Beta Trong Truyện Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Chương 21
Kỷ Duyệt lúc này hé hé mở mắt, đảo qua đảo lại xung quanh dần dần mắt cậu mới rõ lại.
“Dậy rồi?”
Đồng hồ vừa vặn điểm một giờ ba mươi phút sáng.
Cậu không đáp, do tác dụng phụ của thuốc nên người cậu rất oải, chữ nghe chữ không. Phải đợi đến một lúc sau mới đáp.
“Tôi…đây là…ở đâu”
“Bệnh viện”
Anh vừa nói vừa tới bật điện phòng bệnh cho cậu, song liền tới đỡ cậu lên.
“Tôi không phải đến mức đó” Kỷ Duyệt xụ mặt.
Anh không đáp: “Ăn chút gì không?”
Kỷ Duyệt lắc đầu từ chối, tuy là bụng cậu rỗng thiệt nhưng thật sự là cậu không thèm ăn cho lắm.
Cậu vớ tay chộp lấy điện thoại, khung thông báo chỉ vỏn vẹn youtube, game và các trang mạng xã hội khác không thấy tin nhắn nào.
“Khuya vậy rồi? Anh mau về nhà đi, tôi một mình không chết đâu mà lo”
Cố Diệp ngồi xuống ghế ánh mắt đăm đăm nhìn vào cậu: “Đây là cách cậu nói chuyện với ân nhân đã cứu mình à? Tồi lứm đó nha~”
Anh biết là cậu sẽ không sao chứ, một mình vẫn được chứ nhưng mà chẳng qua do anh có chút bận lòng nên đến đây trông cậu thôi. “Cậu ngủ đi, đồ ăn tôi để trên bàn, nếu cậu nói vậy thì tôi về nhà nhé” Anh đứng dậy tiến về phía cửa, dặn dò rồi tắt điện phòng,
Tài xế lái xe qua cho anh bị anh hành đứng đợi hơn một tiếng đồng hồ phải dựa đầu vào vô lăng mà ngủ khò khò, chợp mắt còn chưa được lâu thì Cố Diệp đi xuống gọi người ta dậy lái xe coi có điên máu không trời!? Thề với trời nếu mà con không làm công ăn lương con sẽ chửi cho tên này một trận…Ờ…và sau đó chắc con vào viện nằm quá.
…
Sáng hôm sau những tia nắng ấm áp ngày mới chiếu rọi qua từng khung cửa sổ nhỏ, Kỷ Duyệt bị chiếu thẳng vào mắt khó chịu hé mắt dần ra rồi sụp đóng lại vì chói.
Lúc này cậu mới hoàn hồn ngồi bật dậy, nhớ lại chuyện hôm qua khiến sắc mặt cậu xuống dốc không phanh. Cậu đã làm cái quái gì vậy!? Quá điên rồ…bộ dạng lơ đễnh phô bày ra cho người khác xem mặt mũi nào mà cậu dám đối diện với họ giờ T~T???
Thánh thần ơi nếu đây là một giấc mơ thì xin cho con tỉnh lại ngay tức khắc, con không thể sống với việc đội hơn mười cái quần lên đầu đến lúc chết đi đâu, huhu.
Kỷ Duyệt là hận bản thân không đào hố chôn mình xuống dưới đó.
Một cô y tá bước vào rạng rỡ nói: “Chào cậu nha, cậu thấy sao rồi?”
Kỷ Duyệt khịt mũi vuốt tóc lên thờ ơ đáp: “Tôi không sao” Nói xong cậu đứng dậy tiến tới tủ quần áo ở góc kia mà mở ra, bên trong chứa đúng một bộ đồ. Hình như là để cho cậu mặt?
Lấy bộ đồ đó xuống, cậu khẽ nói với y tá: “Vậy giờ tôi có thể rời khỏi đây chưa?”
Cô y tá nhìn cậu mà cuống quýt lên: “Dạ- dạ để tôi làm thủ tục xuất viện cho cậu ạ”
Phiền phức.
Đợi y tá đi khỏi cậu mới cởi bộ đồ bệnh nhân mình đang mặc ra rồi thay bộ đồ được chuẩn bị kia vào. Nó chỉ đơn giản là cái áo phông với quần thể thao rộng có dây thắt, nhưng nếu là mấy tên giàu nhứt vách kia chuẩn bị thì bộ đồ này hết đơn giản rồi.
Có quá nhiều vấn đề đau đầu đang đợi cậu: Top 1 - Nhà họ Kỷ.
Kỷ Duyệt nghĩ nếu là bình thường thì chắc bọn họ sẽ không quan tâm cậu sống chết ở đâu, lang thang góc nào. Giờ dính vào một bữa tiệc sinh nhật giới thượng lưu vậy mà bảo không quan tâm là xạo chó chắc luôn…
Cậu không kiềm được thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ, ở đây chắc phải là một phòng ở tầng ba, tầng bốn tại góc này nhìn xuống khá cao và cậu đoán là nó nằm bề ngang của bệnh viện giáp với bên ngoài, gần bệnh viện cũng là khu mặt bằng rất tốt để bán thuốc men, trái cây và tạp hoá.
Cậu có thể thấy một dãy tiệm thuốc nằm sát nhau luôn.
Chết! Cậu xém quên bản thân còn buổi học trên trường nữa!
Này về chắc bị xiêng chết mất…
Giờ bỏ trốn được không ta? Sống gì vừa nhục vừa lắm chuyện.
Đầu thì lúc nào cũng nghĩ đến cái chết nhưng nội tâm của Kỷ Duyệt lại là người sợ chết số hai không ai số một, trưởng club hội người hèn. Lúc cậu tự tử là phải bất lực với cuộc đời lắm rồi còn đời này vẫn còn hi vọng sống thì chết làm gì, mốt học xong cậu rút hộ khẩu ra khỏi nhà, cắt đứt quan hệ dẹp mấy vụ tài sản là được.
Chắc là còn nhận được một khoảng tiền lớn và chi phí tài trợ học đại học ấy chứ, hêhheh.
Lướt nhìn căn phòng thêm một lần nữa, sao trang thiết bị, đồ dùng ở phòng này trông cao cấp vậy ta? Theo suy luận của thám tử lừng danh - Kỷ Duyệt thì cậu cá rằng đây là phòng vip. Xởi bản thân quá thông minh!
Tâng bốc bản thân đủ thứ từ ngoại hình đến IQ xong thì cậu cũng xách cái thân rời khỏi phòng bệnh.
Y tá vừa nãy đi nhanh vừa đi vừa gọi nhưng không biết tên nên gọi là bệnh nhân phòng 462 nhưng tội cho cô gái đó…tại cậu còn không thèm care bản thân ở phòng nào nữa mà nên trước mấy lời kêu gọi của cô thì cậu có biết đâu.
Mãi đến khi cậu dựng đợi thang máy cô y tá kia mới bắt kịp, bệnh viện cấm chạy nên cô chỉ có thể đi bộ nhanh cũng tốn sức lắm chứ bộ lúc tới nơi thì thở hơn gì.
“Cậu đi theo tôi kí giấy với hoàn tất thủ tục với” cô vừa thở vừa nói.
Kỷ Duyệt gãi gãi đầu ngượng ngùng xin lỗi rồi cất bước theo cô y tá kia.
“Dậy rồi?”
Đồng hồ vừa vặn điểm một giờ ba mươi phút sáng.
Cậu không đáp, do tác dụng phụ của thuốc nên người cậu rất oải, chữ nghe chữ không. Phải đợi đến một lúc sau mới đáp.
“Tôi…đây là…ở đâu”
“Bệnh viện”
Anh vừa nói vừa tới bật điện phòng bệnh cho cậu, song liền tới đỡ cậu lên.
“Tôi không phải đến mức đó” Kỷ Duyệt xụ mặt.
Anh không đáp: “Ăn chút gì không?”
Kỷ Duyệt lắc đầu từ chối, tuy là bụng cậu rỗng thiệt nhưng thật sự là cậu không thèm ăn cho lắm.
Cậu vớ tay chộp lấy điện thoại, khung thông báo chỉ vỏn vẹn youtube, game và các trang mạng xã hội khác không thấy tin nhắn nào.
“Khuya vậy rồi? Anh mau về nhà đi, tôi một mình không chết đâu mà lo”
Cố Diệp ngồi xuống ghế ánh mắt đăm đăm nhìn vào cậu: “Đây là cách cậu nói chuyện với ân nhân đã cứu mình à? Tồi lứm đó nha~”
Anh biết là cậu sẽ không sao chứ, một mình vẫn được chứ nhưng mà chẳng qua do anh có chút bận lòng nên đến đây trông cậu thôi. “Cậu ngủ đi, đồ ăn tôi để trên bàn, nếu cậu nói vậy thì tôi về nhà nhé” Anh đứng dậy tiến về phía cửa, dặn dò rồi tắt điện phòng,
Tài xế lái xe qua cho anh bị anh hành đứng đợi hơn một tiếng đồng hồ phải dựa đầu vào vô lăng mà ngủ khò khò, chợp mắt còn chưa được lâu thì Cố Diệp đi xuống gọi người ta dậy lái xe coi có điên máu không trời!? Thề với trời nếu mà con không làm công ăn lương con sẽ chửi cho tên này một trận…Ờ…và sau đó chắc con vào viện nằm quá.
…
Sáng hôm sau những tia nắng ấm áp ngày mới chiếu rọi qua từng khung cửa sổ nhỏ, Kỷ Duyệt bị chiếu thẳng vào mắt khó chịu hé mắt dần ra rồi sụp đóng lại vì chói.
Lúc này cậu mới hoàn hồn ngồi bật dậy, nhớ lại chuyện hôm qua khiến sắc mặt cậu xuống dốc không phanh. Cậu đã làm cái quái gì vậy!? Quá điên rồ…bộ dạng lơ đễnh phô bày ra cho người khác xem mặt mũi nào mà cậu dám đối diện với họ giờ T~T???
Thánh thần ơi nếu đây là một giấc mơ thì xin cho con tỉnh lại ngay tức khắc, con không thể sống với việc đội hơn mười cái quần lên đầu đến lúc chết đi đâu, huhu.
Kỷ Duyệt là hận bản thân không đào hố chôn mình xuống dưới đó.
Một cô y tá bước vào rạng rỡ nói: “Chào cậu nha, cậu thấy sao rồi?”
Kỷ Duyệt khịt mũi vuốt tóc lên thờ ơ đáp: “Tôi không sao” Nói xong cậu đứng dậy tiến tới tủ quần áo ở góc kia mà mở ra, bên trong chứa đúng một bộ đồ. Hình như là để cho cậu mặt?
Lấy bộ đồ đó xuống, cậu khẽ nói với y tá: “Vậy giờ tôi có thể rời khỏi đây chưa?”
Cô y tá nhìn cậu mà cuống quýt lên: “Dạ- dạ để tôi làm thủ tục xuất viện cho cậu ạ”
Phiền phức.
Đợi y tá đi khỏi cậu mới cởi bộ đồ bệnh nhân mình đang mặc ra rồi thay bộ đồ được chuẩn bị kia vào. Nó chỉ đơn giản là cái áo phông với quần thể thao rộng có dây thắt, nhưng nếu là mấy tên giàu nhứt vách kia chuẩn bị thì bộ đồ này hết đơn giản rồi.
Có quá nhiều vấn đề đau đầu đang đợi cậu: Top 1 - Nhà họ Kỷ.
Kỷ Duyệt nghĩ nếu là bình thường thì chắc bọn họ sẽ không quan tâm cậu sống chết ở đâu, lang thang góc nào. Giờ dính vào một bữa tiệc sinh nhật giới thượng lưu vậy mà bảo không quan tâm là xạo chó chắc luôn…
Cậu không kiềm được thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ, ở đây chắc phải là một phòng ở tầng ba, tầng bốn tại góc này nhìn xuống khá cao và cậu đoán là nó nằm bề ngang của bệnh viện giáp với bên ngoài, gần bệnh viện cũng là khu mặt bằng rất tốt để bán thuốc men, trái cây và tạp hoá.
Cậu có thể thấy một dãy tiệm thuốc nằm sát nhau luôn.
Chết! Cậu xém quên bản thân còn buổi học trên trường nữa!
Này về chắc bị xiêng chết mất…
Giờ bỏ trốn được không ta? Sống gì vừa nhục vừa lắm chuyện.
Đầu thì lúc nào cũng nghĩ đến cái chết nhưng nội tâm của Kỷ Duyệt lại là người sợ chết số hai không ai số một, trưởng club hội người hèn. Lúc cậu tự tử là phải bất lực với cuộc đời lắm rồi còn đời này vẫn còn hi vọng sống thì chết làm gì, mốt học xong cậu rút hộ khẩu ra khỏi nhà, cắt đứt quan hệ dẹp mấy vụ tài sản là được.
Chắc là còn nhận được một khoảng tiền lớn và chi phí tài trợ học đại học ấy chứ, hêhheh.
Lướt nhìn căn phòng thêm một lần nữa, sao trang thiết bị, đồ dùng ở phòng này trông cao cấp vậy ta? Theo suy luận của thám tử lừng danh - Kỷ Duyệt thì cậu cá rằng đây là phòng vip. Xởi bản thân quá thông minh!
Tâng bốc bản thân đủ thứ từ ngoại hình đến IQ xong thì cậu cũng xách cái thân rời khỏi phòng bệnh.
Y tá vừa nãy đi nhanh vừa đi vừa gọi nhưng không biết tên nên gọi là bệnh nhân phòng 462 nhưng tội cho cô gái đó…tại cậu còn không thèm care bản thân ở phòng nào nữa mà nên trước mấy lời kêu gọi của cô thì cậu có biết đâu.
Mãi đến khi cậu dựng đợi thang máy cô y tá kia mới bắt kịp, bệnh viện cấm chạy nên cô chỉ có thể đi bộ nhanh cũng tốn sức lắm chứ bộ lúc tới nơi thì thở hơn gì.
“Cậu đi theo tôi kí giấy với hoàn tất thủ tục với” cô vừa thở vừa nói.
Kỷ Duyệt gãi gãi đầu ngượng ngùng xin lỗi rồi cất bước theo cô y tá kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất