Beta Trong Truyện Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Chương 25
“Mọi người dĩ hoà vi quý chắc chuyện này chỉ là hiểu lầm…tai nạn thôi…” Kỷ Ninh cuòi gượng đứng ra nói.
Kỷ Duyệt khinh bỉ nhìn cậu ta.
Phó An Tư cau mày, ầm ĩ một trận lên đồn công an giờ lại dĩ hoà vi quý rồi hiểu lầm? Thời gian của hắn là vàng là bạc ai khùng đến mức khi không chạy đến đồn để nghe ‘dĩ hoà vi quý’. Ngay từ đầu nhắm vậy thì giải quyết ở nhà đi.
“Làm tới cùng đi đã mất công đến đồn công an rồi mà~”
Từ cửa ra vào lại xuất hiện thêm một hình bóng thân tựa vào thanh cửa, luyến âm cất tiếng.
Cậu theo phản xạ như bao người khác nhìn ra phía đó, hai mắt mở to lên một chút.
Lục Sở?
Lúc này cậu nhìn lại màn hình điện thoại đang sáng đèn trong tay mình, cậu vậy mà gửi tin nhắn cầu cứu Cố Diệp? Cái gì vậy trời!?
Cố Diệp: Tôi đang có xíu việc chưa đến được, để tên Lục Sở kia đến. Có gì xíu nữa tôi đến. [Tổng tài nháy mắt]
Kỷ Duyệt run người, sắc mặt trầm xuống không biết phải làm sao.
Định bụng nhắn lại nhưng rồi thôi.
Mọi người thấy hắn đến thì cũng bất ngờ, trong đây chả phải có hai đại gia tộc đến rồi sao?
Kỷ Ninh không ngờ lại sắp lớn chuyện như vậy, rủa thầm một câu.
Phó An Tư nhìn Lục Sở, sắc mặt có chút thay đổi: “Ồ? Không ngờ Lục thiếu ‘cũng’ tới”
Lục Sở cười cười tiến tới chỗ họ khoác vai Kỷ Duyệt: “Đến giải quyết giúp bé nhà tôi ấy mà”
Kỷ Duyệt cầu trời khấn phật giải quyết nhanh gọn lẹ, hoặc cút hết cả bọn luôn cũng được chứ lát nữa Cố Diệp mà tới thật thì phiền phức lắm, đúng kiểu chuyện bé xé ra to.
Bà Kỷ thấy Lục Sở tỏ ra thân thiết với câu như vậy không khỏi ngạc nhiên, tuy biết cậu có chơi với hắn nhưng lại không nghĩ thân đến mức này.
“Check cam đi, bà Kỷ” Phó An Tư cau mày vì quá mất thời gian.
Bà ga vội vàng gật gật đầu đồng ý, không nhanh không chậm gọi người đến truy cập vào dữ liệu camera nhà mình.
Trong lúc ấy Kỷ Duyệt khều tay Lục Sở hỏi: “Sao lại tới đây?” Mặt mày cậu nhăn nhó không hài lòng.
Lục Sở nhún vai giọng nói giãn ra: “Tôi đang tập dần cách tiếp quản công ty của cha, đang xét tài liệu nghe tin cậu bị bắt nạt tôi phóng xe qua xém nữa là bị cơ động hốt lên đấy!”
Cậu thờ ơ: “…Cũng là không bắt cậu tới” tuy là nói vậy nhưng cậu chỉ thủ thỉ.
Hắn cười, hắn nghe cậu thủ thỉ mà.
Phó An Tư nhìn em họ: “Kể đầu đuôi không được sót một chữ!” Y gằn giọng đầy khó chịu.
Phó Khổng không làm mất thời gian, rụt rè kể toàn bộ chi tiết.
Phó An Tư điếng người, lôi vào một góc mắng: “Đần, ai biểu khích người ta làm gì? Mày bị tật hay sao mà không biết phân biệt đúng sai vậy? Đã vậy còn bị đánh lại cho tơi tả còn kêu tao tới cho mất mặt hả?”
Phó Khổng chỉ biết lắng nghe.
Lục Sở liếc nhìn người bị Kỷ Duyệt tát vào mặt hai phát, má cô ta sưng nhẹ, gọi điện cho ai đó.
“Ồ, đây là Án La tiểu thư?” Lục Sở chủ động bắt chuyện.
Cô ta giật mình nhìn hắn, lắp bắp chữ chào không rõ ràng.
Dữ liệu camera lúc này cũng down xong, ông cảnh sát chiếu lên cho mọi người cùng xem.
Lúc ông ta định chiếu thì phía cửa lại tới thêm một người nữa.
Kỷ Duyệt thì thừa biết đó là ai nên không muốn quay đầu sang nhìn, chỉ thở dài một cái.
“Cố thiếu?”
Cố Diệp bước vào tay cầm áo khoác, sơ mi bị cởi một cúc hồng hộc chạy tới, thấy vậy liền nở một nụ cười: “Chào mọi người, tôi tới trễ”
Các viên cảnh sát phụ đứng ở ngoài há hốc mồm, rốt cuộc là lên đồn cảnh sát để giải quyết việc hay mở tiệc đây!? Toàn con ông cháu cha đến thế này? Ờ cũng đúng, đội cảnh sát này cũng là để phụ trách mấy vấn đề về đại gia tộc mà.
Ông ta chiếu cảnh được trích xuất từ camera lên màn hình chiếu.
Kỷ Duyệt còn chả buồn nhìn lấy một cái, cứ nắm chặt tay mãi, đã vậy còn nắm rất mạnh móng tay đâm vào da thịt đến bật máu nhẹ.
Cố Diệp thấy vậy thì nắm lấy tay cậu kéo ra không có nắm nữa.
Kỷ Duyệt:?
Anh nhìn vẻ mặt khó hiểu của cậu chỉ nháy mắt một cái.
Dở hơi!
Xem xong mọi người rất đa dạng biểu cảm.
Phó An Tư mở lời đầu tiên: “Vậy là rõ ai là người khơi nguồn rồi”
Y đứng ở phe trung lập, tên em họ của y cũng thật là ngu ngốc, chuyện quá xàm biết vậy y đã không tới đây.
Nói xong Phó An Tư đeo kính lên định rời đi.
“Án La tiểu thư tôi nhớ nhà cô có một hạng mục đang bắt tay với gia đình tôi nhỉ?” Lục Sở đen mặt, cau mày nhìn thẳng vào mắt ả.
Cô ta cúi gầm mặt xuống, thẹn quá nắm chặt váy của mình.
“Xem ra…đành để gia đình cô chịu thiệt một chút rồi” Hắn tỏ vẻ ‘thương xót’
Cô ta định mở lời cầu xin nhưng bị chặn họng ngay lập tức.
Ông thở dài xoay xoay ghế: “Vậy là quá rõ ràng rồi, hai bên từ từ thương lượng”
Tệ Xuỳ ôm bụng: “Nhưng tên kia cũng đánh lại rồi, tôi còn chưa đòi bồi thường tiền thuốc!!!”
Phó An Tư nhìn tên kia mà ngứa mắt, con trai gây chuyện xong bị đánh giờ thì ôm bụng cầu xin sự thương hại của ai?
“Hơ, nếu đổi lại là tôi thì bây giờ cậu đang nằm trong bệnh viện, nói chuyện trông thảm bại vãi nên là nín hộ cái” Phó An Tư khinh bỉ, cợt nhả, đủ loại cảm xúc khinh thường chê bai đối phương đều nằm gọn trong thanh âm.
Kỷ Duyệt khinh bỉ nhìn cậu ta.
Phó An Tư cau mày, ầm ĩ một trận lên đồn công an giờ lại dĩ hoà vi quý rồi hiểu lầm? Thời gian của hắn là vàng là bạc ai khùng đến mức khi không chạy đến đồn để nghe ‘dĩ hoà vi quý’. Ngay từ đầu nhắm vậy thì giải quyết ở nhà đi.
“Làm tới cùng đi đã mất công đến đồn công an rồi mà~”
Từ cửa ra vào lại xuất hiện thêm một hình bóng thân tựa vào thanh cửa, luyến âm cất tiếng.
Cậu theo phản xạ như bao người khác nhìn ra phía đó, hai mắt mở to lên một chút.
Lục Sở?
Lúc này cậu nhìn lại màn hình điện thoại đang sáng đèn trong tay mình, cậu vậy mà gửi tin nhắn cầu cứu Cố Diệp? Cái gì vậy trời!?
Cố Diệp: Tôi đang có xíu việc chưa đến được, để tên Lục Sở kia đến. Có gì xíu nữa tôi đến. [Tổng tài nháy mắt]
Kỷ Duyệt run người, sắc mặt trầm xuống không biết phải làm sao.
Định bụng nhắn lại nhưng rồi thôi.
Mọi người thấy hắn đến thì cũng bất ngờ, trong đây chả phải có hai đại gia tộc đến rồi sao?
Kỷ Ninh không ngờ lại sắp lớn chuyện như vậy, rủa thầm một câu.
Phó An Tư nhìn Lục Sở, sắc mặt có chút thay đổi: “Ồ? Không ngờ Lục thiếu ‘cũng’ tới”
Lục Sở cười cười tiến tới chỗ họ khoác vai Kỷ Duyệt: “Đến giải quyết giúp bé nhà tôi ấy mà”
Kỷ Duyệt cầu trời khấn phật giải quyết nhanh gọn lẹ, hoặc cút hết cả bọn luôn cũng được chứ lát nữa Cố Diệp mà tới thật thì phiền phức lắm, đúng kiểu chuyện bé xé ra to.
Bà Kỷ thấy Lục Sở tỏ ra thân thiết với câu như vậy không khỏi ngạc nhiên, tuy biết cậu có chơi với hắn nhưng lại không nghĩ thân đến mức này.
“Check cam đi, bà Kỷ” Phó An Tư cau mày vì quá mất thời gian.
Bà ga vội vàng gật gật đầu đồng ý, không nhanh không chậm gọi người đến truy cập vào dữ liệu camera nhà mình.
Trong lúc ấy Kỷ Duyệt khều tay Lục Sở hỏi: “Sao lại tới đây?” Mặt mày cậu nhăn nhó không hài lòng.
Lục Sở nhún vai giọng nói giãn ra: “Tôi đang tập dần cách tiếp quản công ty của cha, đang xét tài liệu nghe tin cậu bị bắt nạt tôi phóng xe qua xém nữa là bị cơ động hốt lên đấy!”
Cậu thờ ơ: “…Cũng là không bắt cậu tới” tuy là nói vậy nhưng cậu chỉ thủ thỉ.
Hắn cười, hắn nghe cậu thủ thỉ mà.
Phó An Tư nhìn em họ: “Kể đầu đuôi không được sót một chữ!” Y gằn giọng đầy khó chịu.
Phó Khổng không làm mất thời gian, rụt rè kể toàn bộ chi tiết.
Phó An Tư điếng người, lôi vào một góc mắng: “Đần, ai biểu khích người ta làm gì? Mày bị tật hay sao mà không biết phân biệt đúng sai vậy? Đã vậy còn bị đánh lại cho tơi tả còn kêu tao tới cho mất mặt hả?”
Phó Khổng chỉ biết lắng nghe.
Lục Sở liếc nhìn người bị Kỷ Duyệt tát vào mặt hai phát, má cô ta sưng nhẹ, gọi điện cho ai đó.
“Ồ, đây là Án La tiểu thư?” Lục Sở chủ động bắt chuyện.
Cô ta giật mình nhìn hắn, lắp bắp chữ chào không rõ ràng.
Dữ liệu camera lúc này cũng down xong, ông cảnh sát chiếu lên cho mọi người cùng xem.
Lúc ông ta định chiếu thì phía cửa lại tới thêm một người nữa.
Kỷ Duyệt thì thừa biết đó là ai nên không muốn quay đầu sang nhìn, chỉ thở dài một cái.
“Cố thiếu?”
Cố Diệp bước vào tay cầm áo khoác, sơ mi bị cởi một cúc hồng hộc chạy tới, thấy vậy liền nở một nụ cười: “Chào mọi người, tôi tới trễ”
Các viên cảnh sát phụ đứng ở ngoài há hốc mồm, rốt cuộc là lên đồn cảnh sát để giải quyết việc hay mở tiệc đây!? Toàn con ông cháu cha đến thế này? Ờ cũng đúng, đội cảnh sát này cũng là để phụ trách mấy vấn đề về đại gia tộc mà.
Ông ta chiếu cảnh được trích xuất từ camera lên màn hình chiếu.
Kỷ Duyệt còn chả buồn nhìn lấy một cái, cứ nắm chặt tay mãi, đã vậy còn nắm rất mạnh móng tay đâm vào da thịt đến bật máu nhẹ.
Cố Diệp thấy vậy thì nắm lấy tay cậu kéo ra không có nắm nữa.
Kỷ Duyệt:?
Anh nhìn vẻ mặt khó hiểu của cậu chỉ nháy mắt một cái.
Dở hơi!
Xem xong mọi người rất đa dạng biểu cảm.
Phó An Tư mở lời đầu tiên: “Vậy là rõ ai là người khơi nguồn rồi”
Y đứng ở phe trung lập, tên em họ của y cũng thật là ngu ngốc, chuyện quá xàm biết vậy y đã không tới đây.
Nói xong Phó An Tư đeo kính lên định rời đi.
“Án La tiểu thư tôi nhớ nhà cô có một hạng mục đang bắt tay với gia đình tôi nhỉ?” Lục Sở đen mặt, cau mày nhìn thẳng vào mắt ả.
Cô ta cúi gầm mặt xuống, thẹn quá nắm chặt váy của mình.
“Xem ra…đành để gia đình cô chịu thiệt một chút rồi” Hắn tỏ vẻ ‘thương xót’
Cô ta định mở lời cầu xin nhưng bị chặn họng ngay lập tức.
Ông thở dài xoay xoay ghế: “Vậy là quá rõ ràng rồi, hai bên từ từ thương lượng”
Tệ Xuỳ ôm bụng: “Nhưng tên kia cũng đánh lại rồi, tôi còn chưa đòi bồi thường tiền thuốc!!!”
Phó An Tư nhìn tên kia mà ngứa mắt, con trai gây chuyện xong bị đánh giờ thì ôm bụng cầu xin sự thương hại của ai?
“Hơ, nếu đổi lại là tôi thì bây giờ cậu đang nằm trong bệnh viện, nói chuyện trông thảm bại vãi nên là nín hộ cái” Phó An Tư khinh bỉ, cợt nhả, đủ loại cảm xúc khinh thường chê bai đối phương đều nằm gọn trong thanh âm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất