Bệnh Mỹ Nhân Vạn Nhân Mê Cầm Kịch Bản Pháo Hôi
Chương 4: Vườn trường (4)
Edit: Quýt Hơi Ngọt
Dạo này mình đang đam mê bài này quá, đem lên cho mọi ngượi nghe.
Chương 4: Vườn trường (4)
Kết thúc một buổi học, Đoạn Cẩn đem vở trả cho bạn học nữ, uyển chuyển từ chối lời mời cùng chị em tốt cảu nàng cùng nhau về, đeo cập sách hướng cổng trường đi tới.
Xung quanh đều là bạn học đang về nhà, Đoạn Cẩn theo dòng người mà chậm rãi đi tới phía trước, đột nhiên cậu có cảm giác có người nhìn mình chằm chằm.
Ánh mắt kia quá mức khao khát, đêm cậu từ đầu đến chân đều tỉ mỉ nhìn một lần.
Đoạn Cẩn quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy các bạn học cùng nhau cười nói, còn có lạnh mặt, chính là Tạ Dật bởi vì cao mà như hạc trong bầy gà.
Tạ Dật như có cảm giác quay qua đây, thấy Đoạn Cẩn đang nhìn hắn, trố mắt nửa giây, vội vàng hơi nhíu mày, nhấp môi mỏng, làm ra một bộ dạng chán ghét, đem tầm mắt dời đi.
Thấy phản ứng này của Tạ Dật, Đoạn Cẩn thật ra không nghĩ tới trước kia Đoạn tiểu thiếu gia gây phiền phức cho vai chính thụ, xem ra sau này càng phải bảo trì khoảng cách.
Đoạn Cẩn xoay người đi về phía trước, lại cảm thấy ánh mắt khát cầu kia đang nhìn hắn, chỉ là so với lần trước đã khắc chế rất nhiều.
"Làm sao vậy?" 5654 hỏi;
"Cảm giác có người vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi." Cậu không quá xác định có phải ảo giác là ảo giác hay không, cũng có thể là bạn học nào từng bị nguyên chủ bắt nạt nhìn thấy cậu.
Trái phải cậu trừ bỏ hệ thống đang cung cấp thông tin, còn lại đều không quen biết ai, nếu đối phương cố tình che giấu mình, thì cậu cũng không rảnh mà quay đầu lại tìm người.
5654 rà quét một vòng chung quanh, giống như lần trước cười lạnh một tiếng, có chút âm dương quái khí, "Hẳn là Lý Nhã Văn cùng nhóm chị em nàng đang cèng về kia.".
Lý Nhã Văn chính là học sinh nữ cho cậu mượn vở.
Đoạn Cẩn không nghe ra 5654 âm dương quái khí, nghiêm túc giải thích nói, "Tôi là một nam sinh, chen vào đám nữ sinh, các nàng xấu hổ, tôi cũng xấu hổ."
5654 bị thái độ ôn nhu bình thản của cậu làm nghẹn một chút, sửa sang lại số hiệu cảm xúc, có chút hối hận vì hung dữ với Đoạn Cẩn, hạ âm thanh xuống, nói 【 không có việc gì, hắn ta sẽ không thương tổn cậu......】;
Vậy xác thật có người cố tình nhìn cậu chằm chằm.
Đoạn Cẩn hơi hơi gật gật đầu, ý bảo đã biết, không hề đi để ý, cùng 5654 nói chuyện phiếm vài câu, liền lên xe về nhà.
Hắn vừa về nhà, đã bị bà Lý kêu đi rửa tay ăn canh.
Bà Lý là nữ quản gia của Đoạn gia, trừ bỏ quản lý người hầu gọn gàng, còn luyện được một tay nghề dược thiện tốt, cũng là người nhìn Đoạn Cẩn từ nhỏ đến lớn, đem Đoạn Cẩn yêu thương trong lòng bàn tay.
"Công ty của phu nhân có việc gấp, bắt buộc nàng phải đích thân xử lí, nàng đã bảo đại thiếu gia, về nước để chăm sóc cậu.". Bà Lý thấy Đoạn Cẩn trước mắt như đang muốn nói gì đó, đau lòng nói: "Tiểu thiếu gia cậu cũng không cần giống người khác khắc khổ học tập, không cần quá vất vả, mệt mỏi liền xin nghỉ về nhà nghỉ ngơi.".
Đoạn Cẩn uống xong ngụm canh cuối cùng, từ bà Lý nhận khăn giấy xoa xoa miệng, khí sắc so với lúc vừa về nhà tốt hơn một chút, ngoan ngoãn cười: "con sẽ chú ý thân thể của mình, ca ca khi nào về nhà?"
Bà Lý nghĩ nghĩ, nói: "Buổi sáng phu nhân liền gọi điện thông báo cho đại thiếu gia, ngài ấy hẳn là đã về rồi, khả năng là đang làm việc ở tập đoàn, tiểu thiếu gia nhớ ca ca sao? Có muốn gọi đại thiếu gia về không?".
Đoạn Cẩn cầm chén đưa cho hầu gái, nói: "Không cần, ca ca công việc quan trọng. Bà Lý, con lên lầu làm bài tập.".
Màn đêm dần dần buông xuống, một nam nhân mặc tây trang màu xám đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, lẳng lặng mà nhìn dòng xe cộ bên dưới.
Nam nhân dáng người cao lớn, ngũ quan thâm thúy tuấn lãng, thành thục mà cao quý.
Âm thanh di động đột nhiên vang lên, đánh vỡ không gian yên tĩnh.
"Đoạn Du, cậu về nước rồi à, nghe nói lần này là muốn cậu về tập đoàn. Khi nào tới tụ tập một buổi đi? Chúng ta đều tà bảy tám năm không gặp nhau, lần trước tiểu tử Thạch Lê Hân kia còn hỏi cậu ở đâu, biết cậu lần này là muốn trở về tiếp quản công việc tập đoàn, nhiều việc, chúng ta bao một tiệm coffee, không uống rượu, cậu cũng không thể từ chối a.". Người gọi điện thoại là vị Tạ gia đại thiếu Tạ Thiệu Nguyên, người thừa kế Tạ gia.
"Được, để tôi bảo thư ký đem thời gian công việc cho cậu." Đoạn Du biết Tạ Thiệu Nguyên không phải là vì tình hữu nghị, mà là muốn mượn sức hắn, hỗ trợ việc mình kế thừa Tạ gia.
Nhưng hắn cũng khá vui vẻ với việc này, không dính dáng đến quan hệ nhân tình, hắn cũng thông qua Tạ Thiệu Nguyên, cùng Tạ gia hợp tác không ít hạng mục. Thế giới của thương nhân, chỉ có lợi ích.
Tạ Thiệu Nguyên nhịn không được oán giận một câu: "Vẫn là Đoạn gia các cậu tốt hơn, không nhiều con cháu cướp đoạt quyền thừa kế. Cậu có một đứa em trai, là loại ăn chơi trác táng còn không được việc gì, tôi cũng thật hâm mộ cậu. Được rồi, không làm phiền cậu nữa, hẹn gặp lần sau.".
Đoạn Du trào phúng cong cong khóe môi, may mắn sao? Chính là không có thú vị a.
Ngày hôm sau Đoạn Cẩn vừa xuống xe, liền cảm giác được ánh mắt ngày hôm qua vẫn gắt gao theo dõi cậu.
Tuy rằng 5654 nói người đang nhìn chằm chằm sẽ không làm ttoonr thương cậu, nhưng loại ánh mắt quấn quýt si mê chặt chẽ nhìn trộm vẫn khiến cậu cảm giác không được tự nhiên.
Đoạn Cẩn hơi cúi đầu, bước nhanh hơn đi vào phòng học.
Bởi vì đi nhanh, nê khi Đoạn Cẩn ngồi vào chỗ ngồi, trên người mang theo hơi nóng, hơi thở có chút gấp.
So với mùi hương thanh khiết như có như không ngày hôm qua thì nổng đậm hơn nhiều, tươi mát tao nhã, dễ ngửi lại ôn hòa.
Đại não Tạ Dật không ý thức được, thân thể đã theo bản năng nghiên về phía của Đoạn Cẩn.
Lý Nhã Văn là một cô gái hoạt bát rộng rãi, lại thêm việ hôm qua mượn bút ký, biết vị tiểu thiếu gia thoạt nhìn thanh lãnh như ngăn cách với người ngoài một bức tường, trên thực tế lại là một người ôn nhu lễ phép, rất dễ ở chung. Liền không giống những người khác chỉ dám lén lút nhìn, mà là quang minh bính đại nhìn ngắm tiểu thiếu gia.
Tiểu thiếu gia da trắng đến gần như trong suốt, tăng thêm vài phần yếu ớt, lòng trìu mến trong nàng càng tăng thêm, đem sữa bò chưa kịp uống đặt lên bàn tiểu thiếu gia: "Đoạn thiếu, uống sữa bò a."
Cậu nhận lấy quá sữa bò, nhìn nàng cười một chút, còn cầm đồ ăn vặt đưa cho nàng.
Lý Nhã Văn khắc chế không được ý cười, đang định nhận đồ ăn vặt trong bàn tay nhỏ nhắn của cậu, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm tay nàng.
Nàng bỗng đứng hình, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chuông vào tiết đầu đã reng, tren hành lang ngoại trừ gạch men sứ, chỉ còn mấy bông hướng dương đang sinh trưởng theo làn gió khẽ đong đưa.
Kết thúc một buổi học, Đoàn Cẩn đã thích ứng được không ít, cậu nhắm mắt dưỡng thần, những bạn học xung quanh thấy Lý Nhã Văn cho cậu mượn bút ký, cũng xung phong nhận việc lấy ghi chép của những môn mình am hiểu cho cậu mượn.
Chỉ cần nghiêm túc nghe giảng bài, mà không cần cố gắng đọc nhớ ghi chép Đoạn Cẩn, tuy rằng chương trình học về sau sẽ rất khốn đốn mệt mỏi, nhưng sẽ không đến nỗi chống đỡ không được mà ngủ gật.
Tạ Dật thấy có điểm phiền phức.
Ngày hôm qua Đoạn tiểu thiếu gia này giả vờ nghiêm túc học, thời điểm tan học nhìn trộm hắn còn bị hắn bắt gặp, vẻ mặt chán ghét của hắn còn chưa rõ ràng sao.
Như thế nào liền không biết, bất luận cậu giả thành cái dạng gì, chính mình đều không thể thích cậu ta sao.
Hôm nay cư nhiên còn ở đây giả bộ nghiêm túc học tập.
Tạ Dật tự lừa mình dối người mang theo chán ghét, khinh miệt muốn nhìn một chút xem tiểu thiếu gia này rốt cuộc muốn dùng thủ đoạn gì để câu dẫn hắn.
Buổi sáng tiểu thiếu gia nghiêm túc nghe giảng, miệng nhỏ uống sữa bì, hầu kết tinh tế nhỏ xinh hơi lăn lộn.
Kỳ thật căn bản liền không nghiêm túc nghe giảng bài đi, nói không chừng đang ảo tưởng được mình ôm vào trong ngực, một bên nghe giảng, một bên bị hắn uy sữa.
Tiểu thiếu gia ngốc nghe không hiểu, chỉ có thể giật giật áo hắn, xin giúp đỡ, sau đó hắn ở bên tai tiểu thiếu gia nhẹ nhàng giảng bài, thiếu niên như ý nguyện nghe được giọng nói của hắn liền thẹn thùng đỏ mặt, ánh mắt nhìn hắn càng thêm sùng bái.
A, nghĩ cái gì vậy chứ. Chính mình sao có giảng bài cho cậu ta, cùng lắm thù chỉ có thể hưng dữ mà niết khôn mặt non mềm kia, bắt nạt đếm muốn khóc cũng không khóc nổi, nói thêm một câu "Sao cậu ngốc như vậy, nói đến thế cũng nghe không hiểu".
Tiểu thiếu gia khẳng định sẽ rất ủy khuất, lại sợ chọc hắn nổi giận không dám khóc, chỉ có thể đáng thương vô cùng mà cắn cắn môi tiếp tục xin hắn. Cuối cùng chính mình bị quấy rầy đến không kiên nhẫn, mới tùy tiện giảng cho cậu ta.
Buổi chiều tiểu thiếu gia có chút tinh cùng lực kiệt, đầu nhỏ giống như gà con mổ thóc, gục lên gục xuống.
Trán nhiều lần đụng tới bàn học, mới mơ mơ màng màng thanh tỉnh một chút, nỗ lực trợn to đôi mắt đào hoa ngập nước, nhìn chằm chằm bảng đen.
Đúng là tiểu thiếu gia được nuôn chiều từ bé, ở trên bàn cứng lạnh liền không ngủ được, chẳng lẽ muốn gục xuống lòng hắn mới ngủ được sao?
Mỗi lần đầu đập vào bàn học, xoa cái trán bộ dạng ủy khuất nhấp là muốn cho ai xem?
Chẳng lẽ thật cảm thấy hắn giống như mong muốn của cậu ta, đem cậu ôm vào trong lồng ngực, bọc bào trong áo, một bên nhẹ nhàng hôn trán, hai mắt, lại đến lỗ tai, môi, một bên nhẹ nhàng dũng tay vỗ về cậu, ôn nhu dỗ dành cậu ngủ sao?
Cũng không nhìn xem là đây là nơi nào, trước mặt nhiều người như vậy, cậu muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy khuôn mặt mềm mại đang ngủ sao?
Còn vẫn luôn hướng những bạn học khác mượn vở ghi chép.
Muốn mượn hắn thì cứ việc nói thẳng, chẳng lẽ còn chờ mình thấy cậu ta đáng thương, chủ động dạy cậu.
Những bạn học đó điểm còn không cao, chính mình trình độ như thế nào còn không biết sao, còn muốn chỉ giáo người khác.
Nếu không ai cho tiểu thiếu gia mượn bút ký liền nói ——
Chuông tan học vang, ý thức được lực chú ý của chính mình cả ngày đều ở trên người Đoạn Cẩn, sắc mặt Tạ Dật có chút khó coi.
Thấy Đoạn Cẩn một cái liếc mắt cũng chưa liếc qua hắn, liền cùng Trình Vĩ Bắc cùng nhau ra khỏi phòng học, sắc mặt liền càng u ám..
Đúng là tiểu thiếu gia được chiều từ bé, đều giống như nữ sinh, cùng các bạn học trong lớp đều không thể kết bạn?
Nỗ lực đem lực chú ý đến công thức dưới ngòi bút, Tạ Dật nhanh chóng suy tính, niết đầu ngón tay vào bút trọng lượng vượt quá liền phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt.
Đoạn Cẩn vừa ra khỏi phòng học, Trình Vĩ Bác liền đi tới lấy lòng mà giúp Đoạn Cẩn cầm cặp sách, nói: "Đoạn thiếu, tên phế vật Trình Uyên kia không chỉ có hôm nay đi học đến trễ, lúc đi qua tôi còn đá một phát, nếu không phải sợ nhiễu loạn kỷ luật, tôi liền trực tiếp đánh hắn. Hiện tại hắn ta vẫn còn đang ở trong phòng học, cậu có muốn hay không giúp tôi giáo huấn tiểu tử này?
Theo lý thuyết, muốn duy trì tính cách, Đoạn Cẩn hẳn là phải cùng hắn ta cùng đi bắt nạt Trình Uyên.
Nhưng nghiêm sau khi nghiêm túc học xong một buổi, cậu quả thực là mệt muốn chết rồi. Hiện tại chỉ muốn ngồi trên xe, ngủ một lúc, sau đó về nhà uống canh của bà Lý nấu, không còn tinh lực để diễn kịch, bắt nạt Trình Uyên. Hơn nữa 5654 nói cốt truyện chính tiếp theo là ở buổi chơi thu, nên cốt truyện lần này không cần thiết.
Hắn không muốn cùng Trình Vĩ Bác giải thích nhiều, chỉ là nói: "Hôm nay liền bỏ qua đi."
Trình Vĩ Bác trong lòng kỳ quái, bình thường tiểu thiếu gia không có việc gì cũng đi gây sự, gặp phải loại người bị bắt nạt cũng không phản kháng như Trình Uyên, không cần hắn ta tự nói, liền trực tiếp tìm người gây sự. Đột nhiên lần này lại không có hứng thú?
Đoạn Cẩn thấy hắn không nói lời nào, liền bất động, cũng không có ý tứ đem cặp sách cho hắn, biết là đối với cậu không đáp ứng đi bắt nạt Trình Uyên có điểm bất mãn, duỗi tay định lấy cặp sách về nhà.
Trình Vĩ Bác vội vàng nắm chặt cặp sách Đoạn Cẩn, lại đeo lên lấy lòng cười cười làm lành: "Được. Tiểu thiếu gia, tôi đưa ngài ra cổng trường."
Tuy rằng không thích nhân phẩm Trình Vĩ Bác, nhưng cũng không thể lêch ra khỏi thiết lập cốt truyện, mọi thời điểm đều cùng hắn ta phân rõ giới hạn. Đoạn Cẩn sao cũng được gật gật đầu, xoay người đi đến cổng trường.
Đoạn Cẩn ngồi trên xe rời đi, ở góc tường một bóng người đi ra, thân hình cao lớn đem ánh sáng chặt chẽ cản trở, tạo ra một đoàn âm u.
Giống như một ác quỷ sinh ra từ bóng đêm bò lại gần ánh mặt trời.
Hắn si ngốc mà nhìn chằm chằm hướng Đoạn Cẩn rời đi, tay nắm chặt, cả người tối tăm đáng sợ.
Là chán ghét hắn sao?
Vì cái gì không tới tìm hắn......
Dạo này mình đang đam mê bài này quá, đem lên cho mọi ngượi nghe.
Chương 4: Vườn trường (4)
Kết thúc một buổi học, Đoạn Cẩn đem vở trả cho bạn học nữ, uyển chuyển từ chối lời mời cùng chị em tốt cảu nàng cùng nhau về, đeo cập sách hướng cổng trường đi tới.
Xung quanh đều là bạn học đang về nhà, Đoạn Cẩn theo dòng người mà chậm rãi đi tới phía trước, đột nhiên cậu có cảm giác có người nhìn mình chằm chằm.
Ánh mắt kia quá mức khao khát, đêm cậu từ đầu đến chân đều tỉ mỉ nhìn một lần.
Đoạn Cẩn quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy các bạn học cùng nhau cười nói, còn có lạnh mặt, chính là Tạ Dật bởi vì cao mà như hạc trong bầy gà.
Tạ Dật như có cảm giác quay qua đây, thấy Đoạn Cẩn đang nhìn hắn, trố mắt nửa giây, vội vàng hơi nhíu mày, nhấp môi mỏng, làm ra một bộ dạng chán ghét, đem tầm mắt dời đi.
Thấy phản ứng này của Tạ Dật, Đoạn Cẩn thật ra không nghĩ tới trước kia Đoạn tiểu thiếu gia gây phiền phức cho vai chính thụ, xem ra sau này càng phải bảo trì khoảng cách.
Đoạn Cẩn xoay người đi về phía trước, lại cảm thấy ánh mắt khát cầu kia đang nhìn hắn, chỉ là so với lần trước đã khắc chế rất nhiều.
"Làm sao vậy?" 5654 hỏi;
"Cảm giác có người vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi." Cậu không quá xác định có phải ảo giác là ảo giác hay không, cũng có thể là bạn học nào từng bị nguyên chủ bắt nạt nhìn thấy cậu.
Trái phải cậu trừ bỏ hệ thống đang cung cấp thông tin, còn lại đều không quen biết ai, nếu đối phương cố tình che giấu mình, thì cậu cũng không rảnh mà quay đầu lại tìm người.
5654 rà quét một vòng chung quanh, giống như lần trước cười lạnh một tiếng, có chút âm dương quái khí, "Hẳn là Lý Nhã Văn cùng nhóm chị em nàng đang cèng về kia.".
Lý Nhã Văn chính là học sinh nữ cho cậu mượn vở.
Đoạn Cẩn không nghe ra 5654 âm dương quái khí, nghiêm túc giải thích nói, "Tôi là một nam sinh, chen vào đám nữ sinh, các nàng xấu hổ, tôi cũng xấu hổ."
5654 bị thái độ ôn nhu bình thản của cậu làm nghẹn một chút, sửa sang lại số hiệu cảm xúc, có chút hối hận vì hung dữ với Đoạn Cẩn, hạ âm thanh xuống, nói 【 không có việc gì, hắn ta sẽ không thương tổn cậu......】;
Vậy xác thật có người cố tình nhìn cậu chằm chằm.
Đoạn Cẩn hơi hơi gật gật đầu, ý bảo đã biết, không hề đi để ý, cùng 5654 nói chuyện phiếm vài câu, liền lên xe về nhà.
Hắn vừa về nhà, đã bị bà Lý kêu đi rửa tay ăn canh.
Bà Lý là nữ quản gia của Đoạn gia, trừ bỏ quản lý người hầu gọn gàng, còn luyện được một tay nghề dược thiện tốt, cũng là người nhìn Đoạn Cẩn từ nhỏ đến lớn, đem Đoạn Cẩn yêu thương trong lòng bàn tay.
"Công ty của phu nhân có việc gấp, bắt buộc nàng phải đích thân xử lí, nàng đã bảo đại thiếu gia, về nước để chăm sóc cậu.". Bà Lý thấy Đoạn Cẩn trước mắt như đang muốn nói gì đó, đau lòng nói: "Tiểu thiếu gia cậu cũng không cần giống người khác khắc khổ học tập, không cần quá vất vả, mệt mỏi liền xin nghỉ về nhà nghỉ ngơi.".
Đoạn Cẩn uống xong ngụm canh cuối cùng, từ bà Lý nhận khăn giấy xoa xoa miệng, khí sắc so với lúc vừa về nhà tốt hơn một chút, ngoan ngoãn cười: "con sẽ chú ý thân thể của mình, ca ca khi nào về nhà?"
Bà Lý nghĩ nghĩ, nói: "Buổi sáng phu nhân liền gọi điện thông báo cho đại thiếu gia, ngài ấy hẳn là đã về rồi, khả năng là đang làm việc ở tập đoàn, tiểu thiếu gia nhớ ca ca sao? Có muốn gọi đại thiếu gia về không?".
Đoạn Cẩn cầm chén đưa cho hầu gái, nói: "Không cần, ca ca công việc quan trọng. Bà Lý, con lên lầu làm bài tập.".
Màn đêm dần dần buông xuống, một nam nhân mặc tây trang màu xám đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, lẳng lặng mà nhìn dòng xe cộ bên dưới.
Nam nhân dáng người cao lớn, ngũ quan thâm thúy tuấn lãng, thành thục mà cao quý.
Âm thanh di động đột nhiên vang lên, đánh vỡ không gian yên tĩnh.
"Đoạn Du, cậu về nước rồi à, nghe nói lần này là muốn cậu về tập đoàn. Khi nào tới tụ tập một buổi đi? Chúng ta đều tà bảy tám năm không gặp nhau, lần trước tiểu tử Thạch Lê Hân kia còn hỏi cậu ở đâu, biết cậu lần này là muốn trở về tiếp quản công việc tập đoàn, nhiều việc, chúng ta bao một tiệm coffee, không uống rượu, cậu cũng không thể từ chối a.". Người gọi điện thoại là vị Tạ gia đại thiếu Tạ Thiệu Nguyên, người thừa kế Tạ gia.
"Được, để tôi bảo thư ký đem thời gian công việc cho cậu." Đoạn Du biết Tạ Thiệu Nguyên không phải là vì tình hữu nghị, mà là muốn mượn sức hắn, hỗ trợ việc mình kế thừa Tạ gia.
Nhưng hắn cũng khá vui vẻ với việc này, không dính dáng đến quan hệ nhân tình, hắn cũng thông qua Tạ Thiệu Nguyên, cùng Tạ gia hợp tác không ít hạng mục. Thế giới của thương nhân, chỉ có lợi ích.
Tạ Thiệu Nguyên nhịn không được oán giận một câu: "Vẫn là Đoạn gia các cậu tốt hơn, không nhiều con cháu cướp đoạt quyền thừa kế. Cậu có một đứa em trai, là loại ăn chơi trác táng còn không được việc gì, tôi cũng thật hâm mộ cậu. Được rồi, không làm phiền cậu nữa, hẹn gặp lần sau.".
Đoạn Du trào phúng cong cong khóe môi, may mắn sao? Chính là không có thú vị a.
Ngày hôm sau Đoạn Cẩn vừa xuống xe, liền cảm giác được ánh mắt ngày hôm qua vẫn gắt gao theo dõi cậu.
Tuy rằng 5654 nói người đang nhìn chằm chằm sẽ không làm ttoonr thương cậu, nhưng loại ánh mắt quấn quýt si mê chặt chẽ nhìn trộm vẫn khiến cậu cảm giác không được tự nhiên.
Đoạn Cẩn hơi cúi đầu, bước nhanh hơn đi vào phòng học.
Bởi vì đi nhanh, nê khi Đoạn Cẩn ngồi vào chỗ ngồi, trên người mang theo hơi nóng, hơi thở có chút gấp.
So với mùi hương thanh khiết như có như không ngày hôm qua thì nổng đậm hơn nhiều, tươi mát tao nhã, dễ ngửi lại ôn hòa.
Đại não Tạ Dật không ý thức được, thân thể đã theo bản năng nghiên về phía của Đoạn Cẩn.
Lý Nhã Văn là một cô gái hoạt bát rộng rãi, lại thêm việ hôm qua mượn bút ký, biết vị tiểu thiếu gia thoạt nhìn thanh lãnh như ngăn cách với người ngoài một bức tường, trên thực tế lại là một người ôn nhu lễ phép, rất dễ ở chung. Liền không giống những người khác chỉ dám lén lút nhìn, mà là quang minh bính đại nhìn ngắm tiểu thiếu gia.
Tiểu thiếu gia da trắng đến gần như trong suốt, tăng thêm vài phần yếu ớt, lòng trìu mến trong nàng càng tăng thêm, đem sữa bò chưa kịp uống đặt lên bàn tiểu thiếu gia: "Đoạn thiếu, uống sữa bò a."
Cậu nhận lấy quá sữa bò, nhìn nàng cười một chút, còn cầm đồ ăn vặt đưa cho nàng.
Lý Nhã Văn khắc chế không được ý cười, đang định nhận đồ ăn vặt trong bàn tay nhỏ nhắn của cậu, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm tay nàng.
Nàng bỗng đứng hình, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chuông vào tiết đầu đã reng, tren hành lang ngoại trừ gạch men sứ, chỉ còn mấy bông hướng dương đang sinh trưởng theo làn gió khẽ đong đưa.
Kết thúc một buổi học, Đoàn Cẩn đã thích ứng được không ít, cậu nhắm mắt dưỡng thần, những bạn học xung quanh thấy Lý Nhã Văn cho cậu mượn bút ký, cũng xung phong nhận việc lấy ghi chép của những môn mình am hiểu cho cậu mượn.
Chỉ cần nghiêm túc nghe giảng bài, mà không cần cố gắng đọc nhớ ghi chép Đoạn Cẩn, tuy rằng chương trình học về sau sẽ rất khốn đốn mệt mỏi, nhưng sẽ không đến nỗi chống đỡ không được mà ngủ gật.
Tạ Dật thấy có điểm phiền phức.
Ngày hôm qua Đoạn tiểu thiếu gia này giả vờ nghiêm túc học, thời điểm tan học nhìn trộm hắn còn bị hắn bắt gặp, vẻ mặt chán ghét của hắn còn chưa rõ ràng sao.
Như thế nào liền không biết, bất luận cậu giả thành cái dạng gì, chính mình đều không thể thích cậu ta sao.
Hôm nay cư nhiên còn ở đây giả bộ nghiêm túc học tập.
Tạ Dật tự lừa mình dối người mang theo chán ghét, khinh miệt muốn nhìn một chút xem tiểu thiếu gia này rốt cuộc muốn dùng thủ đoạn gì để câu dẫn hắn.
Buổi sáng tiểu thiếu gia nghiêm túc nghe giảng, miệng nhỏ uống sữa bì, hầu kết tinh tế nhỏ xinh hơi lăn lộn.
Kỳ thật căn bản liền không nghiêm túc nghe giảng bài đi, nói không chừng đang ảo tưởng được mình ôm vào trong ngực, một bên nghe giảng, một bên bị hắn uy sữa.
Tiểu thiếu gia ngốc nghe không hiểu, chỉ có thể giật giật áo hắn, xin giúp đỡ, sau đó hắn ở bên tai tiểu thiếu gia nhẹ nhàng giảng bài, thiếu niên như ý nguyện nghe được giọng nói của hắn liền thẹn thùng đỏ mặt, ánh mắt nhìn hắn càng thêm sùng bái.
A, nghĩ cái gì vậy chứ. Chính mình sao có giảng bài cho cậu ta, cùng lắm thù chỉ có thể hưng dữ mà niết khôn mặt non mềm kia, bắt nạt đếm muốn khóc cũng không khóc nổi, nói thêm một câu "Sao cậu ngốc như vậy, nói đến thế cũng nghe không hiểu".
Tiểu thiếu gia khẳng định sẽ rất ủy khuất, lại sợ chọc hắn nổi giận không dám khóc, chỉ có thể đáng thương vô cùng mà cắn cắn môi tiếp tục xin hắn. Cuối cùng chính mình bị quấy rầy đến không kiên nhẫn, mới tùy tiện giảng cho cậu ta.
Buổi chiều tiểu thiếu gia có chút tinh cùng lực kiệt, đầu nhỏ giống như gà con mổ thóc, gục lên gục xuống.
Trán nhiều lần đụng tới bàn học, mới mơ mơ màng màng thanh tỉnh một chút, nỗ lực trợn to đôi mắt đào hoa ngập nước, nhìn chằm chằm bảng đen.
Đúng là tiểu thiếu gia được nuôn chiều từ bé, ở trên bàn cứng lạnh liền không ngủ được, chẳng lẽ muốn gục xuống lòng hắn mới ngủ được sao?
Mỗi lần đầu đập vào bàn học, xoa cái trán bộ dạng ủy khuất nhấp là muốn cho ai xem?
Chẳng lẽ thật cảm thấy hắn giống như mong muốn của cậu ta, đem cậu ôm vào trong lồng ngực, bọc bào trong áo, một bên nhẹ nhàng hôn trán, hai mắt, lại đến lỗ tai, môi, một bên nhẹ nhàng dũng tay vỗ về cậu, ôn nhu dỗ dành cậu ngủ sao?
Cũng không nhìn xem là đây là nơi nào, trước mặt nhiều người như vậy, cậu muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy khuôn mặt mềm mại đang ngủ sao?
Còn vẫn luôn hướng những bạn học khác mượn vở ghi chép.
Muốn mượn hắn thì cứ việc nói thẳng, chẳng lẽ còn chờ mình thấy cậu ta đáng thương, chủ động dạy cậu.
Những bạn học đó điểm còn không cao, chính mình trình độ như thế nào còn không biết sao, còn muốn chỉ giáo người khác.
Nếu không ai cho tiểu thiếu gia mượn bút ký liền nói ——
Chuông tan học vang, ý thức được lực chú ý của chính mình cả ngày đều ở trên người Đoạn Cẩn, sắc mặt Tạ Dật có chút khó coi.
Thấy Đoạn Cẩn một cái liếc mắt cũng chưa liếc qua hắn, liền cùng Trình Vĩ Bắc cùng nhau ra khỏi phòng học, sắc mặt liền càng u ám..
Đúng là tiểu thiếu gia được chiều từ bé, đều giống như nữ sinh, cùng các bạn học trong lớp đều không thể kết bạn?
Nỗ lực đem lực chú ý đến công thức dưới ngòi bút, Tạ Dật nhanh chóng suy tính, niết đầu ngón tay vào bút trọng lượng vượt quá liền phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt.
Đoạn Cẩn vừa ra khỏi phòng học, Trình Vĩ Bác liền đi tới lấy lòng mà giúp Đoạn Cẩn cầm cặp sách, nói: "Đoạn thiếu, tên phế vật Trình Uyên kia không chỉ có hôm nay đi học đến trễ, lúc đi qua tôi còn đá một phát, nếu không phải sợ nhiễu loạn kỷ luật, tôi liền trực tiếp đánh hắn. Hiện tại hắn ta vẫn còn đang ở trong phòng học, cậu có muốn hay không giúp tôi giáo huấn tiểu tử này?
Theo lý thuyết, muốn duy trì tính cách, Đoạn Cẩn hẳn là phải cùng hắn ta cùng đi bắt nạt Trình Uyên.
Nhưng nghiêm sau khi nghiêm túc học xong một buổi, cậu quả thực là mệt muốn chết rồi. Hiện tại chỉ muốn ngồi trên xe, ngủ một lúc, sau đó về nhà uống canh của bà Lý nấu, không còn tinh lực để diễn kịch, bắt nạt Trình Uyên. Hơn nữa 5654 nói cốt truyện chính tiếp theo là ở buổi chơi thu, nên cốt truyện lần này không cần thiết.
Hắn không muốn cùng Trình Vĩ Bác giải thích nhiều, chỉ là nói: "Hôm nay liền bỏ qua đi."
Trình Vĩ Bác trong lòng kỳ quái, bình thường tiểu thiếu gia không có việc gì cũng đi gây sự, gặp phải loại người bị bắt nạt cũng không phản kháng như Trình Uyên, không cần hắn ta tự nói, liền trực tiếp tìm người gây sự. Đột nhiên lần này lại không có hứng thú?
Đoạn Cẩn thấy hắn không nói lời nào, liền bất động, cũng không có ý tứ đem cặp sách cho hắn, biết là đối với cậu không đáp ứng đi bắt nạt Trình Uyên có điểm bất mãn, duỗi tay định lấy cặp sách về nhà.
Trình Vĩ Bác vội vàng nắm chặt cặp sách Đoạn Cẩn, lại đeo lên lấy lòng cười cười làm lành: "Được. Tiểu thiếu gia, tôi đưa ngài ra cổng trường."
Tuy rằng không thích nhân phẩm Trình Vĩ Bác, nhưng cũng không thể lêch ra khỏi thiết lập cốt truyện, mọi thời điểm đều cùng hắn ta phân rõ giới hạn. Đoạn Cẩn sao cũng được gật gật đầu, xoay người đi đến cổng trường.
Đoạn Cẩn ngồi trên xe rời đi, ở góc tường một bóng người đi ra, thân hình cao lớn đem ánh sáng chặt chẽ cản trở, tạo ra một đoàn âm u.
Giống như một ác quỷ sinh ra từ bóng đêm bò lại gần ánh mặt trời.
Hắn si ngốc mà nhìn chằm chằm hướng Đoạn Cẩn rời đi, tay nắm chặt, cả người tối tăm đáng sợ.
Là chán ghét hắn sao?
Vì cái gì không tới tìm hắn......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất