Chương 123: Sao đáy đầm rỗng tuếch
Hoa Túc lạnh mặt, bàn tay lạnh lẽo ấn lên eo Dung Ly, thấy nàng ngoan ngoãn dựa tới, sắc mặt mới dịu lại một chút, khẽ hừ một tiếng.
Dung Ly nhẹ nhàng nói: "Nếu ta không đến, làm sao cạy ra những điều này từ miệng hắn."
Hoa Túc liếc nhìn nàng, "Cạy cái gì, ta thấy nàng là muốn đào hố chôn mình."
Dung Ly vừa định giải thích tiếp, chợt thấy linh hồn chui ra khỏi thể xác của lão cá tiên, nàng vội mở to mắt nhìn qua: "Hồn của hắn......"
Hoa Túc nhíu mày, giơ tay vung ra một luồng quỷ khí u ám nặng nề.
Không có nước trong đầm, Hoa Túc gϊếŧ đám cá tiên này quá dễ dàng, làm sao còn giống lúc ở Thương Minh Thành, bị áp chế đến không thể làm được gì.
Đám cá nửa chết nửa sống nằm chung quanh, những cá tiên không bị mực nước ập vào miệng mũi thì nhặt lại được nửa cái mạng.
Lão cá tiên đi đời nhà ma, hồn rời thân thể, linh hồn run rẩy kia vừa định bỏ xác đào tẩu, liền bị giam cầm tại chỗ không thể động đậy.
Luồng quỷ khí biến thành nhà giam, vây hồn của hắn ở bên trong.
Có lẽ vì vừa mới ra khỏi xác nên vô cùng đơn bạc như tấm lụa mỏng.
Hoa Túc vung quỷ khí giam cầm lão cá tiên xong lại muốn tiếp tục tính sổ với Dung Ly, "Đôi khi ta muốn đào lá gan của nàng ra nhìn xem, có phải phì to như ta nghĩ hay không."
Dung Ly im lặng, đâu dám chạm vào lửa giận của quỷ này.
Hoa Túc xùy một tiếng, liền nói: "Trên người không tăng được bao nhiêu thịt, hay là đều tăng vào lá gan?"
Ánh mắt Dung Ly né tránh, nhỏ giọng đáp: "Không phải, chỉ là muốn tự mình thử một lần, sao có thể mọi chuyện đều dựa vào nàng."
Hoa Túc nhíu mày: "Đâu phải không cho nàng dựa vào ta."
Dung Ly mím môi không nói lời nào, lông mi ngoan ngoãn rũ xuống.
"Nàng không sợ sau khi ta nhập vào chân thân, nàng không còn sử dụng được cây bút này?" Hoa Túc lạnh giọng.
Hơi thở Dung Ly yếu ớt, cẩn thận mở miệng: "Vậy chẳng phải tốt sao, bút này là của nàng, có thể lợi hại nhiều hơn lúc ở trong tay ta."
Hoa Túc thật sự không làm gì được nàng, cơn giận nghẹn trong lòng, không có chỗ phát tiết. Nàng ấy hung hăng trừng mắt một cái, mới xoay người đi đến gần lão cá tiên, nhìn xuống linh hồn đang bị giam mà nói: "Ngươi còn muốn chạy?"
Lão cá tiên chưa dám lôi Thận Độ ra nói như trước, hắn ngước mắt lên, dường như con ngươi cũng rùng mình, hắn hiện tại đắn đo không biết làm gì, "Không dám."
"Ta thấy ngươi thật sự dám, còn bắt người trước mắt ta, rất là lợi hại." Hoa Túc lạnh lùng nhìn hắn.
Linh hồn lão cá tiên cứng đờ, chỉ còn một cái hồn mỏng manh, bị đánh tan dễ như trở bàn tay, hắn nào dám lỗ mãng, "Tu vi của ngươi......"
Hoa Túc thản nhiên nhìn hắn, đầu chẳng hề cúi xuống mà chỉ rũ mắt, một thái độ không coi ai ra gì, vừa vặn diện mạo lại thật đẹp, uy áp lạnh lẽo thấu xương, có lẽ vốn nên như thế.
Lão cá tiên bị nàng nhìn chằm chằm khiến đáy lòng tràn đầy e ngại, hắn đột nhiên giãy giụa lên, không phải muốn chạy trốn mà xoay người quỳ gối xuống đất, khàn giọng kêu: "Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng cho."
Vừa rồi còn kiêu căng, bây giờ xin tha mạng, một chút thể diện cũng chưa chừa lại cho mình.
Dung Ly nhìn hắn từ xa, chợt thấy trong lòng có chút chua xót, trong mơ hồ, nàng tựa như rơi vào giấc mộng, lại thấy được một số việc chưa từng thấy.
Trước mắt mênh mông sương mù, khi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh nước lấp lánh, có lẽ chưa vào trong nước.
Một cá yêu vẫy đuôi nhảy lên, lộn nhào xuống trước mặt nàng, làm như đang muốn chọc nàng vui vẻ.
Trên thân thể nàng bao trùm một tầng linh khí mỏng, hẳn là vì có linh khí ở trong người nên ở trước mắt người ngoài, khuôn mặt của nàng trông hết sức mơ hồ.
Cá kia nhảy đến trước mặt nàng, "Đại nhân, ta thật sự cũng có thể vượt Long Môn giống cá chép sao."
Dung Ly cảm thấy khóe miệng của mình nhếch lên, giống như đang cười, thưởng cho hắn một sợi linh khí, "Có thể."
Cá tiên nhận được linh khí, bơi một vòng xung quanh nàng, "Đại nhân, không bằng người ban cho ta cái tên đi."
Dung Ly mấp máy cánh môi, "Danh Vanh."
Cá tiên hài lòng, "Từ khi người đến đây, những tiểu yêu lỗ mãng càng ngày càng ít, đại nhân sẽ rời đi sao."
"Không đi." Dung Ly nhàn nhạt trả lời.
Cá tiên được đặt tên vẫy đuôi, "Đại nhân lấy mắt đầm sao?"
Dung Ly liếc hắn một cái, "Lấy."
Cái đuôi đong đưa của cá này dừng lại một chút, như ngẩn ra trong chớp mắt, sau một lúc lâu mới nói: "Đa tạ đại nhân bảo hộ mắt đầm."
Dung Ly mơ màng nghĩ, thời điểm nàng làm Động Hành Quân, hình như không tính là vô tâm vô tình, cũng có thể...... Là cố ý giả bộ có tâm, mới ban linh khí còn ban tên.
Chuyện xưa như mây khói hiện ra trước mắt, khi Dung Ly hoàn hồn, suýt nữa không biết mình đang ở nơi nào, thấy khắp nơi đều là băng tuyết và một đám cá tiên xung quanh, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
Lão cá tiên còn đang xin tha.
Hoa Túc sao có thể tha mạng cho hắn, "Ngươi còn nhớ rõ ngươi đã làm việc gì?"
Lão cá tiên im lặng không nói, xoay người quỳ xuống đất đã dùng hết sức lực, linh hồn của hắn đơn bạc, lại đang bị giam cầm, trên mặt hồn hiện mảng vảy cá xanh lục, mang cá phồng lên, ngay cả chân cũng chậm rãi phình to, có vẻ sắp chống đỡ không được mà hóa ra đuôi cá.
Hoa Túc nhìn xuống hỏi: "Lúc trước khi U Minh Tôn sát hại người phàm vô tội của Trần Lương Điếm, chính ngươi ở bên cạnh trợ giúp?"
Lão cá tiên nhận tội, "Là U Minh Tôn đến Động Minh Đàm xin nước, nhưng......"
Sắc mặt hắn lo sợ nghiêng mắt liếc nhìn Dung Ly một cái, vẫn khó có thể tin, "Nhưng Động Hành không chịu, ta lặng lẽ gặp riêng U Minh Tôn, muốn biết hắn có thể cho ta cái gì tốt."
Khóe miệng Dung Ly nhếch lên, tuy nàng không nhớ rõ việc kiếp trước, nhưng vẫn biết mình sẽ không dễ dàng đồng ý.
Lão cá tiên lập tức dời ánh mắt, đâu còn thái độ ương ngạnh vừa rồi, chỉ liên tục cúi đầu khom lưng, "U Minh Tôn nhìn ra ta và Động Hành không hợp, nên đã nói nếu ta trợ giúp hắn, hắn có thể nghĩ cách làm Động Hành nhận thương tổn."
"Nhận thương tổn?" Sắc mặt Hoa Túc lạnh xuống.
Dung Ly biết "Nhận thương tổn" chính là nhận cái gì, nàng chậm rãi nói: "U Minh Tôn nói được thì làm được, sau khi ngươi bao phủ Trần Lương Điếm, hắn liền dùng pháp trận chuyển tất cả nghiệp chướng tới trên người ta."
Hoa Túc nhíu đôi mắt phượng, "Là như thế sao?"
Lão cá tiên bất an nói: "Đúng vậy, nhưng từ trước đến nay chỉ mỗi Động Hành Quân có thể xuống dưới đáy của Động Minh Đàm, tuy ta biết nàng bị nghiệp chướng kiềm chế, nhưng ta không thể xuống đáy đầm, cho nên vẫn không làm gì được nàng."
Sắc mặt Dung Ly thê lương, khóe miệng nhếch lên hạ xuống một chút, quả thực không khác mấy với suy nghĩ của nàng.
Nàng đi tới trước một bước, Xích Huyết Hồng Long liền đi theo, quả thật là một tấc cũng không rời, ý niệm hộ chủ dường như đã khắc vào nửa phần hồn.
Hoa Túc nghiêng người lui một bước đi đến đỡ nàng, xoay lại nói với lão cá tiên: "Sau đó làm sao ngươi dùng gậy đánh vào đầu nàng?"
Lão cá tiên kinh sợ: "Từ lúc U Minh Tôn chết, Thận Độ là kẻ thứ hai tới mượn đầm nước, lúc ấy đầm nước vẫn còn, ta đương nhiên đồng ý, sau khi ta lấy đầm nước, cố tình để tiểu cá tiên truyền ra tin tức, Động Hành biết được liền ra khỏi đáy đầm định đi ngăn cản, không ngờ bị ta đánh một gậy vào đầu, sau đó......"
Dung Ly từ từ nói tiếp: "Sau đó ngươi lại muốn ra tay lần nữa, nhưng ta đã đi rồi, ngươi thì đến Thương Minh Thành trợ giúp Thận Độ, ta sai Xích Huyết Hồng Long đi theo vào Thương Minh Thành để xem có phải ngươi lại muốn hại người nữa hay không."
Nghe vậy, Xích Huyết Hồng Long trầm mặc hồi lâu mới không cảm xúc nói: "Quân thượng sai ta ngăn cản Danh Vanh, nhập vào Thương Minh Thành tìm cách phá giải nghiệp chướng chuyển đến, đáng tiếc đi chậm một bước, không ngăn được, cũng không thu hoạch được gì."
Danh Vanh......
Dung Ly đột nhiên nhớ tới, vừa rồi trong lúc nàng thấp thoáng nhớ lại chuyện xưa, không phải nói cái tên này sao, hóa ra...... Cá nhỏ năm đó chính là lão cá hại nàng ở trước mặt này.
Tuy chỉ nhớ lại một chuyện xưa, nhưng nàng mơ hồ đã hiểu được cảm giác buồn bã của Hoa Túc khi bị Thận Độ làm trọng thương.
Hiếm khi thật lòng đối đãi, lại bị phản bội như vậy.
Dung Ly dời ánh mắt, không muốn nhìn lão cá này nữa.
Danh Vanh run rẩy: "Đúng như lời của Hồng Long Ngư."
Ánh mắt Xích Huyết Hồng Long mờ mịt, như đang chìm vào hồi ức, giọng điệu bằng phẳng: "Quân thượng mang nghiệp chướng còn bị thương nặng, nàng đi càng xa, Động Minh Đàm khô cạn càng nhanh, nhưng mắt đầm chưa giấu ở nơi nào khác, mà ở trong linh tương của quân thượng."
Xích Huyết Hồng Long tạm dừng, khuôn mặt không có biểu hiện gì, như thể vui buồn đều chẳng liên quan, "Sở dĩ tu vi của quân thượng dừng lại là bởi vì độ kiếp không thành, chỉ có một cách có thể vượt qua kiếp nạn này, còn tẩy đi nghiệp chướng."
Hoa Túc lãnh đạm nói: "Đầu thai làm người."
Nàng ấy cau mày, dường như muốn tức giận nhưng suy nghĩ lại bị đau lòng chiếm cứ, nàng duỗi tay vòng lấy cổ tay Dung Ly, kéo người đến gần hơn.
Dung Ly chưa nghĩ ra kiếp gì mà làm người mới có thể độ.
Xích Huyết Hồng Long lại nói: "Nếu kiếp này không độ được, quân thượng chỉ có thể vĩnh viễn luân hồi, khi nào vượt qua kiếp nạn này mới hết phải luân hồi."
Dung Ly không biết nhưng vừa ngước mắt lên, liền gặp phải ánh mắt nặng nề của Hoa Túc, cảm thấy có lẽ quỷ này đã đoán được.
Nàng muốn nói lại thôi, không biết nên nói cái gì.
Danh Vanh quỳ sát đất, "Đại nhân tha mạng, ta là kẻ ngốc nên mới liên tiếp bị mê hoặc, sau này tuyệt đối sẽ không như thế nữa."
Dung Ly cảm thấy buồn bã, vừa nhìn thấy cá tiên này, không chỉ đau đầu mà còn dường như có thể nghe được tiếng khóc la của những người phàm vô tội ở Trần Lương Điếm, còn sẽ nhớ tới Hoa Túc bảo nàng chặt đứt Họa Túy, dáng vẻ đau đớn mà ẩn nhẫn kia.
Nàng khẽ nói: "Ngươi còn nhớ ngươi đã từng hại người sao? Ngươi chỉ ngu ngốc hai lần, nhưng những người đó lại không còn mạng sống."
Danh Vanh run rẩy cắn chặt khớp hàm.
Dung Ly nói tiếp: "Những nghiệp chướng kia, ban đầu nên rơi xuống người của ngươi."
Hoa Túc xòe năm ngón tay ra, hồn cá bị giam tại chỗ lập tức bay lên, bị nàng ấy nắm trong tay.
Danh Vanh mở to mắt, con ngươi co lại, gian nan mở miệng: "Đại nhân, tha mạng!"
Năm ngón tay Hoa Túc siết chặt, như muốn bóp nát linh hồn không giống người không giống cá này.
Dung Ly bỗng mở miệng: "Hay là, để cho ta làm?" Nàng nói thật nhẹ.
Hoa Túc khựng lại, nói lời chế nhạo: "Với sức lực của nàng, cũng không biết có thể đập vỡ trứng gà được không."
Nàng ấy nhìn qua Dung Ly, ánh mắt nghiền ngẫm, muốn xem liệu có phải nàng lại nảy lên lòng lương thiện hay không.
Dung Ly đón nhận ánh mắt của nàng ấy, im lặng không nói gì.
Hoa Túc hừ nhẹ, ngoắc ngón tay một cái, nâng cây gậy lăn ở bên cạnh lên, dùng quỷ khí đưa đến tay Dung Ly.
Dung Ly tiếp nhận gậy gỗ, thấy quỷ khí cuộn lại, gậy gỗ bị khói đen quấn chặt hoàn toàn đen kịt.
Khi cầm ở trên tay, cây gậy nhẹ vô cùng.
Một đôi tay đưa đến che ở trước mắt nàng.
Lông mi Dung Ly mấp máy cọ vào lòng bàn tay Hoa Túc, nàng hỏi: "Nàng che mắt ta làm chi?"
Hoa Túc một bên che mắt nàng, một bên nắm tay nàng làm nàng nâng gậy lên, ngay khi nện xuống, cây gậy liền nặng như bàn đá.
Bùm một tiếng!
Bàn tay che phía trước buông ra, Dung Ly mở mắt thấy hồn của lão cá tiên hoàn toàn biến mất, thể xác bên cạnh đã hóa thành bùn lầy.
Giống như lúc Kiêu Linh Mặc chết, thân thể hóa thành đất, nhưng ngay cả âm phủ hắn cũng không thể vào, bị gõ mạnh đến nát hồn.
Danh Vanh đã hoàn toàn chết, hồn phi phách tán.
Dung Ly thả tay ra, cây gậy cạch một tiếng rơi xuống đất làm bùn phía dưới bay lên. Nàng hơi hé miệng thở dốc, hiện tại tuy nhìn thẳng vào cây gậy rơi dưới đất thì trong đầu cũng không còn quá đau.
Hoa Túc quay lại hỏi: "Đi sao?"
Nàng ấy dừng lại, không tình nguyện lấy áo lông chồn lên khoác lên người nha đầu này, còn dùng quỷ lực đuổi khí lạnh đi.
Cá tiên nằm khắp nơi, vẫn chưa thể mở mắt như đang hôn mê.
Ban đầu Dung Ly bị lạnh đến mức không thể đứng thẳng, bây giờ thân thể ấm áp dễ chịu, gân cốt căng thẳng mới được thả lỏng nửa phần. Nàng khẽ lắc đầu, xoay người nhìn xuống đáy đầm sâu không thấy đáy kia, nhỏ giọng nói: "Ta muốn đi xuống nhìn xem."
Trước kia làm Động Hành Quân, sao có thể chịu được tịch mịch như vậy, khi nàng ở Dung Phủ thì hận không thể ngày ngày đi ra ngoài, một cái đầm thế này, chẳng lẽ dễ ở hơn Dung phủ? Ngẫm lại giống như ếch ngồi đáy giếng.
Hoa Túc theo nàng, "Vậy đi xuống nhìn xem."
Dung Ly trông mong nhìn nàng ấy, duỗi tay kéo áo của nàng ấy.
Hoa Túc dời mắt, "Lôi lôi kéo kéo, trông ra cái gì."
Rốt cuộc là nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hủ, còn chưa nói xong, tay đã ôm lấy eo Dung Ly.
Cơ thể Dung Ly nhẹ bỗng bị ôm bay lên, chầm chậm bay vào đáy đầm không có nửa giọt nước kia.
Càng đi càng đen kịt, phía dưới tối om như đại dương há miệng muốn nuốt chửng nàng.
Dưới đầm vắng lặng, bên trong lại là tầng tầng lớp lớp, cây mây khô bám trên vách đầm kết thành những mạng lưới, chia đầm thành mấy tầng.Tục Mệnh - Chương 123: Sao đáy đầm rỗng tuếchNhững cây mây đều leo lên từ đáy đầm, xuống dưới lại càng xanh biếc, dường như vẫn chưa chết.
Xuống thêm chút nữa, liền thấy vô số cây mây xanh quấn quanh trên một cây trắng như băng, cây kia phát ra mùi hương thoang thoảng.
Dung Ly nhìn thẳng, "Đây có phải là gỗ băng không, mùi hương mà nàng ngửi trong quan tài trên núi Khuyển Nhi hẳn là từ cây băng này đi."
Đã đến đáy đầm, Hoa Túc buông tay ta, "Đúng vậy, đây là gỗ băng."
Mùi hương này rất nồng, hơi giống mùi cây bị đốt, còn lẫn chút mùi bùn đất.
Dung Ly đứng vững vàng, đi vòng quanh cây băng to lớn này một vòng.
Đáy đầm thực trống trải, vốn tưởng sẽ giống phòng trạch ở thế gian, có sân, có nhà chính cùng phòng bên, nào ngờ phía dưới lại là như vậy, một cái cây cao mọc ở giữa, bên cạnh đặt án thư*, bên cạnh nữa là một chiếc giường, ngoài ra không còn gì khác.
(*Kiểu bàn thời xưa dùng để viết, xếp sách vở, bút nghiên.)
Thế này không nhàm chán ư, vô tâm vô tình thì không hiểu tịch mịch sao.
Dung Ly cảm thấy, nếu bảo nàng về sau sống ở đây, nàng nhất định sẽ không chịu.
Hoa Túc cũng đang nhìn, nhìn đến rất ghét bỏ, "Khó coi, còn không bằng theo ta về Thương Minh Thành."
Dung Ly lúng ta lúng túng, "Tòa Thương Minh Thành kia không thấy tốt hơn chỗ nào."
Hoa Túc hừ, "Tốt xấu gì cũng có nhà."
Nói có lý, có lẽ tốt hơn so với nơi thoạt nhìn như màn trời chiếu đất này, khi nước chưa khô cạn, không chừng còn ướt sũng, thân thể ẩm ướt từ năm này qua năm khác, cũng không biết...... Làm sao chịu được.
Dung Ly bỗng dưng không muốn độ kiếp gì nữa, hiện giờ làm người phàm cũng khá tốt, không hiểu những người tu đạo ở thế gian, sao cả đám đều muốn trở thành tiên.
Nàng quay đầu lại hỏi: "Có phải nàng đoán được ta muốn độ kiếp gì hay không?"
Dung Ly nhẹ nhàng nói: "Nếu ta không đến, làm sao cạy ra những điều này từ miệng hắn."
Hoa Túc liếc nhìn nàng, "Cạy cái gì, ta thấy nàng là muốn đào hố chôn mình."
Dung Ly vừa định giải thích tiếp, chợt thấy linh hồn chui ra khỏi thể xác của lão cá tiên, nàng vội mở to mắt nhìn qua: "Hồn của hắn......"
Hoa Túc nhíu mày, giơ tay vung ra một luồng quỷ khí u ám nặng nề.
Không có nước trong đầm, Hoa Túc gϊếŧ đám cá tiên này quá dễ dàng, làm sao còn giống lúc ở Thương Minh Thành, bị áp chế đến không thể làm được gì.
Đám cá nửa chết nửa sống nằm chung quanh, những cá tiên không bị mực nước ập vào miệng mũi thì nhặt lại được nửa cái mạng.
Lão cá tiên đi đời nhà ma, hồn rời thân thể, linh hồn run rẩy kia vừa định bỏ xác đào tẩu, liền bị giam cầm tại chỗ không thể động đậy.
Luồng quỷ khí biến thành nhà giam, vây hồn của hắn ở bên trong.
Có lẽ vì vừa mới ra khỏi xác nên vô cùng đơn bạc như tấm lụa mỏng.
Hoa Túc vung quỷ khí giam cầm lão cá tiên xong lại muốn tiếp tục tính sổ với Dung Ly, "Đôi khi ta muốn đào lá gan của nàng ra nhìn xem, có phải phì to như ta nghĩ hay không."
Dung Ly im lặng, đâu dám chạm vào lửa giận của quỷ này.
Hoa Túc xùy một tiếng, liền nói: "Trên người không tăng được bao nhiêu thịt, hay là đều tăng vào lá gan?"
Ánh mắt Dung Ly né tránh, nhỏ giọng đáp: "Không phải, chỉ là muốn tự mình thử một lần, sao có thể mọi chuyện đều dựa vào nàng."
Hoa Túc nhíu mày: "Đâu phải không cho nàng dựa vào ta."
Dung Ly mím môi không nói lời nào, lông mi ngoan ngoãn rũ xuống.
"Nàng không sợ sau khi ta nhập vào chân thân, nàng không còn sử dụng được cây bút này?" Hoa Túc lạnh giọng.
Hơi thở Dung Ly yếu ớt, cẩn thận mở miệng: "Vậy chẳng phải tốt sao, bút này là của nàng, có thể lợi hại nhiều hơn lúc ở trong tay ta."
Hoa Túc thật sự không làm gì được nàng, cơn giận nghẹn trong lòng, không có chỗ phát tiết. Nàng ấy hung hăng trừng mắt một cái, mới xoay người đi đến gần lão cá tiên, nhìn xuống linh hồn đang bị giam mà nói: "Ngươi còn muốn chạy?"
Lão cá tiên chưa dám lôi Thận Độ ra nói như trước, hắn ngước mắt lên, dường như con ngươi cũng rùng mình, hắn hiện tại đắn đo không biết làm gì, "Không dám."
"Ta thấy ngươi thật sự dám, còn bắt người trước mắt ta, rất là lợi hại." Hoa Túc lạnh lùng nhìn hắn.
Linh hồn lão cá tiên cứng đờ, chỉ còn một cái hồn mỏng manh, bị đánh tan dễ như trở bàn tay, hắn nào dám lỗ mãng, "Tu vi của ngươi......"
Hoa Túc thản nhiên nhìn hắn, đầu chẳng hề cúi xuống mà chỉ rũ mắt, một thái độ không coi ai ra gì, vừa vặn diện mạo lại thật đẹp, uy áp lạnh lẽo thấu xương, có lẽ vốn nên như thế.
Lão cá tiên bị nàng nhìn chằm chằm khiến đáy lòng tràn đầy e ngại, hắn đột nhiên giãy giụa lên, không phải muốn chạy trốn mà xoay người quỳ gối xuống đất, khàn giọng kêu: "Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng cho."
Vừa rồi còn kiêu căng, bây giờ xin tha mạng, một chút thể diện cũng chưa chừa lại cho mình.
Dung Ly nhìn hắn từ xa, chợt thấy trong lòng có chút chua xót, trong mơ hồ, nàng tựa như rơi vào giấc mộng, lại thấy được một số việc chưa từng thấy.
Trước mắt mênh mông sương mù, khi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh nước lấp lánh, có lẽ chưa vào trong nước.
Một cá yêu vẫy đuôi nhảy lên, lộn nhào xuống trước mặt nàng, làm như đang muốn chọc nàng vui vẻ.
Trên thân thể nàng bao trùm một tầng linh khí mỏng, hẳn là vì có linh khí ở trong người nên ở trước mắt người ngoài, khuôn mặt của nàng trông hết sức mơ hồ.
Cá kia nhảy đến trước mặt nàng, "Đại nhân, ta thật sự cũng có thể vượt Long Môn giống cá chép sao."
Dung Ly cảm thấy khóe miệng của mình nhếch lên, giống như đang cười, thưởng cho hắn một sợi linh khí, "Có thể."
Cá tiên nhận được linh khí, bơi một vòng xung quanh nàng, "Đại nhân, không bằng người ban cho ta cái tên đi."
Dung Ly mấp máy cánh môi, "Danh Vanh."
Cá tiên hài lòng, "Từ khi người đến đây, những tiểu yêu lỗ mãng càng ngày càng ít, đại nhân sẽ rời đi sao."
"Không đi." Dung Ly nhàn nhạt trả lời.
Cá tiên được đặt tên vẫy đuôi, "Đại nhân lấy mắt đầm sao?"
Dung Ly liếc hắn một cái, "Lấy."
Cái đuôi đong đưa của cá này dừng lại một chút, như ngẩn ra trong chớp mắt, sau một lúc lâu mới nói: "Đa tạ đại nhân bảo hộ mắt đầm."
Dung Ly mơ màng nghĩ, thời điểm nàng làm Động Hành Quân, hình như không tính là vô tâm vô tình, cũng có thể...... Là cố ý giả bộ có tâm, mới ban linh khí còn ban tên.
Chuyện xưa như mây khói hiện ra trước mắt, khi Dung Ly hoàn hồn, suýt nữa không biết mình đang ở nơi nào, thấy khắp nơi đều là băng tuyết và một đám cá tiên xung quanh, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
Lão cá tiên còn đang xin tha.
Hoa Túc sao có thể tha mạng cho hắn, "Ngươi còn nhớ rõ ngươi đã làm việc gì?"
Lão cá tiên im lặng không nói, xoay người quỳ xuống đất đã dùng hết sức lực, linh hồn của hắn đơn bạc, lại đang bị giam cầm, trên mặt hồn hiện mảng vảy cá xanh lục, mang cá phồng lên, ngay cả chân cũng chậm rãi phình to, có vẻ sắp chống đỡ không được mà hóa ra đuôi cá.
Hoa Túc nhìn xuống hỏi: "Lúc trước khi U Minh Tôn sát hại người phàm vô tội của Trần Lương Điếm, chính ngươi ở bên cạnh trợ giúp?"
Lão cá tiên nhận tội, "Là U Minh Tôn đến Động Minh Đàm xin nước, nhưng......"
Sắc mặt hắn lo sợ nghiêng mắt liếc nhìn Dung Ly một cái, vẫn khó có thể tin, "Nhưng Động Hành không chịu, ta lặng lẽ gặp riêng U Minh Tôn, muốn biết hắn có thể cho ta cái gì tốt."
Khóe miệng Dung Ly nhếch lên, tuy nàng không nhớ rõ việc kiếp trước, nhưng vẫn biết mình sẽ không dễ dàng đồng ý.
Lão cá tiên lập tức dời ánh mắt, đâu còn thái độ ương ngạnh vừa rồi, chỉ liên tục cúi đầu khom lưng, "U Minh Tôn nhìn ra ta và Động Hành không hợp, nên đã nói nếu ta trợ giúp hắn, hắn có thể nghĩ cách làm Động Hành nhận thương tổn."
"Nhận thương tổn?" Sắc mặt Hoa Túc lạnh xuống.
Dung Ly biết "Nhận thương tổn" chính là nhận cái gì, nàng chậm rãi nói: "U Minh Tôn nói được thì làm được, sau khi ngươi bao phủ Trần Lương Điếm, hắn liền dùng pháp trận chuyển tất cả nghiệp chướng tới trên người ta."
Hoa Túc nhíu đôi mắt phượng, "Là như thế sao?"
Lão cá tiên bất an nói: "Đúng vậy, nhưng từ trước đến nay chỉ mỗi Động Hành Quân có thể xuống dưới đáy của Động Minh Đàm, tuy ta biết nàng bị nghiệp chướng kiềm chế, nhưng ta không thể xuống đáy đầm, cho nên vẫn không làm gì được nàng."
Sắc mặt Dung Ly thê lương, khóe miệng nhếch lên hạ xuống một chút, quả thực không khác mấy với suy nghĩ của nàng.
Nàng đi tới trước một bước, Xích Huyết Hồng Long liền đi theo, quả thật là một tấc cũng không rời, ý niệm hộ chủ dường như đã khắc vào nửa phần hồn.
Hoa Túc nghiêng người lui một bước đi đến đỡ nàng, xoay lại nói với lão cá tiên: "Sau đó làm sao ngươi dùng gậy đánh vào đầu nàng?"
Lão cá tiên kinh sợ: "Từ lúc U Minh Tôn chết, Thận Độ là kẻ thứ hai tới mượn đầm nước, lúc ấy đầm nước vẫn còn, ta đương nhiên đồng ý, sau khi ta lấy đầm nước, cố tình để tiểu cá tiên truyền ra tin tức, Động Hành biết được liền ra khỏi đáy đầm định đi ngăn cản, không ngờ bị ta đánh một gậy vào đầu, sau đó......"
Dung Ly từ từ nói tiếp: "Sau đó ngươi lại muốn ra tay lần nữa, nhưng ta đã đi rồi, ngươi thì đến Thương Minh Thành trợ giúp Thận Độ, ta sai Xích Huyết Hồng Long đi theo vào Thương Minh Thành để xem có phải ngươi lại muốn hại người nữa hay không."
Nghe vậy, Xích Huyết Hồng Long trầm mặc hồi lâu mới không cảm xúc nói: "Quân thượng sai ta ngăn cản Danh Vanh, nhập vào Thương Minh Thành tìm cách phá giải nghiệp chướng chuyển đến, đáng tiếc đi chậm một bước, không ngăn được, cũng không thu hoạch được gì."
Danh Vanh......
Dung Ly đột nhiên nhớ tới, vừa rồi trong lúc nàng thấp thoáng nhớ lại chuyện xưa, không phải nói cái tên này sao, hóa ra...... Cá nhỏ năm đó chính là lão cá hại nàng ở trước mặt này.
Tuy chỉ nhớ lại một chuyện xưa, nhưng nàng mơ hồ đã hiểu được cảm giác buồn bã của Hoa Túc khi bị Thận Độ làm trọng thương.
Hiếm khi thật lòng đối đãi, lại bị phản bội như vậy.
Dung Ly dời ánh mắt, không muốn nhìn lão cá này nữa.
Danh Vanh run rẩy: "Đúng như lời của Hồng Long Ngư."
Ánh mắt Xích Huyết Hồng Long mờ mịt, như đang chìm vào hồi ức, giọng điệu bằng phẳng: "Quân thượng mang nghiệp chướng còn bị thương nặng, nàng đi càng xa, Động Minh Đàm khô cạn càng nhanh, nhưng mắt đầm chưa giấu ở nơi nào khác, mà ở trong linh tương của quân thượng."
Xích Huyết Hồng Long tạm dừng, khuôn mặt không có biểu hiện gì, như thể vui buồn đều chẳng liên quan, "Sở dĩ tu vi của quân thượng dừng lại là bởi vì độ kiếp không thành, chỉ có một cách có thể vượt qua kiếp nạn này, còn tẩy đi nghiệp chướng."
Hoa Túc lãnh đạm nói: "Đầu thai làm người."
Nàng ấy cau mày, dường như muốn tức giận nhưng suy nghĩ lại bị đau lòng chiếm cứ, nàng duỗi tay vòng lấy cổ tay Dung Ly, kéo người đến gần hơn.
Dung Ly chưa nghĩ ra kiếp gì mà làm người mới có thể độ.
Xích Huyết Hồng Long lại nói: "Nếu kiếp này không độ được, quân thượng chỉ có thể vĩnh viễn luân hồi, khi nào vượt qua kiếp nạn này mới hết phải luân hồi."
Dung Ly không biết nhưng vừa ngước mắt lên, liền gặp phải ánh mắt nặng nề của Hoa Túc, cảm thấy có lẽ quỷ này đã đoán được.
Nàng muốn nói lại thôi, không biết nên nói cái gì.
Danh Vanh quỳ sát đất, "Đại nhân tha mạng, ta là kẻ ngốc nên mới liên tiếp bị mê hoặc, sau này tuyệt đối sẽ không như thế nữa."
Dung Ly cảm thấy buồn bã, vừa nhìn thấy cá tiên này, không chỉ đau đầu mà còn dường như có thể nghe được tiếng khóc la của những người phàm vô tội ở Trần Lương Điếm, còn sẽ nhớ tới Hoa Túc bảo nàng chặt đứt Họa Túy, dáng vẻ đau đớn mà ẩn nhẫn kia.
Nàng khẽ nói: "Ngươi còn nhớ ngươi đã từng hại người sao? Ngươi chỉ ngu ngốc hai lần, nhưng những người đó lại không còn mạng sống."
Danh Vanh run rẩy cắn chặt khớp hàm.
Dung Ly nói tiếp: "Những nghiệp chướng kia, ban đầu nên rơi xuống người của ngươi."
Hoa Túc xòe năm ngón tay ra, hồn cá bị giam tại chỗ lập tức bay lên, bị nàng ấy nắm trong tay.
Danh Vanh mở to mắt, con ngươi co lại, gian nan mở miệng: "Đại nhân, tha mạng!"
Năm ngón tay Hoa Túc siết chặt, như muốn bóp nát linh hồn không giống người không giống cá này.
Dung Ly bỗng mở miệng: "Hay là, để cho ta làm?" Nàng nói thật nhẹ.
Hoa Túc khựng lại, nói lời chế nhạo: "Với sức lực của nàng, cũng không biết có thể đập vỡ trứng gà được không."
Nàng ấy nhìn qua Dung Ly, ánh mắt nghiền ngẫm, muốn xem liệu có phải nàng lại nảy lên lòng lương thiện hay không.
Dung Ly đón nhận ánh mắt của nàng ấy, im lặng không nói gì.
Hoa Túc hừ nhẹ, ngoắc ngón tay một cái, nâng cây gậy lăn ở bên cạnh lên, dùng quỷ khí đưa đến tay Dung Ly.
Dung Ly tiếp nhận gậy gỗ, thấy quỷ khí cuộn lại, gậy gỗ bị khói đen quấn chặt hoàn toàn đen kịt.
Khi cầm ở trên tay, cây gậy nhẹ vô cùng.
Một đôi tay đưa đến che ở trước mắt nàng.
Lông mi Dung Ly mấp máy cọ vào lòng bàn tay Hoa Túc, nàng hỏi: "Nàng che mắt ta làm chi?"
Hoa Túc một bên che mắt nàng, một bên nắm tay nàng làm nàng nâng gậy lên, ngay khi nện xuống, cây gậy liền nặng như bàn đá.
Bùm một tiếng!
Bàn tay che phía trước buông ra, Dung Ly mở mắt thấy hồn của lão cá tiên hoàn toàn biến mất, thể xác bên cạnh đã hóa thành bùn lầy.
Giống như lúc Kiêu Linh Mặc chết, thân thể hóa thành đất, nhưng ngay cả âm phủ hắn cũng không thể vào, bị gõ mạnh đến nát hồn.
Danh Vanh đã hoàn toàn chết, hồn phi phách tán.
Dung Ly thả tay ra, cây gậy cạch một tiếng rơi xuống đất làm bùn phía dưới bay lên. Nàng hơi hé miệng thở dốc, hiện tại tuy nhìn thẳng vào cây gậy rơi dưới đất thì trong đầu cũng không còn quá đau.
Hoa Túc quay lại hỏi: "Đi sao?"
Nàng ấy dừng lại, không tình nguyện lấy áo lông chồn lên khoác lên người nha đầu này, còn dùng quỷ lực đuổi khí lạnh đi.
Cá tiên nằm khắp nơi, vẫn chưa thể mở mắt như đang hôn mê.
Ban đầu Dung Ly bị lạnh đến mức không thể đứng thẳng, bây giờ thân thể ấm áp dễ chịu, gân cốt căng thẳng mới được thả lỏng nửa phần. Nàng khẽ lắc đầu, xoay người nhìn xuống đáy đầm sâu không thấy đáy kia, nhỏ giọng nói: "Ta muốn đi xuống nhìn xem."
Trước kia làm Động Hành Quân, sao có thể chịu được tịch mịch như vậy, khi nàng ở Dung Phủ thì hận không thể ngày ngày đi ra ngoài, một cái đầm thế này, chẳng lẽ dễ ở hơn Dung phủ? Ngẫm lại giống như ếch ngồi đáy giếng.
Hoa Túc theo nàng, "Vậy đi xuống nhìn xem."
Dung Ly trông mong nhìn nàng ấy, duỗi tay kéo áo của nàng ấy.
Hoa Túc dời mắt, "Lôi lôi kéo kéo, trông ra cái gì."
Rốt cuộc là nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hủ, còn chưa nói xong, tay đã ôm lấy eo Dung Ly.
Cơ thể Dung Ly nhẹ bỗng bị ôm bay lên, chầm chậm bay vào đáy đầm không có nửa giọt nước kia.
Càng đi càng đen kịt, phía dưới tối om như đại dương há miệng muốn nuốt chửng nàng.
Dưới đầm vắng lặng, bên trong lại là tầng tầng lớp lớp, cây mây khô bám trên vách đầm kết thành những mạng lưới, chia đầm thành mấy tầng.Tục Mệnh - Chương 123: Sao đáy đầm rỗng tuếchNhững cây mây đều leo lên từ đáy đầm, xuống dưới lại càng xanh biếc, dường như vẫn chưa chết.
Xuống thêm chút nữa, liền thấy vô số cây mây xanh quấn quanh trên một cây trắng như băng, cây kia phát ra mùi hương thoang thoảng.
Dung Ly nhìn thẳng, "Đây có phải là gỗ băng không, mùi hương mà nàng ngửi trong quan tài trên núi Khuyển Nhi hẳn là từ cây băng này đi."
Đã đến đáy đầm, Hoa Túc buông tay ta, "Đúng vậy, đây là gỗ băng."
Mùi hương này rất nồng, hơi giống mùi cây bị đốt, còn lẫn chút mùi bùn đất.
Dung Ly đứng vững vàng, đi vòng quanh cây băng to lớn này một vòng.
Đáy đầm thực trống trải, vốn tưởng sẽ giống phòng trạch ở thế gian, có sân, có nhà chính cùng phòng bên, nào ngờ phía dưới lại là như vậy, một cái cây cao mọc ở giữa, bên cạnh đặt án thư*, bên cạnh nữa là một chiếc giường, ngoài ra không còn gì khác.
(*Kiểu bàn thời xưa dùng để viết, xếp sách vở, bút nghiên.)
Thế này không nhàm chán ư, vô tâm vô tình thì không hiểu tịch mịch sao.
Dung Ly cảm thấy, nếu bảo nàng về sau sống ở đây, nàng nhất định sẽ không chịu.
Hoa Túc cũng đang nhìn, nhìn đến rất ghét bỏ, "Khó coi, còn không bằng theo ta về Thương Minh Thành."
Dung Ly lúng ta lúng túng, "Tòa Thương Minh Thành kia không thấy tốt hơn chỗ nào."
Hoa Túc hừ, "Tốt xấu gì cũng có nhà."
Nói có lý, có lẽ tốt hơn so với nơi thoạt nhìn như màn trời chiếu đất này, khi nước chưa khô cạn, không chừng còn ướt sũng, thân thể ẩm ướt từ năm này qua năm khác, cũng không biết...... Làm sao chịu được.
Dung Ly bỗng dưng không muốn độ kiếp gì nữa, hiện giờ làm người phàm cũng khá tốt, không hiểu những người tu đạo ở thế gian, sao cả đám đều muốn trở thành tiên.
Nàng quay đầu lại hỏi: "Có phải nàng đoán được ta muốn độ kiếp gì hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất