Bệnh Thần Kinh Cùng Bệnh Tinh Thần Yêu Nhau
Chương 7: Hoàn*
Editor: CO6TINY
Hai năm sau.
Lâm Húc ngồi xếp bằng trên ghế sô pha mềm mại, mặc một chiếc áo phông cotton trắng, cổ áo mở rộng lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh cùng cần cổ trắng nõn, bên trên còn lưu lại các dấu vết đỏ hồng, phía dưới là quần bò màu xanh nhạt, ống quần xắn lên một vòng nhỏ, có thể nhìn thấy mắt cá chân lộ ra.
Mái tóc dày của cậu nhuộm màu hạt dẻ, tóc mái ngang đến lông mày, làn da đã nhiều năm không tiếp xúc với ánh mặt trời nhẵn nhụi không chút tì vết, đôi mắt to tròn, bên dưới đôi mắt hai mí kia là hàng lông mi rất dài, chiếc mũi nhỏ thanh tú, trong miệng ngậm một cây kẹo mút. Trên đùi cậu đặt số tạp chí thời trang mới nhất vừa ra lò, đang cẩn thẩn lật từng trang lên xem, thỉnh thoảng trong miệng còn thốt lên vài lời tán thưởng.
"Tiểu Húc, đang làm gì đấy?" Từ Cẩn đẩy cửa vào, ngồi ở phía sau vòng lấy cậu.
"Xem tạp chí." Giọng nói của Lâm Húc ậm ờ không rõ, tự nhiên tựa trong ngực Từ Cẩn, tìm tư thế thoải mái tiếp tục xem. Từ Cẩn cao hơn hẳn cậu một cái đầu, bờ vai rộng, cậu thích tựa trong lòng hắn thế này, cảm thấy rất an toàn. Ngoại trừ trong vòng tay của hắn ra, toàn bộ thế giới đối với Lâm Húc đều là mối đe dọa.
Từ Cẩn nhìn mái tóc quăn trên đỉnh đầu cậu, không nhịn được hôn lên đó. Ánh mắt Lâm Húc dán chặt vào tạp chí, vẫn không nỡ rời đi, quay đầu lại, hôn lên cằm Từ Cẩn, vô tình quên mất còn ngậm kẹo trong miệng, khóe miệng bên phải Từ Cẩn bị quẹt qua một đường đỏ hồng. Lâm Húc giật mình, mặc kệ quyển sách trên đùi, xoay người quỳ trên sô pha, hai tay ôm mặt Từ Cẩn xem kĩ, "Đỏ cả rồi. Có phải rất đau không?"
Từ Cẩn bất đắc dĩ, một tay ôm lấy cậu, một tay lấy kẹo mút ra, "Không sao cả."
Lâm Húc đột nhiên duỗi hai tay ôm chặt eo hắn, vùi đầu vào ngực hắn, thân thể run rẩy kịch liệt, liên tục nói xin lỗi, "Cẩn, đừng ghét em, em không phải, không phải cố ý đâu, Cẩn...đừng ghét bỏ em..."
Từ Cẩn tiện tay ném cây kẹo mút đi, bế cậu lên đùi, vòng tay ôm chặt lấy eo cậu, một tay khác cưỡng chế cậu ngẩng đầu lên, đối mặt với cậu, hắn nhẹ nhàng niết lấy cằm cậu. Từ Cẩn cố giữ giọng mình lẫn biểu cảm dịu dàng nhất, "Tiểu Húc, tôi sẽ không bao giờ ghét em."
Lâm Húc cắn môi dưới, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, "Nhưng mà... nhưng mà em cào anh bị thương."
Từ Cẩn buông bàn tay đang niết cằm cậu ra, chuyển tới sau gáy trơn bóng mịn màng, nhẹ nhàng vuốt ve, tựa trán mình lên trán cậu, giọng nói trầm thấp vô cùng dịu dàng, đôi mắt sâu thẳm đầy thâm tình, "Không sao, em làm gì tôi cũng yêu em cả, quên mất rồi?"
Lâm Húc dần thả lỏng, nhưng vẫn không yên tâm, "Thật sự sẽ không ghét em?"
"Ừm, sẽ không bao giờ xảy ra."
"Cẩn." Lâm Húc gấp gáp duỗi hai tay ôm lấy cổ Từ Cẩn, bắt đầu bất chấp hôn loạn lên cổ hắn.
Hô hấp của Từ Cẩm cũng trở nên hỗn loạn, chuyển từ bị động thành chủ động, áp lên môi cậu, hôn đến khi toàn thân cậu mềm nhũn mới buông ra, "Ngoan, hôm qua em mệt rồi, bây giờ chúng ta đi ngủ trưa nhé, anh ngủ cùng em, được không?"
Mặc dù toàn thân Lâm Húc vô lực, vẫn khóa chặt cổ hắn, môi đỏ bừng, ánh mắt phát sáng, "Ừm."
Từ Cẩn bế cậu lên giường, nằm xuống bên cạnh cậu. Lâm Húc nắm lấy tay hắn, mắt vẫn mờ to, "Muốn hát."
Từ Cẩn hôn nhẹ lên mi tâm cậu, "Nhắm mắt lại."
Lâm Húc ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lông mi dày khẽ run lên. Từ Cẩn nằm nghiêng, một tay đỡ đầu cậu, tay khác vỗ nhẹ lưng cậu, bắt đầu ngâm nga:
If you wander off too far,
My love will get you home.
If you follow the wrong star,
My love will get you home.
If you ever find yourself,
Lost and all alone...*
(Nếu em đi đến một nơi xa,
Tình yêu của anh sẽ mang em về nhà.
Nếu em đi theo một vì sao lạc lối,
Tình yêu của anh sẽ mang em về nhà.
Nếu có bao giờ em thấy mình,
Lạc lõng và cô đơn...)
*My Love Will Get You Home-Christine Glass
Không có giai điệu cũng chẳng có nhạc đệm, một người đàn ông to lớn trên 1m80, lẽ ra hát bài này sẽ rất kì cục, nhưng Từ Cẩn làm vô cùng tự nhiên, như thể hắn đã làm điều đó không biết bao nhiêu lần. Nghe hắn hát, Lâm Húc dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Sau khi dỗ Lâm Húc ngủ, Từ Cẩn không rời đi, lẳng lặng nhìn khuôn mặt yên tĩnh ngủ say của cậu.
Ban đêm cậu dễ bị mất ngủ, tự ti nhạy cảm, bồn chồn bất an, còn thường có khuynh hướng tự sát. Nhưng bây giờ, ngoài việc cực kỳ nhạy cảm thiếu tự tin ra, cậu đã tốt hơn rất nhiều, các triệu chứng khác đã lâu không xuất hiện, hy vọng cả đời này cũng sẽ không tái diễn nữa.
Nhưng dù thế nào, Từ Cẩn cũng không định tìm bác sĩ, hắn không thể nhìn nổi bộ dạng đau đớn của Lâm Húc, một chút cũng không được. Từ Cẩn tin, hắn chính là bác sĩ tốt nhất của Lâm Húc. Nếu ngay cả hắn cũng trị không khỏi bệnh cho Lâm Húc, thế giới này cũng không người nào có thể.
Cho nên hắn nhất định phải sống lâu hơn cậu, không cần nhiều, một ngày vừa đủ.
Editor: CO6TINY
Hai năm sau.
Lâm Húc ngồi xếp bằng trên ghế sô pha mềm mại, mặc một chiếc áo phông cotton trắng, cổ áo mở rộng lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh cùng cần cổ trắng nõn, bên trên còn lưu lại các dấu vết đỏ hồng, phía dưới là quần bò màu xanh nhạt, ống quần xắn lên một vòng nhỏ, có thể nhìn thấy mắt cá chân lộ ra.
Mái tóc dày của cậu nhuộm màu hạt dẻ, tóc mái ngang đến lông mày, làn da đã nhiều năm không tiếp xúc với ánh mặt trời nhẵn nhụi không chút tì vết, đôi mắt to tròn, bên dưới đôi mắt hai mí kia là hàng lông mi rất dài, chiếc mũi nhỏ thanh tú, trong miệng ngậm một cây kẹo mút. Trên đùi cậu đặt số tạp chí thời trang mới nhất vừa ra lò, đang cẩn thẩn lật từng trang lên xem, thỉnh thoảng trong miệng còn thốt lên vài lời tán thưởng.
"Tiểu Húc, đang làm gì đấy?" Từ Cẩn đẩy cửa vào, ngồi ở phía sau vòng lấy cậu.
"Xem tạp chí." Giọng nói của Lâm Húc ậm ờ không rõ, tự nhiên tựa trong ngực Từ Cẩn, tìm tư thế thoải mái tiếp tục xem. Từ Cẩn cao hơn hẳn cậu một cái đầu, bờ vai rộng, cậu thích tựa trong lòng hắn thế này, cảm thấy rất an toàn. Ngoại trừ trong vòng tay của hắn ra, toàn bộ thế giới đối với Lâm Húc đều là mối đe dọa.
Từ Cẩn nhìn mái tóc quăn trên đỉnh đầu cậu, không nhịn được hôn lên đó. Ánh mắt Lâm Húc dán chặt vào tạp chí, vẫn không nỡ rời đi, quay đầu lại, hôn lên cằm Từ Cẩn, vô tình quên mất còn ngậm kẹo trong miệng, khóe miệng bên phải Từ Cẩn bị quẹt qua một đường đỏ hồng. Lâm Húc giật mình, mặc kệ quyển sách trên đùi, xoay người quỳ trên sô pha, hai tay ôm mặt Từ Cẩn xem kĩ, "Đỏ cả rồi. Có phải rất đau không?"
Từ Cẩn bất đắc dĩ, một tay ôm lấy cậu, một tay lấy kẹo mút ra, "Không sao cả."
Lâm Húc đột nhiên duỗi hai tay ôm chặt eo hắn, vùi đầu vào ngực hắn, thân thể run rẩy kịch liệt, liên tục nói xin lỗi, "Cẩn, đừng ghét em, em không phải, không phải cố ý đâu, Cẩn...đừng ghét bỏ em..."
Từ Cẩn tiện tay ném cây kẹo mút đi, bế cậu lên đùi, vòng tay ôm chặt lấy eo cậu, một tay khác cưỡng chế cậu ngẩng đầu lên, đối mặt với cậu, hắn nhẹ nhàng niết lấy cằm cậu. Từ Cẩn cố giữ giọng mình lẫn biểu cảm dịu dàng nhất, "Tiểu Húc, tôi sẽ không bao giờ ghét em."
Lâm Húc cắn môi dưới, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, "Nhưng mà... nhưng mà em cào anh bị thương."
Từ Cẩn buông bàn tay đang niết cằm cậu ra, chuyển tới sau gáy trơn bóng mịn màng, nhẹ nhàng vuốt ve, tựa trán mình lên trán cậu, giọng nói trầm thấp vô cùng dịu dàng, đôi mắt sâu thẳm đầy thâm tình, "Không sao, em làm gì tôi cũng yêu em cả, quên mất rồi?"
Lâm Húc dần thả lỏng, nhưng vẫn không yên tâm, "Thật sự sẽ không ghét em?"
"Ừm, sẽ không bao giờ xảy ra."
"Cẩn." Lâm Húc gấp gáp duỗi hai tay ôm lấy cổ Từ Cẩn, bắt đầu bất chấp hôn loạn lên cổ hắn.
Hô hấp của Từ Cẩm cũng trở nên hỗn loạn, chuyển từ bị động thành chủ động, áp lên môi cậu, hôn đến khi toàn thân cậu mềm nhũn mới buông ra, "Ngoan, hôm qua em mệt rồi, bây giờ chúng ta đi ngủ trưa nhé, anh ngủ cùng em, được không?"
Mặc dù toàn thân Lâm Húc vô lực, vẫn khóa chặt cổ hắn, môi đỏ bừng, ánh mắt phát sáng, "Ừm."
Từ Cẩn bế cậu lên giường, nằm xuống bên cạnh cậu. Lâm Húc nắm lấy tay hắn, mắt vẫn mờ to, "Muốn hát."
Từ Cẩn hôn nhẹ lên mi tâm cậu, "Nhắm mắt lại."
Lâm Húc ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lông mi dày khẽ run lên. Từ Cẩn nằm nghiêng, một tay đỡ đầu cậu, tay khác vỗ nhẹ lưng cậu, bắt đầu ngâm nga:
If you wander off too far,
My love will get you home.
If you follow the wrong star,
My love will get you home.
If you ever find yourself,
Lost and all alone...*
(Nếu em đi đến một nơi xa,
Tình yêu của anh sẽ mang em về nhà.
Nếu em đi theo một vì sao lạc lối,
Tình yêu của anh sẽ mang em về nhà.
Nếu có bao giờ em thấy mình,
Lạc lõng và cô đơn...)
*My Love Will Get You Home-Christine Glass
Không có giai điệu cũng chẳng có nhạc đệm, một người đàn ông to lớn trên 1m80, lẽ ra hát bài này sẽ rất kì cục, nhưng Từ Cẩn làm vô cùng tự nhiên, như thể hắn đã làm điều đó không biết bao nhiêu lần. Nghe hắn hát, Lâm Húc dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Sau khi dỗ Lâm Húc ngủ, Từ Cẩn không rời đi, lẳng lặng nhìn khuôn mặt yên tĩnh ngủ say của cậu.
Ban đêm cậu dễ bị mất ngủ, tự ti nhạy cảm, bồn chồn bất an, còn thường có khuynh hướng tự sát. Nhưng bây giờ, ngoài việc cực kỳ nhạy cảm thiếu tự tin ra, cậu đã tốt hơn rất nhiều, các triệu chứng khác đã lâu không xuất hiện, hy vọng cả đời này cũng sẽ không tái diễn nữa.
Nhưng dù thế nào, Từ Cẩn cũng không định tìm bác sĩ, hắn không thể nhìn nổi bộ dạng đau đớn của Lâm Húc, một chút cũng không được. Từ Cẩn tin, hắn chính là bác sĩ tốt nhất của Lâm Húc. Nếu ngay cả hắn cũng trị không khỏi bệnh cho Lâm Húc, thế giới này cũng không người nào có thể.
Cho nên hắn nhất định phải sống lâu hơn cậu, không cần nhiều, một ngày vừa đủ.
Editor: CO6TINY
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất