[Bhtt] Tục Mệnh

Chương 52: Sao thật sự giấu xác trẻ sơ sinh.

Trước Sau
Dung Ly khẽ khép cửa sổ lại, quay đầu nhìn về phía Hoa Túc, đôi mắt hạnh hơi trừng lên, trông có vẻ tròn tròn, giống mắt mèo con. Nàng bỗng dưng mỉm cười, đáy mắt ánh quang, như ánh sáng phản chiếu lấp lánh, "Ta đâu có sợ hắn, ta không dám tin thôi."

Không dám tin Dung Trường Đình sẽ coi nàng là Đan Tuyền, nhiều năm như vậy, chỉ thiếu chưa cầm tù nàng ở chỗ này, không biết Đan Tuyền gả đến Dung phủ thế nào, còn phải chờ tìm hiểu thêm.

Hoa Túc nghiêng tai lắng nghe, thấy trên tường có một nửa bóng quỷ thập thò dò ra, nàng ấy nắm năm ngón tay lại, giống như bắt lấy thứ gì, cách không trung chụp ra một quỷ hồn.

Quỷ hồn kia run run rẩy rẩy, đầu cũng không dám nâng lên, còn không phải là Ngọc Trác sao.

Ngọc Trác lảo đảo một cái, bỗng dưng bị túm vào phòng, nàng ta lại như bị bàn đá đè lên đỉnh đầu, toàn thân bị uy áp đáng sợ này bức bách đến thiếu chút nữa không đứng thẳng nổi, nhịn không được rùng mình một cái, nói không nên lời, trong lòng đều là sợ hãi.

"Lén lén lút lút, có chuyện muốn nói?" Hoa Túc không mặn không nhạt mà liếc nàng ta.

Ngọc Trác vừa nghe tiếng nói lạnh lẽo này, lập tức như có chuông cảnh báo đâm vào đầu, cong hai đầu gối quỳ xuống đất, "Đại nhân, Dung lão gia mang theo người vào phòng Mông thị, không phải là sợ hài tử trong bụng Mông thị gặp chuyện, nên muốn mời đại phu tới trong đêm cho nàng ta chứ."

Dung Ly bật cười, "Ngươi sợ hắn trị hết bệnh cho Mông Nguyên?"

Ngọc Trác gật đầu, nàng ta mong Mông Nguyên chết, mong vô cùng, nên đương nhiên lo lắng Dung Trường Đình mềm lòng mời đại phu.

Dung Ly nhẹ nhàng nói: "Con trai thứ hai và thứ ba của Dung Trường Đình đều chết non, con trai thứ tư còn ở Bồng Châu, nghe nói lúc trước hắn mời đại sư đến xem tướng, người nọ nói hắn khắc thê khắc tử, đã định không có con nối dõi, ngươi nói xem hắn có sợ không giữ được đứa trẻ trong bụng Mông Nguyên hay không?"

Ngọc Trác cúi đầu, đâu biết Dung Trường Đình rốt cuộc có sợ hay không.

Dung Ly lại nói: "Nếu là lúc trước, có lẽ hắn vẫn không tin những lời nói thần thần quỷ quỷ này, nhưng trong khoảng thời gian qua, Dung phủ bị quỷ ám, ở Trúc viện lại có ai dùng thuật trói quỷ, ngươi nói hắn có tin hay không."

Nàng ngừng lại, thở hổn hển rồi lại thong thả ung dung mở miệng: "Vận mệnh đã như vậy, hắn biết rõ đứa trẻ kia không thể giữ được, tội gì phải mời đại phu. Còn nữa, nếu hắn thật sự sợ mất đứa trẻ trong bụng Mông Nguyên, vậy hắn nên mời đại phu vào phủ từ sớm, chứ không phải cho phủ y treo tính mạng của nàng ta như vậy."

Nói xong lời cuối cùng, nàng vội vàng khụ một tiếng, sắc mặt có chút trắng.

Ngọc Trác nghe thấy trong lòng run sợ, lúc trước nàng ta đi theo Mông Nguyên, thấy Đại cô nương Dung phủ này rất dễ khinh dễ, tâm tư thật sự đơn giản, hiện giờ thành quỷ mới biết được, Đại cô nương đâu phải là chim hoàng yến mảnh mai.

Dung Ly khẽ thở dài một tiếng, "Dung Trường Đình biết không giữ được đứa trẻ này, không bằng để Mông thị cùng chết với đứa trẻ."

Ngọc Trác im lặng không nói, nghe vậy liền kinh hồn táng đảm.

Hoa Túc cảm thấy ngạc nhiên, nương theo ánh sáng tối tăm, thấy rõ biểu hiện bình thản trên mặt Dung Ly, dường như nàng đã xem nhẹ sống chết của người khác, mà Tam phu nhân đang liên tục rên đau ở nhà chính, đã thành người không quan trọng.

Lông mi Dung Ly run lên, bóng đổ dưới mí mắt di chuyển, nàng xoay lưng đi về phía cửa phòng, "Đi ra ngoài nhìn xem." Nàng chưa mặc thêm xiêm y, vẫn chỉ khoác áo lông chồn, khép vạt áo lại đẩy cửa ra.

Bên ngoài, ba tỳ nữ đứng thành một hàng, đều tỉnh táo vô cùng, ai cũng chưa ngủ gà ngủ gật.

Cửa vang lên, ba người đồng thời nhìn lại phía sau, ánh mắt hoảng sợ.

Tiểu Phù vội vàng đi qua, hạ thấp giọng hỏi: "Sao cô nương tỉnh rồi?"

"Nghe thấy tiếng động, ngủ không được." Dung Ly lắc đầu, suy yếu vươn tay lên để Tiểu Phù đỡ.

Tiểu Phù vội vàng đỡ nàng, âm thầm liếc mắt nhìn qua nhà chính, muốn nói lại thôi.

"Vừa rồi sao lại thế này, có người tới?" Dung Ly giả vờ khó hiểu, vẻ mặt nghi hoặc.

Bạch Liễu vẫn đứng tại chỗ quan sát phòng Mông Nguyên, Không Thanh đi tới thi lễ.

Không Thanh nói: "Cô nương, lão gia dẫn theo người vào phòng Tam phu nhân, bọn họ còn cầm một hũ sứ, hình như...... Là hũ sứ được đào ra trong Trúc viện." Dung Ly nhíu mày, "Thấy rõ ràng? Bây giờ đã hơn nửa đêm, sao bỗng nhiên chuyển hũ sứ đến."

Tiểu Phù nói nhỏ: "Không phải là do Tam phu nhân chôn hũ sứ đó ở Trúc viện chứ, nhìn lão gia hùng hổ, mặt đen giống như muốn ăn thịt người."

Không Thanh còn tính bình tĩnh, "Lão gia cùng quản gia hẳn là từ mộ của Nhị phu nhân trở về, thấy trên người còn dính bùn đất, chắc chắn hũ sứ kia thật sự có liên quan đến Tam phu nhân."

Tiểu Phù mím môi, tay đỡ Dung Ly hơi run run, rõ ràng đã bắt đầu sợ.

Dung Ly giơ tay vỗ nhẹ cánh tay nàng ấy hai cái, "Đừng sợ, ta đi xem."

Nói xong, nàng quay đầu lại nhìn phía sau, không thấy Hoa Túc cùng đi ra, vì thế lẳng lặng đứng im một lúc, nhưng mãi vẫn chưa thấy, mới nói: "Ta vào phòng đổi áo lông chồn trước, áo này quá mỏng manh."

Nàng đẩy cửa vào trong, không nhìn thấy bóng dáng Hoa Túc đâu, rõ ràng là một đại quỷ, lại dường như biến mất vào hư không, trong phòng im ắng, chỉ có quỷ lột da đang đứng ở góc tường, còn không biết Ngọc Trác đã chốn về tường khi nào.

Trên bàn đột nhiên có âm thanh vang lên, Dung Ly nghe tiếng quay đầu lại, thấy một con mèo đen nhảy lên bàn, cặp mắt xanh biếc sáng lên trong bóng đêm, tựa ma trơi trên núi, âm u lạnh lẽo.

Hoa Túc vậy mà lặng yên không một tiếng động chui vào thân Thùy Châu, lúc này cũng sẽ không đụng phải quỷ khác, không biết đây là có ý gì.

Dung Ly đóng cửa lại, nhỏ giọng hỏi: "Sao tự dưng ngươi lại chui vào?"

Cặp mắt xanh biếc của Thùy Châu nhìn thẳng vào nàng, không phát ra một tiếng nào, ánh mắt lạnh băng, cái đuôi dựng lên cao, rất là kiêu ngạo.

Dung Ly cảm thấy buồn cười, trước kia quỷ này không chịu chui vào thân mèo, hiện giờ lại thực tự giác. Thời điểm nàng đang muốn duỗi tay tới ôm, mèo con ở trên bàn lui một bước, chân sau co lại ngồi xổm xuống.

Nàng không thể không thu tay về, thấy ba bóng dáng lắc lư ngoài phòng, thì thầm nói: "Chẳng lẽ La Hà tìm tới?"

Lúc này Hoa Túc mới mở miệng: "Ta vốn không muốn giúp ngươi, nhưng nơi này không tiện ở lâu, lát nữa ngươi vào phòng Mông thị, ta tạm thời giúp ngươi lần nữa." Giọng điệu không mặn không nhạt, nghe có vẻ hơi miễn cưỡng.

Dung Ly không rõ nguyên do, nhưng vẫn gật đầu, thử vươn tay tới, thật cẩn thận bế mèo con trên bàn lên.

Đều nói quỷ là nhẹ bay bay, nhưng khi Hoa Túc vào trong thân Thùy Châu, mèo con trở nên nặng hơn rất nhiều, không biết có phải quỷ nào cũng đều như thế này không, hay là, chỉ quỷ có tu vi thâm hậu mới không nhẹ bay bay.

Mèo đen nhỏ không nhúc nhích, cặp mắt cũng chẳng xoay chuyển, tĩnh lặng giống cục đá, thân thể có vẻ cứng đờ.



Dung Ly ôm mèo ra ngoài, chưa đổi áo lông chồn trên người, vẫn còn mặc chiếc áo kia.

Tiểu Phù cảm thấy kỳ quái, kinh ngạc nói: "Cô nương không phải vào nhà đổi áo lông chồn sao, như thế nào......" Như thế nào lại không đổi áo mà còn ôm mèo đen ra ngoài, nàng ấy không khỏi nhìn qua mèo nằm trong lòng Dung Ly, thình lình đón nhận một ánh mắt lạnh lùng.

Rõ ràng chỉ là một con mèo, nhưng ánh mắt thật lạnh, tựa như vạn vật ở trong mắt nó đều là vật chết.

Tiểu Phù rùng mình một cái, nhỏ giọng nói: "Cô nương muốn đến xem sao, nếu không thì ở ngoài cửa nghe chút là được rồi, vừa nãy lão gia...... Hung thần ác sát, bộ dáng thật sự đáng sợ, lão gia nổi giận lên, e là muốn giận chó đánh mèo với người khác."

"Không sợ." Dung Ly lắc đầu, "Hắn vạn lần sẽ không giận chó đánh mèo với ta."

Tiểu Phù giậm chân, "cho dù lão gia cưng chiều cô nương, nhưng lúc này đang lửa giận hướng lên trời, chỉ sợ không kiềm chế được."

Hoa Túc cười nhạt một tiếng bên tai Dung Ly, thật sự khinh thường.

Dung Ly nhẹ nhàng cười, "Vậy đi nhìn xem, hắn có thể nổi giận đến mức nào." Nàng không cần phải nhiều lời nữa, ôm mèo đi đến phòng Mông Nguyên.

Không Thanh cũng có chút lo lắng, nhưng vẫn chưa ngăn cản.

Dung Ly hơi dừng bước chân, nhìn qua bên kia thấy phòng Tự Chiêu có ánh sáng, nhưng ánh sáng cực ám, sáng cũng như không.

Vẻ mặt Bạch Liễu sợ hãi, nói nhỏ: "Trong phòng Tam phu nhân có tiếng vang, hình như đang cãi cọ."

Thái độ Dung Ly trông sầu lo phiền muộn, đáy lòng lại suy nghĩ, cãi cọ thì rất tốt.

Cửa nhà chính khép hờ, nàng đi tới dễ dàng đẩy cửa ra, ban đêm tiếng gió gào rống đặc biệt lớn, đến gần mới nghe thấy Mông Nguyên thì thào rên đau, đau đến mức khụt khịt, hơi thở yếu đi rất nhiều, có vẻ sắp chịu đựng không nổi.

Cửa bị mở ra, tôi tớ đứng ở phía sau đồng thời quay đầu lại, bọn họ mới từ mộ trở về, lông tơ đã dựng đứng, vừa nghe thấy âm thanh này còn tưởng rằng có quỷ đẩy cửa, quay đầu lại thấy là Đại cô nương, vẫn chưa thể thở dài nhẹ nhõm, mà trái tim còn nhảy tới cổ họng.

Ai không biết Đại cô nương dễ dàng gặp quỷ, lúc này đã hơn nửa đêm, không chừng chính là bị quỷ ám, mộng du đi tới.

Chưa kể, trong lòng ngực Đại cô nương còn ôm theo con mèo màu đen, càng thêm quỷ quyệt.

Dung Ly hơi nhón chân lên, nâng cằm nhìn vào trong phòng, nhíu mày nói: "Tam nương thế nào rồi, bây giờ đã nửa đêm, sao nhiều người đến đây như vậy, ta nghe tam nương rên đau thật lâu, sao không mời mấy đại phu tới."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, vội vàng nhìn qua Dung Trường Đình.

Chỉ thấy cả người Dung Trường Đình cứng đờ, vốn đang nói chuyện với Tam phu nhân, sau khi nghe thấy giọng Dung Ly, bỗng như là bị giữ chặt thân thể, ngay cả cổ họng cũng bị chặn lại, chẳng thể nói được câu nào.

Dung Trường Đình đưa lưng về phía cửa, đứng bất động trước giường Mông Nguyên, mà trên giường, Mông Nguyên bị đau đến gần như kêu không ra tiếng, giọng nói đã khàn khàn, cơ thể chảy mồ hôi ròng ròng, sắc mặt trắng bệch, dưới ánh đèn u ám, nhìn thoáng giống hệt yêu quỷ.

Hai lỗ tai Mông Nguyên kêu vù vù, không nghe rõ người khác nói chuyện, đâu còn lo lắng Dung Ly nói cái gì, nàng ta duỗi tay bắt lấy áo của Dung Trường Đình, năm ngón tay nắm chặt, mu bàn tay nổi lên gân xanh.

Nàng ta há miệng thở dốc, liều mạng nặn ra một chút sức lực, phát ra âm thanh từ trong cổ họng: "Lão gia, cứu cứu ta, ta đau quá, ta đau quá à......"

Tiếng nói kia suy yếu cực kỳ, nghẹn ngào, nói xong chữ cuối cùng, tiếng nói trở nên rất nhẹ, gần như sắp tắt thở.

Dung Trường Đình lại không thay đổi sắc mặt, đôi mắt trừng to, vẫn không dám xoay người nhìn ra phía sau một cái.

Đứng bên mép giường ngoại trừ Dung Trường Đình, còn có hồn của Nhị phu nhân Chu thị, trên mặt Chu thị huyết lệ tung hoành, ánh mắt chứa đựng sự căm hận, nhìn thấy nàng ta đau đớn khó chịu cũng không thể trút giận.

Mười ngón tay buông bên người của Chu thị đột nhiên mọc ra móng tay dài mấy tấc, móng tay trắng bạch bén nhọn như lưỡi dao, quỷ khí dâng lên bốn phía, thấp thoáng lại có dấu hiệu mất khống chế, đôi mắt đỏ đậm gần như vô thần.

Nàng ấy đột nhiên vươn tay đến Mông Nguyên, chụp thẳng vào cổ Mông Nguyên, nhưng nào ngờ bị ánh sáng màu vàng hất ra, năm ngón tay bị chấn động đến thay đổi hình dạng.

Trên người Mông Nguyên còn mang một lá bùa trừ tà, sao có thể dễ dàng để lệ quỷ đến gần.

Dung Ly không nhìn thấy sắc mặt của Chu thị, nhưng mái tóc đen rối tung bay lên, quỷ khí như sương đen lượn lờ, lập tức cảm thấy không thích hợp, quỷ này...... Có lẽ lại bị mất tâm trí!

Nàng vội vàng cúi đầu nhìn mèo đen trong lòng ngực, thấy mèo con giật giật móng vuốt, bất chợt nhảy xuống khỏi tay nàng.

Dung Ly kinh ngạc, theo bản năng giơ tay chụp lại, nhưng sao có thể chụp được mèo đen chạy nhanh như bay này.

Hoa Túc mượn thể xác Thùy Châu chạy đến bên giường Mông Nguyên, lại đâm về phía linh hồn Chu thị. Nó gọn gàng xuyên qua hồn Chu thị, một cái va chạm làm vỡ tan quỷ khí đang tàn phá bừa bãi.

Quỷ khí vòng trên người Chu thị bắn tung toé, nàng ấy đột nhiên cứng đờ, bỗng dưng hoàn hồn, quỷ khí cũng thu lại bớt.

Mọi người đều biết mèo này là của Đại cô nương, cho nên khi thấy mèo nhảy vào cũng không dám xoay lại bắt.

Đâu cần phải bắt, mèo còn đứng lại bên giường Tam phu nhân, bất động không nhúc nhích, cũng chẳng kêu một tiếng, ngoan ngoãn lanh lợi, còn đen thui một cục như mực, suýt nữa hòa hợp với bóng đen phản chiếu trên mặt đất, khiến người không chú ý đến nó.

Dung Trường Đình trông thấy mèo, đôi mắt trừng to hơi chuyển động, như bị nước lạnh dội lên trên đầu làm tỉnh táo hơn một chút, lúc này mới xoay người nhìn ra phía sau.

Dung Ly đón nhận ánh mắt của hắn, dường như đã quên việc đêm hôm qua, đôi mắt hạnh mở to, "Sao cha cũng tới đây."

Một tiếng "Cha" này, làm cổ họng Dung Trường Đình động đậy, trên trán nổi lên gân xanh, có vẻ không thích nghe nàng kêu như vậy.

Dung Ly cảm thấy sắc mặt của hắn thay đổi, nhìn trong phòng đầy người, càng thêm nhẹ nhàng không kiêng nể gì mà nói, "Chẳng lẽ cha cũng lo lắng cho tam nương? Ta còn chờ ôm đệ đệ, nhưng tam nương đau bụng dữ dội như vậy, không biết......"

Nàng ngừng nói, ánh mắt sâu xa nhìn qua Mông Nguyên, "Không biết còn có thể ôm được hay không."

Tay Mông Nguyên vẫn nắm chặt vạt áo của Dung Trường Đình, khàn giọng nói: "Lão gia, cứu, cứu......"

Dung Trường Đình đã nắm tay thành quyền, không phải vì Mông Nguyên, mà là vì Dung Ly kêu một tiếng "Cha" kia.



Dung Ly vừa thấy bộ dáng này của hắn liền sáng tỏ, e rằng Dung Trường Đình còn cảm thấy nàng là Đan Tuyền, cho nên mới không muốn nghe.

Mấy năm nay, Dung Trường Đình vẫn chưa làm chuyện gì khác người, còn không phải là bởi vì một tiếng "Cha" này sao.

Dung Ly cất bước tiến vào ngưỡng cửa, ánh mắt nhìn xuống mặt đất như đang tìm mèo của mình, một bên nói: "Cha, ngươi nói một câu xem, rốt cuộc tam nương có thể khỏe hơn được hay không?"

Cổ họng Dung Trường Đình như bị mắc nghẹn, giơ tay ôm đầu, ồm ồm nói: "Ngươi trở về phòng đi."

"Ta muốn nhìn tam nương một chút." Dung Ly khẽ nói, tình cảm chân thành.

Dung Trường Đình vội vàng thở dốc, đôi mắt đỏ rực, có thể so với đôi mắt huyết lệ của Nhị phu nhân Chu thị. Hắn kiềm chế sự khác thường dưới đáy lòng, giống con thú bị vây hãm, ổn định tinh thần lại nói: "Nghe lời, mau trở về, cha...... Lo làm ngươi sợ."

"Ta không sợ." Dung Ly nhỏ giọng nói.

Dung Trường Đình càng thêm giằng xé, hơi thở trở nên nặng nề hơn, sắc mặt đen đến mức thật sự như muốn ăn thịt người, "Thôi, vậy ngươi ở lại đây."

Dung Ly đứng trong đám người, nhìn qua hũ sứ đặt trên mặt đất, "Đây là hũ sứ được đào ra trong Trúc viện, tại sao mang đến đây, bên trong không phải có......" Nàng đột nhiên im bặt, tựa hồ không dám mở miệng.

Dung Trường Đình đưa mắt ra hiệu với lão quản gia, im lặng không nói. Quản gia hiểu rõ, lập tức cúi người mở nắp hũ ra.

Đất đen, bùa đỏ, đoạn tơ hồng bị cắt, cùng khúc xương ngón chân lẳng lặng nằm bên trong.

Dung Trường Đình chỉ vào hũ sứ, nhẫn tâm kéo bàn tay của Mông Nguyên đang nắm lấy vạt áo hắn ra, nói: "Hôm nay đạo sĩ tới phủ làm phép, đào ra một hũ sứ ở dưới nhà chính Trúc viện, ngươi có biết ai chôn hũ sứ này xuống không?"

Mông Nguyên kinh ngạc sợ hãi, hơi thở nàng ta cứng lại, bụng càng thêm đau đớn khó chịu, nước mắt chảy dài.

Dung Trường Đình thấy nàng ta không nói, lại nói tiếp: "Tang sự của Chu thị là do ngươi làm, quan tài cũng là ngươi xem xét hạ táng, có ai từng động vào quan tài, ngươi biết được chứ?"

Mông Nguyên vẫn không đáp, hai mắt ngậm nước, mái tóc bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp, trông thật đáng thương.

"Ngươi không nói?" Dung Trường Đình lạnh giọng: "Ta đây hỏi ngươi, ngươi có biết khúc xương ngón chân trong hũ sứ kia chính là chặt xuống từ trên thi thể của Chu thị không, khi đó thi thể của nàng ấy còn chưa lạnh, việc tàn độc như vậy, ngươi có biết là do ai làm không?"

Mông Nguyên bị đau kêu lên tiếng, phủ y đứng cách đó không xa vốn định tiến lên, nhưng chân mới vừa bước ra lại thu về.

Tỳ nữ Uyển Quỳ của nàng ta run run rẩy rẩy đứng ở ven tường, đầu gần cúi thấp tới trước ngực, cơ thể run không ngừng, hàm răng cũng lập cập.

Dung Ly nhìn Mông Nguyên, hàng lông mày thon dài hơi nhăn lại, trông như đang đau lòng thương hại, "Chẳng lẽ cha cảm thấy, tà thuật tàn độc như vậy là do tam nương làm?"

Như lửa cháy đổ thêm dầu, khi nàng nói chuyện lại nhỏ giọng từ tốn, khiến người khác không cảm thấy nàng đang cố tình.

Dung Trường Đình hít một hơi, lạnh lùng nói: "Nếu không chịu mở miệng, vậy thì ở chỗ này chờ chết đi!"

Lời này vừa nói ra, cả người Mông Nguyên chấn động, tay run rẩy muốn chụp lấy vạt áo của hắn, "Lão gia, ta nói, ta nói......"

Nàng ta vô lực mở miệng: "Có một hòa thượng lừa ta, vào phủ lâu ngày chưa sinh con, ta thật sự lo lắng nên tìm một hòa thượng, hòa, hòa thượng đó gạt ta, nói nữ tử đẻ non dễ dàng hóa thành lệ quỷ, sẽ làm lão gia không có người lo hương khói, chỉ có thể sử dụng thuật này, trấn áp lệ quỷ, hương khói mới, mới có thể tiếp tục......"

Nàng ta gác một bàn tay lên bụng nhỏ, chau mày, cố hết sức nói: "Lão gia xem, đây, đây không phải tiếp tục sao......"

Sắc mặt Dung Trường Đình xanh mét, "Vậy ngươi nói đi, hài nhi trong quan tài, ở nơi nào?"

Con ngươi Mông Nguyên co lại, bàn tay nắm vạt áo của hắn đột nhiên buông xuống, nặng nề rơi trên đệm giường.

Mèo đen đang ngồi bên cạnh giường không nhúc nhích bỗng dưng chui xuống gầm giường, còn kêu lên từng tiếng, nghe thật nôn nóng.

Dung Ly vội vàng đi tới trước, ngồi xổm xuống nhìn mèo, sốt ruột la lên: "Sao chui vào bên trong, mau ra đây."

Dung Trường Đình muốn nổi giận, nhưng lại kiềm chế, lồng ngực phập phồng không thôi.

Mấy tôi tớ thấy lão gia phẫn nộ, vội vàng cúi người xuống giúp Đại cô nương tìm mèo, muốn mau chóng đem mèo ra ngoài, không thể để nó quậy phá ở đây.

Mọi người nhìn xuống dưới giường, thấy mèo ngậm một cái rương gỗ không chịu nhả ra.

Lúc này Dung Ly mới hiểu được, vì sao quỷ này vô duyên vô cớ chui vào thân Thùy Châu, nguyên lai là để chờ ở đây. Nàng vẫy tay, trông vội vàng lo lắng, nhỏ giọng nói: "Thùy Châu, ra ngoài."

Bọn tôi tớ đành phải chui vào trong gầm giường, vốn muốn bắt mèo, nhưng mèo không chịu nhả ra, nếu cương quyết kéo mạnh, có lẽ sẽ làm gãy răng của nó, đành phải lôi theo cái rương ra ngoài.

Trên rương gỗ đều là bụi đất, dơ bẩn vô cùng.

Mông Nguyên nhìn thấy rương gỗ, đau bụng chỉ có thể kêu to ah ah, hai mắt lộ vẻ hoảng sợ, giống như gặp quỷ.

Dung Trường Đình thấy nàng ta thay đổi sắc mặt, trong lòng đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói: "Mở rương gỗ này ra."

Mèo nhả ra, đi tới bên cạnh Dung Ly, Dung Ly duỗi tay ôm mèo vào trong lòng.

Dung Ly bế mèo, lảo đảo đứng thẳng lên, chỉ dám ôm hờ hờ, không dám mạo phạm đến đại quỷ này.

Tôi tớ nghe lời lấy dao tới, dùng sức chặt đứt ổ khóa trên rương, cạch một tiếng mở ra.

Chỉ thấy trong rương có một khối hài cốt vừa thành hình.

Dung Ly thổn thức tận đáy lòng, nhịn không được vỗ hai cái lên lưng mèo, mèo nằm trong lòng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt lạnh lẽo.

Hoa Túc nói bên tai nàng: "Tay."

Dung Ly chớp chớp mắt, hết sức vô tội.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau