[Bhtt] Tục Mệnh

Chương 115: Sao tình nguyện lừa chính mình.

Trước Sau
Hoa Túc nhất định là cố ý.

Dung Ly không nói một lời, làm bộ không để ý đến tên thôn này.

Từ khi quen biết cho tới bây giờ, dường như nàng không có điều gì bất đồng với Hoa Túc, từ trước đến nay quỷ này nói cái gì thì là cái đấy, lần đầu tiên nàng suýt nữa bị mắc mưu.

Đôi mi nàng mấp máy, mí mắt nâng lên, "Nói như thế, người trong thôn quả nhiên là bị manh nữ gϊếŧ."

Manh nữ còn ôm thi thể của đồ tể, bàn tay nắm hai tròng mắt chảy máu đầm đìa của hắn. Vai nàng ấy run lên, đột nhiên bật khóc, khóc cực kỳ bi ai như vỡ nát cõi lòng.

Cũng không biết nàng ấy đối với Trần Lương Điếm đến tột cùng là hận hay yêu, rõ ràng đã phải chịu đựng nỗi đau thấu xương ở nơi đó, mà vẫn còn muốn liều chết trở về.

Trên mái ngói hình như có giọt mưa thấm xuống, từng giọt rơi lên người manh nữ, nhưng khi ánh nến chiếu vào lại thấy giọt nước kia đen như mực, trông giống sợi tơ, rõ ràng không phải mưa.

Dung Ly ngẩng đầu lên, ánh mắt hạ xuống theo giọt nước rơi.

Màn sương đen như nước nhỏ giọt lên mặt manh nữ, thấm vào làn da nàng ấy, chưa để lại một vết mực nào.

Dung Ly vốn còn hoang mang, sau đó mới nhớ tới Kiêu Linh Mặc sẽ ẩn giấu bốn phần hồn phách.

Manh nữ ôm thi thể đồ tể, chăm chú quan sát, năm ngón tay dính máu đỏ tươi vuốt ve bên cạnh hốc mắt của hắn, vừa lẩm bẩm: "Không phải ngươi, tại sao vẫn không phải ngươi."

Đồ tể không còn nói được nữa, chẳng biết linh hồn bị bay đến nơi nào rồi.

Hoa Túc nhíu chặt mày, đi ra khỏi bình phong, chậm rãi đi tới trước mặt manh nữ.

Đôi mắt của manh nữ vẫn xám trắng, vốn nên tiếp tục làm bộ không thấy, nhưng lần này lại ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mặt quỷ này.

Dung Ly đỡ bình phong, không biết Hoa Túc có ý gì, nhưng vào thời điểm manh nữ ngẩng đầu lên, nàng chợt hiểu ra bị mù chỉ là giả vờ, manh nữ có thể thấy Hoa Túc.

Thấy mà vì sao không trốn?

Manh nữ ngẩng đầu, hai hàng nước mắt chảy ra từ khóe mắt, nàng ấy hỏi: "Cô nương kia đâu."

Dung Ly biết nàng ấy đang hỏi mình nên cũng bước ra cạnh bình phong, nhỏ giọng đáp: "Phu nhân, ta ở đây."

Sắc mặt manh nữ đau thương, "Ta còn tưởng ngươi bị nàng ta khống chế nên mới lên núi, người phàm sao lại thân cận với quỷ quái như vậy, trời sập sao."

Hoa Túc cúi đầu nhìn nàng ấy, "Vì sao ngươi không chạy?"

Manh nữ còn cầm tròng mắt trong tay, thê lương cười nhạt, "Ta cho rằng hắn là Tiết Lang của ta, ta muốn bảo vệ hắn, làm sao có thể đi được, nhưng không ngờ hắn cũng không phải, kết quả tất cả đều không phải hắn."

Nàng ấy ngẩng đầu quan sát diện mạo của Hoa Túc, "Đây là lần đầu tiên ta gặp ngươi, khi ngươi tới ta liền nhận ra."

Bàn tay cầm con mắt khép lại, duỗi một ngón tay chỉ vào bụng quỷ này: "Thứ ở bên trong là lấy của ta."

Hoa Túc không lên tiếng, dường như chưa biết nên nói thế nào.

Manh nữ chảy nước mắt, hỏi: "Lần này vì sao ngươi đến?"

"Linh tương của ta bị hao tổn." Lúc này Hoa Túc mới mở miệng.

Manh nữ chóng mặt hoa mắt, thân thể hơi run lên, "Ngươi định lấy mực máu giống U Minh Tôn năm đó sao, nhưng có điều ngươi không biết, chân thân của ta không ở nơi này, nếu muốn có được mực máu, phải để ta cam tâm tình nguyện giao chân thân ra."

Dung Ly đứng bên cạnh đỡ bình phong, trái tim đột nhiên nhảy dựng, "Nếu phải khiến ngươi cam tâm tình nguyện mới có thể giao chân thân ra, vậy làm sao U Minh Tôn thấy được chân thân của ngươi, hắn đã lừa ngươi thế nào?"

Manh nữ lạnh giọng: "Hắn không lừa ta, do ta nhất thời sơ ý."

Nhưng Hoa Túc lại nói: "Hắn lừa ngươi."

Manh nữ trừng mắt, nắm chặt năm ngón tay, như muốn bóp nát tròng mắt trong tay.

Hoa Túc lãnh đạm nói: "Trước khi tới Trần Lương Điếm, ta đã đến Thành quỷ một chuyến, từ gõ trúc quỷ biết được việc trúc linh trở thành bút không thể thiếu được ngươi. Việc này ta biết khá muộn, nhưng chuyện khác, khi U Minh Tôn còn sống thì ta đã từng nghe thấy."

Giọng manh nữ run run: "Chuyện gì?"

Hoa Túc nhìn về phía thi thể nằm trong lòng nàng ấy, "Ta biết ngươi muốn tìm ai."

Manh nữ mở to hai mắt, giọng nói càng thêm đáng sợ, "Ai?"

Hoa Túc chậm rãi nói: "Hắn sinh ra ở Trần Lương Điếm, họ Tiết, do một người khác họ trong thôn sinh ra, mắt xếch, môi mỏng, thuận tay trái."

"Ngươi......" Manh nữ ngạc nhiên, "Thế mà biết hắn."

Sắc mặt Hoa Túc bình tĩnh, "Ta thậm chí còn biết, ngươi đã thẳng thắn với hắn vào ngày thành hôn của các ngươi, nói ngươi là yêu biến thành, hắn chẳng những không sợ, còn muốn ngươi đưa chân thân đến cho hắn nhìn xem."

Manh nữ giống như phát điên, khàn giọng kêu to: "Ta vốn phải cùng Tiết Lang đầu bạc đến già, nhưng hồng thủy đột nhiên ập tới, bao phủ phòng ốc, làm ta và hắn tách nhau ra, ngày đó sóng trào dâng mãnh liệt, giống như thác nước cuồn cuộn, chờ đến khi ta tìm được hắn thì thể xác của hắn đã rỗng tuếch, không bao giờ cười với ta nữa."

Dung Ly nghe nàng ấy tức giận gào lên, hai lỗ tai ù ù, tiếng gào thét sắc bén khiến nàng đau đầu.

Manh nữ khóc ròng: "Ta và hắn thành hôn, màn đêm buông xuống vốn nên là động phòng hoa chúc, nào ngờ còn chưa chờ đến khi trăng treo đầu cành, người bên gối đã lạnh thấu, mà chân thân của ta cũng bị U Minh Tôn bắt đi."

Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân vội vã, có mấy người hỏi: "Người chết ở đâu, sao lại chết, có phải ngươi nhìn lầm rồi không?"

"Ta không nhìn lầm, trên mái hiên có một luồng sương mù đen nhánh trút xuống dưới, ngay sau đó một khối da được nâng lên, trong phòng của ta vô duyên vô cớ xuất hiện một bóng người, là con yêu quái đã gϊếŧ chết tên lỗ mãng kia!"

"Ngươi, ngươi đẩy cửa đi, ta không tin đâu, trên đời này thật sự có yêu quái sao?"

"Muốn mở cửa thì ngươi tự mở!"

Hoa Túc đột nhiên khom lưng nắm vai manh nữ, kéo nàng ấy trên mặt đất, ngược lại ôm lấy eo Dung Ly, phi thân bay ra ngoài cửa sổ.

Dung Ly vội vàng ôm lấy cổ quỷ này, sợ mình không ôm chặt sẽ bị ngã xuống giữa không trung.

Cửa phòng bị đá văng, tiếng thét chói tai truyền tới cuối phố.

Đồ tể bị gãy cổ nằm dưới đất, trên mặt có hai lỗ thủng đang chảy máu đầm đìa, tròng mắt không biết mất đâu rồi.

Ngoại trừ hắn ra, trong phòng chẳng còn ai khác.

Bay lên trời không bao lâu, Hoa Túc dừng lại ở một góc đường, năm ngón tay nắm vai manh nữ buông lỏng, lãnh đạm nói: "Khi đó ngươi lặng lẽ xuống trần giả làm người phàm, ở trong núi không tìm ra phương hướng, đúng lúc gặp được một nam tử mặc áo quần ngắn, ngươi bị hỏi hết ba câu đều không biết, hắn nghĩ ngươi bị mất trí nhớ rồi đưa ngươi về Trần Lương Điếm."



Manh nữ ngã ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nàng.

Trong thành còn đổ mưa, mưa tí tách tí tách rơi làm ướt mái tóc lẫn xiêm y của nàng ấy, không phân rõ trên mặt cái nào là nước mắt, cái nào là nước mưa.

Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Có phải ngươi muốn hỏi ta biết được việc này từ đâu phải không?"

Manh nữ giơ tay đè ngực, dường như không thể thở nổi.

Dung Ly đứng dưới mái hiên, trên người khô ráo, nàng đang muốn lấy Họa Túy trong cổ tay áo ra vẽ một cây dù, bàn tay bỗng bị giữ lại.

Hoa Túc đè tay nàng, "Cất vào, tạm thời đừng lấy ra."

Dung Ly đành phải thôi, thả tay xuống dựa vào tường thành thật đứng yên.

Đèn l*иg dưới hiên vẫn còn sáng, ánh sáng ảm đạm chiếu lên mặt manh nữ, có lẽ do bị nước mưa làm ướt, khuôn mặt kia còn trắng hơn đồ tang.

Hoa Túc lại nói: "Hơn trăm năm qua ngươi đã lột da bao nhiêu người, nếu tu vi của ngươi vẫn như năm đó thì căn bản không cần lột da người, trực tiếp đoạt xá là được rồi. Ngươi làm bộ trượt chân ở sườn núi để được đưa về Trần Lương Điếm, là muốn tái diễn chuyện xưa, tìm được đầu thai của họ Tiết kia sao."

Manh nữ cắn chặt hàm răng, "Vì sao ngươi biết, là ai nói với ngươi?"

"Ngươi rõ ràng đã nghĩ ra lại còn muốn hỏi ta." Hoa Túc đáp.

Không biết manh nữ nghe hiểu hay chưa, còn Dung Ly đã nghe hiểu rồi, họ Tiết kia vào trong núi săn thú, đúng lúc gặp phải nữ tử đang mất phương hướng, chuyện này hoàn toàn không phải ngẫu nhiên.

Manh nữ dùng sức lắc đầu, "Ngươi đang lừa ta."

Hoa Túc sẽ không tốt bụng khuyên bảo, lạnh lùng nói: "Chính ngươi tự nghĩ xem, ta nói có nửa câu nào là giả?"

Nước mắt manh nữ rơi như mưa, khóc đến hai mắt đỏ bừng, "Ta không tin, ta nhất định có thể tìm được Tiết Lang."

Hoa Túc lạnh lùng cười nhạt, "Nhiều năm trôi qua, nếu đầu thai thì hắn đã sớm đầu thai rồi, đời trước kia ngươi nhận sai người, đời trước cũng nhận sai người, đời này lại coi một đồ tể chỉ biết tìm hoan mua vui là hắn, nào có người đợi luân hồi đến mấy trăm năm."

"Lỡ như có thì sao." Manh nữ vẫn không tin.

Hoa Túc a nhẹ một tiếng, "Linh hồn trong thể xác của Tiết Lang vốn không phải là hắn, trước khi gặp mặt ngươi, hắn đã bị đoạt xá."

Cơ thể manh nữ run rẩy giống hệt cái sàng.

Dung Ly cũng hiểu được đại khái, có ai đó đã đoạt xá họ Tiết kia, rồi cố tình tiếp cận manh nữ để lấy lòng nàng ấy, dụ dỗ nàng ấy lấy chân thân ra, người mà nàng ấy yêu đã hại nàng ấy bị mất máu, tu vi rơi ngã, lạc đến nông nỗi chỉ có thể trốn đông trốn tây.

Manh nữ khụt khịt, "Không có khả năng, ngươi làm sao chứng minh lời nói của ngươi là sự thật?"

Hoa Túc lạnh giọng: "Ta cần gì muốn ngươi tin, ngươi tin hay không là chuyện của ngươi, bị lừa chính là ngươi, chứ không phải ta."

Trong cơn mưa, cửa sổ nhà bên đường đột nhiên đóng lại, người trong phòng nhỏ giọng nói: "Có phải nhìn lầm rồi không, sao thấy có một nữ tử ngồi dưới đất khóc."

Đèn l*иg dưới hiên bỗng dưng lay động, một sợi quỷ khí tiến đến gần.

Dung Ly vội ngẩng đầu lên nhìn, thấy bên cạnh đèn l*иg phản chiếu một khuôn mặt tiểu quỷ, tiểu quỷ kia bám trên mái hiên, trên người trần trụi, trắng bệch trông như ngâm ở trong nước rất lâu, hốc mắt không thấy một chút tròng trắng nào.

Nàng sợ hãi cứng đờ, nghe tiếng mái ngói vang răng rắc, tiểu lột da ở bên trên ló đầu ra, há miệng muốn cắn đầu tiểu quỷ kia.

Tiểu quỷ bò dọc theo bức tường, bò còn nhanh hơn chó sói, nó hộc một ngụm quỷ khí về phía manh nữ.

Hoa Túc nhíu mày, nhanh chóng đẩy quỷ khí kia đi, híp mắt lại nhìn vào chỗ tối.

Tiểu quỷ đáp xuống đất, trên sống lưng đột nhiên nứt ra một lỗ hổng nhưng không chảy máu, bên trong lộ ra một cái đầu khác.

Hoa Túc nâng tay lên, quỷ khí bay đến quấn quanh bẻ gãy hai cái đầu kia.

Tiểu quỷ bị hồn phi phách tán, tới cũng nhanh, biến mất cũng mau.

Manh nữ chợt ngẩng mặt lên, ôm ngực nói: "Những quỷ quái đó đều là ngươi đưa đến?"

Hoa Túc lắc đầu: "Không phải ta, nhưng cũng là vì ngươi mà đến."

Tiểu quỷ này tới dò đường, quỷ khí trong thành lan rộng dần ra từng tấc, tựa như sóng to muốn nhấn chìm tòa thành này.

Dung Ly rũ mắt nhìn thấy một sợi quỷ khí gần bò đến bên chân nàng, nàng vội vàng tránh ra khỏi mái hiên, đứng bên cạnh Hoa Túc trong mưa.

Manh nữ ngồi yên bất động, như thể đã bị bắt mất linh hồn.

Dung Ly nắm tay áo Hoa Túc, "Bọn họ quả thực muốn bắt Kiêu Linh Mặc trước nàng, thật là xấu xa."

Hoa Túc hừ lạnh một tiếng, nâng một bàn tay lên che mưa cho Dung Ly, rũ mắt nhìn manh nữ ngã ngồi dưới trời mưa nói: "U Minh Tôn đã chết trong tay ta, ta biết nếu ngươi không chịu, nhất định sẽ không lấy chân thân ra, ta sẽ không giống hắn khinh ngươi lừa ngươi, nếu ngươi tin ta thì vào trong bình dưỡng hồn của ta."

Tiếng nói vừa dứt, quỷ khí cuốn theo gió lạnh từ nơi xa đến gần, bên đường có một bóng người trông như say rượu đang lắc lư đi tới.

Nhưng thân thể người nọ tối om, căn bản không phải bộ dáng của người sống, rõ ràng là một xác chết bị xua đuổi.

"Năm lộ tà ám." Hoa Túc cười nhạt, nàng ấy không nhanh không chậm lấy bình dưỡng hồn ra, khi mở nút gỗ nghe hai quỷ bên trong đang la hét ầm ĩ.

Đạo sĩ bừng bừng hứng thú: "Đại nhân, muốn thả ta ra ngoài hứng nắng sao, trong bình này buồn quá."

Lăng Chí ở bên cạnh nói: "Tại hạ nói chuyện với ngươi lâu như vậy, sao ngươi còn cảm thấy buồn?"

Manh nữ chưa lên tiếng, nước mắt còn từ từ chảy ra, tự lẩm bẩm: "Ta biết hắn đã chết, mấy năm nay ta gặp không ít quỷ quái, nghe nói Thương Minh Thành đổi chủ, ta rất vui vẻ, nhưng Tiết Lang của ta đi đâu vậy?"

"Ngươi vẫn không tin." Hoa Túc nói.

Manh nữ khóc đến thở hổn hển, "Ta chỉ muốn chờ hắn đầu thai, bình yên cùng hắn trải qua một đời, bù đắp lại cuộc đời không thể bạch đầu giai lão kia."

Dung Ly ôm cánh tay Hoa Túc, sốt ruột nhìn phía xa, ở thế gian này nàng chưa từng gặp nhiều quỷ như vậy, giống như đi tới Thành quỷ, một con quỷ đứt cổ bám trên mái ngói, con quỷ ba đầu bò dưới mặt đất, khắp nơi đều là quỷ.

Hoa Túc không vội: "Nếu không vào bình dưỡng hồn thì ta sẽ đi, ta không bức ép ngươi giao chân thân, nhưng nếu ngươi muốn biết U Minh Tôn chết thế nào, ta có thể chậm rãi nói cho ngươi nghe."

Manh nữ rơi lệ: "Thật sự?"

"Thật sự." Hoa Túc nói.

Manh nữ đang ngồi trên đường lớn, chỉ trong chớp mắt, thể xác của nàng ấy giống như bị đào rỗng hết, biến thành một lớp da nằm bẹp dưới đất. Một linh hồn chui vào dọc theo miệng bình dưỡng hồn.



Da của người đó sụp xuống, hai tròng mắt bị nắm trong lòng bàn tay tức khắc lăn đi thật xa.

Dung Ly nghĩ thầm, Kiêu Linh Mặc này vẫn dễ tin lời nói dối.

Người phàm ở ngôi nhà bên đường tưởng vừa rồi bản thân nhìn lầm, mở cửa sổ ra nhìn lần nữa, trừng mắt khi thấy một người đang sống giây lát đã biến thành bộ da.

Người này hét to lên, coi Dung Ly cũng là quỷ, đóng sầm cửa sổ lại, liên tục kêu gào ở trong phòng.

Trong bình dưỡng hồn, Lăng Chí kinh ngạc hỏi: "Đại nhân, sao người lại đưa thêm một cái vào."

Linh hồn manh nữ vẫn còn khóc.

Đạo sĩ cũng kinh ngạc: "Đại nhân, bình dưỡng hồn này sắp bị ngập rồi, mau làm cho vị cô nương này đừng khóc nữa."

Hoa Túc nhét nút gỗ lại, làm như chưa nghe thấy gì cả.

Dung Ly cảm thấy manh nữ không chịu tin Tiết Lang lừa nàng ấy là điều không đáng trách, nàng ấy bị U Minh Tôn làm trọng thương, trăm cay ngàn đắng mới trở về Trần Lương Điếm muốn tìm Tiết Lang, nào ngờ không nghĩ tới, mỗi người tìm được đều sai hết, nhưng nàng ấy chưa từng từ bỏ.

Hiện giờ nói cho nàng ấy biết, người hại nàng ấy đến nông nỗi này chính là người mà nàng ấy yêu thương, nàng ấy còn để hắn ở trong lòng, đau khổ tìm kiếm, vì hắn trả giá rất nhiều, làm sao nàng ấy có thể chấp nhận được đây.

Sợ rằng manh nữ thà tình nguyện tiếp tục lừa chính mình, chứ không muốn tin.

Quỷ quái tới đông đúc khiến con phố chật như nêm cối, quỷ khí như sương khói.

Dung Ly vươn tay: "Hay là để ta cầm cái bình này."

Hoa Túc không nghi ngờ, lập tức đưa bình dưỡng hồn qua, giơ tay ấn vai nàng nói: "Dẫn tới không ít quỷ, nàng có sợ không."

Dung Ly lắc đầu: "Có nàng thì không sợ."

Hoa Túc cười nhẹ, đôi mắt phượng hơi nheo lại, "Nàng lấy Họa Túy ra."

Dung Ly buồn bực, "Vừa rồi còn không cho ta lấy, bây giờ sao lại chịu?"

Lúc này Hoa Túc mới nói: "Nếu Kiêu Linh Mặc thấy Họa Túy, e rằng sẽ giận đến mức không thể nói chuyện."

Dung Ly chu chu môi, vẫn đem Họa Túy ra, nâng cổ tay lên hỏi: "Muốn vẽ cái gì, nàng nắm tay của ta là được."

Hoa Túc phủ lên mu bàn tay nàng, "Cảnh đẹp trong tranh, ta cho nàng quỷ lực, tự nàng vẽ, muốn vẽ cái gì thì vẽ cái đó."

Dung Ly thoáng sửng sốt, nàng vẽ một con rối đã kiệt sức, làm sao có thể mân mê cảnh đẹp trong tranh, trong giây lát, nàng thậm chí còn suy nghĩ, có phải Hoa Túc vì thử nàng mới cố tình nói như vậy hay không.

Nhưng năm lộ tà ám đã đến, nàng không rảnh do dự.

Một chút mực là một cảnh đẹp trong tranh, mực nước trút xuống, bao phủ nhà cửa phố xá.

Chỉ nháy mắt, bên cạnh đâu còn đèn l*иg, phòng ở đã trở thành phòng đất, nước sông chảy vào thôn, bờ bên kia là gò đất cao nửa người.Tục Mệnh - Chương 115: Sao tình nguyện lừa chính mình.Là Trần Lương Điếm.

Nhưng nhìn kỹ lại không giống Trần Lương Điếm, vì phòng ốc chi chít có thể ở được hàng trăm hàng ngàn người.

Thôn bên ngoài cảnh đẹp trong tranh nhiều lắm chỉ có trăm người, thêm chuyện quỷ ám nên những người có năng lực trong thôn đều chuyển vào thành, ai cũng không muốn trở về.

Dung Ly thở hổn hển, bàn tay nắm Họa Túy run rẩy, nàng quay đầu lại nói với Hoa Túc: "Những nơi ta đi qua vẫn là quá ít, Bồng Châu chiến loạn, không muốn vẽ, cũng không muốn về Kỳ An, đành phải chọn thôn này."

Hoa Túc lãnh đạm nói, "Không sao."

Năm lộ tà ám bị Hoa Túc dùng quỷ lực túm hết tất cả ngã vào cảnh đẹp trong tranh, lúc mới tiến vào cảnh đẹp nhất thời chưa tìm ra phương hướng.

Nam tử cầm cái đầu chậm rãi đến gần, mặc một bộ áo gấm, trên cổ trống rỗng, cũng không thấy có máu chảy ra. Vóc người hắn cao lớn khoảng chín thước, đi đường làm mặt đất chấn động như núi đá lăn xuống.

Dung Ly lui nửa bước, đứng phía sau Hoa Túc nói: "Vừa rồi không bằng để cho nàng vẽ, ta không vẽ được cái gì đa dạng, nếu nàng có thể vẽ ra Động Minh Đàm giống lần trước, mượn Xích Huyết Hồng Long của Động Hành Quân tới dùng, nhất định có thể đốt những quỷ quái này thành tro."

Hoa Túc cười nhẹ, "Nàng nghĩ thật hay."

Nàng ấy nắm chặt cổ tay Dung Ly, vẩy ra vài giọt mực, "Trần Lương Điếm này cũng tốt, ta thêm hai bút nữa, cũng có thể giải quyết bọn họ."

"Thêm hai bút?" Dung Ly khó hiểu.

Chỉ thấy vài giọt mực rơi lên mặt nước, nước sông tĩnh lặng lập tức quay cuồng, dường như có thứ gì đang bơi trong nước.

Dung Ly bỗng cảm thấy đau đầu, như bị gõ mạnh vào một cái.

Nàng chỉ thoáng nhìn liền nhận ra thứ đang bơi dưới nước chính là cá tiên trong Động Minh Đàm, cá tiên có đuôi và vây dài nhảy dựng lên, mặt mũi từng con đều hung tợn đáng sợ giống quỷ quái.

Quỷ cầm đầu đột nhiên ném cái đầu lên, cái đầu vừa vặn đáp xuống trên cổ hắn, nhưng lại bị xoay ngược, đôi mắt đen nhìn ra phía sau.

Hoa Túc thêm "Hai bút", nhất định không đơn giản chỉ là vẽ một đám cá tiên.

Dung Ly nhức đầu vô cùng, thấy sông nước cuồn cuộn chảy ngược vào thôn, có một điều khác với trong giấc mộng của nàng, là trong thôn không một bóng người, phòng ốc bị nhấn chìm mà chẳng ai kêu khóc.

Bất chợt có một quỷ mặc trường bào từ dưới nền đất chui ra, tướng mạo cực kỳ xấu, mái tóc rối tung, quỷ khí lượn lờ trên thân thể.

Dung Ly ắt hẳn không quen biết, nhưng chỉ nhìn một cái nàng liền chắc chắn ở trong lòng, dáng vẻ này chính là U Minh Tôn.

Quả nhiên, toàn bộ năm lộ tà ám đều cứng đờ tại chỗ, không tin vào cảnh tượng trước mắt.

Một nữ quỷ mang thai đang muốn quỳ xuống, nghe thấy quỷ chặt đầu nói: "Giả!"

Nữ quỷ sợ hãi nhìn "U Minh Tôn", sau đó mới nhận ra: "Đây là cảnh đẹp trong tranh!"

Nghe nói nếu người khác rơi vào cảnh đẹp trong tranh, khẳng định không thể phân rõ thật hay giả, còn trong mộng cảnh mà Dung Ly vẽ lại dễ dàng bị nhận ra là giả, rốt cuộc kỹ năng vẫn chưa thạo.

Dung Ly nhìn chằm chằm vào "U Minh Tôn", biết rõ là giả nhưng vẫn muốn tìm ra một chút chân tướng từ cảnh đẹp trong tranh này, ví dụ như...... Nghiệp chướng trên người của nàng từ đâu mà tới, vì sao nàng bị Hoa Túc coi là đồng lõa với U Minh Tôn.

Nàng còn đang suy tư, tay lại bị Hoa Túc kéo, Hoa Túc nắm tay nàng vẽ trận pháp có thể triệu hồi Tu La sáu tay.

Tu La mang những vết rạn rực lửa cùng da nẻ khắp người mạnh mẽ nâng nàng lên, hướng về phía trên núi.

Dung Ly vội vàng kêu: "Nàng muốn đưa ta đi đâu?"

Hoa Túc quay đầu lại: "Hồng thủy tới nhanh, đừng để bị ướt xiêm y, nàng chờ ta một lát."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau