[Bhtt] Tục Mệnh

Chương 32: Sao gặp phải hòa thượng kỳ lạ

Trước Sau
"Hòa thượng?" Dung Ly kinh ngạc.

Hòa thượng này nhìn lạ mắt, sắc mặt thật bình tĩnh, không có chút hoảng loạn nào khi sắp bị vó ngựa giẫm đạp.

Dung Ly vốn ít khi ra phủ, đừng nói hòa thượng, ngay cả người trong thành Kỳ An cũng không gặp qua được mấy người, nàng thật sự không nhìn ra hòa thượng này có địa vị gì.

Nàng không sợ hòa thượng này bị bạch mã giơ chân đá trúng, bởi vì hắn đứng yên bất động trước xe ngựa, không thể trách mắng một con ngựa không có linh trí được.

Tính thời khắc, xa phu cùng ngựa chuẩn bị biến mất, ngay cả xe ngựa cũng sắp tiêu tan thành mây khói trong chốc lát nữa, nếu người bình thường nhìn thấy chắc chắn sẽ bị dọa sợ, một đời cũng không quên được, ắt hẳn sẽ còn đi đến nơi nào kể đến nơi đó.

"Dừng." Người nói chuyện không phải Dung Ly, mà là Hoa Túc.

Hoa Túc chưa nhảy ra khỏi thùng xe mà vẫn nhìn chằm chằm hòa thượng trước mặt, trên người mèo đen chưa đủ tuổi lại mang theo lạnh lùng xa cách khó hiểu, đôi mắt xanh lá nhìn chăm chú.

Hòa thượng nâng một bàn tay lên định ngăn vó ngựa rơi xuống, năm ngón tay khác dựng ở trước ngực, trên ngón cái treo một xâu chuỗi.

Hòa thượng này còn kỳ quái hơn hòa thượng giả lúc trước đến Dung Phủ, trên người mang tà tính lạ thường, tuy sắc mặt bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng mặt mày lại đẹp như yêu, môi hồng răng trắng, có lẽ yêu tăng trong thoại bản chính là thế này.

Dung Ly đã chết một lần, hai đời cộng lại tuy không tính quá dài, nhưng có thể biết được người muốn lấy mạng nàng không thể đếm hết trên đầu ngón tay, ngay khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy hòa thượng này, nàng mơ hồ có thể chắc chắn —— hòa thượng này muốn gϊếŧ nàng.

"Trên người hòa thượng này dính quỷ khí, nhưng quỷ khí lại là thứ không nên có trên người hắn." Hoa Túc đột nhiên mở miệng.

Dung Ly nhăn mày, hoài nghi...... chẳng lẽ hòa thượng này chính là người hợp mưu với quỷ áo xanh. Nàng cúi người bế mèo đen lên, nắm lấy Họa Túy. Tay cầm bút giấu trong tay áo, không để hòa thượng nhìn thấy.

Mới vừa bế Thùy Châu lên, thân xe bỗng dưng nghiêng ngã.

"Thuật này sắp tan." Giọng nói Hoa Túc cực nhẹ như tơ liễu lướt qua tai.

Tiếng nói vừa dứt, bốn bánh xe gỗ được vẽ đột nhiên hóa thành mực đầu tiên, sau đó là thùng xe, đến xa phu ngồi ở phía trước nắm chặt dây cương, cuối cùng đến bạch mã cũng biến mất.

Khói mực lượn lờ bay lên, lập tức bị gió thổi tan đi.

Lúc thùng xe nghiêng lại, Dung Ly bình tĩnh ôm mèo đen nhảy xuống xe ngựa, áo lông chồn xếp lại đặt trên xe ngựa rơi xuống đất, dơ như là mới vừa vớt ra từ trong bùn.

Dung Ly lảo đảo một chút, may mà đứng vững vàng, hơi thở gấp gáp, hai má phiếm hồng, thấy sắc mặt hòa thượng không thay đổi, trong lòng biết hòa thượng này quả thực không phải người lương thiện.

Mèo con nằm trong lòng ngực nàng không tránh né, cũng không kêu lên, bởi vì Hoa Túc cũng chưa nói một câu nào.

Nào ngờ, hòa thượng đột nhiên lấy một tấm bùa đỏ từ vạt áo, tấm bùa bị bàn tay chưởng bay ra như mũi tên bắn đến trước mặt nàng.

Bùa đỏ này hết sức quen thuộc, nhìn chiều rộng......Khá giống với xấp bùa trong rương gỗ ở chùa Thu Thọ, không biết có phải tất cả lá bùa đỏ đều như vậy hay không.

Nội tâm Dung Ly căng thẳng, không biết bùa đỏ này có tác dụng gì, nếu đánh Hoa Túc hiện ra nguyên hình, vậy thì thảm rồi.

"Chớ hoảng sợ, chỉ là một tấm bùa." Hoa Túc dùng móng vuốt Thùy Châu móc vạt áo Dung Ly, móng vuốt quá mức non nớt, căn bản không móc được.

Nghe tiếng, Dung Ly nắm cổ tay áo giơ tay lên, suy yếu ho khụ một cái, khóe môi nhếch lên như có như không.

Bùa đỏ theo gió bay đến, ép gần tới mặt nàng lại không có động tĩnh, dừng một chút liền lắc lư rơi xuống trên khuỷu tay nàng.

Xiêm y còn ướt, bùa đỏ dính vào tay áo nàng. Lá bùa bị dính một vài vệt nước,bùa chú bên trên loạn như rồng rắn, vẫn chẳng có biến hóa gì.

Dung Ly dùng hai ngón tay cầm lá bùa lên, giống như không biết việc xe ngựa bỗng nhiên biến mất, duỗi tay đưa lá bùa lại, "Vị tiểu sư phụ này, lúc lấy bùa chớ có run tay, nhìn xem, bị gió thổi đến chỗ của ta rồi."

Hòa thượng hơi biến đổi sắc mặt, chưa nhận lại lá bùa mà trầm giọng nói: "Ngươi không phải quỷ không phải yêu."



"Ta đang là người yên lành, sao lại là yêu quỷ." Dung Ly khẽ nhướng mày, tuy bệnh tật đầy mình, nhưng ánh mắt lại trong sáng linh động.

Hòa thượng hiển nhiên không tin, chém đinh chặt sắt nói: "Không có khả năng."

Hắn giơ tay lên bấm tay niệm thần chú, lòng bàn tay hiện ra tia sáng vàng, trong đó Phật văn vòng thành hình tròn, vờn quanh người hắn.

Dung Ly lui hai bước, lá bùa đỏ kia không có gì hiếm lạ, nhưng ánh sáng vàng vòng thân này là thứ cả đời nàng cũng chưa từng nhìn thấy.

Đây, là cái gì......

"Pháp thuật bình thường, chẳng có gì lạ." giọng nói nhỏ nhẹ của Hoa Túc lại vang lên bên tai nàng.

Ngay sau đó, cánh tay ôm trước người của Dung Ly chợt bị hung hăng đạp một cái, mèo đen trong lòng ngực kêu một tiếng nhảy ra ngoài.

Hòa thượng đánh ánh sáng vàng kia đến, Phật văn vờn quanh thân hắn cũng chấn động dựng lên, bay đến giữa không trung rồi như núi Thái Sơn áp xuống đỉnh đầu nàng.

Dung Ly vội vàng ngẩng đầu lên, thấy ánh sáng kia giống một tấm lưới lớn, nàng hoàn toàn không thể trốn được!

Nàng cảm thấy hoảng hốt, thầm nghĩ sao Hoa Túc có thể gọi thứ này là pháp thuật bình thường? Thuật này thật sự chẳng có gì lạ sao?

Chỉ trong chớp mắt, mèo đen nhảy xuống mặt đất rồi ngẩng đầu lên, miệng hơi mở ra, nhẹ nhàng kêu to một tiếng.

"Thuật này dùng để đuổi quỷ, không thể làm tổn thương đến ngươi."

Ánh sáng kia rơi xuống, Dung Ly bị ánh sáng chói lọi chíu vào suýt nữa không thể mở mắt, nàng hơi híp mắt lại, cảm giác một luồng khí lạnh thoát ra từ trong lòng.

Đó là quỷ khí mà Hoa Túc đã thở ra một ngụm cho nàng mượn lực, hiện giờ luồng quỷ khí này chầm chậm trồi lên cổ nàng, khí lạnh bỗng dưng ngưng tụ lại giữa mày của nàng.

Từng đợt từng đợt khói đen từ giữa mày chui ra, nàng chợt vô lực, thân thể mềm nhũn ngã gục xuống, nằm trên mặt đất không thể cử động.

Cả người Dung Ly rã rời, mệt mỏi chiếm hết toàn bộ gân cốt nàng, tay chân nàng đều mềm đến không thể dùng sức, chỉ thở dốc thôi cũng lao lực. Sau khi quỷ khí bị lấy đi, đầu óc nàng choáng váng, trước mắt trời đất quay cuồng, thần chí trở nên không còn sáng suốt.

Nàng mơ hồ thấy Thùy Châu cũng bị ánh sáng kia che phủ hoàn toàn, may mà mèo con không bị ảnh hưởng bởi nó, thấy nàng ngã xuống đất mới chầm chậm đi tới, làm như hết sức tò mò, cúi người dùng cái mũi ướŧ áŧ khẽ chạm vào gương mặt nàng.

Thoạt nhìn, nó không khác gì những con mèo bình thường. Chỉ có cặp mắt xanh lục của Thùy Châu là lạnh băng, Dung Ly biết, Hoa Túc còn ở trong thể xác này.

"Biết ngươi không chịu đau nổi, ta nhất định khiến hắn hoàn lại gấp trăm lần, không cần tức giận." Hoa Túc nhàn nhạt nói.

Dung Ly làm sao tức giận, chỉ là lo lắng. Nàng nhíu mày, sắc mặt đột ngột thay đổi, vội vàng thở phì phò, ngước mắt lên nhìn nhìn khắp nơi, trông ngây thơ vô cùng, ánh mắt nhút nhát sợ sệt không giấu được nỗi kinh ngạc. Nàng im lặng một lúc lâu, vốn định ngồi dậy nhưng khuỷu tay mềm nhũn, lại ngã xuống.

Ánh sáng che phủ trên người nàng chậm rãi tiêu tan, hóa thành phấn vàng theo gió bay đầy trời, còn sợi quỷ khí kia bị hòa thượng nắm chặt ở trong tay.

Hòa thượng nắm chặt quỷ khí, nhíu mày cẩn thận quan sát. Quỷ khí ngưng tụ lại giống hệt lụa đen, mềm mại rũ xuống.

"Đây......" Dung Ly giơ tay ôm đầu, chau mày.

"Trong cơ thể ngươi có quỷ khí." Hòa thượng nói, tay nắm chặt rồi vê nát quỷ khí lụa đen kia.

"Quỷ khí?" Dung Ly sửng sốt, "Quỷ khí là cái gì?"

Hoa Túc vừa thấy bộ dáng ngây thơ này của nàng liền biết nàng lại đang làm bộ làm tịch, vốn dĩ đang lo lắng nha đầu này chịu đau không nổi, còn phải tủi thân một lúc, nào ngờ nàng thật sự không sợ chết, cũng thật sự co được dãn được, mặt thay đổi còn nhanh hơn bất cứ ai.

Hòa thượng bình tĩnh nhìn nàng, đứng bất động, "Vì sao ngươi ở đây."

"Ta, ta......" Dung Ly ôm đầu, "Ta cùng cha mẹ lên núi Hóa Ô cầu bình an, không biết sao lại tới nơi này."



Nàng tạm dừng, vội vàng nhìn xung quanh bốn phía, "Cha mẹ của ta đi đâu vậy?"

Mèo đen vẫn ngồi xổm bên mặt nàng, tay trước để lên bờ vai nàng, cúi người tới gần dường như định liếm đi vết bùn dính trên mặt nàng, nhưng ngửi ngửi liền lui về.

Rốt cuộc là một tổ tông, sao có thể hạ mình học theo tiểu súc vật.

Hòa thượng vê xâu chuỗi trong tay, nghiêng người nhìn về phía khác, mặt mày kia quả thực yêu mị kỳ quái, không thích hợp với tính cách nhạt nhẽo của hắn, cũng không tương xứng với áo cà sa.

"Ngươi đụng phải quỷ, bị quỷ mê thần chí, có nhớ khi tới đây đã gặp người nào, có ai gọi tên họ của ngươi không." Hắn nói.

"Gặp quỷ, bị mê thần chí, thật có thể tưởng." Mèo đen miễn cưỡng dùng chóp mũi ướŧ áŧ chạm vào sườn má Dung Ly, giả bộ thân mật.

Dung Ly nằm trong chốc lát, rốt cuộc có chút sức lực bò dậy, nàng ngồi bên đường, quần áo tả tơi, gương mặt cùng tay chân lộ ra lại trắng đến làm người sợ hãi, trên môi không có huyết sắc, bộ dáng ốm yếu này cực kỳ giống bông hoa nở ra trong vũng bùn.

"Bây giờ sao không nói đau, vừa rồi chỉ dẫm lên bãi bùn đã nói đau chân." Mèo đen ngẩng đầu nhìn nàng, nội tâm bình tĩnh không gợn sóng thế mà lại sinh ra một chút xấu hổ nhỏ bé, nếu không có nàng ấy, nha đầu này cũng không cần chật vật đến mức này.

Lời nói thì nói thế, đôi mắt xanh rũ xuống nhìn thấy Dung Ly lộ mắt cá chân ra ngoài, chậm rãi bước dạo qua, cắn làn váy kéo xuống che mắt cá chân của Dung Ly lại.

"Ta......" Dung Ly cúi mặt, cẩn thận suy nghĩ, "hình như ngoại trừ cha mẹ, chưa từng có người khác gọi tên của ta."

Hòa thượng suy nghĩ, vẫn chưa đáp lời.

"Xin hỏi tiểu sư phụ, con quỷ kia......" Dung Ly nuốt xuống một chút, chiếc cổ trắng gầy hơi cử động, "Bị đuổi đi rồi sao?"

"Vẫn chưa." Hòa thượng này nhìn không giống như là sẽ thương hương tiếc ngọc, lại khom người duỗi tay với nàng, năm ngón tay trắng nõn nhưng móng tay hơi dài. Hắn nói có ý ám chỉ: "Vốn tưởng bắt được, nào ngờ đã bắt sai rồi."

"Sợ không phải muốn bắt, mà là muốn gϊếŧ." Hoa Túc bình thản mở miệng, "Tướng từ tâm sinh, hòa thượng này đã dính nghiệp chướng."

Dung Ly chỉ có thể lẳng lặng nghe Hoa Túc nói chuyện, nào dám trả lời nàng ấy. Nàng cúi đầu nhìn bàn tay duỗi tới của hòa thượng, nhất thời cảm thấy có chút kỳ quái, quần áo của hòa thượng sạch sẽ, chỉnh đốn bản thân vô cùng đẹp đẽ, sao lại nuôi móng tay dài đến vậy?

Ánh mắt nàng trầm xuống, chần chừ một lát mới đặt tay mình lên tay hòa thượng, lòng bàn tay đột nhiên cảm thấy ngứa, bị ngón tay của hòa thượng cào vào một chút.

Vẻ mặt hòa thượng nhàn nhạt như chưa để việc này ở trong lòng.

Dung Ly đứng lên giấu tay ra phía sau, thụ thụ bất thân lui nửa bước, run run rẩy rẩy nói: "Quỷ kia còn trở về sao?"

"Sẽ không." Hòa thượng rất chắc chắn, "Ta ở đây, đại khái nó sẽ không dám tới nữa."

"Đa tạ vị tiểu sư phụ này." Dung Ly cúi người thi lễ, "Chỉ là không biết cha mẹ ta có rơi vào tay của quỷ kia không."

Hòa thượng lắc đầu, "Chưa chắc, dương khí của ngươi yếu, cho nên con quỷ kia mới có thể tìm được ngươi."

"Không biết tiểu sư phụ từ đâu tới, muốn đi chỗ nào, ta, ta hiện tại cũng không biết mình đang ở đâu, nếu tiểu sư phụ không chê......" Dung Ly nói lời khéo léo, khẽ cắn môi dưới.

"Từ phía nam tới, nơi ở gần nước." Hòa thượng nói, "Đang muốn đi đến trấn Ngô Tương, không biết nhà cô nương ở nơi nào."

Trấn Ngô Tương gần thành Kỳ An, trở về thành Kỳ An nhất định phải đi qua nơi đó.

Hoa Túc chiếm thể xác Thùy Châu, cái đuôi giơ lên cao cao, đi vòng bên chân Dung Ly, lạnh giọng cười nhạt, "Lại là phía nam, lại là ở gần nước, còn không phải núi Hóa Ô sao, ngươi thật rất lợi hại đã dụ hắn nói ra."

Hai mắt Dung Ly hơi sáng lên, "Đúng lúc ta cũng phải đến trấn Ngô Tương."

Hòa thượng vê xâu chuỗi, lại nói: "Vậy cô nương có thể đi cùng bần tăng, săn sóc lẫn nhau cũng tốt."

"Săn sóc?" Hoa Túc lạnh lùng a một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau