Chương 124: Sao vẫn làm người phàm tốt hơn
Hoa Túc không mặn không nhạt liếc nhìn nàng, nói rất là che giấu: "Kiếp của nàng có thể là ta."
Dung Ly khó hiểu, "Kiếp này sao còn chọn người vậy?"
Cây mây khô bò trên vách, phía dưới trống trải, liếc mắt một cái là đã xem hết, ngoại trừ chiếc giường cứng cùng tấm thảm mỏng, và cái chặn giấy gác trên án thư, thật sự không có gì đẹp.
Hoa Túc nói úp úp mở mở, Dung Ly bĩu môi, không nói thì thôi, nàng có rất nhiều cách để biết.
Xích Huyết Hồng Long đi theo bên cạnh, hiện giờ Danh Vanh không còn, quỷ này không đuổi nên càng một tấc cũng không rời, hận không thể treo mình lên đai lưng của Dung Ly.
Hoa Túc quay qua liếc mắt một cái, bước chân của Hồng Long Ngư khựng lại, sau đó chưa dám đến gần quá.
Dung Ly hoàn toàn không biết Hồng Long Ngư bị đại quỷ xa lánh, không hứng thú lắm mà cầm lấy cái chặn giấy trên án thư lên nhìn nhìn, được làm bằng gỗ, thật sự không có gì hiếm lạ, lại thả nó xuống.
Ngửa đầu nhìn lên trên đầm, chỉ thấy một mảng trời xanh, trước đây trong đầm có nước, nếu nước dâng lên thì mấy ngày không thấy mặt trời.
Những cây mây bò trên vách đầm tựa như gông xiềng, nhìn thế nào cũng không thoải mái, càng không hiểu sao người có thể ở nơi này.
Nàng chợt cảm thấy hoang mang, "Sao ta lại ở địa phương thế này?"
Cho dù thành tiên cũng là từ người phàm tu thành, tuy nhịn được giá lạnh, nhưng chịu được vô vị sao.
Đạo sĩ bị cho vào bình dưỡng hồn còn thường xuyên hỏi một câu có thể đi ra ngoài thấy mặt trời hay không, đều đã thành quỷ, còn muốn thấy mặt trời, trước kia nàng làm Động Hành Quân, làm sao chịu được đây?
Hoa Túc không lên tiếng, trước đây nàng ấy còn thù hận Động Hành Quân, đâu thể quan tâm đến áo cơm cuộc sống hàng ngày của Tán Tiên.
Xích Huyết Hồng Long ở bên cạnh nói: "Quân thượng thích yên tĩnh."
Khóe miệng Dung Ly nhếch lên, đúng rồi, người vô tâm vô tình thì cái gì đều không để trong lòng, cái gì đều cảm thấy phiền chán, nói vậy khi nàng là Động Hành Quân, còn thích bày mặt lạnh hơn cả Hoa Túc, suốt ngày giống như người khác mắc nợ nàng rất nhiều.
Hoa Túc đột nhiên nheo mắt lại, khẽ nói: "Dưới đầm còn sinh lợi."
Dung Ly vội nhìn theo ánh mắt của nàng ấy, nghi hoặc hỏi: "Có thể là cá yêu da xanh trước kia hay không?"
Hoa Túc ôm eo nàng, khi vọt người lên vạt áo tung bay, dễ dàng đáp xuống trên một tầng do cây mây tạo thành.
Cúi đầu nhìn xuống, ở đây cách đáy đầm khoảng trăm thước.
Vốn tưởng đạp lên tầng cây mây này sẽ như đi trên mạng nhện, lắc lư nghiêng ngã, nhưng không ngờ dây mây quấn rất chặt, như đang đi trên đất bằng.
Dung Ly vẫn không đi vững, duỗi tay kéo vạt áo Hoa Túc, vội vàng đuổi theo.
Trên này hẳn là nơi ở của cá tiên, còn có căn phòng được đắp từ cỏ tranh cùng cây trúc, trong phòng đều có mọi thứ cần thiết, thật giống phòng ốc của thế gian.
Hoa Túc đẩy cửa vào trong, trong phòng im ắng, không thấy một bóng người nào.
Dung Ly sửng sốt, "Đâu có ai."
Hoa Túc đi thẳng vào trong, giơ một chiếc gương đồng lên, dường như muốn đập vỡ mặt kính, tay không nhanh không chậm đưa tới trước.
Dung Ly kinh ngạc nhìn, thấy năm ngón tay Hoa Túc hoàn toàn chui vào trong gương, sau đó nửa cánh tay cũng xuyên vào.
Hoa Túc cau mày, nhanh chóng rút tay về, một bóng người từ trong kính ngã ra ngoài.
Gương đồng vẫn êm đẹp, lại rớt ra một thứ.
Bóng dáng kia có mái tóc rối mù, xiêm y trên người rách tung toé, khuôn mặt thật ngây ngô, còn không phải là cá yêu da xanh kia sao.
Hoa Túc buông lỏng năm ngón tay, xoa xoa cổ tay, cúi đầu thờ ơ nhìn cá yêu da xanh dưới đất.
Khi bị túm ra khỏi gương đồng cá yêu da xanh vô cùng mờ mịt, tròng mắt thật lâu không chuyển động, một lát sau mới cứng đờ ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: "Là đại nhân ngươi sao."
Giọng điệu này thật quen thuộc. Hoa Túc lạnh lùng nhìn hắn.
Cá yêu da xanh ngơ ngác, lúc này mới bắt đầu sợ hãi, lại thấy Dung Ly cùng Xích Huyết Hồng Long đứng ở bên cạnh, sợ mà không biết làm sao.
Bấy giờ Dung Ly mới hỏi: "Bọn họ nhốt ngươi ở trong kính?"
Cá yêu da xanh run run gật đầu, "Lão cha không chịu tin ta, sau đó ta mới ngẫm nghĩ, hóa ra, hóa ra Động Hành Quân là bị bọn họ đuổi đi, bọn họ đã sớm ép Động Hành Quân phải rời khỏi."
Dung Ly nghe hắn kêu một tiếng "Lão cha", nhất thời chưa đoán được mối quan hệ của cá yêu này cùng lão cá kia.
Ánh mắt cá yêu đau xót, cúi đầu tức giận nói: "Bọn họ còn nói Động Hành Quân không tốt ở khắp nơi, còn muốn ta cũng ghi hận, nhưng lúc trước ta chìm xuống đáy đầm thiếu chút nữa bị đông chết, kêu thật lâu không ai cứu giúp, vẫn là Động Hành Quân đưa ta lên, tuy nàng chưa lộ diện nhưng ta biết nhất định là nàng!"
Dung Ly rũ mắt không nói lời nào.
Cá yêu da xanh run giọng: "Động Hành Quân thật tốt, nếu không có nàng, Động Minh Đàm sẽ không được yên bình, trước kia có nước của Động Minh Đàm tẩm bổ, gốc cây gỗ băng chính là thần vật, nhiều ít yêu ma quỷ quái đều mơ ước, hiện giờ gỗ băng gần khô héo, cũng mất đi thần lực."
"Vậy ngươi có hận lão cá hay không." Dung Ly ngước mắt lên, đột nhiên hỏi.
Cá yêu da xanh sửng sốt trong chốc lát, nhỏ giọng nói: "Hận, trước kia bọn họ cũng không phải như vậy, lúc ta trở về, bọn họ như phát điên rồi, muốn ta nói ra nơi ở của Động Hành Quân cùng Xích Huyết Hồng Long, nhưng ta nào biết đâu, bọn họ liền đánh ta, nhốt ta vào gương đồng, ta bất đắc dĩ mới nói một chút, hẳn, hẳn là không làm hại Động Hành Quân cùng Hồng Long Ngư được, chỉ là một số việc râu ria."
Dung Ly nhận thấy cá yêu da xanh này lương thiện, còn những cá yêu đi theo lão cá kia hồi lâu, tâm tính đã sớm thay đổi, chỉ biết đi theo bên cạnh nhe răng trợn mắt.
Lúc này cá yêu da xanh như nhớ tới cái gì, kinh ngạc hỏi: "Các ngươi vào bằng cách nào?"
Dung Ly không biết mở miệng làm sao, cũng không thể nói lão cá đã bị nghiền xương thành tro.
Cá yêu da xanh lặng lẽ liếc nhìn Hoa Túc một cái, con ngươi nhịn không được run lên, dường như đã đoán ra cái gì, "Có phải lão cha...... Đi rồi?"
Quỷ này cùng Động Minh Đàm có thù oán, sao lão cá có thể dễ dàng cho nàng ấy xuống dưới, cũng không ai đuổi xuống đây, nói vậy bên ngoài......
Sắc mặt Hoa Túc bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Ngươi đã biết thì cần gì phải hỏi nhiều một câu để tăng phiền não."
Cá yêu da xanh lập bập nói, "Vậy ngươi......"
Hoa Túc buồn cười nhìn hắn, "Ta không gϊếŧ ngươi, ngươi nhìn ta như vậy làm chi."
Cá yêu da xanh run bần bật, "Nhưng ta, ta cũng là cá tiên của Động Minh Đàm."
Hoa Túc nghiêng mắt phượng nhìn hắn, ánh mắt lộ ra khinh thường, thái độ rất là tự phụ, "Nếu ta ghét một người phàm, chẳng lẽ còn muốn gϊếŧ cả thế gian?"
Dung Ly lại không hé răng, nàng chỉ là người phàm tay trói gà không chặt.
Cá yêu da xanh vốn còn run run rẩy rẩy, hiện tại trở nên bối rối, "Ta có thể đi ra ngoài nhìn xem sao?"
"Vì sao không thể, ngươi bị gãy chân, hay bị đứt đuôi?" Hoa Túc lạnh lùng xùy một tiếng.
Cá yêu da xanh thấy Hoa Túc quả thật có vẻ không muốn cản, do dự một lát mới phóng người lên, phi thân tới bên đầm.
Chỉ thấy xung quanh đều là cá yêu nhưng không thấy bóng dáng của lão cá đâu, có một đống bùn đất nằm trên băng tuyết, gió vừa tới liền thổi bay đi.
Trên cánh đồng băng tuyết, bùn đất khô ráo kia từ đâu ra.
Cá yêu da xanh sững sờ nhìn, làm như không dám tin.
Hoa Túc đưa Dung Ly lên, chờ nàng đứng vững vàng mới buông tay khỏi eo nàng.
Cá yêu đứng tại chỗ xoay người nhìn khắp nơi, gần như muốn xoay bản thân đến hôn mê mới dừng lại, "Hắn, hắn......"
Lời đã đến lưỡi lại bị hắn nuốt xuống, trong lòng biết với thủ đoạn của quỷ này, thế nào cũng phải khiến lão cá hồn phi phách tán.
Hắn chỉ là hơi hoang mang, chứ không phải kẻ ngốc.
Hoa Túc hơi nâng cằm lên, ý bảo hắn nhìn đống bùn đất trên băng tuyết, "Ngươi tìm xem, không phải ở dưới chân sao."
Cá yêu da xanh chầm chậm lui một bước, mắt liếc nhìn xuống những đồng loại nằm dưới chân, lại không dám duỗi tay đỡ lên.
Dung Ly còn nắm chặt vạt áo Hoa Túc, cẩn thận nhìn bên mặt của quỷ này, không biết nàng ấy có tiết lộ thân phận của nàng ra không.
Nàng đang là người phàm, chính bản thân còn chưa chăm sóc tốt, hiện tại càng không muốn quản chuyện của Động Minh Đàm, chỉ mong không người nào biết nàng chính là Động Hành.
Hoa Túc chưa nói rõ, chỉ bảo: "Xem xong rồi thì đi đi, tìm đầm nước khác ở cũng được, không cần phải canh giữ đầm khô này."
Cá yêu da xanh quay đầu lại thoáng nhìn đầm khô, trong mắt tràn đầy không nỡ.
Dung Ly nhỏ giọng nói: "Từ nay về sau nên sống như thế nào thì sống như thế đó, đừng đi tìm Động Hành Quân nữa."
Cá yêu lúng ta lúng túng: "Vì sao, chẳng lẽ các ngươi biết Động Hành Quân ở đâu? Ta muốn chờ Động Hành Quân trở về."
Hắn nói xong, lại tự mình lắc đầu: "Động Hành Quân nhất định không muốn trở về, thế gian không lớn hơn Động Minh Đàm bao nhiêu, khi ta ở trong miếu thường nghe một vài người phàm lên núi nói về chuyện thú vị ở dưới chân núi, thế gian thật náo nhiệt."
Tất cả cá yêu nằm bất tỉnh khắp nơi, đều không nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Dung Ly không kiêng nể, chậm rãi nói: "Thế gian rất náo nhiệt, ồn ào ầm ĩ, khắp nơi đều có sự sống, nghe thấy âm thanh liền cảm thấy vui vẻ."
Hoa Túc quay đầu lại nhìn nàng.
Dung Ly nắm chặt góc vải dệt trong tay, khẽ hỏi: "Chúng ta trở về?"
Cá yêu da xanh nghe vậy sửng sốt, "Nhị vị đại nhân phải đi?"
Hoa Túc lạnh giọng: "Không đi còn ở lại đây làm sư tăng quét rác sao."
Nơi nơi đều là cá tiên nằm hôn mê, quét còn không dễ dàng.
Cá yêu da xanh ngẩn ra hồi lâu, ánh mắt dao động cẩn thận xoay chuyển, dừng trên người Xích Huyết Hồng Long.
Xích Huyết Hồng Long đi bên cạnh Dung Ly, hơi loạng choạng cách xa khoảng một nắm tay, sắc mặt lãnh đạm.
Cá yêu da xanh bỗng nhiên không biết có nên hỏi hay không, đợi nhiều năm như vậy, thật vất vả thấy được Hồng Long Ngư, hắn cố sức hỏi: "Hồng long Ngư đại nhân có biết Động Hành Quân hiện tại ở nơi nào không?"
Xích Huyết Hồng Long thậm chí không di chuyển ánh mắt, đờ đẫn giống hệt con rối dưới ngòi bút.
Dung Ly nhẹ nhàng nói: "Đừng hỏi, Động Hành Quân chắc chắn sẽ không trở về."
Cá yêu da xanh ngây dại, "Không trở về? Nhưng, nhưng Động Minh Đàm......"
Hoa Túc xùy một tiếng, "Ngươi đi tìm đầm nước khác để tu luyện đi, xem tu vi của ngươi sắp sửa đột phá, tuy linh khí ở đầm nước khác kém Động Minh Đàm, nhưng nuôi cá vẫn là đủ, ngươi hóa ra chân thân, biến nhật nguyệt tinh hoa ở trong đầm thành của mình dùng, lo gì không phá được cảnh giới."
Mặt Hồng Long Ngư không cảm xúc, hai mắt chỉ nhìn vào duy nhất một người phàm ốm yếu.
Cá yêu da xanh há miệng, sau một lúc vẫn ấp úng không nên lời, cảm thấy dường như đã biết được điều gì đó.
Hoa Túc thấy Dung Ly có vẻ không muốn giải thích nhiều, liền giơ tay đưa quỷ khí tới. Quỷ khí trống rỗng xoay chuyển quấn lên trên người các nàng, khi tản ra đã không còn ở Động Minh Đàm nữa.
Khách điếm, tiểu lột da đang đứng trong góc lôi kéo tay áo chơi, cửa đột nhiên mở ra, nó bình tĩnh ngẩng đầu lên thấy hai chủ nhân từ bên ngoài trở về, phía sau còn có một đầu gỗ giống nó đi theo.
Xích Huyết Hồng Long đi vào phòng liền khựng bước chân, vốn muốn theo sát Dung Ly nhưng bị Hoa Túc liếc mắt một cái, liền tự giác đứng cùng tiểu lột da.
Nàng ấy không cảm xúc mà đứng, tiểu lột da không cảm xúc mà đếm số cánh hoa của hoa mẫu đơn thêu trên tay áo.
Hoa Túc nhìn thấy phiền lòng, đem bình dưỡng hồn ra, khi rút nút gỗ, bên trong lại truyền ra tiếng của đạo sĩ.
Đạo sĩ vui vẻ nói: "Đại nhân, hôm nay là ngày gì, bây giờ là giờ nào, bần đạo thật sự muốn đi ra ngoài xem một cái."
Dung Ly nhớ tới khi ở trong miếu, đạo sĩ nhìn nàng bằng ánh mắt run rẩy, đột nhiên cảm giác, năm đó đạo sĩ đến Đan gia ắt hẳn đã thấy nàng, lúc gặp lại nhận ra bộ dáng của nàng cho nên mới có thể sợ hãi.
"Nếu không thả đạo sĩ ra cho gặp ánh sáng một chút?"
Đạo sĩ không hé răng.
Hoa Túc: "Phiền phức."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn đổ đạo sĩ ra ngoài.
Đạo sĩ ai da một tiếng rơi xuống đất, sợ thì sợ nhưng vẫn xoay người đi đến bên cửa sổ, tràn đầy quyến luyến: "Bên ngoài thật náo nhiệt nha." Hắn vừa mong mỏi vừa sợ sệt, cẩn thận bám vào bệ cửa sổ.
Dung Ly nhìn hắn một lúc, "Ngươi quay đầu lại."
Đạo sĩ do do dự dự quay đầu, không biết có phải vị này đang kêu mình hay không.
Dung Ly hỏi: "Khi ngươi ở Đan gia nhìn thấy quỷ trong phòng cô nương Đan gia, có phải trông giống bộ dáng của ta không?"
Đạo sĩ trừng to mắt.
Dung Ly nhỏ giọng, "Ngươi cứ nói là được."
"Hơi giống." Đạo sĩ run giọng.
Hoa Túc có chút ngoài ý muốn, nếu không phải đạo sĩ này cố tình giấu giếm, nàng ấy đã sớm biết được chân tướng.
Dung Ly thấy nàng ấy nhíu mày, vội vàng nói: "Nàng xem lần này không phải ta giấu nàng, là đạo sĩ giấu nàng."
Đạo sĩ cứng đờ, cả linh hồn đều không ổn.
Hoa Túc lạnh mặt, câu hồn đạo sĩ về lại trong bình, sau đó ngoắc ngón tay với tiểu lột da cùng Xích Huyết Hồng Long.
Một quỷ một yêu lập tức đến gần, thân thể co rụt liền chui vào miệng bình.
Dung Ly nhìn sửng sốt, "Sao Hồng Long Ngư cũng có thể vào?"
Hoa Túc bình thản nhét nút gỗ lại, "Đều là hồn, sao không thể dưỡng, vừa lúc đạo sĩ kia nhàm chán, đưa quỷ lột da cùng Hồng Long Ngư vào trò chuyện với hắn."
Dung Ly cảm thấy tiểu lột da cùng Xích Huyết Hồng Long không giống là sẽ đáp lời với hắn.
Sau khi đậy kín nút gỗ, bên trong không phát ra một chút âm thanh, rốt cuộc trong bình thế nào thì cũng chỉ có yêu quỷ trong đó mới biết.
Dung Ly thấy nàng ấy chầm chậm cất dưỡng hồn bình vào cổ tay áo, đang muốn xoay người đến giường nghỉ một hồi, thình lình đón nhận ánh mắt nặng nề của Hoa Túc, nàng dừng lại, lúng túng nói: "Vừa rồi ở Động Minh Đàm là lần cuối cùng, những gì ta biết đều nói cho nàng nghe rồi, không biết thì không tính là giấu, sao nàng còn giận."
Hoa Túc hơi mím môi, nhìn nàng chằm chằm.
Trái tim Dung Ly nhảy dựng, đi đến kéo tay áo nàng ấy, nhẹ nhàng nói: "Nếu ta không đi cùng cá tiên, chẳng biết khi nào mới có thể biết được những chuyện bên trong."
Hoa Túc lạnh giọng: "Đâu phải ta không thể hỏi thay cho nàng, nàng cần gì lấy thân mạo hiểm!"
Giọng điệu hùng hổ doạ người, Dung Ly vừa nghe liền biết nàng ấy tức giận, hơn nữa còn giận không nhẹ.
Dung Ly run lên, nắm chặt năm ngón tay: "Nàng lợi hại như vậy, nếu nổi lên xung đột với hắn, đánh hắn một chưởng mất mạng thì làm sao bây giờ, ta còn có thể hỏi chỗ nào, huống hồ nàng cũng không tin Hồng Long Ngư, sao ta dám để nàng thấy nàng ấy, ta sợ thì có gì là sai."
"Nàng không sai, là ta sai." Hoa Túc kéo tay nàng ra.
Trong tay trống rỗng, Dung Ly bối rối như tơ vò, "Là ta sai rồi."
Nàng ôm lấy eo Hoa Túc, siết chặt cánh tay, "Bởi vì ta không nói cho nàng nghe, còn lấy thân mạo hiểm, cho nên nàng tức giận đúng không."
Hoa Túc không lên tiếng, nhưng lời nói đều viết ở trên mặt.
Dung Ly dựa vào người nàng ấy, mặt để lên vai nàng ấy, "Ta biết nàng giận, ta sợ nhất là nàng giận, dù chết cũng không sợ đến vậy, chết nhiều nhất chỉ biến thành quỷ, còn nếu nàng giận mà bỏ đi thì ta không thể gặp nàng nữa."
"Vậy nàng còn dám?" Hoa Túc lạnh giọng.
Dung Ly từ tốn giải thích, "Ta biết nàng tốt với ta, nhưng ta cũng muốn dùng biện pháp của mình để chứng tỏ rằng ta vẫn chưa làm chuyện xấu, muốn nàng tin ta nhiều hơn một chút, hiện tại có phải nàng đã tin ta nhiều hơn rồi không?"
Nàng nói xong ngẩng đầu lên, miệng gần như muốn đυ.ng tới môi dưới của Hoa Túc, khóe miệng còn hơi nhếch lên, nụ cười lấy lòng thật cẩn thận.
Hoa Túc hừ một tiếng, tuy hừ cũng đủ lớn, nhưng sắc mặt dịu đi khá nhiều, không còn quá tức giận.
Sau một lúc lâu, nàng ấy mới vòng qua sau eo Dung Ly, miễn cưỡng mở miệng: "Nghe nói mắt đầm ở trong linh tương của nàng, linh tương của người phàm không phải là trong linh hồn sao, ta còn cho rằng đầm nước đã nhấn chìm não của nàng rồi."
Dung Ly muốn nói lại thôi. Hoa Túc tiếp tục hừ một tiếng.
Dung Ly thấy nàng ấy vẫn còn có chút không vui, hít sâu một hơi nói: "Sau này nếu ta lại lừa nàng giấu nàng, ta sẽ phải trải qua kiếp này 180 lần, kiếp kiếp luân hồi."
Hoa Túc nhìu mày, càng nghiến răng nghiến lợi: "Nàng có biết nàng phải trải qua kiếp gì không mà nàng lại thề như vậy?"
Dung Ly không biết, nhưng chính vì không biết nên mới muốn quỷ này có thể tiết lộ ra.
Kết quả Hoa Túc lại không chịu nói, chỉ bảo: "Sau này không được tùy tiện thề."
Dung Ly buồn bực, rốt cuộc là kiếp gì mà làm quỷ này không chịu nói một chữ, thần thần bí bí.
Hoa Túc lấy Họa Túy ra tùy ý vẽ một con rối, không phải tiểu cô nương, mà là một nữ tử bình thường.
Con rối đẩy cửa đi ra ngoài, một lát sau, hai tiểu nhị trong tiệm nâng thùng gỗ vào phòng, trên thùng gỗ bốc hơi nóng hôi hổi, chính là nước ấm.
Con rối đi theo phía sau, người khác căn bản không nhìn ra nó là giả, chờ hai người kia vừa rời khỏi, thân thể nó mờ dần, hóa thành khói mức chui vào ngòi bút.
Ngòi bút của Họa Túy sạch sẽ như chưa từng chấm mực.
Trên người Dung Ly dính mùi cá tanh, đứng sau bình phong cởi xiêm y ra, không nhanh không chậm ngồi vào trong nước, lập tức cả người như được ngâm mềm, thoải mái đến nheo mắt lại.
Xiêm y dơ bẩn của nàng treo trên bình phong, bị Hoa Túc phất một cái, bùn đất mùi tanh dính bên trên lập tức biến mất, ngược lại mang theo hương thơm thoang thoảng.
Dung Ly quay đầu vừa vặn thấy bóng dáng Hoa Túc chiếu vào bình phong, có lẽ vì bóng dáng kia mơ hồ nên càng nhìn càng cảm thấy nóng lòng đỏ tai.
Hoa Túc dùng thuật tịnh vật xong liền xoay lưng muốn đi, ngón tay thon dài lướt qua xiêm y.
Dung Ly như bị trời xui đất khiến, đột nhiên nói: "Nàng gọi nước ấm tới cho ta, sao chỉ một mình ta ngâm mình trong nước, nàng không tới sao."
Hoa Túc dừng lại, "Nàng pha nước tắm, có quan hệ gì với ta đâu."
Dung Ly ấp úng: "Lần trước khi nàng lấy vảy cá ra giúp ta, không phải cũng vào được sao."
Trong nước ấm, Dung Ly rũ mắt, khuôn mặt hơi nóng vì hơi nước bốc lên, mấy ngón chân ở trong nước cũng có chút ửng đỏ.
Quỷ ở bên kia bình phong đột nhiên xoay người trở lại, vật trang sức trên tóc nàng ấy vang leng keng, liếc nhìn tấm ván gỗ, "Nàng muốn cùng ta?"
Mười ngón tay Dung Ly đặt trên thành thùng, đẩy người về phía trước, ý đồ đã rõ.
Hoa Túc giơ tay búi bím tóc lên, bím tóc rời rạc lỏng lẻo, hai lọn tóc nửa đen nửa trắng rũ bên má. Áo đen của nàng ấy buông xuống bên mắt cá chân trắng gầy, nàng ấy giẫm lên ghế nhỏ ngồi vào trong nước.
Thùng gỗ chật chội, chân gần như dính vào một chỗ.
Dung Ly quay lại về phía nàng ấy, thấy khuôn mặt quỷ này như hoa đào, trông càng giống người sống hơn so với nàng, chẳng biết có phải bị khí nóng hong hay không mà cặp mắt lạnh nhạt kia cũng trở nên mênh mông sương mù.
Nàng cố tình dịch tới phía trước một chút, đưa tay xoa eo quỷ này, cơ thể thật sự được ngâm đến mềm mại.
"Nàng còn giận sao."
Hoa Túc: "Không giận." Tóc bên má nàng ấy rũ trên mặt nước, dính nước rồi dính lên vai cổ.
Dung Ly được ngâm mình khiến gân cốt nhũn ra, dường như lá gan cũng bị ngâm nở, cúi xuống chìm vào nước.
Nàng hạ thấp người, chỉ còn mái tóc nổi lơ lửng, tấm lưng trắng gầy như ẩn như hiện giữa mái tóc.
Hoa Túc ngơ ngác, khó hiểu cúi đầu nhìn, trên eo chợt bị chạm vào một chút.
Dung Ly lặn xuống, thật cẩn thận hôn vào eo nàng ấy, năm ngón tay nhẹ nhàng đặt lên trên.
Vòng eo vừa mềm vừa trắng, có một vòng màu hồng nhạt như vết sẹo vừa mới rớt ra.
Nàng nhắm hai mắt, đặt môi lên đó, l*иg ngực nghẹn lại như bị lửa đốt.
Sẹo đã rớt, bên trong ắt hẳn cũng đã lành đi?
Nàng nín thở đến mức khó chịu, đột nhiên bị túm lên, bất chợt đón nhận ánh mắt khó hiểu của Hoa Túc, như là vừa tức giận lại vừa đau lòng.
Đau lòng cái gì, đâu phải nàng bị thương, Dung Ly chóng mặt nhức đầu suy nghĩ.
Hoa Túc trừng mắt nói: "Nàng muốn đang sống sờ sờ mà chết ngạt sao?"
Dung Ly vội vàng ôm lấy cổ quỷ này, thở phì phò từng hơi từng hơi, mái tóc ướt đẫm dính trên vai cùng sau lưng. Cả người nàng run rẩy, không dám nhớ lại trước kia khi nàng chặt đứt Họa Túy, Hoa Túc đau biết bao nhiêu, run giọng nói: "Sau này nàng ngàn vạn lần đừng tức giận, ta tuyệt đối sẽ không làm nàng giận."
Hoa Túc vừa giận vừa miễn cưỡng hôn nàng, độ khí cho nàng.
Hôn môi một trận ướt ướŧ áŧ át, Dung Ly càng thêm mê man, dựa vào tùy tiện đòi lấy, phát ra tiếng hừ nhẹ, hơi thở cũng nóng rực.
Mặt nước gợn sóng, Dung Ly cắn vai Hoa Túc, đầu gối không có sức lực co lên. Chờ bị ôm tới trên giường, để Hoa Túc lau nước giữa các ngón tay cho nàng, nàng mới khép năm ngón tay lại bắt lấy tay của Hoa Túc.
Hoa Túc cúi đầu nhìn nàng.
Dung Ly ngồi dậy thì thầm bên tai nàng ấy: "Thực thoải mái, ta cũng muốn làm cho nàng."
Tay còn chưa thăm dò qua đã bị bọc vào trong chăn, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Hoa Túc ấn tấm chăn mỏng bọc giống hệt cái kén mà nói: "Nàng ngủ đi, nghỉ ngơi mấy ngày sau ta đưa nàng đến Thương Minh Thành."
Dung Ly nằm yên bất động, bị cuộn thành một cục trong chăn thật khó lật người, tay cũng không thể nâng lên.
Hoa Túc ngồi xuống bên cạnh bàn, lấy Họa Túy ra khỏi tay áo, không nhanh không chậm vẽ một dấu ấn.
Lúc này Dung Ly thấy được rõ ràng, vẽ chính là năm quỷ tụ thành một mặt quỷ hung dữ.
Là Quỷ Vương ấn.
Dung Ly khó hiểu, "Kiếp này sao còn chọn người vậy?"
Cây mây khô bò trên vách, phía dưới trống trải, liếc mắt một cái là đã xem hết, ngoại trừ chiếc giường cứng cùng tấm thảm mỏng, và cái chặn giấy gác trên án thư, thật sự không có gì đẹp.
Hoa Túc nói úp úp mở mở, Dung Ly bĩu môi, không nói thì thôi, nàng có rất nhiều cách để biết.
Xích Huyết Hồng Long đi theo bên cạnh, hiện giờ Danh Vanh không còn, quỷ này không đuổi nên càng một tấc cũng không rời, hận không thể treo mình lên đai lưng của Dung Ly.
Hoa Túc quay qua liếc mắt một cái, bước chân của Hồng Long Ngư khựng lại, sau đó chưa dám đến gần quá.
Dung Ly hoàn toàn không biết Hồng Long Ngư bị đại quỷ xa lánh, không hứng thú lắm mà cầm lấy cái chặn giấy trên án thư lên nhìn nhìn, được làm bằng gỗ, thật sự không có gì hiếm lạ, lại thả nó xuống.
Ngửa đầu nhìn lên trên đầm, chỉ thấy một mảng trời xanh, trước đây trong đầm có nước, nếu nước dâng lên thì mấy ngày không thấy mặt trời.
Những cây mây bò trên vách đầm tựa như gông xiềng, nhìn thế nào cũng không thoải mái, càng không hiểu sao người có thể ở nơi này.
Nàng chợt cảm thấy hoang mang, "Sao ta lại ở địa phương thế này?"
Cho dù thành tiên cũng là từ người phàm tu thành, tuy nhịn được giá lạnh, nhưng chịu được vô vị sao.
Đạo sĩ bị cho vào bình dưỡng hồn còn thường xuyên hỏi một câu có thể đi ra ngoài thấy mặt trời hay không, đều đã thành quỷ, còn muốn thấy mặt trời, trước kia nàng làm Động Hành Quân, làm sao chịu được đây?
Hoa Túc không lên tiếng, trước đây nàng ấy còn thù hận Động Hành Quân, đâu thể quan tâm đến áo cơm cuộc sống hàng ngày của Tán Tiên.
Xích Huyết Hồng Long ở bên cạnh nói: "Quân thượng thích yên tĩnh."
Khóe miệng Dung Ly nhếch lên, đúng rồi, người vô tâm vô tình thì cái gì đều không để trong lòng, cái gì đều cảm thấy phiền chán, nói vậy khi nàng là Động Hành Quân, còn thích bày mặt lạnh hơn cả Hoa Túc, suốt ngày giống như người khác mắc nợ nàng rất nhiều.
Hoa Túc đột nhiên nheo mắt lại, khẽ nói: "Dưới đầm còn sinh lợi."
Dung Ly vội nhìn theo ánh mắt của nàng ấy, nghi hoặc hỏi: "Có thể là cá yêu da xanh trước kia hay không?"
Hoa Túc ôm eo nàng, khi vọt người lên vạt áo tung bay, dễ dàng đáp xuống trên một tầng do cây mây tạo thành.
Cúi đầu nhìn xuống, ở đây cách đáy đầm khoảng trăm thước.
Vốn tưởng đạp lên tầng cây mây này sẽ như đi trên mạng nhện, lắc lư nghiêng ngã, nhưng không ngờ dây mây quấn rất chặt, như đang đi trên đất bằng.
Dung Ly vẫn không đi vững, duỗi tay kéo vạt áo Hoa Túc, vội vàng đuổi theo.
Trên này hẳn là nơi ở của cá tiên, còn có căn phòng được đắp từ cỏ tranh cùng cây trúc, trong phòng đều có mọi thứ cần thiết, thật giống phòng ốc của thế gian.
Hoa Túc đẩy cửa vào trong, trong phòng im ắng, không thấy một bóng người nào.
Dung Ly sửng sốt, "Đâu có ai."
Hoa Túc đi thẳng vào trong, giơ một chiếc gương đồng lên, dường như muốn đập vỡ mặt kính, tay không nhanh không chậm đưa tới trước.
Dung Ly kinh ngạc nhìn, thấy năm ngón tay Hoa Túc hoàn toàn chui vào trong gương, sau đó nửa cánh tay cũng xuyên vào.
Hoa Túc cau mày, nhanh chóng rút tay về, một bóng người từ trong kính ngã ra ngoài.
Gương đồng vẫn êm đẹp, lại rớt ra một thứ.
Bóng dáng kia có mái tóc rối mù, xiêm y trên người rách tung toé, khuôn mặt thật ngây ngô, còn không phải là cá yêu da xanh kia sao.
Hoa Túc buông lỏng năm ngón tay, xoa xoa cổ tay, cúi đầu thờ ơ nhìn cá yêu da xanh dưới đất.
Khi bị túm ra khỏi gương đồng cá yêu da xanh vô cùng mờ mịt, tròng mắt thật lâu không chuyển động, một lát sau mới cứng đờ ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: "Là đại nhân ngươi sao."
Giọng điệu này thật quen thuộc. Hoa Túc lạnh lùng nhìn hắn.
Cá yêu da xanh ngơ ngác, lúc này mới bắt đầu sợ hãi, lại thấy Dung Ly cùng Xích Huyết Hồng Long đứng ở bên cạnh, sợ mà không biết làm sao.
Bấy giờ Dung Ly mới hỏi: "Bọn họ nhốt ngươi ở trong kính?"
Cá yêu da xanh run run gật đầu, "Lão cha không chịu tin ta, sau đó ta mới ngẫm nghĩ, hóa ra, hóa ra Động Hành Quân là bị bọn họ đuổi đi, bọn họ đã sớm ép Động Hành Quân phải rời khỏi."
Dung Ly nghe hắn kêu một tiếng "Lão cha", nhất thời chưa đoán được mối quan hệ của cá yêu này cùng lão cá kia.
Ánh mắt cá yêu đau xót, cúi đầu tức giận nói: "Bọn họ còn nói Động Hành Quân không tốt ở khắp nơi, còn muốn ta cũng ghi hận, nhưng lúc trước ta chìm xuống đáy đầm thiếu chút nữa bị đông chết, kêu thật lâu không ai cứu giúp, vẫn là Động Hành Quân đưa ta lên, tuy nàng chưa lộ diện nhưng ta biết nhất định là nàng!"
Dung Ly rũ mắt không nói lời nào.
Cá yêu da xanh run giọng: "Động Hành Quân thật tốt, nếu không có nàng, Động Minh Đàm sẽ không được yên bình, trước kia có nước của Động Minh Đàm tẩm bổ, gốc cây gỗ băng chính là thần vật, nhiều ít yêu ma quỷ quái đều mơ ước, hiện giờ gỗ băng gần khô héo, cũng mất đi thần lực."
"Vậy ngươi có hận lão cá hay không." Dung Ly ngước mắt lên, đột nhiên hỏi.
Cá yêu da xanh sửng sốt trong chốc lát, nhỏ giọng nói: "Hận, trước kia bọn họ cũng không phải như vậy, lúc ta trở về, bọn họ như phát điên rồi, muốn ta nói ra nơi ở của Động Hành Quân cùng Xích Huyết Hồng Long, nhưng ta nào biết đâu, bọn họ liền đánh ta, nhốt ta vào gương đồng, ta bất đắc dĩ mới nói một chút, hẳn, hẳn là không làm hại Động Hành Quân cùng Hồng Long Ngư được, chỉ là một số việc râu ria."
Dung Ly nhận thấy cá yêu da xanh này lương thiện, còn những cá yêu đi theo lão cá kia hồi lâu, tâm tính đã sớm thay đổi, chỉ biết đi theo bên cạnh nhe răng trợn mắt.
Lúc này cá yêu da xanh như nhớ tới cái gì, kinh ngạc hỏi: "Các ngươi vào bằng cách nào?"
Dung Ly không biết mở miệng làm sao, cũng không thể nói lão cá đã bị nghiền xương thành tro.
Cá yêu da xanh lặng lẽ liếc nhìn Hoa Túc một cái, con ngươi nhịn không được run lên, dường như đã đoán ra cái gì, "Có phải lão cha...... Đi rồi?"
Quỷ này cùng Động Minh Đàm có thù oán, sao lão cá có thể dễ dàng cho nàng ấy xuống dưới, cũng không ai đuổi xuống đây, nói vậy bên ngoài......
Sắc mặt Hoa Túc bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Ngươi đã biết thì cần gì phải hỏi nhiều một câu để tăng phiền não."
Cá yêu da xanh lập bập nói, "Vậy ngươi......"
Hoa Túc buồn cười nhìn hắn, "Ta không gϊếŧ ngươi, ngươi nhìn ta như vậy làm chi."
Cá yêu da xanh run bần bật, "Nhưng ta, ta cũng là cá tiên của Động Minh Đàm."
Hoa Túc nghiêng mắt phượng nhìn hắn, ánh mắt lộ ra khinh thường, thái độ rất là tự phụ, "Nếu ta ghét một người phàm, chẳng lẽ còn muốn gϊếŧ cả thế gian?"
Dung Ly lại không hé răng, nàng chỉ là người phàm tay trói gà không chặt.
Cá yêu da xanh vốn còn run run rẩy rẩy, hiện tại trở nên bối rối, "Ta có thể đi ra ngoài nhìn xem sao?"
"Vì sao không thể, ngươi bị gãy chân, hay bị đứt đuôi?" Hoa Túc lạnh lùng xùy một tiếng.
Cá yêu da xanh thấy Hoa Túc quả thật có vẻ không muốn cản, do dự một lát mới phóng người lên, phi thân tới bên đầm.
Chỉ thấy xung quanh đều là cá yêu nhưng không thấy bóng dáng của lão cá đâu, có một đống bùn đất nằm trên băng tuyết, gió vừa tới liền thổi bay đi.
Trên cánh đồng băng tuyết, bùn đất khô ráo kia từ đâu ra.
Cá yêu da xanh sững sờ nhìn, làm như không dám tin.
Hoa Túc đưa Dung Ly lên, chờ nàng đứng vững vàng mới buông tay khỏi eo nàng.
Cá yêu đứng tại chỗ xoay người nhìn khắp nơi, gần như muốn xoay bản thân đến hôn mê mới dừng lại, "Hắn, hắn......"
Lời đã đến lưỡi lại bị hắn nuốt xuống, trong lòng biết với thủ đoạn của quỷ này, thế nào cũng phải khiến lão cá hồn phi phách tán.
Hắn chỉ là hơi hoang mang, chứ không phải kẻ ngốc.
Hoa Túc hơi nâng cằm lên, ý bảo hắn nhìn đống bùn đất trên băng tuyết, "Ngươi tìm xem, không phải ở dưới chân sao."
Cá yêu da xanh chầm chậm lui một bước, mắt liếc nhìn xuống những đồng loại nằm dưới chân, lại không dám duỗi tay đỡ lên.
Dung Ly còn nắm chặt vạt áo Hoa Túc, cẩn thận nhìn bên mặt của quỷ này, không biết nàng ấy có tiết lộ thân phận của nàng ra không.
Nàng đang là người phàm, chính bản thân còn chưa chăm sóc tốt, hiện tại càng không muốn quản chuyện của Động Minh Đàm, chỉ mong không người nào biết nàng chính là Động Hành.
Hoa Túc chưa nói rõ, chỉ bảo: "Xem xong rồi thì đi đi, tìm đầm nước khác ở cũng được, không cần phải canh giữ đầm khô này."
Cá yêu da xanh quay đầu lại thoáng nhìn đầm khô, trong mắt tràn đầy không nỡ.
Dung Ly nhỏ giọng nói: "Từ nay về sau nên sống như thế nào thì sống như thế đó, đừng đi tìm Động Hành Quân nữa."
Cá yêu lúng ta lúng túng: "Vì sao, chẳng lẽ các ngươi biết Động Hành Quân ở đâu? Ta muốn chờ Động Hành Quân trở về."
Hắn nói xong, lại tự mình lắc đầu: "Động Hành Quân nhất định không muốn trở về, thế gian không lớn hơn Động Minh Đàm bao nhiêu, khi ta ở trong miếu thường nghe một vài người phàm lên núi nói về chuyện thú vị ở dưới chân núi, thế gian thật náo nhiệt."
Tất cả cá yêu nằm bất tỉnh khắp nơi, đều không nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Dung Ly không kiêng nể, chậm rãi nói: "Thế gian rất náo nhiệt, ồn ào ầm ĩ, khắp nơi đều có sự sống, nghe thấy âm thanh liền cảm thấy vui vẻ."
Hoa Túc quay đầu lại nhìn nàng.
Dung Ly nắm chặt góc vải dệt trong tay, khẽ hỏi: "Chúng ta trở về?"
Cá yêu da xanh nghe vậy sửng sốt, "Nhị vị đại nhân phải đi?"
Hoa Túc lạnh giọng: "Không đi còn ở lại đây làm sư tăng quét rác sao."
Nơi nơi đều là cá tiên nằm hôn mê, quét còn không dễ dàng.
Cá yêu da xanh ngẩn ra hồi lâu, ánh mắt dao động cẩn thận xoay chuyển, dừng trên người Xích Huyết Hồng Long.
Xích Huyết Hồng Long đi bên cạnh Dung Ly, hơi loạng choạng cách xa khoảng một nắm tay, sắc mặt lãnh đạm.
Cá yêu da xanh bỗng nhiên không biết có nên hỏi hay không, đợi nhiều năm như vậy, thật vất vả thấy được Hồng Long Ngư, hắn cố sức hỏi: "Hồng long Ngư đại nhân có biết Động Hành Quân hiện tại ở nơi nào không?"
Xích Huyết Hồng Long thậm chí không di chuyển ánh mắt, đờ đẫn giống hệt con rối dưới ngòi bút.
Dung Ly nhẹ nhàng nói: "Đừng hỏi, Động Hành Quân chắc chắn sẽ không trở về."
Cá yêu da xanh ngây dại, "Không trở về? Nhưng, nhưng Động Minh Đàm......"
Hoa Túc xùy một tiếng, "Ngươi đi tìm đầm nước khác để tu luyện đi, xem tu vi của ngươi sắp sửa đột phá, tuy linh khí ở đầm nước khác kém Động Minh Đàm, nhưng nuôi cá vẫn là đủ, ngươi hóa ra chân thân, biến nhật nguyệt tinh hoa ở trong đầm thành của mình dùng, lo gì không phá được cảnh giới."
Mặt Hồng Long Ngư không cảm xúc, hai mắt chỉ nhìn vào duy nhất một người phàm ốm yếu.
Cá yêu da xanh há miệng, sau một lúc vẫn ấp úng không nên lời, cảm thấy dường như đã biết được điều gì đó.
Hoa Túc thấy Dung Ly có vẻ không muốn giải thích nhiều, liền giơ tay đưa quỷ khí tới. Quỷ khí trống rỗng xoay chuyển quấn lên trên người các nàng, khi tản ra đã không còn ở Động Minh Đàm nữa.
Khách điếm, tiểu lột da đang đứng trong góc lôi kéo tay áo chơi, cửa đột nhiên mở ra, nó bình tĩnh ngẩng đầu lên thấy hai chủ nhân từ bên ngoài trở về, phía sau còn có một đầu gỗ giống nó đi theo.
Xích Huyết Hồng Long đi vào phòng liền khựng bước chân, vốn muốn theo sát Dung Ly nhưng bị Hoa Túc liếc mắt một cái, liền tự giác đứng cùng tiểu lột da.
Nàng ấy không cảm xúc mà đứng, tiểu lột da không cảm xúc mà đếm số cánh hoa của hoa mẫu đơn thêu trên tay áo.
Hoa Túc nhìn thấy phiền lòng, đem bình dưỡng hồn ra, khi rút nút gỗ, bên trong lại truyền ra tiếng của đạo sĩ.
Đạo sĩ vui vẻ nói: "Đại nhân, hôm nay là ngày gì, bây giờ là giờ nào, bần đạo thật sự muốn đi ra ngoài xem một cái."
Dung Ly nhớ tới khi ở trong miếu, đạo sĩ nhìn nàng bằng ánh mắt run rẩy, đột nhiên cảm giác, năm đó đạo sĩ đến Đan gia ắt hẳn đã thấy nàng, lúc gặp lại nhận ra bộ dáng của nàng cho nên mới có thể sợ hãi.
"Nếu không thả đạo sĩ ra cho gặp ánh sáng một chút?"
Đạo sĩ không hé răng.
Hoa Túc: "Phiền phức."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn đổ đạo sĩ ra ngoài.
Đạo sĩ ai da một tiếng rơi xuống đất, sợ thì sợ nhưng vẫn xoay người đi đến bên cửa sổ, tràn đầy quyến luyến: "Bên ngoài thật náo nhiệt nha." Hắn vừa mong mỏi vừa sợ sệt, cẩn thận bám vào bệ cửa sổ.
Dung Ly nhìn hắn một lúc, "Ngươi quay đầu lại."
Đạo sĩ do do dự dự quay đầu, không biết có phải vị này đang kêu mình hay không.
Dung Ly hỏi: "Khi ngươi ở Đan gia nhìn thấy quỷ trong phòng cô nương Đan gia, có phải trông giống bộ dáng của ta không?"
Đạo sĩ trừng to mắt.
Dung Ly nhỏ giọng, "Ngươi cứ nói là được."
"Hơi giống." Đạo sĩ run giọng.
Hoa Túc có chút ngoài ý muốn, nếu không phải đạo sĩ này cố tình giấu giếm, nàng ấy đã sớm biết được chân tướng.
Dung Ly thấy nàng ấy nhíu mày, vội vàng nói: "Nàng xem lần này không phải ta giấu nàng, là đạo sĩ giấu nàng."
Đạo sĩ cứng đờ, cả linh hồn đều không ổn.
Hoa Túc lạnh mặt, câu hồn đạo sĩ về lại trong bình, sau đó ngoắc ngón tay với tiểu lột da cùng Xích Huyết Hồng Long.
Một quỷ một yêu lập tức đến gần, thân thể co rụt liền chui vào miệng bình.
Dung Ly nhìn sửng sốt, "Sao Hồng Long Ngư cũng có thể vào?"
Hoa Túc bình thản nhét nút gỗ lại, "Đều là hồn, sao không thể dưỡng, vừa lúc đạo sĩ kia nhàm chán, đưa quỷ lột da cùng Hồng Long Ngư vào trò chuyện với hắn."
Dung Ly cảm thấy tiểu lột da cùng Xích Huyết Hồng Long không giống là sẽ đáp lời với hắn.
Sau khi đậy kín nút gỗ, bên trong không phát ra một chút âm thanh, rốt cuộc trong bình thế nào thì cũng chỉ có yêu quỷ trong đó mới biết.
Dung Ly thấy nàng ấy chầm chậm cất dưỡng hồn bình vào cổ tay áo, đang muốn xoay người đến giường nghỉ một hồi, thình lình đón nhận ánh mắt nặng nề của Hoa Túc, nàng dừng lại, lúng túng nói: "Vừa rồi ở Động Minh Đàm là lần cuối cùng, những gì ta biết đều nói cho nàng nghe rồi, không biết thì không tính là giấu, sao nàng còn giận."
Hoa Túc hơi mím môi, nhìn nàng chằm chằm.
Trái tim Dung Ly nhảy dựng, đi đến kéo tay áo nàng ấy, nhẹ nhàng nói: "Nếu ta không đi cùng cá tiên, chẳng biết khi nào mới có thể biết được những chuyện bên trong."
Hoa Túc lạnh giọng: "Đâu phải ta không thể hỏi thay cho nàng, nàng cần gì lấy thân mạo hiểm!"
Giọng điệu hùng hổ doạ người, Dung Ly vừa nghe liền biết nàng ấy tức giận, hơn nữa còn giận không nhẹ.
Dung Ly run lên, nắm chặt năm ngón tay: "Nàng lợi hại như vậy, nếu nổi lên xung đột với hắn, đánh hắn một chưởng mất mạng thì làm sao bây giờ, ta còn có thể hỏi chỗ nào, huống hồ nàng cũng không tin Hồng Long Ngư, sao ta dám để nàng thấy nàng ấy, ta sợ thì có gì là sai."
"Nàng không sai, là ta sai." Hoa Túc kéo tay nàng ra.
Trong tay trống rỗng, Dung Ly bối rối như tơ vò, "Là ta sai rồi."
Nàng ôm lấy eo Hoa Túc, siết chặt cánh tay, "Bởi vì ta không nói cho nàng nghe, còn lấy thân mạo hiểm, cho nên nàng tức giận đúng không."
Hoa Túc không lên tiếng, nhưng lời nói đều viết ở trên mặt.
Dung Ly dựa vào người nàng ấy, mặt để lên vai nàng ấy, "Ta biết nàng giận, ta sợ nhất là nàng giận, dù chết cũng không sợ đến vậy, chết nhiều nhất chỉ biến thành quỷ, còn nếu nàng giận mà bỏ đi thì ta không thể gặp nàng nữa."
"Vậy nàng còn dám?" Hoa Túc lạnh giọng.
Dung Ly từ tốn giải thích, "Ta biết nàng tốt với ta, nhưng ta cũng muốn dùng biện pháp của mình để chứng tỏ rằng ta vẫn chưa làm chuyện xấu, muốn nàng tin ta nhiều hơn một chút, hiện tại có phải nàng đã tin ta nhiều hơn rồi không?"
Nàng nói xong ngẩng đầu lên, miệng gần như muốn đυ.ng tới môi dưới của Hoa Túc, khóe miệng còn hơi nhếch lên, nụ cười lấy lòng thật cẩn thận.
Hoa Túc hừ một tiếng, tuy hừ cũng đủ lớn, nhưng sắc mặt dịu đi khá nhiều, không còn quá tức giận.
Sau một lúc lâu, nàng ấy mới vòng qua sau eo Dung Ly, miễn cưỡng mở miệng: "Nghe nói mắt đầm ở trong linh tương của nàng, linh tương của người phàm không phải là trong linh hồn sao, ta còn cho rằng đầm nước đã nhấn chìm não của nàng rồi."
Dung Ly muốn nói lại thôi. Hoa Túc tiếp tục hừ một tiếng.
Dung Ly thấy nàng ấy vẫn còn có chút không vui, hít sâu một hơi nói: "Sau này nếu ta lại lừa nàng giấu nàng, ta sẽ phải trải qua kiếp này 180 lần, kiếp kiếp luân hồi."
Hoa Túc nhìu mày, càng nghiến răng nghiến lợi: "Nàng có biết nàng phải trải qua kiếp gì không mà nàng lại thề như vậy?"
Dung Ly không biết, nhưng chính vì không biết nên mới muốn quỷ này có thể tiết lộ ra.
Kết quả Hoa Túc lại không chịu nói, chỉ bảo: "Sau này không được tùy tiện thề."
Dung Ly buồn bực, rốt cuộc là kiếp gì mà làm quỷ này không chịu nói một chữ, thần thần bí bí.
Hoa Túc lấy Họa Túy ra tùy ý vẽ một con rối, không phải tiểu cô nương, mà là một nữ tử bình thường.
Con rối đẩy cửa đi ra ngoài, một lát sau, hai tiểu nhị trong tiệm nâng thùng gỗ vào phòng, trên thùng gỗ bốc hơi nóng hôi hổi, chính là nước ấm.
Con rối đi theo phía sau, người khác căn bản không nhìn ra nó là giả, chờ hai người kia vừa rời khỏi, thân thể nó mờ dần, hóa thành khói mức chui vào ngòi bút.
Ngòi bút của Họa Túy sạch sẽ như chưa từng chấm mực.
Trên người Dung Ly dính mùi cá tanh, đứng sau bình phong cởi xiêm y ra, không nhanh không chậm ngồi vào trong nước, lập tức cả người như được ngâm mềm, thoải mái đến nheo mắt lại.
Xiêm y dơ bẩn của nàng treo trên bình phong, bị Hoa Túc phất một cái, bùn đất mùi tanh dính bên trên lập tức biến mất, ngược lại mang theo hương thơm thoang thoảng.
Dung Ly quay đầu vừa vặn thấy bóng dáng Hoa Túc chiếu vào bình phong, có lẽ vì bóng dáng kia mơ hồ nên càng nhìn càng cảm thấy nóng lòng đỏ tai.
Hoa Túc dùng thuật tịnh vật xong liền xoay lưng muốn đi, ngón tay thon dài lướt qua xiêm y.
Dung Ly như bị trời xui đất khiến, đột nhiên nói: "Nàng gọi nước ấm tới cho ta, sao chỉ một mình ta ngâm mình trong nước, nàng không tới sao."
Hoa Túc dừng lại, "Nàng pha nước tắm, có quan hệ gì với ta đâu."
Dung Ly ấp úng: "Lần trước khi nàng lấy vảy cá ra giúp ta, không phải cũng vào được sao."
Trong nước ấm, Dung Ly rũ mắt, khuôn mặt hơi nóng vì hơi nước bốc lên, mấy ngón chân ở trong nước cũng có chút ửng đỏ.
Quỷ ở bên kia bình phong đột nhiên xoay người trở lại, vật trang sức trên tóc nàng ấy vang leng keng, liếc nhìn tấm ván gỗ, "Nàng muốn cùng ta?"
Mười ngón tay Dung Ly đặt trên thành thùng, đẩy người về phía trước, ý đồ đã rõ.
Hoa Túc giơ tay búi bím tóc lên, bím tóc rời rạc lỏng lẻo, hai lọn tóc nửa đen nửa trắng rũ bên má. Áo đen của nàng ấy buông xuống bên mắt cá chân trắng gầy, nàng ấy giẫm lên ghế nhỏ ngồi vào trong nước.
Thùng gỗ chật chội, chân gần như dính vào một chỗ.
Dung Ly quay lại về phía nàng ấy, thấy khuôn mặt quỷ này như hoa đào, trông càng giống người sống hơn so với nàng, chẳng biết có phải bị khí nóng hong hay không mà cặp mắt lạnh nhạt kia cũng trở nên mênh mông sương mù.
Nàng cố tình dịch tới phía trước một chút, đưa tay xoa eo quỷ này, cơ thể thật sự được ngâm đến mềm mại.
"Nàng còn giận sao."
Hoa Túc: "Không giận." Tóc bên má nàng ấy rũ trên mặt nước, dính nước rồi dính lên vai cổ.
Dung Ly được ngâm mình khiến gân cốt nhũn ra, dường như lá gan cũng bị ngâm nở, cúi xuống chìm vào nước.
Nàng hạ thấp người, chỉ còn mái tóc nổi lơ lửng, tấm lưng trắng gầy như ẩn như hiện giữa mái tóc.
Hoa Túc ngơ ngác, khó hiểu cúi đầu nhìn, trên eo chợt bị chạm vào một chút.
Dung Ly lặn xuống, thật cẩn thận hôn vào eo nàng ấy, năm ngón tay nhẹ nhàng đặt lên trên.
Vòng eo vừa mềm vừa trắng, có một vòng màu hồng nhạt như vết sẹo vừa mới rớt ra.
Nàng nhắm hai mắt, đặt môi lên đó, l*иg ngực nghẹn lại như bị lửa đốt.
Sẹo đã rớt, bên trong ắt hẳn cũng đã lành đi?
Nàng nín thở đến mức khó chịu, đột nhiên bị túm lên, bất chợt đón nhận ánh mắt khó hiểu của Hoa Túc, như là vừa tức giận lại vừa đau lòng.
Đau lòng cái gì, đâu phải nàng bị thương, Dung Ly chóng mặt nhức đầu suy nghĩ.
Hoa Túc trừng mắt nói: "Nàng muốn đang sống sờ sờ mà chết ngạt sao?"
Dung Ly vội vàng ôm lấy cổ quỷ này, thở phì phò từng hơi từng hơi, mái tóc ướt đẫm dính trên vai cùng sau lưng. Cả người nàng run rẩy, không dám nhớ lại trước kia khi nàng chặt đứt Họa Túy, Hoa Túc đau biết bao nhiêu, run giọng nói: "Sau này nàng ngàn vạn lần đừng tức giận, ta tuyệt đối sẽ không làm nàng giận."
Hoa Túc vừa giận vừa miễn cưỡng hôn nàng, độ khí cho nàng.
Hôn môi một trận ướt ướŧ áŧ át, Dung Ly càng thêm mê man, dựa vào tùy tiện đòi lấy, phát ra tiếng hừ nhẹ, hơi thở cũng nóng rực.
Mặt nước gợn sóng, Dung Ly cắn vai Hoa Túc, đầu gối không có sức lực co lên. Chờ bị ôm tới trên giường, để Hoa Túc lau nước giữa các ngón tay cho nàng, nàng mới khép năm ngón tay lại bắt lấy tay của Hoa Túc.
Hoa Túc cúi đầu nhìn nàng.
Dung Ly ngồi dậy thì thầm bên tai nàng ấy: "Thực thoải mái, ta cũng muốn làm cho nàng."
Tay còn chưa thăm dò qua đã bị bọc vào trong chăn, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Hoa Túc ấn tấm chăn mỏng bọc giống hệt cái kén mà nói: "Nàng ngủ đi, nghỉ ngơi mấy ngày sau ta đưa nàng đến Thương Minh Thành."
Dung Ly nằm yên bất động, bị cuộn thành một cục trong chăn thật khó lật người, tay cũng không thể nâng lên.
Hoa Túc ngồi xuống bên cạnh bàn, lấy Họa Túy ra khỏi tay áo, không nhanh không chậm vẽ một dấu ấn.
Lúc này Dung Ly thấy được rõ ràng, vẽ chính là năm quỷ tụ thành một mặt quỷ hung dữ.
Là Quỷ Vương ấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất