[Bhtt] Tục Mệnh

Chương 58: Sao lại đuổi theo nàng

Trước Sau
Dung Ly dừng bước chân, bàn tay đặt trên vai rõ ràng rất nhẹ nhàng, nhưng lại tựa như nặng ngàn cân, đè xuống làm nàng đi không nổi. Nàng đưa mắt ra hiệu với quỷ lột da, lệnh nó canh giữ ở chỗ này.

"Chẳng lẽ cô nương nghe lầm, đây, đây là núi sâu hoang dã, đừng nên đi ra bên ngoài, nếu có mãnh thú gì nhào tới thì phải làm thế nào." Tiểu Phù run run nói, một bên tìm kiếm đồ châm lửa, thúc giục Bạch Liễu cùng Không Thanh: "Mau đốt lửa lên, có lửa thì sẽ không có sài lang hổ báo đến đây."

Không Thanh nhanh nhẹn nhặt chút gỗ đến, chất đống ở phía xa, "Nhóm lửa ở đây đi."

Tiểu Phù đi qua, luống cuống tay chân đặt mồi lửa lên đống gỗ, lo lắng hỏi: "Như vậy thật sự có thể châm lửa sao?"

Tiếng khóc thút thít của nữ nhân kia vang vọng lúc có lúc không, tiếng gió trong núi rất lớn, có vài phần giống gió núi nức nở.

Dung Ly nghe cảm thấy kỳ quái, dường như là đang dẫn nàng tới.

Tiểu Phù nhìn xung quanh, mắt thấy cô nương nhà mình muốn đi xa, vội vàng hô: "Cô nương đừng đi xa!"

Nào ngờ Dung Ly chỉ quay đầu lại liếc nhìn, thân thể nhỏ gầy, đi đường bước chân nhẹ tênh như bay, đôi mắt đen nhánh làm sắc mặt càng thêm tái nhợt, không giống người sống.

Tiểu Phù lập tức đứng lên, có vẻ muốn đuổi theo.

Bạch Liễu xuống xe ngựa không nói một câu nào, còn mím môi đứng thẳng lưng, bộ dáng bất động kiên cố, liếc mắt nhìn thấy Dung Ly đi xa, mới hít sâu một hơi kêu: "Cô nương đi đâu vậy?" nàng ấy đã bắt đầu sợ hãi.

Ba đôi mắt nhất trí nhìn về phía Dung Ly, cả đám đều căng thẳng đến mặt trắng bệch.

Hoa Túc đứng bên cạnh Dung Ly, cũng không ngăn cản nàng, nha đầu này có chân, muốn đi chỗ nào thì đi, sao nàng ấy có thể ngăn được. Thấy ba tỳ nữ đồng thời quay đầu lại, khóe miệng nàng ấy nhếch lên, cười nhạt một tiếng, "Ngươi cũng không sợ các nàng cảm thấy ngươi gặp quỷ."

Từ khi sống lại một đời, số lần Dung Ly gặp quỷ còn ít sao, nghe vậy chỉ chớp chớp mắt, "Ta chỉ muốn đi xem."

"Cũng không sợ gặp phiền phức." Hoa Túc lạnh giọng.

Tiểu Phù run run rẩy rẩy, "Cô nương đi xem cái gì vậy."

Giọng nói Dung Ly quá nhỏ, gần như bị tiếng gió vùi lấp, "Nghe thấy một chút âm thanh, cảm thấy kỳ quái, đi xem thử rốt cuộc là cái gì, ban đêm mới an tâm ngủ ngon."

Ba tỳ nữ nín thở lẳng lặng nghe, nhưng ngoại trừ tiếng gió ra thì chẳng nghe thấy gì cả.

Gỗ khô chất đống thật sự bị đốt cháy, bỗng nhiên vang đùng một tiếng, một đốm lửa bốc lên cao.

Tiểu Phù bị hoảng sợ, run rẩy hỏi: "Cô nương nghe thấy cái gì, nếu, nếu không ta đi xem, cô nương đợi là được."

Dung Ly lắc đầu, giọng điệu mềm nhẹ, "Việc đêm qua vẫn chưa khiến các ngươi sợ hay sao, giờ còn dám đi cùng ta."

"Nói bậy gì đó, cô nương nhà mình mà không đi cùng, chúng ta có thể đi với ai?" Tiểu Phù nhanh chóng mở miệng.

Bạch Liễu đã sợ tới mức nói không ra lời, tròng mắt cứng đờ trừng to, ngồi không nhúc nhích bên cạnh đống lửa, dường như hóa thành cục đá.

Chỉ có Không Thanh đứng lên, đi về phía Dung Ly, "Nếu cô nương muốn xem, ta đây đi cùng cô nương."

Dung Ly đâu muốn mang theo nha đầu đi, nếu gặp quỷ thật, ngay cả chính nàng đều bất chấp, càng miễn bàn đến nha đầu bên cạnh.

Mảnh đất Kỳ An này thật sự dày đặc quỷ khí, từng trận gió lạnh thổi qua trong núi rừng, thường thường quát vài sợi quỷ khí tới, nhưng chỉ thấy quỷ khí mà không thấy bóng quỷ cũng khá kỳ lạ, lúc này lại thình lình truyền ra tiếng khóc của nữ nhân, rõ ràng chính là muốn dẫn nàng đi đến.

Dung Ly nghĩ tới nghĩ lui, khẽ gật đầu, "Xem một cái rồi trở về."

Hoa Túc còn đặt tay trên vai nàng, không mặn không nhạt nói: "Cũng phải có mạng trở về."

Dung Ly đi vào sâu trong rừng, tiếng khóc bên tai càng lúc càng rõ ràng, thút thít nghẹn ngào, không quá thê lương, còn có vẻ trầm bổng, nghe thế nào cũng cảm thấy kỳ quái, cực giống diễm quỷ* quyến rũ lấy mạng người khác trong thoại bản.

(*Ma nữ xinh đẹp.)

Cẩn thận tưởng tượng, diễm quỷ có lẽ cũng không đẹp bằng tổ tông bên cạnh nàng đây, vẻ mặt Hoa Túc tuy hơi lạnh, nhưng chu sa giữa mày cùng son phấn trên môi, thật sự là đỏ rực hơn lửa.

Hoa Túc gõ nhẹ một cái trên vai nàng, "Ngươi tốt nhất là nên nắm chặt Họa Túy." Nàng ấy thật sự không ngăn cản, dường như có thể mặc cho Dung Ly làm bậy, giống như đang xem một vở kịch, tuy dửng dưng, nhưng trong mắt lại ẩn giấu một chút hứng thú.

Dung Ly nắm chặt Họa Túy, cây bút lạnh băng này đâu giống vũ khí phòng thân sắc bén, nhưng chỉ cần cầm nó ở trong tay thì không còn biết sợ.

Nếu quỷ kia tới, nàng liền tương kế tựu kế, nhìn xem nó được ai sai khiến.

Không Thanh vẫn không nghe thấy gì cả, sắc mặt cũng chưa hề thay đổi, quỷ đang khóc sướt mướt trong rừng kia nếu chỉ muốn dẫn người đến để ăn, cần gì phải lựa chọn người.

Trái tim Dung Ly đã nhảy tới cổ họng, cổ họng khàn vô cùng, nhẹ thở phì phò.

Không Thanh nhíu mày, quay đầu lại thoáng nhìn một cái, lúc này đã đi khá xa, không còn trông thấy ánh lửa, "Cô nương, có lẽ đã đi quá xa rồi, chúng ta trở về thôi?"

Bên tai Dung Ly là tiếng sụt sùi tựa tiếng suối, nhẹ nhàng mà u oán. Nàng đi đường không được tự nhiên, dứt khoát kéo bàn tay để trên vai nàng ra, lòng bàn tay lạnh lẽo, mềm mại nõn nà.

Đột nhiên, một luồng âm khí lao nhanh tới trước mặt, âm u hung hãn, tiến thẳng đến giữa mày Dung Ly.

Khi âm khí tới, lá cây trong rừng rào rạt rung động, gió thổi khắp nơi dường như bị cuộn thành một vòng.

Cho dù Không Thanh bình tĩnh thì bây giờ đã thay đổi sắc mặt. Nàng ấy cũng chỉ là người phàm mà thôi, chưa bao giờ gặp qua trường hợp này, lập tức nắm lấy cánh tay Dung Ly, sốt ruột nói: "Cô nương, chúng ta vẫn nên quay về đi."

Nào ngờ tay nàng ấy lại bị đẩy ra, người đẩy nàng ấy không phải là Dung Ly, Dung Ly căn bản...... Không có giơ tay.

U ám lạnh lẽo, lại mềm như tơ lụa.

Thân thể Không Thanh cứng đờ, cũng giống hệt Bạch Liễu, nói không nên lời.

Hoa Túc đẩy tay tỳ nữ ra, nhíu mày lại, âm khí lao thẳng tới trước mặt Dung Ly lập tức hóa thành khói đen tản ra bốn phía.

Dung Ly giơ tay lên che giữa mày, trong lòng còn sợ hãi thở hổn hển, trái tim đập kinh hoàng, da đầu đã tê dại.



Hoa Túc đứng phía sau Dung Ly, nắm lấy cánh tay của nàng, ngực gần như sắp đụng vào lưng Dung Ly. Nàng ấy chậm rãi đưa cánh môi đến sau tai Dung Ly thì thầm nói, "Đừng nhắm mắt, nhìn cho kỹ, đỡ phải lần sau vẫn không biết sợ."

Gió âm nổi lên, mái tóc Dung Ly loạn bay, dây lụa đỏ đáp xuống mặt Hoa Túc.

Hoa Túc khép cánh tay Dung Ly lại, lệnh nàng nâng tay cầm bút lên, thản nhiên mở miệng: "Một khi đã như vậy, ta liền ở đây dạy ngươi, làm thế nào bắt quỷ."

Bắt quỷ.

Vành tai Dung Ly phát ngứa, nàng hơi rụt cổ lại, tay cầm Họa Túy được nâng lên, bị nắm vẽ một vòng tròn ở giữa không trung, nét mực ngưng tụ như mực nước mới vừa vẩy ra, đông lạnh hóa thành băng cứng.

Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Trong tay Thập Điện Diêm La có bút phán quan và sổ sinh tử, bút phán quan chấm một cái, hồn sẽ nhập vào lục đạo*, tuy Họa Túy không liên quan đến lục đạo, nhưng cũng không thua nó."

(*Lục đạo là sáu đường tái sinh, chỉ các dạng đời sống trong luân hồi. Được phân biệt thành ba thiện đạo và ba ác đạo. Ba thiện đạo gồm cõi: người, trời và A-tu-la. Ba ác đạo gồm: quỷ đói, địa ngục và súc vật.)

Không Thanh nghẹn họng nhìn trân trối, dưới chân như mọc rễ, lại như bị cành cây trói tại chỗ, không thể dời bước chân.

Nàng ấy không nghe được âm thanh kỳ lạ nào, cũng không nhìn thấy quỷ, chỉ thấy cô nương nhà mình chuyển động cây bút, mực nước ngưng tụ ở giữa không trung thật lâu không tan.

Mực nước giữa không trung đột nhiên tràn ra như sương mù.

Đây đâu phải là việc mà người bình thường có thể làm được, cây bút này, sao có thể là cây bút tầm thường.

Âm khí bị Hoa Túc tản ra lượn lờ như khói, chầm chậm dâng lên trời như đâm chồi nảy mầm, khi cao đến năm thước, bỗng dưng ngưng tụ thành một thân hình, nhìn dáng vẻ rõ ràng là nữ tử.

Nàng ta bị thọt chân, khi đi đường, một chân kéo ở phía sau, cơ thể lắc lư, tóc dài rối tung buông xõa trên người như mạng nhện dày đặc. Chân nàng ta chảy máu, mỗi một bước đi liền kéo ra một vết máu.

Tuy Không Thanh không thấy bóng quỷ, nhưng lại thấy nơi xa trên bùn đất có vết máu chậm rãi kéo dài, nàng ấy đột nhiên nuốt xuống một chút, kiềm chế khó chịu trong cổ họng, nói giọng khàn khàn: "Cô nương, chúng ta......"

Nàng ấy vốn định nói, chúng ta còn có thể đi sao, nhưng vừa ngước mắt liền thấy Dung Ly vẽ thêm vài nét bút.

Nét vẽ thô ráp ngông nghênh, dường như chỉ là tùy tiện vẽ vời, càng lơ đãng, càng có vẻ hào phóng thản nhiên.

Từng nét bút đều không đồng đều, nhìn thế nào cũng không giống là do Dung Ly vẽ ra.

Không Thanh thấy bàn tay cầm bút của Dung Ly không có sức, trông như bị người khác nắm cổ tay.

Dung Ly bị nắm tay vẽ vài nét, nàng đã thấy Hoa Túc vẽ xe ngựa rất tinh tế, hiện tại nhìn xem, làm sao có thể cảm thấy vẽ thành như vậy là bởi vì tác giả ngông nghênh hào phóng được.

Cái gì mà ngông nghênh, rõ ràng chỉ là có lệ.

Hoa Túc nắm tay nàng, tùy ý vẽ một cái lồng ở giữa không trung. Nhìn hình dáng khá giống lồng gỗ cho chim chóc, còn có một cái lưỡi câu.

Sau khi vẽ xong, hơi lạnh bao phủ trên mu bàn tay chợt rời xa, ngay cả hơi thở lúc có lúc không bên tai cũng lui đi.

Hoa Túc đứng thẳng lưng, nhàn nhạt nói: "Vẽ xong."

Quả nhiên, lồng gỗ giữa không trung lập tức thành hình, đông một tiếng rơi xuống mặt đất, ước chừng cao vừa một người.

Nếu là lồng chim thì nên có một cánh cửa nhỏ, nhưng cái lồng này không có cửa, từng cột gỗ chặt chẽ gần sát nhau, cũng chỉ có con kiến mới bò vào được.

Nữ quỷ thọt chân đột nhiên há miệng, khóe miệng kéo ra sau tai, trong khoang miệng rộng hình như có thứ gì muốn chui ra.

Toàn bộ đầu của nàng ta như chỉ còn một tấm da, gần bị xé rách, đợi khoang miệng kia mở rộng đến không thể rộng hơn, Dung Ly mới có thể thấy rõ, bên trong miệng lại ẩn giấu một gương...... mặt trẻ con.

Dung Ly chợt quên cả hô hấp, đầu óc nhất thời choáng váng vô cùng, may mà sau lưng có bàn tay lạnh lẽo chống lại.

Hoa Túc chống giữa lưng nàng, không mặn không nhạt nói: "Đây là dưỡng anh, phụ nhân sau khi chết lại mong thai nhi trong bụng có thể sống, dùng oán giận nuôi đứa trẻ trong bụng thành quỷ, đứa trẻ này giống như biểu sinh, ăn hết lục phủ ngũ tạng của phụ nhân."

Dung Ly hơi hé môi, phát hiện một luồng khí lạnh nhập vào từ phía sau, hai chân liền có chút sức lực, có thể đứng vững.

Hoa Túc lại nói: "Nghé con mới sinh không sợ cọp, lá gan của dưỡng anh này còn lớn hơn ngươi, nó tới sẽ tới, cho dù bị hồn phi phách tán, cũng sẽ không lui bước."

Dung Ly nghe lời này cảm thấy không thích hợp, không biết là đang khen nàng, hay đang trào phúng nàng.

Dưỡng anh thọt chân đi tới, nhìn kỹ mới thấy cái chân lết trên mặt đất hơi bẹp, có lẽ đã bị ăn hết.

Dung Ly nắm Họa Túy thật chặt, nhìn lồng gỗ trước mặt không biết làm sao, cũng không biết sử dụng đồ vật này thế nào mới có thể thu quỷ đang đi đến vào bên trong.

Hoa Túc ở phía sau nàng nói: "Xem thử."

Lại thấy dưỡng anh hết sức lỗ mãng khi gần đụng tới lồng gỗ. Trong miệng phụ nhân, dưỡng anh oa oa khóc lớn một tiếng, mở miệng nhỏ phun ra quỷ khí, quỷ khí đen đặc đánh vào lồng gỗ như sấm sét.

Nhưng lồng gỗ là do Họa Túy vẽ ra, sao có thể dễ dàng bị phá vỡ.

Dung Ly đứng tại chỗ không thể động đậy, hơi thở dồn dập.

Dưỡng anh thấy lồng gỗ chưa bị phá vỡ, khóc lóc càng thêm lớn tiếng, dưỡng anh cùng nữ tử đồng loạt khóc, kêu la om sòm chấn động làm cuồng phong nổi lên bốn phía, lá rụng cành khô trên mặt đất đều bay lên.

Lá rụng cành khô gần bay tới không trung, Không Thanh nhìn đến choáng váng, mực nước vừa rồi ở trước mắt bỗng dưng biến mất, sau đó rung động một tiếng như có thứ gì rơi xuống mặt đất, nhưng nàng ấy lại chẳng thấy gì cả.

Nàng ấy thiếu chút nữa bị dọa ngã xuống, lại thấy cô nương vẫn đứng thẳng tắp, nghi ngờ trong lòng tự nhiên được chứng thực.

Xem ra Dung phủ đi đến nông nỗi này, cũng không phải là vô lý, Không Thanh nghĩ thầm.

Lá rụng cành khô bay lên giữa trời tạo thành một cánh tay, cánh tay dài như con rắn, duỗi đến trước mặt Dung Ly.

Khí thế mạnh mẽ, không thể ngăn cản.

Dung Ly bất chợt xoay người lại, dùng tay kia nắm chặt áo đen của Hoa Túc, năm ngón tay nàng trắng bạch, áo choàng bị nắm thì đen như mực. Sau khi nắm lấy áo choàng, nàng rụt vai lại, đôi môi tái nhợt mím chặt, không phát ra một tiếng nào.

Vào khoảnh khắc đó, Hoa Túc cảm thấy, nha đầu này là cố ý.



Hoa Túc theo bản năng giơ tay lên, lòng bàn tay để trước cánh tay khô kia, vững vàng ngăn chặn nó.

Gió chợt tan đi, lá rụng cành khô rào rạt rơi xuống đất, nhưng dưỡng anh vẫn còn.

Hoa Túc đặt hai tay trên vai Dung Ly làm nàng xoay người lại, ngón tay lạnh lẽo nhẹ nắm lấy cằm Dung Ly.

Dung Ly không thể không ngẩng đầu lên, mí mắt uể oải rũ xuống, hàng mi dài rung rinh, bị bắt nhìn về phía quỷ phụ với dưỡng anh trong miệng kia.

"Bảo ngươi nhìn quỷ này, chưa kêu ngươi nhìn ta, xoay người lại làm chi." Hoa Túc nắm cằm nàng nói.

Dung Ly thành thành thật thật nhìn phía trước, tiếng nói nhỏ như sợi tơ, "Nhưng làm sao mới có thể khiến nó đi vào?"

Không Thanh đứng ở bên cạnh, nghe cô nương nhà mình lẩm bẩm, nín thở sởn tóc gáy.

Hoa Túc buông lỏng cằm Dung Ly ra, lại nắm lấy tay cầm bút của nàng.

Dung Ly bị cầm tay lên, đầu bút lông sạch sẽ của Họa Túy lại chảy mực ra, tay nàng nâng lên vẽ thêm vài nét bút ít ỏi về phía lồng gỗ, trông giống bùa chú.

Hoa Túc nói: "Đây là yểm thuật, trong lòng ngươi nghĩ cái gì, quỷ này nhìn thấy chính là cái đó."

Dung Ly nhìn chằm chằm, quả thực thấy dưỡng anh như bị choáng váng, thân thể ngã trái ngã phải, phát điên một hồi rồi kéo theo cái chân bị ăn bẹp đụng vào lồng gỗ......

Sau đó, cứ như vậy đâm vào trong.

Dưỡng anh vào trong lồng rồi lại muốn đâm ra, không ngờ đâm đến vỡ đầu chảy máu cũng không thể ra được.

Dung Ly ngơ ngác nhìn, một lát sau mới nhận ra bàn tay nắm cổ tay nàng đã buông lỏng.

Lồng gỗ rắn chắc như núi, bị đâm thùng thùng rung động cũng chưa hề nứt ra một khe hở. Ngược lại là dưỡng anh kia la hét kêu to, trên trán nữ tử chảy máu đầm đìa, hộp sọ gần bị đập vỡ, quỷ khí như khói từ trên người dâng lên, muốn hóa thành sương đen để ẩn nấp.

Nào ngờ, quỷ khí vừa mới lượn lờ trồi lên liền bị lồng gỗ nuốt hết.

Chiếc lồng ban đầu có màu gỗ, rất giống lồng chim tước của thế gian, sau khi nuốt quỷ khí lại mơ hồ bị nhuộm đen, màu gỗ biến sắc trở nên loang lổ.

Dưỡng anh khóc lớn, bỗng dưng quỳ xuống, nức nở không thôi, mặc dù nó đã quỳ xuống nhưng quỷ khí âm u vẫn từ từ toát ra liên tục, cả người sắp bị hút khô.

Thể xác của quỷ phụ dần dần trở nên già nua, nếp nhăn trên mặt sâu như khe rãnh, như vỏ cây cổ thụ.

Miệng máu há to, đứa trẻ đột nhiên rụt vào, chiếc cổ vốn nhỏ gầy của phụ nhân bất chợt sưng to lên một cục, rõ ràng là đứa trẻ kia đang chui ở bên trong.

Chiếc cổ gầy đâu chịu được như vậy, gần muốn rách toạc.

Dưỡng anh lại chui xuống, lồng ngực của phụ nhân phình ra, vị trí sưng to ở cổ chầm chậm đổi thành bụng.

Dung Ly nhìn đến sửng sốt, sau lưng lạnh lẽo, trơ mắt nhìn toàn bộ thân thể của phụ nhân dường như đã bị gặm đến chỉ còn lại một khối da, bên trong khẽ phát ra tiếng kẽo kẹt của xương cốt bị nhai, khối da mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Cách đó không xa, Không Thanh ngơ ngẩn nhìn cô nương nhà mình, thấy trên mặt cô nương lộ ra một chút sợ hãi, khàn khàn hỏi: "Cô nương, người đang nhìn cái gì, chúng ta...... Khi nào đi?"

Dung Ly lắc đầu: "Không vội."

Không Thanh đành phải mím môi im lặng, thấy cô nương giảm bớt sự kinh ngạc, sau một lúc lâu mới dịch lên nửa bước, tiến về phía cô nương.

Rõ ràng là sợ, nhưng cố tình muốn ở lại đây.

Dung Ly nghiêng đầu liếc nhìn nàng ấy một cái, cho phép nha đầu này đi theo không phải không có nguyên do, đổi lại Tiểu Phù và Bạch Liễu thì đã sớm bị dọa ngất xỉu rồi.

Trong lồng, trên lớp da bẹp xuống của phụ nhân bị xé ra một lỗ hổng, dưỡng anh dính máu đầm đìa lộ cái đầu ra.

Dung Ly nhắm mắt lại, hơi thở gấp gáp, gặp quỷ là một chuyện, thấy máu tươi đầm đìa nhiều ít cũng không được tự nhiên. Nàng vừa mới nhắm mắt, ngay sau đó có một bàn tay lạnh băng che trước mắt nàng.

Hoa Túc lạnh lùng cười nhạt, "Ta còn tự hỏi lá gan của ngươi có thể lớn đến mức nào, như thế này đã không dám nhìn?"

Dung Ly cảm thấy bối rối, cầm tay Hoa Túc ra, lại nhìn vào lồng gỗ.

Hoa Túc đi tới trước, cúi mặt nhìn dưỡng anh, tư thái thật kiêu ngạo vênh váo, sắc mặt lại lãnh đạm xa cách, "Người sống ở Kỳ An nhiều như thế, vì sao cố tình đuổi theo người này?"

Dưỡng anh sao có thể nói chuyện, chỉ biết oa oa khóc lớn, la hét ầm ĩ, ồn ào thật sự.

Hoa Túc nâng tay lên, năm ngón tay nắm lại, lồng gỗ to lớn lập tức thu nhỏ.

Lồng gỗ co lại làm khối da người nằm bên trong bị gấp thành một khối, tràn đầy nếp nhăn.

Lồng gỗ đã đụng vào mặt đứa trẻ, còn tiếp tục từ từ co chặt, đứa trẻ dần dần bị bóp đến cơ thể cùng khuôn mặt đều biến dạng.

Dung Ly nhìn không chớp mắt, mơ hồ có thể đoán ra là ai sai quỷ này đi theo, nàng đã gặp La Hà vài lần, lần trước may mắn chạy thoát khỏi núi Hóa Ô, La Hà tạm thời bị lừa, đâu thể vẫn luôn bị lừa.

Chưa kể Hoa Túc còn hiện hình trong lúc phá trận, bị quỷ khác nhìn thấy nàng ấy vào Dung phủ. Trước đó trong phủ lại nuôi dưỡng anh cùng lệ quỷ, người của Dung phủ lẽ ra đã bị mai táng bởi quỷ, nhưng bọn nha đầu vẫn êm đẹp, nhận tiền tiêu vặt bỏ đi hết, rõ ràng là có ai đó trấn giữ.

Dung phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, toàn bộ Kỳ An đều biết, La Hà đang ở Kỳ An, đoán được hướng đi của nàng có gì khó đâu.

Nghĩ đến tận đây, Dung Ly cúi đầu, sắc mặt ảm đạm, qua một lát mới giống hồ ly chầm chậm cong khóe miệng lên một chút, yếu ớt mỉm cười.

Dưỡng anh bị nhốt trong lồng khóc lớn, tiếng khóc thực sự kỳ quái, dường như đang nhắc đến cái gì, cu xì cu xì.

Dung Ly nghe không rõ, cân nhắc một lúc mới thử đọc lên, "Quỷ sai?"

Vừa nói ra lời này, đứa trẻ lập tức ngừng khóc.

Hoa Túc khinh thường ha một tiếng, "Quỷ sai? Nàng ta cũng xứng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau