Beta Trong Truyện Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Chương 37
D2 bị sắp bị dính bùa flop QAQ.
…----------------…
Cậu nhếch môi nhẹ, hài lòng đứng dậy.
Lục Sở chính là người khởi đầu một tràn pháo tay nồng nhiệt từ lớp, miệng khen: “Hay, hay”
Cô Mỹ hài lòng nhìn màn thể hiện ngắn ngủi của cậu, vỗ tay bôm bốp đầy tự hào.
Kỷ Duyệt ôm cây guitar đắt giá khẽ liếc qua học sinh nam vừa nãy, ánh mắt kiêu ngạo như người thường đẳng nhìn xuống người hạ đẳng, khẽ nói đểu một câu: “Ôi, mình không làm tốt thì không chắc người ta không thể nhé. Đừng so sánh đá cuội với kim cương, bạn lép vế lắm đấy ;>”
Học sinh nam nghiếng răng, báu chặt tay đầy căm phẫn nhìn cậu.
Cậu đi xuống hàng ghế của mình bỗng thấy bên cạnh Nguyệt Mãn là bạn học lúc nảy ngồi bên cạnh của Lục Sở còn bên Lục Sở thì lại thừa một ghế.
“Qua đây ngồi với tôi” Hắn vỗ vỗ chiếc ghế trống phía ngoài bên cạnh.
Cậu bất đắc dĩ, híp mắt lại đến trả cây đàn lại cho Tử Minh, cậu ta khẽ nói thầm vào tai cậu: “Cậu hát hay lắm, chơi đàn cũng rất tốt”
Vì một câu khen ngợi này khiến cậu quay cuồng vành tai ửng đỏ lên một chút, gật đầu nói cảm ơn.
Cậu thong thả ngồi xuống.
Trò chơi lại tiếp tục bắt đầu, lượt tiếp theo, tiếp theo, lần này là đến Lục Sở dính chưởng.
Cậu thật sự là muốn cười vào mặt con người tàn ác này, nhưng lỡ mốt hắn ta xiên cậu thì toang.
Thôi tại hạ vẫn là khoá miệng, gõ mõ, không vướng bụi trận [Thành tâm.jpg]
Nhưng hay cái là chỉ cần hắn ta dở cái bộ mặt đẹp trai pha tí đáng thương trộn thêm tí thành tâm thì mọi người lại không nỡ phạt nặng, chỉ hỏi hắn một câu hỏi!?
Cmn, cậu muốn tố cáo!
Ờm…nhìn lại bản thăn kiểu.
“Lục Sở có đang để ý ai không? Nêu ấn tượng về người đó một chút được không?” Một bạn nữ lấy dũng khí để hỏi.
Bạn cô ta thấy vậy mới huýt vai cô ta mà thì thầm: “Cậu bị khùng hả, Lục Sở là vị hôn phu của Kỷ Ninh đấy, sao hỏi như vậy!?”
Cô bạn đó nghe vậy mới bắt đầu hoảng sợ, tái mét mặt khẽ liếc qua Kỷ Ninh.
Cậu ta lườm ả nãy giờ.
“Xin lỗi a a, mình hỏi lại câu khác TAT” Bạn nữ đó hối hận nói.
Lục Sở mỉm cười lắc lắc đầu: “Không cần đâu mình cũng đang để ý đến một bạn” hắn cười nhẹ, nụ cười này toát lên vẻ ôn nhu đằm thắm lạ kì khiến cậu thơ thẫn.
Hắn tiếp lời: “Tớ cũng có đang để ý một bạn rất đẹp, khá ngoan cường và biết nghĩ cho người khác”
Kỷ Duyệt không cảm xúc gì nhìn hắn, không biết cậu là muốn trông sắc mặt của hắn như thế nào. Hắn nhìn cậu khiến cậu cũng muốn ảo tưởng đấy chính là bản thân. Nhưng không.
“Bạn ấy là omega” Hắn nháy mắt.
Kỷ Duyệt đột nhiên cúi gầm mặt xuống, đeo tai nghe lên để nghe nốt đoạn nhạc còn đang dang dở, cậu không hiểu vì sao nhưng chữ “omega” kia lại khiến cậu thắt lại. Cậu vốn biết có thể hắn đang ám chỉ Kỷ Ninh hoặc bạch nguyệt quang còn là ẩn số trong nguyên tác. Thật sự thì cậu cũng chỉ là một beta mà thôi.
Tiếng tin nhắn đến chen ngang vào giai điệu đến khúc cao trào. Cậu nhướng mày đầy khó chịu nhưng cũng vào kiểm tra xem là ai.
Cố Diệp: Màn trình diễn tuyệt vời lắm [Gà Like]
Cố Diệp gửi tin nhắn kèm theo một đoạn video là cậu đang vừa chơi đàn vừa hát, tuy bị mấy mấy giây khúc đầu nhưng không vì vậy mà giảm chất lượng của video.
Kỷ Duyệt: Vẫn chưa gọi là một màn trình điên được -x-
Cố Diệp: Tổ chức trò chơi gì à?
Kỷ Duyệt: Ử, bị dính chưởng ngay khúc đầu luôn.
Anh ngồi xe lớp mình, nhìn tin nhắn cậu bất giác cười, một nụ cười trong vô thức, như người ta nói, cái gì càng tự nhiên càng đẹp.
“Ừm hứm, có chuyện gì hả?” Niệm Tan ngó ngó, dí chai nước suối mắt lạnh vừa lấy từ phía chỗ ngồi của giáo viên xuống.
Cố Diệp gật đầu, sự bực bội chưa đến một giây đã bây đi đâu, nhận lấy chai nước rồi đưa đoạn video cho Niệm Tan xem.
Niệm Tan nhìn người trong video thì ánh mắt không giấu khỏi sự ngạc nhiên.
“Quỷ gì đây!? Quá là cường rồi đó! Nghe mà rạo rực điểm G luôn”
Anh nghi ngờ nhìn đối phương rồi cố ý nhích vào trong vài phần.
“Ghê quá cha nội!”
Cố Diệp: Xui, số nó đen vậy rồi [Gấu trúc ăn trúc]
Kỷ Duyệt thả phẫn một cái rồi chuyển sang acc bên kia, chán chường nhắn cho Phó An Tư.
Kỷ Duyệt: Game.
Phó An Tư bên này cũng nhận được tin nhắn, hắn thấy tên người nhắn thì liền vào trả lời tin nhắn ngay và luôn.
Phó An Tư: Ok, đợi vào.
Bỏ qua cái trò chơi ma sói dở dang này đi, hắn game trước.
Kỷ Duyệt nhắn xong thì đã vào game đợi người lâu rồi.
Lục Sở đảo mắt, thấy cậu cũng chơi tựa game CDY này nên nảy ra một sự thú vị.
“Bạn của tôi cũng chơi trò này” Lục Sở tò mò nhìn vào màn hình điện thoại cậu.
Lúc này cậu mới chợt nhớ ra hắn và bên phía Phó An Tư hình như có một sợi dây liên lạc, không biết hắn đã nhìn thấy cậu chơi game cùng Phó An Tư lần nào chưa nhỉ? Lỡ như…cái lúc buổi tiệc đó, Phó An Tư và hai người bạn của hắn cũng ở chung một chỗ để chơi nhóm, Lục Sở cũng ở đó luôn thì sao nhỉ…?
Cậu định úp điện thoại xuống nhưng hắn vẫn là lia mắt nhanh hơn cậu lập tức nhìn ra tên game của cậu.
“Cậu, sao lại là tên acc này? Cậu là người chơi với Phó An Tư vào đem hôm đó?”
…----------------…
Cậu nhếch môi nhẹ, hài lòng đứng dậy.
Lục Sở chính là người khởi đầu một tràn pháo tay nồng nhiệt từ lớp, miệng khen: “Hay, hay”
Cô Mỹ hài lòng nhìn màn thể hiện ngắn ngủi của cậu, vỗ tay bôm bốp đầy tự hào.
Kỷ Duyệt ôm cây guitar đắt giá khẽ liếc qua học sinh nam vừa nãy, ánh mắt kiêu ngạo như người thường đẳng nhìn xuống người hạ đẳng, khẽ nói đểu một câu: “Ôi, mình không làm tốt thì không chắc người ta không thể nhé. Đừng so sánh đá cuội với kim cương, bạn lép vế lắm đấy ;>”
Học sinh nam nghiếng răng, báu chặt tay đầy căm phẫn nhìn cậu.
Cậu đi xuống hàng ghế của mình bỗng thấy bên cạnh Nguyệt Mãn là bạn học lúc nảy ngồi bên cạnh của Lục Sở còn bên Lục Sở thì lại thừa một ghế.
“Qua đây ngồi với tôi” Hắn vỗ vỗ chiếc ghế trống phía ngoài bên cạnh.
Cậu bất đắc dĩ, híp mắt lại đến trả cây đàn lại cho Tử Minh, cậu ta khẽ nói thầm vào tai cậu: “Cậu hát hay lắm, chơi đàn cũng rất tốt”
Vì một câu khen ngợi này khiến cậu quay cuồng vành tai ửng đỏ lên một chút, gật đầu nói cảm ơn.
Cậu thong thả ngồi xuống.
Trò chơi lại tiếp tục bắt đầu, lượt tiếp theo, tiếp theo, lần này là đến Lục Sở dính chưởng.
Cậu thật sự là muốn cười vào mặt con người tàn ác này, nhưng lỡ mốt hắn ta xiên cậu thì toang.
Thôi tại hạ vẫn là khoá miệng, gõ mõ, không vướng bụi trận [Thành tâm.jpg]
Nhưng hay cái là chỉ cần hắn ta dở cái bộ mặt đẹp trai pha tí đáng thương trộn thêm tí thành tâm thì mọi người lại không nỡ phạt nặng, chỉ hỏi hắn một câu hỏi!?
Cmn, cậu muốn tố cáo!
Ờm…nhìn lại bản thăn kiểu.
“Lục Sở có đang để ý ai không? Nêu ấn tượng về người đó một chút được không?” Một bạn nữ lấy dũng khí để hỏi.
Bạn cô ta thấy vậy mới huýt vai cô ta mà thì thầm: “Cậu bị khùng hả, Lục Sở là vị hôn phu của Kỷ Ninh đấy, sao hỏi như vậy!?”
Cô bạn đó nghe vậy mới bắt đầu hoảng sợ, tái mét mặt khẽ liếc qua Kỷ Ninh.
Cậu ta lườm ả nãy giờ.
“Xin lỗi a a, mình hỏi lại câu khác TAT” Bạn nữ đó hối hận nói.
Lục Sở mỉm cười lắc lắc đầu: “Không cần đâu mình cũng đang để ý đến một bạn” hắn cười nhẹ, nụ cười này toát lên vẻ ôn nhu đằm thắm lạ kì khiến cậu thơ thẫn.
Hắn tiếp lời: “Tớ cũng có đang để ý một bạn rất đẹp, khá ngoan cường và biết nghĩ cho người khác”
Kỷ Duyệt không cảm xúc gì nhìn hắn, không biết cậu là muốn trông sắc mặt của hắn như thế nào. Hắn nhìn cậu khiến cậu cũng muốn ảo tưởng đấy chính là bản thân. Nhưng không.
“Bạn ấy là omega” Hắn nháy mắt.
Kỷ Duyệt đột nhiên cúi gầm mặt xuống, đeo tai nghe lên để nghe nốt đoạn nhạc còn đang dang dở, cậu không hiểu vì sao nhưng chữ “omega” kia lại khiến cậu thắt lại. Cậu vốn biết có thể hắn đang ám chỉ Kỷ Ninh hoặc bạch nguyệt quang còn là ẩn số trong nguyên tác. Thật sự thì cậu cũng chỉ là một beta mà thôi.
Tiếng tin nhắn đến chen ngang vào giai điệu đến khúc cao trào. Cậu nhướng mày đầy khó chịu nhưng cũng vào kiểm tra xem là ai.
Cố Diệp: Màn trình diễn tuyệt vời lắm [Gà Like]
Cố Diệp gửi tin nhắn kèm theo một đoạn video là cậu đang vừa chơi đàn vừa hát, tuy bị mấy mấy giây khúc đầu nhưng không vì vậy mà giảm chất lượng của video.
Kỷ Duyệt: Vẫn chưa gọi là một màn trình điên được -x-
Cố Diệp: Tổ chức trò chơi gì à?
Kỷ Duyệt: Ử, bị dính chưởng ngay khúc đầu luôn.
Anh ngồi xe lớp mình, nhìn tin nhắn cậu bất giác cười, một nụ cười trong vô thức, như người ta nói, cái gì càng tự nhiên càng đẹp.
“Ừm hứm, có chuyện gì hả?” Niệm Tan ngó ngó, dí chai nước suối mắt lạnh vừa lấy từ phía chỗ ngồi của giáo viên xuống.
Cố Diệp gật đầu, sự bực bội chưa đến một giây đã bây đi đâu, nhận lấy chai nước rồi đưa đoạn video cho Niệm Tan xem.
Niệm Tan nhìn người trong video thì ánh mắt không giấu khỏi sự ngạc nhiên.
“Quỷ gì đây!? Quá là cường rồi đó! Nghe mà rạo rực điểm G luôn”
Anh nghi ngờ nhìn đối phương rồi cố ý nhích vào trong vài phần.
“Ghê quá cha nội!”
Cố Diệp: Xui, số nó đen vậy rồi [Gấu trúc ăn trúc]
Kỷ Duyệt thả phẫn một cái rồi chuyển sang acc bên kia, chán chường nhắn cho Phó An Tư.
Kỷ Duyệt: Game.
Phó An Tư bên này cũng nhận được tin nhắn, hắn thấy tên người nhắn thì liền vào trả lời tin nhắn ngay và luôn.
Phó An Tư: Ok, đợi vào.
Bỏ qua cái trò chơi ma sói dở dang này đi, hắn game trước.
Kỷ Duyệt nhắn xong thì đã vào game đợi người lâu rồi.
Lục Sở đảo mắt, thấy cậu cũng chơi tựa game CDY này nên nảy ra một sự thú vị.
“Bạn của tôi cũng chơi trò này” Lục Sở tò mò nhìn vào màn hình điện thoại cậu.
Lúc này cậu mới chợt nhớ ra hắn và bên phía Phó An Tư hình như có một sợi dây liên lạc, không biết hắn đã nhìn thấy cậu chơi game cùng Phó An Tư lần nào chưa nhỉ? Lỡ như…cái lúc buổi tiệc đó, Phó An Tư và hai người bạn của hắn cũng ở chung một chỗ để chơi nhóm, Lục Sở cũng ở đó luôn thì sao nhỉ…?
Cậu định úp điện thoại xuống nhưng hắn vẫn là lia mắt nhanh hơn cậu lập tức nhìn ra tên game của cậu.
“Cậu, sao lại là tên acc này? Cậu là người chơi với Phó An Tư vào đem hôm đó?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất