Beta Trong Truyện Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Chương 2
Thủ Vi là người cha hiện tại của cậu phái đến để quản lí giám sát cậu không gây chuyện còn là phục vụ cậu.
Kỷ Duyệt ừ một tiếng, Thủ Vi là người góp phần cùng đám công chính kia ép cậu vào đường chết nên lần này phải đề phòng cậu ta một chút, nhưng cậu không có ý địn tiếp xúc với thụ chính thì sao bị ép chết được.
Cậu có gắng nhớ lại hiện tại đang ở tình tiết nào.
À, mai là khai giảng vào Nhất Trung. Có điều cậu quên mất vì sao một alpha trội hoàn mĩ như Cố Diệp lại có thể thân thiết với một beta tầm thường không có gì nổi trội như Kỷ Duyệt dù phần đó được làm chương riêng phần quá khứ nhưng cậu không mảy may lắm.
Thôi giờ ngang đâu hay ngang đó, cậu đứng dậy, Thủ Vi tay đã cầm sẵn bộ quần áo cho cậu, động tác rất trang nhã không thừa phần nào.
Cậu đứng dậy vừa tiến tới chỗ Thủ Vi vừa cởi cúc áo ngủ ra khiến đối phương ánh lên tia ngạc nhiên. Cởi xong chiếc áo ngủ cậu để lộ ra một thân hình khá cường, tuy không rõ múi bụng và cơ bắp, eo cũng…khá nhỏ nhưng cũng gọi là cường rồi! Kỷ Duyệt vương tay vớ lấy chiếc áo được chuẩn bị sẵn, nó là áo len đen rộng.
Cậu cũng cởi nốt quần ngủ ra, Thủ Vi liền nhắm mắt. Cậu mặc quần vào, đó là quần đùi đen dài hơn đầu gối một tí và có sọc trắng, có hai cái bọc hai bên.
Tiến tới nhìn bản thân trong gương cậu không thể không khỏi cảm thán: Ôi mỹ nam, trai đẹp ngàn năm có một, cậu càng nhìn càng sắp ‘gay’ vì bản thân rồi.
Thủ Vi cười trừ thiện chí nhắc nhở: “Thưa cậu, phu nhân và đại thiếu đều ở dưới đợi cậu, không biết cậu có muốn ngắm bao lâu nữa?”
Kỷ Duyệt lúc này mới nhở ra, vội vàng đi xuống lầu. Thấy cậu bọn họ đều hướng mắt, phu nhân của Kỷ gia là Á Na, tất nhiên cái bà cô này có ưa gì cậu đâu, ai mà can tâm khi chồng mình gian gian díu díu ở bên ngoài rồi dắt về một tiểu tử hỏi ai mà không hộc máu bà ta chưa hành cậu chết đi sống lại là may phước, nhưng vị này cũng là tiểu thư quý tộc danh giá có học thức tất nhiên sẽ không làm mấy chuyện thiếu suy nghĩ và ngu xuẩn như vậy.
“Chào người, chào đại thiếu”
Bà ta gật đầu, đôi tay nhấc ly trà nhấp một ít rồi nói: “Mai con sẽ đến Nhất Trung, chắc con cũng biết rồi nhỉ?”
Cậu vâng một tiếng, bà ta dặn một chút: “Ta đã sắp xếp hết cho con thay cho lão già kia, đừng làm mất mặt nhà họ Kỷ”
Kỷ Duyệt hiểu ý, Kỷ gia cũng không phải dạng tầm thường, tin cậu là con riêng lộ ra ngoài đã đủ mất mặt rồi, nếu đứa con riêng này còn không ra gì thì không phải là rước hoạ vào Kỷ gia à, vậy thì sớm muộn: Một là cậu bị thủ tiêu, hai là cậu bị đá đít ra khỏi nhà họ Kỷ, lan thang đầu đường xó chợ. Trong nội tâm cậu giờ đnag hiện ra một đôi mắt cực kì nghiêm trọng.
“Vâng con biết rồi”
Kỷ Hạ không lên tiếng, tay vẫn đang soạn tin nhắn với ai đó, chợt anh ta bất giác cười khẽ, độ cong môi chỉ nhích lên một tí ấy vậy mà cậu có phúc bắt gặp. Nụ cười của Kỷ Hạ chính là vũ khí tán đổ thụ chính đó! Chỉ dành cho thụ chính thôi đó trời, huhu cậu mãn nguyện rồi, trăm lời hoa mỹ của tác giả không bắt ba giây được thấy.
Kỷ Hạ phát hiện bản thân như bị ai đó nhìn chằm chằm thì lướt lên, hai người mắt chạm mắt khiến cậu ngại muốn đội mười cái quần lên.
“Trên mặt tôi có gì?” Kỷ Hạ hỏi.
Cậu vội vã lắc đầu, Kỷ Hạ cũng không quan tâm lại chằm chằm vào điện thoại.
“Vậy con xin phép ra ngoài nhé” Kỷ Duyệt dù không biết bản thân nên đi đâu nhưng trước hết phải coi coi dò la tin tức, kiếm đồng minh bầu bạn cùng!
Bà ta gật đầu, thấy vậy Kỷ Duyệt cũng ung dung rời đi luôn. Sau khi Kỷ Duyệt rời đi, Kỷ Hạ cũng có việc nên cũng rời đi theo.
...----------------...
Cậu bắt xe đi đến trung tâm thương mại mua ít đồ, tuy tủ đồ của cậu nhiều không đếm xuể, phụ kiện, giày dép gì cũng có nhưng đó chỉ là một phần cậu tới đây, phần chính là….KHU GIẢI TRÍ trên tầng bốn đó!!!
Hên ghê, ví cậu có tận mấy cái thẻ ngân hàng lại có tiền mặt. Cậu nhìn kĩ lại thì thấy có một bức hình được kẹp vào, tò mò quá nên cậu lấy ra xem dù sao giờ thân thể này là của cậu, không tính là xâm phạm quyền riêng tư nên không phải áy náy.
Đây là….? Trong hình có hai người, đều là trẻ em chừng sáu bảy tuổi, trong hình chắc là nguyên chủ cùng một người bạn, nhưng trong tình tiết cậu hoàn toàn không nhớ ngoài Cố Diệp ra thì còn ai chịu tiếp xúc với nguyên chủ nữa. Đôi mắt của đứa bé này rất đẹp, màu pha lê xanh khiết của biển và tóc màu vàng nhẹ của ánh mặt trời, nụ cười rất tươi rất thuần khiết và ngây ngô. Cậu nhìn vào bất giác mỉm cười.
Nguyên chủ cũng rất xinh, tóc màu ánh nâu nhẹ, mắt màu hồng đỏ nhạt nhạt rất lạ, tuy kết hợp lại không thuận mắt lắm nhưng tổng quan là okla đi.
Kỷ Duyệt ừ một tiếng, Thủ Vi là người góp phần cùng đám công chính kia ép cậu vào đường chết nên lần này phải đề phòng cậu ta một chút, nhưng cậu không có ý địn tiếp xúc với thụ chính thì sao bị ép chết được.
Cậu có gắng nhớ lại hiện tại đang ở tình tiết nào.
À, mai là khai giảng vào Nhất Trung. Có điều cậu quên mất vì sao một alpha trội hoàn mĩ như Cố Diệp lại có thể thân thiết với một beta tầm thường không có gì nổi trội như Kỷ Duyệt dù phần đó được làm chương riêng phần quá khứ nhưng cậu không mảy may lắm.
Thôi giờ ngang đâu hay ngang đó, cậu đứng dậy, Thủ Vi tay đã cầm sẵn bộ quần áo cho cậu, động tác rất trang nhã không thừa phần nào.
Cậu đứng dậy vừa tiến tới chỗ Thủ Vi vừa cởi cúc áo ngủ ra khiến đối phương ánh lên tia ngạc nhiên. Cởi xong chiếc áo ngủ cậu để lộ ra một thân hình khá cường, tuy không rõ múi bụng và cơ bắp, eo cũng…khá nhỏ nhưng cũng gọi là cường rồi! Kỷ Duyệt vương tay vớ lấy chiếc áo được chuẩn bị sẵn, nó là áo len đen rộng.
Cậu cũng cởi nốt quần ngủ ra, Thủ Vi liền nhắm mắt. Cậu mặc quần vào, đó là quần đùi đen dài hơn đầu gối một tí và có sọc trắng, có hai cái bọc hai bên.
Tiến tới nhìn bản thân trong gương cậu không thể không khỏi cảm thán: Ôi mỹ nam, trai đẹp ngàn năm có một, cậu càng nhìn càng sắp ‘gay’ vì bản thân rồi.
Thủ Vi cười trừ thiện chí nhắc nhở: “Thưa cậu, phu nhân và đại thiếu đều ở dưới đợi cậu, không biết cậu có muốn ngắm bao lâu nữa?”
Kỷ Duyệt lúc này mới nhở ra, vội vàng đi xuống lầu. Thấy cậu bọn họ đều hướng mắt, phu nhân của Kỷ gia là Á Na, tất nhiên cái bà cô này có ưa gì cậu đâu, ai mà can tâm khi chồng mình gian gian díu díu ở bên ngoài rồi dắt về một tiểu tử hỏi ai mà không hộc máu bà ta chưa hành cậu chết đi sống lại là may phước, nhưng vị này cũng là tiểu thư quý tộc danh giá có học thức tất nhiên sẽ không làm mấy chuyện thiếu suy nghĩ và ngu xuẩn như vậy.
“Chào người, chào đại thiếu”
Bà ta gật đầu, đôi tay nhấc ly trà nhấp một ít rồi nói: “Mai con sẽ đến Nhất Trung, chắc con cũng biết rồi nhỉ?”
Cậu vâng một tiếng, bà ta dặn một chút: “Ta đã sắp xếp hết cho con thay cho lão già kia, đừng làm mất mặt nhà họ Kỷ”
Kỷ Duyệt hiểu ý, Kỷ gia cũng không phải dạng tầm thường, tin cậu là con riêng lộ ra ngoài đã đủ mất mặt rồi, nếu đứa con riêng này còn không ra gì thì không phải là rước hoạ vào Kỷ gia à, vậy thì sớm muộn: Một là cậu bị thủ tiêu, hai là cậu bị đá đít ra khỏi nhà họ Kỷ, lan thang đầu đường xó chợ. Trong nội tâm cậu giờ đnag hiện ra một đôi mắt cực kì nghiêm trọng.
“Vâng con biết rồi”
Kỷ Hạ không lên tiếng, tay vẫn đang soạn tin nhắn với ai đó, chợt anh ta bất giác cười khẽ, độ cong môi chỉ nhích lên một tí ấy vậy mà cậu có phúc bắt gặp. Nụ cười của Kỷ Hạ chính là vũ khí tán đổ thụ chính đó! Chỉ dành cho thụ chính thôi đó trời, huhu cậu mãn nguyện rồi, trăm lời hoa mỹ của tác giả không bắt ba giây được thấy.
Kỷ Hạ phát hiện bản thân như bị ai đó nhìn chằm chằm thì lướt lên, hai người mắt chạm mắt khiến cậu ngại muốn đội mười cái quần lên.
“Trên mặt tôi có gì?” Kỷ Hạ hỏi.
Cậu vội vã lắc đầu, Kỷ Hạ cũng không quan tâm lại chằm chằm vào điện thoại.
“Vậy con xin phép ra ngoài nhé” Kỷ Duyệt dù không biết bản thân nên đi đâu nhưng trước hết phải coi coi dò la tin tức, kiếm đồng minh bầu bạn cùng!
Bà ta gật đầu, thấy vậy Kỷ Duyệt cũng ung dung rời đi luôn. Sau khi Kỷ Duyệt rời đi, Kỷ Hạ cũng có việc nên cũng rời đi theo.
...----------------...
Cậu bắt xe đi đến trung tâm thương mại mua ít đồ, tuy tủ đồ của cậu nhiều không đếm xuể, phụ kiện, giày dép gì cũng có nhưng đó chỉ là một phần cậu tới đây, phần chính là….KHU GIẢI TRÍ trên tầng bốn đó!!!
Hên ghê, ví cậu có tận mấy cái thẻ ngân hàng lại có tiền mặt. Cậu nhìn kĩ lại thì thấy có một bức hình được kẹp vào, tò mò quá nên cậu lấy ra xem dù sao giờ thân thể này là của cậu, không tính là xâm phạm quyền riêng tư nên không phải áy náy.
Đây là….? Trong hình có hai người, đều là trẻ em chừng sáu bảy tuổi, trong hình chắc là nguyên chủ cùng một người bạn, nhưng trong tình tiết cậu hoàn toàn không nhớ ngoài Cố Diệp ra thì còn ai chịu tiếp xúc với nguyên chủ nữa. Đôi mắt của đứa bé này rất đẹp, màu pha lê xanh khiết của biển và tóc màu vàng nhẹ của ánh mặt trời, nụ cười rất tươi rất thuần khiết và ngây ngô. Cậu nhìn vào bất giác mỉm cười.
Nguyên chủ cũng rất xinh, tóc màu ánh nâu nhẹ, mắt màu hồng đỏ nhạt nhạt rất lạ, tuy kết hợp lại không thuận mắt lắm nhưng tổng quan là okla đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất