Chương 2
Editor: B.Y
Kết quả kiểm tra đo lường của phòng thí nghiệm rất nhanh liền tới, Vương Tiêu xác thật là một Beta hàng authentic.
Vương Tiêu thời điểm báo cáo kết quả tới trong lòng có chút bất an, tuy rằng không biết người này vì cái gì đem cậu nhận nhầm thành Omega, nhưng mà nghe tinh tặc kia nói, người này vẫn luôn không tìm được O thích hợp vì hắn an ủi.
Hiện tại sẽ không bởi vì cậu không phải O, dưới sự giận dữ liền đem cậu ném đi nạp dinh dưỡng cho Tinh Không thú đi.
Vương Tiêu ngồi ở vị trí bên trên, nhìn một bên cau mày, nhiệt độ của Hình Đao so với vừa rồi còn thấp hơn vài độ, lo lắng không ngừng kéo kéo sợi tơ trên quần áo, bi thương suy nghĩ cá lớn mình giấu ở tủ lạnh còn chưa có được ăn đến.
Ngay lúc cậu đã nghĩ kỹ di thư của mình muốn viết như thế nào, Hình Đao đã bước chân dài đi về phía đây, bóng ma chặn tầm mắt Vương Tiêu, cậu theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân.
Nam nhân đưa lưng về phía ánh đèn, đứng ở trước mặt cậu như thể một ngọn núi cao không thể vượt qua, từ góc độ của Vương Tiêu nhìn lên, chỉ có thể thấy sống mũi thẳng và khóe môi sắc bén của nam nhân, rõ ràng thời điểm nhận được báo cáo kiểm tra đo lường chứng minh cậu là một Beta biểu tình người này còn rất âm trầm, nhưng chỉ một lát sau, Hình Đao lại mang theo ý cười nhìn hắn.
Trực giác Vương Tiêu mách bảo người này hiện tại rất nguy hiểm, ý thức được điều đó cậu lập tức rụt người về phía sau, đáng tiếc bất quá là làm vô ích, cậu lùi lại về phía sau rất nhiều, nhưng kết cục vẫn bị nam nhân bao phủ ở trong ngực.
Vừa mới đi tới Hình Đao đã lại gần xuống dưới, hai tay chống ở hai bên sườn Vương Tiêu, giống như chó lớn đánh hơi ở bên gáy cậu tìm kiếm.
"Vì cái gì không thấy?"
Vương Tiêu nghe thấy âm thanh nam nhân lẩm bẩm nói nhỏ, còn có hơi thở ướt nóng của hắn ở bên tai mình, Vương Tiêu khẩn trương ngoan ngoãn nắm chặt sô pha bên dưới, phòng ngừa chính mình nhất thời nhịn không được tát một cái vào mặt hắn.
"Ta vừa ngửi thấy được, mùi hương trên người của cậu, vì sao hiện tại lại không thấy?" Hình Đao chậm rãi từ trên cổ Vương Tiêu rút về, thanh âm kia nghe tới tựa như còn mang theo vài phần mất mát.
Vương Tiêu: "......"
Có thể là anh ngửi nhầm rồi, cũng có thể là do tinh thần của anh có vấn đề.
Cậu lặng lẽ trợn trắng mắt, ở trong lòng yên lặng oán giận nói, mặt ngoài vẫn là bộ dạng ngoan ngoãn thuận theo, dù sao cậu là một Beta, tên này chắc không thể thật sự đem chính mình cắn đi.
Huống chi, Vương Tiêu lén nhìn thoáng qua Hình Đao, lớn lên thật đẹp, nếu hắn nhất định muốn cưỡng chế cậu làm một ít sự tình lỗi thời, vậy thì cậu chỉ có thể......
Chấp nhận rồi, rốt cuộc không đánh lại được, chạy cũng không thoát, nếu không thể chống trả vậy chỉ có thể hưởng thụ, Vương Tiêu khổ sở nghĩ lạc quan, nếu có thể cậu vẫn là không muốn cùng tên thủ tinh tặc có quan hệ gì.
Rốt cuộc tiểu O dung mạo xinh đẹp còn bị hắn ném đi nuôi Tinh Không thú, cậu là Beta không có chút nào đáng quý nếu không cẩn thận chọc tới hắn, càng thêm có khả năng bị ném đi nuôi Tinh Không thú.
Vương Tiêu trong đầu toàn những suy nghĩ miên man, nhưng một bên là sự tồn tại mạnh mẽ của nam nhân vẫn khiến cậu không thể xem nhẹ, người này lưu luyến bên cổ cậu, Vương Tiêu nghiêng đầu tránh né hắn liền nhẹ nhàng lộ ra răng nanh.
"A!"
Vương Tiêu đột nhiên nhảy dựng, đẩy Hình Đao ra, từ trên sô pha đứng lên, cậu che lại cổ của mình, mở to mắt khiếp sợ nhìn về phía nam nhân bị cậu đẩy ra về sau đang không ngừng liếm láp răng nanh.
Vương Tiêu sờ sờ cổ, tức giận đến muốn mắng người, dù vậy cậu vẫn là nhịn xuống cơn tức, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Chẳng qua gương mặt đỏ bừng của cậu, cùng đôi môi run rẩy đã bại lộ tâm trạng tức giận của cậu.
Vương Tiêu cầm lấy tay mình nhìn kỹ xem, còn tốt, không có chảy máu.
"Vừa nãy ngài không nhìn thấy báo cáo kiểm tra đo lường?" Vương Tiêu nhịn nửa ngày vẫn là không nhịn được chất vấn ra tiếng.
"Có thấy."
Hình Đao liền bị cậu dùng tư thế đẩy ngã ở trên sô pha, ngửa đầu nhìn cậu, trong đồng tử đen nhánh lóe lên ánh sáng không biết tên.
Thấy đối phương bộ dạng đúng lý hợp tình, Vương Tiêu trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người, hơn nửa ngày, cậu mới tiếp tục đặt câu hỏi, nhưng mà khí thế yếu đi rất nhiều, nghe tới âm cuối còn mang theo vài phần ủy khuất, "Vậy anh vì cái gì cắn tôi......"
Cậu sờ sờ vị trí chính mình vừa mới bị cắn kia, rõ ràng có dấu răng lưu lại bên trên, Vương Tiêu tuy rằng nhìn không thấy, nhưng là chỉ dùng tay chạm đến liền cảm giác được một ấn ký khắc sâu.
Hình Đao lần này không có lập tức trả lời, hắn có chút không được tự nhiên đá đá chân, sau đó mới mím môi, mở miệng nói, "Ta cảm thấy dụng cụ không chuẩn, trên người của cậu thơm như vậy, ta sẽ không ngửi sai, cho nên ta mới thử rót vào một chút tin tức tố thử xem, không nghĩ tới thật sự không phản ứng."
Hình Đao nói tới đây giống như có chút uể oải, quân ủng đi ở chân phải không vui mà đá đá trước mặt bàn trà, bàn trà đáng thương phát ra âm thanh không cam chịu.
Nhìn Hình Đao như vậy, Vương Tiêu không biết vì cái gì bỗng nhiên nhớ tới bản thân trước kia chiếu cố bạn nhỏ cách vách, động tác khó chịu nhỏ của Hình Đao cực kỳ giống bạn nhỏ không chiếm được kẹo liền cáu kỉnh.
Tưởng tượng như vậy, liền giống như không có tức giận lắm, trên đau đớn trên cổ đã chậm rãi biến mất, dư lại chính là một chút ngứa ngáy.
Dựa vào việc tự mình tưởng tượng, Vương Tiêu trong lúc nhất thời cảm giác không còn sợ hãi như trước khi đối diện với lão đại tinh tặc, hắn chậm rì rì dịch vài bước về phía trước, ngồi xuống cách vị trí của hắn không xa không gần, "Anh đừng nản chí, tuy rằng tôi không phải O nhưng một ngày nào đó anh sẽ có thể tìm được một O thuộc về chính mình."
Vương Tiêu nói xong câu đó Hình Đao yên lặng nhìn cậu hồi lâu, nhìn đến trong lòng cậu hốt hoảng, sau đó mới hướng tới cậu lộ ra một nụ cười ôn hòa, khẽ ừ một tiếng.
Vương Tiêu một hơi thở phào nhẹ nhõm, cho rằng bản thân rốt cuộc đã thuyết phục được hắn.
"Về sau còn phải làm phiền cậu, Vương Tiêu."
"Được, về sau tôi nhất định làm tốt việc nấu cơm, tôi đi trước đây."
Vương Tiêu vừa nói, người đã hướng cửa lớn bên kia dịch vài bước, cậu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, tuy rằng bộ dáng Hình Đao hiện tại thoạt nhìn rất ôn hòa.
Tuy rằng nhờ có một phen tưởng tượng vừa rồi làm cậu có thể nói chuyện bình thường cùng Hình Đao, nhưng nếu có thể, Vương Tiêu vẫn là tận lực không muốn cùng Hình Đao ở chung một không gian.
Ai biết hắn có lại đột nhiên muốn nghiệm chứng một chút cái ý tưởng kì quái nào hay không, rồi nhào lên tới cắn cậu một ngụm.
"Từ từ."
Thanh âm trầm thấp lạnh lẽo của Hình Đao từ phía sau truyền tới, Vương Tiêu dừng một chút, nơm nớp lo sợ quay đầu lại, "Ngài còn có điều gì muốn dặn dò sao?"
"Rau thơm, hôm nay cơm trưa bên trong có rau thơm."
Hình Đao đột nhiên phun ra một đoạn lời nói này, Vương Tiêu sửng sốt nửa ngày mới hiểu được ý, trong lúc nhất thời cậu cảm thấy có chút buồn cười, lại không dám cười ra tiếng, chỉ có thể cúi đầu dùng sức gật gật, sau đó nhịn cười đáp lại một câu, "Được, về sau không cho rau thơm, tôi đi về trước đây"
"Được" Hình Đao lần này cuối cùng cũng không có ngăn cản, Vương Tiêu rốt cuộc thành công mà ra cửa lớn, về tới phòng bếp nhỏ của bản thân.
Bên trong còn lưu lại một đống vỏ hạt dưa, vị huynh đệ vừa mới đưa cậu hạt dưa kia không biết từ nơi nào kéo một đám người lại đây cùng nhau cắn hạt dưa, nói chuyện phiếm.
Vương Tiêu do dự một chút, yên lặng đi vào, còn từ tay đối phương cầm một đống hạt dưa, dựng lỗ tai nghe mấy người nói chuyện phiếm.
Thấy Vương Tiêu trở về, mọi người sôi nổi nhìn lại đây.
Tiểu huynh đệ vừa mới cùng cậu xắt rau càng thân thiết đập bờ vai của hắn, dùng sức vỗ vỗ, "Thế nào, tôi đã nói lão đại bọn tôi sẽ không tùy tiện đem anh ném văng ra cho Tinh Không thú đi."
"Ha ha." Tiếng cười gượng liên tiếp phun ra từ trong miệng Vương Tiêu, cậu theo phản xạ mà sờ sờ cổ, nơi có dấu răng hiện tại còn chưa bớt sưng.
"Này, cậu đừng nghe người ta nói bừa, lão đại bọn tôi đem người quăng ra ngoài kia chỉ có một lần, hơn nữa vẫn là do tên Omega kia tự làm tự chịu."
Nghe được tiếng bọn họ thảo luận đề tài làm thức ăn cho Tinh Không thú, một người đàn ông đầu trọc ngồi ở trung tâm cuộc trò chuyện lên tiếng.
Mọi người sôi nổi vây quanh hắn thúc giục, Vương Tiêu cũng thò lại gần dựng lỗ tai lên nghe.
Chỉ cần biết được nguyên nhân cậu về sau liền có thể không cần lo lắng bản thân bị kéo đi nạp dinh dưỡng cho Tinh Không thú!
________________________________________
B.Y: Tạm thời tui quyết định sẽ đăng chương mới vào các ngày có số 0 của tháng (10,20,30)
Nếu tui edit nhanh hơn dự kiến thì khi làm xong tui đăng một thể luôn nhaa.
Kết quả kiểm tra đo lường của phòng thí nghiệm rất nhanh liền tới, Vương Tiêu xác thật là một Beta hàng authentic.
Vương Tiêu thời điểm báo cáo kết quả tới trong lòng có chút bất an, tuy rằng không biết người này vì cái gì đem cậu nhận nhầm thành Omega, nhưng mà nghe tinh tặc kia nói, người này vẫn luôn không tìm được O thích hợp vì hắn an ủi.
Hiện tại sẽ không bởi vì cậu không phải O, dưới sự giận dữ liền đem cậu ném đi nạp dinh dưỡng cho Tinh Không thú đi.
Vương Tiêu ngồi ở vị trí bên trên, nhìn một bên cau mày, nhiệt độ của Hình Đao so với vừa rồi còn thấp hơn vài độ, lo lắng không ngừng kéo kéo sợi tơ trên quần áo, bi thương suy nghĩ cá lớn mình giấu ở tủ lạnh còn chưa có được ăn đến.
Ngay lúc cậu đã nghĩ kỹ di thư của mình muốn viết như thế nào, Hình Đao đã bước chân dài đi về phía đây, bóng ma chặn tầm mắt Vương Tiêu, cậu theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân.
Nam nhân đưa lưng về phía ánh đèn, đứng ở trước mặt cậu như thể một ngọn núi cao không thể vượt qua, từ góc độ của Vương Tiêu nhìn lên, chỉ có thể thấy sống mũi thẳng và khóe môi sắc bén của nam nhân, rõ ràng thời điểm nhận được báo cáo kiểm tra đo lường chứng minh cậu là một Beta biểu tình người này còn rất âm trầm, nhưng chỉ một lát sau, Hình Đao lại mang theo ý cười nhìn hắn.
Trực giác Vương Tiêu mách bảo người này hiện tại rất nguy hiểm, ý thức được điều đó cậu lập tức rụt người về phía sau, đáng tiếc bất quá là làm vô ích, cậu lùi lại về phía sau rất nhiều, nhưng kết cục vẫn bị nam nhân bao phủ ở trong ngực.
Vừa mới đi tới Hình Đao đã lại gần xuống dưới, hai tay chống ở hai bên sườn Vương Tiêu, giống như chó lớn đánh hơi ở bên gáy cậu tìm kiếm.
"Vì cái gì không thấy?"
Vương Tiêu nghe thấy âm thanh nam nhân lẩm bẩm nói nhỏ, còn có hơi thở ướt nóng của hắn ở bên tai mình, Vương Tiêu khẩn trương ngoan ngoãn nắm chặt sô pha bên dưới, phòng ngừa chính mình nhất thời nhịn không được tát một cái vào mặt hắn.
"Ta vừa ngửi thấy được, mùi hương trên người của cậu, vì sao hiện tại lại không thấy?" Hình Đao chậm rãi từ trên cổ Vương Tiêu rút về, thanh âm kia nghe tới tựa như còn mang theo vài phần mất mát.
Vương Tiêu: "......"
Có thể là anh ngửi nhầm rồi, cũng có thể là do tinh thần của anh có vấn đề.
Cậu lặng lẽ trợn trắng mắt, ở trong lòng yên lặng oán giận nói, mặt ngoài vẫn là bộ dạng ngoan ngoãn thuận theo, dù sao cậu là một Beta, tên này chắc không thể thật sự đem chính mình cắn đi.
Huống chi, Vương Tiêu lén nhìn thoáng qua Hình Đao, lớn lên thật đẹp, nếu hắn nhất định muốn cưỡng chế cậu làm một ít sự tình lỗi thời, vậy thì cậu chỉ có thể......
Chấp nhận rồi, rốt cuộc không đánh lại được, chạy cũng không thoát, nếu không thể chống trả vậy chỉ có thể hưởng thụ, Vương Tiêu khổ sở nghĩ lạc quan, nếu có thể cậu vẫn là không muốn cùng tên thủ tinh tặc có quan hệ gì.
Rốt cuộc tiểu O dung mạo xinh đẹp còn bị hắn ném đi nuôi Tinh Không thú, cậu là Beta không có chút nào đáng quý nếu không cẩn thận chọc tới hắn, càng thêm có khả năng bị ném đi nuôi Tinh Không thú.
Vương Tiêu trong đầu toàn những suy nghĩ miên man, nhưng một bên là sự tồn tại mạnh mẽ của nam nhân vẫn khiến cậu không thể xem nhẹ, người này lưu luyến bên cổ cậu, Vương Tiêu nghiêng đầu tránh né hắn liền nhẹ nhàng lộ ra răng nanh.
"A!"
Vương Tiêu đột nhiên nhảy dựng, đẩy Hình Đao ra, từ trên sô pha đứng lên, cậu che lại cổ của mình, mở to mắt khiếp sợ nhìn về phía nam nhân bị cậu đẩy ra về sau đang không ngừng liếm láp răng nanh.
Vương Tiêu sờ sờ cổ, tức giận đến muốn mắng người, dù vậy cậu vẫn là nhịn xuống cơn tức, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Chẳng qua gương mặt đỏ bừng của cậu, cùng đôi môi run rẩy đã bại lộ tâm trạng tức giận của cậu.
Vương Tiêu cầm lấy tay mình nhìn kỹ xem, còn tốt, không có chảy máu.
"Vừa nãy ngài không nhìn thấy báo cáo kiểm tra đo lường?" Vương Tiêu nhịn nửa ngày vẫn là không nhịn được chất vấn ra tiếng.
"Có thấy."
Hình Đao liền bị cậu dùng tư thế đẩy ngã ở trên sô pha, ngửa đầu nhìn cậu, trong đồng tử đen nhánh lóe lên ánh sáng không biết tên.
Thấy đối phương bộ dạng đúng lý hợp tình, Vương Tiêu trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người, hơn nửa ngày, cậu mới tiếp tục đặt câu hỏi, nhưng mà khí thế yếu đi rất nhiều, nghe tới âm cuối còn mang theo vài phần ủy khuất, "Vậy anh vì cái gì cắn tôi......"
Cậu sờ sờ vị trí chính mình vừa mới bị cắn kia, rõ ràng có dấu răng lưu lại bên trên, Vương Tiêu tuy rằng nhìn không thấy, nhưng là chỉ dùng tay chạm đến liền cảm giác được một ấn ký khắc sâu.
Hình Đao lần này không có lập tức trả lời, hắn có chút không được tự nhiên đá đá chân, sau đó mới mím môi, mở miệng nói, "Ta cảm thấy dụng cụ không chuẩn, trên người của cậu thơm như vậy, ta sẽ không ngửi sai, cho nên ta mới thử rót vào một chút tin tức tố thử xem, không nghĩ tới thật sự không phản ứng."
Hình Đao nói tới đây giống như có chút uể oải, quân ủng đi ở chân phải không vui mà đá đá trước mặt bàn trà, bàn trà đáng thương phát ra âm thanh không cam chịu.
Nhìn Hình Đao như vậy, Vương Tiêu không biết vì cái gì bỗng nhiên nhớ tới bản thân trước kia chiếu cố bạn nhỏ cách vách, động tác khó chịu nhỏ của Hình Đao cực kỳ giống bạn nhỏ không chiếm được kẹo liền cáu kỉnh.
Tưởng tượng như vậy, liền giống như không có tức giận lắm, trên đau đớn trên cổ đã chậm rãi biến mất, dư lại chính là một chút ngứa ngáy.
Dựa vào việc tự mình tưởng tượng, Vương Tiêu trong lúc nhất thời cảm giác không còn sợ hãi như trước khi đối diện với lão đại tinh tặc, hắn chậm rì rì dịch vài bước về phía trước, ngồi xuống cách vị trí của hắn không xa không gần, "Anh đừng nản chí, tuy rằng tôi không phải O nhưng một ngày nào đó anh sẽ có thể tìm được một O thuộc về chính mình."
Vương Tiêu nói xong câu đó Hình Đao yên lặng nhìn cậu hồi lâu, nhìn đến trong lòng cậu hốt hoảng, sau đó mới hướng tới cậu lộ ra một nụ cười ôn hòa, khẽ ừ một tiếng.
Vương Tiêu một hơi thở phào nhẹ nhõm, cho rằng bản thân rốt cuộc đã thuyết phục được hắn.
"Về sau còn phải làm phiền cậu, Vương Tiêu."
"Được, về sau tôi nhất định làm tốt việc nấu cơm, tôi đi trước đây."
Vương Tiêu vừa nói, người đã hướng cửa lớn bên kia dịch vài bước, cậu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, tuy rằng bộ dáng Hình Đao hiện tại thoạt nhìn rất ôn hòa.
Tuy rằng nhờ có một phen tưởng tượng vừa rồi làm cậu có thể nói chuyện bình thường cùng Hình Đao, nhưng nếu có thể, Vương Tiêu vẫn là tận lực không muốn cùng Hình Đao ở chung một không gian.
Ai biết hắn có lại đột nhiên muốn nghiệm chứng một chút cái ý tưởng kì quái nào hay không, rồi nhào lên tới cắn cậu một ngụm.
"Từ từ."
Thanh âm trầm thấp lạnh lẽo của Hình Đao từ phía sau truyền tới, Vương Tiêu dừng một chút, nơm nớp lo sợ quay đầu lại, "Ngài còn có điều gì muốn dặn dò sao?"
"Rau thơm, hôm nay cơm trưa bên trong có rau thơm."
Hình Đao đột nhiên phun ra một đoạn lời nói này, Vương Tiêu sửng sốt nửa ngày mới hiểu được ý, trong lúc nhất thời cậu cảm thấy có chút buồn cười, lại không dám cười ra tiếng, chỉ có thể cúi đầu dùng sức gật gật, sau đó nhịn cười đáp lại một câu, "Được, về sau không cho rau thơm, tôi đi về trước đây"
"Được" Hình Đao lần này cuối cùng cũng không có ngăn cản, Vương Tiêu rốt cuộc thành công mà ra cửa lớn, về tới phòng bếp nhỏ của bản thân.
Bên trong còn lưu lại một đống vỏ hạt dưa, vị huynh đệ vừa mới đưa cậu hạt dưa kia không biết từ nơi nào kéo một đám người lại đây cùng nhau cắn hạt dưa, nói chuyện phiếm.
Vương Tiêu do dự một chút, yên lặng đi vào, còn từ tay đối phương cầm một đống hạt dưa, dựng lỗ tai nghe mấy người nói chuyện phiếm.
Thấy Vương Tiêu trở về, mọi người sôi nổi nhìn lại đây.
Tiểu huynh đệ vừa mới cùng cậu xắt rau càng thân thiết đập bờ vai của hắn, dùng sức vỗ vỗ, "Thế nào, tôi đã nói lão đại bọn tôi sẽ không tùy tiện đem anh ném văng ra cho Tinh Không thú đi."
"Ha ha." Tiếng cười gượng liên tiếp phun ra từ trong miệng Vương Tiêu, cậu theo phản xạ mà sờ sờ cổ, nơi có dấu răng hiện tại còn chưa bớt sưng.
"Này, cậu đừng nghe người ta nói bừa, lão đại bọn tôi đem người quăng ra ngoài kia chỉ có một lần, hơn nữa vẫn là do tên Omega kia tự làm tự chịu."
Nghe được tiếng bọn họ thảo luận đề tài làm thức ăn cho Tinh Không thú, một người đàn ông đầu trọc ngồi ở trung tâm cuộc trò chuyện lên tiếng.
Mọi người sôi nổi vây quanh hắn thúc giục, Vương Tiêu cũng thò lại gần dựng lỗ tai lên nghe.
Chỉ cần biết được nguyên nhân cậu về sau liền có thể không cần lo lắng bản thân bị kéo đi nạp dinh dưỡng cho Tinh Không thú!
________________________________________
B.Y: Tạm thời tui quyết định sẽ đăng chương mới vào các ngày có số 0 của tháng (10,20,30)
Nếu tui edit nhanh hơn dự kiến thì khi làm xong tui đăng một thể luôn nhaa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất