Beta Trong Truyện Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Chương 3
Cậu ham vui quên mất, bâu giờ mới là sáng sớm vốn dĩ khu trò chơi hơn chín giờ mới mở cửa, cậu đành lạng qua lạng lại vài vòng, quyết định vào tiệm gà ăn. Cậu vào quán kêu một phần combo alone (combo dành cho một người) đợi bưng đồ ăn về liền lấy điện thoại ra nghịch.
Phần tin nhắn trống trải, không add với ai cậu thở dài, tốc độ ra đồ ăn của quán không tệ ra rất nhanh, chắc một phần cũng do buổi sáng sớm ít khách.
Cậu nhai hamburger, lướt tin tức xem có vụ gì không, hot search là: Đại minh tinh Dĩ Lạp công khai trách nhiệm với omega của hắn.
Ờ cậu mới xuyên vào thế giới này nên không biết đây là ai, nhưng nguyên chủ có poster của hắn được cuộn tròn trong ngăn bàn học poster còn có chữ kí và chữ limited ở góc nhỏ, nếu là đại minh tinh thì chắc chắn không tầm thường, cậu liền nảy sinh hứng thú search thông tin người này.
“Chào cô, cho tôi một phần ‘…’”
Giữa quán ăn vắng tanh có một giọng nói trầm vang lên, cậu theo bản năng quay đầu sang nhìn. Người đó đeo mũ, khẩu trang, kính đen kín hết cả mặt nhưng tóc có một chỏm lòi ra có màu cà phê sữa tám mươi phần trăm sữa hai mươi phần trăm cà phê hoà lại với nhau, quả rất giống cái đại minh tinh Dĩ vãn gì đó, ủa Dĩ Lạp chứ.
Kỷ Duyệt không phải người sân si, ăn nốt phần mình, tay vẫn lướt cái đại minh tinh trên hot search.
“Á…tôi để quên túi trên xe, trong đó có cả ví và điện thoại, xin đợi tôi một lát được không”
Giọng nói ấy lại vang lên, không hiểu sao cậu nghe lại rất êm tai, thấy người kia hình như quên đem tiền lẫn điện thoại có ý muốn giúp.
“Xin lỗi tiên sinh, chúng tôi đã xuất hoá đơn…” Nhân viên ấp úng nói.
Kỷ Duyệt đứng lên, đứng phía người đàn ông kia khoác vai, oai phong nói: “Tỷ tỷ, tôi trả giúp vị này” cậu lấy tiền mặt trong ví ra đưa đúng số tiền. Người kia quay sang nhìn cậu, phản ứng lại vội vã nói.
“Cậu là? Có thể đợi tôi lấy đồ lên không? Tôi trả tiền lại cho cậu”
Kỷ Duyệt giờ đang là người giàu, rất hào phóng trả lời: “Biết tên thì được, còn tiền thì anh giữ lại, tôi coi như tích thêm đức cho con cháu!”
Người kia không đồng ý, kiên quyết nói: “Đợi tôi một lát”
Cậu vội vã nắm lấy tay đối phương: “Đừng, đồ ăn nguội mất ngon, tôi là Kỷ Duyệt, anh không cần trả tôi đang tập làm người có tiền nga\~”
“Kỷ Duyệt?” Con riêng nhà họ Kỷ à.
Cậu gật gật đầu, định về lại chỗ ngồi thì anh dúi vào tay cậu một tấm danh thiếp nói: “Có việc gì có thể tìm tôi” nói xong liền xách đồ ăn rời đi.
Kỷ Duyệt quay về chỗ ngồi, để danh thiếp lên bàn rồi tiếp tục ăn, ánh mắt chán chường vô tình quét qua tấm thẻ đó, cái tên: Song Dĩ Lạp đập vào ngay mắt cậu. Oh fuck, đây không phải cái đại minh tinh gì gì mình đang lướt hả!?
Cậu mắt chữ A mồm chữ O không ngờ số mình đỏ như vậy. Nhưng rồi cũng cười trừ, chắc anh ta chưa biết thân phận con riêng của cậu, với lại cậu không mặt dày đến mức chạy đi tìm người ta vì chút tiền nhỏ này, chắc anh ta đưa cậu gấp mười luôn cũng được á.
Từ…cậu như mới ngộ ra điều gì đó, ĐÂY CHẢ PHẢI CÔNG 8 THẦM THƯƠNG THỤ CHÍNH HẢ!? Sao cậu có thể quên việc này nhỉ, người nay có kết vô cùng ngon ăn vì anh ta theo đuổi Lạc Mộng một cách trong sạch thuần khiết, không pha mưu, nhưng khi Lạc Mộc từ chối, anh với ánh măt đượm buồn chỉ nói một câu: Chỉ cần em hạnh phúc.
Anh ta được ghép với …. Với ai ta? Cậu quên mất tiu…hjhj.
...----------------...
Cậu rất chán, đi la cà rất lâu sau cũng không có gì thú vị, đúng là không có ai chơi cùng rất khó khăn, mai mới bắt đầu khai giảng vốn dĩ định đến thư viện nhưng hồi trước cậu là học bá đó! Kiếm tiền bằng cách phụ là giải bài, làm bài tập giúp các bạn trong lớp. Giờ cũng không vất vả, thả lỏng một chút cũng chẳng sao.
Kỷ Duyệt bắt xe về nhà.
Người hầu trong nhà không mấy thiện cảm với cậu, vì cậu bị ghim mà, thôi vọt lẹ lên phòng luôn,
Lấy điện thoại ra, cậu quyết định tải game về chơi, giết thời gian.
…Mới chơi được một ván đầu, cậu cảm thán bản thân quá đỉnh mới chơi mà chơi hay như vậy (chứ không phải do tài khoản mới nên đấu với bot hả? -x-)
Nickname trong game của cậu là Zoeyn, không có nghĩa cậu chỉ là đơn thuần nghĩ ra mà thôi.
Chơi hồi lâu sau cuối cùng bản thân cũng đủ tiêu chuẩn chơi đấu thường, đấu rank sẽ xếp theo cấp bậc còn đấu thường ghép ngẫu nhiên, cao thủ, nghiệp dư đều là random hên xui xui rủi.
Lần này cậu ghép trúng team đi ba, họ đều bật mic. Trong đó số hai nickname tên: RùaV lên tiếng.
- Ghép trúng bạn này mới chơi, bạn ơi có mic không?
Kỷ Duyệt không trả lời, im lặng chơi.
Số một, nickname tên: ChiGiaLang nói.
- Chắc là không có đâu, nói chi phí công.
Cuối cùng là đến số ba, nickname tên: TưAn.
- Ừ bên này có địch, mọi người cẩn thận chút.
ChiGiaLang: Bạn Zoeyn có mic không?
Kỷ Duyệt thấy ba cái biểu tượng mic cứ hiện lên nói chuyện khá xôm cũng ham vui bật mic lên nói:
- Có mic.
Phần tin nhắn trống trải, không add với ai cậu thở dài, tốc độ ra đồ ăn của quán không tệ ra rất nhanh, chắc một phần cũng do buổi sáng sớm ít khách.
Cậu nhai hamburger, lướt tin tức xem có vụ gì không, hot search là: Đại minh tinh Dĩ Lạp công khai trách nhiệm với omega của hắn.
Ờ cậu mới xuyên vào thế giới này nên không biết đây là ai, nhưng nguyên chủ có poster của hắn được cuộn tròn trong ngăn bàn học poster còn có chữ kí và chữ limited ở góc nhỏ, nếu là đại minh tinh thì chắc chắn không tầm thường, cậu liền nảy sinh hứng thú search thông tin người này.
“Chào cô, cho tôi một phần ‘…’”
Giữa quán ăn vắng tanh có một giọng nói trầm vang lên, cậu theo bản năng quay đầu sang nhìn. Người đó đeo mũ, khẩu trang, kính đen kín hết cả mặt nhưng tóc có một chỏm lòi ra có màu cà phê sữa tám mươi phần trăm sữa hai mươi phần trăm cà phê hoà lại với nhau, quả rất giống cái đại minh tinh Dĩ vãn gì đó, ủa Dĩ Lạp chứ.
Kỷ Duyệt không phải người sân si, ăn nốt phần mình, tay vẫn lướt cái đại minh tinh trên hot search.
“Á…tôi để quên túi trên xe, trong đó có cả ví và điện thoại, xin đợi tôi một lát được không”
Giọng nói ấy lại vang lên, không hiểu sao cậu nghe lại rất êm tai, thấy người kia hình như quên đem tiền lẫn điện thoại có ý muốn giúp.
“Xin lỗi tiên sinh, chúng tôi đã xuất hoá đơn…” Nhân viên ấp úng nói.
Kỷ Duyệt đứng lên, đứng phía người đàn ông kia khoác vai, oai phong nói: “Tỷ tỷ, tôi trả giúp vị này” cậu lấy tiền mặt trong ví ra đưa đúng số tiền. Người kia quay sang nhìn cậu, phản ứng lại vội vã nói.
“Cậu là? Có thể đợi tôi lấy đồ lên không? Tôi trả tiền lại cho cậu”
Kỷ Duyệt giờ đang là người giàu, rất hào phóng trả lời: “Biết tên thì được, còn tiền thì anh giữ lại, tôi coi như tích thêm đức cho con cháu!”
Người kia không đồng ý, kiên quyết nói: “Đợi tôi một lát”
Cậu vội vã nắm lấy tay đối phương: “Đừng, đồ ăn nguội mất ngon, tôi là Kỷ Duyệt, anh không cần trả tôi đang tập làm người có tiền nga\~”
“Kỷ Duyệt?” Con riêng nhà họ Kỷ à.
Cậu gật gật đầu, định về lại chỗ ngồi thì anh dúi vào tay cậu một tấm danh thiếp nói: “Có việc gì có thể tìm tôi” nói xong liền xách đồ ăn rời đi.
Kỷ Duyệt quay về chỗ ngồi, để danh thiếp lên bàn rồi tiếp tục ăn, ánh mắt chán chường vô tình quét qua tấm thẻ đó, cái tên: Song Dĩ Lạp đập vào ngay mắt cậu. Oh fuck, đây không phải cái đại minh tinh gì gì mình đang lướt hả!?
Cậu mắt chữ A mồm chữ O không ngờ số mình đỏ như vậy. Nhưng rồi cũng cười trừ, chắc anh ta chưa biết thân phận con riêng của cậu, với lại cậu không mặt dày đến mức chạy đi tìm người ta vì chút tiền nhỏ này, chắc anh ta đưa cậu gấp mười luôn cũng được á.
Từ…cậu như mới ngộ ra điều gì đó, ĐÂY CHẢ PHẢI CÔNG 8 THẦM THƯƠNG THỤ CHÍNH HẢ!? Sao cậu có thể quên việc này nhỉ, người nay có kết vô cùng ngon ăn vì anh ta theo đuổi Lạc Mộng một cách trong sạch thuần khiết, không pha mưu, nhưng khi Lạc Mộc từ chối, anh với ánh măt đượm buồn chỉ nói một câu: Chỉ cần em hạnh phúc.
Anh ta được ghép với …. Với ai ta? Cậu quên mất tiu…hjhj.
...----------------...
Cậu rất chán, đi la cà rất lâu sau cũng không có gì thú vị, đúng là không có ai chơi cùng rất khó khăn, mai mới bắt đầu khai giảng vốn dĩ định đến thư viện nhưng hồi trước cậu là học bá đó! Kiếm tiền bằng cách phụ là giải bài, làm bài tập giúp các bạn trong lớp. Giờ cũng không vất vả, thả lỏng một chút cũng chẳng sao.
Kỷ Duyệt bắt xe về nhà.
Người hầu trong nhà không mấy thiện cảm với cậu, vì cậu bị ghim mà, thôi vọt lẹ lên phòng luôn,
Lấy điện thoại ra, cậu quyết định tải game về chơi, giết thời gian.
…Mới chơi được một ván đầu, cậu cảm thán bản thân quá đỉnh mới chơi mà chơi hay như vậy (chứ không phải do tài khoản mới nên đấu với bot hả? -x-)
Nickname trong game của cậu là Zoeyn, không có nghĩa cậu chỉ là đơn thuần nghĩ ra mà thôi.
Chơi hồi lâu sau cuối cùng bản thân cũng đủ tiêu chuẩn chơi đấu thường, đấu rank sẽ xếp theo cấp bậc còn đấu thường ghép ngẫu nhiên, cao thủ, nghiệp dư đều là random hên xui xui rủi.
Lần này cậu ghép trúng team đi ba, họ đều bật mic. Trong đó số hai nickname tên: RùaV lên tiếng.
- Ghép trúng bạn này mới chơi, bạn ơi có mic không?
Kỷ Duyệt không trả lời, im lặng chơi.
Số một, nickname tên: ChiGiaLang nói.
- Chắc là không có đâu, nói chi phí công.
Cuối cùng là đến số ba, nickname tên: TưAn.
- Ừ bên này có địch, mọi người cẩn thận chút.
ChiGiaLang: Bạn Zoeyn có mic không?
Kỷ Duyệt thấy ba cái biểu tượng mic cứ hiện lên nói chuyện khá xôm cũng ham vui bật mic lên nói:
- Có mic.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất