiểu thì hỏi tôi.
Ân? Đây là cái gì?
Đoạn Cẩn nhìn trái phải, các bạn học đều đang nghiêm túc nghe giảng, giấy nhỏ này là ném sai rồi?
Bởi vì gần đây Đoạn tiểu thiếu gia đổi tính bắt đầu nghiêm túc học tập, giáo viên cũng chú ý hơn tới thiếu niên xinh đẹp ngoan ngoãn này. Đoạn Cẩn vừa thất thần, giáo viên sinh học* liền phát hiện.
(*chỗ này tác giả viết là vật lý lão sư nhưng ở trên viết là sinh vật lão sư nên tui sẽ sửa như ở phía trên nhé)
"Đoạn Cẩn, đề này đáp án cái gì?"
Đoạn Cẩn cuống quít đứng lên, xấu hổ nhìn về phía giáo viên sinh học.
Thất thần một lát, cậu còn không biết giáo viên đang hỏi đề nào.
Tay trái bị chạm vào một chút, Tạ Dật đẩy quyển vở qua, mặt trên là dòng chữa rồng bay phượng múa viết: Tịnh quang hợp tốc độ.
"Tịnh quang hợp tốc độ."
Giáo viên sinh học gật gật đầu: "Ân, đúng rồi, ngồi xuống đi, lần sau không được thất thần nữa."
Chuông tan học vừa mới kêu, Tạ Dật liền xoay người lại, một bàn tay đặt ở lưng ghế Đoạn Cẩn, một cái tay khác nhéo mặt Đoạn Cẩn, ngữ khí thực hung dữ: "Vì cái gì không để ý tới tôi."
Đoạn Cẩn bị hắn niết có chút đau, không biết vì cái gì, hôm nay Tạ Dật có gì đó khác khác mà không giải thích được.
Hơn nữa trước giờ không phải Tạ Dật luôn chán ghét cậu sao, cách bày tỏ nỗi chán ghét của hắn chẳng nhẽ là niết mặt người khác.
Thật ấu trĩ a......
Đoạn Cẩn xoa xoa mặt, nhỏ giọng: "Tôi không biết cậu là người vứt giấy cho tôi."
Mặt của tiểu thiếu gia vừa nộn lại mềm, bị hắn nhẹ nhàng niết một chút liền xuất hiện vệt đỏ. Rõ ràng là bộ dạng ủy khuất chịu trừng phạt, nhưng vẫn cẩn thận giải thích cho hắn.
Tạ Dật nghĩ, nếu đây không phải đang ở trường học, hắn hiện tại hẳn là đã bế tiểu thiếu gia lên, đặt lên đùi, tay trái cùng tay trái cậu mười ngón giao triền, đem tay cậu bao bọc lấy hoàn toàn, tay phải nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu. Tiểu thiếu gia sẽ đem mặt chôn ở ngực hắn, vô cùng đáng thương mà lên án hắn, vì cái gì hung dữ với cậu.
Nho nhỏ mềm mại.
Hắn sẽ hôn nhẹ gương mặt của tiểu thiếu gia, chóp mũi, hàm dưới.
Sau đó từng chút một mút hôn môi của tiểu thiếu gia, hướng cậu xin lỗi, nói về sau sẽ không bao giờ hung dữ với em, tha thứ cho lão công được không?
Nhưng đang có người ngoài ở đây, hắn không thể dỗ dành tiểu thiếu gia của hắn như vậy.
Một người chồng tốt là người ở bên ngoài luôn tôn trọng vợ mình.
Tạ Dật hằn giọng, ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ mặt Đoạn Cẩn, từ trên bàn lấy ra một quyển vở, ném cho Đoạn Cẩn: "Đây là bút ký toán học tôi đã tóm tắt lại, vở vật lý thì ngày mai tôi làm xong sẽ đưa cho cậu."
Lại vì che giấu mà bồi thêm một câu: "Đừng nghĩ nhiều, tôi và cậu là một nhóm, thành tích cậu còn kém như vậy chính là ném mặt mũi của tôi xuống.".
Đoạn Cẩn mở ra nhìn nhìn, bên trong có đầy đủ các loại đề hình, còn có lời giải kèm chú thích của Tạ Dật.
Những suy nghĩ này cùng Đoạn Du không quá giống nhau, là một cách suy nghĩ giải đề khác. Hai loại ý nghĩ này kết hợp với nhau, làm Đoạn Cẩn cảm giác chính mình cũng dần bước vào con đường làm thiên tài toán học.
Đoạn Cẩn đôi mắt sáng lấp lánh, vui vẻ: "Cảm ơn cậu......"
"Cảm ơn cái gì?" Một bàn tay đặt lên vai trái Đoạn Cẩn.
Đoạn Cẩn quay đầu nhìn lại, Trình Uyên đứng ở phía sau cậu, ánh mắt đen tối không rõ nhìn Tạ Dật.
Thấy Đoạn Cẩn đang nhìn hắn, Trình Uyên nửa quỳ xuống dưới, dịu ngoan nói: "Tiểu thiếu gia, tôi tới đón cậu về nhà."
Đoạn Cẩn còn ở tự hỏi ánh mắt vừa rồi của Trình Uyên là gì.
Cậu trước giờ chưa từng nhìn thấy ánh mắt sắc bén như vậy, đây chính là ánh mắt nhất định phải có được của cường thế vai chính công nhìn vai chính thụ sao?
Đoạn Cẩn còn đang mê mang suy tư, Tạ Dật đã hất ra bàn tay đang đặt trên vai cậu của Trình Uyên, mang theo chút tức giận hỏi Trình Uyên: "Cậu là ai? Cậu ấy không cần cậu đưa về nhà."
Đoạn Cẩn lại mơ mơ màng màng nhìn về phía Tạ Dật.
Vai chính thụ dục vọng chiếm hữu quá mạnh đi, vịn vai cũng ghen sao.
Trình Uyên không có trả lời Tạ Dật, dưới ánh nhìn căm tức của Tạ Dật nắm nắm bàn tay Đoạn Cẩn.
Nhiệt độ lòng bàn tay hắn khiến Đoạn Cẩn theo bản năng muốn co rút lại.
Trình Uyên đem sách giáo khoa cùng đồ dùng học tập trên bàn của Đoạn Cẩn, thu dọn vào cặp sách, sau đó cong lưng, chuẩn bị bế cậu lên.
Tạ Dật không thể nhịn được nữa mà bắt lấy tay Trình Uyên, một cái tay khác ấn vai Đoạn Cẩn hướng phía chính mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu đây là nghe không hiểu sao?"
Đoạn Cẩn bị việc này làm giật mình, tựa từ trong mộng mới tỉnh ra.
Cậu giống như đồng thời làm đối tượng ghen ghét của vai chính công thụ.
Cậu từ trong lồng ngực Tạ Dật tránh ra ngoài, cầm lấy cặp sách, hướng Trình Uyên nói: "Hôm nay cho cậu nghỉ, không cần đưa tôi về nhà."
Cậu đây không muốn làm bóng đèn đâu nha, vẫn là nên cho vai chính công thụ có cơ hội ở chung đi. Hơn nữa hôm nay đã bắt nạt Trình Uyên, tha cho hắn lần này cũng không tính là OOC.
Ánh mắt Trình Uyên nặng nề mà nhìn Đoạn Cẩn.
Hắn cảm giác mình đang không ngừng rơi xuống, có một mảnh không gian u tối đem hắn kéo vào đó.
Không gian u tối có âm thanh không ngừng mê hoặc hắn:
Đem tiểu thiếu gia trói lại, cột vào bên cạnh ngươi.
Tiểu thiếu gia thân thể mảnh mai, đi vài bước sẽ mệt, hẳn là nên dựa vào lòng ngực ngươi, đi đâu đều là ngươi mang cậu ấy đi.
Tiểu thiếu gia muốn uống nước, hẳn là ngươi sẽ ngậm môi cậu ấy, một ngụm một ngụm đút qua.
Tiểu thiếu gia sợ tối, hẳn là ghé vào trước ngực ngươi, nghe nhịp tim đập của ngươi đi vào giấc ngủ.
Tiểu thiếu gia mỗi một kiện quần áo đều là ngươi đổi, mỗi một ngụm cơm đều là ngươi uy, đem tiểu thiếu gia cột vào bên cạnh ngươi, ngươi sẽ đem cậu ấy dưỡng so với Đoạn gia càng tốt càng kiều hơn.
Tiểu thiếu gia có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn đi đâu thì đi, muốn nhìn ai thì nhìn.
Nhưng cậu ấy sẽ không bao giờ có thể giống bây giờ, muốn đem ngươi bỏ xuống liền tùy ý bỏ xuống.
Đem cậu ấy trói lại đi, mệnh của ngươi, những thứ của ngươi đều là của cậu ấy, ngươi nên được vĩnh viễn đi theo cậu ấy.
Đoạn Cẩn nhanh chóng bị ánh mắt Trình Uyên dọa đến muốn khóc, trình độ ác liệt đó còn vượt xa cả Trình Vĩ Bác, vì cái gì Trình Uyên lại nhìn cậu với ánh mắt dọa người như vậy nha.....
Giống như người sắp chết chìm, từ bỏ bản năng cầu sinh, liều mạng chỉ muốn đem thanh gỗ cứu mạng cùng nhau chìm xuống đáy nước.
Cậu thật không biết từ khi nào Trình Uyên có tình cảm sâu sắc như vậy với Tạ Dật như vậy, bắt nạt Trình Uyên, Trình Uyên còn có thể nhẫn nại
Tiếp cận Tạ Dật, Trình Uyên liền dùng ánh mắt khủng cố như vậy đe dọa cậu.....
Bởi vì sợ hãi, mặt Đoạn Cẩn liền trắng bệch, vết đỏ trên mặt càng thêm rõ ràng.
Lúc Trình Uyên đi vào phòng học, liền thấy Đoạn Cẩn cùng một nam nhân với vẻ ngoài không thua kém mình thân mật dựa vào nhau, đã ghen ghét tới mức đầu óc muốn nóng lên.
Lúc sau thì bị tiểu thiếu gia từ chối cùng nhau về nhà mà khó chịu đến mức đại não muốn say xe. Khiến đến tận giờ mới phát hiện vệt đỏ trên má cậu.
Tiểu thiếu gia làn da non mịn trắng nõn, hôm nay lúc dựa vào cổ hắn non nớt biết bao nhiêu. Hiện tại má trái má phải đều là dấu tay đỏ tươi càng thêm vẻ mê người.
Trong thời gian ngắn, đau lòng, hối hận, áy náy tràn ngập trong lòng Trình Uyên, những ý niệm âm u trước đó đều tiêu tán.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng chạn vào vệt đỏ trên má Đoạn Cẩn, hỏi: "Đây là chuyện gì, đau không?"
Địa phương bị Trình Uyên chạm vào có chút đau nhói, cậu cắn cắn môi dưới, cũng không muốn "cáo trạng" châm ngòi ly gián quan hệ vai chính công thụ: "Còn tốt......"
Trình Uyên nhìn Đoạn Cẩn ủy khuất như vậy, lại vẫn không đành lòng trách phạt mà vuốt nhẹ gò má cậu, trong lòng liền mềm lại, không thể nhẫn được nữa, một phen bế Đoạn Cẩn lên.
Tạ Dật duỗi tay muốn tiếp lấy Đoạn Cẩn: "Đưa cậu ấy cho tôi."
Trình Uyên tránh tay hắn, trong giọng nói mang theo lửa giận: "Đưa cho cậu để cậu bắt nạt cậu ấy tiếp sao?"
Dứt lời, hắn trong ánh mắt ngạc nhiên rồi hóa đau lòng hối hận của Tạ Dật ôm Đoạn Cẩn rời khỏi phòng học.
Trình Uyên không có trực tiếp đưa Đoạn Cẩn đến cổng trường, mà là đi đến công viên nhỏ.
Trường của bọn họ trước kia là một công viên, sau đó liền cải tạo thành trường học, khi đó nhà quy hoặch cũng không phá hủy tất cả công viên cây xanh, mà để lại bột bộ phận thành công viên nhỏ này.
Công viên nhiều cây cổ thụ cao lớn cành lá phồn thịnh, bởi vì không có giá trị phương tiện, ngày thường ít có học sinh lui tới, hiện tại đã tan học, đến cả một người cũng không có.
Trình Uyên đem Đoạn Cẩn đưa tới trung tâm công viên, tìm một cái ghế dài ngồi xuống.
Cũng không buông ra Đoạn Cẩn, mà là để Đoạn Cẩn ngồi lên đùi, ôm eo cậu.
Đoạn Cẩn còn sợ hãi ánh mắt vừa nãy của Trình Uyên, hiện tại Trình Uyên lại đưa cậu tới công viên không một bóng người, càng bị dọa đến lông tơ dưng lên.
Một lát sau, thấy Trình Uyên vẫn là không đánh mình, tâm Đoạn Cẩn thoáng buông lỏng, sợ hãi hỏi: "Như thế nào không trở về nhà......"
Trình Uyên vòng tay thắt chặt hơn, thấp giọng: "Mặt của tiểu thiếu gia...... Cậu cứ như vậy về nhà, chỉ sợ sẽ làm người trong nhà lo lắng."
Kỳ thật chỉ có lúc bị Tạ Dật niết mới thấy đau, hiện tại cậu đã không có cảm giác gì, nhưng nhìn bộ dạng này của Trình Uyên bộ dáng, phỏng chừng nhìn qua rất nghiêm trọng đi.
Cậu phảng phất đã tưởng tượng ra vẻ mặt đau lòng của bà Lý hỏi cậu đã sảy ra chuyện gì, thậm chí còn nói cho Đoạn mẫu.....
"Kia...... Vậy nên làm sao bây giờ?"
Anh mắt thiếu niên chỉ thấy hầu kết của nam nhân giật giật, sau đó bên tai truyền đến âm thanh so với vừa nãy còn trầm thấp từ tính hơn: "Hiện tại không có thuốc...... Chỉ có thể giúp tiểu thiếu gia liếm liếm...... Tiểu thiếu gia muốn ta liếm sao?"
Hơi thở ấm áp truyền đến tai Đoạn Cẩn, kích thích đến mức cả người cậu run lên, lỗ tai phảng phất mất tác dụng vốn có, không có cách nào nghe hiểu nam nhân nói gì, chỉ có thể theo lời nói cảu mà xụi lơ bất lực run rẩy trong lồng ngực nam nhân.
"Ân?" Nam nhân thấy thiếu niên không trả lời, càng tiến lại gần, khẽ hôn lên lỗ tai thiếu niên, dán đó dùng khí âm lại hỏi một lần.
Đoạn Cẩn chưa bao giờ trải nghiệm qua loại cảm giác này, sau eo tê dại lợi hại, tứ chi một chút lực đều không có, đại não trống rỗng.
Thấy thiếu niên cuộn tròn ở trong lòng ngực hắn, hai mắt mê mang, nhuốm một tầng thủy quang. Trình Uyên càng đem cậu ôm chặt, một bàn tay vỗ về sau gáy cậu, một đường từ gò má mút hôn đến vành tai.
Trình Uyên đem vành tai thiếu niên ngậm vào trong miệng, tinh tế đánh giá một chút, đầu lưỡi lướt qua khối thịt mềm mại, phát ra tiếng nước dính nhớp rất nhỏ.
Đến khi nghe thấy âm thanh nức nở không thể chịu đựng nữa của thiếu niên mới buông ra, theo tai chậm rãi mút hôn đến gương mặt cậu.
Trình Uyên vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng xẹt qua mặt thiếu niên.
Lại thêm một trận ngứa tê dại, kích thích lớn làm Đoạn Cẩn vốn bị Trình Uyên trêu chọc đến mẫn cảm liềm căng thẳng, rốt cuộc đều không chịu nổi.
Trình Uyên vội vàng điều chỉnh hạ tư thế, không cho Đoạn Cẩn từ trong lòng ngực hắn chạy thoát.
Một bên mút hôn lỗ tai thiếu niên, một bên nhẹ giọng dỗ dành: "Tiểu thiếu gia ngoan...... Liếm liếm một chút liền tốt rồi...... Là tôi sai, tiểu thiếu gia tha thứ tôi được không? Tôi bảo đảm lần sau sẽ làm cậu thoải mái......"
Đầu ngón tay Trình Uyên vuốt nhẹ sau gáy cùng tóc mai Đoạn Cẩn, thấy Đoạn Cẩn giảm nhẹ kích thích, mới lại lần nữa bắt đầu khẽ liếm gương mặt Đoạn Cẩn.
Lần này hắn không dám giống vừa nãy, mà là từ xung quanh vết đỏ, một chút một chút liếm từng chỗ một.
Kích thích không còn kịch liệt như trước, lại dài lâu lại mê người.
Đoạn Cẩn cảm thấy chính mình phải bị liếm thấu, trên mặt tất cả đều là hương vị của Trình Uyên.
Cậu mơ hồ cảm thấy như vậy không tốt, mở miệng muốn Trình Uyên dừng lại, nhưng âm thanh phát ra đều là tiếng nức nở nhỏ vụn.
Đoạn Cẩn không biết mình về nhà như thế nào, cậu chỉ nhớ mang máng là Trình Uyên đem áo khoác buộc vào bên hông, hô hấp bên tai cậu nặng nề đến mức muốn nổ tung, qua thật lâu mới dùng lực đem chính mình đã sớm ngủ đưa lên xe.
———
Quýt
Trên bục giảng giáo viên sinh học đang đầy nhiệt huyết giảng tác dụng của quang hợp.
Đoạn Cẩn đột nhiên cảm giác tay mình bị nhét thứ gì đó.
Cậu cúi đầu nhìn nhìn, trong bàn tay xuất hiện một tờ giấy nhỏ.
Nhìn dòng chữ rồng bay phượng múa trên tờ giấy nhỏ: Có gì không hiểu thì hỏi tôi.
Ân? Đây là cái gì?
Đoạn Cẩn nhìn trái phải, các bạn học đều đang nghiêm túc nghe giảng, giấy nhỏ này là ném sai rồi?
Bởi vì gần đây Đoạn tiểu thiếu gia đổi tính bắt đầu nghiêm túc học tập, giáo viên cũng chú ý hơn tới thiếu niên xinh đẹp ngoan ngoãn này. Đoạn Cẩn vừa thất thần, giáo viên sinh học* liền phát hiện.
(*chỗ này tác giả viết là vật lý lão sư nhưng ở trên viết là sinh vật lão sư nên tui sẽ sửa như ở phía trên nhé)
"Đoạn Cẩn, đề này đáp án cái gì?"
Đoạn Cẩn cuống quít đứng lên, xấu hổ nhìn về phía giáo viên sinh học.
Thất thần một lát, cậu còn không biết giáo viên đang hỏi đề nào.
Tay trái bị chạm vào một chút, Tạ Dật đẩy quyển vở qua, mặt trên là dòng chữa rồng bay phượng múa viết: Tịnh quang hợp tốc độ.
"Tịnh quang hợp tốc độ."
Giáo viên sinh học gật gật đầu: "Ân, đúng rồi, ngồi xuống đi, lần sau không được thất thần nữa."
Chuông tan học vừa mới kêu, Tạ Dật liền xoay người lại, một bàn tay đặt ở lưng ghế Đoạn Cẩn, một cái tay khác nhéo mặt Đoạn Cẩn, ngữ khí thực hung dữ: "Vì cái gì không để ý tới tôi."
Đoạn Cẩn bị hắn niết có chút đau, không biết vì cái gì, hôm nay Tạ Dật có gì đó khác khác mà không giải thích được.
Hơn nữa trước giờ không phải Tạ Dật luôn chán ghét cậu sao, cách bày tỏ nỗi chán ghét của hắn chẳng nhẽ là niết mặt người khác.
Thật ấu trĩ a......
Đoạn Cẩn xoa xoa mặt, nhỏ giọng: "Tôi không biết cậu là người vứt giấy cho tôi."
Mặt của tiểu thiếu gia vừa nộn lại mềm, bị hắn nhẹ nhàng niết một chút liền xuất hiện vệt đỏ. Rõ ràng là bộ dạng ủy khuất chịu trừng phạt, nhưng vẫn cẩn thận giải thích cho hắn.
Tạ Dật nghĩ, nếu đây không phải đang ở trường học, hắn hiện tại hẳn là đã bế tiểu thiếu gia lên, đặt lên đùi, tay trái cùng tay trái cậu mười ngón giao triền, đem tay cậu bao bọc lấy hoàn toàn, tay phải nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu. Tiểu thiếu gia sẽ đem mặt chôn ở ngực hắn, vô cùng đáng thương mà lên án hắn, vì cái gì hung dữ với cậu.
Nho nhỏ mềm mại.
Hắn sẽ hôn nhẹ gương mặt của tiểu thiếu gia, chóp mũi, hàm dưới.
Sau đó từng chút một mút hôn môi của tiểu thiếu gia, hướng cậu xin lỗi, nói về sau sẽ không bao giờ hung dữ với em, tha thứ cho lão công được không?
Nhưng đang có người ngoài ở đây, hắn không thể dỗ dành tiểu thiếu gia của hắn như vậy.
Một người chồng tốt là người ở bên ngoài luôn tôn trọng vợ mình.
Tạ Dật hằn giọng, ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ mặt Đoạn Cẩn, từ trên bàn lấy ra một quyển vở, ném cho Đoạn Cẩn: "Đây là bút ký toán học tôi đã tóm tắt lại, vở vật lý thì ngày mai tôi làm xong sẽ đưa cho cậu."
Lại vì che giấu mà bồi thêm một câu: "Đừng nghĩ nhiều, tôi và cậu là một nhóm, thành tích cậu còn kém như vậy chính là ném mặt mũi của tôi xuống.".
Đoạn Cẩn mở ra nhìn nhìn, bên trong có đầy đủ các loại đề hình, còn có lời giải kèm chú thích của Tạ Dật.
Những suy nghĩ này cùng Đoạn Du không quá giống nhau, là một cách suy nghĩ giải đề khác. Hai loại ý nghĩ này kết hợp với nhau, làm Đoạn Cẩn cảm giác chính mình cũng dần bước vào con đường làm thiên tài toán học.
Đoạn Cẩn đôi mắt sáng lấp lánh, vui vẻ: "Cảm ơn cậu......"
"Cảm ơn cái gì?" Một bàn tay đặt lên vai trái Đoạn Cẩn.
Đoạn Cẩn quay đầu nhìn lại, Trình Uyên đứng ở phía sau cậu, ánh mắt đen tối không rõ nhìn Tạ Dật.
Thấy Đoạn Cẩn đang nhìn hắn, Trình Uyên nửa quỳ xuống dưới, dịu ngoan nói: "Tiểu thiếu gia, tôi tới đón cậu về nhà."
Đoạn Cẩn còn ở tự hỏi ánh mắt vừa rồi của Trình Uyên là gì.
Cậu trước giờ chưa từng nhìn thấy ánh mắt sắc bén như vậy, đây chính là ánh mắt nhất định phải có được của cường thế vai chính công nhìn vai chính thụ sao?
Đoạn Cẩn còn đang mê mang suy tư, Tạ Dật đã hất ra bàn tay đang đặt trên vai cậu của Trình Uyên, mang theo chút tức giận hỏi Trình Uyên: "Cậu là ai? Cậu ấy không cần cậu đưa về nhà."
Đoạn Cẩn lại mơ mơ màng màng nhìn về phía Tạ Dật.
Vai chính thụ dục vọng chiếm hữu quá mạnh đi, vịn vai cũng ghen sao.
Trình Uyên không có trả lời Tạ Dật, dưới ánh nhìn căm tức của Tạ Dật nắm nắm bàn tay Đoạn Cẩn.
Nhiệt độ lòng bàn tay hắn khiến Đoạn Cẩn theo bản năng muốn co rút lại.
Trình Uyên đem sách giáo khoa cùng đồ dùng học tập trên bàn của Đoạn Cẩn, thu dọn vào cặp sách, sau đó cong lưng, chuẩn bị bế cậu lên.
Tạ Dật không thể nhịn được nữa mà bắt lấy tay Trình Uyên, một cái tay khác ấn vai Đoạn Cẩn hướng phía chính mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu đây là nghe không hiểu sao?"
Đoạn Cẩn bị việc này làm giật mình, tựa từ trong mộng mới tỉnh ra.
Cậu giống như đồng thời làm đối tượng ghen ghét của vai chính công thụ.
Cậu từ trong lồng ngực Tạ Dật tránh ra ngoài, cầm lấy cặp sách, hướng Trình Uyên nói: "Hôm nay cho cậu nghỉ, không cần đưa tôi về nhà."
Cậu đây không muốn làm bóng đèn đâu nha, vẫn là nên cho vai chính công thụ có cơ hội ở chung đi. Hơn nữa hôm nay đã bắt nạt Trình Uyên, tha cho hắn lần này cũng không tính là OOC.
Ánh mắt Trình Uyên nặng nề mà nhìn Đoạn Cẩn.
Hắn cảm giác mình đang không ngừng rơi xuống, có một mảnh không gian u tối đem hắn kéo vào đó.
Không gian u tối có âm thanh không ngừng mê hoặc hắn:
Đem tiểu thiếu gia trói lại, cột vào bên cạnh ngươi.
Tiểu thiếu gia thân thể mảnh mai, đi vài bước sẽ mệt, hẳn là nên dựa vào lòng ngực ngươi, đi đâu đều là ngươi mang cậu ấy đi.
Tiểu thiếu gia muốn uống nước, hẳn là ngươi sẽ ngậm môi cậu ấy, một ngụm một ngụm đút qua.
Tiểu thiếu gia sợ tối, hẳn là ghé vào trước ngực ngươi, nghe nhịp tim đập của ngươi đi vào giấc ngủ.
Tiểu thiếu gia mỗi một kiện quần áo đều là ngươi đổi, mỗi một ngụm cơm đều là ngươi uy, đem tiểu thiếu gia cột vào bên cạnh ngươi, ngươi sẽ đem cậu ấy dưỡng so với Đoạn gia càng tốt càng kiều hơn.
Tiểu thiếu gia có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn đi đâu thì đi, muốn nhìn ai thì nhìn.
Nhưng cậu ấy sẽ không bao giờ có thể giống bây giờ, muốn đem ngươi bỏ xuống liền tùy ý bỏ xuống.
Đem cậu ấy trói lại đi, mệnh của ngươi, những thứ của ngươi đều là của cậu ấy, ngươi nên được vĩnh viễn đi theo cậu ấy.
Đoạn Cẩn nhanh chóng bị ánh mắt Trình Uyên dọa đến muốn khóc, trình độ ác liệt đó còn vượt xa cả Trình Vĩ Bác, vì cái gì Trình Uyên lại nhìn cậu với ánh mắt dọa người như vậy nha.....
Giống như người sắp chết chìm, từ bỏ bản năng cầu sinh, liều mạng chỉ muốn đem thanh gỗ cứu mạng cùng nhau chìm xuống đáy nước.
Cậu thật không biết từ khi nào Trình Uyên có tình cảm sâu sắc như vậy với Tạ Dật như vậy, bắt nạt Trình Uyên, Trình Uyên còn có thể nhẫn nại
Tiếp cận Tạ Dật, Trình Uyên liền dùng ánh mắt khủng cố như vậy đe dọa cậu.....
Bởi vì sợ hãi, mặt Đoạn Cẩn liền trắng bệch, vết đỏ trên mặt càng thêm rõ ràng.
Lúc Trình Uyên đi vào phòng học, liền thấy Đoạn Cẩn cùng một nam nhân với vẻ ngoài không thua kém mình thân mật dựa vào nhau, đã ghen ghét tới mức đầu óc muốn nóng lên.
Lúc sau thì bị tiểu thiếu gia từ chối cùng nhau về nhà mà khó chịu đến mức đại não muốn say xe. Khiến đến tận giờ mới phát hiện vệt đỏ trên má cậu.
Tiểu thiếu gia làn da non mịn trắng nõn, hôm nay lúc dựa vào cổ hắn non nớt biết bao nhiêu. Hiện tại má trái má phải đều là dấu tay đỏ tươi càng thêm vẻ mê người.
Trong thời gian ngắn, đau lòng, hối hận, áy náy tràn ngập trong lòng Trình Uyên, những ý niệm âm u trước đó đều tiêu tán.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng chạn vào vệt đỏ trên má Đoạn Cẩn, hỏi: "Đây là chuyện gì, đau không?"
Địa phương bị Trình Uyên chạm vào có chút đau nhói, cậu cắn cắn môi dưới, cũng không muốn "cáo trạng" châm ngòi ly gián quan hệ vai chính công thụ: "Còn tốt......"
Trình Uyên nhìn Đoạn Cẩn ủy khuất như vậy, lại vẫn không đành lòng trách phạt mà vuốt nhẹ gò má cậu, trong lòng liền mềm lại, không thể nhẫn được nữa, một phen bế Đoạn Cẩn lên.
Tạ Dật duỗi tay muốn tiếp lấy Đoạn Cẩn: "Đưa cậu ấy cho tôi."
Trình Uyên tránh tay hắn, trong giọng nói mang theo lửa giận: "Đưa cho cậu để cậu bắt nạt cậu ấy tiếp sao?"
Dứt lời, hắn trong ánh mắt ngạc nhiên rồi hóa đau lòng hối hận của Tạ Dật ôm Đoạn Cẩn rời khỏi phòng học.
Trình Uyên không có trực tiếp đưa Đoạn Cẩn đến cổng trường, mà là đi đến công viên nhỏ.
Trường của bọn họ trước kia là một công viên, sau đó liền cải tạo thành trường học, khi đó nhà quy hoặch cũng không phá hủy tất cả công viên cây xanh, mà để lại bột bộ phận thành công viên nhỏ này.
Công viên nhiều cây cổ thụ cao lớn cành lá phồn thịnh, bởi vì không có giá trị phương tiện, ngày thường ít có học sinh lui tới, hiện tại đã tan học, đến cả một người cũng không có.
Trình Uyên đem Đoạn Cẩn đưa tới trung tâm công viên, tìm một cái ghế dài ngồi xuống.
Cũng không buông ra Đoạn Cẩn, mà là để Đoạn Cẩn ngồi lên đùi, ôm eo cậu.
Đoạn Cẩn còn sợ hãi ánh mắt vừa nãy của Trình Uyên, hiện tại Trình Uyên lại đưa cậu tới công viên không một bóng người, càng bị dọa đến lông tơ dưng lên.
Một lát sau, thấy Trình Uyên vẫn là không đánh mình, tâm Đoạn Cẩn thoáng buông lỏng, sợ hãi hỏi: "Như thế nào không trở về nhà......"
Trình Uyên vòng tay thắt chặt hơn, thấp giọng: "Mặt của tiểu thiếu gia...... Cậu cứ như vậy về nhà, chỉ sợ sẽ làm người trong nhà lo lắng."
Kỳ thật chỉ có lúc bị Tạ Dật niết mới thấy đau, hiện tại cậu đã không có cảm giác gì, nhưng nhìn bộ dạng này của Trình Uyên bộ dáng, phỏng chừng nhìn qua rất nghiêm trọng đi.
Cậu phảng phất đã tưởng tượng ra vẻ mặt đau lòng của bà Lý hỏi cậu đã sảy ra chuyện gì, thậm chí còn nói cho Đoạn mẫu.....
"Kia...... Vậy nên làm sao bây giờ?"
Anh mắt thiếu niên chỉ thấy hầu kết của nam nhân giật giật, sau đó bên tai truyền đến âm thanh so với vừa nãy còn trầm thấp từ tính hơn: "Hiện tại không có thuốc...... Chỉ có thể giúp tiểu thiếu gia liếm liếm...... Tiểu thiếu gia muốn ta liếm sao?"
Hơi thở ấm áp truyền đến tai Đoạn Cẩn, kích thích đến mức cả người cậu run lên, lỗ tai phảng phất mất tác dụng vốn có, không có cách nào nghe hiểu nam nhân nói gì, chỉ có thể theo lời nói cảu mà xụi lơ bất lực run rẩy trong lồng ngực nam nhân.
"Ân?" Nam nhân thấy thiếu niên không trả lời, càng tiến lại gần, khẽ hôn lên lỗ tai thiếu niên, dán đó dùng khí âm lại hỏi một lần.
Đoạn Cẩn chưa bao giờ trải nghiệm qua loại cảm giác này, sau eo tê dại lợi hại, tứ chi một chút lực đều không có, đại não trống rỗng.
Thấy thiếu niên cuộn tròn ở trong lòng ngực hắn, hai mắt mê mang, nhuốm một tầng thủy quang. Trình Uyên càng đem cậu ôm chặt, một bàn tay vỗ về sau gáy cậu, một đường từ gò má mút hôn đến vành tai.
Trình Uyên đem vành tai thiếu niên ngậm vào trong miệng, tinh tế đánh giá một chút, đầu lưỡi lướt qua khối thịt mềm mại, phát ra tiếng nước dính nhớp rất nhỏ.
Đến khi nghe thấy âm thanh nức nở không thể chịu đựng nữa của thiếu niên mới buông ra, theo tai chậm rãi mút hôn đến gương mặt cậu.
Trình Uyên vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng xẹt qua mặt thiếu niên.
Lại thêm một trận ngứa tê dại, kích thích lớn làm Đoạn Cẩn vốn bị Trình Uyên trêu chọc đến mẫn cảm liềm căng thẳng, rốt cuộc đều không chịu nổi.
Trình Uyên vội vàng điều chỉnh hạ tư thế, không cho Đoạn Cẩn từ trong lòng ngực hắn chạy thoát.
Một bên mút hôn lỗ tai thiếu niên, một bên nhẹ giọng dỗ dành: "Tiểu thiếu gia ngoan...... Liếm liếm một chút liền tốt rồi...... Là tôi sai, tiểu thiếu gia tha thứ tôi được không? Tôi bảo đảm lần sau sẽ làm cậu thoải mái......"
Đầu ngón tay Trình Uyên vuốt nhẹ sau gáy cùng tóc mai Đoạn Cẩn, thấy Đoạn Cẩn giảm nhẹ kích thích, mới lại lần nữa bắt đầu khẽ liếm gương mặt Đoạn Cẩn.
Lần này hắn không dám giống vừa nãy, mà là từ xung quanh vết đỏ, một chút một chút liếm từng chỗ một.
Kích thích không còn kịch liệt như trước, lại dài lâu lại mê người.
Đoạn Cẩn cảm thấy chính mình phải bị liếm thấu, trên mặt tất cả đều là hương vị của Trình Uyên.
Cậu mơ hồ cảm thấy như vậy không tốt, mở miệng muốn Trình Uyên dừng lại, nhưng âm thanh phát ra đều là tiếng nức nở nhỏ vụn.
Đoạn Cẩn không biết mình về nhà như thế nào, cậu chỉ nhớ mang máng là Trình Uyên đem áo khoác buộc vào bên hông, hô hấp bên tai cậu nặng nề đến mức muốn nổ tung, qua thật lâu mới dùng lực đem chính mình đã sớm ngủ đưa lên xe.
———
Quýt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất