Beta Cũng Có Thể Bị Đánh Dấu

Chương 5

Trước
Editor: B.Y

Ngày hôm qua làm ầm ĩ đến hơn nửa đêm, Vương Tiêu không thể nào ngủ ngon được.

Hôm sau lúc dậy cậu chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng mơ hồ, không nhịn được mà muốn ngáp.

Nhưng cậu vẫn còn nhớ rõ ý tưởng của chính mình đêm qua trước khi chìm vào giấc ngủ.

Vương Tiêu trong trạng thái mơ màng, mờ mịt đi theo người máy nhỏ một đường đi tới chỗ ở của Hình Đao, chính là gian phòng nơi cậu bị cắn đêm qua.

Không biết vì cái gì, dọc theo đường đi này lại không có người cản cậu, cậu một đường thuận lợi đi đến cửa phòng Hình Đao.

Đứng ở trước cửa phòng màu kim loại, Vương Tiêu bỗng nhiên bừng tỉnh lại, cậu là vì cái gì mà trong đầu cảm thấy Hình Đao so với cái tên họ Ngụy trong phòng kia an toàn......

Khẳng định là do đêm qua ngủ quá muộn......

Do dự cả nửa ngày, cậu sau cùng vẫn là không có gõ cửa phòng Hình Đao, xoay người định rời đi.

Không ngờ, ở trong nháy mắt cậu xoay người kia, cửa phòng mở.

Cậu theo bản năng quay đầu lại nhìn qua.

Hình Đao dường như là vừa mới tỉnh ngủ, hắn híp nửa con mắt, thần sắc lười biếng, trên người chỉ có một cái quần ngủ lỏng lẻo treo ở trên hông.

Nửa người trên mạnh mẽ không hề che lại mà hiện ra ở trước mặt Vương Tiêu.

Vương Tiêu bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh ngạc một chút, hai người im lặng nhìn nhau nửa phút.

Vương Tiêu mãi một lúc lâu mới phản ứng lại, lắp bắp mở miệng nói, "Chào...... Buổi sáng tốt lành......"

"Ừm, vào đi."

Hình Đao mở cửa phòng to ra một tí, xoay người chỉ để lại cho Vương Tiêu một bóng dáng.

Vương Tiêu nuốt nuốt nước miếng, sau cùng vẫn đi theo vào, cậu nhéo lòng bàn tay, lại một lần ngồi một cách quy củ ở trên sô pha.

Nhìn Hình Đao ở trước mặt đã mặc hết quần áo nhưng vẫn như cũ không giấu được một thân mũi nhọn (?), cậu cảm thấy chính mình như một con chim béo không sợ sống chết, vô cùng hào hứng dâng tới cửa nhà người ta.

Tưởng tượng như vậy, cậu càng thêm áp lực, đặc biệt là Hình Đao ngồi ở đối diện vẫn luôn thẳng thừng mà nhìn cậu chằm chằm, Vương Tiêu căng thẳng không ngừng uống nước.

"Cậu sáng sớm tới chỗ này của ta, là đặc biệt vì uống nước?" Ánh mắt Hình Đao hướng tới ly nước trong tay Vương Tiêu, khóe miệng nhô cao, điềm đạm trêu ghẹo.

"Không không không, không phải, cái kia...... Tôi thật ra...... Tôi...... Chính là......"

Vương Tiêu lắp bắp cả buổi, cũng không có mặt mũi nói ra mong ngài có thể cho tôi một gian phòng.

Mặc kệ nói như thế nào...... Đối với một tù binh nói ra yêu cầu này có cảm giác tự tin thái quá......

Dù vậy...... Một tù binh buổi sáng nghênh ngang đi vào phòng của lão đại quân địch cũng không có tốt hơn chỗ nào......

Vương Tiêu vẫn đang rối rắm, một bên sô pha bất ngờ lún xuống, hơi thở cực nóng từ một bên truyền đến đây.

"Nơi này của ta nước uống đặc biệt ngon sao? Hay là...... Cậu có việc muốn nhờ ta?"

Thanh âm trầm thấp của người đàn ông ở bên tai Vương Tiêu vang lên, rõ ràng còn cách một khoảng, nhưng Vương Tiêu chỉ cảm thấy đối phương khi nói chuyện mang theo hơi thở nóng bỏng không lệch chút nào truyền vào bên tai cậu.

Một màu đỏ lan ra khắp vành tai cậu, Vương Tiêu xoa xoa lỗ tai mình.

Nếu Hình Đao tự mình chủ động hỏi, cậu sẽ không khách khí mà nói ra! Cùng lắm thì bị từ chối!



Chắc cũng không thể đem cậu ném cho Tinh Không thú đi!

Vương Tiêu làm tốt việc tự xây dựng tâm lý cho chính mình, uyển chuyển mà đưa ra yêu cầu của bản thân, "Ngài ở bên này có phòng trống không? Có thể để cho tôi một nơi không, phòng chứa đồ cũng được, hoặc một nơi ở nhỏ là được."

Cậu vừa nói, một bên dùng ngón tay cái bóp ngón út, tỏ vẻ mình chỉ cần một một nơi ở nhỏ như vậy.

Hình Đao nghe xong cũng không trả lời, chẳng qua nhíu nhíu mày, nhìn qua dường như là bộ dáng không cao hứng.

Một tay đắp Vương Tiêu sau lưng sô pha (?), cái tay đang rảnh kia duỗi tay lấy máy truyền tin trên bàn.

Vương Tiêu vừa mới nói xong tinh mắt nhìn thấy động tác này của hắn, thấy Hình Đao hơi hơi nhăn mày, mặt không biểu cảm.

Trong đầu cậu hiện ra một hình ảnh, Hình Đao dùng máy truyền tin ra lệnh cho hai tinh tặc to lớn đi vào, bọn họ không khoan nhượng chút nào mà kéo cậu, như thể kéo một con chim chết, động tác nhanh nhẹn mà đem cậu ném tới trong miệng Tinh Không thú.

Cậu bị tưởng tượng của chính bản thân dọa sợ tới mức giật mình, dùng tốc độ nhanh nhất từ lúc bú bình đến giờ lấy tay đè lại tay Hình Đao đang lấy máy truyền tin.

Bàn tay ấm áp của thanh niên ấn ở trên mu bàn tay hắn, cả người Hình Đao không khỏi ngây ngẩn, xúc cảm ấm áp từ mu bàn tay cậu truyền đến, hắn nhìn chằm chằm nơi bàn tay hai người giao nhau, ngón trỏ không tự giác co rút một chút, kiềm chế ý tưởng muốn nắm lại.

Nhỡ đem người dọa chạy liền không tốt.

Hình Đao nghĩ như vậy, lông mi rủ xuống, bàn tay đang ấn máy truyền tin kia hơi nổi lên gân xanh, như đang hết sức kiềm chế cái gì.

Rõ ràng là ở trong nhà ấm áp sáng sủa, nhưng sau lưng Vương Tiêu lại bỗng dưng phát lạnh, cảm giác chính mình như là bị mãnh thú to lớn theo dõi, mãi về sau mới ý thức được hành vi không đúng đắn của mình.

Vương Tiêu giấu đầu lòi đuôi thu hồi mu bàn tay đến phía sau, tựa hồ như vậy liền có thể che giấu hành vi thô lỗ khi nãy của cậu.

Cậu hồi hộp chờ đợi phán quyết của Hình Đao, không ngờ đối phương cái gì cũng không nói, chỉ là đem cái tay cầm máy truyền tin rụt trở về, ánh mắt sắc bén dừng lại ở trên mặt cậu, "Làm sao vậy? Không phải muốn ở cùng ta?"

Vương Tiêu há miệng thở dốc có điểm muốn phủ nhận câu nói muốn ở cùng hắn trong miệng hắn, nhưng lại sợ bản thân chọc hắn không vui sẽ bị ném văng ra, cuối cùng cậu chỉ ấm ức mà nhỏ giọng phản bác, "Tôi nói là muốn đổi một phòng."

"Căn phòng cách vách cho cậu, đi thu dọn hành lý đi, ta cùng lão Hồ nói một chút, để hắn giúp cậu dọn đồ đạc."

Vương Tiêu chớp chớp mắt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, hóa ra là muốn giúp mình dọn vật dụng.

Không phải sai người đem mình kéo đi ra ngoài cho Tinh Không thú thì tốt.

Vương Tiêu một mặt cảm thấy may mắn, ngoài miệng lại vô cùng thành thật nói: "Tôi chỉ có một cái rương hành lý, tự mình đem qua đây là được rồi, không cần làm phiền bọn họ, cảm ơn anh!"

Cậu chân thành nhìn về phía Hình Đao nói lời cảm ơn, vì hành động hắn nguyện ý thu nhận mình, dường như đã sớm quên mất, so với cái tên đáng khinh trong phòng cậu, người đàn ông trước mặt này mới là sự tồn tại càng thêm khủng bố.

Nhưng mà Vương Tiêu bị lạc ở dưới vẻ ngụy trang ôn hòa của đối phương, sớm đã quên mất bản thân hôm qua cổ bị cắn một ngụm.

Hình Đao nhìn chim nhỏ mập mạp tự đưa tới cửa biểu đạt cảm ơn với hắn chân thành tha thiết như thế, không khỏi lộ ra một nụ cười thật lòng, chậm rãi đáp, "Không có gì, chỉ là, cậu nấu ăn rất hợp khẩu vị, bởi vậy việc nhỏ này không có gì."

Đạt được mục đích của mình, Vương Tiêu vốn nghĩ phải đi về, nhưng Hình Đao tự nhiên bắt đầu buôn chuyện, Vương Tiêu vốn dĩ xấu hổ cùng hắn nói chuyện phiếm.

Vô tình lại bị sự hiểu biết phong phú của người này hấp dẫn, cả người hoà nhập đến bên trong trận buôn dưa này.

Hình Đao lưu lạc ở trong vũ trụ một thời gian dài, kiến thức về đồ vật so với Vương Tiêu người vẫn luôn ở hành tinh mẹ phong phú hơn nhiều.

Vương Tiêu bị hù đến sửng sốt, đã sớm quên mất bản thân vốn là tù binh bị người này chộp tới, vui vui vẻ vẻ mà nhảy vào trong nồi đối phương tỉ mỉ chuẩn bị cho cậu, chỉ còn chờ thời điểm thích hợp liền bị ăn sạch sẽ.

Hai người vui vẻ nói chuyện lúc lâu, thẳng đến giữa trưa, Vương Tiêu mới cảm nhận được đói khát, bụng cậu phát ra tiếng kêu không thế nào lịch sự.

Hình Đao trên mặt vẫn là bộ dáng không một gợn sóng kia, chỉ là khóe miệng hơi nhấp một chút, "Nơi này của ta không có dịch dinh dưỡng thích hợp cho cậu ăn, ta mang cậu đi nhà ăn đi."

Thể chất Alpha cùng Beta bất đồng, yêu cầu năng lượng so với bọn cậu cao hơn nhiều, dịch dinh dưỡng được sử dụng đương nhiên cũng không giống nhau, nếu Beta không cẩn thận ăn nhầm đồ ăn của Alpha, sẽ bị chướng đến khó chịu, nếu nghiêm trọng thậm chí phải đến bệnh viện.

Hình Đao nghĩ bản thân về sau có lẽ là nên chứa một ít dịch dinh dưỡng dành cho Beta ở trong phòng, nếu như vậy lần sau Vương Tiêu có thể ở bên cạnh hắn ngốc càng lâu hơn một chút.

Tuy rằng các hạng kiểm tra đo lường đều biểu hiện Vương Tiêu không phải O nhưng không biết vì sao, khi cùng cậu ở chung một chỗ, tin tức tố của hắn đều bình tĩnh hơn rất nhiều.



Vương Tiêu có lẽ không biết rằng, buổi sáng kia lúc đó là thời điểm tin tức tố Hình Đao sắp phát bạo, cơ bản không có người dám đến bên này, buổi sáng cậu tiến vào bình thường như vậy, một phần là do Hình Đao yêu cầu, một phần khác chính là bởi vì vào buổi sáng tin tức tố Hình Đao thực sự hỗn loạn, chỉ cần có người đến gần, đã sớm bị đè ép nằm sấp xuống.

Tuy rằng Beta không cảm nhận được tin tức tố, nhưng cũng sẽ bị loại áp lực vô hình này ép tới khó chịu.

Chỉ có Vương Tiêu, mỗi ngày ở trước mặt hắn sợ hãi, giống như một người không có việc gì, hơn nữa mỗi lần tới gần cậu, tin tức tố của hắn đều an phận hơn rất nhiều, số lần bạo động cũng giảm bớt không ít.

Hình Đao nghĩ, tiện tay cầm lấy một chiếc áo sơ mi tròng lên trên người, cài kín các nút, dường như lại biến thành cái tên lão đại tinh tặc nghiêm túc lạnh lùng hôm qua.

Vương Tiêu nhìn hắn thay quần áo, quân ủng đen bóng bao vây lấy cẳng chân thẳng tắp mạnh mẽ của đối phương, ánh mắt cậu vẫn là nhịn không được đặt ở bên trên đôi ủng rõ ràng là giày quân bộ mới ra năm nay.

Thật sự rất giống...... Cảm giác giống như là trực tiếp từ quân bộ đem đến đây, đôi giày này rốt cuộc là nơi nào tới, ngoại trừ Hình Đao cậu ngày hôm qua thật ra còn thấy trong phòng Thiệu Niên bọn họ cũng bày mấy đôi giày như vậy.

Vương Tiêu trong lòng càng ngờ vực, giày này rốt cuộc là từ nơi nào tới, chẳng lẽ bọn họ đánh cướp chiến hạm vận tải của quân bộ sao?

Cậu ngây ngốc hai giây, lập tức bị âm thanh Hình Đao gọi cho hoàn hồn, "Đi thôi, không phải nói đi nhà ăn?"

Đáp ứng bừa hai tiếng, đi qua hành lang thật dài, Vương Tiêu cùng Hình Đao đi tới nhà ăn.

Nói là nhà ăn, nhưng là diện tích thật sự cũng không lớn, nơi này chỉ bán dịch dinh dưỡng, so với nhà ăn nơi này càng giống như là địa điểm mọi người cùng nhau uống rượu nói chuyện.

Vương Tiêu sóng vai Hình Đao cùng đi vào nhà ăn, âm thanh ồn ào bên trong đột nhiên dừng lại, Vương Tiêu bước đi nặng như một tấn, hơi có cảm giác tiến không được mà lùi cũng không xong.

Ánh mắt lạ lẫm của mọi người làm cậu đổ mồ hôi lạnh, cậu cảm thấy bản thân chính là một con khỉ trong vườn bách thú bị người vây xem, những người đó không dám nhìn Hình Đao, liền không biết là vô tình hay cố ý đem ánh mắt phóng tới trên người cậu.

Dường như nhận ra cậu không được tự nhiên, ánh mắt Hình Đao sắc bén giống như đang quét mọi người, những người đó rốt cuộc thu lại không ít, không dám tiếp tục quang minh chính đại xem, mà là lén lút dùng ánh mắt quan sát cậu.

Cậu cũng rảo bước đi theo Hình Đao, nhìn chằm chằm cặp màu đen quân ủng kia của đối phương, chỉ cần không ngẩng đầu, những ánh mắt nóng rực đó cậu có thể coi như không tồn tại.

"Cậu thích ăn vị gì?"

"Vị bình thường là được rồi."

Động tác nhanh nhẹn mà tiếp nhận dịch dinh dưỡng trong tay Hình Đao, Vương Tiêu kéo người đi ra nhà ăn, gần như trong nháy mắt hai người tránh ra, bên trong nhà ăn lập tức nổ tung nồi.

Vương Tiêu tấn tấn tấn (?) đem dịch dinh dưỡng nuốt xuống, cuối cùng cũng cảm thấy tâm tình bình tĩnh lại không ít.

Cậu dũng cảm ném một cái chai, quay đầu nhìn Hình Đao nói, "Tôi đi thu dọn một chút hành lý."

"Ta và cậu cùng đi đi, hôm nay ta không có việc gì."

Không đợi Vương Tiêu từ chối, Hình Đao đã dẫn đường đi tới nơi ở của những tù binh.

Vương Tiêu không có cách nào từ chối chỉ có thể đi theo hắn trở về phòng mình.

Trong phòng lúc này không có một bóng người, cái tên đêm qua bị cậu trói vào trong một góc kia đã sớm không biết tung tích.

Song cậu cũng không để ý, chỉ là động tác nhanh chóng tự mình thu dọn vật dụng, Vương Tiêu vác bọc nhỏ phồng phồng của mình, hướng về phía Hình Đao ngoài cửa vung tay lên, "Đi thôi."

"Được." Hình Đao hứng thú nhìn lướt qua xung quanh, hơi có chút thất vọng, hắn còn nghĩ rằng nơi này có thể có một ít dấu vết sinh hoạt của Vương Tiêu, hắn tùy ý nhìn lướt qua chung quanh, đi sau Vương Tiêu nửa bước, vừa đúng vị trí bị che bởi khung cửa.

Vương Tiêu mới vừa ra cửa phòng, một giọng nói đột nhiên vang lên, "Ô, cậu đây là muốn dọn đi rồi? Chuyển đi để leo lên người tinh tặc kia à?"

Người nọ nói xong tự dưng nở nụ cười, "Chậc chậc chậc, cậu lớn lên đúng là rất không tồi, khó trách được người thích, nhìn xem khuôn mặt nhỏ này."

Hắn ta nói rồi vươn tay, tựa như muốn véo mặt Vương Tiêu.

Vương Tiêu hơi hơi lùi về phía sau một chút, duỗi tay gạt tay đối phương, có chút không thể hiểu được, "Tôi quen anh sao?"

Nhìn lướt một vòng, bất ngờ phát hiện cái tên tối hôm qua bị mình trói lại một buổi tối đang trốn ở cách đó không xa nhìn về phía cậu cất lên tiếng cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước